Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-3
Chương 3
CHƯƠNG 3: LẴNG LƠ
Ngày hôm sau, nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ.
Cố Tuyết Trinh mơ màng mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Cô xoa xoa chân mày, chầm chậm ngồi dậy, vừa mới động đã cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đau đến mặt mũi nhăn nhó.
Mãi đến lúc này, ý thức mới quay về, cô nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng tối qua và cả người đàn ông quần cô suốt đêm không biết thỏa mãn thì hoảng hốt.
Thì ra… không phải là mơ! Người đã ông đó đã trở về thật rồi!
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng một năm này, mình có thể sống bình yên tại nhà họ Phong ai ngờ, vừa sang ngày thứ hai đã mất trinh.
Đây là đêm đầu tiên của cô!
Cố Tuyết Trinh trong lòng tràn ngập chua xót,
nhưng không dám biểu hiện ra mặt.
Bởi cô nhớ rất rõ trước khi được đưa đến đây, Cố Hải Sâm đã căn dặn như thế nào.
“Đến nhà họ Phong, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải chấp nhận, không được phản kháng. Người nhà họ Phong đối xử với con thế nào con cũng phải nhịn, nếu không cẩn thận để lộ chuyện một xu ba cũng không đưa cho con đâu!”
Cố Tuyết Trinh bỗng siết chặt nắm tay, kiểm nén mọi sự chua xót trong lòng.
Bây giờ cô là Cố Tuyết Trâm, là vợ của Phong Diệp Chương, hai người phát sinh quan hệ với nhau là chuyện bình thường!
Khó khăn lắm mới bình ổn lại được cảm xúc, Cổ Tuyết Trinh chuẩn bị xuống giường đi đánh răng rửa mặt thì thấy cửa phòng tắm mở ra.
Phong Diệp Chương di từ trong ra.
Anh vừa tắm xong, khoác áo tắm rộng, dây áo buộc hờ hững để lộ lồng ngực rắn chắc, mái tóc đen nhánh vẫn còn nhỏ nước, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ lạnh lùng bẩm sỉnh, đôi mắt với con
ngươi đen láy nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh ngẩn ra.
Truy cập vào vietwriter.vn để đọc nhiều truyện hay nhé.
Trong đầu bất giác nhớ tới tài liệu về Phong Diệp Chương mà Cố Hải Sâm đã cung cấp.
Theo đó, người này là kỳ tài kinh doanh, con cưng của trời hiếm gặp trong một trăm năm trở lại đây.
Năm năm trước, nội bộ nhà họ Phong tranh đấu rất gay gắt, cơ nghiệp sa sút, sắp lụn bại, sau đó được chuyển cho Phong Diệp Chương tiếp quản. Chỉ mất chưa đến một năm, anh đã trấn áp được những người có dã tâm trong gia tộc, cứu tập đoàn Phong thị, thêm nữa, trong bốn năm ngắn ngủi đã phát triển được việc kinh doanh công ty ra toàn cầu.
Nhà họ Phong hiện giờ là gia đình giàu có, quyền thế bậc nhất ở Kinh đô.
Người trước mắt này cao với không tới!
Nhất thời Cố Tuyết Trinh không biết nên nói gì cho phải, đành thu ánh mắt lại, rụt người vào
trong chăn.
Phong Diệp cùng với gái lần đầu làm chuyện ấy đêm hôm qua, đau đến mức rên hừ hừ nhưng vẫn xinh đẹp, ngọt ngào khiến người ta khó lòng quên được, anh vô thức dịu dàng hơn: “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Cố Tuyết Trinh gật đầu, coi như đáp lời.
Hai người mặc dù đã quan hệ thể xác nhưng thực tế vẫn chưa thân thuộc, cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau, hơn nữa Phong Diệp Chương vốn là một người kiệm lời nên sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, hai người rơi vào tình trạng ngại ngùng.
Lát sau, Cố Tuyết Trinh là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.
“Anh…sao lại đột nhiên trở về vậy?”
Trong tài liệu của Cố Hải Sâm rõ ràng đã nói, Phong Diệp Chương quanh năm suốt tháng đều ở nước ngoài, không trở về.
Tại sao cô mới đến có một ngày, anh đã về?
Đúng là không thể hiểu nổi!
Phong Diệp Chương không quá bất ngờ với câu
hỏi của cô.
Lần này trở về quả thật có hơi vội, cũng chỉ có năm người biết thôi.
“Lần này về là để nhanh chóng hoàn thành lời dặn dò của ông, làm em nhanh chóng có con. Ông ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại là muốn bồng cháu làm lỗ tai tôi nghe muốn đóng kén luôn.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, thầm nhủ, sớm không về, muộn không về, lại về đúng lúc Cố Tuyết Trâm không có ở đây!
Phong Diệp Chương không chú ý tới vẻ mặt của cô, chỉ yên lặng đi tới cạnh bàn trà, rút một chiếc thẻ đen ra khỏi ví, đưa cho Cố Tuyết Trinh.
.. “Cái này để làm gì?” Cố Tuyết Trinh nhất thời không hiểu, ngây người hỏi anh.
Phong Diệp Chương thản nhiên nói: “Đây là thẻ không giới hạn, em cầm lấy, thích mua gì thì mua.
Cố Tuyết Trinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô trừng mắt nhìn tấm thẻ mãi, trong
lòng dâng lên một cảm giác trào phún
Đây là trò gì vậy?
Bởi vì ‘cô’ sinh con cho anh nên anh thưởng tiền cho cô sao?
Đúng là cách thức của giới nhà giàu, mọi thứ đều có thể dùng tiền giải quyết!
“Không cần, em có đủ tiền để dùng rồi!”
Cố Tuyết Trinh tức giận ngoảnh mặt đi, không nói chuyện với anh nữa, quấn chăn quanh người rồi đi vào phòng tắm.
Cô đóng cửa đánh “sầm.
Phong Diệp Chương sững người, hai hàng chân mày nhướng cao!
Cô ấy… giận sao?
Đúng là lớn gan như lời đồn, dám thái độ với anh!
Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang suy nghĩ của anh.
Phong Diệp Chương hồi thần, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Hứa Khiêm ng kính nói:
“Tổng giám đốc, ông cụ tìm anh.” Phong Diệp Chương nheo mắt, nhìn cậu ta với vẻ mặt không mấy thiện cảm, hỏi: “Trong tài liệu có ghi mợ chủ bình thường thích nhất là mua quần áo hàng hiệu, đồ trang điểm, giày cao gót, đều là viết linh tỉnh sao?”
“Hả?”
Hứa Khiêm vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chuyện này… em không ghi linh tỉnh, theo ghi chép chỉ tiêu hàng ngày của mợ chủ thì cứ hai ba hôm, mợ ấy sẽ đi mua sắm một lần, mỗi lần đều mua một đống lớn mới thôi… Sao vậy? Có cái gì sai sao?”
Phong Diệp Chương hừ một tiếng rồi nói: “Xem Ÿ ra, năng lực nghiệp vụ gần đây của cậu sa sút rồi, ngay chút tin tình báo đó mà cũng làm không ra X_ hồn, trừ một tháng tiền thưởng, coi như cảnh cáo.”
Nói xong, anh đi vào thay quần áo rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Đợi tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Cố Tuyết
Trinh mới chui ra khỏi phòng tắm..
Cô vẻ mặt vừa bất lực vừa chán nản. Lần này đúng là bị thiệt to rồi!
Không chỉ mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái mà còn phải chung đúng lâu dài với Phong Diệp Chương.
Cứ tiếp tục như vậy, liệu cô có thể chống đỡ được một năm không?
Cố Tuyết Trinh tâm trạng loạn cào cào. Đúng lúc này, lại có người gõ cửa phòng.
Cố Tuyết Trinh tưởng là Phong Diệp Chương vừa đi đã quay lại nên định làm lơ, không ngờ lại nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Anh Diệp _ Chương, anh dậy chưa? Là em, Kim Yến đây.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cái tên này thì hơi ngớ người một chút nhưng rồi lập tức nhớ ra thông tin trong tư liệu.
Lục Kim Yến, thiên kim tiểu thư nhà họ Lục ở Giang Nam.
Vì có giao tình lâu năm với nhà họ Phong cho
nên mấy năm trước Lục Ki Yến đã ở đây, có thân phận tôn quý, tự xưng với bên ngoài là em gái của Phong Diệp Chương nhưng thực tế ai cũng nhận ra cô ta có tâm tư thế nào với anh.
Nếu không thì sao Phong Diệp Chương vừa mới về nước, cô ta liền vội vã tìm tới rồi.
Tuy Cố Tuyết Trinh rất không muốn chạm mặt cô ta nhưng vì thân phận của cô lúc này là Cố Tuyết Trâm, cho nên đành phải miễn cưỡng chỉnh trang quần áo tóc tai rồi ra mở cửa.
Lục Kim Yến thấy cửa được mở ra thì vui vẻ, lập tức nở nụ cười xinh xắn, nói: “Anh Diệp Chương, em nghe nói anh về nên liền tới thăm anh, anh…
Nhưng mới nói được môt nửa thì bóng dáng Cố Tuyết Trinh bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô ta. “Cố Tuyết Trâm… Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Nụ cười của Lục Kim Yến trở nên cứng đờ, cô ta trừng mắt nhìn CÔ Tuyết Trinh với vẻ ghét bỏ.
Cố Tuyết Trinh hờ hững dựa vào cạnh cửa, hỏi
ngược lại: “Tại sao tôi lại không thể ở đây? Trước
giờ tôi vẫn ngủ ở căn phòng này còn gì?”
“Không giống, bây giờ anh Diệp Chương đã về, cô vẫn còn mặt mũi mà ở lại đây à? Cút ra ngoài cho tôi!”
Lục Kim Yến gào lên, hai mắt như sắp tóe lửa đến nơi.
“Dựa vào đâu? Tôi là vợ của anh ấy, ngủ trong phòng anh ấy thì có gì sai?”
Cố Tuyết Trinh kiêu căng đáp lại, không nhượng bộ chút nào.
Cách hành xử lúc này của cô là đang chước theo Cố Tuyết Trâm.
Theo tư liệu thì Cố Tuyết Trâm và cô nàng Lục Kim Yến này đâu chỉ cãi nhau một, hai lần.
Lục Kim Yến từ suy nghĩ cho tới hành động đều muốn cướp và thay thế vị trí mợ chủ này của cô.
“Cố Tuyết Trâm, cô đừng có đắc ý quá, đừng cho là tôi không biết những chuyện hư hỏng của cô, với bản tính lằng lơ, quan hệ bừa bãi của cô, cô hoàn toàn không xứng với anh Diệp Chương.”
Lục Kim Yến nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh
mắt lộ vẻ khoái trá.
Xem ra cô nàng này mới sáng sớm đã vội vàng đến để tố cáo rồi.
Cố Tuyết Trinh nhướn mày, lạnh lùng cất giọng sắc bén: “Lục Kim Yến, nói rõ ra đi, lằng lơ, quan hệ bừa bãi?”
“Còn giả bộ sao! Muốn tôi đưa chứng cứ ra cho cô thấy đúng không?”
Lục Kim Yến cười châm chọc rồi lấy trong túi ra hai bức ảnh, đập mạnh vào trước ngực Cố Tuyết
Trinh: “Xem cho kỹ đi.”
Cố Tuyết Trinh cầm tấm hình lên xem thì thấy “cô” trong ảnh đang dính sát vào một người đàn
ông trông có vẻ tuấn tú, cực kỳ thân mật.
Thật ra cô cũng biết người đàn ông đó, là cậu
cả của nhà họ Tần, Tần Bắc Quyền! Cũng là một người có xuất thân bất phàm, thân phận tôn quý!
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra Lục Kim Yến không phải bắt bóng mà là
bắt Sự trác táng. Cố Tuyết Trâm, xem ra lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi.”
Nhưng hiện tại không nhận không được.
CHƯƠNG 3: LẴNG LƠ
Ngày hôm sau, nắng nhẹ chiếu qua khung cửa sổ.
Cố Tuyết Trinh mơ màng mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Cô xoa xoa chân mày, chầm chậm ngồi dậy, vừa mới động đã cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đau đến mặt mũi nhăn nhó.
Mãi đến lúc này, ý thức mới quay về, cô nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng tối qua và cả người đàn ông quần cô suốt đêm không biết thỏa mãn thì hoảng hốt.
Thì ra… không phải là mơ! Người đã ông đó đã trở về thật rồi!
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng một năm này, mình có thể sống bình yên tại nhà họ Phong ai ngờ, vừa sang ngày thứ hai đã mất trinh.
Đây là đêm đầu tiên của cô!
Cố Tuyết Trinh trong lòng tràn ngập chua xót,
nhưng không dám biểu hiện ra mặt.
Bởi cô nhớ rất rõ trước khi được đưa đến đây, Cố Hải Sâm đã căn dặn như thế nào.
“Đến nhà họ Phong, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải chấp nhận, không được phản kháng. Người nhà họ Phong đối xử với con thế nào con cũng phải nhịn, nếu không cẩn thận để lộ chuyện một xu ba cũng không đưa cho con đâu!”
Cố Tuyết Trinh bỗng siết chặt nắm tay, kiểm nén mọi sự chua xót trong lòng.
Bây giờ cô là Cố Tuyết Trâm, là vợ của Phong Diệp Chương, hai người phát sinh quan hệ với nhau là chuyện bình thường!
Khó khăn lắm mới bình ổn lại được cảm xúc, Cổ Tuyết Trinh chuẩn bị xuống giường đi đánh răng rửa mặt thì thấy cửa phòng tắm mở ra.
Phong Diệp Chương di từ trong ra.
Anh vừa tắm xong, khoác áo tắm rộng, dây áo buộc hờ hững để lộ lồng ngực rắn chắc, mái tóc đen nhánh vẫn còn nhỏ nước, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ lạnh lùng bẩm sỉnh, đôi mắt với con
ngươi đen láy nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh ngẩn ra.
Truy cập vào vietwriter.vn để đọc nhiều truyện hay nhé.
Trong đầu bất giác nhớ tới tài liệu về Phong Diệp Chương mà Cố Hải Sâm đã cung cấp.
Theo đó, người này là kỳ tài kinh doanh, con cưng của trời hiếm gặp trong một trăm năm trở lại đây.
Năm năm trước, nội bộ nhà họ Phong tranh đấu rất gay gắt, cơ nghiệp sa sút, sắp lụn bại, sau đó được chuyển cho Phong Diệp Chương tiếp quản. Chỉ mất chưa đến một năm, anh đã trấn áp được những người có dã tâm trong gia tộc, cứu tập đoàn Phong thị, thêm nữa, trong bốn năm ngắn ngủi đã phát triển được việc kinh doanh công ty ra toàn cầu.
Nhà họ Phong hiện giờ là gia đình giàu có, quyền thế bậc nhất ở Kinh đô.
Người trước mắt này cao với không tới!
Nhất thời Cố Tuyết Trinh không biết nên nói gì cho phải, đành thu ánh mắt lại, rụt người vào
trong chăn.
Phong Diệp cùng với gái lần đầu làm chuyện ấy đêm hôm qua, đau đến mức rên hừ hừ nhưng vẫn xinh đẹp, ngọt ngào khiến người ta khó lòng quên được, anh vô thức dịu dàng hơn: “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Cố Tuyết Trinh gật đầu, coi như đáp lời.
Hai người mặc dù đã quan hệ thể xác nhưng thực tế vẫn chưa thân thuộc, cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau, hơn nữa Phong Diệp Chương vốn là một người kiệm lời nên sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, hai người rơi vào tình trạng ngại ngùng.
Lát sau, Cố Tuyết Trinh là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.
“Anh…sao lại đột nhiên trở về vậy?”
Trong tài liệu của Cố Hải Sâm rõ ràng đã nói, Phong Diệp Chương quanh năm suốt tháng đều ở nước ngoài, không trở về.
Tại sao cô mới đến có một ngày, anh đã về?
Đúng là không thể hiểu nổi!
Phong Diệp Chương không quá bất ngờ với câu
hỏi của cô.
Lần này trở về quả thật có hơi vội, cũng chỉ có năm người biết thôi.
“Lần này về là để nhanh chóng hoàn thành lời dặn dò của ông, làm em nhanh chóng có con. Ông ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại là muốn bồng cháu làm lỗ tai tôi nghe muốn đóng kén luôn.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì khẽ nhíu mày, thầm nhủ, sớm không về, muộn không về, lại về đúng lúc Cố Tuyết Trâm không có ở đây!
Phong Diệp Chương không chú ý tới vẻ mặt của cô, chỉ yên lặng đi tới cạnh bàn trà, rút một chiếc thẻ đen ra khỏi ví, đưa cho Cố Tuyết Trinh.
.. “Cái này để làm gì?” Cố Tuyết Trinh nhất thời không hiểu, ngây người hỏi anh.
Phong Diệp Chương thản nhiên nói: “Đây là thẻ không giới hạn, em cầm lấy, thích mua gì thì mua.
Cố Tuyết Trinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô trừng mắt nhìn tấm thẻ mãi, trong
lòng dâng lên một cảm giác trào phún
Đây là trò gì vậy?
Bởi vì ‘cô’ sinh con cho anh nên anh thưởng tiền cho cô sao?
Đúng là cách thức của giới nhà giàu, mọi thứ đều có thể dùng tiền giải quyết!
“Không cần, em có đủ tiền để dùng rồi!”
Cố Tuyết Trinh tức giận ngoảnh mặt đi, không nói chuyện với anh nữa, quấn chăn quanh người rồi đi vào phòng tắm.
Cô đóng cửa đánh “sầm.
Phong Diệp Chương sững người, hai hàng chân mày nhướng cao!
Cô ấy… giận sao?
Đúng là lớn gan như lời đồn, dám thái độ với anh!
Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang suy nghĩ của anh.
Phong Diệp Chương hồi thần, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Hứa Khiêm ng kính nói:
“Tổng giám đốc, ông cụ tìm anh.” Phong Diệp Chương nheo mắt, nhìn cậu ta với vẻ mặt không mấy thiện cảm, hỏi: “Trong tài liệu có ghi mợ chủ bình thường thích nhất là mua quần áo hàng hiệu, đồ trang điểm, giày cao gót, đều là viết linh tỉnh sao?”
“Hả?”
Hứa Khiêm vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chuyện này… em không ghi linh tỉnh, theo ghi chép chỉ tiêu hàng ngày của mợ chủ thì cứ hai ba hôm, mợ ấy sẽ đi mua sắm một lần, mỗi lần đều mua một đống lớn mới thôi… Sao vậy? Có cái gì sai sao?”
Phong Diệp Chương hừ một tiếng rồi nói: “Xem Ÿ ra, năng lực nghiệp vụ gần đây của cậu sa sút rồi, ngay chút tin tình báo đó mà cũng làm không ra X_ hồn, trừ một tháng tiền thưởng, coi như cảnh cáo.”
Nói xong, anh đi vào thay quần áo rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Đợi tiếng bước chân trầm ổn đi xa, Cố Tuyết
Trinh mới chui ra khỏi phòng tắm..
Cô vẻ mặt vừa bất lực vừa chán nản. Lần này đúng là bị thiệt to rồi!
Không chỉ mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái mà còn phải chung đúng lâu dài với Phong Diệp Chương.
Cứ tiếp tục như vậy, liệu cô có thể chống đỡ được một năm không?
Cố Tuyết Trinh tâm trạng loạn cào cào. Đúng lúc này, lại có người gõ cửa phòng.
Cố Tuyết Trinh tưởng là Phong Diệp Chương vừa đi đã quay lại nên định làm lơ, không ngờ lại nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: “Anh Diệp _ Chương, anh dậy chưa? Là em, Kim Yến đây.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cái tên này thì hơi ngớ người một chút nhưng rồi lập tức nhớ ra thông tin trong tư liệu.
Lục Kim Yến, thiên kim tiểu thư nhà họ Lục ở Giang Nam.
Vì có giao tình lâu năm với nhà họ Phong cho
nên mấy năm trước Lục Ki Yến đã ở đây, có thân phận tôn quý, tự xưng với bên ngoài là em gái của Phong Diệp Chương nhưng thực tế ai cũng nhận ra cô ta có tâm tư thế nào với anh.
Nếu không thì sao Phong Diệp Chương vừa mới về nước, cô ta liền vội vã tìm tới rồi.
Tuy Cố Tuyết Trinh rất không muốn chạm mặt cô ta nhưng vì thân phận của cô lúc này là Cố Tuyết Trâm, cho nên đành phải miễn cưỡng chỉnh trang quần áo tóc tai rồi ra mở cửa.
Lục Kim Yến thấy cửa được mở ra thì vui vẻ, lập tức nở nụ cười xinh xắn, nói: “Anh Diệp Chương, em nghe nói anh về nên liền tới thăm anh, anh…
Nhưng mới nói được môt nửa thì bóng dáng Cố Tuyết Trinh bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô ta. “Cố Tuyết Trâm… Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Nụ cười của Lục Kim Yến trở nên cứng đờ, cô ta trừng mắt nhìn CÔ Tuyết Trinh với vẻ ghét bỏ.
Cố Tuyết Trinh hờ hững dựa vào cạnh cửa, hỏi
ngược lại: “Tại sao tôi lại không thể ở đây? Trước
giờ tôi vẫn ngủ ở căn phòng này còn gì?”
“Không giống, bây giờ anh Diệp Chương đã về, cô vẫn còn mặt mũi mà ở lại đây à? Cút ra ngoài cho tôi!”
Lục Kim Yến gào lên, hai mắt như sắp tóe lửa đến nơi.
“Dựa vào đâu? Tôi là vợ của anh ấy, ngủ trong phòng anh ấy thì có gì sai?”
Cố Tuyết Trinh kiêu căng đáp lại, không nhượng bộ chút nào.
Cách hành xử lúc này của cô là đang chước theo Cố Tuyết Trâm.
Theo tư liệu thì Cố Tuyết Trâm và cô nàng Lục Kim Yến này đâu chỉ cãi nhau một, hai lần.
Lục Kim Yến từ suy nghĩ cho tới hành động đều muốn cướp và thay thế vị trí mợ chủ này của cô.
“Cố Tuyết Trâm, cô đừng có đắc ý quá, đừng cho là tôi không biết những chuyện hư hỏng của cô, với bản tính lằng lơ, quan hệ bừa bãi của cô, cô hoàn toàn không xứng với anh Diệp Chương.”
Lục Kim Yến nghiến răng nghiến lợi mà nói, ánh
mắt lộ vẻ khoái trá.
Xem ra cô nàng này mới sáng sớm đã vội vàng đến để tố cáo rồi.
Cố Tuyết Trinh nhướn mày, lạnh lùng cất giọng sắc bén: “Lục Kim Yến, nói rõ ra đi, lằng lơ, quan hệ bừa bãi?”
“Còn giả bộ sao! Muốn tôi đưa chứng cứ ra cho cô thấy đúng không?”
Lục Kim Yến cười châm chọc rồi lấy trong túi ra hai bức ảnh, đập mạnh vào trước ngực Cố Tuyết
Trinh: “Xem cho kỹ đi.”
Cố Tuyết Trinh cầm tấm hình lên xem thì thấy “cô” trong ảnh đang dính sát vào một người đàn
ông trông có vẻ tuấn tú, cực kỳ thân mật.
Thật ra cô cũng biết người đàn ông đó, là cậu
cả của nhà họ Tần, Tần Bắc Quyền! Cũng là một người có xuất thân bất phàm, thân phận tôn quý!
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra Lục Kim Yến không phải bắt bóng mà là
bắt Sự trác táng. Cố Tuyết Trâm, xem ra lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi.”
Nhưng hiện tại không nhận không được.