Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219 - Đi dạo phố
Cuộc thi vòng loại qua đi, Chu Thiến đặt toàn bộ sức lực vào lần thi toàn quốc sắp tới, trong lúc đó cũng có đôi lần cùng Tiểu Mạt đến nhà trẻ thăm Thế Duy.
Thấy Thế Duy ở nhà trẻ vui vẻ chơi đùa cùng các bạn, cùng cô giáo học hát học múa, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng tươi cười, Chu Thiến cảm thấy bất kể thế nào, đưa Thế Duy đến nhà trẻ là quyết định không sai. Trẻ con phải được chơi với bạn bè nhiều hơn. Lúc trước Thế Duy chỉ ở trong nhà, cơ hội ra ngoài không nhiều, người tiếp xúc cùng cũng chỉ là người nhà, đó không phải là điều tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
Thế Duy thấy Chu Thiến thì cũng rất vui, ôm Chu Thiến mà gọi không ngừng khiến Tiểu Mạt có chút ghen tuông nói:
- Thế Duy có cô là không để ý đến mẹ nuôi à
Lúc này Thế Duy mới ôm Tiểu Mạt mà thơm một cái
Thế Duy dựa vào lòng Chu Thiến, thủ thỉ kể một số chuyện, có đôi chỗ nói còn chưa rõ ràng nhưng Chu Thiến vẫn có thể hiểu đại khái ý tứ của cậu bé. Cậu bé rất nhớ cô, nhà trẻ chơi rất vui, các cô giáo khen cậu bé hát hay, mãi đến trưa phải đi ngủ thì Thế Duy mới lưu luyến vẫy tay chào Tiểu Mạt và Chu Thiến.
Không ngờ đến hôm sau Triệu Hi Thành đã gọi điện đến
- Chu tiểu thư, hôm qua cô thăm Thế Duy?
Chu Thiến nghe xong khó hiểu:
- Triệu tiên sinh, chẳng lẽ tôi không thể đến thăm Thế Duy sao?
Bên kia, Triệu Hi Thành im lặng một lúc rồi mới nói:
- Chu tiểu thư, tôi không có ý này, là Thế Duy nói hôm qua nó quên kể với cô một chuyện
- Chuyện gì?
- Nó nói muốn cô dẫn nó đi mua quần áo. Nó thích bộ quần áo lần trước cô mua cho nó. Nó hỏi thứ bảy này cô có thể dẫn nó đi không?
Dẫn con đi mua quần áo là niềm vui khó có được, Chu Thiến sao có thể từ chối
- Được, thứ bảy tôi đến đón thằng bé.
Bên kia, Triệu Hi Thành thản nhiên nói:
- Thứ bảy tuần này tôi sẽ đến đón cô.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chu Thiến sửng sốt, nhất thời quên dập máy, trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Anh ấy nói gì? Anh đến đón cô? Anh đi với bọn họ sao?
Ba người cùng đi dạo phố? Nếu đổi lại là trước kia thì cô nhất định sẽ rất vui nhưng bây giờ lòng cô lại ủ dột bởi vì cô không hiểu được, rốt cuộc là anh muốn gì?
Rất nhanh đã đến thứ bảy. Ma xui quỷ khiến mà Chu Thiến vẫn trang điểm phơn phớt qua. Cô mặc bộ váy liền màu trắng, kiểu dáng đơn giản thoải mái, thắt chiếc thắt lưng nhỏ màu vàng khiến người ta cảm thấy sáng bừng. Tóc vì trời nóng mà buộc lên, đuôi ngựa dài lúc lắc đầy sức sống, cô khẽ cười, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng thêm tú lệ.
Chu Thiến nhìn gương mà nghĩ, may mà Tiểu Mạt hôm nay phải đi làm, nếu không nhìn cô thế này chẳng biết có trêu cô không nữa…
Đang nghĩ thì Triệu Hi Thành gọi điện thoại đến nói anh đang ở dưới lầu
Chu Thiến vội lấy túi xách rồi đi xuống
Triệu Hi Thành dựa ở ngoài xe nhìn quanh bốn phía mà cảm khái. Dường như mới đây thôi anh còn ở đây hân hoan đợi Thiệu Lâm xuống. Nhưng giờ Thiệu Lâm đã hương tiêu ngọc vẫn, còn anh thì đứng đây chờ một người con gái khác.
Lòng anh buồn khổ vô cùng nhưng khi nhìn thấy Chu Thiến chậm rãi xuất hiện trước mặt thì cố ép sự buồn bã đó xuống
Anh nhìn cô thản nhiên cười cười:
- Hôm nay phiền cô rồi!
Chu Thiến lắc đầu nói:
- Không đâu, tôi rất thích chơi với Thế Duy
Chu Thiến nhìn Hi Thành, hôm nay anh mặc áo phông trắng, quần dài màu nâu sáng, vẻ thoải mái này khiến anh bớt nghiêm túc mà thêm chút sức sống, càng tuấn tú hơn
Thế Duy ngồi ở ghế phụ, thấy Chu Thiến thì vội vẫy tay với cô, trông rất vui.
Triệu Hi Thành mở cửa ghế phụ, nói với cô:
- Cô bế Thế Duy ngồi đằng trước cho an toàn.
Chu Thiến gật gật đầu, bế Thế Duy.
Thế Duy nhìn cô một lúc rồi đột nhiên cười nói:
- Cô hôm nay xinh quá!
Lúc này Triệu Hi Thành vừa vặn ngồi vào xe, nghe Thế Duy nói thì liếc nhìn Chu Thiến một cái, thấy cô trang điểm nhẹ mà long mi cong cong, ánh mắt long lanh hơn, môi bôi chút son bóng căng mọng.
Quả thật là đã trang điểm cẩn thận, khóe miệng Triệu Hi Thành bất tri bất giác mỉm cười đầy mê hoặc.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Hi Thành, dù Chu Thiến cố nhắc nhở bản thân phải trấn định nhưng vẫn đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng nóng bừng. Cô cúi đầu tự mắng bản thân thật chẳng có tiền đồ.
Triệu Hi Thành nhìn vẻ quẫn bách của cô thì cũng thôi, thu hồi ánh mắt mà khởi động xe. Nhưng nụ cười lại càng sâu, tâm tình đột nhiên thật vui vẻ
Chu Thiến thấy anh chuyên chú lái xe thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dọc theo đường đi, Thế Duy theo yêu cầu của Chu Thiến mà hát những bài hát học được ở nhà trẻ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt rất vui vẻ. Hát chán rồi thì bắt đầu nói chuyện với Chu Thiến.
- Minh Minh nói Chủ nhật bố mẹ bạn ấy đều đưa bạn ấy đi chơi
Thế Duy mở to đôi mắt nhìn Chu Thiến, vẻ hâm mộ trong mắt cậu bé khiến Chu Thiến đau lòng.
- Hôm nay cô đưa Thế Duy đi chơi Thế Duy rất vui! Ngày mai Thế Duy sẽ nói với Minh Minh.
Lòng Chu Thiến xót xa, không khỏi nhìn về phía Triệu Hi Thành thì đã thấy Hi Thành cũng đang đăm chiêu nhìn mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lại vội quay đi.
Triệu Hi Thành lái xe đến cửa hàng quần áo trẻ em mà Chu Thiến chỉ.
Ba người xuống xe, cả ba đều mặc áo trắng, trong mắt mọi người xung quanh, đây chính là hình ảnh một nhà ba người thật ấm áp.
Nhân viên cửa hàng nhìn xe của bọn họ thì biết là khách quý, vội cười bước lên mở cửa rồi chào đón:
- Chào mừng quý khách
Thế Duy hào hứng đi vào. Chu Thiến ở sau lo lắng kêu:
- Cẩn thận!
Triệu Hi Thành đi sau nhìn bọn họ thì mỉm cười
Hai người lớn chọn quần áo cho Thế Duy, Thế Duy ở bên chơi ngựa gỗ
Triệu Hi Thành đưa một chiếc áo cộc cho Chu Thiến rồi hỏi:
- Cái này thế nào?
Chu Thiến đang xem một bộ khác, nghe Triệu Hi Thành nói thì đi qua, nhìn chiếc áo trên tay anh, sau đó nhíu mày:
- Không được, quá ngắn, dễ bị hở bụng, Thế Duy sẽ bị cảm lạnh
- Vậy cái này thì sao? Triệu Hi Thành đưa một chiếc khác tới
- Cái này cũng không tệ, nhưng họa tiết này không phải là nhân vật hoạt hình Thế Duy thích.
Lúc này khoảng cách hai người càng lúc càng gần. Chu Thiến tìm được một bộ rất vừa ý, quay đầu nói:
- Cái này cũng rất được…
Quay người lại liền đâm sầm vào lòng Triệu Hi Thành. Hai người gần nhau như thế, gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nhau. Lòng Chu Thiến hoảng hốt, vội lùi về phía sau nhưng lại trượt chân mà ngã. Trong lúc nguy cấp, Triệu Hi Thành vội ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt tựa như cô là báu vật của đời anh.
- Cẩn thận!
Triệu Hi Thành khẽ nói, đôi mắt đen như động sâu không đáy như muốn hút cô vào
Thấy Thế Duy ở nhà trẻ vui vẻ chơi đùa cùng các bạn, cùng cô giáo học hát học múa, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng tươi cười, Chu Thiến cảm thấy bất kể thế nào, đưa Thế Duy đến nhà trẻ là quyết định không sai. Trẻ con phải được chơi với bạn bè nhiều hơn. Lúc trước Thế Duy chỉ ở trong nhà, cơ hội ra ngoài không nhiều, người tiếp xúc cùng cũng chỉ là người nhà, đó không phải là điều tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
Thế Duy thấy Chu Thiến thì cũng rất vui, ôm Chu Thiến mà gọi không ngừng khiến Tiểu Mạt có chút ghen tuông nói:
- Thế Duy có cô là không để ý đến mẹ nuôi à
Lúc này Thế Duy mới ôm Tiểu Mạt mà thơm một cái
Thế Duy dựa vào lòng Chu Thiến, thủ thỉ kể một số chuyện, có đôi chỗ nói còn chưa rõ ràng nhưng Chu Thiến vẫn có thể hiểu đại khái ý tứ của cậu bé. Cậu bé rất nhớ cô, nhà trẻ chơi rất vui, các cô giáo khen cậu bé hát hay, mãi đến trưa phải đi ngủ thì Thế Duy mới lưu luyến vẫy tay chào Tiểu Mạt và Chu Thiến.
Không ngờ đến hôm sau Triệu Hi Thành đã gọi điện đến
- Chu tiểu thư, hôm qua cô thăm Thế Duy?
Chu Thiến nghe xong khó hiểu:
- Triệu tiên sinh, chẳng lẽ tôi không thể đến thăm Thế Duy sao?
Bên kia, Triệu Hi Thành im lặng một lúc rồi mới nói:
- Chu tiểu thư, tôi không có ý này, là Thế Duy nói hôm qua nó quên kể với cô một chuyện
- Chuyện gì?
- Nó nói muốn cô dẫn nó đi mua quần áo. Nó thích bộ quần áo lần trước cô mua cho nó. Nó hỏi thứ bảy này cô có thể dẫn nó đi không?
Dẫn con đi mua quần áo là niềm vui khó có được, Chu Thiến sao có thể từ chối
- Được, thứ bảy tôi đến đón thằng bé.
Bên kia, Triệu Hi Thành thản nhiên nói:
- Thứ bảy tuần này tôi sẽ đến đón cô.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chu Thiến sửng sốt, nhất thời quên dập máy, trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút.
Anh ấy nói gì? Anh đến đón cô? Anh đi với bọn họ sao?
Ba người cùng đi dạo phố? Nếu đổi lại là trước kia thì cô nhất định sẽ rất vui nhưng bây giờ lòng cô lại ủ dột bởi vì cô không hiểu được, rốt cuộc là anh muốn gì?
Rất nhanh đã đến thứ bảy. Ma xui quỷ khiến mà Chu Thiến vẫn trang điểm phơn phớt qua. Cô mặc bộ váy liền màu trắng, kiểu dáng đơn giản thoải mái, thắt chiếc thắt lưng nhỏ màu vàng khiến người ta cảm thấy sáng bừng. Tóc vì trời nóng mà buộc lên, đuôi ngựa dài lúc lắc đầy sức sống, cô khẽ cười, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng thêm tú lệ.
Chu Thiến nhìn gương mà nghĩ, may mà Tiểu Mạt hôm nay phải đi làm, nếu không nhìn cô thế này chẳng biết có trêu cô không nữa…
Đang nghĩ thì Triệu Hi Thành gọi điện thoại đến nói anh đang ở dưới lầu
Chu Thiến vội lấy túi xách rồi đi xuống
Triệu Hi Thành dựa ở ngoài xe nhìn quanh bốn phía mà cảm khái. Dường như mới đây thôi anh còn ở đây hân hoan đợi Thiệu Lâm xuống. Nhưng giờ Thiệu Lâm đã hương tiêu ngọc vẫn, còn anh thì đứng đây chờ một người con gái khác.
Lòng anh buồn khổ vô cùng nhưng khi nhìn thấy Chu Thiến chậm rãi xuất hiện trước mặt thì cố ép sự buồn bã đó xuống
Anh nhìn cô thản nhiên cười cười:
- Hôm nay phiền cô rồi!
Chu Thiến lắc đầu nói:
- Không đâu, tôi rất thích chơi với Thế Duy
Chu Thiến nhìn Hi Thành, hôm nay anh mặc áo phông trắng, quần dài màu nâu sáng, vẻ thoải mái này khiến anh bớt nghiêm túc mà thêm chút sức sống, càng tuấn tú hơn
Thế Duy ngồi ở ghế phụ, thấy Chu Thiến thì vội vẫy tay với cô, trông rất vui.
Triệu Hi Thành mở cửa ghế phụ, nói với cô:
- Cô bế Thế Duy ngồi đằng trước cho an toàn.
Chu Thiến gật gật đầu, bế Thế Duy.
Thế Duy nhìn cô một lúc rồi đột nhiên cười nói:
- Cô hôm nay xinh quá!
Lúc này Triệu Hi Thành vừa vặn ngồi vào xe, nghe Thế Duy nói thì liếc nhìn Chu Thiến một cái, thấy cô trang điểm nhẹ mà long mi cong cong, ánh mắt long lanh hơn, môi bôi chút son bóng căng mọng.
Quả thật là đã trang điểm cẩn thận, khóe miệng Triệu Hi Thành bất tri bất giác mỉm cười đầy mê hoặc.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Triệu Hi Thành, dù Chu Thiến cố nhắc nhở bản thân phải trấn định nhưng vẫn đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng nóng bừng. Cô cúi đầu tự mắng bản thân thật chẳng có tiền đồ.
Triệu Hi Thành nhìn vẻ quẫn bách của cô thì cũng thôi, thu hồi ánh mắt mà khởi động xe. Nhưng nụ cười lại càng sâu, tâm tình đột nhiên thật vui vẻ
Chu Thiến thấy anh chuyên chú lái xe thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dọc theo đường đi, Thế Duy theo yêu cầu của Chu Thiến mà hát những bài hát học được ở nhà trẻ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt rất vui vẻ. Hát chán rồi thì bắt đầu nói chuyện với Chu Thiến.
- Minh Minh nói Chủ nhật bố mẹ bạn ấy đều đưa bạn ấy đi chơi
Thế Duy mở to đôi mắt nhìn Chu Thiến, vẻ hâm mộ trong mắt cậu bé khiến Chu Thiến đau lòng.
- Hôm nay cô đưa Thế Duy đi chơi Thế Duy rất vui! Ngày mai Thế Duy sẽ nói với Minh Minh.
Lòng Chu Thiến xót xa, không khỏi nhìn về phía Triệu Hi Thành thì đã thấy Hi Thành cũng đang đăm chiêu nhìn mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lại vội quay đi.
Triệu Hi Thành lái xe đến cửa hàng quần áo trẻ em mà Chu Thiến chỉ.
Ba người xuống xe, cả ba đều mặc áo trắng, trong mắt mọi người xung quanh, đây chính là hình ảnh một nhà ba người thật ấm áp.
Nhân viên cửa hàng nhìn xe của bọn họ thì biết là khách quý, vội cười bước lên mở cửa rồi chào đón:
- Chào mừng quý khách
Thế Duy hào hứng đi vào. Chu Thiến ở sau lo lắng kêu:
- Cẩn thận!
Triệu Hi Thành đi sau nhìn bọn họ thì mỉm cười
Hai người lớn chọn quần áo cho Thế Duy, Thế Duy ở bên chơi ngựa gỗ
Triệu Hi Thành đưa một chiếc áo cộc cho Chu Thiến rồi hỏi:
- Cái này thế nào?
Chu Thiến đang xem một bộ khác, nghe Triệu Hi Thành nói thì đi qua, nhìn chiếc áo trên tay anh, sau đó nhíu mày:
- Không được, quá ngắn, dễ bị hở bụng, Thế Duy sẽ bị cảm lạnh
- Vậy cái này thì sao? Triệu Hi Thành đưa một chiếc khác tới
- Cái này cũng không tệ, nhưng họa tiết này không phải là nhân vật hoạt hình Thế Duy thích.
Lúc này khoảng cách hai người càng lúc càng gần. Chu Thiến tìm được một bộ rất vừa ý, quay đầu nói:
- Cái này cũng rất được…
Quay người lại liền đâm sầm vào lòng Triệu Hi Thành. Hai người gần nhau như thế, gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nhau. Lòng Chu Thiến hoảng hốt, vội lùi về phía sau nhưng lại trượt chân mà ngã. Trong lúc nguy cấp, Triệu Hi Thành vội ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt tựa như cô là báu vật của đời anh.
- Cẩn thận!
Triệu Hi Thành khẽ nói, đôi mắt đen như động sâu không đáy như muốn hút cô vào