Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
Chương 77
CHƯƠNG 77: CHẮC LÀ DO CÔ CỐ Ý
Cố Hải Sâm nhận cuộc điện thoại với sự khó chịu.
Bởi vì lúc này cũng chưa đến thời gian mà bọn họ cần liên lạc với nhau.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của ông ta không kiên nhẫn hỏi.
Cố Tuyết Trinh cũng không để ý đến, trực tiếp nói thẳng vào mục đích.
“Bên phía nhà họ Phong muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Lục Kim Yến, muốn tôi lo liệu, ông cũng biết tôi không hề có bất cứ kinh nghiệm nào ở phương diện này, cho nên cần ông giúp đỡ.”
Nói hết lời, dường như là cô lại sợ Cố Hải Sâm sẽ từ chối, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ông không giúp tôi, tôi rất có thể sẽ bị lộ.”
Cố Hải Sâm nghe vậy, sự kiên nhẫn ở trong lòng đã giảm đi không ít, nghiêm mặt nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người đến giúp cô.”
Cho dù nói như thế nào thì ông ta còn phải cần cô duy trì ở nhà họ Phong, đương nhiên không thể để cô bị lộ được.
“Có điều là lần này tôi giúp cô thì cô cũng phải học theo, tiếp theo còn có thời gian một năm nữa, đương nhiên loại chuyện như thế này sẽ không thiếu, cũng không thể lần nào tôi cũng kêu người đến giúp cô được.”
Giọng điệu của ông ta thay đổi, cảnh cáo nói.
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh hiểu rõ ý trong lời nói của ông ta.
Giúp nhiều lần, kiểu gì người nhà họ Phong cũng sẽ nhận ra được sự bất thường.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Cô mím môi đáp lại, Cố Hải Sâm trực tiếp cúp điện thoại.
…
Ngày hôm sau Cố Tuyết Trinh vừa mới thức dậy đi xuống lầu, quản gia đã đến thông báo có người của nhà họ Cố đến.
Cô gật gật đầu ra hiệu, kêu quản gia dẫn đường, không bao lâu thì nhìn thấy trong phòng khách có ba gương mặt xa lạ đang đứng đó.
Mấy người bọn họ đều mặc quần áo công sở, tóc tai chải cẩn thận gọn gàng, cả người nhìn cực kỳ già dặn.
“Cô cả.”
Người phụ nữ đứng đầu nhìn thấy Cố Tuyết Trinh liền cung kính gọi.
“Các người chính là người mà ba cử đến đây để giúp tôi?”
Cố Tuyết Trinh quét nhìn bọn họ một chút rồi đi vào phòng ăn.
“Vâng, cô cả có thể gọi tôi là quản lý Trương, hai người đằng sau là cấp dưới của tôi.”
Quản lý Trương trả lại không hề kiêu ngạo mà không hề tự ti.
Cố Tuyết Trinh gật gật đầu, chờ đến lúc dùng xong bữa sáng, cô mới dẫn theo quản lý Trương đi đến chủ viện.
Vừa đi vào phòng khách, cô liền nhìn thấy bà Phong và Lục Kim Yến vừa nói vừa cười trong phòng khách.
Có điều khi hai người bọn họ nhìn thấy cô, trong nháy mắt nụ cười ở trên mặt liền thu lại.
“Sao cô cũng đến đâu vậy?”
Bà Phong không chào đón dò hỏi cô.
Cố Tuyết Trinh cũng không thèm để ý đến, nói mục đích mình đến đây.
“Không phải là ngày hôm qua mẹ đã nói giao tiệc sinh nhật của em Kim Yến cho con sắp xếp sao? Đây là những chuyên gia mà con đã mời đến, muốn thương lượng giai đoạn cụ thể với mẹ.”
Cô nói xong thì liền giới thiệu quản lý Trương cho bà Phong: “Đây là quản lý Trương, là người có kinh nghiệm trong việc tổ chức tiệc, con nghĩ là có lẽ sẽ khiến mẹ và em Kim Yến hài lòng.”
Bà Phong không ngờ đến Cố Tuyết Trinh vậy mà lại tìm người giúp đỡ, lập tức trầm mặt xuống.
“Cố Tuyết Trinh cô đây là có ý gì gì hả? Chuyện này tôi đã giao cho cô xử lý hết toàn bộ quá trình, cô thì hay rồi, xoay đầu liền gọi người giải quyết thay, là không đem lời nói của tôi để ở trong lòng à?”
Lục Kim Yến vốn cũng cảm thấy bất mãn vì Cố Tuyết Trinh đã đẩy chuyện này đi, thấy bà Phong quát lớn cô, trong mắt chợt lóe lên biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Cố Tuyết Trinh cũng không chú ý đến sự khác thường trên mặt của cô ta.
Lúc này nghe thấy bà Phong dạy dỗ, không nhanh không chậm lắc đầu nói: “Câu nói đó đã sai rồi mẹ à, một khung cảnh hoành tráng như vậy mẹ lại để cho con làm một mình, nói thật thì con làm không được đâu. Nếu như đổi lại là mẹ, chỉ sợ là mẹ cũng sẽ làm không được.”
Bà Phong nghe như vậy, làm bộ lại muốn dạy dỗ, nhưng lại bị Cố Tuyết Trinh đánh gãy trước một bước.
“Mẹ, mẹ đừng lên tiếng nữa, con biết là mẹ muốn nói cái gì, mẹ cũng đừng dùng không để trong lòng cái gì đó để trách tội con, bởi vì con nói chính là sự thật. Hôm nay con dẫn người đến đây giúp một tay, hoặc là mẹ để người của con làm cho xong, nếu như không được thì con cũng sẽ không dính vào nữa, tránh khỏi làm hỏng tiệc sinh nhật của em Kim Yến, mắc công mẹ lại còn trách tội con.”
Có thể nói cô mỉa mai như thế này đã chọc tức bà Phong không nhẹ, nhưng bà ta cũng không có cách nào phản bác được
Lục Kim Yến thấy thế liền vội vàng tiến lên trấn an nói: “Dì Minh, chị dâu đã tự biết năng lực của mình không đủ, như vậy cũng tốt mà, tránh cho nó lúc đó làm ra sai lầm gì thì lại làm mất mặt nhà họ Phong.”
Bà Phong nghe thấy cô ta nói câu nói này, ngược lại đã bị thuyết phục, nhưng mà cũng không có ý định lên tiếng.
Nhưng mà Lục Kim Yến vẫn nhìn ra được bà mềm lòng rồi, bởi vậy mới nói với Cố Tuyết Trinh: “Vậy làm phiền chị dâu nha.”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta giả vờ giả vịt, cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, em Kim Yến nhanh nói sở thích của mình cho quản lý Trương đi, tránh việc tiệc sinh nhật xuất hiện thiếu sót.”
Quản lý Trương cực kỳ phối hợp, lấy bút vở ra nhìn về phía Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến nhìn động tác của hai người, không biết sao mà trong lòng của cô ta lại không thoải mái.
Không phải là cô ta hẳn nên đắc ý hay sao? Sao lại trở nên bí bách hoảng loạn?
Đặc biệt là khi nhìn thấy con ả Cố Tuyết Trinh bình chân như vại ngồi ở trên ghế sofa, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, cô ta càng thêm nổi giận.
Trong lúc nhất thời cô ta có chút hối hận, không nên giao bữa tiệc này cho cô ả kia tổ chức, bây giờ cô ta đâm lao rồi cũng phải theo lao thôi.
Nhưng mà chuyện cũng đã quyết định rồi, cô ta có muốn đổi ý cũng đã không kịp nữa, chỉ có thể cắn răng nói những chuyện mà mình không thích ra.
“Tôi không thích đồ ăn quá dầu mỡ và mùi vị nồng nặc, cho nên phải lấy sự thanh đạm làm chủ… bố trí bữa tiệc, tôi không thích quá truyền thống, phải có cảm giác phong cách mới… còn có thiệp mời dành cho khách, giấy viết thiệp mời thì tôi muốn dùng loại trúc đào tiên, mang theo mùi thơm, vỏ phải đẹp…”
Cô ta nói liên miên lải nhải nửa tiếng đồng hồ, vốn là cô ta muốn làm khó, cố ý nói một loạt yêu cầu, nhưng nhìn thấy quản lý Trương lại nhớ nó một cách thành thạo, lập tức không có kiên nhẫn.
“Được rồi, chỉ những thứ này thôi.”
Cô ta phất tay biểu thị không còn nữa, Cố Tuyết Trinh giống như cười mà không phải cười quét nhìn cô ta một chút, nghiêng đầu dò hỏi: “Đều đã nhớ kỹ rồi à? Cũng không thể xảy ra một chút sai lầm nào, nếu không thì sẽ hỏi tội bà đó.”
Quản lý Trương thấy thế, cung kính gật đầu nói: “Cô cả yên tâm đi, tôi đều đã nhớ kỹ hết rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, hài lòng gật đầu, chợt quay đầu lại cười nói với bà Phong: “Mẹ, mấy ngày tiếp theo những người này có thể sẽ thường xuyên ra vào nhà chính, hy vọng là mẹ đừng ngại ồn ào.”
Cô cũng đã làm tốt sự phòng bị, miễn cho sau này bọn họ lại thừa cơ kiếm chuyện.
Bà Phong vậy mà lại không biết suy nghĩ ở trong lòng của cô, trầm giọng nói: “Bọn họ có thể tự do ra vào ở lầu một, nhưng mà lầu hai thuộc về lĩnh vực riêng tư, không có sự cho phép thì không được tự tiện đi lên.”
“Đây là điều đương nhiên rồi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu đồng ý, chợt quét mắt nhìn về phía sắc mặt nặng nề của Lục Kim Yến, đôi mắt xoay chuyển, lại căn dặn với bọn người quản lý Trương lần nữa.
“Một lát nữa đi ra ngoài, trước tiên mọi người hãy mua những vật dụng cần sử dụng cho bữa tiệc, nhớ kỹ đều phải mua loại tốt nhất, cũng đừng hời hợt với em Kim Yến.”
Quản lý Trương gật đầu trả lời.
Lục Kim Yến lại sắp bị trái một câu em Kim Yến, phải một câu em Kim Yến của bọn họ làm cho tức giận đến nỗi muốn phun máu.
Cái này chắc là do Cố Tuyết Trinh cố ý!
Cô ta cắn răng nghiến lợi trừng Cố Tuyết Trinh, Cố Tuyết Trinh lại giả vờ như là mình không thấy, tự mình đứng dậy cười tủm tỉm nói lời tạm biệt với bọn họ.
Bà Phong vốn cũng không chào đón cô, đương nhiên cũng sẽ không giữ cô lại.
Bà ta để quản gia tiễn bọn họ, liền nhìn thấy sắc mặt của Lục Kim Yến khó coi đến cực điểm.
Trong lòng biết cô ta đây là đang để ý lời nói lúc nãy của Cố Tuyết Trinh, trấn an nói: “Kim Yến, con đừng tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, dì cũng không tin là lần này cô ta sẽ không phạm sai lầm.”
Lục Kim Yến đương nhiên nghe ra được giọng nói sắc bén của bà ta, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng rồi gật đầu.
CHƯƠNG 77: CHẮC LÀ DO CÔ CỐ Ý
Cố Hải Sâm nhận cuộc điện thoại với sự khó chịu.
Bởi vì lúc này cũng chưa đến thời gian mà bọn họ cần liên lạc với nhau.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của ông ta không kiên nhẫn hỏi.
Cố Tuyết Trinh cũng không để ý đến, trực tiếp nói thẳng vào mục đích.
“Bên phía nhà họ Phong muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Lục Kim Yến, muốn tôi lo liệu, ông cũng biết tôi không hề có bất cứ kinh nghiệm nào ở phương diện này, cho nên cần ông giúp đỡ.”
Nói hết lời, dường như là cô lại sợ Cố Hải Sâm sẽ từ chối, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như ông không giúp tôi, tôi rất có thể sẽ bị lộ.”
Cố Hải Sâm nghe vậy, sự kiên nhẫn ở trong lòng đã giảm đi không ít, nghiêm mặt nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người đến giúp cô.”
Cho dù nói như thế nào thì ông ta còn phải cần cô duy trì ở nhà họ Phong, đương nhiên không thể để cô bị lộ được.
“Có điều là lần này tôi giúp cô thì cô cũng phải học theo, tiếp theo còn có thời gian một năm nữa, đương nhiên loại chuyện như thế này sẽ không thiếu, cũng không thể lần nào tôi cũng kêu người đến giúp cô được.”
Giọng điệu của ông ta thay đổi, cảnh cáo nói.
Đương nhiên là Cố Tuyết Trinh hiểu rõ ý trong lời nói của ông ta.
Giúp nhiều lần, kiểu gì người nhà họ Phong cũng sẽ nhận ra được sự bất thường.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Cô mím môi đáp lại, Cố Hải Sâm trực tiếp cúp điện thoại.
…
Ngày hôm sau Cố Tuyết Trinh vừa mới thức dậy đi xuống lầu, quản gia đã đến thông báo có người của nhà họ Cố đến.
Cô gật gật đầu ra hiệu, kêu quản gia dẫn đường, không bao lâu thì nhìn thấy trong phòng khách có ba gương mặt xa lạ đang đứng đó.
Mấy người bọn họ đều mặc quần áo công sở, tóc tai chải cẩn thận gọn gàng, cả người nhìn cực kỳ già dặn.
“Cô cả.”
Người phụ nữ đứng đầu nhìn thấy Cố Tuyết Trinh liền cung kính gọi.
“Các người chính là người mà ba cử đến đây để giúp tôi?”
Cố Tuyết Trinh quét nhìn bọn họ một chút rồi đi vào phòng ăn.
“Vâng, cô cả có thể gọi tôi là quản lý Trương, hai người đằng sau là cấp dưới của tôi.”
Quản lý Trương trả lại không hề kiêu ngạo mà không hề tự ti.
Cố Tuyết Trinh gật gật đầu, chờ đến lúc dùng xong bữa sáng, cô mới dẫn theo quản lý Trương đi đến chủ viện.
Vừa đi vào phòng khách, cô liền nhìn thấy bà Phong và Lục Kim Yến vừa nói vừa cười trong phòng khách.
Có điều khi hai người bọn họ nhìn thấy cô, trong nháy mắt nụ cười ở trên mặt liền thu lại.
“Sao cô cũng đến đâu vậy?”
Bà Phong không chào đón dò hỏi cô.
Cố Tuyết Trinh cũng không thèm để ý đến, nói mục đích mình đến đây.
“Không phải là ngày hôm qua mẹ đã nói giao tiệc sinh nhật của em Kim Yến cho con sắp xếp sao? Đây là những chuyên gia mà con đã mời đến, muốn thương lượng giai đoạn cụ thể với mẹ.”
Cô nói xong thì liền giới thiệu quản lý Trương cho bà Phong: “Đây là quản lý Trương, là người có kinh nghiệm trong việc tổ chức tiệc, con nghĩ là có lẽ sẽ khiến mẹ và em Kim Yến hài lòng.”
Bà Phong không ngờ đến Cố Tuyết Trinh vậy mà lại tìm người giúp đỡ, lập tức trầm mặt xuống.
“Cố Tuyết Trinh cô đây là có ý gì gì hả? Chuyện này tôi đã giao cho cô xử lý hết toàn bộ quá trình, cô thì hay rồi, xoay đầu liền gọi người giải quyết thay, là không đem lời nói của tôi để ở trong lòng à?”
Lục Kim Yến vốn cũng cảm thấy bất mãn vì Cố Tuyết Trinh đã đẩy chuyện này đi, thấy bà Phong quát lớn cô, trong mắt chợt lóe lên biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Cố Tuyết Trinh cũng không chú ý đến sự khác thường trên mặt của cô ta.
Lúc này nghe thấy bà Phong dạy dỗ, không nhanh không chậm lắc đầu nói: “Câu nói đó đã sai rồi mẹ à, một khung cảnh hoành tráng như vậy mẹ lại để cho con làm một mình, nói thật thì con làm không được đâu. Nếu như đổi lại là mẹ, chỉ sợ là mẹ cũng sẽ làm không được.”
Bà Phong nghe như vậy, làm bộ lại muốn dạy dỗ, nhưng lại bị Cố Tuyết Trinh đánh gãy trước một bước.
“Mẹ, mẹ đừng lên tiếng nữa, con biết là mẹ muốn nói cái gì, mẹ cũng đừng dùng không để trong lòng cái gì đó để trách tội con, bởi vì con nói chính là sự thật. Hôm nay con dẫn người đến đây giúp một tay, hoặc là mẹ để người của con làm cho xong, nếu như không được thì con cũng sẽ không dính vào nữa, tránh khỏi làm hỏng tiệc sinh nhật của em Kim Yến, mắc công mẹ lại còn trách tội con.”
Có thể nói cô mỉa mai như thế này đã chọc tức bà Phong không nhẹ, nhưng bà ta cũng không có cách nào phản bác được
Lục Kim Yến thấy thế liền vội vàng tiến lên trấn an nói: “Dì Minh, chị dâu đã tự biết năng lực của mình không đủ, như vậy cũng tốt mà, tránh cho nó lúc đó làm ra sai lầm gì thì lại làm mất mặt nhà họ Phong.”
Bà Phong nghe thấy cô ta nói câu nói này, ngược lại đã bị thuyết phục, nhưng mà cũng không có ý định lên tiếng.
Nhưng mà Lục Kim Yến vẫn nhìn ra được bà mềm lòng rồi, bởi vậy mới nói với Cố Tuyết Trinh: “Vậy làm phiền chị dâu nha.”
Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta giả vờ giả vịt, cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, em Kim Yến nhanh nói sở thích của mình cho quản lý Trương đi, tránh việc tiệc sinh nhật xuất hiện thiếu sót.”
Quản lý Trương cực kỳ phối hợp, lấy bút vở ra nhìn về phía Lục Kim Yến.
Lục Kim Yến nhìn động tác của hai người, không biết sao mà trong lòng của cô ta lại không thoải mái.
Không phải là cô ta hẳn nên đắc ý hay sao? Sao lại trở nên bí bách hoảng loạn?
Đặc biệt là khi nhìn thấy con ả Cố Tuyết Trinh bình chân như vại ngồi ở trên ghế sofa, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, cô ta càng thêm nổi giận.
Trong lúc nhất thời cô ta có chút hối hận, không nên giao bữa tiệc này cho cô ả kia tổ chức, bây giờ cô ta đâm lao rồi cũng phải theo lao thôi.
Nhưng mà chuyện cũng đã quyết định rồi, cô ta có muốn đổi ý cũng đã không kịp nữa, chỉ có thể cắn răng nói những chuyện mà mình không thích ra.
“Tôi không thích đồ ăn quá dầu mỡ và mùi vị nồng nặc, cho nên phải lấy sự thanh đạm làm chủ… bố trí bữa tiệc, tôi không thích quá truyền thống, phải có cảm giác phong cách mới… còn có thiệp mời dành cho khách, giấy viết thiệp mời thì tôi muốn dùng loại trúc đào tiên, mang theo mùi thơm, vỏ phải đẹp…”
Cô ta nói liên miên lải nhải nửa tiếng đồng hồ, vốn là cô ta muốn làm khó, cố ý nói một loạt yêu cầu, nhưng nhìn thấy quản lý Trương lại nhớ nó một cách thành thạo, lập tức không có kiên nhẫn.
“Được rồi, chỉ những thứ này thôi.”
Cô ta phất tay biểu thị không còn nữa, Cố Tuyết Trinh giống như cười mà không phải cười quét nhìn cô ta một chút, nghiêng đầu dò hỏi: “Đều đã nhớ kỹ rồi à? Cũng không thể xảy ra một chút sai lầm nào, nếu không thì sẽ hỏi tội bà đó.”
Quản lý Trương thấy thế, cung kính gật đầu nói: “Cô cả yên tâm đi, tôi đều đã nhớ kỹ hết rồi.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, hài lòng gật đầu, chợt quay đầu lại cười nói với bà Phong: “Mẹ, mấy ngày tiếp theo những người này có thể sẽ thường xuyên ra vào nhà chính, hy vọng là mẹ đừng ngại ồn ào.”
Cô cũng đã làm tốt sự phòng bị, miễn cho sau này bọn họ lại thừa cơ kiếm chuyện.
Bà Phong vậy mà lại không biết suy nghĩ ở trong lòng của cô, trầm giọng nói: “Bọn họ có thể tự do ra vào ở lầu một, nhưng mà lầu hai thuộc về lĩnh vực riêng tư, không có sự cho phép thì không được tự tiện đi lên.”
“Đây là điều đương nhiên rồi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu đồng ý, chợt quét mắt nhìn về phía sắc mặt nặng nề của Lục Kim Yến, đôi mắt xoay chuyển, lại căn dặn với bọn người quản lý Trương lần nữa.
“Một lát nữa đi ra ngoài, trước tiên mọi người hãy mua những vật dụng cần sử dụng cho bữa tiệc, nhớ kỹ đều phải mua loại tốt nhất, cũng đừng hời hợt với em Kim Yến.”
Quản lý Trương gật đầu trả lời.
Lục Kim Yến lại sắp bị trái một câu em Kim Yến, phải một câu em Kim Yến của bọn họ làm cho tức giận đến nỗi muốn phun máu.
Cái này chắc là do Cố Tuyết Trinh cố ý!
Cô ta cắn răng nghiến lợi trừng Cố Tuyết Trinh, Cố Tuyết Trinh lại giả vờ như là mình không thấy, tự mình đứng dậy cười tủm tỉm nói lời tạm biệt với bọn họ.
Bà Phong vốn cũng không chào đón cô, đương nhiên cũng sẽ không giữ cô lại.
Bà ta để quản gia tiễn bọn họ, liền nhìn thấy sắc mặt của Lục Kim Yến khó coi đến cực điểm.
Trong lòng biết cô ta đây là đang để ý lời nói lúc nãy của Cố Tuyết Trinh, trấn an nói: “Kim Yến, con đừng tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, dì cũng không tin là lần này cô ta sẽ không phạm sai lầm.”
Lục Kim Yến đương nhiên nghe ra được giọng nói sắc bén của bà ta, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng rồi gật đầu.