Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381-390
Thực ra, tình cảm của Tống Bạch đối với Đàm Hi rất phức tạp, từ sự rung động ban đầu chỉ là một phương diện, nhiều hơn thế nữa là vì người phụ nữ này đúng khẩu vị của anh ta.
Nói thế nào nhỉ?
… Ngưu tầm ngưu mã tầm mã?
Dù sao thì, anh ta đối tốt với Đàm Hi, không cần bất kỳ sự báo đáp nào, chỉ nghĩ sao làm vậy, không có bất kỳ gánh nặng và áp lực nào.
“Anh cho tôi tiền vốn, vậy thì lợi nhuận ban đầu của tôi tính thế nào?”
Tống Bạch kêu oai oái, “Em cũng quá tham lam rồi đấy! Bây giờ trong tình hình này, có thể giữ được vốn đã phải cảm ơn trời Phật rồi, em lại còn muốn kiếm thêm tiền sao?”
“Có ai chơi cổ phiếu lại không muốn kiếm tiền đâu chứ?” Tổng cộng 400 vạn, ngoài tiền vốn ra, cũng có gần 300 vạn tiền thu nhập thuần, đó là những tờ xanh đỏ lấp lánh, bảo cô cứ từ bỏ như thế sao… thần thϊế͙p͙ không làm được.
“Này cô gái, nghe tôi khuyên một câu đi, bây giờ em bứt ra kịp thời, thì còn có thể giữ được vốn đấy.”
Ánh mắt Đàm Hi thâm thúy, hồi lâu sau, mới lầm bầm lên tiếng: “Không cam tâm…”
“Sao em lại cứng đầu như vậy hả? Hay là… 400 vạn đó tôi bù đủ cho em được chưa?”
Cô chợt sửng sốt, “Anh đừng đùa nữa.”
Đầu bên kia lặng lẽ, thực ra anh cũng rất muốn nói mình không đùa, nhưng lời đã nói ra đến miệng lại nuốt trở lại, “Vậy rốt cuộc em muốn thế nào?”
Người phụ nữ thối tha.
“Trước khi cổ phiếu sụt giá, có một thời điểm rất ngắn tăng lên đến đỉnh điểm, anh nói liệu có xuất hiện tình huống như vậy nữa hay không?”
“…”
“Tôi đoán đúng rồi.” Nghiêm nghị, thản nhiên, nhưng lại ngầm chứa dũng khí được ăn cả ngã về không.
“…”
“Tống Bạch, anh nói đi chứ!”
Cạch.
Đàm Hi nắm lấy điện thoại, trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc, anh ta… lại cúp điện thoại của cô sao?
Nhưng chỉ một giây sau, đáy mắt bỗng nhiên trào lên sự mừng rỡ như điên.
“Lưu Diệu, là tôi đây.”
Chàng trai đang lo lắng nôn nóng ngồi trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, giương mắt nhìn giá cổ phiếu tiếp tục xuống thấp, trong lòng quạnh quẽ trống vắng. Đó là tiền đấy…
Bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tức thì hai mắt sáng choang, giống như người đang rơi xuống vách núi bỗng nhiên nắm được một sợi dây cứu mạng.
“Tôi đây.”
“Hôm nay trước khi đóng cửa phiên giao dịch, cổ phiếu Hoa Nhuận sẽ còn tăng lên đỉnh một lần nữa, cho nên, bây giờ anh phải phấn chấn lên, theo dõi sát sao sàn chứng khoán, đúng lúc giá cổ phiếu gần chạm đỉnh thì lập tức bán tháo hết toàn bộ ra.”
“Nhưng chúng ta làm thế nào để biết được có chạm đỉnh hay không?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Vẫn còn một vấn đề nữa.”
“Nói đi.”
Sao cô ấy là có chứ? Còn trực tiếp đưa đoạn code đó cho anh ta nữa?
Nếu không phải là hình tượng Đàm Hi trong lòng Lưu Diệu đã vốn cao lớn vĩ đại thì anh ta có lẽ còn tưởng là cô đang đùa…
Kết thúc cuộc điện thoại, Đàm Hi đặt điện thoại xuống, đeo tai nghe bluetooth lên, mười đầu ngón tay thon dài bắt đầu múa như bay trêи bàn phím. Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy được tiếng bạch bạch gõ phím tiết tấu chỉnh tề, không hề gián đoạn.
Mười lăm phút sau.
Trong khoảng trống lúc đầu giờ đây đã chi chít những chữ cái và ký tự, nhìn vào giống như những đoạn kinh rối rắm khó hiểu của đạo Phật.
Đây là trình tự thao tác sàn chứng khoán cô đã từng dùng theo trí nhớ, sau đó lại tiến hành giản hóa một chút, rồi đưa cả sáu tài khoản vào đó.
Kiểm tra lại một lượt, sửa lại hai chỗ không thích đáng lắm, rồi gửi cho Lưu Diệu.
“Đã nhận.”
“Anh dựa theo dòng cuối cùng trong các bước tôi gửi cài lên máy tính, sau đó click vào để chạy chương trình.”
Làm xong đoạn code, Đàm Hi mở xem xu hướng thị trường chứng khoán, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mười một giờ.
Vẫn còn nửa giờ nữa mới đến giờ đóng cửa phiên giao dịch, giá cổ phiếu Hoa Nhuận vẫn tiếp tục giảm, nhưng đường gấp khúc đã bắt đầu có xu hướng bằng phẳng hơn, cũng tức là tốc độ giảm đang chậm dần.
Cô đăng ký một tài khoản trêи diễn đàn thị trường chứng khoán, vừa đăng nhập vào đã nhìn thấy topic thảo luận về việc giá cổ phiếu sụt giảm bất ngờ của Hoa Nhuận lần này, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, đương nhiên cũng khó giải quyết được vấn đề về chiều sâu.
Có người nói quy củ rõ ràng, có người lại mắng chửi khó nghe.
Đàm Hi nhìn đại thể một lượt, trong đó có một số quan điểm vẫn tương đối khả quan.
Còn về việc Tống Bạch nói là tạm thời phải giữ bí mật kia cũng đang bị một số sự tồn tại thần kỳ trêи diễn đàn khai quật lên.
Đại khái là trong một lần công tác gần đây của tổ điều tra cấp đặc biệt nào đó của viện kiểm sát thủ đô đã thu thập được chứng cứ phạm tội của một vị quan chức nào đó, liên đới đến những kẻ vô tội khác. Thế là lãnh đạo cao cấp của Hoa Nhuận cũng đồng thời bị điều tra, và chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên chính thức bị bắt giam.
Người đó cũng không phải là ‘giám đốc tài vụ’ như trêи hot search đang bàn tán, mà chính là chủ tịch của Hoa Nhuận!
Đàm Hi phiền não day day mi tâm, cô biết Hoa Nhuận rất thân cận với một số doanh nghiệp quân sự công nghiệp, cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra ngày hôm nay. Nhưng bối cảnh quân sự là con dao hai lưỡi, có thể sẽ đưa Hoa Nhuận xuống vực sâu, cũng có thể là cái ô che chắn bảo vệ nó vững chắc, đúng như câu, dựa vào cây đại thụ hóng mát.
Nhưng sự việc lại trùng hợp đến thế, sớm không đến, muộn không đến, mà lại đúng lúc cô đầu tư mới bị điều tra.
Đệch… đúng là xui xẻo mà.
Nếu chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm giảm tổn thất xuống thấp nhất, tốt nhất là còn có thể nhân cơ hội vớt được một khoản…
Cầu phú quý trong hiểm nghèo, cô không có bản lĩnh đối chọi lại với cơ quan quốc gia, nhưng âm thầm động tay động chân một chút thì cô có thể làm được.
Lục Chinh đưa bà cụ về nhà cũ, ngồi chưa đầy mười phút, còn chưa được gặp mặt ông cụ Lục đã nhận được điện thoại của Tống Tử Văn gọi đến.
“A Chinh, có lẽ cậu phải đến quân khu một chuyến rồi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đứng dậy, đi ra bên ngoài.
“Tổ điều tra Châu Hàng đã có chứng cứ xác thực rồi.” Cẩn thận nghe hết, trong ngữ khí mơ hồ còn ẩn chứa ý cười.
“Động tác nhanh đấy. Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi.”
“Đợi cậu.” Ngừng lại, bổ sung một câu: “Cát Lão cũng có mặt.”
Lục Chinh cho điện thoại vào túi quần, khởi động xe, phi như bay về phía quân khu.
Giữa đường, anh gọi đến số của Đàm Hi, giọng nói máy móc lạnh lùng đã được công thức hóa truyền đến: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang bận…”
Người đàn ông nhíu mày, chuyên tâm lái xe.
“Xin xuất trình giấy chứng nhận thông hành.”
Cửa quân khu, Lục Chinh hạ cửa xe xuống, gương mặt lạnh lùng sắc bén chiếu lên con ngươi hai anh lính gác.
Anh mặt không biểu cảm móc điện thoại ra, trực tiếp gọi đến văn phòng Cát Lão, nói rõ tình hình, rồi đưa cho một anh lính gác trong đó.
“… Chào thủ trưởng! Vâng, rõ!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, trả lại điện thoại cho Lục Chinh, cũng không biết đầu bên kia Cát Lão đã nói gì, ánh mắt nhìn người trong xe của anh lính gác mang theo sự kính nể sợ hãi kỳ lạ, cho đến khi cửa sổ xe khép lại.
Đến phòng họp trêи tầng ba, Lục Chinh mới phát hiện ra không chỉ có Cát Lão và Tống Tử Văn mà còn có một số cán bộ cấp cao của hai bên quân sự và chính trị.
Lục Chinh hơi ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh lại. Anh lên tiếng gọi, những người mặc quân trang được thống nhất gọi là “thủ trưởng”, còn mặc thường phục được gọi là “lãnh đạo”.
“Lục tướng…”
“Đội trưởng Lục…”
“Đồng chí thiếu tướng…”
Trong giới này thân phận của Lục Chinh cũng không phải là bí mật, cho dù chưa từng gặp anh cũng sẽ biết có một người, được hưởng hết vinh quang của ba nhà Bàng – Lục – Tống.
Anh ngồi xuống chỗ trống cuối cùng, ngay bên cạnh Tống Tử Văn.
Vốn dĩ, đây là chỗ giành cho anh.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Đôi mắt Tống Tử Văn nghiêm túc: “Vương Bình Thiện bị điều tra tham ô nhận hối lộ, liên đới Vương Khởi vào trong đó.”
“Hừ, lại là người nhà họ Vương…” Trêи mặt Lục Chinh xuất hiện ý chế giễu như cười như không.
“Tự tạo nghiệt không thể sống.”
“Cũng chưa đến mức đó.”
Tống Tử Văn nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Lục Chinh không đáp lại ánh mắt nghi ngờ của anh ta, dứt khoát ngồi im như lão tăng nhập định.
Anh ta như vậy, ngược lại khiến Tống Tử Văn càng nghi ngờ hơn, thấp giọng nhắc nhở nói: “Anh đừng có làm loạn.”
Chuyện của Vương Bình Thiện đã sớm nằm trong dự liệu, Tống gia cũng là kẻ đứng sau giật giây.
Nay, tổ điều tra do Vương Mẫn tổ chức không những không thể bắt được điểm yếu của Lục Chinh, mượn thời cơ để trấn áp hai nhà Bàng – Tống, mà ngược lại còn tống chú ruột của mình vào tù, đây có gọi là tự lấy đá đập vào chân mình không?
Thân phận con rể ở rể của Chu Hàng vốn dĩ đã khiến người nhà họ Vương coi thường. Nay hắn thân là đội trưởng đội điều tra lại bẫy Vương Bình Thiện, hoàn toàn không cần đến họ ra tay, người nhà họ Vương không thể bỏ qua cho hắn được. Cho dù có người vợ là Vương Mẫn đứng sau lưng chống đỡ, cũng không thể chống lại được ánh mắt thù hận của cả một gia tộc.
Người này, đã coi như đã phế đi hoàn toàn.
Đáy mắt Tống Tử Văn lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Chỉ là… họ không định động đến Vương Khải, hắn là chủ tịch Hoa Nhuận, đoàn đội nghiên cứu dưới trướng vừa cho ra được thành quả, lập được đại công dưới sự cải tiến của radar quân dụng, tiền đồ xán lạn, nhưng cuối cùng chứng cứ bày ra trước mắt lại rõ ràng đến thế, vụ tham ô nhận hối lộ của Vương Bình Thiện ông ta cũng có tham dự vào.
Bằng chứng thép vững vàng như núi, cho dù phía quân đội không muốn động vào ông ta thì khi đối mặt với sự thật cũng chỉ có thể im lặng tập thể.
Bắt người là giới chính trị, giữ người là phía quân đội, cho nên mới có buổi hội đàm song phương phi chính thức ngày hôm nay.
“Trợ lý Tống, anh nói đi.” Cấp trêи đã có lời, Tống Tử Văn không thể không nói được, tình huống giống như buổi đàm phán song phương ngày hôm nay, các vị tai to mặt lớn ngồi một bên quan sát trận chiến là được, đều là những người dưới trướng ra trận chém giết.
Còn tại sao văn phòng tòa thị chính lại nhiều người như vậy, mà chỉ dẫn theo Tống Tử Văn tham gia buổi gặp gỡ bí mật này, một mặt là vì năng lực của anh ta, còn thế lực gia tộc đứng phía sau anh ta lại là một nguyên nhân quan trọng khác.
Dù sao thì thân phận của Cát Lão còn sờ sờ ở đó, ngoài ông cụ Bàng thì quyền phát ngôn của anh ta là lớn nhất. Chính quyền thành phố và tòa án cùng viện kiểm sát cộng lại đều không đủ quyền lực, chỉ có thể kéo theo vị hậu bối có hạng nặng này ra, tuy không thể đại diện hoàn toàn cho Tống gia, nhưng cũng là một phương thức để thể hiện thái độ.
Nhìn thấy lần này chính quyền thành phố đến đây đã có sự chuẩn bị, liên hợp với tòa án, viện kiểm sát muốn chống đối đến cùng.
“Quá trình sự việc ra sao trước mặt các vị thủ trưởng, lãnh đạo đã có một bản tài liệu mô tả công chính, chi tiết rồi, vụ án Vương Bình Thiện tham ô đã được chính thức khởi tố, hiện hai bất đồng lớn nhất của hai bên nằm ở chỗ Vương Khởi có liên lụy vào trong đó hay không.”
Liên lụy thì chắc chắn là có, nói trắng ra, chính là vấn đề có giữ lại hắn hay không.
Cát Lão nghiêm nghị nói: “Hiện nay nghiên cứu của Hoa Nhuận đã bước vào giai đoạn then chốt, nhân lực, tài lực hai bên quân đội và chính phủ đã đầu tư vào đều không thể lấy lại được nữa.”
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang phụ họa thêm: “Muốn thuyền lớn cập bến an toàn, người lái thuyền Vương Khởi này không thể có bất kỳ tổn thất nào.”
Vương Khởi không chỉ là chủ tịch một công ty, mà đồng thời cũng là một nhân tài nghiên cứu nghiêm túc đàng hoàng, nếu không phải vì chưa đủ kinh nghiệm, tuổi vẫn còn trẻ thì đã sớm đứng trong hàng ngũ viện sĩ hàn lâm rồi.
Cho nên, việc lựa chọn vô cùng khó khăn.
Cấp trêи đã có người mở lời, Tống Tử Văn không thể không nói.
“Cho dù Vương Khởi có thân phận thế nào, năng lực ra sao, thì một khi đã phạm tội sẽ phải trả giá, đây là tinh thần pháp trị cơ bản.”
Câu nói này lập tức khiến mọi người đều trầm mặc.
Nhưng Lục Chinh lại đột nhiên ung dung lên tiếng vào lúc này.
“Trước khi xử lý chuyện của Vương Khởi, tôi nghĩ sự thay đổi giá cổ phiếu bất thường của Hoa Nhuận mới là vấn đề cấp bách cần giải quyết ngay”
“Giá cổ phiếu?”
Lục Chinh đứng dậy, chỉnh lại tay áo, đi lên trêи bục, dùng điều khiển từ xa mở máy chiếu, mọi người không rõ ra sao.
“Chuyện gì thế này?”
“Tôi cũng không rõ. Cứ xem anh ta làm gì đã…”
Bởi vì người nói là Lục Chinh, cho nên cho dù mọi người còn thấy nghi ngờ trong lòng, cũng sẽ không lập tức lên tiếng ngắt lời. Không chỉ thân phận của anh đặc thù, mà còn ở sự gan góc mạnh mẽ của anh nữa. Người của chính quyền thành phố có lẽ không cảm thấy, nhưng phía bên quân đội nhìn anh với ánh mắt sùng bái và kính nể. Ngay cả nhân vật lớn như Cát Lão lúc này đây cũng tràn ngập ý cười trong đôi mắt, dáng vẻ hậu sinh khả úy.
Còn ai dám nói gì chứ?
Trong lúc mọi người còn đang mang bao tâm tư phức tạp, trêи tấm màn chiếu màu trắng hạ xuống đã hiển thị tình hình từ khi mở phiên giao dịch đến lúc mười giờ mười lăm phút lúc này, xu thế của cổ phiếu Hoa Nhuận, từng đường gấp khúc đơn giản rõ ràng.
“Đây mới là nhiệm vụ cấp bách.” Ánh mắt thâm trầm thanh thúy quét qua một vòng, biểu cảm Lục Chinh lạnh lùng. Trong số những người ngồi đây, có thượng cấp có quân hàm cao hơn anh, cũng có chính khách tay còn nắm trọng quyền của thủ đô, nhưng ánh nhìn của anh vẫn thẳng tắp như cũ, giống như hố đen sâu hun hút không đoán biết được trong vũ trụ.
Đây là uy lực mà chỉ có đội trưởng chiến đội đặc chủng Lôi Thần mới có.
Đáy mắt Cát Lão dâng lên sự kϊƈɦ động khó diễn tả được bằng lời, dường như bản thân vừa lấy lại được một thứ gì đó đã mất.
“Chuyện này là sao?”
“Bắt Vương Khởi là hành động bí mật, ngay cả những lãnh đạo cấp cao khác của Hoa Nhuận cũng không hay biết gì, vậy tại sao lại có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu được chứ?”
Tống Tử Văn đưa điện thoại đến trước mặt cấp trêи, trang giao diện dừng tại danh sách hot search của Weibo.
Lưu Thác không hiểu ra sao, ánh mắt khó khăn quét qua, cuối cùng định cách tại đường link đứng Top 1: Lãnh đạo cao cấp của Hoa Nhuận hút thuốc phiện chơi gái bị bắt.
“Chuyện này…”
Tống Tử Văn click vào, mở một dòng đề xuất bất kỳ. Sau khi Lưu Thác xem qua, tức đến mức vỗ bộp một cái lên bàn, tiếng vang cực lớn khiến tất cả mọi người có mặt đều giật mình chấn động.
Ánh mắt nhẹ bẫng của Cát Lão nhìn vào hắn.
Lưu Thác tự biết mình đã thất thố, suýt nữa ông đã quên mất đây là quân khu, không phải là văn phòng của mình.
Trả lại điện thoại cho Tống Tử Văn, anh ta đón lấy, đặt xuống.
Người lãnh đạo già như ông mặc dù chiến tích lẫy lừng, nhưng không hiểu thú vui trong cuộc sống, bình thường rất ít khi chơi các phần mềm mạng xã hội, những thứ như weibo hoàn toàn không động đến bao giờ, cho nên mới không nắm được đại khái về tin tức.
Không chỉ riêng ông, đa số mọi người có mặt đều là phái hành động thực tế của thế hệ trước, bình thường công vụ chất đống, đâu có thời gian rảnh rỗi đi chơi weibo, wechat gì gì đó.
“Chắc chắn là có người để lộ bí mật!” Lưu Thác chắc như đinh đóng cột, bài viết đó được tải lên lúc 23 giờ 56 phút tối qua. Tuy nói chủ tịch thành giám đốc tài chính nhưng đa số dữ liệu thông tin đều là sự thật và có phần cố ý phóng đại lên.
Còn sự kiện Vương Bình Thiện xảy ra vào chiều qua, đến gần tối thì Vương Khởi bị bắt theo, cách khoảng thời gian thông tin bùng nổ chưa đến 5 giờ đồng hồ.
“Cát Lão, bây giờ có đủ lý do để nghi ngờ, chuyện của Vương Khởi là do có người cố ý tiết lộ bí mật, mới dẫn đến sự thay đổi bất thường của giá cổ phiếu như vậy.”
Ông cụ vẫn tiếp tục trầm mặc, nhưng ánh mắt lại tinh tường, khiến người ta không dám nhìn gần.
“Việc Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán do được chính quyền và phía quân đội đồng thời thúc đẩy, mục đích là góp vốn rộng rãi, dựa trêи tiền đề là phát triển đầy đủ kỹ thuật của quân đội, tạo phúc cho nhân dân.” Hay nói cách khác, nguyện vọng ban đầu của Hoa Nhuận là dùng trong quân đội, nhưng trêи một số phương diện thành quả nghiên cứu của họ có thể trợ giúp cho việc cải thiện đời sống dân sinh.
Ban đầu, hai bên chính phủ và quân đội liên kết để thúc đẩy Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán, một là để kêu gọi góp vốn, hai cũng là có tác dụng che giấu bí mật.
Dù sao thì thời đại cũng đã khác rồi, kỹ thuật phát triển chuyển biến từng ngày, không thể giống như trước kia được nữa, tìm đại một cái hang hoặc cái hầm là có thể làm ra phát minh. Sự nghiên cứu khoa học ngày nay muốn có được sự phát triển mang tính thực chất thì nhân tài là thứ trọng yếu nhất, nhưng đồng thời nguồn vốn cũng là tiền đề tiên quyết.
Ý tứ của cấp trêи rất dễ hiểu, lấy của dân, dùng vì dân. Việc niêm yết trêи sàn chứng khoán đã giải quyết được vấn đề về tiền, nhưng đồng thời cũng tăng thêm rủi ro cho doanh nghiệp, một khi thất bại trêи sàn chứng khoán, cũng có nghĩa là toàn quân bị diệt, đây là cơ chế khôn sống mống chết cơ bản nhất của thị trường vốn.
Đương nhiên là, điểm này đã hoàn toàn bị bỏ qua.
“Nhiệm vụ cấp bách lúc này là giải quyết nguy cơ trêи thị trường chứng khoán, còn về Vương Khởi.” Lục Chinh cười lạnh, “Thiên tử phạm tội xử phạt như dân, đạo lý này đã được làm rất rõ ràng ngay từ các vương triều phong kiến. Chúng ta không thể đâm vào vết xe đổ của lịch sử được.”
Trong lòng Tống Tử Văn thầm dựng ngón cái, dám nói như vậy cũng chỉ có Lục Chinh mà thôi.
Ngoài anh ta ra, có vị nào ngồi đây mà không đức cao vọng trọng, từng lập nhiều công lao chứ?
Liều thuốc này đủ mạnh, ngay cả “phong kiến cũ” cũng được lôi ra, đối với một người quân nhân hay một vị quan viên mà nói đã không chỉ là vấn đề về tư tưởng, mà còn có sự giác ngộ chính trị của bản thân nữa.
Không ai gánh được tội danh “bao che cho kẻ phạm tội”.
Lưu Thác lau mồ hôi, lập trường của ông ta giống Lục Chinh, nhưng vẫn không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh, huống hồ là các lãnh đạo cao cấp phía quân đội đang chủ trương bảo vệ Vương Khởi?
Mọi người không hẹn mà gặp cùng đưa mắt nhìn Cát Lão, lúc này ông mới là người đại diện tốt nhất thể hiện thái độ của phía quân đội.
Lục Chinh liếc nhìn đường gấp khúc thể hiện xu thế trêи màn hình, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Từ giờ đến lúc kết thúc phiên giao dịch còn ba mươi lăm phút nữa.”
Ánh mắt Cát Lão không hề dao động, dường như chuyện không hề nguy ngập như những gì Lục Chinh nói.
Tống Tử Văn trầm mặc, ngước mắt lên nhìn Lục Chinh, đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm sâu của anh, trao đổi với nhau bằng ánh mắt chỉ đối phương mới hiểu được, sau đó mới di chuyển ánh mắt như không hề có chuyện gì.
“Không cần nữa.” Giọng Cát Lão như tiếng chuông đồng, mạnh mẽ uy lực cuốn đi tất cả chỉ trong nháy mắt.
Mặt mày Lục Chinh càng thâm trầm hơn.
“Sự rung chuyển của giá cổ phiếu lần này là một hành động của quân đội.” Một câu nói nhẹ như lông hồng của ông cụ, không còn nghi ngờ gì nữa đã khiến mọi người như sét đánh ngang tai, tất cả đồng loạt kinh ngạc.
Chỉ có Lục Chinh và Tống Tử Văn vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, dường như không hề bất ngờ gì về chuyện này.
Cát Lão bưng cốc trà, ung dung uống một ngụm nhuận hầu, rồi mới nói tiếp: “Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán vốn đã tiềm tàng nguy cơ, một khi có nguồn vốn bên ngoài tuồn vào, rất khó bảo đảm được tính an toàn và tính bảo mật của kỹ thuật quân sự. Nửa tháng trước, bộ quân sự đã nhận được một cuộc điện thoại vô tuyến mã hóa bảo mật, đã xác định chắc chắn là tín hiệu thông tin của gián điệp. Phía trêи vô cùng coi trọng sự kiện này, đã thành lập tổ chuyên án bí mật, quyết định mở cảnh giới cấp độ A, không chỉ tiến hành quản lý khống chế nghiêm ngặt các xưởng sản xuất quân sự, cơ quan nghiên cứu và các phòng thí nghiệm của các trường đại học có liên quan, còn quyết định bãi bỏ tất cả các doanh nghiệp hợp tác quân đội và nhân dân, đặc biệt là các công ty niêm yết sàn chứng khoán có liên quan đến sáng tạo đổi mới khoa học kỹ thuật.”
Hoa Nhuận đứng mũi chịu sào.
Lúc này, tiếng giày quân đội lạch cạch từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại bên cửa. Chỉ nghe thấy tiếng cạch nhẹ một cái, tay nắm cửa được đẩy ra, Thời Cảnh mặc cảnh phục rằn ri sải bước vào phòng.
“Các vị thủ trưởng, lãnh đạo.”
Cát Lão chỉ một chỗ trống, “Ngồi đi.”
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, vị trí ngay gần Lục Chinh.
“Tình hình thế nào rồi?” Ông cụ trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Thời Cảnh nghiêm túc: “Theo kế hoạch, giá cổ phiếu Hoa Nhuận sẽ chạm sàn trước thời điểm đóng phiên giao dịch.”
“Được, đến lúc đó cậu đích thân đi một chuyến, mang theo đội kỹ thuật Lôi Thần đến tổng bộ Hoa Nhuận tiến hành thanh toán, các tài liệu bí mật bắt buộc phải mang toàn bộ về.”
“Rõ!”
Thực ra, vừa rồi anh ta ở ngay trung tâm kỹ thuật ở bên cạnh, mang theo đội quân hacker tinh nhuệ nhất của Lôi Thần, trước tiên tạo nên hiện tượng giả cổ phiếu Hoa Nhuận trượt giá điên cuồng, sau đó lợi dụng thủ đoạn kỹ thuật để các cổ phần có thể khống chế trong các tài khoản đồng thời bán tháo đi, như vậy, từ hiện tượng giả thành thật, trong tình hình cổ phiếu trượt giá điên cuồng, chắc chắn sẽ khiến những người nắm cổ phiếu trong tay đi theo.
Như vậy có thể dùng chi phí nhỏ nhất để lấy được Hoa Nhuận, quá trình không khác gì đập vỡ một pho tượng sứ tinh xảo, từ đó đạt được mục đích cuối cùng lại thu hồi tái tạo.
Không phá đi thì không xây được.
Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến quân đội nhúng tay vào Hoa Nhuận.
Một khi thành công, thị trường chứng khoán cổ phiếu A sẽ không còn Hoa Nhuận nữa, cho nên, tiêu điểm thảo luận không phải là việc Vương Khởi có phải ngồi tù hay không nữa.
Cát Lão tưởng đang buồn bực không lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm quyết đoán. Ngay cả khi Vương Khởi kia là người có tài năng đáng kinh ngạc, nhưng cũng không thể gạt bỏ được sự thật hắn ta thông đồng làm bậy với Vương Bình Thiện.
Ngay từ khi bắt đầu, Cát Lão đã không định giữ lại hắn!
Ánh mắt chế giễu của Thời Cảnh nhìn lướt qua mấy lãnh đạo cấp cao phía quân đội dự định bảo vệ cho Vương Khởi lúc đầu, không hề bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt hoặc xanh lét hoặc đỏ bừng của họ.
Bây giờ là người hay là ma, đã quá rõ ràng.
Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của Cát Lão quả nhiên vô cùng lợi hại.
“Nếu như Vương Khởi vào tù, thì tiếp theo đây nghiên cứu sẽ phải tiến hành tiếp tục thế nào?” Lưu Thác hỏi ra vấn đề then chốt.
Cát Lão không đáp lại, trực tiếp nhìn sang Lục Chinh. Lưu Thác cũng thuận thế nhìn theo.
“Hoa Hạ mênh ʍôиɠ rộng lớn, nhân tài nghiên cứu không phải chỉ có một mình Vương Khải.”
“Nhưng không có nhiều người nắm được bí mật nghiên cứu.”
Lục Chinh cười khẽ: “Tôi lại nghĩ đến một người.”
Lưu Thác nhướng mày, khiêm tốn nói, “Rửa tai lắng nghe.”
“Vương Hoành.”
“Cháu trai của Vương Khởi?”
Lục Chinh gật đầu, gương mặt không chút gợn sóng, không hề có chút biểu hiện chột dạ nào sau khi hố người, ánh mắt điềm nhiên cực điểm.
Tống Tử Văn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cảm giác bội phục như nước sông cuồn cuộn, triền miên không dứt.
Lục Chinh mới là người thích hợp nhất làm chính trị, luận về phúc hắc, không ai so được với anh.
Lưu Thác không lạ gì về Vương Hoành, ngược lại còn có chút giao tình với cha hắn, “Một người tham gia vào chính trị như hắn lại đi làm nghiên cứu sao?”
Tống Tử Văn khẽ ho, dìu ông ngồi xuống: “Vương Hoành vốn là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành quốc phòng, sau đó học chuyên ngành thông tin quân sự, lại từng sửa chữa vũ khí và chỉ huy tác chiến. Có thể nói là hoàn toàn kế thừa được vốn liếng của Vương Khởi, giao lại công tác nghiên cứu cho anh ta sẽ không có vấn đề gì.”
Việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật của radar kiểu mới đã bước vào giai đoạn khó khăn nhất. Vương Khởi vào tù, toàn bộ đội ngũ đều mất đi người tâm phúc. Nếu như Vương Hoành được đẩy lên, về phương diện kỹ thuật sẽ không cần phải lo lắng nữa, đồng thời thân phận cháu trai của Vương Khởi lại có thể khiến hắn ta chinh phục được những thành viên khác trong đội ngũ trong khoảng thời gian ngắn nhất, đảm bảo là một sự lựa chọn tốt.
Lưu Thác thầm suy xét.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cảm thấy cũng được…”
Suốt một vòng không một ai phản đối.
Tống Tử Văn líu lưỡi, ánh nhìn lướt qua Lục Chinh đang ngồi yên tĩnh trong góc, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Kịch hay mở màn, nhưng đạo diễn lại ngồi trong đám đông giả bộ như đang ngồi xem, diễn đâu ra đấy, giả bộ đến không có một điểm sơ hở nào. Nếu như cú ngã ngựa của Vương Bình Thiện không phải là do Tống gia đứng đằng sau giở trò, thì chỉ e bây giờ anh ta cũng giống như những người khác lơ mơ không hiểu mà thôi.
Vương gia lần này coi như bị tổn thất nghiêm trọng, không chỉ trảm được hai cha con Vương Bình Thiện và Vương Khởi, đến Vương Hoành được coi trọng cũng bị kéo xuống nước theo, còn có thể trở lại giới chính trị được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Một chiêu này của Lục Chinh đã khiến tất cả mọi người đều phải dính vào.
Tống Tử Văn không khỏi ngửa đầu lên trời nhìn. Ông cụ đang phồng má thổi trà, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, chỉ không biết ông có rơi vào vòng xoáy tính toán của Lục Chinh hay không.
Mà có khi, hai người hợp tác với nhau cũng chưa biết chừng.
Ông cụ muốn thu hồi lại Hoa Nhuận, do phía quân đội nắm giữ hoàn toàn. Mục đích của Lục Chinh là cho Vương gia một bài học, nhân tiện giúp Tống gia tăng thêm trọng lượng trong đợt bầu cử đang sắp đến gần.
Ai nấy đều có ý đồ của riêng mình, cuối cùng đều được toại nguyện.
Chỉ khổ cho đám dân chơi cổ phiếu đó, đã định sẵn trắng tay.
Đột nhiên, tiếng bước chân từ xa truyền đến, cánh cửa phòng hội nghị cũng bật mở ra theo, lực đạo không hề nhẹ, ngầm ẩn chưa sự nôn nóng.
“Đội trưởng Thời, tình hình thị trường chứng khoán có biến động!”
Người đến là thành viên đội kỹ thuật của Lôi Thần…
Thời Cảnh nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì nguyên nhân kỹ thuật, khi đến gần cuối cùng làn sóng dao động giá cổ phiếu sẽ xuất hiện một đợt tăng trở lại ngắn, thời gian chỉ có 3 giây, nhưng đúng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó có sáu tài khoản đã bán tháo ra tổng cộng hai trăm vạn cổ phiếu, giá mỗi cổ phiếu tăng hơn 20% so với tình hình bình thường!
“Cái gì?! Đưa tôi qua đó.” Thời Cảnh nhanh chóng rời đi, quên cả chào hỏi mọi người, có thể thấy sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Tuy Cát Lão vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng đầu mày nhíu chặt lại đã tiết lộ cảm xúc chân thực của ông.
Đôi mắt Lục Chinh lộ vẻ trầm tư, sau đó theo Thời Cảnh rời đi.
Phòng hội nghị rơi vào bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị…
“Có ba chuyện.” Cát Lão đột nhiên mở miệng, phá tan bầu không khí u tịch, “Đầu tiên, chuyện lãnh đạo cấp cao của Hoa Nhuận bị bắt rốt cuộc là do ai tiết lộ bí mật. Thứ hai, người tiết lộ bí mật có mục đích gì. Ccuối cùng, những người bảo vệ Vương Khởi trong vòng ba ngày nộp kiểm điểm lên.”
Giờ thủ đô, 11 giờ 20 phút.
“Có thể điều tra được chủ nhân của sáu tài khoản này không?” Thời Cảnh đứng trước màn hình giám sát lớn. Chỉ còn mười phút cuối cùng là đến thời gian kết thúc phiên giao dịch, theo kế hoạch giá cổ phiếu sẽ có xu thế giảm dần cho đến lúc dừng phiên giao dịch. Thế nhưng vào lúc 11 giờ 18 phút 42 giây giá cố phiếu đột nhiên tăng lại, vượt qua năm mươi phần trăm giá cổ phiếu thông thường!
“Điều tra được rồi!” Một thành viên đội Lôi Thần vừa lấy được tài liệu mở tài khoản trong Bộ quản lý doanh nghiệp chứng khoán, hiển thị trêи một bên màn hình giám sát.
Thời Cảnh đi đến, “Toàn bộ đều họ Lưu à?”
“Hơn nữa sáu tài khoản này đều được liên kết đến thẻ ngân hàng mở từ một chi nhánh, thời gian mở tài khoản cũng là cùng một ngày.”
Thời Cảnh nhíu mày, “Thời gian giao dịch thì sao?”
“Gần như là đồng thời.”
“Cũng tức là, sáu tài khoản này rất có thể là thuộc về cùng một người, hơn nữa người này đã bán tháo toàn bộ 200 vạn cổ phiếu với giá cao trong đúng thời kỳ tăng trưởng ngắn ngủi đó!”
“Rất có khả năng.”
“Hừm…” Thời Cảnh cười, vừa rồi anh ta còn lo lắng dân chơi cổ phiếu mất trắng tay, không ngờ chỉ chớp mắt đã bị phản ngược lại, “Bắt buộc phải lôi được kẻ đó ra, tôi phải xem xem là ai lại dám đục lỗ của quân đội!”
“Đội trưởng Thời, còn ba phút nữa là kết thúc phiên giao dịch.”
Lục Chinh lập tức quyết đoán, “Lấy được Hoa Nhuận đã rồi tính tiếp.”
“Lão Lục!” Một khi kết thúc phiên giao dịch, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
“Sau khi kết thúc tôi sẽ đích thân làm.”
Lúc này Thời Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta suýt nữa thì quên, vị này không chỉ bắn súng giỏi, thể lực tuyệt hảo, mà ngay cả tay nghề trêи phương diện máy tính cũng không hề thấp.
Năm xưa, ở sự kiện đại sứ quán Trung Quốc tại Zambia bị tấn công, tập thể honker tấn công nước A, trong đó có bóng vị này.
“Nhóc con!” Lại dám gài bẫy của quân đội, hại anh ta tổn thất mấy trăm vạn trong vòng 3 giây, đúng là không thể tha thứ được!
11 giờ 3 phút, kết thúc phiên giao dịch.
Giá cổ phiếu Hoa Nhuận ngừng giảm, các diễn đàn tài chính lớn tràn ngập tiếng chửi mắng.
“Lão Lục, nhờ vào cậu đấy.”
…
Đàm Hi tháo tai nghe xuống, hơi ngửa ra sau, nửa giây sau, thở một hơi thật dài.
Hoa Nhuận vẫn coi như xong đời.
Giơ tay ra xoa bóp mi tâm, hậu quả sau một khoảng thời gian dài căng cứng lên, chính là mệt mỏi rã rời gấp bội.
Đương nhiên, cũng không thiếu những người bình tĩnh tỉnh táo, phân tích đâu ra đấy những điểm đáng ngờ của “sự kiện Hoa Nhuận” lần này, và tự xưng là sẽ để Hội giám sát thị trường chứng khoán vào điều tra, trả lại công bằng cho mọi người.
Chỉ là… thực sự có thể điều tra ra được cái gì sao?
Hoa Nhuận liên quan đến quân đội, sẽ không cho phép giới chính trị chen chân vào được. Bên tư pháp tuy rất có thực quyền, nhưng phạm vi quản lý có hạn, không quản được rộng rãi đến vậy.
Kết quả là, vẫn không giải quyết được gì.
Những người này gây ầm ĩ lên thế nào, cũng không tránh khỏi chịu thiệt. Cũng may mà cô nhảy ra trước một bước, không chỉ không chịu thiệt mà còn kiếm thêm được một món hời nhỏ.
“Lưu Diệu, là tôi đây.”
“Lời rồi! Chúng ta lời rồi!” Giọng chàng trai khó che giấu nổi sự phấn khích, còn mang theo sự run rẩy.
“Ừm.” Đàm Hi bị anh ta truyền nhiễm, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
“Sáu tài khoản, cộng lại tổng cộng sáu trăm ba mươi hai vạn, tôi lập tức chuyển tiền cho cô…”
“Không vội. Đầu tiên chuyển tất cả đến một tài khoản ngân hàng, tiền để đó không gọi là tiền, phải tiêu rồi mới là tiền thật.”
Hai mắt Lưu Diệu sáng bừng lên, cẩn thận thăm dò hỏi: “Chúng ta có tiếp tục nữa không?”
“Đương nhiên rồi. Anh không tiện à?”
“Không không không…” Tiện chứ! Cực kỳ tiện là đằng khác!
“Được rồi, anh làm việc trước đi. Cố gắng chuyển tiền đi nhanh nhất có thể, tôi e là đối phương sẽ điều tra.”
“Ngân hàng có cơ chế bảo mật…”
Đàm Hi khẽ cười, “Hacker thì để ý gì đến cơ chế bảo mật chứ.”
Vẻ mặt Lưu Diệu chấn động, “Tôi làm ngay đây.”
…
“Lão Lục, cậu nói gì đi chứ! Rốt cuộc là có điều tra được không hả?” Cứ gõ mãi gõ mãi, gõ đến mức to cả đầu luôn rồi.
Lục Chinh không đáp lại, mười đầu ngón tay đang thuần thục thao tác trêи bàn phím, giống như đang chơi một thứ đồ chơi không thể bình thường hơn được nữa, dễ dàng đơn giản.
Trêи màn hình theo đó hiện ra một đoạn code chằng chịt số liệu.
Các thành viên của đội Lôi Thần đứng đầy xung quanh, ánh mắt nhìn Lục Chinh đều mang theo sự sùng bái và kính trọng. Trong số những người này có những người từng kề vai chiến đấu với Lục Chinh từ những ngày đầu, cũng có những tân binh mấy năm gần đây mới được cất nhắc, đều vô cùng ngưỡng mộ vị “Diêm Vương trong quân đội” này.
“Được rồi.” Cùng với tiếng gõ phím Enter thanh thúy cuối cùng, màn hình hiển thị một chuỗi địa chỉ IP và thông tin lưu chuyển dòng tiền mặt.
“Năm phút trước, số tiền trong sáu tài khoản đã hoàn thành hợp dòng.”
“Đổ vào tài khoản nào?”
“Lưu Diệu.”
…
Sự việc kết thúc viên mãn, cục đá đè nặng trong lòng Đàm Hi đã rơi xuống, đang chuẩn bị tắt máy tính, điện thoại lại reo vang.
Không đợi cô nói, giọng nói kinh hoàng của Lưu Diệu đã truyền đến từ bên kia đầu dây.
“Tôi vừa nhận được tin nhắn thông báo, sáu trăm vạn trong thẻ đều bị đóng băng hết rồi!”
Mặt Đàm Hi hơi biến sắc: “Nói rõ ràng xem!”
“Sau khi hoàn thành chuyển khoản trêи mạng, tôi đang chuẩn bị tắt máy tính thì đột nhiên màn hình bị đen sì lại, sau đó lập tức có tin nhắn truyền đến.”
“Đoạn code tôi đưa cho anh đã xóa đi chưa?”
“… Chưa.”
Đàm Hi thầm mắng chửi, “Bây giờ anh lập tức báo cảnh sát, nói tiền trong tài khoản bị đóng băng phi pháp. Bây giờ tôi sẽ điều khiển từ xa máy tính của anh, sau đó cho dù xảy ra chuyện gì đều không thể để lộ chuyện đoạn code chúng ta đã dùng ra được. Phải nhớ là, có thể bán hết được cổ phiếu trong cả sáu tài khoản trong vòng 3 giây tuyệt đối không thể là chuyện tự nhiên được, anh đã nghe rõ lời tôi nói chưa hả?”
Tâm trạng Lưu Diệu kinh hãi, trong đầu mơ hồ hỗn loạn. Rốt cuộc anh ta vẫn còn trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, nên vẫn bị dọa phát sợ.
“Chúng, chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không đâu.”
“Có phải là… phạm tội không?” Anh ta cắn chặt răng, dốc hết dũng khí mới thốt ra được hai chữ đó.
Vốn dĩ khoản tiền lớn sáu trăm vạn đã khiến anh ta thấp thỏm không yên, đặc biệt là trong khi mọi người đang lỗ mất tiền, họ lại kiếm được một món lớn. Anh ta thấy hưng phấn nhưng đồng thời cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ. Không ngờ, điều bất ngờ đến quá nhanh anh ta trở tay không kịp, vừa mới yên tâm được đôi chút đã lại căng lên như dây đàn.
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối lại, hai chữ “phạm tội” khiến cô cực kỳ mẫn cảm, bởi vậy giọng nói cũng nhạt đi, hơi mang theo ý lạnh lẽo, “Cứ làm như tôi nói, anh chỉ quan tâm đến việc không hổ thẹn với bản thân là được rồi.”
Lưu Diệu hít sâu, bình tĩnh trở lại: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta học khá tốt môn “Luật kinh tế”, tuy không rõ Đàm Hi lấy từ đâu ra nguồn tin tức bí mật giá cổ phiếu sẽ tăng lại lên đỉnh một lần cuối cùng, nhưng chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận, thì mặc kệ dù là ai điều tra cũng không thể nắm được điểm yếu gì.
Nghĩ vậy, lại càng thấy vững dạ hơn.
Đàm Hi biết rằng, Lưu Diệu là một người thông minh, học tài chính đều là những người không quá cứng nhắc. Sự việc của Hoa Nhuận tuy đã đi quá giới hạn, nhưng còn chưa đến mức vi phạm pháp luật. Lưu Diệu chỉ cần suy nghĩ kỹ lại là sẽ thông suốt được vấn đề.
Hai người trao đổi với nhau xong, Đàm Hi bắt đầu điều khiển máy tính của Lưu Diệu từ xa.
Lúc gần cuối, đã nhìn thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, nhưng không ngờ giữa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim, chặn lệnh cô đã gửi đi lại.
Đàm Hi nhíu mày, sắc mắt mơ hồ ngưng trọng lại.
“Vãi, gặp phải cao thủ rồi à? Thú vị đấy…”
Cũng phát ra lời cảm thán tương tự còn có một người nào đó đang ở trung tâm kỹ thuật quân khu.
“Thế là sao?” Vẻ mặt Thời Cảnh lơ tơ mơ, anh ta chơi game thì còn được, mấy thứ như code với lập trình thì không hiểu được.
Thấy Lục Chinh đang không ngừng gõ phím, cũng không nói gì, từng chuỗi chữ số hoặc ký tự khó hiểu xuất hiện trêи màn hình, trong lòng anh ta đã gấp gáp đến mức muốn ói máu, lại không dám tùy tiện nói gì, chỉ sợ làm phiền đến Lục Chinh, nên đành cố nín nhịn.
Vừa nãy, thấy sắc mặt Lục Chinh trầm trọng, anh ta mới không nén được thốt nên câu đó.
Hồi lâu sau vẫn không nghe được lời đáp lại.
Thời Cảnh có chút gấp gáp, dứt khoát gọi thành viên vừa nãy đến phòng hội nghị báo cáo, “Lưu Minh, cậu đến đây.”
Chàng trai to cao bị điểm danh hơi ngẩn người, cũng có chút vui mừng, dường như không ngờ mình lại được lão đại đích thân gọi tên như vậy.
“Đội trưởng Thời!” Cậu ta nói, to tát rõ ràng không khác nào một viên đạn vang lên trong phòng hội nghị yên tĩnh, bỗng chốc thu hút sự chú ý của mọi người, ừm… trừ Lục Chinh.
Đúng lúc này cậu ta vẫn còn đứng thẳng tắp như cây tùng, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ.
Thời Cảnh khẽ ho hai tiếng, khua tay, tỏ ý không có chuyện gì.
Lúc này mọi người mới di chuyển ánh mắt.
Lôi Thần vốn là một đội tác chiến đặc chủng, thuộc hệ thống lục quân, chủ lực đương nhiên là một đội bộ binh đặc chủng được hợp thành bởi các chàng trai cao lớn khiêng thương vác súng. Nhưng mấy năm gần đây, để thích ứng với sự phát triển của xã hội và sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, từng bước hấp thu tinh anh trêи phương diện kỹ thuật, ví dụ như máy móc, điện tử, máy tính… nhưng về tổng thể vẫn là lá cờ đầu của đội bộ binh đặc chủng.
Lưu Minh chỉ là một anh lính kỹ thuật, tuy năng lực tác chiến không hề tệ, nhưng tuyệt đối không đấu lại được với lính đặc chủng nghiêm chỉnh, do đó khi nhận được sự “ưu ái” bất ngờ của Thời Cảnh mới có biểu hiện vừa mừng vừa sợ như vậy.
“Khụ khụ… Cậu có hiểu những gì Lục Chinh đang làm không?”
Lưu Minh gật đầu.
Sắc mặt Thời Cảnh nghiêm túc: “Nói đi!”
“Báo cáo! Tôi hiểu được!” Phản ứng hoàn toàn xuất phát từ bản năng, giọng vừa to vừa vang.
Thời Cảnh cắn răng, phớt lờ ánh mắt đột nhiên tập trung nhìn vào của mọi người, đè thấp giọng nói: “Không cần hô báo cáo, nói chuyện phi chính thức.”
“… Ồ.”
“Vậy cậu nói đi, Lục tướng quân đang làm gì?”
Lưu Minh tỏ vẻ kính trọng: “Anh ấy đang tạo nên một mạng lưới code, hình thành một mệnh lệnh ngăn cản đối phương thao tác khống chế từ xa, còn có thể từ đó điều tra ra được địa chỉ IP cụ thể và địa chỉ thực tế của đối phương…”
“Đợi đã! Ngăn cản ai?”
“Người xâm nhập máy tính.”
“Máy tính của ai?”
“Chính là máy tính của người lúc trước chúng ta điều tra được là người sở hữu số tiền của sáu tài khoản kia.”
“Lưu Diệu?”
“Đúng, chính là người này! Tiểu Kỳ đã xuất được hồ sơ về người này từ trong kho dữ liệu.” Không ngờ một sinh viên đại học lại có số tài sản lên đến hơn sáu trăm vạn, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Minh thấy đội trưởng vẫn còn nghi hoặc liền giải thích: “Lục tướng quân sau khi điều tra được người này đã lập tức khống chế máy tính của hắn ta, nhằm ngăn chặn hắn tiếp tục chuyển tiền. Anh ấy đã sử dụng kỹ thuật hacker để điều khiển máy tính của hắn ta, rồi vào ngân hàng trêи mạng, tiếp tục số tiền trong tài khoản. Như vậy, chúng ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng gần nhất là có thể bắt được hắn ta rồi.”
Dường như Thời Cảnh đang suy nghĩ điều gì, thấy Lưu Minh dừng lại, liền ngước cằm lên ra hiệu: “Nói tiếp đi.”
“Đúng lúc này, một chỉ lệnh hacker khác cũng cố gắng điều khiển chiếc máy tính này, bây giờ Lục tướng quân đang đọ sức với đối phương.”
“Khả năng thắng là bao nhiêu?”
“Không chắc chắn.”
Thời Cảnh chau mày, “Chắc chắn không?” Kỹ thuật hacker của Lục Chinh khi còn trong bộ đội vô cùng thành thạo, năm xưa trong một lần diễn tập thực chiến còn xâm nhập vào hệ thống bộ tư lệnh của đối phương, lập được công lao to lớn.
“Xem ra, cậu ta gặp phải đối thủ rồi.”
Lưu Minh gật đầu, đôi mắt sáng bừng: “Lục tướng quân vững vàng ổn định, nhưng đối phương lại giảo hoạt xảo quyệt, nhất thời chỉ e không phân được thắng thua.”
“Vậy cậu còn không mau giúp sức?”
“Tôi ư?”
“Nhóc con, chẳng lẽ tôi giúp hay sao?! Ông đây đâu phải là lính kỹ thuật!”
“Đội trưởng Thời, anh quá coi trọng tôi rồi.” Lưu Minh gãi đầu cười ngượng ngập.
“Có thể nhìn ra được đối phương có chiêu thức gì không?”
“Thủ pháp rất giống hacker nước ngoài, nhưng có thể chắc chắn là người Hoa Hạ.”
Thời Cảnh còn muốn hỏi nữa, nhưng bên kia Lục Chinh đã truyền đến một tiếng vang cực lớn.
Bàn phím nát vụn nằm dưới đất, sắc mặt người đàn ông tái xanh, mọi người đứng ngẩn ra, im phăng phắc.
“Lão Lục!” Anh ta sải bước tiến lên.
Trêи gương mặt lạnh lùng anh tuấn của đối phương đã ngưng tụ hàn khí, đôi mắt sắc lạnh như dao, lạnh lẽo đến mức Thời Cảnh cũng không dám ép nhìn.
Bạn bè lâu năm, đương nhiên anh ta hiểu được sự phẫn nộ lúc này của Lục Chinh, ngoài mặt càng bình tĩnh, trong lòng càng cuộn trào mãnh liệt.
Xem ra, sự việc không đơn giản như vậy.
“Lập tức gọi điện thoại cho Cục công an Thành Nam, dựa theo địa chỉ IP này truy bắt một người có tên là Lưu Diệu, nhớ là phải nhanh!” Lục Chinh lạnh lùng nói.
Thời Cảnh đứng bên cạnh ra hiệu bằng ánh mắt cho một người nào đó, lập tức thu xếp ổn thỏa.
“Lão Lục, rốt cuộc tình hình sao rồi?”
“Đối phương là một hacker.”
“Lưu Diệu ư?”
“Không phải là hắn.”
“Vậy cậu có tìm được đầu mối quan trọng gì có thể điều tra được tung tích của người đó không?”
Bờ môi mỏng mím chặt, anh chậm rãi lắc đầu, “Nhưng có thể xác định chắc chắn là, hai vạn cổ phiếu Hoa Nhuận có thể bán tháo được trong vòng ba giây chắc chắn có liên quan đến người này.”
Thời Cảnh nhướng mày: “Cậu nghi ngờ có người dùng thủ đoạn hacker để làm náo loạn thị trường cổ phiếu sao?”
Lục Chinh liếc nhìn anh ta, ý tứ không rõ ra sao.
“Khụ khụ…” Anh ta rủ mắt xuống, che giấu đi sự ngượng ngùng trêи mặt, “Đương nhiên, không tính đến hành động của phía quân đội.”
“Đừng phí lời nữa, bắt được người đã rồi tính.”
Đúng lúc này, cậu nhân viên được phái đi thông báo cho phía cảnh sát đã quay trở lại.
Thời Cảnh: “Nhanh vậy à?”
Sắc mặt Lục Chinh càng thâm trầm hơn.
“Báo cáo!”
“Nói.”
“Phía Cục Cảnh sát Thành Nam cũng có người báo cảnh sát, nói tài khoản ngân hàng của mình bị đóng băng phi pháp.”
“Hừ, chúng ta còn chưa ra tay, tên cướp đã la làng rồi!” Thời Cảnh cười lạnh, hiện rõ cảm xúc căm hận.
Sự phẫn nộ trong đôi mắt Lục Chinh đã tan đi hết, lúc này chỉ còn lại sự bình tĩnh như vực sâu vạn trượng.
“Lão Lục, bây giờ phải làm thế nào?”
“Cho người đến Cục Cảnh sát, tôi muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.” To gan, năng lực cũng không hề thấp, lại có thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp tường lửa do anh thiết lập, xóa tất cả nhật ký thao tác trong máy đi không chút dấu vết chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Vốn dĩ, Lục Chinh đã đi trước một bước điều khiển máy tính của Lưu Diệu, chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng đối phương đã ra chiêu giương Đông kϊƈɦ Tây, thành công thu hút sự chú ý của anh, bỏ phía trước mà lựa chọn đột phá từ phía sau, liên tiếp hủy đi ba bức tường lửa của anh, động tác nhanh chóng thủ pháp thuần thục.
“Xem ra là một kẻ đã phạm tội nhiều lần…”
Lục Chinh nói xong, sải bước rời đi.
“Lão Lục! Cậu đi đâu đấy?”
“Đi gặp ‘người bị hại’.”
Thời Cảnh rất muốn đi theo, nhưng ông cụ ở trong phòng hội nghị đang chờ anh ta báo cáo, nên trầm ngâm giây lát: “Lưu Minh cậu đi đi.”
“Rõ!”
…
“Vãi thật!” Đàm Hi dựa người vào ghế ngồi, hai mắt mở tròn, thở một hơi thật dài. Lúc này trái tim đang đập thình thịch mới dần bình tĩnh lại, nhưng sự kϊƈɦ động từ tận trong xương cốt vẫn chưa tan đi được.
Đã rất lâu rồi cô không gặp được đối thủ mạnh như vậy.
Nếu không phải cô đã sử dụng một số thủ thuật giương Đông kϊƈɦ Tây thì chỉ e bây giờ cô đã rơi vào ngục tù, không thể thoát nổi. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy có chút hối hận.
Trong đầu Đàm Hi lướt qua một lượt từ đầu đến cuối danh sách top 10 hacker hàng đầu trong nước, “Đều không phải…”
Năm xưa, cô học thêm lớp máy tính ở nước ngoài, ngoài chương trình học còn nghiên cứu hacker thuộc top 2 toàn cầu, nhân đó cũng nghiên cứu rõ tình hình của Hoa Hạ. Xét về thủ pháp, không giống như bất kỳ hacker nào có tên trêи danh sách cả.
Lấy thủ để công, ổn định chắc chắn, có lẽ đã có thâm niên; không ham chiến, không kϊƈɦ động, tính cách trầm ổn, từ điểm này có thể nhận ra được rằng đối phương không phải người trẻ tuổi mới xuất đạo.
Rốt cuộc là ai chứ?
Thở dài một tiếng, day day khóe mắt, lại hắng giọng một cái mới phát hiện cổ họng mình đã khô khốc.
Đứng dậy ra khỏi thư phòng, nửa cốc nước ấm trôi xuống bụng, thần kinh căng lên như dây đàn của Đàm Hi mới dần bình thường trở lại. Cửa sổ được che nửa, gió lạnh thổi vào, cô không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện ra lưng đã ướt đẫm, trở về thư phòng liền nghe thấy điện thoại lại đang reo vang.
“Alo, Lưu Diệu.”
“Cảnh sát đến rồi.”
***
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, mọi chuyện xảy ra thế nào?” Dưới ánh đèn vàng, sắc mặt người đàn ông nghiêm nghị, chiếc mũ cảnh sát đội trêи đầu cho thấy là một cảnh sát uy nghiêm.
Lưu Diệu mặc áo sơ mi trắng, quần tây, cho dù nhăn nhúm cũng khó che giấu được khí chất ôn hòa trêи người anh ta.
“Còn phải nói nữa sao?” Giọng anh ta đã hơi khàn, vô thức đưa đầu lưỡi ra ɭϊếʍ môi. Từ khi vào đây đến bây giờ, cùng một câu hỏi anh ta đã phải trả lời đến bảy lần, đây là lần thứ tám rồi.
“Đương nhiên.”
Trong mắt chàng trai lóe lên sự mất kiên nhẫn cố đè nén. Trước ánh mắt sắc bén của hai người cảnh sát, anh ta cố kiềm chế sự bất mãn trong mắt lại, “Hôm nay sau khi bắt đầu phiên giao dịch, xu thế giá cổ phiếu Hoa Nhuận bình thường, nhưng không ngờ từ lúc 10 giờ 15 phút bắt đầu giảm mạnh, tôi vốn muốn bán tháo toàn bộ ngay, kết quả chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng, tôi muốn cược một ván…”
“Cược?” Viên cảnh sát phía bên trái ngắt lời anh ta, “Cậu cược cái gì?”
Lưu Diệu chỉnh lại cổ áo, cũng may còn chưa cùm cổ tay anh ta lại, “Đương nhiên là cược giá cổ phiếu sẽ tăng trở lại.”
“Hình như cậu rất có lòng tin.” Viên cảnh sát bên phải khá lớn tuổi, nói năng tương đối hòa hợp hơn viên cảnh sát phía bên trái, nói ra câu này cũng có chút ý tứ lẩm bẩm thông thường.
Nhưng Lưu Diệu không dám thả lỏng, “Chẳng qua chỉ là giãy giụa lần cuối cùng, đập nồi thuyền chìm mà thôi.”
“Cho nên, cậu mang theo dũng khí phải chết sao?”
Ánh mắt chàng trai nghiêm túc: “Có thể nói vậy.”
Hai viên cảnh sát quay sang nhìn nhau.
“Thị trường chứng khoán có rủi ro, nhưng cũng có cơ hội tiềm tàng. Có rất nhiều người trở thành triệu phú chỉ trong một đêm, cũng không ít người chỉ chớp mắt đã trắng tay. Tôi chỉ muốn cá cược một cơ hội để tiến lên một bước mà thôi.”
Trong mắt chàng trai hiện lên sự cuồng nhiệt, dường như nhìn thấy tín ngưỡng trong sinh mạng của mình.
“Vậy cậu đã từng nghĩ rằng, làm vậy sẽ mất cả vốn lẫn lời hay chưa?”
“Có, nhưng khi mới bắt đầu tôi đã không có gì hết, cùng lắm thì quay về điểm khởi đầu, bắt đầu lại từ đầu thôi.”
“Mấy trăm vạn, cậu có nỡ không?” Ánh mắt viên cảnh sát già sáng như đuốc.
Lưu Diệu khẽ cười, “Tôi muốn thắng, nhưng cũng không sợ thua.”
Câu nói này do Đàm Hi nói ra, cậu ta mượn dùng tạm vậy.
Lúc đó, trong rất nhiều tình hình cực kỳ bất lợi, Đàm Hi bảo cậu ta mua một loại cổ phiếu mà thị trường không mấy coi trọng, tiền vốn ban đầu chỉ có một trăm vạn. Cậu ta đã từng hỏi nhỡ chẳng may lỗ vốn thì sao, có nỡ hay không.
Cô đã nói thế nào?
“Có nỡ thì mới có được. Chẳng lẽ trong sách không nói cho anh biết là rủi ro và lợi ích cùng tồn tại hay sao? Cho dù có lỗ tôi cũng sợ, giống như một ván cược, ai cũng muốn thắng, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng tôi không sợ thua.”
Lúc đó, cậu ta đã bị câu nói này hạ gục.
Nửa tháng sau, đống cổ phiếu không được mấy người coi trọng đã có màn lội ngược dòng ngoạn mục, trở thành chú ngựa ô đầu tiên đột phá được vòng vây trùng trùng trong hoàn cảnh thị trường trượt dốc.
“Nghe ra cũng là một người có dã tâm, nhưng tôi không tin cậu không dám chắc cái gì mà lại dám đưa ra quyết định như vậy được.” Viên cảnh sát trẻ nói năng nghiêm túc.
Lưu Diệu hoàn hồn lại, cười nói: “Tôi mới chỉ hai mươi tuổi.”
Tuổi trẻ có nghĩa là cơ hội và dũng khí để bắt đầu lại từ đầu, đó mới là căn cứ dựa dẫm lớn nhất của cậu ta.
“Đồng chí cảnh sát, tôi có sức mạnh này.”
“Già mồm.”
Lưu Diệu nhíu mày: “Tôi đến để báo án, sao bây giờ lại giống như là phạm nhân bị thẩm vấn thế này?”
“Chúng tôi nghi ngờ cậu sử dụng thủ đoạn phi pháp để thăm dò nội tình thị trường cổ phiếu.”
Lưu Diệu cắn chặt đầu lưỡi, nhờ đó khống chế sự run rẩy theo bản năng của mình: “Tôi không có.”
“Cậu có!” Cùng với một tiếng đập ầm ĩ vang lên, viên cảnh sát trẻ đập bàn đứng dậy.
Khoảnh khắc đó, anh ta đã thực sự sắp không trụ nổi được nữa.
Nhưng những lời Đàm Hi đã nói trước đó lại mơ hồ hiện lên trong đầu anh ta…
“… Nhớ lấy, tất cả đều chỉ là ngẫu nhiên, anh không làm gì hết, cũng không hay biết gì cả, không làm gì phạm pháp hết, cũng không có phạm tội. Chống đỡ được là anh sẽ an toàn; không chống đỡ được thì cả hai chúng ta đều xong đời.”
Phải cố gắng chống đỡ!
“TÔI THỰC SỰ KHÔNG CÓ.”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Âm điệu bỗng nhiên lên cao, giống như tiếng sấm vang dội.
Đôi môi Lưu Diệu đã run lẩy bẩy, nhưng trong cổ họng vẫn cố cắn chặt đầu lưỡi lại, “Các ông hiểu lầm rồi.”
Thấy anh ta quật cường như vậy, hai viên cảnh sát bỗng thấy đau đầu, âm thầm nhìn về phía tấm kính một chiều, mồ hôi lạnh đã bò dần lên tận sống lưng.
Trong phòng quan sát thẩm vấn chỉ cách đó một tấm kính, người đàn ông cao lớn nhíu chặt mày lại, con ngươi đen kịt thu hết cảnh tượng vừa rồi vào mắt.
“Bảo họ ra ngoài đi.”
“Lục tướng quân…” Lưu Minh muốn nói nhưng lại thôi.
“Không hỏi được gì, có tiếp tục cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
“Có thể dùng hình để thẩm vấn.”
Lục Chinh xoay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta. Lưu Minh thấy da đầu tê dại. Cậu ta… có nói gì sai sao?
“Cậu tưởng đây là địa bàn của Lôi Thần à?”
“Chúng ta có thể đưa người đi.” Anh ta đỏ bừng mặt, ánh mắt vừa kính nể lại vừa sợ hãi.
Nếu như nói Thời Cảnh là trụ cột của “Lôi Thần” thì người đang đứng trước mặt lúc này đây chính là nơi tồn tại linh hồn của “Lôi Thần”!
Ba năm trước Lưu Minh may mắn được gia nhập đội tác chiến đặc chủng thuộc hệ thống cao nhất của lục quân, thời gian vào đã trải qua vô số vòng loại tàn khốc, cuối cùng mới đột phá được vòng vây. Anh ta được coi là người tương đối có thiên phú trong số lính kỹ thuật, kỹ năng thể năng đều nắm vững cả hai, hơn nữa đều ở mức trêи chuẩn.
Lại cộng thêm trong sư đoàn trực thuộc cơ giới hóa của anh ta chỉ có mình anh ta vượt qua khảo nghiệm ma quái. Khi nhận được thông báo điều động của cấp trêи anh ta không tránh khỏi vui mừng đắc chí. Nhưng khi đã thực sự được vào “Lôi Thần” rồi, chứng kiến đội lính đặc chủng gánh thương vác súng, Lưu Minh mới biết mình đã sai lầm thế nào.
Không chỉ khác biệt về thể lực, mỗi thành viên trong đội quân nòng cốt của Lôi Thần đều có những kỹ năng độc môn riêng, ví dụ như nghe trong gió, ngửi phân biệt mùi, bế khí… Trong số mười người thì có đến năm người đều là cao thủ máy tính.
Chút bản lĩnh đó của cậu ta chẳng đáng là gì hết.
Trong đó, người được lan truyền là thần trong đội kỹ thuật chính là Lục Chinh – đội trưởng đội tác chiến đặc chủng Lôi Thần nhiệm kỳ đầu tiên.
Trước khi gặp mặt, Lưu Minh đã từng vô số lần tưởng tượng trong đầu về hình tượng của anh, người được giới bộ đội đặc chủng ngưỡng mộ kính phục như thần đó chắc hẳn phải là một con người rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đen thui…
Nhưng hiện thực đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của anh ta.
Âu phục thẳng tắp, giày da sáng bóng, cũng may làn da không trắng lắm, nếu không cậu ta sẽ thực sự nghĩ là Lục Chinh rất giống một cậu ấm trắng trẻo nào đó.
Đây rõ ràng là một quý công tử, đại tổng tài, nhìn đâu có khí khái tinh thần nào của bộ đội đặc chủng đâu cơ chứ?
Nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ, thứ khí chất kiên nghị và lạnh lùng từ trong xương cốt, mái tóc đầu đinh tiêu chuẩn, không khác mấy so với lính trong bộ đội. Khi khí thế hoàn toàn được thể hiện ra rất dễ khiến cho người ta bỏ qua gương mặt anh tuấn kia, đây chính là linh hồn của “Lôi Thần”!
Hai mắt Lưu Minh sáng bừng, trái tim nhảy nhót hưng phấn, huyết dịch đang cuồn cuộn chảy, giống như một người leo núi vất vả khổ sở cuối cùng cũng tìm được mục tiêu là đỉnh núi cao nguy nga tráng lệ.
Lục Chinh không hề bỏ sót thần thái sáng chói trong mắt anh ta, ánh mắt anh vẫn thẳng thắn như cũ, gương mặt vẫn anh tuấn nghiêm nghị như vậy.
“Cậu định bắt người với lý do gì?” Anh hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Rõ ràng không hề cố ý phóng thích khí chất uy hϊế͙p͙, nhưng khi đối mặt với ánh mắt thâm thúy kia Lưu Minh vẫn không khỏi muốn tránh né.
“Người này lợi dụng thủ đoạn hacker…” Bỗng nhiên khựng lại, Lưu Minh không hề ngốc, sau khi được nhắc nhở đôi chút, cậu ta cũng phát hiện ra được điểm không thỏa đáng trong đó.
Trong tay họ không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào có thể chứng minh Lưu Diệu sử dụng thủ đoạn phi pháp để mưu lợi trong thị trường chứng khoán.
Xuất binh không rõ lý do.
“Vậy chẳng lẽ cứ thế cho qua hay sao?”
Lục Chinh cười lạnh không nói gì.
Lưu Minh nổi giận, gọi hai viên cảnh sát trong phòng thẩm vấn ra. Lưu Diệu thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh vẫn căng cứng như cũ.
“Đồng chí trung úy, xin lỗi chúng tôi không hỏi ra được gì cả.”
Tuy nằm trong dự liệu, nhưng vẫn không khỏi thất vọng, Lưu Minh khoát tay về phía hai người, chớp mắt đã thấy Lục Chinh vào trong phòng, ánh mắt căng thẳng, sự hưng phấn khó che đậy, Lục Chinh sắp đích thân ra tay rồi hay sao?
Lưu Diệu vừa thoát ra khỏi bầu không khí đè nén vì bị ép hỏi, còn chưa kịp thở mạnh hai cái, đã cảm thấy có một luồng khí thế còn uy nghiêm hơn đang ập tới.
Đập vào mắt anh ta là một gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, giống như sương lạnh hỗn loạn. Người đàn ông ngồi xuống trước mặt cậu ta, mỗi một cử động đều lộ rõ sát khí.
“Lưu Diệu.” Anh mở lời, gọi tên anh ta.
“… Đúng.” Cố nén lại phản ứng run rẩy theo bản năng, cố nhếch miệng ra một nụ cười, nhưng chỉ là phí công vô ích.
“Có biết quấy nhiễu trật tự thị trường chứng khoán là tội gì không?”
Gật đầu, mí mắt không khỏi rủ xuống.
Anh ta đã từng học Luật Kinh Tế, còn giành được điểm số cao nhất trong kỳ thi cuối kỳ.
“Cậu biết luật mà còn phạm luật à?” Ngữ khí lãnh đạm nhưng lại giống như một hòn đá khổng lồ đè nén lên lồng ngực Lưu Diệu, khiến anh ta suýt nữa thì không thở nổi.
“Tôi không có.”
“Đúng là cậu không có…”
Lưu Diệu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc bức người, “Anh tin tôi sao?!”
Anh ta nói có chút gấp gáp, dường như đang cực lực chứng minh điều gì đó.
“Chỉ cần cậu nói ra người đứng sau lưng cậu.”
Đôi mắt sáng quắc phút chốc trở nên ảm đạm, cuối cùng lại quay về sự u tịch chết chóc, “Không nói à?”
“…”
“Cậu muốn bảo vệ người đó. Cậu đã từng nghĩ là người đó có bảo vệ được cậu hay không chưa?”
Chàng trai mím chặt môi lại, nhưng vẫn không nói gì.
Ánh mắt Lục Chinh lại trầm xuống hơn nữa, “Trong vòng ba giây đã bán tháo được hai trăm vạn cổ phiếu, nếu là một tài khoản thì tôi tin; nhưng sáu tài khoản đồng thời hành động, thì ngoài việc lợi dụng lập trình code ra tôi không nghĩ ra được còn có thủ đoạn nào khác có thể làm được.”
“…”
“Cha Lưu Vĩ Đường, mẹ Trình Thục Phân, hai người đều là viên chức doanh nghiệp nhà nước, nhà chỉ có một người con là cậu, mức sống khá giả, không nghèo, nhưng cũng chưa được coi là gia đình giàu có. Vậy thì tiền của cậu từ đâu mà có?”
Lưu Diệu hít một hơi thật sâu.
“Trừ khi… cha mẹ cậu tham ô?”
“Không phải vậy!” Sắc mặt chàng trai chợt thay đổi, “Không liên quan gì đến họ!”
Giờ khắc này, cậu ta mới thực sự hoảng hốt.
Lục Chinh chắp hai tay lại với nhau, đặt lên mặt bàn, lúc này sự bình tĩnh của anh và sự hoảng hốt của Lưu Diệu hình thành nên sự đối lập rõ rệt.
Anh không nói tiếp nữa, giống như một người thợ săn đang thảnh thơi cất từng bước chân, giương mắt nhìn con mồi đang giãy chết, lạnh lùng, hờ hững.
Năm, bốn, ba, hai…
“Tôi…”
“Lục tướng quân, có biến!”
Lưu Diệu và Lưu Minh gần như đồng thời lên tiếng, sắc mặt Lục Chinh đột nhiên trầm xuống, “Cút ra ngoài!”
Lưu Minh kinh ngạc, nhưng Lưu Diệu cũng phút chốc tỉnh táo lại.
“Cậu muốn nói gì?” Lục Chinh nhìn anh ta, không thèm để ý đến Lưu Minh đang đứng ngoài cửa luống cuống khó xử.
Lưu Diệu hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt vô cùng uy hϊế͙p͙ của Lục Chinh, “Tôi chưa từng làm, cũng không hiểu cái gì mà kẻ đứng sau lưng gì hết.”
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, giống như sơn động đen tối sâu hun hút, dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ nuốt lấy người.
Lưu Diệu cắn chặt hàm răng, một giây sau, bóng người cao lớn bao phủ lấy anh ta, người đàn ông đã đứng lên, không nói gì hết, xoay người rời đi.
“Lục tướng quân…”
“Tốt nhất là cậu nên nói ra chuyện gì đó quan trọng!”
Lưu Minh nghe ra được ý tứ căm hận trong đó, tim gan run rẩy, “Có người muốn gặp Lưu Diệu.”
“Ai?”
“Một cô gái trẻ.”
Đàm Hi ngồi trêи ghế băng, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô uống nước trước đã, sau đó từ từ nói.” Người tiếp đón cô là một nữ cảnh sát trẻ, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, không hề nghiêm nghị, rất dễ khiến người khác có thiện cảm, cho dù là nam hay nữ.
“Không cần.” Cứng nhắc, trực tiếp, không hề có chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào cả, “Lưu Diệu đang ở đâu?” Đi thẳng vào vấn đề.
“Anh ta đang phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ta mới là người báo cảnh sát.”
Ý cười của nữ cảnh sát không đổi, “Dù vậy cũng không hề mâu thuẫn với việc phối hợp với cảnh sát để điều tra.”
“Nhưng các cô đã đưa anh ta vào phòng thẩm vấn, đó chẳng phải là ‘đãi ngộ’ chỉ người phạm tội mới có hay sao?”
Ánh mắt nữ cảnh sát lóe sáng, tiếp đó đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Sao cô ta biết rõ được phân bố trong cục?
Hai bên trái phải tận cùng hành lang đều là phòng thẩm vấn, nhưng phòng bên trái có phòng giám sát thông tin, toàn bộ quá trình đều được ghi hình lại, và còn được sắp xếp trang bị canh phòng, so ra thì phòng bên phải thoải mái hơn rất nhiều, một đầu camera ở vị trí nổi bật dễ thấy, ngay cả ánh sáng cũng sáng sủa hơn mấy phần.
Huống hồ, sao cô ta lại biết Lưu Diệu đang ở bên trái chứ?
“Tò mò ư?”
“…”
Đàm Hi cong môi, nhưng trong mắt lại không hề có lấy chút ý tứ muốn cười nào, “Tôi nói lại một lần nữa, tôi muốn gặp Lưu Diệu.”
Trêи mặt nữ cảnh sát xuất hiện thần sắc chật vật, dường như có chút ấm ức, lại kèm thêm chút u oán. Không ngờ một cô nhóc lại có thể càn rỡ được đến vậy.
Bỗng chốc ác ý trào lên, “Xin lỗi, tôi không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của cô.”
“Nguyên nhân.”
“Lưu Diệu bị tình nghi phạm tội.”
“Tội gì?”
“…” Nữ cảnh sát á khẩu. Cô ta không rõ nguyên nhân Lưu Diệu bị bắt, chỉ biết Cục trưởng gọi điện hạ lệnh, do đội trưởng đích thân ra tay, đối đãi với tội phạm hình sự nghiêm trọng cũng chỉ đến thế là cùng.
Huống hồ còn kinh động đến cả phía quân đội, nghe nói hai người bên trong đó còn có một thiếu tướng.
“Người đã vào cục không phải cô muốn gặp ai cũng gặp được.”
“Bảo Cục trưởng các cô ra đây.”
“Hừ, đùa gì vậy chứ? Cô coi Cục Cảnh sát là nhà cô thật đấy à, muốn gặp Cục trưởng thì gặp chắc?” Đôi mắt hiện rõ sự khinh miệt. Ở địa bàn của người khác mà còn dám huênh hoang như vậy, không biết nhìn mặt người khác, còn không có đầu óc nữa!
“Chẳng phải các cô đều tự xưng là nô bộc của nhân dân hay sao? Thái độ của cô bây giờ là thái độ một người ‘nô bộc’ nên có à?”
“Cô!”
“Không phục à? Xem ra giác ngộ chính trị của cô không được cao cho lắm!” Đàm Hi khẽ cười, nhưng đáy mắt đã có hàn sương ngưng tụ lại: “Hay là, cô cảm thấy những lời tôi nói không đúng, mặc bộ cảnh phục vào là có thể cưỡi lên người quần chúng nhân dân được hay sao?!”
Sắc mặt nữ cảnh sát đã trắng bệch, “Tôi không có…”
“Nếu đã vậy thì tại sao tôi lại không thể gặp Cục trưởng chứ? Vì nhân dân phục vụ thì phải có thái độ nên có, tiền nộp thuế của người dân là để phát lương cho các cô, không phải là để cho các cô cả ngày ngồi trong văn phòng điều hòa mát mẻ, đến làm quẹt thẻ, tan ca phủi ʍôиɠ đứng dậy đi về.”
Đàm Hi không cho đối phương có cơ hội mở lời “Tôi hỏi Lưu Diệu phạm tội gì, cô không trả lời được; tôi nói muốn gặp Cục trưởng, cô bảo tôi đùa; chính bởi vì đang ở trêи địa bàn Cục Cảnh sát Thành Nam các cô, cho nên biến thành thịt cá, chờ các người cầm dao đến róc thịt hay sao? Cô có ý này đúng không?”
“Cô nói bậy!”
“Vậy thì quá là kỳ lạ, nếu không phải vậy thì cô lấy đâu ra dũng khí để nhìn xuống coi thường người khác vậy?”
Hai má nữ cảnh sát đã đỏ ửng lên.
“Cảm giác ưu việt hơn người của cô từ đâu mà có thế?” Rõ ràng là Đàm Hi không định bỏ qua dễ dàng cho cô ta như vậy, “Tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc Lưu Diệu đã phạm phải tội gì? Các người dựa vào đâu là bắt giam anh ta?!”
Đôi mắt cô gái sắc bén, từng câu truy hỏi, nữ cảnh sát luống cuống, khó chống đỡ nổi.
“Không nói lại được thì thả người đi!” Bỗng nhiên đứng dậy, vỗ một cái lên mặt bàn, bỗng chốc khí thế thể hiện ra hết.
Nữ cảnh sát đã mềm nhũn dựa vào ghế tựa, kết cục bại trận đã định.
Hai tay Đàm Hi chống lên mép bàn, cùng với động tác dựa người tới gần của cô, cảm giác áp bức cũng theo đó kéo tới.
Khi Lưu Minh đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, liền hét lớn một tiếng, “Cô đang làm gì vậy hả?!”
Động tác hơi khựng lại, Đàm Hi cố đè lại sự kinh ngạc do giọng nói trầm thấp đó mang lại, ngước lên nhìn theo, đập vào mắt là trang phục rằn ri.
Người của quân đội sao?
Lưu Minh híp mắt lại, kinh ngạc vì khi nhìn thấy mình cô gái ấy vẫn bình tĩnh đến thế. Ngược lại nữ cảnh sát kia đã bị tiếng quát kia của cậu ta khiến cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Đáy mắt lướt qua thần sắc khinh miệt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, tiếp đó liền cất bước đến trước mặt Đàm Hi.
Người đàn ông cao hơn cô gái một khoảng lớn, nhưng dù là tư thế nhìn bao quát cũng không thể khiến anh ta có hơn được bao nhiêu ưu thế, mà ngược lại, ánh mắt của Đàm Hi lại khiến cho Lưu Minh có một thứ cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết…
Lãnh đạm, lạnh thấu xương, khí thế mạnh mẽ.
Giống ai nhỉ?
“Anh hỏi tôi đang làm gì sao?” Đàm Hi cắt ngang dòng trầm tư của anh ta, “Chẳng phải là rất rõ ràng đó sao?”
“Gặp Lưu Diệu?”
“Không sai.”
“Cô có quan hệ gì với cậu ta?” Lưu Minh không thu lại khí thế trêи người, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí không thể coi thường.
“Bạn bè.” Nhưng Đàm Hi không hề bị ảnh hưởng, so với Lục Chinh, uy lực của người này thể hiện ra chỉ bé bằng con kiến, còn không so được với cả Thời Cảnh nữa.
“Cô biết cậu ta đã từng làm gì không?”
Đàm Hi khẽ cười, không vội trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu ta đã làm gì chứ?”
Nặng nề liếc nhìn cô, Lưu Minh đột nhiên nói: “Đi theo tôi.”
Mày kiếm khẽ động, cất bước đi theo.
“Cậu ta ở bên trong.” Lưu Minh dẫn cô vào trước một cánh cửa, tránh ra.
Giơ tay đặt lên chốt cửa, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, mạnh mẽ dao động, trong tiềm thức có một giọng nói đang nói với cô rằng – đừng đi vào đó!
Nhưng, tên đã lên cung, không thể không bắn!
Hít sâu, chuyển động chốt cửa.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, bóng tối ập đến, ba giây sau, đôi mắt đã dần thích ứng được với bóng tối trước mặt.
Căn phòng trống trải, giống như chỉ hít thở thôi cũng mang theo âm vọng. Ở giữa căn phòng có đặt một chiếc bàn, bên cạnh có một chiếc đèn sáng trắng. Lưu Diệu đang cúi đầu, ngồi sau chiếc bàn.
Đàm Hi sải bước, một giây sau thần sắc đột nhiên run sợ.
Không đúng, còn có người nữa!
Nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn chăm chăm vào góc tường bên phải, một thân ảnh cao lớn đập vào mắt.
Một giây sau, bình tĩnh dịch chuyển đi chỗ khác.
Tia sáng quá mờ, không nhìn rõ được dáng dấp cụ thể, chỉ mơ hồ vạch ra được một thân hình cao lớn vạm vỡ.
Đàm Hi cong môi, vạch lên một độ cong khinh miệt coi thường, để người lại đứng gác là có ý gì chứ? Sợ cô và Lưu Diệu sửa đổi khẩu cung hay sao?
“Có sao không?”
Chàng trai nhắm mắt chợp mắt, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, khó che giấu được sự khó tin và loạn nhịp, “Cô…”
“Kinh ngạc lắm à?”
“Tôi tưởng rằng…” Cô sẽ không đến.
Đàm Hi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lóe sáng, “Có nói bao giờ thả anh đi không?”
“… Không.”
“Yên tâm, nhanh thôi.”
Giọng Lưu Diệu trầm khàn, khẽ cười, gật đầu đáp “Ừ.”
Đàm Hi bỗng chốc thả lỏng trở lại.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, tất cả đều vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.
Đối thoại mấy câu qua loa, ai nấy đều có được đáp án mình cần. Lưu Diệu nhìn Đàm Hi rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thân ảnh đứng trong góc căn phòng cử động, bước ra khỏi bóng tối. Ngọn đèn sáng trắng chiếu lên gương mặt anh tuấn của người đàn ông nhưng không làm tan đi sự lạnh lẽo ngưng kết nơi đáy mắt.
“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi…” Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, Lưu Diệu giật mình chấn động. Anh ta lại nhìn thấy… sát khí trào dâng trong đôi mắt đó ư?
“Khi nào thì thả anh ta đi?” Trong căn phòng thẩm vấn bên cạnh, Đàm Hi lại hung hăng dọa người.
Trong đầu Lưu Minh đột nhiên lóe lên gì đó, ánh mắt nhìn Đàm Hi mang theo sự thăm dò sâu xa.
Đôi mắt lạnh lẽo lướt qua, anh ta vô thức tránh né.
Đúng!
Chính là vẻ mặt như vậy, giống y hệt Lục tướng quân!
“Tạm thời còn chưa thể xác định được.” Quá giống rồi…
“Hừ…” Đàm Hi cười lạnh, chớp mắt gương mặt đã phủ đầy sương lạnh, “Vậy thì để người có thể quyết định đến đây nói chuyện với tôi.”
“Em muốn nói gì?” Giọng nói trầm khàn, mang theo từ tính độc đáo, vô cùng mê hoặc.
Là giọng nói cô đã từng nghe vô số lần, khi cô làm nũng, khi bám lấy anh, lúc chơi đùa vuốt ve trêи sofa, khi triền miên như mưa trêи giường…
Anh ấy nói:
“Ngoan.”
“Đừng làm loạn nữa.”
“Nhóc con ngứa đòn.”
“Châm lửa rồi còn muốn chạy hả?”
“…”
Cưỡi ngựa xem hoa, muôn hình muôn vẻ. Cùng là giọng nói ấy, cùng là người đàn ông ấy, đáng lẽ ra lúc này nên triền miên quấn lấy nhau, anh dựa em ôm, nhưng lúc này cô lại mất đi dũng khí để quay đầu lại.
Người của quân đội… Lục Chinh…
Câu trả lời rất dễ liên tưởng đến, chẳng phải vậy sao?
Nhìn thấy bóng lưng cứng nhắc trước mặt, sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã có làn sóng kinh hãi dâng lên.
Đúng là cô ấy thật!
Đàm Hi.
Chỉ có Lưu Minh vẫn chưa hiểu ra sao, hưng phấn kêu lên, “Lục tướng quân!”
“Quay lại đây.”
Cô không nhúc nhích.
“Anh bảo em quay người lại!”
Đàm Hi cắn môi, cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim đang đập loạn lên của mình, chỉ muốn lập tức biến mất trong không khí.
Quay?
Hay không quay?”
Thôi toi rồi…
Không có thời gian để cô chần chừ nữa, chỉ chớp mắt cằm cô đã bị kẹp lấy, thân ảnh cao lớn của người đàn ông hiện ngay trước mắt.
Nếu như một giây trước cô vẫn còn có thể mong rằng là “giọng nói giống nhau”, thì giờ đây cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Anh…” Cô nuốt nước bọt, “sao lại ở đây?”
Ngón tay cái hung hăng đặt lên bờ môi anh đào của cô gái, lực đạo càng lúc càng mạnh, giống như mượn cớ đó để phát tiết điều gì.
Hồi lâu sau mới nói: “Cười xấu thật đấy.”
“…”
“Vừa rồi chẳng phải là nói giỏi lắm cơ mà? Sao bây giờ lại không nói nữa thế?”
“…” Có ông lớn là anh ở đây, em còn có thể nói gì nữa? Còn dám nói gì nữa?
“Nói đi!”
Đàm Hi cắn môi.
Một giây sau, hàm răng bị anh tách ra, con ngươi đen sẫm ánh lên hai ngọn lửa sáng chói, “Chẳng phải muốn nói chuyện với anh hay sao?”
“Anh bỏ tay ra trước đã.”
Lực đạo hơi siết chặt lại, đau đớn đến mức Đàm Hi hít một ngụm khí lạnh, “Đồ điên!”
“Nói lại lần nữa.”
Cằm bị ép quá mạnh, răng vừa đau đớn vừa mềm nhũn, “Đau…”
Hai mắt cô gái đã hơi đỏ, bên trong long lanh chuyển động, ánh mắt sợ hãi, giọng điệu mềm mại, trêи mặt người đàn ông không hiện rõ nhưng trong lòng đã như có một hũ dấm ném vào – vừa chua lại vừa xót.
“A Chinh, anh buông tay ra trước đã, có được không?”
Chịu một nhát dao dịu dàng, liền không thể chịu thêm được nhát dao tiếp theo.
Lục Chinh thừa nhận, anh đã mềm lòng.
Đàm Hi đáng thương liếc nhìn anh: người ta đau lắm đó, ông lớn à!
Lực đạo lỏng đi, đột nhiên thu tay lại.
Hai gò má trắng nõn của cô gái không khỏi lưu lại hai dấu tay màu đỏ hồng, nhìn lướt qua, vùng lông mày của người đàn ông vô thức nhíu chặt lại.
Rõ ràng là anh đã rất nhẹ nhàng rồi mà…
Cuối cùng quy kết lại là – nhóc con này không dễ bóp!
Lưu Minh được chứng kiến mọi chuyện đã trợn mắt há mồm, ôi mẹ ơi, chuyện này là sao chứ?
Nếu như anh ta không nghe lầm thì cô gái này gọi Lục tướng quân là gì ấy nhỉ?
A Chinh…
Không chỉ có vậy, còn đột ngột làm nũng khiến đói phương mềm lòng, quan trọng là… Lục tướng quân trúng chiêu này ư?
Không ai hay biết, cậu ta đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, liệu có bị giết người diệt khẩu không nhỉ?
“Lưu Minh!”
“… Có!” Phản ứng chậm nửa nhịp, giọng nói vẫn cực kỳ to tát, nhưng đó chỉ là tấm màn che đi sự chột dạ bên trong mà thôi.
“Đi ra ngoài.”
“… Rõ.”
Cậu ta bị đuổi ra ngoài rồi. Không thể tiếp tục hóng chuyện được nữa…
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lục Chinh đi đến trước bàn giám sát, tắt camera, xoay người ngồi lên mặt bàn, đôi chân dài tự nhiên rủ xuống, “Nói đi, em có gì muốn nói với anh?”
“…”
“Tin anh đi, nếu còn tiếp tục im lặng, thì người bên trong kia không được yên thân đâu.” Anh chỉ vào Lưu Diệu đang ở phòng thẩm vấn ở bên cạnh cách một lớp kính.
Đàm Hi tỏ vẻ thăm dò, “Anh tính làm thật đấy à?”
Không còn dáng vẻ yếu đuối làm nũng, đôi mắt cô trầm tĩnh như biển sâu.
“Anh là lính, hắn là kẻ trộm.”
“Lục Chinh…”
“Em có thể gọi quân hàm của anh.”
Đàm Hi cuộn tay lại, hít sâu, “Vâng – thưa – thiếu – tướng – Lục.”