Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-206
Chương 207
CHƯƠNG 207: MUỐN CÔ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT.
Cố Tuyết Trinh đột nhiên bị kéo đi, lảo đảo mấy bước mới định thần lại.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, không nhịn được mà quay đầu lại.
Không ngờ lại bắt gặp Lục Kim Yến đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt tràn đầy ác ý.
Cô nhướng mày, khinh thường nhếch miệng với cô ta, sau đó cùng Phong Diệp Chương rời đi.
Lục Kim Yến đương nhiên là nhìn thấy nụ cười khiêu khích kia của cô, tức giận đến mức phổi muốn nổ tung.
Nhưng vì ông cụ Phong vẫn còn ở đây, cô ta chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Nhưng cô ta thầm thề ở trong lòng, đợi chuyện này qua đi, cô ta nhất định sẽ khiến con tiện nhân kia sống không bằng chết!
Phía bên kia, Cố Tuyết Trinh vẫn không biết vì sự khiêu khích của cô đã chọc giận Lục Kim Yến.
Sau khi cô đi theo Phong Diệp Chương rời khỏi phòng để nghỉ ngơi, cả đường đi khuôn mặt của Phong Diệp Chương đều rất u ám, thực sự rất đáng sợ.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Cô không kiềm chế được mà an ủi anh, làm cho Phong Diệp Chương phải nhìn qua.
Phong Diệp Chương thấy Cố Tuyết Trinh vẫn bình tĩnh, lông mày hơi nhíu lại.
“Xảy ra chuyện như vậy lẽ nào em không tức giận?”
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được sự bất mãn trong lời nói của anh, sững sờ, khẽ cười nói: “Ai nói không tức giận.”
Cô nói xong, giọng điệu lại thay đổi, bất lực nói: “Nhưng chuyện này không phải tức giận là có thể giải quyết được, nếu như tức giận mang lại rắc rối cho mình, không bằng cố gắng giữ bình tĩnh.”
Phong Diệp Chương nghe thấy những lời lý sự của cô, không khỏi cười khẩy: “Em thật là bình tĩnh.”
Cố Tuyết Trinh nhún vai: “Dù sao không phải anh cũng đã nói rồi sao, đợi ba tuần, ba tuần sau tất cả đều sẽ sáng tỏ, hơn nữa em cũng tin tưởng anh.”
Câu cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt Phong Diệp Chương nói từng chữ từng chữ một.
Phong Diệp Chương nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của cô, không biết tại sao trong lòng lại bị cảm động.
Cô gái ngốc nghếch này….
Anh không khỏi cong khóe miệng, nhìn người nữ trước mặt, lại liếc nhìn bữa tiệc náo nhiệt cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.
Anh tháo chiếc nơ trên cổ xuống, rủ mắt xuống nhìn Cố Tuyết Trinh, trong ánh mắt hiện lên những tình cảm mà Cố Tuyết Trinh không nhìn rõ.
Cố Tuyết Trinh thật sự nhìn đến thất thần, bên tai vang lên giọng nói lành lạnh của anh.
“Lâu lâu mới đến sinh nhật của em lại xảy ra những chuyện không vui như vậy, đi thôi, anh đưa em ra ngoài đi dạo.”
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn lại, nhớ đến chuyện lúc nãy, quả thật không còn tâm trạng ở lại.
Nhưng cô nhìn bữa tiệc náo nhiệt phía trước, lo lắng nói: “Chúng ta cứ đi như vậy, mẹ và mọi người có nói gì không?”
Phong Diệp Chương lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời cô, mà trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, lập tức hiểu được ý của anh, đột nhiên vứt hết những sự bất an trong lòng ra sau đầu.
Cô yên lặng đi theo Phong Diệp Chương rời khỏi khách sạn.
Cô cứ nghĩ người đàn ông này cùng lắm cũng chỉ đi cô đi đến trung tâm mua sắm gần đó để đi dạo, ai biết được người đàn ông này cáng lái càng xa, cô nhìn thấy con đường tối đen bên ngoài, không khỏi tò mò.
“Chúng ta định đi đâu?”
Phong Diệp Chương nghiêng đầu liếc nhìn cô, thần bí nói: “Đến lúc rồi em sẽ biết.”
Anh vừa nói xong, giống như nghĩ đến điều gì đó, lại nói thêm: “Nếu như cảm thấy mệt, em có thể dựa vào ghế ngủ một lúc.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, lại cảm thấy thật sự có chút mệt, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Phong Diệp Chương nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của cô, dần dần ổn định lại tốc độ xe, đồng thời cũng tăng nhiệt độ trong xe cao lên một chút.
Những điều này Cố Tuyết Trinh không cảm nhận được.
Cô vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, cũng không biết có phải là vì có Phong Diệp Chương ở bên cạnh không, khiến cô cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Phong Diệp Chương lái xe đến đỉnh núi ở vùng ngoại ô, lúc này mới dừng xe lại, nhìn người phụ nữ ở bên cạnh.
Thấy Cố Tuyết Trinh dựa vào ghế ngủ mà không có một chút phòng bị nào, hai má trắng nõn hơi đỏ, mềm mại giống như thạch, tỏa ra mùi thơm, đồng thời cũng khiến người khác không khỏi muốn cắn một miếng.
Phong Diệp Chương vô tình nhìn đến mức say mê, ngược lại Cố Tuyết Trinh đang ngủ, luôn cảm thấy có cái gì đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt, bị dọa sợ.
“Hớ….Phong Diệp Chương, anh có biết người dọa người có thể dọa chết người không!”
Sau khi cô nhìn rõ người ở trước mặt, cô tức giận khiến trách.
Phong Diệp Chương hoàn hồn lại, trên mặt hiện lên sự không thoải mái, nhưng rất nhanh đã bị anh thu lại.
“Ai biết em sẽ đột nhiên tỉnh lại.”
Anh lạnh lùng nói, trong giọng nói vẫn không che giấu được ý cười.
Dường như nhìn thấy sự hốt hoảng lo sợ của Cố Tuyết Trinh khiến tâm trạng của anh cũng tốt lên không ít.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh không phát hiện ra sự thay đổi này của anh.
Cô vẫn còn tức giận đẩy Phong Diệp Chương ra, muốn xuống xe, nhưng lại nhìn thấy bãi cỏ trống trải, không khỏi ngạc nhiên.
“Sao anh lại lên núi?”
Phong Diệp Chương nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, nhướng mày: “Không phải nói phụ nữ các em đều thích ngắm trăng sao?”
Anh nói xong, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy màn đêm giống như một tấm vải đen, bên trên có rất nhiều ngôi sao đang sáng lấp lánh trông rất đẹp.
Cố Tuyết Trinh đương nhiên cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Tâm trạng vốn có chút hụt hẫng lúc nãy cũng tan biến đi rất nhiều.
Điều thiếu sót duy nhất trong khung cảnh tuyệt đẹp này chính là lúc này cô chỉ mặc một chiếc váy, xung quanh đều là lỗ thông gió, không lâu sau, cô lạnh đến mức run cầm cập.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người cô.
Cố Tuyết Trinh nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phong Diệp Chương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai tay đút vào trong túi quần đứng bên cạnh cô.
Cô nhìn đi nhìn lại, không khỏi mỉm cười.
“Em cười cái gì?”
Phong Diệp Chương nghe thấy tiếng cười của cô, nghi hoặc nhìn sang.
Cố Tuyết Trinh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Ừ….không cười gì cả, chỉ là cảm thấy có chút huyền diệu.”
Phong Diệp Chương nhướng mày, ánh mắt càng thêm khó hiểu.
Cố Tuyết Trinh bật cười: “Không phải anh đưa em đi ngắm trăng sao? Em cảm thấy có chút không giống như những chuyện anh đã làm.”
Phong Diệp Chương nghe thấy vậy, khẽ cười.
“Cái này thì có là gì, thỉnh thoảng có chuyện cần phải yên tĩnh suy nghĩ cũng sẽ đến đây.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, không biết tại sao trong lòng có chút vui mừng.
Đây có xem như là cô đã biết được bí mật của Phong Diệp Chương không?
Cô nghĩ ngợi lung tung, thời gian cũng bất giác trôi qua.
Không lâu sau, đêm càng sâu, mà sinh nhật thuộc về Cố Tuyết Trinh cũng đã qua.
Cố Tuyết Trinh thổi làn gió lạnh, không khỏi hắt xì hơi.
“Bị cảm rồi?”
Phong Diệp Chương lo lắng nhìn cô?
“Có lẽ là không phải.”
Cố Tuyết Trinh do dự nói.
Phong Diệp Chương, quyết định trở về.
Cố Tuyết Trinh cũng không từ chối, dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lúc bọn họ về đến thành phố, nhưng Cố Tuyết Trinh có chút đói.
“Ớ….em có chút đói, hay là chúng ta đi ăn chút gì nhé?”
Phong Diệp Chương không từ chối, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy câu này, không khỏi cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, chỉ sợ rất nhiều quán ăn đã đóng cửa.
“Bỏ đi, lúc này cũng không còn quán ăn nào mở cửa nữa, chúng ta trở về tự mình nấu ăn đi.”
Cô từ bỏ nói, ai biết được Phong Diệp Chương không quay xe lại, mà lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Sau khi anh cúp điện, anh lái xe đưa Cố Tuyết Trinh đi đến một nhà hàng phương Tây cao cấp.
Nhìn thấy nhà hàng được trang trí vô cùng tinh xảo và tao nhã, xa xỉ nhưng không mất đi phong cách.
Điều quan trọng là trong khách sạn này chỉ có hai người bọn họ, xung quanh trông giống như đã được bài trí cẩn thận, thắp rất nhiều nến, hoa hồng rơi rải rác trong đó.
Phong Diệp Chương dắt Cố Tuyết Trinh từng bước từng bước đi đén trung tâm của nhà hàng này, sau đó ngồi xuống, nhân viên phục vụ vẫn luôn đợi sẵn lúc này cũng bắt đầu dọn món ăn lên.
Sau khi các món ăn lần lượt được mang lên, bên cạnh bọn họ cũng đi đến một người kéo violin tạo ra những bản nhạc nhẹ tuyệt vời.
Cố Tuyết Trinh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng bị cảnh tượng như mơ này làm kinh động.
Đặc biệt là nhìn thấy người đàn ông đẹp trai không có gì sánh được ở trước mặt, tâm hồ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu gợn sóng.
Nếu có thể, cô hi vọng giấc mơ này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
CHƯƠNG 207: MUỐN CÔ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT.
Cố Tuyết Trinh đột nhiên bị kéo đi, lảo đảo mấy bước mới định thần lại.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt, không nhịn được mà quay đầu lại.
Không ngờ lại bắt gặp Lục Kim Yến đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt tràn đầy ác ý.
Cô nhướng mày, khinh thường nhếch miệng với cô ta, sau đó cùng Phong Diệp Chương rời đi.
Lục Kim Yến đương nhiên là nhìn thấy nụ cười khiêu khích kia của cô, tức giận đến mức phổi muốn nổ tung.
Nhưng vì ông cụ Phong vẫn còn ở đây, cô ta chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Nhưng cô ta thầm thề ở trong lòng, đợi chuyện này qua đi, cô ta nhất định sẽ khiến con tiện nhân kia sống không bằng chết!
Phía bên kia, Cố Tuyết Trinh vẫn không biết vì sự khiêu khích của cô đã chọc giận Lục Kim Yến.
Sau khi cô đi theo Phong Diệp Chương rời khỏi phòng để nghỉ ngơi, cả đường đi khuôn mặt của Phong Diệp Chương đều rất u ám, thực sự rất đáng sợ.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Cô không kiềm chế được mà an ủi anh, làm cho Phong Diệp Chương phải nhìn qua.
Phong Diệp Chương thấy Cố Tuyết Trinh vẫn bình tĩnh, lông mày hơi nhíu lại.
“Xảy ra chuyện như vậy lẽ nào em không tức giận?”
Cố Tuyết Trinh cảm nhận được sự bất mãn trong lời nói của anh, sững sờ, khẽ cười nói: “Ai nói không tức giận.”
Cô nói xong, giọng điệu lại thay đổi, bất lực nói: “Nhưng chuyện này không phải tức giận là có thể giải quyết được, nếu như tức giận mang lại rắc rối cho mình, không bằng cố gắng giữ bình tĩnh.”
Phong Diệp Chương nghe thấy những lời lý sự của cô, không khỏi cười khẩy: “Em thật là bình tĩnh.”
Cố Tuyết Trinh nhún vai: “Dù sao không phải anh cũng đã nói rồi sao, đợi ba tuần, ba tuần sau tất cả đều sẽ sáng tỏ, hơn nữa em cũng tin tưởng anh.”
Câu cuối cùng, cô nhìn thẳng vào mắt Phong Diệp Chương nói từng chữ từng chữ một.
Phong Diệp Chương nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của cô, không biết tại sao trong lòng lại bị cảm động.
Cô gái ngốc nghếch này….
Anh không khỏi cong khóe miệng, nhìn người nữ trước mặt, lại liếc nhìn bữa tiệc náo nhiệt cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực.
Anh tháo chiếc nơ trên cổ xuống, rủ mắt xuống nhìn Cố Tuyết Trinh, trong ánh mắt hiện lên những tình cảm mà Cố Tuyết Trinh không nhìn rõ.
Cố Tuyết Trinh thật sự nhìn đến thất thần, bên tai vang lên giọng nói lành lạnh của anh.
“Lâu lâu mới đến sinh nhật của em lại xảy ra những chuyện không vui như vậy, đi thôi, anh đưa em ra ngoài đi dạo.”
Cố Tuyết Trinh hoàn hồn lại, nhớ đến chuyện lúc nãy, quả thật không còn tâm trạng ở lại.
Nhưng cô nhìn bữa tiệc náo nhiệt phía trước, lo lắng nói: “Chúng ta cứ đi như vậy, mẹ và mọi người có nói gì không?”
Phong Diệp Chương lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời cô, mà trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, lập tức hiểu được ý của anh, đột nhiên vứt hết những sự bất an trong lòng ra sau đầu.
Cô yên lặng đi theo Phong Diệp Chương rời khỏi khách sạn.
Cô cứ nghĩ người đàn ông này cùng lắm cũng chỉ đi cô đi đến trung tâm mua sắm gần đó để đi dạo, ai biết được người đàn ông này cáng lái càng xa, cô nhìn thấy con đường tối đen bên ngoài, không khỏi tò mò.
“Chúng ta định đi đâu?”
Phong Diệp Chương nghiêng đầu liếc nhìn cô, thần bí nói: “Đến lúc rồi em sẽ biết.”
Anh vừa nói xong, giống như nghĩ đến điều gì đó, lại nói thêm: “Nếu như cảm thấy mệt, em có thể dựa vào ghế ngủ một lúc.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, lại cảm thấy thật sự có chút mệt, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Phong Diệp Chương nhìn khuôn mặt lúc ngủ say của cô, dần dần ổn định lại tốc độ xe, đồng thời cũng tăng nhiệt độ trong xe cao lên một chút.
Những điều này Cố Tuyết Trinh không cảm nhận được.
Cô vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, cũng không biết có phải là vì có Phong Diệp Chương ở bên cạnh không, khiến cô cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Phong Diệp Chương lái xe đến đỉnh núi ở vùng ngoại ô, lúc này mới dừng xe lại, nhìn người phụ nữ ở bên cạnh.
Thấy Cố Tuyết Trinh dựa vào ghế ngủ mà không có một chút phòng bị nào, hai má trắng nõn hơi đỏ, mềm mại giống như thạch, tỏa ra mùi thơm, đồng thời cũng khiến người khác không khỏi muốn cắn một miếng.
Phong Diệp Chương vô tình nhìn đến mức say mê, ngược lại Cố Tuyết Trinh đang ngủ, luôn cảm thấy có cái gì đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt, bị dọa sợ.
“Hớ….Phong Diệp Chương, anh có biết người dọa người có thể dọa chết người không!”
Sau khi cô nhìn rõ người ở trước mặt, cô tức giận khiến trách.
Phong Diệp Chương hoàn hồn lại, trên mặt hiện lên sự không thoải mái, nhưng rất nhanh đã bị anh thu lại.
“Ai biết em sẽ đột nhiên tỉnh lại.”
Anh lạnh lùng nói, trong giọng nói vẫn không che giấu được ý cười.
Dường như nhìn thấy sự hốt hoảng lo sợ của Cố Tuyết Trinh khiến tâm trạng của anh cũng tốt lên không ít.
Đương nhiên Cố Tuyết Trinh không phát hiện ra sự thay đổi này của anh.
Cô vẫn còn tức giận đẩy Phong Diệp Chương ra, muốn xuống xe, nhưng lại nhìn thấy bãi cỏ trống trải, không khỏi ngạc nhiên.
“Sao anh lại lên núi?”
Phong Diệp Chương nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, nhướng mày: “Không phải nói phụ nữ các em đều thích ngắm trăng sao?”
Anh nói xong, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy màn đêm giống như một tấm vải đen, bên trên có rất nhiều ngôi sao đang sáng lấp lánh trông rất đẹp.
Cố Tuyết Trinh đương nhiên cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Tâm trạng vốn có chút hụt hẫng lúc nãy cũng tan biến đi rất nhiều.
Điều thiếu sót duy nhất trong khung cảnh tuyệt đẹp này chính là lúc này cô chỉ mặc một chiếc váy, xung quanh đều là lỗ thông gió, không lâu sau, cô lạnh đến mức run cầm cập.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm khoác lên người cô.
Cố Tuyết Trinh nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phong Diệp Chương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai tay đút vào trong túi quần đứng bên cạnh cô.
Cô nhìn đi nhìn lại, không khỏi mỉm cười.
“Em cười cái gì?”
Phong Diệp Chương nghe thấy tiếng cười của cô, nghi hoặc nhìn sang.
Cố Tuyết Trinh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Ừ….không cười gì cả, chỉ là cảm thấy có chút huyền diệu.”
Phong Diệp Chương nhướng mày, ánh mắt càng thêm khó hiểu.
Cố Tuyết Trinh bật cười: “Không phải anh đưa em đi ngắm trăng sao? Em cảm thấy có chút không giống như những chuyện anh đã làm.”
Phong Diệp Chương nghe thấy vậy, khẽ cười.
“Cái này thì có là gì, thỉnh thoảng có chuyện cần phải yên tĩnh suy nghĩ cũng sẽ đến đây.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy vậy, không biết tại sao trong lòng có chút vui mừng.
Đây có xem như là cô đã biết được bí mật của Phong Diệp Chương không?
Cô nghĩ ngợi lung tung, thời gian cũng bất giác trôi qua.
Không lâu sau, đêm càng sâu, mà sinh nhật thuộc về Cố Tuyết Trinh cũng đã qua.
Cố Tuyết Trinh thổi làn gió lạnh, không khỏi hắt xì hơi.
“Bị cảm rồi?”
Phong Diệp Chương lo lắng nhìn cô?
“Có lẽ là không phải.”
Cố Tuyết Trinh do dự nói.
Phong Diệp Chương, quyết định trở về.
Cố Tuyết Trinh cũng không từ chối, dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lúc bọn họ về đến thành phố, nhưng Cố Tuyết Trinh có chút đói.
“Ớ….em có chút đói, hay là chúng ta đi ăn chút gì nhé?”
Phong Diệp Chương không từ chối, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy câu này, không khỏi cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, chỉ sợ rất nhiều quán ăn đã đóng cửa.
“Bỏ đi, lúc này cũng không còn quán ăn nào mở cửa nữa, chúng ta trở về tự mình nấu ăn đi.”
Cô từ bỏ nói, ai biết được Phong Diệp Chương không quay xe lại, mà lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Sau khi anh cúp điện, anh lái xe đưa Cố Tuyết Trinh đi đến một nhà hàng phương Tây cao cấp.
Nhìn thấy nhà hàng được trang trí vô cùng tinh xảo và tao nhã, xa xỉ nhưng không mất đi phong cách.
Điều quan trọng là trong khách sạn này chỉ có hai người bọn họ, xung quanh trông giống như đã được bài trí cẩn thận, thắp rất nhiều nến, hoa hồng rơi rải rác trong đó.
Phong Diệp Chương dắt Cố Tuyết Trinh từng bước từng bước đi đén trung tâm của nhà hàng này, sau đó ngồi xuống, nhân viên phục vụ vẫn luôn đợi sẵn lúc này cũng bắt đầu dọn món ăn lên.
Sau khi các món ăn lần lượt được mang lên, bên cạnh bọn họ cũng đi đến một người kéo violin tạo ra những bản nhạc nhẹ tuyệt vời.
Cố Tuyết Trinh sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng bị cảnh tượng như mơ này làm kinh động.
Đặc biệt là nhìn thấy người đàn ông đẹp trai không có gì sánh được ở trước mặt, tâm hồ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu gợn sóng.
Nếu có thể, cô hi vọng giấc mơ này sẽ không bao giờ tỉnh lại.