Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182 - Quế tẩu
Trong đại sảnh, Quế tẩu đang chỉ huy người hầu quét dọn, nhận được tin, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy vui vẻ, vội vàng tìm Triệu phu nhân để nói việc này cho bà
Triệu phu nhân đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được Quế tẩu nói thì ngẩng đầu nhìn Quế tẩu, khó tin:
- Không thể nào, tôi thấy Chu tiểu thư là người hòa ái, lại thích Thế Duy như thế, tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy đâu
Chu Thiến là người bà chọn, nếu ngay từ ngày đầu đã đánh Thế Duy thì cái mặt già này của bà còn giấu vào đâu được
Quế tẩu thấy bà không tin, vội vàng thêm mắm dặm muối:
- Phu nhân, tôi không có nói bừa, không ít người hầu chính mắt nhìn thấy. Giờ tiểu thiếu gia đang khóc ở hoa viên, rất đáng thương đó, nhìn đã thấy đau lòng. Phu nhân tự đi xem đi
Triệu phu nhân nghe Quế tẩu nói như vậy cũng nóng nảy, bà luôn con cháu trai là bảo bối, bình thường nói nặng lời cũng không nỡ, sao có thể để người làm đến coi thường Thế Duy! Chẳng lẽ mình thực sự nhìn nhầm người rồi?
Triệu phu nhân có chút tức giận lại có chút sốt ruột, vội vàng đứng lên đi ra hoa viên. Quế tẩu vội vàng theo sau mà cười tươi rạng rỡ
Phu nhân biết Chu Thiến đánh tiểu thiếu gia thì sẽ tức giận nhất định sẽ sa thải cô ta. Đến lúc đó, Tống tiểu thư có thể nhắc lại chuyện giới thiệu con gái mình vào làm, mình nói thêm vào nhất định phu nhân sẽ đồng ý. Con mình học lớp mầm non chính quy, chẳng nhẽ không bằng Chu Thiến này? Nhất định sẽ làm phu nhân vừa lòng! Phải biết rằng làm việc ở Triệu gia hơn gấp vài lần làm ở nhà trẻ. Quan trọng là có thể nhân cơ hội mà tiếp xúc với những người ở giới thượng lưu, sau này có thể quen một số người có điều kiện tốt, lấy được rùa vàng thì cả đời chẳng phải lo nghĩ
Nếu không phải Chu Thiến này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng đại thiếu gia và phu nhân đã quyết định mời con gái mình. Tống tiểu thư là một trong số ít những người có tiếng nói với Triệu gia, chỉ cần cô ấy nhắc với đại thiếu gia mấy lần thì nhất định là có thể thành công. Chính mình vào Triệu gia làm quản gia chẳng phải là Tống tiểu thư giới thiệu sao? Nói đến nói đi, đại thiếu gia mới là chủ nhân tương lai của Triệu gia, mà Tống tiểu thư nhất định là phu nhân tương lai. Dựa vào gốc cây lớn đó, nhất định sẽ không sai!
Về phần Chu Thiến kia, là tự cô ta không biết nắm giữ cơ hội, còn dám đánh tiểu thiếu gia? Bị sa thải cũng không trách mình được
Quế tẩu càng nghĩ càng vui, thấy Triệu phu nhân đi cách một đoạn thì vội vàng chạy lên bám sát
Lại có trò hay rồi!
Sau hoa viên, tiểu Thế Duy còn đang oa oa khóc lớn. Đám người hầu xung quanh vừa không dám đến gần mà cũng chẳng dám chạy đi, đều đứng ngây ra đó nhìn, thỉnh thoảng có người dỗ dỗ Thế Duy đôi câu, bảo cậu nhóc đừng khóc
Thế Duy sao coi những lời đó ra gì, càng dỗ càng khóc lớn .Cậu thực sự không hiểu, vì sao cô trông dịu dàng như vậy lại đột nhiên đánh mình, tuy không đau nhưng cậu bé rất buồn. Cậu bé vừa day mắt khóc vừa theo khe hở nhìn lén phản ứng của Chu Thiến. Theo kinh nghiệm bản thân, chỉ cần cậu khóc nhiều thì tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến dỗ dành, sau đó thỏa mãn yêu cầu của mình nhưng vì sao cô không đến dỗ mình?
Chu Thiến nhìn cậu nhóc khóc đau lòng, mỗi giọt nước mắt như làm bỏng tim cô, cô cũng rất muốn ôm cậu bé vào mà dỗ dành nhưng cô biết, nếu cô làm thế thì sau này chẳng thể quản giáo Thế Duy dược nữa
Cô bèn ngồi xổm bên cạnh, nén đau lòng nhìn cậu bé khóc, đợi khi cậu bé khóc mệt rồi thì mới khẽ nói:
- Đừng khóc nữa
Thế Duy khóc thút thít, không để ý đến cô, đôi môi hồng hồng bĩu bĩu, mặt đỏ hồng, đến lúc tức giận trông cũng thật đáng yê, khó trách mọi người chiều chuộng cậu bé như vậy
Chu Thiến tiếp tục nói:
- Vừa rồi cô lấy đất ném con con có đau không?
Thế Duy vội vàng đáp:
- Đau!
- Vậy làm dơ quần áo của con thì con có thích không?
Thế Duy cúi đầu nhìn bộ quần áo lấm bẩn của mình, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không thoải mái.
Chu Thiến lấy khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho Thế Duy, lúc đầu Thế Duy còn giận, gạt tay cô ra
Chu Thiến tỏ vẻ buồn bã:
- Thế Duy giận cô sao? Thế Duy không để ý đến cô à
Thế Duy nhìn nhìn cô rồi chu miệng nói:
- Cô đánh Thế Duy, cô đáng ghét
Nghe Thế Duy nói vậy, lòng Chu Thiến rất buồn. Cô cầm tay Thế Duy, lúc đầu Thế Duy còn giãy dụa nhưng Chu Thiến vẫn nắm chặt, vẻ mặt buồn bã. Thế Duy nhìn cô, cũng chẳng giãy nữa, để mặc cô nắm
- Cô rất thích Thế Duy, cô tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy. Vừa rồi cô làm như vậy là để Thế Duy biết, ném đất vào người thì sẽ đau, đất làm bẩn quần áo cũng chẳng thích gì. Con nhìn các cô chú này…
Chu Thiến chỉ vào đám người làm, Thế Duy theo tay cô nhìn lại:
- Con ném bùn đất vào bọn họ, biến quần áo bọn họ bẩn như vậy, các cô chú cũng sẽ đau, không thích. Cô ném đất vào người Thế Duy, Thế Duy cũng không thích thì các cô chú cũng không thích
Vì để cho Thế Duy hiểu, Chu Thiến nói thật chậm, đến chỗ phức tạp thì còn chỉ tay minh họa. Thế Duy chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen láy lúc nhìn Chu Thiến lúc lại nhìn qua đám người hầu, dần dần thoáng hiểu một chút. Cậu bé hỏi:
- Bọn họ không thích thì sao không khóc
Chu Thiến kiên nhẫn trả lời:
- Bởi vì bọn họ muốn Thế Duy vui cho nên cố nhịn không khóc. Nhưng Thế Duy à, trẻ hư mới làm người khác không vui, Thế Duy là đứa trẻ hư sao?
Thế Duy lập tức ưỡn ngực:
- Thế Duy là đứa trẻ ngoan
Nhưng lập tức lại trở nên ủ rũ:
- Vậy là sau này không thể chơi bắt người xấu ạ?
Chu Thiến mỉm cười, cô biết con của cô không phải là đứa trẻ ngang bướng. Cô vỗ đầu con nói:
- Không chơi bắt người xấu, chúng ta có thể chơi trò khác, chúng ta chơi trò… tìm người xấu được không?
- Tìm người xấu?
Mắt Thế Duy sáng bừng, lại đầy hứng thú
Trẻ con đều ham mê những trò mới, vừa nghe có trò hay mới thì lập tức quên chuyện không vui.
Chu Thiến cười bảo một người hầu lấy một chiếc khăn đến rồi tự bịt mắt mình nói:
- Giờ cô sẽ đi bắt người xấu, mau đứng lên đi, ai bị cô bắt chính là người xấu
Nói xong thì vươn tay quờ quạng về phía Thế Duy, Thế Duy cười lớn rồi vội né đi. Đám người hầu thấy không bị ném đất bùn thì cũng đều mỉm cười phối hợp Thế Duy chơi trò chơi. Nhất thời, trong hoa viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ, so với những tiếng la hét ầm ỹ những ngày qua thì ai nấy đều vui vẻ mỉm cười
Một góc sau hoa viên, Triệu phu nhân chăm chú xem xét hết quá trình rồi quay đầu mỉm cười vừa lòng, bà nói với Quế tẩu:
- Bình thường chúng ta cứ luôn thương Thế Duy vừa sinh ra đã không có mẹ mà chuyện gì cũng chiều nó, dung túng cho nó, dù biết nó sai cũng không nỡ trách móc nó, luôn cảm thấy nó đáng thương. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, thì ra dạy trẻ con cũng có nhiều cách, không cần trách mắng đánh đập, làm cho trẻ hiểu ra được đó là sai thì mới là tốt nhất. Tôi cũng mong Thế Duy là đứa trẻ ngoan ai gặp cũng yêu, ha ha…
Triệu phu nhân vui vẻ cười:
- Quả nhiên là không mời nhầm người! Được rồi, chúng ta đi thôi, không cần quấy rầy bọn họ chơi trò chơi, về sau xảy ra chuyện tương tự thì không cần báo cáo với tôi, tôi tin Chu tiểu thư.
Quế tẩu không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, tuy rằng lòng đầy thất vọng nhưng vẫn là phối hợp mà cười khan mấy tiếng:
- Vâng… vâng… phu nhân nói đúng…
Nụ cười dần đơ lại
Triệu phu nhân không để ý đến Quế tẩu, xoay người về phòng. Quế tẩu không cam lòng trừng mắt nhìn Chu Thiến đang bịt mắt chơi rất vui kia, tức giận mà đi theo Triệu phu nhân.
Chơi đến trưa, người Thế Duy ướt mồ hồi, Chu Thiến lại tắm rửa cho cậu bé một lượt. Lúc ăn cơm, Chu Thiến ở bên cạnh nhìn cậu bé, cổ vũ cậu bé tự xúc ăn. Triệu phu nhân ở bên cạnh nhìn, một người kiên nhẫn cổ vũ, một người nhăn mặt muốn được bón mà lại bị Chu Thiến đem những lời kiểu nam tử hán phải tự mình ăn cơm chặn lại, cuối cùng chẳng có cách nào đành phải tự mình xúc ăn.
Nhìn tình cảnh hài hòa mà thú vị như vậy, Triệu phu nhân không nhịn được mà mỉm cười
Chu Thiến giờ chỉ là người làm của Triệu gia nên không thể ăn cùng mâm với người của Triệu gia. Cô cho Thế Duy ăn xong thì mới vào nhà ăn nhỏ sau bếp cùng đám người hầu ăn cơm. Bởi vì đến muộn mà mọi người đều đã ăn xong, trên bàn cũng chẳng còn đồ ăn gì nữa
Chu Thiến nhìn bát canh thừa trên bàn mà nhíu mày, vốn định dông dài cho xong bữa. Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi bưng hai cái bát đi vào. Chu Thiến nhận ra cô gái đó chính là một trong số những người buổi sáng cùng chơi trò chơi
Cô gái mắt thanh mi tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắn trông rất thanh tú. Cô bưng hai chiếc bát đặt lên bàn cười nói:
- Đây là đồ ăn em để lại cho chị, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi
Chu Thiến nhìn nhìn, thấy để phần không ít, vẫn còn nóng tỏa hơi mà không khỏi cảm kích nói:
- Cảm ơn em, nói thật, chị đang chán đây, còn tưởng phải ăn đồ thừa này nữa
Nói xong cô ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Triệu gia đãi ngộ vẫn không tệ, thức ăn ngon lắm, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi
Cô gái kia cười:
- Nếu nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn chị mới đúng, nếu không có chị thì bọn em còn phải chịu dựng bị cậu chủ nhỏ ném đất, đất ném vào trong quần áo giầy dép khó chịu muốn chết. Đều nhờ chị mà không phải chịu khổ nữa
Lòng Chu Thiến có chút khó chịu:
- Thế Duy còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng trách nó
Cô gái lắc đầu:
- Bọn em cũng thích Thế Duy lắm, cậu chủ rất đáng yêu…Thế Duy sống trong hoàn cảnh như vậy đã là ngoan hơn nhiều đứa trẻ khác rồi.
Chu Thiến im lặng thầm nghĩ, cô nhất định sẽ dạy dỗ Thế Duy cẩn thận
Cô gái còn nói:
- Đúng rồi, em là Lưu Hiểu Vân, rất vui được biết chị
Chu Thiến cũng tự giới thiệu.
Hiểu Vân nói:
- Thật ra trước kia bọn em vẫn để dành cơm cho người đến muộn. Nhưng hôm nay đột nhiên Quế tẩu nói, về sau ai đến muộn cũng không cần để phần cơm nên hôm nay mới không để phần cho chị, em là lén để phần đấy chứ
Chu Thiến ngẩng đầu:
- Vậy không liên lụy gì em chứ?
- Không sao đâu, Quế tẩu sao quản được nhiều như thế
Hiểu Vân bỗng ghé sát vào tai Chu Thiến mà ra vẻ thần bí nói:
- Em nói cho chị một chuyện, chị đừng nói lại cho ai, thật ra mọi người đều không thích Quế tẩu. Bà ấy là do Tống tiểu thư giới thiệu đến, tự coi mình là hoàng thân quốc thích mà tác oai tác quái, ngay cả Triệu phu nhân cũng chẳng thích bà ta đâu, phu nhân vẫn luôn nhớ Dung tẩu thôi
Nhắc tới Dung tẩu, Chu Thiến không nhịn được hỏi:
- Dung tẩu? Đó là quản gia cũ ở đây sao?
- Đúng vậy, nhưng hai năm trước bị thương nên phu nhân đã cho về quê tĩnh dưỡng, lúc ấy phu nhân cần người gấp nên mới chấp nhận Quế tẩu do Tống tiểu thư giới thiệu. Tôi thấy, chắc chỉ chờ Dung tẩu khỏe lại thì sẽ quay về thôi.
Triệu phu nhân đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được Quế tẩu nói thì ngẩng đầu nhìn Quế tẩu, khó tin:
- Không thể nào, tôi thấy Chu tiểu thư là người hòa ái, lại thích Thế Duy như thế, tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy đâu
Chu Thiến là người bà chọn, nếu ngay từ ngày đầu đã đánh Thế Duy thì cái mặt già này của bà còn giấu vào đâu được
Quế tẩu thấy bà không tin, vội vàng thêm mắm dặm muối:
- Phu nhân, tôi không có nói bừa, không ít người hầu chính mắt nhìn thấy. Giờ tiểu thiếu gia đang khóc ở hoa viên, rất đáng thương đó, nhìn đã thấy đau lòng. Phu nhân tự đi xem đi
Triệu phu nhân nghe Quế tẩu nói như vậy cũng nóng nảy, bà luôn con cháu trai là bảo bối, bình thường nói nặng lời cũng không nỡ, sao có thể để người làm đến coi thường Thế Duy! Chẳng lẽ mình thực sự nhìn nhầm người rồi?
Triệu phu nhân có chút tức giận lại có chút sốt ruột, vội vàng đứng lên đi ra hoa viên. Quế tẩu vội vàng theo sau mà cười tươi rạng rỡ
Phu nhân biết Chu Thiến đánh tiểu thiếu gia thì sẽ tức giận nhất định sẽ sa thải cô ta. Đến lúc đó, Tống tiểu thư có thể nhắc lại chuyện giới thiệu con gái mình vào làm, mình nói thêm vào nhất định phu nhân sẽ đồng ý. Con mình học lớp mầm non chính quy, chẳng nhẽ không bằng Chu Thiến này? Nhất định sẽ làm phu nhân vừa lòng! Phải biết rằng làm việc ở Triệu gia hơn gấp vài lần làm ở nhà trẻ. Quan trọng là có thể nhân cơ hội mà tiếp xúc với những người ở giới thượng lưu, sau này có thể quen một số người có điều kiện tốt, lấy được rùa vàng thì cả đời chẳng phải lo nghĩ
Nếu không phải Chu Thiến này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng đại thiếu gia và phu nhân đã quyết định mời con gái mình. Tống tiểu thư là một trong số ít những người có tiếng nói với Triệu gia, chỉ cần cô ấy nhắc với đại thiếu gia mấy lần thì nhất định là có thể thành công. Chính mình vào Triệu gia làm quản gia chẳng phải là Tống tiểu thư giới thiệu sao? Nói đến nói đi, đại thiếu gia mới là chủ nhân tương lai của Triệu gia, mà Tống tiểu thư nhất định là phu nhân tương lai. Dựa vào gốc cây lớn đó, nhất định sẽ không sai!
Về phần Chu Thiến kia, là tự cô ta không biết nắm giữ cơ hội, còn dám đánh tiểu thiếu gia? Bị sa thải cũng không trách mình được
Quế tẩu càng nghĩ càng vui, thấy Triệu phu nhân đi cách một đoạn thì vội vàng chạy lên bám sát
Lại có trò hay rồi!
Sau hoa viên, tiểu Thế Duy còn đang oa oa khóc lớn. Đám người hầu xung quanh vừa không dám đến gần mà cũng chẳng dám chạy đi, đều đứng ngây ra đó nhìn, thỉnh thoảng có người dỗ dỗ Thế Duy đôi câu, bảo cậu nhóc đừng khóc
Thế Duy sao coi những lời đó ra gì, càng dỗ càng khóc lớn .Cậu thực sự không hiểu, vì sao cô trông dịu dàng như vậy lại đột nhiên đánh mình, tuy không đau nhưng cậu bé rất buồn. Cậu bé vừa day mắt khóc vừa theo khe hở nhìn lén phản ứng của Chu Thiến. Theo kinh nghiệm bản thân, chỉ cần cậu khóc nhiều thì tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến dỗ dành, sau đó thỏa mãn yêu cầu của mình nhưng vì sao cô không đến dỗ mình?
Chu Thiến nhìn cậu nhóc khóc đau lòng, mỗi giọt nước mắt như làm bỏng tim cô, cô cũng rất muốn ôm cậu bé vào mà dỗ dành nhưng cô biết, nếu cô làm thế thì sau này chẳng thể quản giáo Thế Duy dược nữa
Cô bèn ngồi xổm bên cạnh, nén đau lòng nhìn cậu bé khóc, đợi khi cậu bé khóc mệt rồi thì mới khẽ nói:
- Đừng khóc nữa
Thế Duy khóc thút thít, không để ý đến cô, đôi môi hồng hồng bĩu bĩu, mặt đỏ hồng, đến lúc tức giận trông cũng thật đáng yê, khó trách mọi người chiều chuộng cậu bé như vậy
Chu Thiến tiếp tục nói:
- Vừa rồi cô lấy đất ném con con có đau không?
Thế Duy vội vàng đáp:
- Đau!
- Vậy làm dơ quần áo của con thì con có thích không?
Thế Duy cúi đầu nhìn bộ quần áo lấm bẩn của mình, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không thoải mái.
Chu Thiến lấy khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho Thế Duy, lúc đầu Thế Duy còn giận, gạt tay cô ra
Chu Thiến tỏ vẻ buồn bã:
- Thế Duy giận cô sao? Thế Duy không để ý đến cô à
Thế Duy nhìn nhìn cô rồi chu miệng nói:
- Cô đánh Thế Duy, cô đáng ghét
Nghe Thế Duy nói vậy, lòng Chu Thiến rất buồn. Cô cầm tay Thế Duy, lúc đầu Thế Duy còn giãy dụa nhưng Chu Thiến vẫn nắm chặt, vẻ mặt buồn bã. Thế Duy nhìn cô, cũng chẳng giãy nữa, để mặc cô nắm
- Cô rất thích Thế Duy, cô tuyệt đối sẽ không đánh Thế Duy. Vừa rồi cô làm như vậy là để Thế Duy biết, ném đất vào người thì sẽ đau, đất làm bẩn quần áo cũng chẳng thích gì. Con nhìn các cô chú này…
Chu Thiến chỉ vào đám người làm, Thế Duy theo tay cô nhìn lại:
- Con ném bùn đất vào bọn họ, biến quần áo bọn họ bẩn như vậy, các cô chú cũng sẽ đau, không thích. Cô ném đất vào người Thế Duy, Thế Duy cũng không thích thì các cô chú cũng không thích
Vì để cho Thế Duy hiểu, Chu Thiến nói thật chậm, đến chỗ phức tạp thì còn chỉ tay minh họa. Thế Duy chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen láy lúc nhìn Chu Thiến lúc lại nhìn qua đám người hầu, dần dần thoáng hiểu một chút. Cậu bé hỏi:
- Bọn họ không thích thì sao không khóc
Chu Thiến kiên nhẫn trả lời:
- Bởi vì bọn họ muốn Thế Duy vui cho nên cố nhịn không khóc. Nhưng Thế Duy à, trẻ hư mới làm người khác không vui, Thế Duy là đứa trẻ hư sao?
Thế Duy lập tức ưỡn ngực:
- Thế Duy là đứa trẻ ngoan
Nhưng lập tức lại trở nên ủ rũ:
- Vậy là sau này không thể chơi bắt người xấu ạ?
Chu Thiến mỉm cười, cô biết con của cô không phải là đứa trẻ ngang bướng. Cô vỗ đầu con nói:
- Không chơi bắt người xấu, chúng ta có thể chơi trò khác, chúng ta chơi trò… tìm người xấu được không?
- Tìm người xấu?
Mắt Thế Duy sáng bừng, lại đầy hứng thú
Trẻ con đều ham mê những trò mới, vừa nghe có trò hay mới thì lập tức quên chuyện không vui.
Chu Thiến cười bảo một người hầu lấy một chiếc khăn đến rồi tự bịt mắt mình nói:
- Giờ cô sẽ đi bắt người xấu, mau đứng lên đi, ai bị cô bắt chính là người xấu
Nói xong thì vươn tay quờ quạng về phía Thế Duy, Thế Duy cười lớn rồi vội né đi. Đám người hầu thấy không bị ném đất bùn thì cũng đều mỉm cười phối hợp Thế Duy chơi trò chơi. Nhất thời, trong hoa viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ, so với những tiếng la hét ầm ỹ những ngày qua thì ai nấy đều vui vẻ mỉm cười
Một góc sau hoa viên, Triệu phu nhân chăm chú xem xét hết quá trình rồi quay đầu mỉm cười vừa lòng, bà nói với Quế tẩu:
- Bình thường chúng ta cứ luôn thương Thế Duy vừa sinh ra đã không có mẹ mà chuyện gì cũng chiều nó, dung túng cho nó, dù biết nó sai cũng không nỡ trách móc nó, luôn cảm thấy nó đáng thương. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, thì ra dạy trẻ con cũng có nhiều cách, không cần trách mắng đánh đập, làm cho trẻ hiểu ra được đó là sai thì mới là tốt nhất. Tôi cũng mong Thế Duy là đứa trẻ ngoan ai gặp cũng yêu, ha ha…
Triệu phu nhân vui vẻ cười:
- Quả nhiên là không mời nhầm người! Được rồi, chúng ta đi thôi, không cần quấy rầy bọn họ chơi trò chơi, về sau xảy ra chuyện tương tự thì không cần báo cáo với tôi, tôi tin Chu tiểu thư.
Quế tẩu không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, tuy rằng lòng đầy thất vọng nhưng vẫn là phối hợp mà cười khan mấy tiếng:
- Vâng… vâng… phu nhân nói đúng…
Nụ cười dần đơ lại
Triệu phu nhân không để ý đến Quế tẩu, xoay người về phòng. Quế tẩu không cam lòng trừng mắt nhìn Chu Thiến đang bịt mắt chơi rất vui kia, tức giận mà đi theo Triệu phu nhân.
Chơi đến trưa, người Thế Duy ướt mồ hồi, Chu Thiến lại tắm rửa cho cậu bé một lượt. Lúc ăn cơm, Chu Thiến ở bên cạnh nhìn cậu bé, cổ vũ cậu bé tự xúc ăn. Triệu phu nhân ở bên cạnh nhìn, một người kiên nhẫn cổ vũ, một người nhăn mặt muốn được bón mà lại bị Chu Thiến đem những lời kiểu nam tử hán phải tự mình ăn cơm chặn lại, cuối cùng chẳng có cách nào đành phải tự mình xúc ăn.
Nhìn tình cảnh hài hòa mà thú vị như vậy, Triệu phu nhân không nhịn được mà mỉm cười
Chu Thiến giờ chỉ là người làm của Triệu gia nên không thể ăn cùng mâm với người của Triệu gia. Cô cho Thế Duy ăn xong thì mới vào nhà ăn nhỏ sau bếp cùng đám người hầu ăn cơm. Bởi vì đến muộn mà mọi người đều đã ăn xong, trên bàn cũng chẳng còn đồ ăn gì nữa
Chu Thiến nhìn bát canh thừa trên bàn mà nhíu mày, vốn định dông dài cho xong bữa. Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi bưng hai cái bát đi vào. Chu Thiến nhận ra cô gái đó chính là một trong số những người buổi sáng cùng chơi trò chơi
Cô gái mắt thanh mi tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắn trông rất thanh tú. Cô bưng hai chiếc bát đặt lên bàn cười nói:
- Đây là đồ ăn em để lại cho chị, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi
Chu Thiến nhìn nhìn, thấy để phần không ít, vẫn còn nóng tỏa hơi mà không khỏi cảm kích nói:
- Cảm ơn em, nói thật, chị đang chán đây, còn tưởng phải ăn đồ thừa này nữa
Nói xong cô ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Triệu gia đãi ngộ vẫn không tệ, thức ăn ngon lắm, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi
Cô gái kia cười:
- Nếu nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn chị mới đúng, nếu không có chị thì bọn em còn phải chịu dựng bị cậu chủ nhỏ ném đất, đất ném vào trong quần áo giầy dép khó chịu muốn chết. Đều nhờ chị mà không phải chịu khổ nữa
Lòng Chu Thiến có chút khó chịu:
- Thế Duy còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng trách nó
Cô gái lắc đầu:
- Bọn em cũng thích Thế Duy lắm, cậu chủ rất đáng yêu…Thế Duy sống trong hoàn cảnh như vậy đã là ngoan hơn nhiều đứa trẻ khác rồi.
Chu Thiến im lặng thầm nghĩ, cô nhất định sẽ dạy dỗ Thế Duy cẩn thận
Cô gái còn nói:
- Đúng rồi, em là Lưu Hiểu Vân, rất vui được biết chị
Chu Thiến cũng tự giới thiệu.
Hiểu Vân nói:
- Thật ra trước kia bọn em vẫn để dành cơm cho người đến muộn. Nhưng hôm nay đột nhiên Quế tẩu nói, về sau ai đến muộn cũng không cần để phần cơm nên hôm nay mới không để phần cho chị, em là lén để phần đấy chứ
Chu Thiến ngẩng đầu:
- Vậy không liên lụy gì em chứ?
- Không sao đâu, Quế tẩu sao quản được nhiều như thế
Hiểu Vân bỗng ghé sát vào tai Chu Thiến mà ra vẻ thần bí nói:
- Em nói cho chị một chuyện, chị đừng nói lại cho ai, thật ra mọi người đều không thích Quế tẩu. Bà ấy là do Tống tiểu thư giới thiệu đến, tự coi mình là hoàng thân quốc thích mà tác oai tác quái, ngay cả Triệu phu nhân cũng chẳng thích bà ta đâu, phu nhân vẫn luôn nhớ Dung tẩu thôi
Nhắc tới Dung tẩu, Chu Thiến không nhịn được hỏi:
- Dung tẩu? Đó là quản gia cũ ở đây sao?
- Đúng vậy, nhưng hai năm trước bị thương nên phu nhân đã cho về quê tĩnh dưỡng, lúc ấy phu nhân cần người gấp nên mới chấp nhận Quế tẩu do Tống tiểu thư giới thiệu. Tôi thấy, chắc chỉ chờ Dung tẩu khỏe lại thì sẽ quay về thôi.