Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
"Đế Á lại nhìn Phỉ Lệ đi." La Tư đau lòng ôm thê tử tiều tụy của mình.
Vì sao chuyện như vậy lại xảy ra trên người bọn họ, ái nữ của mình vừa ra đời liền bắt đầu ngủ say, một cỗ hồng quang quỷ dị vẫn quanh quẩn chung quanh ái nữ, bình thường cho dù bọn họ có là thân nhân cũng không thể đụng chạm.
Phỉ Lệ đáng thương từ khi sinh ra đến giờ chưa từng ăn cái gì, chuyện này đối với một đứa trẻ mà nói dường như là không thể, làm sao chuyện như vậy lại thật sự xảy ra chứ? Hơn nữa còn xảy ra trên người ái nữ bọn họ.
"La Tư, chàng nói Phỉ Lệ có thể hay không…" Còn chưa nói hết mà hai mắt Đế Á đã bắt đầu trở nên đỏ bừng rồi, thần làm sao có thể đối đãi với tín đồ thành tín của mình như vậy chứ. Phỉ Lệ đáng thương của bà, tại sao phải trải qua chuyện như vậy, đứa nhỏ bốn tuổi không phải là nên làm nũng ở trước mặt cha mẹ thôi sao?
"Sẽ không, không phải cha đã cho người trong tộc truyền tin đến bí cảnh, để cho người có thâm niên cao nhất trong gia tộc Khải Kỳ xem qua cho Phỉ Lệ rồi hay sao? Phỉ Lệ chỉ là luôn ngủ say mà thôi. Nói không chừng ngày nào đó sẽ tỉnh lại." La Tư đau lòng lau đi nước mắt của ái thê.
Những người này bởi vì chuyện của Phỉ Lệ mà cả nhà đều nhanh muốn sụp đổ, không còn vui vẻ như khi bắt đầu nghênh đón ái nữ ra đời, tất cả đều đang lo lắng.
"Nhưng hồng quang quỷ dị này càng lúc càng mờ nhạt rồi mà Phỉ Lệ còn không có chút sinh khí gì. La Tư chàng cũng biết em thật sự lo lắng cho Phỉ Lệ." Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Đế Á nổi lên ưu sầu làm cho người ta lo lắng. Vốn là cả nhà vui vẻ nghênh đón đứa nhỏ ra đời, nhưng ngày hôm sau sau khi đứa nhỏ sinh, mới phát hiện tất cả mọi người không đến gần Phỉ Lệ được, có một hồng quang quỷ dị bao trùm Phỉ Lệ.
Tuy rằng không công kích người đến gần, nhưng không hiểu sao người ngoài lại không thể tới gần Phỉ Lệ. Nếu không vì còn có thể nghe được tiếng tim đập đều đều của đứa nhỏ, bọn họ thật sự nghĩ rằng đứa nhỏ đã chết.
"Không phải ta đã nói sao? Hồng quang quỷ dị kia kỳ thật chính là thiên phú của gia tộc Đức Cổ Lạp của chúng ta. Nhưng không biết vì sao Phỉ Lệ lại xuất hiện tình huống như vậy." La Tư tỉ mỉ giải thích.
Gia tộc Đức Cổ Lạp của bọn họ có thể xem là gia tộc cổ xưa nhất trên Phi Long đại lục. Gia tộc Đức Cổ Lạp lại xưng là Huyết tộc, trời sinh liền có được thân thể cường hãn cùng hắc ám ma pháp. Theo như cách nói của Huyết tộc, đây là lễ vật thần ban cho Huyết tộc bọn họ. Sở dĩ gia tộc Đức Cổ Lạp được xưng là Huyết tộc là bởi vì khi người trong tộc bọn họ dao động cảm xúc thì đôi mắt màu tím nhạt sẽ biến hóa thành màu đỏ rực.
Cho nên đây cũng là một chút kiêu ngạo của bọn họ.
"Thật vậy chăng?" Đế Á vẫn không yên lòng nhìn căn phòng mà Phỉ Lệ đang ngủ say.
"Thật sự." Chính hắn không phải cũng đang dùng ý nghĩ như vậy để an ủi mình sao, bởi vì cho dù là Huyết tộc bọn họ thì cũng chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.
Ngay lúc hai người bọn họ trầm mặc, thì chất lỏng màu hồng trong căn phòng bố trí đơn giản mà xa xỉ kia không ngừng chuyển động. Từ xa nhìn lại giống như một sợi tơ màu đỏ thật lớn không ngừng bay lượn.
"A! Đầu có chút choáng váng." Lâm Vũ mở hai mắt ra, tò mò đánh giá căn phòng tuy rằng thoạt nhìn mộc mạc, nhưng trên thực tế lại khá xa xỉ. Không phải là căn phòng hiện đại, chỉ cần nhìn cách bài trí là biết.
Lâm Vũ muốn đứng lên, nhưng thế nào cũng không dậy nổi. Lâm Vũ buồn bực nhìn thân thể của mình.
"Hóa ra đây không phải là thân thể của mình! Ngay từ đầu là thân thể của một đứa bé, khối thân thể này nhiều lắm chỉ ba bốn tuổi mà thôi." Lâm Vũ kinh hoảng nhìn cái thứ được gọi là thân thể của cô. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng là hình như cô nhìn thấy cái nhẫn quỷ dị kia bay về phía mình, sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh, A! Hình như là như vậy.
Nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra chứ? Lâm Vũ buồn bực nhớ lại, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra, bất quá cũng cúi đầu nháy mắt nhìn đến trên ngón áp út nho nhỏ trên bàn tay trái ngắn ngủn của cô đeo cái nhẫn vô cùng quen mắt, làm gì cũng không rút ra được. Mặc dù cái nhẫn không có hồng quang quỷ dị, nhưng vẫn có vẻ rất quái dị, bởi vì mặt trên có một cái hoa văn vô cùng khủng bố, mặc dù nhìn chẳng cần thiết tí nào.
Vì sao chuyện như vậy lại xảy ra trên người bọn họ, ái nữ của mình vừa ra đời liền bắt đầu ngủ say, một cỗ hồng quang quỷ dị vẫn quanh quẩn chung quanh ái nữ, bình thường cho dù bọn họ có là thân nhân cũng không thể đụng chạm.
Phỉ Lệ đáng thương từ khi sinh ra đến giờ chưa từng ăn cái gì, chuyện này đối với một đứa trẻ mà nói dường như là không thể, làm sao chuyện như vậy lại thật sự xảy ra chứ? Hơn nữa còn xảy ra trên người ái nữ bọn họ.
"La Tư, chàng nói Phỉ Lệ có thể hay không…" Còn chưa nói hết mà hai mắt Đế Á đã bắt đầu trở nên đỏ bừng rồi, thần làm sao có thể đối đãi với tín đồ thành tín của mình như vậy chứ. Phỉ Lệ đáng thương của bà, tại sao phải trải qua chuyện như vậy, đứa nhỏ bốn tuổi không phải là nên làm nũng ở trước mặt cha mẹ thôi sao?
"Sẽ không, không phải cha đã cho người trong tộc truyền tin đến bí cảnh, để cho người có thâm niên cao nhất trong gia tộc Khải Kỳ xem qua cho Phỉ Lệ rồi hay sao? Phỉ Lệ chỉ là luôn ngủ say mà thôi. Nói không chừng ngày nào đó sẽ tỉnh lại." La Tư đau lòng lau đi nước mắt của ái thê.
Những người này bởi vì chuyện của Phỉ Lệ mà cả nhà đều nhanh muốn sụp đổ, không còn vui vẻ như khi bắt đầu nghênh đón ái nữ ra đời, tất cả đều đang lo lắng.
"Nhưng hồng quang quỷ dị này càng lúc càng mờ nhạt rồi mà Phỉ Lệ còn không có chút sinh khí gì. La Tư chàng cũng biết em thật sự lo lắng cho Phỉ Lệ." Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Đế Á nổi lên ưu sầu làm cho người ta lo lắng. Vốn là cả nhà vui vẻ nghênh đón đứa nhỏ ra đời, nhưng ngày hôm sau sau khi đứa nhỏ sinh, mới phát hiện tất cả mọi người không đến gần Phỉ Lệ được, có một hồng quang quỷ dị bao trùm Phỉ Lệ.
Tuy rằng không công kích người đến gần, nhưng không hiểu sao người ngoài lại không thể tới gần Phỉ Lệ. Nếu không vì còn có thể nghe được tiếng tim đập đều đều của đứa nhỏ, bọn họ thật sự nghĩ rằng đứa nhỏ đã chết.
"Không phải ta đã nói sao? Hồng quang quỷ dị kia kỳ thật chính là thiên phú của gia tộc Đức Cổ Lạp của chúng ta. Nhưng không biết vì sao Phỉ Lệ lại xuất hiện tình huống như vậy." La Tư tỉ mỉ giải thích.
Gia tộc Đức Cổ Lạp của bọn họ có thể xem là gia tộc cổ xưa nhất trên Phi Long đại lục. Gia tộc Đức Cổ Lạp lại xưng là Huyết tộc, trời sinh liền có được thân thể cường hãn cùng hắc ám ma pháp. Theo như cách nói của Huyết tộc, đây là lễ vật thần ban cho Huyết tộc bọn họ. Sở dĩ gia tộc Đức Cổ Lạp được xưng là Huyết tộc là bởi vì khi người trong tộc bọn họ dao động cảm xúc thì đôi mắt màu tím nhạt sẽ biến hóa thành màu đỏ rực.
Cho nên đây cũng là một chút kiêu ngạo của bọn họ.
"Thật vậy chăng?" Đế Á vẫn không yên lòng nhìn căn phòng mà Phỉ Lệ đang ngủ say.
"Thật sự." Chính hắn không phải cũng đang dùng ý nghĩ như vậy để an ủi mình sao, bởi vì cho dù là Huyết tộc bọn họ thì cũng chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.
Ngay lúc hai người bọn họ trầm mặc, thì chất lỏng màu hồng trong căn phòng bố trí đơn giản mà xa xỉ kia không ngừng chuyển động. Từ xa nhìn lại giống như một sợi tơ màu đỏ thật lớn không ngừng bay lượn.
"A! Đầu có chút choáng váng." Lâm Vũ mở hai mắt ra, tò mò đánh giá căn phòng tuy rằng thoạt nhìn mộc mạc, nhưng trên thực tế lại khá xa xỉ. Không phải là căn phòng hiện đại, chỉ cần nhìn cách bài trí là biết.
Lâm Vũ muốn đứng lên, nhưng thế nào cũng không dậy nổi. Lâm Vũ buồn bực nhìn thân thể của mình.
"Hóa ra đây không phải là thân thể của mình! Ngay từ đầu là thân thể của một đứa bé, khối thân thể này nhiều lắm chỉ ba bốn tuổi mà thôi." Lâm Vũ kinh hoảng nhìn cái thứ được gọi là thân thể của cô. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng là hình như cô nhìn thấy cái nhẫn quỷ dị kia bay về phía mình, sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh, A! Hình như là như vậy.
Nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra chứ? Lâm Vũ buồn bực nhớ lại, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra, bất quá cũng cúi đầu nháy mắt nhìn đến trên ngón áp út nho nhỏ trên bàn tay trái ngắn ngủn của cô đeo cái nhẫn vô cùng quen mắt, làm gì cũng không rút ra được. Mặc dù cái nhẫn không có hồng quang quỷ dị, nhưng vẫn có vẻ rất quái dị, bởi vì mặt trên có một cái hoa văn vô cùng khủng bố, mặc dù nhìn chẳng cần thiết tí nào.