-
Chương 31-35
Chương 31: Nhịn không được mà ra tay, kết quả của việc muốn lộ mặt...
“Tôi đã hứa với ông cụ rằng tôi sẽ tận lực không làm khó nhà họ Triệu!”
Đối mặt với Ngô Châu đang khiêu khích đứng trước mặt, Giang Vũ mặt không biểu cảm nói: “Tốt nhất các người đừng chọc tức tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí”.
“Đồ vô dụng chỉ là đồ vô dụng, chỉ giỏi la làng, không khách khí thì có thể làm sao bây giờ?”
Triệu Thiên Mang đi tới bên cạnh Ngô Châu, kỳ quái nhìn Giang Vũ: “Tôi còn tưởng rằng cậu có hậu thuẫn lớn như thế nào, không ngờ Kỷ Tiểu Viện chỉ là một thư ký nhỏ”.
“Còn con rể của tôi lại là cậu chủ nhà họ Lưu, là thanh niên tài giỏi được nhà họ Kỷ chú trọng bồi dưỡng, có thể dễ dàng đánh bại cô thư ký nhỏ đó”.
Mọi người trong nhà họ Triệu đều được biết từ Triệu Trung Tuyết rằng người phụ nữ đứng ra bênh vực Giang Vũ chỉ là thư ký của nhà họ Kỷ, nhưng họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc.
Họ cho rằng mình đã nhìn thấu con át chủ bài của Giang Vũ, và đương nhiên họ sẽ không coi Giang Vũ ra gì.
Lúc trước, người phụ nữ đó đã đứng ra bênh vực Giang Vũ khiến họ phải chịu rất nhiều nhục nhã, giờ họ phải báo thù!
“Tùy các người, muốn nói gì thì nói, bây giờ tôi phải về nhà, không muốn lãng phí thời gian ở đây với các người”.
Giang Vũ đi con đường của mình một cách vô cảm, chuẩn bị đi vòng qua rời đi.
“Cậu đừng đi chứ, bị chúng tôi vạch mặt, cậu sợ rồi sao!”
Ngô Châu lại ngăn cản Giang Vũ: “Lúc có người phụ nữ kia chống lưng, chẳng phải cậu rất kiêu ngạo sao?”
“Cậu ta chỉ là tiểu nhân đắc chí mà thôi, bây giờ đã bị chúng ta nhìn thấu gốc gác, đương nhiên không dám kiêu ngạo”.
Triệu Thiên Mang cười lạnh, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Rác rưởi như cậu nên ở trong bãi rác, nhưng cậu phải chạy đến trước mặt chúng tôi để thể hiện sự tồn tại của mình, chúng tôi đây tự nhiên sẽ không để cậu làm cho chúng tôi thấy ghê tởm”.
“Đúng vậy! Con rể của tôi đã nói rồi, chờ nhà họ Lưu trở thành đối tác với nhà họ Kỷ, được nhà họ Kỷ nâng đỡ, nó sẽ nghĩ cách xử lý con khốn đó”.
Ngô Châu oán hận nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Nếu cô ta dám đứng ra bênh vực kẻ kẻ rác rưởi như cậu, con khốn đó nhất định phải trả giá! Tôi đã đồng ý để con rể tôi lôi con khốn đó lên giường dạy cho nó một bài học”.
“Không thể không nói, con nhỏ họ Kỷ đó tuy rằng chỉ là thư ký, nhưng khuôn mặt, và dáng người cũng khá ngon cơm đó”.
Triệu Thiên Mang cười tà ác, ác độc nói: “Để cô ta làm đồ chơi cho con rể tôi là vinh dự của ả, để xem cô ả giữ nổi cái thái độ ngạo mạn kia hay không”.
“Có câu nói, có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì làm thư ký, nếu con nhỏ đó không có thân hình và kỹ năng thì không thể trở thành thư ký của nhà họ Kỷ được”.
“Không biết cô ta đã phải đi theo bao nhiêu ông chủ mới có thể đến được vị trí hiện tại. Cô ta tuyệt đối không phải người đàng hoàng, một khi tóm được cô ta, để cô ta cho chúng tôi chơi!”
...
Những thành viên khác của nhà họ Triệu cũng lần lượt nói ra những lời lẽ bẩn thỉu, như thể họ quay lại thời điểm có thể tùy tiện làm bẽ mặt Giang Vũ.
“Câm miệng! Nếu các người còn dám nói năng thô lỗ với Kỷ tiểu thư nữa, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa”.
Giang Vũ nhịn không được, gầm lên giận dữ, anh thật sự không hiểu những người nhà họ Triệu đã sống cùng anh ba năm này sao lại có thể ghê tởm như vậy.
Dù có nuôi một con chó thì ba năm cũng phải có tình cảm, nhưng những người này...
Anh không muốn đối phó những thứ rác rưởi này của nhà họ Triệu, nhưng những người này lại xúc phạm Kỷ Tuyết Tình, cho dù anh có hứa với ông cụ sẽ không làm mất mặt nhà họ Triệu thì anh cũng không nhịn được nữa!
“Tên rác rưởi như cậu lớn gan nhỉ, còn dám mắng chúng tôi!”
Triệu Thiên Mang sắc mặt lạnh lùng, hắn chỉ vào mũi Giang Vũ mắng: “Con khốn đó...”
“Tôi đã cảnh báo ông rồi!”
Triệu Thiên Mang còn chưa kịp nói xong, Giang Vũ đã nắm lấy ngón trỏ của ông ta, bẻ thật mạnh.
“Răng rắc!”
“A!”
Cùng với tiếng xương gãy, Triệu Thiên Mang hét lên một tiếng, ngón tay bị Giang Vũ cứ thế mà bẻ gãy.
“Tên rác rưởi như cậu mà cũng dám làm vậy à...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Châu giận dữ, hung ác hét lên: “Sớm muộn gì con thư ký giúp đỡ cậu cũng sẽ bị con rể của tôi chơi chết, cậu…”
“Bốp!”. Một tiếng giòn vang.
Nghe thấy Ngô Châu dám nói chuyện thô lỗ với Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ giơ tay tát vào mặt bà ta: “Nếu bà còn dám nói bậy bạ, tôi sẽ xé nát miệng bà!”
Triệu Thiên Mang che ngón tay, Ngô Châu che mặt, hai người đều bị Giang Vũ đánh choáng váng.
Họ không bao giờ ngờ được Giang Vũ - người từng bị nhà họ Triệu muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi suốt ba năm lại mất bình tĩnh và dám ra tay.
“Đồ khốn! Mày dám đánh gia chủ, đúng là phản rồi!
Những người khác nhìn thấy vợ chồng Triệu Thiên Mang bị đánh thì tức giận bao vây Giang Vũ.
“Nếu không phải vì nể mặt ông cụ, tôi đã xử lý các người rồi!”
Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sợ đến mức không ai dám bước tới: “Tôi cảnh cáo các người lần nữa, ai dám nói mấy lời thô lỗ về cô Kỷ, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa của chúng ta”.
Giang Vũ đã sử dụng số dược liệu do Kỷ Tuyết Tình cung cấp để đạt đến luyện khí tầng thứ ba, khí thế bùng nổ của anh trực tiếp gây sốc cho tất cả những người có mặt.
“Cậu là thứ vô ơn, cậu dám đánh chúng tôi, con rể của tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu!”
Ngô Châu che mặt, bà ta thật sự không dám nói những lời thô tục về Kỷ Tuyết Tình nữa, bà ta nhìn chằm chằm Giang Vũ bằng đôi mắt oán độc: “Nhà họ Kỷ sắp nâng đỡ con rể của tôi, đến lúc đó, cả cậu và con nhỏ Kỷ Tiểu Viện đó đều sẽ gặp xui xẻo”.
“Vậy thì tôi sợ bà sẽ phải thất vọng!”
Giang Vũ cười lạnh: “Tôi chính là người mà nhà họ Kỷ nâng đỡ, bây giờ tôi là người phụ trách dự án đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”.
Khi nghe thấy điều này, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, sau đó là tiếng cười phá lên.
“Giang Vũ ơi là Giang Vũ, sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, cậu chẳng những bám váy đàn bà, mà còn học được cách khoe khoang à!”
Triệu Thiên Mang cố nhịn cơn đau trên đầu ngón tay, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Với đức tính của cậu, tốt lắm thì cũng chỉ xứng đáng được một thư ký nhỏ bao dưỡng, cho dù nhà họ Kỷ có mù thì họ cũng sẽ không bao giờ để cậu làm người phụ trách”.
“Sao cậu không nói, cô cả nhà họ Kỷ là người phụ nữ của cậu luôn đi!”
Ngô Châu từ trên mặt đất đứng dậy, khinh thường nói: “Nếu thật sự trở thành người phụ trách thì bây giờ cậu nên xã giao trong bữa tiệc thay vì bị đuổi ra ngoài sớm”.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Vũ trở nên kỳ lạ, hiện tại Kỷ Tuyết Tình thật sự là bạn gái của anh, nhưng vẫn còn một con đường dài và gian khổ phải trải qua trước khi tu thành chánh quả.
“Chờ một chút!”
Lúc này, có hai bóng người vội vàng chạy xuống núi, chính là Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.
“Con rể và con gái của tôi đều ở đây, lát nữa tôi sẽ xử lý thứ rác rưởi như cậu!”
Triệu Thiên Mang và Ngô Châu đột nhiên trở nên hăng hái, sau khi nhìn Giang Vũ một cách hung dữ, họ kêu gọi mọi người trong nhà họ Triệu xếp hàng để chào đón.
“Tới vừa kịp lúc!”
Giang Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, không vội rời đi.
Nếu những người nhà họ Triệu không hoàn toàn tuyệt vọng, sau này họ sẽ làm điều gì đó kinh tởm hơn, vậy nên dứt khoát làm họ hoàn toàn tuyệt vọng trong một lần luôn đi.
Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết thở hổn hển chạy tới trước mặt mọi, chưa kịp thở thì mọi người trong nhà họ Triệu đã reo hò ầm ĩ: “Hoan nghênh con rể và con gái, chúc mừng con rể đã thăng chức”.
“Bùm, bùm, bùm..”.
Sau tiếng hò reo, tiếng chào vang lên, vô số hoa giấy bay lên trời, rải rác trên người Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.
Đối mặt với cảnh tượng phô trương như vậy, sắc mặt Lưu Thư Nhất tái xanh, anh ta không biết Triệu Trung Tuyết đã yêu cầu nhà họ Triệu sắp xếp những chuyện này.
Triệu Trung Tuyết thì vô cùng xấu hổ, muốn tìm một khe nứt trên mặt đất để chui vào.
Nếu mọi chuyện phát triển theo đúng kế hoạch ban đầu, thì sự sắp đặt này sẽ điểm tô thêm cho đẹp, và nhà họ Triệu cũng sẽ bắt đầu có tên trong giới thượng lưu.
Nhưng vấn đề là họ đã thất bại thảm hại như vậy, nếu nhà họ Triệu còn bày ra việc này thì thật quá châm chọc.
Con mẹ nó thay vì lộ mặt thì lại ngu ngốc lộ mông, xấu hổ đến cùng cực!
Chương 32: Không được vô lễ với anh Giang, cả đời này sẽ không tha thứ cho các người
“Con rể ngoan, bữa tiệc con tham gia thế nào rồi?”
Sau khi pháo mừng kết thúc, Triệu Thiên Mang chịu đựng cơn đau trên tay, tiến tới, bưng hai ly sâm panh, nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất nói: “Nhà họ Lưu có lẽ đã chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, con rể con cũng được nâng đỡ rồi phải không?”
“Nào nào nào, chúng ta hãy uống một ly và ăn mừng!”
“Uống mẹ ông!”
Lưu Thư Nhất tức giận hét lớn, giơ tay hất chiếc ly trong tay Triệu Thiên Mang xuống đất.
“Con rể, có chuyện gì với con vậy?”
Sắc mặt Ngô Châu hơi thay đổi, vội vàng bước tới hỏi: “Ông xã, anh có làm gì sai khiến con rể ngoan của chúng ta tức giận không?”
“Tôi đâu có làm gì!”
Triệu Thiên Mang ngơ ngác lắc đầu, ông ta cũng không hiểu vì sao Lưu Thư Nhất đột nhiên tức giận.
Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết phớt lờ những người khác và nhìn Giang Vũ đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt phức tạp.
Thứ rác rưởi mà họ từng vô tình làm nhục thậm chí suýt giết chết bây giờ đã trở thành một nhân vật mà họ cần phải nhin lên và phải cầu xin sự tha thứ.
Cảm giác này thật khó chịu.
Theo ánh mắt của bọn họ, Ngô Châu và Triệu Thiên Mang đột nhiên nghĩ tới Giang Vũ, nhất thời luống cuống.
“Chắc chắn là do con rể của tôi nhìn thấy tên Giang Vũ vô dụng này ở đây nên mới tức giận”. Ngô Châu nôn nóng thấp giọng nhắc nhở.
“Chắc chắn là như vậy, nếu biết sớm hơn, chúng ta đã không ngăn cản Giang Vũ”.
Triệu Thiên Mang liên tục gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Thư Nhất giải thích: “Con rể ngoan, con đừng tức giận, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với tên vô dụng đó, chỉ vừa mới đụng mặt nhau ở đây thôi!”
“Đúng đúng đúng! Cái tên vong ân phụ nghĩa đó còn dám đánh mẹ một cái tát, bẻ gãy ngón tay bố con, chúng ta còn chưa kịp xử lý hắn đâu!”
Ngô Châu khốn khổ chỉ vào dấu tay trên mặt và ngón tay bị gãy của Triệu Thiên Mang: “Con gái, con rể, các con phải trả thù cho chúng ta, xử lý thật mạnh tên khốn kiếp đó”.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Trung Tuyết có chút khó coi, tức giận hét lên: “Giang Vũ! Dù bố mẹ tôi có nói gì thì họ cũng từng là bố mẹ vợ của anh, sao anh lại hành hung họ, anh có còn là một con người không?”
“Bọn họ nói chuyện một cách thô lỗ, miệng toàn lời dơ bẩn với cô Kỷ nên bị đánh cũng đáng”.
Giang Vũ cười lạnh, nghiền ngẫm nói: “Bởi vì tôi nghĩ bọn họ đã từng là bố mẹ vợ của tôi, nên tôi chỉ cho bọn họ một hình phạt nhỏ, nếu người khác biết bọn họ vô lễ với cô Kỷ thì…. Haha! “
Sắc mặt Triệu Trung Tuyết cứng đờ, cô ta bất giác rùng mình.
Sau khi hiểu rõ năng lực của Kỷ Tuyết Tình, cô ta cũng không dám xúc phạm đến cô chiêu kia nữa, nhưng bố mẹ cô ta lại dám mắng cô ta, đây không phải là tìm đường chết sao?
“Các người dám nói năng thô lỗ với cô Kỷ”.
Lưu Thư Nhất trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm vợ chồng nhà họ Triệu: “Vậy các người đúng là đáng chết!”
Nếu để người khác biết vợ chồng nhà họ Triệu dám nói năng thô lỗ với cô cả nhà họ Kỷ thì sẽ không đơn giản là bị đánh mà thậm chí có thể mất mạng.
“Con rể, con nói vậy là sao?”
Triệu Thiên Mang nghi ngờ hỏi: “Con nhỏ họ Kỷ kia chỉ là một thư ký nhỏ, mà bây giờ con đã là người được nhà họ Kỷ coi trọng, tại sao chúng ta phải sợ cô ta chứ?”
“Chắc chắn con rể vẫn còn tức giận vì tên vô dụng đó!”
Ngô Châu nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất: “Mẹ lập tức đuổi cái thứ rác rưởi đó đi, mắc công con nhìn thấy hắn lại thấy khó chịu”.
Ngay sau đó, Ngô Châu chỉ vào Giang Vũ mắng: “Hiện giờ nhà họ Triệu đã không còn là người mà cậu có thể trèo cao được, tên vô dụng, cút ngay đi”.
“Vậy tôi cút ngay đây!”
Giang Vũ nghiền ngẫm liếc nhìn Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết, quay người chuẩn bị rời đi.
“Rác rưởi! Nhìn thấy con rể và con gái mình tới liền sợ hãi!”
Ngô Châu kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu giỏi sao cậu không tiếp tục kiêu ngạo như trước đi!”
“Người đàn bà đanh đá vô tri kia, nếu bà còn dám vô lễ với anh Giang, tôi sẽ giết bà!”
Nhìn thấy Giang Vũ chuẩn bị rời đi, Lưu Thư Nhất không nhịn được nữa mà đá Ngô Châu ngã xuống đất.
“Con rể ngoan, con làm sao vậy?”
Ngô Châu ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn Lưu Thư Nhất.
Triệu Thiên Mang cũng khó hiểu, con rể ngoan của mình rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ném ly của bố vợ, còn đá mẹ vợ, đúng là quá đáng.
“Anh Giang, xin dừng bước!”
Lưu Thư Nhất phớt lờ Ngô Châu và bước nhanh về phía Giang Vũ.
“Con gái, chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Thiên Mang cũng ý thức được có gì không đúng, khó hiểu nhìn Triệu Trung Tuyết: “Thái độ của chồng con đối với Giang Vũ không bình thường!”
“Hi!”
Triệu Trung Tuyết thở dài và bất lực đi theo Lưu Thư Nhất về phía Giang Vũ.
“Cậu Lưu có chuyện gì sao?”
Giang Vũ dừng lại và nhìn Lưu Thư Nhất một cách vô cảm.
“Anh Giang, trước đây tôi không nên đối xử với anh như vậy, mong anh đại nhân không chấp lỗi của tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi”.
Lưu Thư Nhất miễn cưỡng cười cầu xin: “Tôi chính thức xin lỗi anh, mong anh có thể tha thứ cho tôi”.
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Triệu đều trợn tròn mắt.
Trong ấn tượng của họ, Lưu Thư Nhất nổi tiếng là người kiêu ngạo và độc đoán, tính tình nóng nảy, nếu không trước đây anh ta đã không đánh Giang Vũ đến gần chết như vậy.
Nhưng bây giờ Lưu Thư Nhất lại xin lỗi Giang Vũ, mẹ nó đây là giấc mơ sao?
“Tha thứ cho cậu?”
Sắc mặt Giang Vũ lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mối thù giết bố, mối hận cướp vợ! Cậu ngoại tình với vợ tôi ba năm, còn công khai lêu lổng trước mặt tôi, cuối cùng còn đánh tôi trọng thương”.
“Chuyện xấu hổ và nhục nhã như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ cho cậu?”
“Tôi xin lỗi! Chuyện xảy ra trước đây đều do tôi đã làm sai. Tất cả đều là lỗi của tôi”.
Lưu Thư Nhất nài ép, kéo Triệu Trung Tuyết về phía Giang Vũ và cố gắng lấy lòng nói: “Bây giờ Tuyết Nhi là vợ của tôi, nếu anh muốn trả thù tôi, thì mang cô ấy đi chơi đi, bây giờ kỹ thuật của cô ấy rất tốt”.
“Chỉ xin anh nói với cô Kỷ một tiếng, tha cho nhà họ Lưu chúng tôi một con đường sống”.
Triệu Trung Tuyết cắn chặt môi và nắm chặt tay với vẻ mặt âm trầm.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày chồng mình sẽ coi mình như một món hàng và tặng lại cho Giang Vũ - người chồng cũ hèn nhát mà cô ta từng coi thường.
Lúc trước cô ta vốn là nữ thần mà Giang Vũ không thể chạm vào, bây giờ lại phải chủ động đưa đến tận miệng, thật là nhục nhã!
“Tôi không có chút hứng thú nào với thứ giẻ rách vô liêm sỉ như cô ta. Nhìn thấy cô ta tôi còn cảm thấy ghê tởm”.
Nhìn Triệu Trung Tuyết với mái tóc rối bù, gương mặt sưng đỏ, trong mắt Giang Vũ tràn đầy chán ghét, khinh thường nói: “Mà tôi cũng không có sở thích biến thái như cậu Lưu, thích “chơi” với vợ người khác, nên cậu hãy giữ cho riêng mình mà hưởng thụ đi!”
“Giang Vũ, anh đừng có quá đáng!”
Triệu Trung Tuyết tức giận đến mặt đỏ bừng: “Tin hay không tôi...”
Kết hôn ba năm, Giang Vũ giống như một con chó, cô ta nói gì nghe nấy, bây giờ lại khinh thường cô ta đến thế, đúng thật là không chịu nổi!
“Câm miệng! Sao cô dám nói với anh Giang như vậy!”
Lưu Thư Nhất nghiêm khắc ngắt lời Triệu Trung Tuyết và nhìn Giang Vũ một cách nịnh nọt: “Anh Giang, phải làm sao anh mới chịu tha thứ cho chúng tôi? Chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn anh!”
“Đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho các người”.
Giang Vũ tỏ thái độ kiên định, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn các người phải hối hận, tôi sẽ không bao giờ thất hứa, bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.
Nghe vậy, trong mắt Lưu Thư Nhất hiện lên vẻ lạnh lùng, xem ra mối hận giữa anh ta và Giang Vũ không thể dung hòa được nữa nên chỉ có thể nhờ Hổ gia ra tay xử lý anh!
Chương 33: Mau đi tìm ông cụ! Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường
“Cái tên vô dụng kia, đã cho mặt mũi rồi lại không cần”.
Thấy Giang Vũ không nể nang gì Lưu Thư Nhất, Ngô Châu không rõ tình huống hung tợn mà nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Con rể của tôi nhận lỗi với cậu vì nó là người chính trực, nếu cậu còn không biết tốt xấu thì cẩn thận nó giết cậu!”
“Đúng vậy! Nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ con rể của tôi lên nắm quyền, tương lai nó sẽ là người đứng đầu ở Giang Châu”.
Triệu Thiên Mang cũng lên tiếng phụ họa: “Con rể tôi chỉ cần lên tiếng là tên vô dụng như cậu có thể chết không có chỗ chôn”.
“Ha ha ha!”
Nghe vậy, Giang Vũ cười lớn, khinh thường nhìn Triệu Thiên Mang và Ngô Châu: “Các người nên hỏi cậu ta, người được nhà họ Kỷ nâng đỡ lên nắm quyền là ai?”
Nói xong, Giang Vũ phớt lờ những người này và sải bước xuống núi.
“Ý của cậu là gì? Người được nhà họ Kỷ nâng đỡ không phải là con rể của tôi, chẳng lẽ lại là một tên vô dụng như cậu sao?
Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Ngô Châu nhón chân lên lớn tiếng chửi bậy: “Với loại đức tính như vậy, kiếp sau cậu cũng sẽ không bao giờ thành công nổi...”
“Hắn chính là người mà nhà họ Kỷ nâng đỡ, hiện tại hắn là người phụ trách việc đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”.
Lưu Thư Nhất nghiến răng ngắt lời Ngô Châu.
Nghe đến đây, mọi người đều trợn tròn mắt.
Sắc mặt Triệu Trung Tuyết âm trầm, không nói gì.
Cho dù có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng dù sao đó cũng là sự thật chắc chắn!
“Con rể ngoan, con đừng đùa nữa”.
Triệu Thiên Mang là người đầu tiên phản ứng, ông ta nhìn chằm chằm Lưu Thư Nhất, giọng run run nói: “Giang Vũ chỉ là kẻ vô dụng, chỉ biết giặt giũ nấu nướng, sao nhà họ Kỷ có thể thích cậu ta được?”
“Những gì Thư Nhất nói đều là sự thật”.
Triệu Trung Tuyết hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả là do người phụ nữ lái xe Bentley vào nhà chúng ta trước đó. Cô ta kỳ thật là... Cô cả nhà họ Kỷ - Kỷ Tuyết Tình!”
“Làm sao có thể?”
Ngô Châu không thể tin hét lên: “Trước đó không phải các con nói người phụ nữ kia chỉ là thư ký sao? Làm sao có thể trở thành cô cả nhà họ Kỷ được?”
“Vô cùng chính xác!”
Triệu Trung Tuyết đau đớn nhắm mắt lại, cô ta thực sự không hiểu sao cô cả nhà họ Kỷ lại có thể coi trọng thứ rác rưởi mà cô ta vứt bỏ.
“Vậy mà cô ta lại là cô cả nhà họ Kỷ, xong rồi, xong rồi!”
Triệu Thiên Mang sắc mặt xám như tro tàn ngã xuống đất, run rẩy nói: “Ngay cả Giang Vũ cũng trở thành người phụ trách đầu tư của nhà họ Kỷ, nhà họ Triệu của chúng ta cũng coi như xong đời!”
Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Triệu, ông ta hiểu rất rõ sự khủng bố của nhà họ Kỷ hơn bất kỳ ai khác.
Không cần nhà họ Kỷ ra tay, Kỷ Tuyết Tình chỉ cần nháy mắt một cái là có thể khiến nhà họ Triệu diệt vong!
Hơn nữa, Giang Vũ đã lên nắm quyền, dựa trên những hành động trước đây mà họ làm đối với Giang Vũ, nếu Giang Vũ trả thù nhà họ Triệu, thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Ngô Châu nhất thời không thể nói được, bà ta rất hối hận vì đã nói những lời độc ác với Giang Vũ trước đó.
Đặc biệt, sau khi biết được thân phận của Kỷ Tuyết Tình, khuôn mặt bị Giang Vũ đánh của bà ta cũng không còn đau nữa.
Dám nói những lời bẩn thỉu với cô cả của nhà họ Kỷ, đừng nói là bị đánh, cho dù là bị chém ngàn đao cũng xứng đáng!
“Mau về nhà tìm ông cụ!”
Triệu Thiên Mang bỗng nhiên ngẩng đầu, lo lắng nói: “Ông cụ coi Giang Vũ như người thân ruột thịt, chỉ cần ông cụ ra mặt, Giang Vũ chắc chắn có thể tha thứ cho chúng ta”.
“Đúng đúng đúng! Chỉ cần Giang Vũ không làm khó chúng ta, thì Cô Kỷ cũng sẽ không chấp nhặt với những nhân vật nhỏ bé như chúng ta”.
Ngô Châu liên tục gật đầu, đỡ Triệu Thiên Mang đứng dậy, nói: “Tuyết Nhi, chúng ta cùng nhau trở về mời ông cụ ra ngoài”.
“Ông xã, để em về nhà trước xem tình hình”.
Sau khi Triệu Trung Tuyết liếc nhìn Lưu Thư Nhất, cô ta nhanh chóng đi theo những người nhà họ Triệu rời khỏi hiện trường.
“Giang Vũ, đồ khốn nạn không biết tốt xấu, nếu mày không cho tao một con đường sống sót thì đi chết đi!”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhất hung hãn nhìn theo hướng Giang Vũ rời đi, lấy điện thoại di động ra bấm số, độc ác nói: “Hổ gia, chúng tôi hòa giải thất bại, bước tiếp theo dựa vào ngài. Tôi muốn để tên khốn đó chết không còn toàn thây”.
Sau khi xuống núi, Giang Vũ bắt taxi, ngồi xếp bằng ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh tin rằng sau trận chiến này, nhà họ Triệu sẽ không đến khiêu khích anh nữa.
Chỉ cần nhà họ Triệu không gây sự với anh, vì mặt mũi của ông cụ, anh sẽ không làm nhà họ Triệu khó xử.
Còn nhà họ Lưu... Tuy rằng Giang Vũ không muốn dùng sức mạnh của Kỷ Tuyết Tình đối phó nhà họ Lưu, nhưng thái độ không rõ ràng của Kỷ Tuyết Tình trong bữa tiệc hôm nay cũng đủ khiến nhà họ Lưu tổn hại nặng nề.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại.
“Đến chỗ nào rồi?”
Giang Vũ chậm rãi mở mắt, thản nhiên hỏi.
“Chào mừng đến với địa ngục!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó tài xế nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.
“Tình huống gì đây?”
Sau khi xuống xe, Giang Vũ phát hiện xe không quay về sơn trang Vân Đỉnh mà dừng lại ở một nơi hoang vắng, xung quanh là hàng chục tên hung ác cầm hung khí.
“Thằng nhãi kia, mày là Giang Vũ bị đuổi ra khỏi yến tiệc của nhà họ Kỷ đúng không!”
Cách đó không xa, một chiếc ô tô bật đèn pha, chiếu vào một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa, trên tay ông ta đang xoay hai quả cầu sắt.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ sườn xám xẻ sâu màu đỏ rực, để lộ đôi chân dài và trang điểm quyến rũ đứng sau lưng người đàn ông trung niên, xoa bóp vai cho ông ta.
“Tôi là Giang Vũ”.
Giang Vũ liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người đẹp sườn xám một lúc, rồi cuối cùng hỏi người đàn ông trung niên: “Các người là ai, các người muốn làm gì?”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ông đây là Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường!”
Người đàn ông trung niên đột nhiên nắm chặt hai quả cầu sắt trong tay, lạnh lùng nói: “Lúc mới đến Giang Châu, ông đây đã ở nhờ nhà họ Lưu một đêm, vì vậy tôi nợ nhà họ Lưu một ân tình”.
“Bây giờ cậu chủ nhà họ Lưu muốn dùng ân tình này để đổi lấy tánh mạng của cậu, cậu cũng xem như chết có ý nghĩa”.
“Hóa ra ông là Hổ gia”.
Giang Vũ bừng tỉnh mà nhìn đánh giá Hồng Hổ: “Lúc trước tôi còn nghĩ rằng Lưu Thư Nhất chỉ đang khoác lác khi nói rằng Hổ gia nợ nhà họ Lưu một ân tình”.
“Tôi không ngờ rằng anh ta thực sự có thể mời được Hổ gia để đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi”.
Thành phố Giang Châu bị chiếm đóng bởi các thế lực ngầm: một con rồng và một con hổ, lần lượt là Tụ Nghĩa Đường của Hồng Hổ và Thiên Địa Minh của Hoàng Long.
Bây giờ Hoàng Long là người của Giang Vũ, anh vốn đã sớm đoán trước sẽ gặp được Hổ gia của Tụ Nghĩa Đường vì sự phát triển của Thiên Địa Minh, nhưng không ngờ lại gặp mặt sớm như vậy.
“Nếu cậu đã biết mình chỉ là vô danh tiểu tốt, vậy thì đừng chống cự một cách vô ích nữa”.
Hồng Hổ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Kiếp sau làm người phải biết điều, đánh bóng con mắt, đừng đắc tội với người không nên đắc tội. Các anh em ra tay đi, giết hắn!”
Vừa dứt lời, hàng chục người cầm đao xung quanh cùng lúc lao về phía Giang Vũ.
“Nếu là người của thế lực ngầm, vậy tôi đây cũng không cần lo lắng nữa”.
Đối mặt với những kẻ liều lĩnh đang lao về phía mình, Giang Vũ liếm môi, giậm chân và chủ động tấn công.
Chỉ thấy, Giang Vũ di chuyển trong đám đông như một con rồng đang bơi, bất cứ nơi nào anh đi qua, những tên cầm đao đứng trước mặt anh không tàn phế cũng bị thương.
Chưa đầy ba phút, hàng chục tên đàn em của Tụ Nghĩa Đường đều bị Giang Vũ đánh ngã xuống đất.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Hổ ngồi thẳng dậy, tức giận chửi: “Tên khốn Lưu Thư Nhất đó không có nói mục tiêu là người biết võ, hơn nữa còn là một cao thủ có ngoại lực đỉnh cao”.
“Chỉ dựa vào đám lâu la này mà muốn giết tôi thì không có khả năng đâu!”
Giang Vũ đá vào tên đàn em cuối cùng văng đến trước mặt Hồng Hổ và nói: “Tiếp theo, hãy xem Hổ gia có khả năng giết tôi hay không!”
Chương 34: Hổ gia chân chính, hình như cô đang mắc một loại bệnh!
“Thật can đảm!”
Thấy Giang Vũ kiêu ngạo như vậy, Hồng Hổ đột nhiên đứng lên, liếm môi: “Ở Giang Châu, đã lâu không có ai ngoại trừ Hoàng Long dám nói chuyện với tôi như vậy”.
“Nếu nói như vậy, thì tôi đã đánh giá ông quá cao rồi!”
Giang Vũ thất vọng lắc đầu, khinh thường nói: “Hoàng Long chỉ là đàn em của tôi mà thôi, hắn cũng dám nói chuyện với ông như vậy, chỉ sợ ông cũng không có bản lĩnh gì lớn”.
“Hoàng Long là đàn em của cậu?”
Hồng Hổ hơi giật mình, sau đó bật cười: “Thật là một tên nhóc thúi không biết trời cao đất dày, hôm nay tôi muốn diệt cậu!”
Lời nói vừa dứt, Hồng Hổ hung hăng ném ra, quả cầu sắt trong tay như một viên đạn pháo bắn về phía Giang Vũ.
Đối mặt với quả cầu sắt đang lao tới, Giang Vũ giơ tay bắt lấy nó mà không hề né tránh.
“Không biết sống chết!”
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Hổ cười lạnh nói: “Tôi là cường giả có nội lực, quả cầu sắt này ẩn chứa nội lực của tôi, nhưng cậu, một võ giả chỉ có ngoại lực, mà dám dùng tay bắt lấy, đúng thật là…”
Hồng Hổ chưa kịp nói xong thì Giang Vũ đã dùng bốn ngón tay nắm lấy quả cầu sắt kia.
Chỉ là Giang Vũ không dùng sức bắt lấy, ngược lại, ngay khi đầu ngón tay chạm vào quả cầu sắt, anh đã kéo chéo cánh tay về phía sau, dùng một lực khéo léo thay đổi quỹ đạo chuyển động của quả cầu sắt.
Sau đó, Giang Vũ xoay người tại chỗ, sau khi nội lực trong quả cầu sắt cạn kiệt, anh nắm gọn quả cầu sắt trong lòng bàn tay.
“Thái Cực giảm lực!”
Vẻ mặt Hồng Hổ hơi thay đổi, sau đó ông ta nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Khó trách Lưu Thư Nhất sẵn sàng dùng ân tình trao đổi để yêu cầu tôi ra tay đối phó với cậu.
Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể luyện Thái Cực đến trình độ này, nếu có thể luyện được nội lực, tương lai nhất định sẽ trở thành một cao thủ Thái Cực khác!”
“Thật ra tôi chỉ phản ứng theo bản năng và không thành thạo thứ mà ông gọi là Thái Cực kia”.
Giang Vũ ngắm nghía quả cầu sắt trong tay và mỉm cười nhìn Hồng Hổ.
Anh thực sự không biết mình biết bao nhiêu công phu, công phu trong trí nhớ của anh đều đã dung hợp với huyết mạch của anh, anh có thể thi triển chúng một cách tự nhiên, Thái Cực chỉ là một trong số đó.
“Nhóc con, cậu quá ngông cuồng!”
Nghe được những lời của Giang Vũ, Hồng Hổ cho rằng Giang Vũ đang khoe khoang nên rất tức giận: “Trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ thuật nào cũng vô dụng, để tôi xem Thái Cực của cậu làm thế nào có thể tiếp được một đòn toàn lực của tôi?”
Chỉ nhìn thấy Hồng Hổ đứng dậy từ sô pha, vung tay về phía sau, giơ cao chân, cơ bắp trên cánh tay phải căng ra ba phần, thực hiện động tác như ném bóng chày.
“Đi chết đi!”
Gầm lên một tiếng, Hồng Hổ đột nhiên đứng dậy, vung tay, tập trung nội lực vào một quả cầu sắt khác, hung hăng ném về phía Giang Vũ.
“Vèo!”
Quả cầu sắt chứa đựng nội lực của Hồng Hổ bay về phía Giang Vũ như một tia chớp.
“Nội lực và ngoại lực chênh lệch thật sự rất lớn!”
Giang Vũ nheo mắt và có linh cảm rằng sẽ khó tránh hoặc bắt được quả cầu sắt nếu không sử dụng chân khí của mình.
Giang Vũ quyết đoán vân hành chân khí của mình, rót nó vào quả cầu sắt, rồi ném quả cầu sắt trong tay ra ngoài.
“Chỉ là một người có ngoại lực cao mà muốn đối đầu trực tiếp với tôi, đúng là..”.
Vừa dứt lời, Hồng Hổ trợn to hai mắt kinh ngạc, hoảng sợ nói: “Cậu cũng là cao thủ nội lực sao?”
Chỉ thấy, quả cầu sắt do Giang Vũ ném xuyên qua bầu trời đêm nhanh hơn quả cầu sắt của Hồng Hổ.
“Boong!”. Có một tiếng vang lớn
Hai quả cầu sắt va vào nhau trên không trung, quả cầu sắt của Hồng Hổ trực tiếp bị hất văng ra xa, còn quả cầu sắt của Giang Vũ tiếp tục bay về phía Hồng Hổ với tốc độ cực nhanh.
“Không tốt!”
Hồng Hổ kêu lên một tiếng, thân thể lập tức né tránh, nhưng cuối cùng ông ta vẫn chậm một bước, bị quả cầu sắt đập vào vai.
“Răng rắc!”
“A!”
Cùng với tiếng xương gãy, Hồng Hổ hét lên rồi bay ra ngoài, rơi xuống đất một cách nặng nề.
Vai của ông ta bị quả cầu sắt đập trúng đến nỗi máu me đầm đìa.
“Khó trách ông chỉ có thể đứng ngang với Hoàng Long, thực lực của hai người không khác nhau là mấy!”
Giang Vũ nhìn Hồng Hổ bị thương nặng với vẻ khinh thường.
Trước đây khi ở luyện khí cấp hai, Giang Vũ đã có thể đánh bại vệ sĩ A Bảo đang có nội lực ở giai đoạn đầu, điều đó có nghĩa là lúc đó anh đã có thể so sánh với một võ giả có nội lực ở giai đoạn giữa.
Hoàng Long và Hồng Hổ không mạnh bằng A Bảo, và với việc Giang Vũ đột phá đến luyện khí tầng ba, Hồng Hổ ở trước mặt anh càng không chịu nổi một đòn.
“Không ngờ cậu lại có thực lực như vậy, Hồng Hổ tôi hôm nay xem như gặp rắc rối”.
Hồng Hổ sắc mặt tái nhợt mà che lại bả vai, vẻ mặt khó coi nhìn Giang Vũ.
“Bây giờ thừa nhận thất bại đã quá muộn, nếu ông muốn giết tôi, tôi không thể dễ dàng buông tha cho ông được”.
Giang Vũ từng bước đi về phía Hồng Hổ, đột nhiên cuộc trò chuyện thay đổi, anh nói một cách nghiền ngẫm: “Hổ gia! Nếu ông không có gì để nói, tôi sẽ thực sự tiêu diệt Hồng Hổ!”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Hổ hơi thay đổi, ông ta nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám vừa xoa vai mát xa cho ông ta một cách kín đáo.
“Thật thú vị, sao cậu phát hiện được tôi?”
Người đẹp mặc sườn xám khẽ mỉm cười, xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
“Có vẻ như tôi đã đoán đúng!”
Giang Vũ nheo mắt nhìn người phụ nữ, tò mò hỏi: “Ai có thể ngờ rằng Hổ gia thực sự khống chế Tụ Nghĩa Đường lại là một phụ nữ xinh đẹp như vậy. Rốt cuộc cô là ai?”
“Cậu là một người sắp chết, tôi là ai đối với cậu đã không còn ý nghĩa gì nữa”.
Mỹ nhân mặc sườn xám cười tà ác, u ám nói: “Tôi chỉ tò mò không biết người đàn ông mà cô chủ nhà họ Kỷ yêu có gì đặc biệt, tôi chỉ tới xem trò hay thôi, không ngờ lại bị cậu phát hiện ra!”
“Đã như vậy, tôi nhất định phải tự tay giết chết người đàn ông của Kỷ Tuyết Tình, cũng khá là kích thích đó chứ!”
Nghe được lời nói của người đẹp Hổ gia, sắc mặt Giang Vũ trở nên ngưng trọng: “Cô quen biết Tuyết Tình?”
“Ôi trời ơi, đã gọi là Tuyết Tình luôn rồi, có vẻ như mọi chuyện giữa hai người đang phát triển rất nhanh!”
Người đẹp Hổ gia cười đùa, lắc đầu nói: “Tôi không biết Kỷ Tuyết Tình, nhưng điều đó không ngăn được tôi giết cậu, chỉ trách cậu không nên phát hiện ra sự tồn tại của tôi”.
“Cậu có thể để lại di ngôn, có cơ hội tôi sẽ giúp cậu truyền đạt cho Kỷ Tuyết Tình”.
“Nếu tôi có lời gì muốn nói, tôi sẽ đích thân nói với Tuyết Tình, không cần cô thay tôi truyền đạt”.
Giang Vũ nhếch môi khinh thường nói: “Hơn nữa, một người phụ nữ nhỏ bé như cô, căn bản không thể giết được tôi”.
“Cậu dám xem thường tôi”.
Nghe vậy, người đẹp Hổ gia nổi giận, đồng tử lập tức chuyển sang màu nâu vàng, cả người trông vô cùng táo bạo.
“Hình như cô đang mắc một loại bệnh!”
Giang Vũ khẽ cau mày khi nhìn thấy người đẹp Hổ gia lại dễ giận và táo bạo như vậy.
“Không liên quan tới cậu, cậu đi chết được rồi!”
Người đẹp Hổ gia lười nói nhảm, từ trên sô pha nhảy lên, vừa di chuyển trên không, vừa vung hai chân dài chói lóa, đá thật mạnh vào ngực Giang Vũ.
Đối mặt với loạt cú đá xuyên tim từ người đẹp Hổ gia, Giang Vũ không dám bất cẩn, anh rút lui và liên tục vung tay để chống lại đòn tấn công của đối thủ.
Ngay từ đầu, Giang Vũ đã cảm nhận được người phụ nữ này có hơi thở còn đáng sợ hơn Hồng Hổ rất nhiều, vì vậy anh đã suy đoán rằng người phụ nữ này chính là người thực sự khống chế Tụ Nghĩa Đường.
Liên tiếp tiếp được một loạt sáu cú đá trên không của người đẹp Hổ gia, dù đã ngưng tụ chân khí nhưng Giang Vũ đột nhiên cảm thấy cánh tay mình tê cứng.
Điều này cho thấy thực lực của người phụ nữ này đáng sợ đến mức nào, ngay cả Hoàng Long, Hồng Hổ và A Bảo cộng lại cũng không bằng người phụ nữ này.
Đây chắc chắn là đối thủ mạnh nhất mà Giang Vũ đã gặp cho đến nay, ít nhất đã đạt thành nội lực trung cấp hoặc thậm chí mạnh hơn.
Tuy có chút kinh ngạc nhưng Giang Vũ lại không hề sợ hãi.
Khi cú đá thứ bảy từ người đẹp Hổ gia tung ra, lợi dụng thế trên không của đối thủ, Giang Vũ dùng tay phải nắm lấy mắt cá chân của cô ta và nhấc lên cao.
Cùng lúc đó, Giang Vũ vung nắm đấm trái và đánh vào đầu gối trái của đối phương, mạnh mẽ kéo hai chân của người đẹp Hổ gia đang ở trên không thành hình chữ mã.
Sau đó, Giang Vũ bước tới và đập vai vào phần hông của người đẹp Hổ gia.
Bởi vì hai chân của cô ta bị Giang Vũ mạnh mẽ kéo ra, nên người không thể tự do né tránh trong không trung, thế nên người đẹp Hổ gia đã nhận được một cú va chạm mạnh từ vai của Giang Vũ vào giữa hai chân.
Người đẹp Hổ gia rên rỉ một tiếng rồi bị hất văng ra, nặng nề ngã xuống ghế sofa, khiến ghế sofa bị lật trên mặt đất.
“Sh… sh… sh!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồng Hổ cách đó không xa không khỏi hít một hơi khí lạnh, vô thức kẹp chặt hai chân, lo lắng nhìn về phía sau chiếc ghế sofa bị ngã.
Nếu một người đàn ông nhận đòn này từ Giang Vũ, thì “đường con cháu” coi như tiêu.
Cho dù người đẹp Hổ gia có là phụ nữ đi nữa, chắc chắn sẽ rất khó chịu, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi!
Chương 35: Tôi có thể chữa khỏi kịch độc của người cá cho cô!
“Cô muốn dùng một chiêu liên hoàn để kết thúc trận chiến à?”
Sau khi Giang Vũ đấm bay người đẹp Hổ gia, anh lập tức dùng thái độ kiêu ngạo và nói với chất giọng đầy sâu xa: “Chắc cô quá khinh thường tôi rồi đấy”.
“Cậu… Cậu chết chắc rồi!”
Hồng Hổ nuốt nước bọt, vội vàng lùi ra sau bỏ mặc tình trạng sống chết của người đẹp Hổ gia. Hình như ông ta đã biết, tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Hôm nay, tao sẽ xé xác thằng rác rưởi như mày!”
Trong lúc này, đột nhiên một giọng gào khàn đặc và dữ tợn vang lên.
“Ầm!”. Ngay sau đó là một tiếng vang lớn.
Chiếc ghế sô pha trước mặt người đẹp Hổ gia đột ngột bay đến, tấn công Giang Vũ.
Giang Vũ lập tức đấm một cú ra khiến cái ghế sô pha bọc da nổ banh xác, nhưng ngay sau đó anh lại gặp phải một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Trước mắt anh là người đẹp Hổ gia đang vặn vẹo tay chân cố sức đứng lên, trong khi đó hai mắt của cô ta đỏ ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng theo đó mà trở nên xấu xí hơn. Thậm chí, hơn nửa lớp da ngoài của cô ta mọc ra một lớp vảy màu xanh lục đậm, còn đôi tay mọc ra móng vuốt nhọn hoắc, trông rất đáng sợ.
Giang Vũ nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt đột ngột biến thành con quái vật gớm ghiếc, anh nhíu mày thì thầm: “Đây là loại độc mạnh nhất của người cá!”
“Mày đã biết thân phận của tao, thậm chí lần này còn thấy được dáng vẻ này của tao. Vậy nên, mày chắc chắn phải chết!”
Sau khi người đẹp Hổ gia biến hình xong lập tức gào lên với chất giọng khàn đặc, rồi tốc biến nhào đến đối diện Giang Vũ, cào liên tục những móng vuốt sắc nhọn vào đầu của anh.
“Độc trong người cô đang tái phát, cho nên mới hành động thế này”.
Giang Vũ vừa tránh những móng vuốt nhắm vào điểm yếu của mình, vừa gọi to: “Tôi có thể giải độc cho cô”.
“Tao không thèm! Hiện tại, tao chỉ muốn xé xác mày ra!”
Người đẹp Hổ gia hoàn toàn không muốn nghe Giang Vũ nói, cô ta liên tục vung những móng tay dài lên tấn công vào người Giang Vũ.
Trước đó, người đẹp Hổ gia đã là cao thủ Nội Kình Trung Kỳ, cho nên khi dùng cứng chọi cứng với Giang Vũ cũng chẳng bị thương một cọng lông tóc nào.
Bấy giờ, cô ta lại biến thân. Cho nên sức mạnh tăng lên đến mức ngưỡng, nhờ đó mà cơ thể cứng như đá không bị tổn thưởng bởi đao hoặc súng. Cô ta còn liên tục tấn công Giang Vũ, không cho anh có cơ hội nghỉ ngơi, vậy nên thoáng chốc anh đã rơi vào tình thế ngặt nghèo.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù Giang Vũ có dùng tu vi luyện khí ba tầng và liên tục chống đỡ như hiện giờ thì anh cũng sẽ bị cô ả làm hao tốn hết chân khí, sau đó… Làm gì có sau đó, anh đã toi đời rồi!
Thoắt cái, quần áo của Giang Vũ đã bị cô ả cào rách tả tơi.
Cũng nhờ Giang Vũ có chân khí bảo vệ cho cơ thể, nếu không hiện tại anh đã bị ả ta xé thành mảnh nhỏ rồi.
Người đẹp Hổ gia thấy những đợt tấn công liên tục của mình không làm Giang Vũ bị thương, ả ta càng ngày càng tức giận, tấn công ngày một hung dữ và hăng hơn. Nếu cô ả cứ tiếp tục tấn công với tốc độ này, chất độc trong cơ thể sẽ phát tác mạnh hơn rồi đánh mất tính người, biến thành người cá luôn.
“Tiếc ghê, mình đã không phát hiện cô ta bị trúng độc trước khi cô ta biến hình”.
Giang Vũ phát hiện tình hình không khả quan cho lắm, vậy nên chỉ có thể lắc đầu nói: “Bây giờ hành động và suy nghĩ của cô ta đã bị bản năng người cá kiểm soát cả rồi, vậy nên cô ta mới hung hăng và khát máu đến như vậy. Tôi thấy giờ chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là đánh bại cô ta đã”.
Giang Vũ vừa dứt lời, anh đã ngừng việc tránh và đỡ đòn mà bắt đầu sử dụng thân pháp của mình đến gần và chiến đấu với người đẹp Hổ gia.
Nhưng anh lại không sử dụng bạo lực với cô ta, mà gập cả hai tay lại như một cây kiếm rồi liên tục chọt vào cơ thể của người đẹp Hổ gia.
Người đẹp Hổ gia càng hung dữ hơn khi không cảm nhận được sự đau đớn hay ngứa ngáy gì của những cái chọt từ Giang Vũ, đồng thời diện tích của lớp vảy trên người cô ta cũng dần lan rộng hơn.
“Ngay lúc này!”
Giang Vũ không biết bản thân đã chọt vào cơ thể người đẹp Hổ gia bao nhiêu cái, anh chỉ tranh thủ cơ hội mà đẩy người đẹp Hổ gia đến giữa rồi chắp tay trước ngực, chạm ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau.
“Mày muốn chết rồi đấy à!”
Người đẹp Hổ gia thấy Giang Vũ ngồi xổm trước mặt mình mà tức giận gào lên, ngay sau đó cô ta tiếp tục cào hai bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn vào đầu Giang Vũ.
Tuy cô ta biết đầu ngón tay của Giang Vũ không gây hại gì đến mình, nhưng cô ta vẫn muốn cào nát đầu của Giang Vũ ra.
Giang Vũ không thèm quan tâm đến đôi bàn tay với móng vuốt dài ngoằng đang chụp vào đầu mình, anh từ từ hợp hai tay lại thành hình cây kiếm rồi đâm mạnh vào huyệt đàn trung của người đẹp Hổ gia.
“Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ!”
Ngay lúc móng tay của người đẹp Hổ gia bổ trúng đầu Giang Vũ, anh quát nhẹ một câu. Ngay sau đó, ngón tay lập tức đâm vào cơ thể của cô ta.
“Á!”
Lần này, sau khi cô ta bị ngón tay của Giang Vũ chọt trúng, người đẹp Hổ gia lại thét lên một tiếng đầy đau đớn. Đồng thời, có một hình bóng người cá mờ nhạt như bị đánh bật ra khỏi cơ thể của cô ta.
Nhưng bóng dáng mờ nhạt kia chưa kịp hoàn toàn bay ra khỏi cơ thể người đẹp Hổ gia thì cơ thể của cô ta cũng mất kiểm soát mà bay ngược ra sau. Nhờ đó mà cái bóng người cá mờ ảo kia lại có cơ hội nhập lại vào cơ thể của người đẹp Hổ gia.
Người đẹp Hổ gia ngã bịch trên mặt đất, nhưng ngay sau đó cô ta lại bật ngược cơ thể lên như cá chép lộn mình và ngồi xổm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Vũ: “Mày đã dùng cách nào mà có thể đánh tao đau như vậy?”
“Cách này có tên là Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ, nó sẽ chữa khỏi độc cho cô”.
Giang Vũ đứng thẳng dậy rồi nhắc nhở: “Cô nhìn lại dáng vẻ của mình bây giờ đi!”
Người đẹp Hổ gia bất ngờ rồi lại sợ hãi khi cô ta phát hiện ra, vảy trên cơ thể mình đã biến mất hết rồi.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Người đẹp Hổ gia đứng dậy, kiểm tra cơ thể mình một chút đầy nghi ngờ: “Bây giờ mình không cần xé nát mục tiêu, cũng có thể trở về trạng thái bình thường rồi!”
“Chắc bây giờ cô đã tin tôi có thể chữa hết cho cô chứ?”
Giang Vũ thở dài thườn thượt, yếu ớt xoa giữa chân mày mình.
Dường như, trận chiến với người đẹp Hổ gia vừa rồi đã tiêu hao hết năng lượng của anh, cộng với việc bày trận để sử dụng Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ với trạng thái biến dị của cô ta đã rút cạn sức sống của anh.
“Anh… Anh có thể chữa khỏi cho tôi thật à?”
Người đẹp Hổ gia nhìn chăm chú vào Giang Vũ đầy nghi ngờ: “Ngay từ nhỏ, bố mẹ tôi đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến khám. Nhưng họ chỉ nói rằng, tôi bị chứng bệnh rối loạn cảm xúc, vậy nên chỉ cần tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc thì sẽ không sao. Mấy người đó chẳng giúp được tôi gì cả”.
“Vì sau khi tôi phát hiện ra mình biến thành quái vật rồi, tôi hoàn toàn không chấp nhận bất cứ việc chữa trị nào”.
“Vậy có thể nói những tên bác sĩ cô gặp trước kia toàn là đám thầy thuốc dỏm rồi, thêm vào đó họ chưa từng thấy dáng vẻ cô biến hình mà. Thế là khám sai, cũng khó trách”.
Giang Vũ nghiêm túc giải thích: “Tôi cũng đã hình thấy dáng vẻ cô biến hình, mới biết cô trúng độc của người cá đấy thôi. Chứ không, tôi cũng sẽ đoán chứng bệnh của cô là rối loạn cảm xúc tức giận đấy!”
“Giao Nhân Mị là cái gì?”
Bấy giờ, người đẹp Hổ gia đã hơi tin vào lời nói của Giang Vũ, nên mới thắc mắc hỏi lại.
“Loài Giao Nhân Mị này là tên của loài cá sở hữu chất kịch động trên cơ thể, chúng thường sống dưới biển sâu. Mỗi khi nạn nhân trúng độc sẽ rất dễ tức giận, biến thành một kẻ hung dữ, khát máu và tàn nhẫn”.
Giang Vũ nghiêm túc nhìn người đẹp Hổ gia: “Cô nhớ lại thử xem, bản thân đã từng gặp chuyện sự cố ngoài ý muốn gì trên biển hay chưa?”
“Đúng vậy, lúc tôi còn nhỏ đi chơi biển với gia đình, tôi đã bị con cá lạ cắn, từ đó về sau tính cách của tôi cũng thay đổi hẳn đi!”. Người đẹp Hổ gia giật mình, cô ta đã bắt đầu tin Giang Vũ rồi.
“Thế thì đúng rồi!”
Giang Vũ gật đầu rồi tiếp tục giải thích: “Loài Giao Nhân Mị này là giống cá có chất độc rất mạnh và quái dị. Một khi độc tổ đã bị bơm vào cơ thể
Độc tố sẽ khuếch tan ra khắp nơi theo mạch máu, nhờ đó nạn nhân sẽ có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, đến mức có thể nói là dao hay súng đều không làm nạn nhân bị thương”.
“Nhưng nếu nạn nhân không được chữa trị kịp thời thì độc tổ sẽ tiếp tục lan ra rồi biến nạn nhân trở thành cá. Giống như vừa rồi, cô đã mọc vảy trên cơ thể đấy”.
“Đến giai đoạn cuối cùng, là cái đoạn chúng tôi đã cố gắng hết sức ấy! Nạn nhân sẽ mất đi tính người rồi biến thành một loài nửa người nửa cá, cái này người ta thường nói là người cá”.
…
“Anh bảo, tôi sẽ biến thành quái vật mà không thể chữa trị được sao?”
Người đẹp Hổ gia nghe lời giải thích của Giang Vũ lập tức sợ hãi, đến gương mặt cũng trắng bệch. Trong ánh mắt của cô ta cũng hiện lên sự hoảng hốt rõ ràng.
“Đúng vậy, đó là điểm đáng sợ của Giao Nhân Mị”.
Giang Vũ đã liệu trước được tất cả mọi chuyện, nên nói câu chắc nịch: “Nhưng cô cứ yên tâm, nếu tôi đã có thể chèn ép được chất độc phát tác trong cơ thể cô rồi, thì tôi cũng có cách chữa khỏi cho cô!”
“Vậy xin anh hãy cứu lấy mạng của tôi với!”
Người đẹp Hổ gia vừa nghe xong lập tức quỳ gối xuống trước mặt Giang Vũ một cái bịch: “Nếu anh có thể chữa khỏi cho tôi, tôi đây đồng ý sẽ làm trâu làm ngựa và xem anh như chủ nhân suốt đời này!”
“Tôi đã hứa với ông cụ rằng tôi sẽ tận lực không làm khó nhà họ Triệu!”
Đối mặt với Ngô Châu đang khiêu khích đứng trước mặt, Giang Vũ mặt không biểu cảm nói: “Tốt nhất các người đừng chọc tức tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí”.
“Đồ vô dụng chỉ là đồ vô dụng, chỉ giỏi la làng, không khách khí thì có thể làm sao bây giờ?”
Triệu Thiên Mang đi tới bên cạnh Ngô Châu, kỳ quái nhìn Giang Vũ: “Tôi còn tưởng rằng cậu có hậu thuẫn lớn như thế nào, không ngờ Kỷ Tiểu Viện chỉ là một thư ký nhỏ”.
“Còn con rể của tôi lại là cậu chủ nhà họ Lưu, là thanh niên tài giỏi được nhà họ Kỷ chú trọng bồi dưỡng, có thể dễ dàng đánh bại cô thư ký nhỏ đó”.
Mọi người trong nhà họ Triệu đều được biết từ Triệu Trung Tuyết rằng người phụ nữ đứng ra bênh vực Giang Vũ chỉ là thư ký của nhà họ Kỷ, nhưng họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc.
Họ cho rằng mình đã nhìn thấu con át chủ bài của Giang Vũ, và đương nhiên họ sẽ không coi Giang Vũ ra gì.
Lúc trước, người phụ nữ đó đã đứng ra bênh vực Giang Vũ khiến họ phải chịu rất nhiều nhục nhã, giờ họ phải báo thù!
“Tùy các người, muốn nói gì thì nói, bây giờ tôi phải về nhà, không muốn lãng phí thời gian ở đây với các người”.
Giang Vũ đi con đường của mình một cách vô cảm, chuẩn bị đi vòng qua rời đi.
“Cậu đừng đi chứ, bị chúng tôi vạch mặt, cậu sợ rồi sao!”
Ngô Châu lại ngăn cản Giang Vũ: “Lúc có người phụ nữ kia chống lưng, chẳng phải cậu rất kiêu ngạo sao?”
“Cậu ta chỉ là tiểu nhân đắc chí mà thôi, bây giờ đã bị chúng ta nhìn thấu gốc gác, đương nhiên không dám kiêu ngạo”.
Triệu Thiên Mang cười lạnh, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Rác rưởi như cậu nên ở trong bãi rác, nhưng cậu phải chạy đến trước mặt chúng tôi để thể hiện sự tồn tại của mình, chúng tôi đây tự nhiên sẽ không để cậu làm cho chúng tôi thấy ghê tởm”.
“Đúng vậy! Con rể của tôi đã nói rồi, chờ nhà họ Lưu trở thành đối tác với nhà họ Kỷ, được nhà họ Kỷ nâng đỡ, nó sẽ nghĩ cách xử lý con khốn đó”.
Ngô Châu oán hận nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Nếu cô ta dám đứng ra bênh vực kẻ kẻ rác rưởi như cậu, con khốn đó nhất định phải trả giá! Tôi đã đồng ý để con rể tôi lôi con khốn đó lên giường dạy cho nó một bài học”.
“Không thể không nói, con nhỏ họ Kỷ đó tuy rằng chỉ là thư ký, nhưng khuôn mặt, và dáng người cũng khá ngon cơm đó”.
Triệu Thiên Mang cười tà ác, ác độc nói: “Để cô ta làm đồ chơi cho con rể tôi là vinh dự của ả, để xem cô ả giữ nổi cái thái độ ngạo mạn kia hay không”.
“Có câu nói, có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì làm thư ký, nếu con nhỏ đó không có thân hình và kỹ năng thì không thể trở thành thư ký của nhà họ Kỷ được”.
“Không biết cô ta đã phải đi theo bao nhiêu ông chủ mới có thể đến được vị trí hiện tại. Cô ta tuyệt đối không phải người đàng hoàng, một khi tóm được cô ta, để cô ta cho chúng tôi chơi!”
...
Những thành viên khác của nhà họ Triệu cũng lần lượt nói ra những lời lẽ bẩn thỉu, như thể họ quay lại thời điểm có thể tùy tiện làm bẽ mặt Giang Vũ.
“Câm miệng! Nếu các người còn dám nói năng thô lỗ với Kỷ tiểu thư nữa, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa”.
Giang Vũ nhịn không được, gầm lên giận dữ, anh thật sự không hiểu những người nhà họ Triệu đã sống cùng anh ba năm này sao lại có thể ghê tởm như vậy.
Dù có nuôi một con chó thì ba năm cũng phải có tình cảm, nhưng những người này...
Anh không muốn đối phó những thứ rác rưởi này của nhà họ Triệu, nhưng những người này lại xúc phạm Kỷ Tuyết Tình, cho dù anh có hứa với ông cụ sẽ không làm mất mặt nhà họ Triệu thì anh cũng không nhịn được nữa!
“Tên rác rưởi như cậu lớn gan nhỉ, còn dám mắng chúng tôi!”
Triệu Thiên Mang sắc mặt lạnh lùng, hắn chỉ vào mũi Giang Vũ mắng: “Con khốn đó...”
“Tôi đã cảnh báo ông rồi!”
Triệu Thiên Mang còn chưa kịp nói xong, Giang Vũ đã nắm lấy ngón trỏ của ông ta, bẻ thật mạnh.
“Răng rắc!”
“A!”
Cùng với tiếng xương gãy, Triệu Thiên Mang hét lên một tiếng, ngón tay bị Giang Vũ cứ thế mà bẻ gãy.
“Tên rác rưởi như cậu mà cũng dám làm vậy à...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngô Châu giận dữ, hung ác hét lên: “Sớm muộn gì con thư ký giúp đỡ cậu cũng sẽ bị con rể của tôi chơi chết, cậu…”
“Bốp!”. Một tiếng giòn vang.
Nghe thấy Ngô Châu dám nói chuyện thô lỗ với Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ giơ tay tát vào mặt bà ta: “Nếu bà còn dám nói bậy bạ, tôi sẽ xé nát miệng bà!”
Triệu Thiên Mang che ngón tay, Ngô Châu che mặt, hai người đều bị Giang Vũ đánh choáng váng.
Họ không bao giờ ngờ được Giang Vũ - người từng bị nhà họ Triệu muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi suốt ba năm lại mất bình tĩnh và dám ra tay.
“Đồ khốn! Mày dám đánh gia chủ, đúng là phản rồi!
Những người khác nhìn thấy vợ chồng Triệu Thiên Mang bị đánh thì tức giận bao vây Giang Vũ.
“Nếu không phải vì nể mặt ông cụ, tôi đã xử lý các người rồi!”
Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sợ đến mức không ai dám bước tới: “Tôi cảnh cáo các người lần nữa, ai dám nói mấy lời thô lỗ về cô Kỷ, đừng trách tôi không nhớ tới tình cảm ngày xưa của chúng ta”.
Giang Vũ đã sử dụng số dược liệu do Kỷ Tuyết Tình cung cấp để đạt đến luyện khí tầng thứ ba, khí thế bùng nổ của anh trực tiếp gây sốc cho tất cả những người có mặt.
“Cậu là thứ vô ơn, cậu dám đánh chúng tôi, con rể của tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu!”
Ngô Châu che mặt, bà ta thật sự không dám nói những lời thô tục về Kỷ Tuyết Tình nữa, bà ta nhìn chằm chằm Giang Vũ bằng đôi mắt oán độc: “Nhà họ Kỷ sắp nâng đỡ con rể của tôi, đến lúc đó, cả cậu và con nhỏ Kỷ Tiểu Viện đó đều sẽ gặp xui xẻo”.
“Vậy thì tôi sợ bà sẽ phải thất vọng!”
Giang Vũ cười lạnh: “Tôi chính là người mà nhà họ Kỷ nâng đỡ, bây giờ tôi là người phụ trách dự án đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”.
Khi nghe thấy điều này, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, sau đó là tiếng cười phá lên.
“Giang Vũ ơi là Giang Vũ, sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, cậu chẳng những bám váy đàn bà, mà còn học được cách khoe khoang à!”
Triệu Thiên Mang cố nhịn cơn đau trên đầu ngón tay, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Với đức tính của cậu, tốt lắm thì cũng chỉ xứng đáng được một thư ký nhỏ bao dưỡng, cho dù nhà họ Kỷ có mù thì họ cũng sẽ không bao giờ để cậu làm người phụ trách”.
“Sao cậu không nói, cô cả nhà họ Kỷ là người phụ nữ của cậu luôn đi!”
Ngô Châu từ trên mặt đất đứng dậy, khinh thường nói: “Nếu thật sự trở thành người phụ trách thì bây giờ cậu nên xã giao trong bữa tiệc thay vì bị đuổi ra ngoài sớm”.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Vũ trở nên kỳ lạ, hiện tại Kỷ Tuyết Tình thật sự là bạn gái của anh, nhưng vẫn còn một con đường dài và gian khổ phải trải qua trước khi tu thành chánh quả.
“Chờ một chút!”
Lúc này, có hai bóng người vội vàng chạy xuống núi, chính là Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.
“Con rể và con gái của tôi đều ở đây, lát nữa tôi sẽ xử lý thứ rác rưởi như cậu!”
Triệu Thiên Mang và Ngô Châu đột nhiên trở nên hăng hái, sau khi nhìn Giang Vũ một cách hung dữ, họ kêu gọi mọi người trong nhà họ Triệu xếp hàng để chào đón.
“Tới vừa kịp lúc!”
Giang Vũ khóe miệng hơi nhếch lên, không vội rời đi.
Nếu những người nhà họ Triệu không hoàn toàn tuyệt vọng, sau này họ sẽ làm điều gì đó kinh tởm hơn, vậy nên dứt khoát làm họ hoàn toàn tuyệt vọng trong một lần luôn đi.
Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết thở hổn hển chạy tới trước mặt mọi, chưa kịp thở thì mọi người trong nhà họ Triệu đã reo hò ầm ĩ: “Hoan nghênh con rể và con gái, chúc mừng con rể đã thăng chức”.
“Bùm, bùm, bùm..”.
Sau tiếng hò reo, tiếng chào vang lên, vô số hoa giấy bay lên trời, rải rác trên người Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết.
Đối mặt với cảnh tượng phô trương như vậy, sắc mặt Lưu Thư Nhất tái xanh, anh ta không biết Triệu Trung Tuyết đã yêu cầu nhà họ Triệu sắp xếp những chuyện này.
Triệu Trung Tuyết thì vô cùng xấu hổ, muốn tìm một khe nứt trên mặt đất để chui vào.
Nếu mọi chuyện phát triển theo đúng kế hoạch ban đầu, thì sự sắp đặt này sẽ điểm tô thêm cho đẹp, và nhà họ Triệu cũng sẽ bắt đầu có tên trong giới thượng lưu.
Nhưng vấn đề là họ đã thất bại thảm hại như vậy, nếu nhà họ Triệu còn bày ra việc này thì thật quá châm chọc.
Con mẹ nó thay vì lộ mặt thì lại ngu ngốc lộ mông, xấu hổ đến cùng cực!
Chương 32: Không được vô lễ với anh Giang, cả đời này sẽ không tha thứ cho các người
“Con rể ngoan, bữa tiệc con tham gia thế nào rồi?”
Sau khi pháo mừng kết thúc, Triệu Thiên Mang chịu đựng cơn đau trên tay, tiến tới, bưng hai ly sâm panh, nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất nói: “Nhà họ Lưu có lẽ đã chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, con rể con cũng được nâng đỡ rồi phải không?”
“Nào nào nào, chúng ta hãy uống một ly và ăn mừng!”
“Uống mẹ ông!”
Lưu Thư Nhất tức giận hét lớn, giơ tay hất chiếc ly trong tay Triệu Thiên Mang xuống đất.
“Con rể, có chuyện gì với con vậy?”
Sắc mặt Ngô Châu hơi thay đổi, vội vàng bước tới hỏi: “Ông xã, anh có làm gì sai khiến con rể ngoan của chúng ta tức giận không?”
“Tôi đâu có làm gì!”
Triệu Thiên Mang ngơ ngác lắc đầu, ông ta cũng không hiểu vì sao Lưu Thư Nhất đột nhiên tức giận.
Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết phớt lờ những người khác và nhìn Giang Vũ đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt phức tạp.
Thứ rác rưởi mà họ từng vô tình làm nhục thậm chí suýt giết chết bây giờ đã trở thành một nhân vật mà họ cần phải nhin lên và phải cầu xin sự tha thứ.
Cảm giác này thật khó chịu.
Theo ánh mắt của bọn họ, Ngô Châu và Triệu Thiên Mang đột nhiên nghĩ tới Giang Vũ, nhất thời luống cuống.
“Chắc chắn là do con rể của tôi nhìn thấy tên Giang Vũ vô dụng này ở đây nên mới tức giận”. Ngô Châu nôn nóng thấp giọng nhắc nhở.
“Chắc chắn là như vậy, nếu biết sớm hơn, chúng ta đã không ngăn cản Giang Vũ”.
Triệu Thiên Mang liên tục gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Thư Nhất giải thích: “Con rể ngoan, con đừng tức giận, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với tên vô dụng đó, chỉ vừa mới đụng mặt nhau ở đây thôi!”
“Đúng đúng đúng! Cái tên vong ân phụ nghĩa đó còn dám đánh mẹ một cái tát, bẻ gãy ngón tay bố con, chúng ta còn chưa kịp xử lý hắn đâu!”
Ngô Châu khốn khổ chỉ vào dấu tay trên mặt và ngón tay bị gãy của Triệu Thiên Mang: “Con gái, con rể, các con phải trả thù cho chúng ta, xử lý thật mạnh tên khốn kiếp đó”.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Trung Tuyết có chút khó coi, tức giận hét lên: “Giang Vũ! Dù bố mẹ tôi có nói gì thì họ cũng từng là bố mẹ vợ của anh, sao anh lại hành hung họ, anh có còn là một con người không?”
“Bọn họ nói chuyện một cách thô lỗ, miệng toàn lời dơ bẩn với cô Kỷ nên bị đánh cũng đáng”.
Giang Vũ cười lạnh, nghiền ngẫm nói: “Bởi vì tôi nghĩ bọn họ đã từng là bố mẹ vợ của tôi, nên tôi chỉ cho bọn họ một hình phạt nhỏ, nếu người khác biết bọn họ vô lễ với cô Kỷ thì…. Haha! “
Sắc mặt Triệu Trung Tuyết cứng đờ, cô ta bất giác rùng mình.
Sau khi hiểu rõ năng lực của Kỷ Tuyết Tình, cô ta cũng không dám xúc phạm đến cô chiêu kia nữa, nhưng bố mẹ cô ta lại dám mắng cô ta, đây không phải là tìm đường chết sao?
“Các người dám nói năng thô lỗ với cô Kỷ”.
Lưu Thư Nhất trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm vợ chồng nhà họ Triệu: “Vậy các người đúng là đáng chết!”
Nếu để người khác biết vợ chồng nhà họ Triệu dám nói năng thô lỗ với cô cả nhà họ Kỷ thì sẽ không đơn giản là bị đánh mà thậm chí có thể mất mạng.
“Con rể, con nói vậy là sao?”
Triệu Thiên Mang nghi ngờ hỏi: “Con nhỏ họ Kỷ kia chỉ là một thư ký nhỏ, mà bây giờ con đã là người được nhà họ Kỷ coi trọng, tại sao chúng ta phải sợ cô ta chứ?”
“Chắc chắn con rể vẫn còn tức giận vì tên vô dụng đó!”
Ngô Châu nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất: “Mẹ lập tức đuổi cái thứ rác rưởi đó đi, mắc công con nhìn thấy hắn lại thấy khó chịu”.
Ngay sau đó, Ngô Châu chỉ vào Giang Vũ mắng: “Hiện giờ nhà họ Triệu đã không còn là người mà cậu có thể trèo cao được, tên vô dụng, cút ngay đi”.
“Vậy tôi cút ngay đây!”
Giang Vũ nghiền ngẫm liếc nhìn Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết, quay người chuẩn bị rời đi.
“Rác rưởi! Nhìn thấy con rể và con gái mình tới liền sợ hãi!”
Ngô Châu kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu giỏi sao cậu không tiếp tục kiêu ngạo như trước đi!”
“Người đàn bà đanh đá vô tri kia, nếu bà còn dám vô lễ với anh Giang, tôi sẽ giết bà!”
Nhìn thấy Giang Vũ chuẩn bị rời đi, Lưu Thư Nhất không nhịn được nữa mà đá Ngô Châu ngã xuống đất.
“Con rể ngoan, con làm sao vậy?”
Ngô Châu ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn Lưu Thư Nhất.
Triệu Thiên Mang cũng khó hiểu, con rể ngoan của mình rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ném ly của bố vợ, còn đá mẹ vợ, đúng là quá đáng.
“Anh Giang, xin dừng bước!”
Lưu Thư Nhất phớt lờ Ngô Châu và bước nhanh về phía Giang Vũ.
“Con gái, chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Triệu Thiên Mang cũng ý thức được có gì không đúng, khó hiểu nhìn Triệu Trung Tuyết: “Thái độ của chồng con đối với Giang Vũ không bình thường!”
“Hi!”
Triệu Trung Tuyết thở dài và bất lực đi theo Lưu Thư Nhất về phía Giang Vũ.
“Cậu Lưu có chuyện gì sao?”
Giang Vũ dừng lại và nhìn Lưu Thư Nhất một cách vô cảm.
“Anh Giang, trước đây tôi không nên đối xử với anh như vậy, mong anh đại nhân không chấp lỗi của tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi”.
Lưu Thư Nhất miễn cưỡng cười cầu xin: “Tôi chính thức xin lỗi anh, mong anh có thể tha thứ cho tôi”.
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Triệu đều trợn tròn mắt.
Trong ấn tượng của họ, Lưu Thư Nhất nổi tiếng là người kiêu ngạo và độc đoán, tính tình nóng nảy, nếu không trước đây anh ta đã không đánh Giang Vũ đến gần chết như vậy.
Nhưng bây giờ Lưu Thư Nhất lại xin lỗi Giang Vũ, mẹ nó đây là giấc mơ sao?
“Tha thứ cho cậu?”
Sắc mặt Giang Vũ lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mối thù giết bố, mối hận cướp vợ! Cậu ngoại tình với vợ tôi ba năm, còn công khai lêu lổng trước mặt tôi, cuối cùng còn đánh tôi trọng thương”.
“Chuyện xấu hổ và nhục nhã như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ cho cậu?”
“Tôi xin lỗi! Chuyện xảy ra trước đây đều do tôi đã làm sai. Tất cả đều là lỗi của tôi”.
Lưu Thư Nhất nài ép, kéo Triệu Trung Tuyết về phía Giang Vũ và cố gắng lấy lòng nói: “Bây giờ Tuyết Nhi là vợ của tôi, nếu anh muốn trả thù tôi, thì mang cô ấy đi chơi đi, bây giờ kỹ thuật của cô ấy rất tốt”.
“Chỉ xin anh nói với cô Kỷ một tiếng, tha cho nhà họ Lưu chúng tôi một con đường sống”.
Triệu Trung Tuyết cắn chặt môi và nắm chặt tay với vẻ mặt âm trầm.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày chồng mình sẽ coi mình như một món hàng và tặng lại cho Giang Vũ - người chồng cũ hèn nhát mà cô ta từng coi thường.
Lúc trước cô ta vốn là nữ thần mà Giang Vũ không thể chạm vào, bây giờ lại phải chủ động đưa đến tận miệng, thật là nhục nhã!
“Tôi không có chút hứng thú nào với thứ giẻ rách vô liêm sỉ như cô ta. Nhìn thấy cô ta tôi còn cảm thấy ghê tởm”.
Nhìn Triệu Trung Tuyết với mái tóc rối bù, gương mặt sưng đỏ, trong mắt Giang Vũ tràn đầy chán ghét, khinh thường nói: “Mà tôi cũng không có sở thích biến thái như cậu Lưu, thích “chơi” với vợ người khác, nên cậu hãy giữ cho riêng mình mà hưởng thụ đi!”
“Giang Vũ, anh đừng có quá đáng!”
Triệu Trung Tuyết tức giận đến mặt đỏ bừng: “Tin hay không tôi...”
Kết hôn ba năm, Giang Vũ giống như một con chó, cô ta nói gì nghe nấy, bây giờ lại khinh thường cô ta đến thế, đúng thật là không chịu nổi!
“Câm miệng! Sao cô dám nói với anh Giang như vậy!”
Lưu Thư Nhất nghiêm khắc ngắt lời Triệu Trung Tuyết và nhìn Giang Vũ một cách nịnh nọt: “Anh Giang, phải làm sao anh mới chịu tha thứ cho chúng tôi? Chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn anh!”
“Đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho các người”.
Giang Vũ tỏ thái độ kiên định, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn các người phải hối hận, tôi sẽ không bao giờ thất hứa, bây giờ chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.
Nghe vậy, trong mắt Lưu Thư Nhất hiện lên vẻ lạnh lùng, xem ra mối hận giữa anh ta và Giang Vũ không thể dung hòa được nữa nên chỉ có thể nhờ Hổ gia ra tay xử lý anh!
Chương 33: Mau đi tìm ông cụ! Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường
“Cái tên vô dụng kia, đã cho mặt mũi rồi lại không cần”.
Thấy Giang Vũ không nể nang gì Lưu Thư Nhất, Ngô Châu không rõ tình huống hung tợn mà nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Con rể của tôi nhận lỗi với cậu vì nó là người chính trực, nếu cậu còn không biết tốt xấu thì cẩn thận nó giết cậu!”
“Đúng vậy! Nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ con rể của tôi lên nắm quyền, tương lai nó sẽ là người đứng đầu ở Giang Châu”.
Triệu Thiên Mang cũng lên tiếng phụ họa: “Con rể tôi chỉ cần lên tiếng là tên vô dụng như cậu có thể chết không có chỗ chôn”.
“Ha ha ha!”
Nghe vậy, Giang Vũ cười lớn, khinh thường nhìn Triệu Thiên Mang và Ngô Châu: “Các người nên hỏi cậu ta, người được nhà họ Kỷ nâng đỡ lên nắm quyền là ai?”
Nói xong, Giang Vũ phớt lờ những người này và sải bước xuống núi.
“Ý của cậu là gì? Người được nhà họ Kỷ nâng đỡ không phải là con rể của tôi, chẳng lẽ lại là một tên vô dụng như cậu sao?
Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Ngô Châu nhón chân lên lớn tiếng chửi bậy: “Với loại đức tính như vậy, kiếp sau cậu cũng sẽ không bao giờ thành công nổi...”
“Hắn chính là người mà nhà họ Kỷ nâng đỡ, hiện tại hắn là người phụ trách việc đầu tư của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”.
Lưu Thư Nhất nghiến răng ngắt lời Ngô Châu.
Nghe đến đây, mọi người đều trợn tròn mắt.
Sắc mặt Triệu Trung Tuyết âm trầm, không nói gì.
Cho dù có đánh chết cô ta thì cô ta cũng không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng dù sao đó cũng là sự thật chắc chắn!
“Con rể ngoan, con đừng đùa nữa”.
Triệu Thiên Mang là người đầu tiên phản ứng, ông ta nhìn chằm chằm Lưu Thư Nhất, giọng run run nói: “Giang Vũ chỉ là kẻ vô dụng, chỉ biết giặt giũ nấu nướng, sao nhà họ Kỷ có thể thích cậu ta được?”
“Những gì Thư Nhất nói đều là sự thật”.
Triệu Trung Tuyết hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả là do người phụ nữ lái xe Bentley vào nhà chúng ta trước đó. Cô ta kỳ thật là... Cô cả nhà họ Kỷ - Kỷ Tuyết Tình!”
“Làm sao có thể?”
Ngô Châu không thể tin hét lên: “Trước đó không phải các con nói người phụ nữ kia chỉ là thư ký sao? Làm sao có thể trở thành cô cả nhà họ Kỷ được?”
“Vô cùng chính xác!”
Triệu Trung Tuyết đau đớn nhắm mắt lại, cô ta thực sự không hiểu sao cô cả nhà họ Kỷ lại có thể coi trọng thứ rác rưởi mà cô ta vứt bỏ.
“Vậy mà cô ta lại là cô cả nhà họ Kỷ, xong rồi, xong rồi!”
Triệu Thiên Mang sắc mặt xám như tro tàn ngã xuống đất, run rẩy nói: “Ngay cả Giang Vũ cũng trở thành người phụ trách đầu tư của nhà họ Kỷ, nhà họ Triệu của chúng ta cũng coi như xong đời!”
Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Triệu, ông ta hiểu rất rõ sự khủng bố của nhà họ Kỷ hơn bất kỳ ai khác.
Không cần nhà họ Kỷ ra tay, Kỷ Tuyết Tình chỉ cần nháy mắt một cái là có thể khiến nhà họ Triệu diệt vong!
Hơn nữa, Giang Vũ đã lên nắm quyền, dựa trên những hành động trước đây mà họ làm đối với Giang Vũ, nếu Giang Vũ trả thù nhà họ Triệu, thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Ngô Châu nhất thời không thể nói được, bà ta rất hối hận vì đã nói những lời độc ác với Giang Vũ trước đó.
Đặc biệt, sau khi biết được thân phận của Kỷ Tuyết Tình, khuôn mặt bị Giang Vũ đánh của bà ta cũng không còn đau nữa.
Dám nói những lời bẩn thỉu với cô cả của nhà họ Kỷ, đừng nói là bị đánh, cho dù là bị chém ngàn đao cũng xứng đáng!
“Mau về nhà tìm ông cụ!”
Triệu Thiên Mang bỗng nhiên ngẩng đầu, lo lắng nói: “Ông cụ coi Giang Vũ như người thân ruột thịt, chỉ cần ông cụ ra mặt, Giang Vũ chắc chắn có thể tha thứ cho chúng ta”.
“Đúng đúng đúng! Chỉ cần Giang Vũ không làm khó chúng ta, thì Cô Kỷ cũng sẽ không chấp nhặt với những nhân vật nhỏ bé như chúng ta”.
Ngô Châu liên tục gật đầu, đỡ Triệu Thiên Mang đứng dậy, nói: “Tuyết Nhi, chúng ta cùng nhau trở về mời ông cụ ra ngoài”.
“Ông xã, để em về nhà trước xem tình hình”.
Sau khi Triệu Trung Tuyết liếc nhìn Lưu Thư Nhất, cô ta nhanh chóng đi theo những người nhà họ Triệu rời khỏi hiện trường.
“Giang Vũ, đồ khốn nạn không biết tốt xấu, nếu mày không cho tao một con đường sống sót thì đi chết đi!”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhất hung hãn nhìn theo hướng Giang Vũ rời đi, lấy điện thoại di động ra bấm số, độc ác nói: “Hổ gia, chúng tôi hòa giải thất bại, bước tiếp theo dựa vào ngài. Tôi muốn để tên khốn đó chết không còn toàn thây”.
Sau khi xuống núi, Giang Vũ bắt taxi, ngồi xếp bằng ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh tin rằng sau trận chiến này, nhà họ Triệu sẽ không đến khiêu khích anh nữa.
Chỉ cần nhà họ Triệu không gây sự với anh, vì mặt mũi của ông cụ, anh sẽ không làm nhà họ Triệu khó xử.
Còn nhà họ Lưu... Tuy rằng Giang Vũ không muốn dùng sức mạnh của Kỷ Tuyết Tình đối phó nhà họ Lưu, nhưng thái độ không rõ ràng của Kỷ Tuyết Tình trong bữa tiệc hôm nay cũng đủ khiến nhà họ Lưu tổn hại nặng nề.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại.
“Đến chỗ nào rồi?”
Giang Vũ chậm rãi mở mắt, thản nhiên hỏi.
“Chào mừng đến với địa ngục!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó tài xế nhanh chóng mở cửa bước xuống xe.
“Tình huống gì đây?”
Sau khi xuống xe, Giang Vũ phát hiện xe không quay về sơn trang Vân Đỉnh mà dừng lại ở một nơi hoang vắng, xung quanh là hàng chục tên hung ác cầm hung khí.
“Thằng nhãi kia, mày là Giang Vũ bị đuổi ra khỏi yến tiệc của nhà họ Kỷ đúng không!”
Cách đó không xa, một chiếc ô tô bật đèn pha, chiếu vào một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa, trên tay ông ta đang xoay hai quả cầu sắt.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ sườn xám xẻ sâu màu đỏ rực, để lộ đôi chân dài và trang điểm quyến rũ đứng sau lưng người đàn ông trung niên, xoa bóp vai cho ông ta.
“Tôi là Giang Vũ”.
Giang Vũ liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người đẹp sườn xám một lúc, rồi cuối cùng hỏi người đàn ông trung niên: “Các người là ai, các người muốn làm gì?”
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ông đây là Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường!”
Người đàn ông trung niên đột nhiên nắm chặt hai quả cầu sắt trong tay, lạnh lùng nói: “Lúc mới đến Giang Châu, ông đây đã ở nhờ nhà họ Lưu một đêm, vì vậy tôi nợ nhà họ Lưu một ân tình”.
“Bây giờ cậu chủ nhà họ Lưu muốn dùng ân tình này để đổi lấy tánh mạng của cậu, cậu cũng xem như chết có ý nghĩa”.
“Hóa ra ông là Hổ gia”.
Giang Vũ bừng tỉnh mà nhìn đánh giá Hồng Hổ: “Lúc trước tôi còn nghĩ rằng Lưu Thư Nhất chỉ đang khoác lác khi nói rằng Hổ gia nợ nhà họ Lưu một ân tình”.
“Tôi không ngờ rằng anh ta thực sự có thể mời được Hổ gia để đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi”.
Thành phố Giang Châu bị chiếm đóng bởi các thế lực ngầm: một con rồng và một con hổ, lần lượt là Tụ Nghĩa Đường của Hồng Hổ và Thiên Địa Minh của Hoàng Long.
Bây giờ Hoàng Long là người của Giang Vũ, anh vốn đã sớm đoán trước sẽ gặp được Hổ gia của Tụ Nghĩa Đường vì sự phát triển của Thiên Địa Minh, nhưng không ngờ lại gặp mặt sớm như vậy.
“Nếu cậu đã biết mình chỉ là vô danh tiểu tốt, vậy thì đừng chống cự một cách vô ích nữa”.
Hồng Hổ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Kiếp sau làm người phải biết điều, đánh bóng con mắt, đừng đắc tội với người không nên đắc tội. Các anh em ra tay đi, giết hắn!”
Vừa dứt lời, hàng chục người cầm đao xung quanh cùng lúc lao về phía Giang Vũ.
“Nếu là người của thế lực ngầm, vậy tôi đây cũng không cần lo lắng nữa”.
Đối mặt với những kẻ liều lĩnh đang lao về phía mình, Giang Vũ liếm môi, giậm chân và chủ động tấn công.
Chỉ thấy, Giang Vũ di chuyển trong đám đông như một con rồng đang bơi, bất cứ nơi nào anh đi qua, những tên cầm đao đứng trước mặt anh không tàn phế cũng bị thương.
Chưa đầy ba phút, hàng chục tên đàn em của Tụ Nghĩa Đường đều bị Giang Vũ đánh ngã xuống đất.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Hổ ngồi thẳng dậy, tức giận chửi: “Tên khốn Lưu Thư Nhất đó không có nói mục tiêu là người biết võ, hơn nữa còn là một cao thủ có ngoại lực đỉnh cao”.
“Chỉ dựa vào đám lâu la này mà muốn giết tôi thì không có khả năng đâu!”
Giang Vũ đá vào tên đàn em cuối cùng văng đến trước mặt Hồng Hổ và nói: “Tiếp theo, hãy xem Hổ gia có khả năng giết tôi hay không!”
Chương 34: Hổ gia chân chính, hình như cô đang mắc một loại bệnh!
“Thật can đảm!”
Thấy Giang Vũ kiêu ngạo như vậy, Hồng Hổ đột nhiên đứng lên, liếm môi: “Ở Giang Châu, đã lâu không có ai ngoại trừ Hoàng Long dám nói chuyện với tôi như vậy”.
“Nếu nói như vậy, thì tôi đã đánh giá ông quá cao rồi!”
Giang Vũ thất vọng lắc đầu, khinh thường nói: “Hoàng Long chỉ là đàn em của tôi mà thôi, hắn cũng dám nói chuyện với ông như vậy, chỉ sợ ông cũng không có bản lĩnh gì lớn”.
“Hoàng Long là đàn em của cậu?”
Hồng Hổ hơi giật mình, sau đó bật cười: “Thật là một tên nhóc thúi không biết trời cao đất dày, hôm nay tôi muốn diệt cậu!”
Lời nói vừa dứt, Hồng Hổ hung hăng ném ra, quả cầu sắt trong tay như một viên đạn pháo bắn về phía Giang Vũ.
Đối mặt với quả cầu sắt đang lao tới, Giang Vũ giơ tay bắt lấy nó mà không hề né tránh.
“Không biết sống chết!”
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Hổ cười lạnh nói: “Tôi là cường giả có nội lực, quả cầu sắt này ẩn chứa nội lực của tôi, nhưng cậu, một võ giả chỉ có ngoại lực, mà dám dùng tay bắt lấy, đúng thật là…”
Hồng Hổ chưa kịp nói xong thì Giang Vũ đã dùng bốn ngón tay nắm lấy quả cầu sắt kia.
Chỉ là Giang Vũ không dùng sức bắt lấy, ngược lại, ngay khi đầu ngón tay chạm vào quả cầu sắt, anh đã kéo chéo cánh tay về phía sau, dùng một lực khéo léo thay đổi quỹ đạo chuyển động của quả cầu sắt.
Sau đó, Giang Vũ xoay người tại chỗ, sau khi nội lực trong quả cầu sắt cạn kiệt, anh nắm gọn quả cầu sắt trong lòng bàn tay.
“Thái Cực giảm lực!”
Vẻ mặt Hồng Hổ hơi thay đổi, sau đó ông ta nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Khó trách Lưu Thư Nhất sẵn sàng dùng ân tình trao đổi để yêu cầu tôi ra tay đối phó với cậu.
Tuổi còn trẻ như vậy mà có thể luyện Thái Cực đến trình độ này, nếu có thể luyện được nội lực, tương lai nhất định sẽ trở thành một cao thủ Thái Cực khác!”
“Thật ra tôi chỉ phản ứng theo bản năng và không thành thạo thứ mà ông gọi là Thái Cực kia”.
Giang Vũ ngắm nghía quả cầu sắt trong tay và mỉm cười nhìn Hồng Hổ.
Anh thực sự không biết mình biết bao nhiêu công phu, công phu trong trí nhớ của anh đều đã dung hợp với huyết mạch của anh, anh có thể thi triển chúng một cách tự nhiên, Thái Cực chỉ là một trong số đó.
“Nhóc con, cậu quá ngông cuồng!”
Nghe được những lời của Giang Vũ, Hồng Hổ cho rằng Giang Vũ đang khoe khoang nên rất tức giận: “Trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ thuật nào cũng vô dụng, để tôi xem Thái Cực của cậu làm thế nào có thể tiếp được một đòn toàn lực của tôi?”
Chỉ nhìn thấy Hồng Hổ đứng dậy từ sô pha, vung tay về phía sau, giơ cao chân, cơ bắp trên cánh tay phải căng ra ba phần, thực hiện động tác như ném bóng chày.
“Đi chết đi!”
Gầm lên một tiếng, Hồng Hổ đột nhiên đứng dậy, vung tay, tập trung nội lực vào một quả cầu sắt khác, hung hăng ném về phía Giang Vũ.
“Vèo!”
Quả cầu sắt chứa đựng nội lực của Hồng Hổ bay về phía Giang Vũ như một tia chớp.
“Nội lực và ngoại lực chênh lệch thật sự rất lớn!”
Giang Vũ nheo mắt và có linh cảm rằng sẽ khó tránh hoặc bắt được quả cầu sắt nếu không sử dụng chân khí của mình.
Giang Vũ quyết đoán vân hành chân khí của mình, rót nó vào quả cầu sắt, rồi ném quả cầu sắt trong tay ra ngoài.
“Chỉ là một người có ngoại lực cao mà muốn đối đầu trực tiếp với tôi, đúng là..”.
Vừa dứt lời, Hồng Hổ trợn to hai mắt kinh ngạc, hoảng sợ nói: “Cậu cũng là cao thủ nội lực sao?”
Chỉ thấy, quả cầu sắt do Giang Vũ ném xuyên qua bầu trời đêm nhanh hơn quả cầu sắt của Hồng Hổ.
“Boong!”. Có một tiếng vang lớn
Hai quả cầu sắt va vào nhau trên không trung, quả cầu sắt của Hồng Hổ trực tiếp bị hất văng ra xa, còn quả cầu sắt của Giang Vũ tiếp tục bay về phía Hồng Hổ với tốc độ cực nhanh.
“Không tốt!”
Hồng Hổ kêu lên một tiếng, thân thể lập tức né tránh, nhưng cuối cùng ông ta vẫn chậm một bước, bị quả cầu sắt đập vào vai.
“Răng rắc!”
“A!”
Cùng với tiếng xương gãy, Hồng Hổ hét lên rồi bay ra ngoài, rơi xuống đất một cách nặng nề.
Vai của ông ta bị quả cầu sắt đập trúng đến nỗi máu me đầm đìa.
“Khó trách ông chỉ có thể đứng ngang với Hoàng Long, thực lực của hai người không khác nhau là mấy!”
Giang Vũ nhìn Hồng Hổ bị thương nặng với vẻ khinh thường.
Trước đây khi ở luyện khí cấp hai, Giang Vũ đã có thể đánh bại vệ sĩ A Bảo đang có nội lực ở giai đoạn đầu, điều đó có nghĩa là lúc đó anh đã có thể so sánh với một võ giả có nội lực ở giai đoạn giữa.
Hoàng Long và Hồng Hổ không mạnh bằng A Bảo, và với việc Giang Vũ đột phá đến luyện khí tầng ba, Hồng Hổ ở trước mặt anh càng không chịu nổi một đòn.
“Không ngờ cậu lại có thực lực như vậy, Hồng Hổ tôi hôm nay xem như gặp rắc rối”.
Hồng Hổ sắc mặt tái nhợt mà che lại bả vai, vẻ mặt khó coi nhìn Giang Vũ.
“Bây giờ thừa nhận thất bại đã quá muộn, nếu ông muốn giết tôi, tôi không thể dễ dàng buông tha cho ông được”.
Giang Vũ từng bước đi về phía Hồng Hổ, đột nhiên cuộc trò chuyện thay đổi, anh nói một cách nghiền ngẫm: “Hổ gia! Nếu ông không có gì để nói, tôi sẽ thực sự tiêu diệt Hồng Hổ!”
Nghe vậy, sắc mặt Hồng Hổ hơi thay đổi, ông ta nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám vừa xoa vai mát xa cho ông ta một cách kín đáo.
“Thật thú vị, sao cậu phát hiện được tôi?”
Người đẹp mặc sườn xám khẽ mỉm cười, xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
“Có vẻ như tôi đã đoán đúng!”
Giang Vũ nheo mắt nhìn người phụ nữ, tò mò hỏi: “Ai có thể ngờ rằng Hổ gia thực sự khống chế Tụ Nghĩa Đường lại là một phụ nữ xinh đẹp như vậy. Rốt cuộc cô là ai?”
“Cậu là một người sắp chết, tôi là ai đối với cậu đã không còn ý nghĩa gì nữa”.
Mỹ nhân mặc sườn xám cười tà ác, u ám nói: “Tôi chỉ tò mò không biết người đàn ông mà cô chủ nhà họ Kỷ yêu có gì đặc biệt, tôi chỉ tới xem trò hay thôi, không ngờ lại bị cậu phát hiện ra!”
“Đã như vậy, tôi nhất định phải tự tay giết chết người đàn ông của Kỷ Tuyết Tình, cũng khá là kích thích đó chứ!”
Nghe được lời nói của người đẹp Hổ gia, sắc mặt Giang Vũ trở nên ngưng trọng: “Cô quen biết Tuyết Tình?”
“Ôi trời ơi, đã gọi là Tuyết Tình luôn rồi, có vẻ như mọi chuyện giữa hai người đang phát triển rất nhanh!”
Người đẹp Hổ gia cười đùa, lắc đầu nói: “Tôi không biết Kỷ Tuyết Tình, nhưng điều đó không ngăn được tôi giết cậu, chỉ trách cậu không nên phát hiện ra sự tồn tại của tôi”.
“Cậu có thể để lại di ngôn, có cơ hội tôi sẽ giúp cậu truyền đạt cho Kỷ Tuyết Tình”.
“Nếu tôi có lời gì muốn nói, tôi sẽ đích thân nói với Tuyết Tình, không cần cô thay tôi truyền đạt”.
Giang Vũ nhếch môi khinh thường nói: “Hơn nữa, một người phụ nữ nhỏ bé như cô, căn bản không thể giết được tôi”.
“Cậu dám xem thường tôi”.
Nghe vậy, người đẹp Hổ gia nổi giận, đồng tử lập tức chuyển sang màu nâu vàng, cả người trông vô cùng táo bạo.
“Hình như cô đang mắc một loại bệnh!”
Giang Vũ khẽ cau mày khi nhìn thấy người đẹp Hổ gia lại dễ giận và táo bạo như vậy.
“Không liên quan tới cậu, cậu đi chết được rồi!”
Người đẹp Hổ gia lười nói nhảm, từ trên sô pha nhảy lên, vừa di chuyển trên không, vừa vung hai chân dài chói lóa, đá thật mạnh vào ngực Giang Vũ.
Đối mặt với loạt cú đá xuyên tim từ người đẹp Hổ gia, Giang Vũ không dám bất cẩn, anh rút lui và liên tục vung tay để chống lại đòn tấn công của đối thủ.
Ngay từ đầu, Giang Vũ đã cảm nhận được người phụ nữ này có hơi thở còn đáng sợ hơn Hồng Hổ rất nhiều, vì vậy anh đã suy đoán rằng người phụ nữ này chính là người thực sự khống chế Tụ Nghĩa Đường.
Liên tiếp tiếp được một loạt sáu cú đá trên không của người đẹp Hổ gia, dù đã ngưng tụ chân khí nhưng Giang Vũ đột nhiên cảm thấy cánh tay mình tê cứng.
Điều này cho thấy thực lực của người phụ nữ này đáng sợ đến mức nào, ngay cả Hoàng Long, Hồng Hổ và A Bảo cộng lại cũng không bằng người phụ nữ này.
Đây chắc chắn là đối thủ mạnh nhất mà Giang Vũ đã gặp cho đến nay, ít nhất đã đạt thành nội lực trung cấp hoặc thậm chí mạnh hơn.
Tuy có chút kinh ngạc nhưng Giang Vũ lại không hề sợ hãi.
Khi cú đá thứ bảy từ người đẹp Hổ gia tung ra, lợi dụng thế trên không của đối thủ, Giang Vũ dùng tay phải nắm lấy mắt cá chân của cô ta và nhấc lên cao.
Cùng lúc đó, Giang Vũ vung nắm đấm trái và đánh vào đầu gối trái của đối phương, mạnh mẽ kéo hai chân của người đẹp Hổ gia đang ở trên không thành hình chữ mã.
Sau đó, Giang Vũ bước tới và đập vai vào phần hông của người đẹp Hổ gia.
Bởi vì hai chân của cô ta bị Giang Vũ mạnh mẽ kéo ra, nên người không thể tự do né tránh trong không trung, thế nên người đẹp Hổ gia đã nhận được một cú va chạm mạnh từ vai của Giang Vũ vào giữa hai chân.
Người đẹp Hổ gia rên rỉ một tiếng rồi bị hất văng ra, nặng nề ngã xuống ghế sofa, khiến ghế sofa bị lật trên mặt đất.
“Sh… sh… sh!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồng Hổ cách đó không xa không khỏi hít một hơi khí lạnh, vô thức kẹp chặt hai chân, lo lắng nhìn về phía sau chiếc ghế sofa bị ngã.
Nếu một người đàn ông nhận đòn này từ Giang Vũ, thì “đường con cháu” coi như tiêu.
Cho dù người đẹp Hổ gia có là phụ nữ đi nữa, chắc chắn sẽ rất khó chịu, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi!
Chương 35: Tôi có thể chữa khỏi kịch độc của người cá cho cô!
“Cô muốn dùng một chiêu liên hoàn để kết thúc trận chiến à?”
Sau khi Giang Vũ đấm bay người đẹp Hổ gia, anh lập tức dùng thái độ kiêu ngạo và nói với chất giọng đầy sâu xa: “Chắc cô quá khinh thường tôi rồi đấy”.
“Cậu… Cậu chết chắc rồi!”
Hồng Hổ nuốt nước bọt, vội vàng lùi ra sau bỏ mặc tình trạng sống chết của người đẹp Hổ gia. Hình như ông ta đã biết, tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Hôm nay, tao sẽ xé xác thằng rác rưởi như mày!”
Trong lúc này, đột nhiên một giọng gào khàn đặc và dữ tợn vang lên.
“Ầm!”. Ngay sau đó là một tiếng vang lớn.
Chiếc ghế sô pha trước mặt người đẹp Hổ gia đột ngột bay đến, tấn công Giang Vũ.
Giang Vũ lập tức đấm một cú ra khiến cái ghế sô pha bọc da nổ banh xác, nhưng ngay sau đó anh lại gặp phải một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Trước mắt anh là người đẹp Hổ gia đang vặn vẹo tay chân cố sức đứng lên, trong khi đó hai mắt của cô ta đỏ ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng theo đó mà trở nên xấu xí hơn. Thậm chí, hơn nửa lớp da ngoài của cô ta mọc ra một lớp vảy màu xanh lục đậm, còn đôi tay mọc ra móng vuốt nhọn hoắc, trông rất đáng sợ.
Giang Vũ nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt đột ngột biến thành con quái vật gớm ghiếc, anh nhíu mày thì thầm: “Đây là loại độc mạnh nhất của người cá!”
“Mày đã biết thân phận của tao, thậm chí lần này còn thấy được dáng vẻ này của tao. Vậy nên, mày chắc chắn phải chết!”
Sau khi người đẹp Hổ gia biến hình xong lập tức gào lên với chất giọng khàn đặc, rồi tốc biến nhào đến đối diện Giang Vũ, cào liên tục những móng vuốt sắc nhọn vào đầu của anh.
“Độc trong người cô đang tái phát, cho nên mới hành động thế này”.
Giang Vũ vừa tránh những móng vuốt nhắm vào điểm yếu của mình, vừa gọi to: “Tôi có thể giải độc cho cô”.
“Tao không thèm! Hiện tại, tao chỉ muốn xé xác mày ra!”
Người đẹp Hổ gia hoàn toàn không muốn nghe Giang Vũ nói, cô ta liên tục vung những móng tay dài lên tấn công vào người Giang Vũ.
Trước đó, người đẹp Hổ gia đã là cao thủ Nội Kình Trung Kỳ, cho nên khi dùng cứng chọi cứng với Giang Vũ cũng chẳng bị thương một cọng lông tóc nào.
Bấy giờ, cô ta lại biến thân. Cho nên sức mạnh tăng lên đến mức ngưỡng, nhờ đó mà cơ thể cứng như đá không bị tổn thưởng bởi đao hoặc súng. Cô ta còn liên tục tấn công Giang Vũ, không cho anh có cơ hội nghỉ ngơi, vậy nên thoáng chốc anh đã rơi vào tình thế ngặt nghèo.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù Giang Vũ có dùng tu vi luyện khí ba tầng và liên tục chống đỡ như hiện giờ thì anh cũng sẽ bị cô ả làm hao tốn hết chân khí, sau đó… Làm gì có sau đó, anh đã toi đời rồi!
Thoắt cái, quần áo của Giang Vũ đã bị cô ả cào rách tả tơi.
Cũng nhờ Giang Vũ có chân khí bảo vệ cho cơ thể, nếu không hiện tại anh đã bị ả ta xé thành mảnh nhỏ rồi.
Người đẹp Hổ gia thấy những đợt tấn công liên tục của mình không làm Giang Vũ bị thương, ả ta càng ngày càng tức giận, tấn công ngày một hung dữ và hăng hơn. Nếu cô ả cứ tiếp tục tấn công với tốc độ này, chất độc trong cơ thể sẽ phát tác mạnh hơn rồi đánh mất tính người, biến thành người cá luôn.
“Tiếc ghê, mình đã không phát hiện cô ta bị trúng độc trước khi cô ta biến hình”.
Giang Vũ phát hiện tình hình không khả quan cho lắm, vậy nên chỉ có thể lắc đầu nói: “Bây giờ hành động và suy nghĩ của cô ta đã bị bản năng người cá kiểm soát cả rồi, vậy nên cô ta mới hung hăng và khát máu đến như vậy. Tôi thấy giờ chỉ còn một cách duy nhất, đó chính là đánh bại cô ta đã”.
Giang Vũ vừa dứt lời, anh đã ngừng việc tránh và đỡ đòn mà bắt đầu sử dụng thân pháp của mình đến gần và chiến đấu với người đẹp Hổ gia.
Nhưng anh lại không sử dụng bạo lực với cô ta, mà gập cả hai tay lại như một cây kiếm rồi liên tục chọt vào cơ thể của người đẹp Hổ gia.
Người đẹp Hổ gia càng hung dữ hơn khi không cảm nhận được sự đau đớn hay ngứa ngáy gì của những cái chọt từ Giang Vũ, đồng thời diện tích của lớp vảy trên người cô ta cũng dần lan rộng hơn.
“Ngay lúc này!”
Giang Vũ không biết bản thân đã chọt vào cơ thể người đẹp Hổ gia bao nhiêu cái, anh chỉ tranh thủ cơ hội mà đẩy người đẹp Hổ gia đến giữa rồi chắp tay trước ngực, chạm ngón trỏ và ngón giữa lại với nhau.
“Mày muốn chết rồi đấy à!”
Người đẹp Hổ gia thấy Giang Vũ ngồi xổm trước mặt mình mà tức giận gào lên, ngay sau đó cô ta tiếp tục cào hai bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn vào đầu Giang Vũ.
Tuy cô ta biết đầu ngón tay của Giang Vũ không gây hại gì đến mình, nhưng cô ta vẫn muốn cào nát đầu của Giang Vũ ra.
Giang Vũ không thèm quan tâm đến đôi bàn tay với móng vuốt dài ngoằng đang chụp vào đầu mình, anh từ từ hợp hai tay lại thành hình cây kiếm rồi đâm mạnh vào huyệt đàn trung của người đẹp Hổ gia.
“Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ!”
Ngay lúc móng tay của người đẹp Hổ gia bổ trúng đầu Giang Vũ, anh quát nhẹ một câu. Ngay sau đó, ngón tay lập tức đâm vào cơ thể của cô ta.
“Á!”
Lần này, sau khi cô ta bị ngón tay của Giang Vũ chọt trúng, người đẹp Hổ gia lại thét lên một tiếng đầy đau đớn. Đồng thời, có một hình bóng người cá mờ nhạt như bị đánh bật ra khỏi cơ thể của cô ta.
Nhưng bóng dáng mờ nhạt kia chưa kịp hoàn toàn bay ra khỏi cơ thể người đẹp Hổ gia thì cơ thể của cô ta cũng mất kiểm soát mà bay ngược ra sau. Nhờ đó mà cái bóng người cá mờ ảo kia lại có cơ hội nhập lại vào cơ thể của người đẹp Hổ gia.
Người đẹp Hổ gia ngã bịch trên mặt đất, nhưng ngay sau đó cô ta lại bật ngược cơ thể lên như cá chép lộn mình và ngồi xổm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Vũ: “Mày đã dùng cách nào mà có thể đánh tao đau như vậy?”
“Cách này có tên là Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ, nó sẽ chữa khỏi độc cho cô”.
Giang Vũ đứng thẳng dậy rồi nhắc nhở: “Cô nhìn lại dáng vẻ của mình bây giờ đi!”
Người đẹp Hổ gia bất ngờ rồi lại sợ hãi khi cô ta phát hiện ra, vảy trên cơ thể mình đã biến mất hết rồi.
“Chuyện này làm sao có thể?”
Người đẹp Hổ gia đứng dậy, kiểm tra cơ thể mình một chút đầy nghi ngờ: “Bây giờ mình không cần xé nát mục tiêu, cũng có thể trở về trạng thái bình thường rồi!”
“Chắc bây giờ cô đã tin tôi có thể chữa hết cho cô chứ?”
Giang Vũ thở dài thườn thượt, yếu ớt xoa giữa chân mày mình.
Dường như, trận chiến với người đẹp Hổ gia vừa rồi đã tiêu hao hết năng lượng của anh, cộng với việc bày trận để sử dụng Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ với trạng thái biến dị của cô ta đã rút cạn sức sống của anh.
“Anh… Anh có thể chữa khỏi cho tôi thật à?”
Người đẹp Hổ gia nhìn chăm chú vào Giang Vũ đầy nghi ngờ: “Ngay từ nhỏ, bố mẹ tôi đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến khám. Nhưng họ chỉ nói rằng, tôi bị chứng bệnh rối loạn cảm xúc, vậy nên chỉ cần tôi cố gắng kiểm soát cảm xúc thì sẽ không sao. Mấy người đó chẳng giúp được tôi gì cả”.
“Vì sau khi tôi phát hiện ra mình biến thành quái vật rồi, tôi hoàn toàn không chấp nhận bất cứ việc chữa trị nào”.
“Vậy có thể nói những tên bác sĩ cô gặp trước kia toàn là đám thầy thuốc dỏm rồi, thêm vào đó họ chưa từng thấy dáng vẻ cô biến hình mà. Thế là khám sai, cũng khó trách”.
Giang Vũ nghiêm túc giải thích: “Tôi cũng đã hình thấy dáng vẻ cô biến hình, mới biết cô trúng độc của người cá đấy thôi. Chứ không, tôi cũng sẽ đoán chứng bệnh của cô là rối loạn cảm xúc tức giận đấy!”
“Giao Nhân Mị là cái gì?”
Bấy giờ, người đẹp Hổ gia đã hơi tin vào lời nói của Giang Vũ, nên mới thắc mắc hỏi lại.
“Loài Giao Nhân Mị này là tên của loài cá sở hữu chất kịch động trên cơ thể, chúng thường sống dưới biển sâu. Mỗi khi nạn nhân trúng độc sẽ rất dễ tức giận, biến thành một kẻ hung dữ, khát máu và tàn nhẫn”.
Giang Vũ nghiêm túc nhìn người đẹp Hổ gia: “Cô nhớ lại thử xem, bản thân đã từng gặp chuyện sự cố ngoài ý muốn gì trên biển hay chưa?”
“Đúng vậy, lúc tôi còn nhỏ đi chơi biển với gia đình, tôi đã bị con cá lạ cắn, từ đó về sau tính cách của tôi cũng thay đổi hẳn đi!”. Người đẹp Hổ gia giật mình, cô ta đã bắt đầu tin Giang Vũ rồi.
“Thế thì đúng rồi!”
Giang Vũ gật đầu rồi tiếp tục giải thích: “Loài Giao Nhân Mị này là giống cá có chất độc rất mạnh và quái dị. Một khi độc tổ đã bị bơm vào cơ thể
Độc tố sẽ khuếch tan ra khắp nơi theo mạch máu, nhờ đó nạn nhân sẽ có một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, đến mức có thể nói là dao hay súng đều không làm nạn nhân bị thương”.
“Nhưng nếu nạn nhân không được chữa trị kịp thời thì độc tổ sẽ tiếp tục lan ra rồi biến nạn nhân trở thành cá. Giống như vừa rồi, cô đã mọc vảy trên cơ thể đấy”.
“Đến giai đoạn cuối cùng, là cái đoạn chúng tôi đã cố gắng hết sức ấy! Nạn nhân sẽ mất đi tính người rồi biến thành một loài nửa người nửa cá, cái này người ta thường nói là người cá”.
…
“Anh bảo, tôi sẽ biến thành quái vật mà không thể chữa trị được sao?”
Người đẹp Hổ gia nghe lời giải thích của Giang Vũ lập tức sợ hãi, đến gương mặt cũng trắng bệch. Trong ánh mắt của cô ta cũng hiện lên sự hoảng hốt rõ ràng.
“Đúng vậy, đó là điểm đáng sợ của Giao Nhân Mị”.
Giang Vũ đã liệu trước được tất cả mọi chuyện, nên nói câu chắc nịch: “Nhưng cô cứ yên tâm, nếu tôi đã có thể chèn ép được chất độc phát tác trong cơ thể cô rồi, thì tôi cũng có cách chữa khỏi cho cô!”
“Vậy xin anh hãy cứu lấy mạng của tôi với!”
Người đẹp Hổ gia vừa nghe xong lập tức quỳ gối xuống trước mặt Giang Vũ một cái bịch: “Nếu anh có thể chữa khỏi cho tôi, tôi đây đồng ý sẽ làm trâu làm ngựa và xem anh như chủ nhân suốt đời này!”