Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71 - Gặp Văn Phương
Lái xe đưa Chu Thiến đến cao ốc Triệu thị. Chu Thiến xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời này, cửa sổ thủy tinh lóe ra ánh sáng dưới mặt trời, tựa như lâu đài thủy tinh, sáng ngời, chói mắt
Chu Thiến đi vào đại sảnh, sau đó gọi điện thoại cho Hi Tuấn:
- Hi Tuấn! Chị mang văn kiện đến cho em, em đang ở đâu?
Trong điện thoại vang lên tiếng anh chán nản:
- Em đang ở tầng 10, còn phiền chị dâu mang đến tận đây, thật ngại quá
- Không sao, chị tiện đường mà.
Chu Thiến vào cầu thang máy đi đến tầng 10, sớm đã có thư kí đứng đó chờ cô, đưa cô vào phòng phó tổng. Vừa vào đã thấy Triệu Hi Tuấn ngồi ủ rũ ở bàn làm việc, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chiếu vào anh một tầng ánh sáng vàng.
Anh nghe được tiếng động thì quay ghế lại, nhìn Chu Thiến cười, trong nụ cười lại có vẻ ủ rũ. Anh nói
- Cảm ơn chị dâu, sao hôm nay lại đến đây, là hẹn với anh cả ạ?
Chu Thiến đi tới, đặt văn bản lên bàn của anh, sau đó cười nói:
- Đúng, hẹn anh ấy ăn cơm trưa
Cô nhìn khuôn mặt Triệu Hi Tuấn suy sụp, không khỏi thân thiết hỏi:
- Sao thế, cha mắng em?
Hi Tuấn cười nhẹ nhàng:
- Có ngày nào cha không mắng, em quen rồi, là vấn đề bản thân em thôi
Anh đứng dậy, đi tới cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, bộ dạng lười nhác nhưng lại vô cùng phong lưu. Anh nhìn bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt
- Em càng ngày càng cảm thấy không thích hợp với nơi này. Ở đây, mỗi ngày đều là đám giấy tờ, hợp đồng đó, họp hành nhàm chán, tiếp xúc với đủ loại người lòng dạ thâm trầm. Tất cả đều khiến em thấy áp lực, em cảm thấy sắp không thở nổi nữa, đây không phải là cuộc sống mà em muốn. Em không muốn cả đời đều bị giam giữ trong nhà giam này.
Anh quay đầu, nhìn Chu Thiến, ánh mắt sáng vô cùng:
- Em muốn rời khỏi đây, em hận không thể rời xa chỗ này.
Lòng Chu Thiến hoảng sợ, sau đó đi đến bên cạnh anh, nhìn anh nói:
- Nếu em thực sự đã quyết tâm, thật sự chấp nhận vượt mọi khó khăn thì chị sẽ ủng hộ, chúc phúc cho em
Cô hơi dừng lại, giọng nói cũng trầm xuống:
- Nhưng nếu em chỉ là vì trốn tránh công việc mệt mỏi mà lấy cớ, chị khuyên em tốt nhất nên nghĩ cho rõ. Em có biết rời khỏi đây nghĩa là gì, cha tuy rằng sẽ không cắt đứt tình cha con với em nhưng ông tuyệt đối sẽ khiến em rơi vào cảnh tứ cố vô thân, đến lúc đó em chỉ có thể dựa vào chính mình, những khó khăn, tủi cực em phải chịu còn nhiều hơn tưởng tượng của em. Hi Tuấn, em nhất định phải hiểu điều đó
Nếu đến lúc đó, anh ấy vì không đối mặt được với sự cạnh tranh tàn khốc bên ngoài, không thể không nản lòng mà trở về nhà thì sẽ là sự đả kích lớn vào lòng tự trọng của anh. Một công tử nhà giàu, mẫn cảm như vậy có thể chịu đựng được?
Triệu Hi Tuấn nhìn Chu Thiến, khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới mặt trời như có ánh sáng bao phủ, đôi mắt trong như ngọc đầy sự thân thiết. Trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua, mắt phượng xinh đẹp thoáng dịu dàng, anh cười nói:
- Chị dâu, bất kể là thế nào, đều cảm ơn chị đã quan tâm cho em, em sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ, em nhất định sẽ nghĩ kĩ
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường:
- Cũng không còn sớm nữa, chị đến tìm anh em đi, anh ấy nhất định đang đợi.
Chu Thiến gật đầu, cô như trưởng bối vỗ vỗ bả vai anh khiến Triệu Hi Tuấn không biết nên khóc hay cười. Anh vuốt vuốt mũi, cau mày khẽ cười, bộ dáng đó có chút hương vị của một Tuấn Hi tỏa sáng trên sân khấu.
Thấy anh có chút tinh thần, Chu Thiến vui vẻ nói:
- Được rồi, mặc kệ em chọn lựa thế nào, chị đều mong em vui vẻ
Cô quay người đi ra ngoài, đến cửa đột nhiên nghĩ ra một điều, quay đầu cười xấu hổ:
- Hi Tuấn, trưa có muốn cùng ăn không
Triệu Hi Tuấn dựa vào cửa thủy tinh, tay đúc túi quần, tóc đen xõa xuống khuôn mặt trắng nõn. Anh cười lớn:
- Chị dâu, em chờ câu này của chị đã lâu, còn nghĩ chị không định cho em tham gia cùng
Mặt Chu Thiến đỏ lên, người này, miệng lưỡi quá xấu! Triệu Hi Tuấn cười lớn:
- Đừng lo lắng, nghe nói làm bóng đèn sẽ bị trời phạt, em không có hứng đâu
Chu Thiến chạy ra văn phòng, cửa cũng quên khép, phía sau truyền đến tiếng cười lớn của anh.
Ra khỏi phòng Triệu Hi Tuấn là khu văn phòng, mọi người đều đang bận rộn, toàn tiếng điện thoại reo và tiếng gõ chữ lách cách.
Ở cửa thấy một nhân viên làm việc đang oán trách một người con gái đẩy xe:
- Gọi lâu như vậy sao giờ mới đưa đến
- Nhiều chỗ phải đi, muộn một chút cũng là bình thường
Người con gái đẩy xe mất kiên nhẫn đáp. Sau đó giao một tệp giấy cho cô gái kia.
Chu Thiến đi tới, đang định đi qua bọn họ thì người con gái đẩy xe kia quay đầu lại, đối mặt với cô, chẳng phải là Văn Phương? Chu Thiến ngẩn ra.
Văn Phương mặc chiếc váy suông màu đen, buộc tóc đuôi ngựa. Sắc mặt cô ta tiều tụy, nhìn qua thì béo hơn trước một chút. Cô ta thấy Chu Thiến thì cũng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ sẽ gặp cô ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt có tia mất tự nhiên, dường như không muốn Chu Thiến thấy tình cảnh này của mình. Chu Thiến không muốn dây dưa gì với cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bỏ đi về phía thang máy
Không bao lâu, Văn Phương đẩy xe đi về phía cô.
Chu Thiến nhìn con số trên thang máy, không để ý đến cô ta. Cửa thang máy mở ra, Chu Thiến đi vào, lúc quay người lại thì thấy Văn Phương cũng đẩy xe đi vào.
Chu Thiến ấn nút tầng cao nhất, sau đó đi qua một bên coi như không thấy cô ta. Văn Phương ấn tầng 11, sau đó nhìn chằm chằm nút Chu Thiến vừa ấn, sắc mặt càng lúc càng tốt, rốt cuộc không nhịn được nói:
- Hôm nay đến công ty là hẹn Hi Thành
Giọng nói sắc bén.
Chu Thiến coi như không nghe thấy. Loại người này càng để ý thì cô ta sẽ càng đắc ý, nghĩ rằng mình rất quan trọng. Nếu coi cô ta vô hình thì cô ta sẽ thấy mất hứng. Chu Thiến nhìn phía trước, trong lòng nghĩ, người này cũng hay thật, cô hẹn ai liên quan gì đến cô ta, chẳng lẽ giờ cô ta còn không muốn buông tay?
Văn Phương thấy cô không để ý đến mình thì có cảm giác bị coi thường. Cô nhìn Chu Thiến, oán hận nói:
- Tống Thiệu Lâm, cô đừng đắc ý, không lâu nữa tôi sẽ cho cô lễ vật quý báu.
Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, Văn Phương lại hung hăng nhìn Chu Thiến một cái rồi đẩy xe ra ngoài
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại thì Chu Thiến mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhớ tới ánh mắt oán độc khi nãy của Văn Phương không khỏi hoài nghi. Văn Phương này thực sự là bạn thanh mai trúc mã với Tống Thiệu Lâm? Lại nghĩ tới lễ vật mà cô ta nói, cảm thấy đơn giản chỉ là việc của Kiều Tranh, giờ cô và Kiều Tranh đã nói rõ ràng, hẳn cô ta cũng chẳng gây được sóng gió gì nên cũng không để ý.
Thang máy tới tầng cao nhất, cô điều chỉnh tốt tâm tình, vui vẻ đi về phía phòng Triệu Hi Thành.
Chu Thiến đi vào đại sảnh, sau đó gọi điện thoại cho Hi Tuấn:
- Hi Tuấn! Chị mang văn kiện đến cho em, em đang ở đâu?
Trong điện thoại vang lên tiếng anh chán nản:
- Em đang ở tầng 10, còn phiền chị dâu mang đến tận đây, thật ngại quá
- Không sao, chị tiện đường mà.
Chu Thiến vào cầu thang máy đi đến tầng 10, sớm đã có thư kí đứng đó chờ cô, đưa cô vào phòng phó tổng. Vừa vào đã thấy Triệu Hi Tuấn ngồi ủ rũ ở bàn làm việc, ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ, chiếu vào anh một tầng ánh sáng vàng.
Anh nghe được tiếng động thì quay ghế lại, nhìn Chu Thiến cười, trong nụ cười lại có vẻ ủ rũ. Anh nói
- Cảm ơn chị dâu, sao hôm nay lại đến đây, là hẹn với anh cả ạ?
Chu Thiến đi tới, đặt văn bản lên bàn của anh, sau đó cười nói:
- Đúng, hẹn anh ấy ăn cơm trưa
Cô nhìn khuôn mặt Triệu Hi Tuấn suy sụp, không khỏi thân thiết hỏi:
- Sao thế, cha mắng em?
Hi Tuấn cười nhẹ nhàng:
- Có ngày nào cha không mắng, em quen rồi, là vấn đề bản thân em thôi
Anh đứng dậy, đi tới cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, bộ dạng lười nhác nhưng lại vô cùng phong lưu. Anh nhìn bên ngoài, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu, chiết xạ ra ánh sáng trong suốt
- Em càng ngày càng cảm thấy không thích hợp với nơi này. Ở đây, mỗi ngày đều là đám giấy tờ, hợp đồng đó, họp hành nhàm chán, tiếp xúc với đủ loại người lòng dạ thâm trầm. Tất cả đều khiến em thấy áp lực, em cảm thấy sắp không thở nổi nữa, đây không phải là cuộc sống mà em muốn. Em không muốn cả đời đều bị giam giữ trong nhà giam này.
Anh quay đầu, nhìn Chu Thiến, ánh mắt sáng vô cùng:
- Em muốn rời khỏi đây, em hận không thể rời xa chỗ này.
Lòng Chu Thiến hoảng sợ, sau đó đi đến bên cạnh anh, nhìn anh nói:
- Nếu em thực sự đã quyết tâm, thật sự chấp nhận vượt mọi khó khăn thì chị sẽ ủng hộ, chúc phúc cho em
Cô hơi dừng lại, giọng nói cũng trầm xuống:
- Nhưng nếu em chỉ là vì trốn tránh công việc mệt mỏi mà lấy cớ, chị khuyên em tốt nhất nên nghĩ cho rõ. Em có biết rời khỏi đây nghĩa là gì, cha tuy rằng sẽ không cắt đứt tình cha con với em nhưng ông tuyệt đối sẽ khiến em rơi vào cảnh tứ cố vô thân, đến lúc đó em chỉ có thể dựa vào chính mình, những khó khăn, tủi cực em phải chịu còn nhiều hơn tưởng tượng của em. Hi Tuấn, em nhất định phải hiểu điều đó
Nếu đến lúc đó, anh ấy vì không đối mặt được với sự cạnh tranh tàn khốc bên ngoài, không thể không nản lòng mà trở về nhà thì sẽ là sự đả kích lớn vào lòng tự trọng của anh. Một công tử nhà giàu, mẫn cảm như vậy có thể chịu đựng được?
Triệu Hi Tuấn nhìn Chu Thiến, khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới mặt trời như có ánh sáng bao phủ, đôi mắt trong như ngọc đầy sự thân thiết. Trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua, mắt phượng xinh đẹp thoáng dịu dàng, anh cười nói:
- Chị dâu, bất kể là thế nào, đều cảm ơn chị đã quan tâm cho em, em sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ, em nhất định sẽ nghĩ kĩ
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường:
- Cũng không còn sớm nữa, chị đến tìm anh em đi, anh ấy nhất định đang đợi.
Chu Thiến gật đầu, cô như trưởng bối vỗ vỗ bả vai anh khiến Triệu Hi Tuấn không biết nên khóc hay cười. Anh vuốt vuốt mũi, cau mày khẽ cười, bộ dáng đó có chút hương vị của một Tuấn Hi tỏa sáng trên sân khấu.
Thấy anh có chút tinh thần, Chu Thiến vui vẻ nói:
- Được rồi, mặc kệ em chọn lựa thế nào, chị đều mong em vui vẻ
Cô quay người đi ra ngoài, đến cửa đột nhiên nghĩ ra một điều, quay đầu cười xấu hổ:
- Hi Tuấn, trưa có muốn cùng ăn không
Triệu Hi Tuấn dựa vào cửa thủy tinh, tay đúc túi quần, tóc đen xõa xuống khuôn mặt trắng nõn. Anh cười lớn:
- Chị dâu, em chờ câu này của chị đã lâu, còn nghĩ chị không định cho em tham gia cùng
Mặt Chu Thiến đỏ lên, người này, miệng lưỡi quá xấu! Triệu Hi Tuấn cười lớn:
- Đừng lo lắng, nghe nói làm bóng đèn sẽ bị trời phạt, em không có hứng đâu
Chu Thiến chạy ra văn phòng, cửa cũng quên khép, phía sau truyền đến tiếng cười lớn của anh.
Ra khỏi phòng Triệu Hi Tuấn là khu văn phòng, mọi người đều đang bận rộn, toàn tiếng điện thoại reo và tiếng gõ chữ lách cách.
Ở cửa thấy một nhân viên làm việc đang oán trách một người con gái đẩy xe:
- Gọi lâu như vậy sao giờ mới đưa đến
- Nhiều chỗ phải đi, muộn một chút cũng là bình thường
Người con gái đẩy xe mất kiên nhẫn đáp. Sau đó giao một tệp giấy cho cô gái kia.
Chu Thiến đi tới, đang định đi qua bọn họ thì người con gái đẩy xe kia quay đầu lại, đối mặt với cô, chẳng phải là Văn Phương? Chu Thiến ngẩn ra.
Văn Phương mặc chiếc váy suông màu đen, buộc tóc đuôi ngựa. Sắc mặt cô ta tiều tụy, nhìn qua thì béo hơn trước một chút. Cô ta thấy Chu Thiến thì cũng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ sẽ gặp cô ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt có tia mất tự nhiên, dường như không muốn Chu Thiến thấy tình cảnh này của mình. Chu Thiến không muốn dây dưa gì với cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bỏ đi về phía thang máy
Không bao lâu, Văn Phương đẩy xe đi về phía cô.
Chu Thiến nhìn con số trên thang máy, không để ý đến cô ta. Cửa thang máy mở ra, Chu Thiến đi vào, lúc quay người lại thì thấy Văn Phương cũng đẩy xe đi vào.
Chu Thiến ấn nút tầng cao nhất, sau đó đi qua một bên coi như không thấy cô ta. Văn Phương ấn tầng 11, sau đó nhìn chằm chằm nút Chu Thiến vừa ấn, sắc mặt càng lúc càng tốt, rốt cuộc không nhịn được nói:
- Hôm nay đến công ty là hẹn Hi Thành
Giọng nói sắc bén.
Chu Thiến coi như không nghe thấy. Loại người này càng để ý thì cô ta sẽ càng đắc ý, nghĩ rằng mình rất quan trọng. Nếu coi cô ta vô hình thì cô ta sẽ thấy mất hứng. Chu Thiến nhìn phía trước, trong lòng nghĩ, người này cũng hay thật, cô hẹn ai liên quan gì đến cô ta, chẳng lẽ giờ cô ta còn không muốn buông tay?
Văn Phương thấy cô không để ý đến mình thì có cảm giác bị coi thường. Cô nhìn Chu Thiến, oán hận nói:
- Tống Thiệu Lâm, cô đừng đắc ý, không lâu nữa tôi sẽ cho cô lễ vật quý báu.
Thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, Văn Phương lại hung hăng nhìn Chu Thiến một cái rồi đẩy xe ra ngoài
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại thì Chu Thiến mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nhớ tới ánh mắt oán độc khi nãy của Văn Phương không khỏi hoài nghi. Văn Phương này thực sự là bạn thanh mai trúc mã với Tống Thiệu Lâm? Lại nghĩ tới lễ vật mà cô ta nói, cảm thấy đơn giản chỉ là việc của Kiều Tranh, giờ cô và Kiều Tranh đã nói rõ ràng, hẳn cô ta cũng chẳng gây được sóng gió gì nên cũng không để ý.
Thang máy tới tầng cao nhất, cô điều chỉnh tốt tâm tình, vui vẻ đi về phía phòng Triệu Hi Thành.