-
Chương 145-146
Chương 145: Giang Vũ chắc chắn bị thua
“Tôi sợ bà nội nhà anh à!”
Đối mặt với sự khiêu khích của Kim Tái An, Giang Vũ dừng suy nghĩ của mình lại, sải bước dài đi lên lôi đài.
Cuộc tỷ thí sắp bắt đầu, Giang Vũ chỉ đành giải quyết xong Kim Tái An, sau đó lại tìm cơ hội nghiên cứu sự ảo diệu của hồ nước!
“Nhìn cậu cứ đứng mãi ở trên cầu không chịu lên sân đấu, tôi còn tưởng là cậu sợ rồi chứ!”
Nhìn Giang Vũ đang bước lên lôi đài, Kim Tái An dùng giọng điệu trêu cợt chọc ngoáy.
“Nếu như loại người như anh mà cũng có thể khiến tôi sợ hãi, vậy thì tôi còn có mặt mũi nào để đi nhìn cô Kỷ”.
Giang Vũ khinh thường bĩu môi, khiêu khích nói: “Tôi bây giờ cũng cho anh một cơ hội, chỉ cần anh nhận thua, quỳ xuống dập đầu với tôi, hôm nay tôi sẽ không làm khó anh”.
“Ngông cuồng, chỉ dựa vào cậu thì chưa đủ để nói những lời này với tôi đâu!”
Kim Tái An lạnh lùng hừ một tiếng, mắt khẽ nheo lại nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta tăng thêm tiền cược đi, người thua không những phải phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái với đối phương, cậu có dám không?”
“Loại người như các anh đúng là buồn cười, sao mà lại thích thêm tiền cược đến vậy!”
Giang Vũ bật cười, hờ hững nói: “Anh dám chết thì tôi dám chôn, tôi chẳng có ý kiến gì”.
“Được! Tất cả mọi người có mặt đều đến đây làm chứng”.
Kim Tái An xoay người nhìn về phía khán giả đứng bên bờ nói thật to: “Hôm nay tôi và Giang Vũ tỷ võ phân cao thấp, người thua không những phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải quỳ xuống dập đầu với đối phương ở trước mặt tất cả mọi người”.
“Mọi người đều sẽ làm chứng, hai người mau đánh đi!”
“Trước mặt nhiều người thế này, ai thua mà không chịu nhận, thì người đó đừng mong có chỗ đứng trong Giang Đông!”
...
Khán giả vây xung quanh chỉ sợ việc không đủ phiền, nhao nhao hò hét.
“Cậu bây giờ đến cả cơ hội để hối hận cũng không còn nữa rồi”.
Kim Tái An vừa làm nóng người vừa lạnh lùng nhìn vào Giang Vũ nói: “Nếu như cậu thua mà không chịu nhận, vậy thì không chỉ mình cập không có chỗ đứng trong Giang Đông, mà đến cả cô Kỷ cũng sẽ vì cậu mà mất sạch cả mặt mũi”.
“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời nuốt lời”.
Giang Vũ chắp tay sau lưng, nói bằng giọng đùa cợt: “Trái lại là anh, đường đường là cậu chủ của nhà họ Kim, đừng có thua rồi chơi bẩn không nhận nhé”.
“Ha ha! Tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời, bởi vì hôm nay người chiến thắng chắc chắn là tôi”.
Kim Tái An cười ha hả, dáng vẻ ngạo mạn nói: “Tôi đã tỷ võ với ít nhất mười tám vị cao thủ trong phạm vi của Giang Đông, đến nay chưa từng thua trận nào, cậu cũng không phải là ngoại lệ”.
“Thành tích kiểu nhìn người đặt cỗ thế này, anh cũng không biết xấu hổ mà đưa khoe khoang”.
Giang Vũ trợn trắng mắt, châm chọc: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!”
“Nếu như cậu đã vội vàng muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cậu!”
Kim Tái An vận lực tạo ra một tầng cương khí hộ thể bao bọc bảo vệ cơ thể của mình: “Cậu nằm mơ cũng không ngờ chứ gì, tôi bây giờ đã là tu vi cấp Tông sư rồi!”
“Tôi đúng là không ngờ được loại cậu ấm như anh lại có thể tu luyện đến cảnh giới Tông sư”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày.
Đường đường là kẻ mạnh Tông sư, hở ra là quỳ xuống cầu xin tha mạng, Kim Tái An này quá là biết giấu dốt, cũng quá là biết cách được giãn được.
“Bổn thiểu gia nếu như đã dám thi đấu với cậu, vậy thì phải tuyệt đối nắm chắc có thể thắng được cậu”.
Kim Tái An đắc ý vung nắm đấm: “Cậu chẳng qua chỉ là một nội kình đại sư đỉnh phong, đến Kim Chiêm Long cũng đánh không lại, mà thực lực của tôi đã vượt qua Kim Chiêm Long từ lâu, hôm nay cậu chết chắc rồi!”
“Nếu như tôi vẫn là tôi lúc đánh với Kim Chiêm Long, vậy quả thực không phải là đối thủ của anh”.
Giang Vũ thủ thế, ý chí chiến đấu bùng lên khắp người: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải đối đãi với nhau bằng cái nhìn khác rồi. Tôi của ngày hôm nay đã có thể dễ dàng đánh thắng anh”.
Giang Vũ lần này không hề nói phét, sau khi uống đan Phá Linh xong, độ cứng rắn của cơ thể và tích lũy linh lực đã được tăng lên rất nhiều.
Lại thêm, ba ngày này vẫn luôn chiến đấu cọ xát với hai anh em nhà họ Ngô, bây giờ anh có thể chiến đấu với Kim Tái An mà không hề có chút áp lực nào.
Nếu như Giang Vũ lại đánh với Kim Chiêm Long lần nữa, có lẽ trong vòng ba chiêu là có thể hạ gục được ông ta.
“Ngông cuồng, xem chiêu đây!”
Kim Tái An lạnh lùng cười, vung nắm đấm lên, chủ động tấn công về phía Giang Vũ.
“Quá chậm!”
Đối diện với cú đấm mạnh mẽ của Kim Tái An, Giang Vũ thi triển thân pháp, dễ dàng tránh được.
“Cậu chứ tránh đi, đợi khi nội kình của cậu hao hết, thì đó chính là lúc cậu thảm bại!”
Một cú đấm hụt, Kim Tái An vung cả hai nắm đấm, quyền cước như mưa tấn công tới tấp về phía Giang Vũ.
Từng chứng kiến Giang Vũ và Kim Chiêm Long chiến đấu với nhau, Kim Tái An biết cơ thể Giang Vũ vô cùng linh hoạt, lại có nhiều chiêu thức, nhưng mà đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì những trò mèo kia của Giang Vũ căn bản không thể bù đắp được cách biệt về tu vi.
Chính vì như vậy, Kim Tái An vung liền mười mấy đấm về phía Giang Vũ, lại đều bị anh tránh được.
Sau khi bắt đầu, Giang Vũ vẫn luôn lợi dụng sự linh hoạt của cơ thể để tránh đòn tấn công của Kim Tái An.
Điều này đối với người ngoài mà nói, Giang Vũ đã hoàn toàn bị Kim Tái An áp đảo, không có sức chống cự.
“Không ngoài dự đoán, Giang Vũ căn bản không phải là đối thủ của Kim Tái An, đây rõ là đang ở thế hoàn toàn bị áp đảo!”
“Đúng là không hiểu Giang Vũ lấy đâu ra dũng cảm để thi đấu với cậu chủ Kim?”
“Nhạt nhẽo. Vốn tưởng là sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, ai ngờ sẽ vô vị thế này!”
...
Nhìn thấy Giang Vũ bị Kim Tái An đuổi cho chạy lung tung khắp nơi trên sàn đấu, mọi người đứng vây xem đều huýt sáo chê bai.
Do cuộc thi đấu lần này được tuyên truyền rất rầm rộ, ba gia tộc lớn của thành phố Ngô đều có người đại diện đến xem, Hoắc Tú Tú cũng đến.
“Ông Lữ, ông thấy trong trận thi đấu này giữa bọn họ, ai sẽ thắng?”
Bên cạnh hồ nước, trên vị trí ghế ngồi có tầm nhìn tốt nhất, Hoắc Tú Tú mặc một bộ đồ công sở, hai đầu mày nhíu chặt nhìn về phía hai người trên lôi đài, đầu cũng chẳng quay lại mà hỏi ông lão đầu tóc bạc phơ mặc bộ quần áo thời Đường ngồi bên cạnh.
“Giang Vũ sẽ thua không có gì phải nghi ngờ!”
Ông lão được gọi là ông Lữ vuốt chòm râu, nói bằng giọng chắc nịch: “Mặc dù Giang Vũ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để tránh được đòn tấn công của Kim Tái An, nhưng anh ta dù gì cũng chỉ có tu vi nội kình đại sư đỉnh phong”.
“Kim Tái An lại là kẻ mạnh Tông sư hàng thật giá thật, những chiêu thức tránh né kiểu này, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết nội kình mà chịu thua”.
“Đồ ngông cuồng này, không có cô Kỷ chống lưng, còn dám đối đầu với Kim Tái An, đúng là không biết tự lượng sức!”
Hoắc Tú Tú nhìn Giang Vũ chật vật tránh đòn ở trên sàn đấu, lại nhìn về phía Kim Tái An phong độ lẫm liệt, nói bằng giọng kiêng dè: “Vốn còn tưởng Kim Chiêm Long bị giết, thực lực của nhà họ Kim sẽ giảm sút hẳn”.
“Nhưng không ngờ Kim Tái An lại đã bước vào cảnh giới Tông sư, có vẻ như thực lực còn mạnh hơn nhiều so với Kim Chiêm Long, điều này đối với Hoắc Tú Tú mà nói, chẳng phải chuyện tốt”.
“Kim Tái An chưa đến ba mươi tuổi đã có thể vào được cảnh giới Tông sư, quả thực là có thiên phú không tầm thường”.
Ông Lữ mỉm cười, không để tâm mà nói: “Chẳng qua cô chủ không cần lo lắng, có lão phu ở đây trấn giữ cho nhà họ Hoắc, nhà họ Kim cũng chẳng thể ngông cuồng được”.
“Có ông Lữ ở đây, nhà họ Kim đương nhiên không dám làm càn”.
Hoắc Tú Tú gật đầu, có chút không tình nguyện nói: “Nếu như Giang Vũ ở trên sàn đấu gặp phải nguy hiểm về tính mạng, còn mong ông Lữ ra tay giữ lại mạng cho anh ta”.
“Vì sao?”
Ông Lữ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tú Tú.
“Bởi vì ông nội tôi tin tưởng anh ta”.
Hoắc Tú Tú với biểu cảm phức tạp rút ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, chính là tấm bùa hộ thân mà Giang Vũ đưa cho cô ta, chẳng qua là lúc này ngọc bội đã bị vỡ thành hai mảnh.
Trên sàn đấu!
Kim Tái An đã đấm về phía Giang Vũ mấy chục đấm, nhưng lại chẳng thể chạm được đến một góc áo của anh, mà ngược lại anh ta đã mệt đến hụt hơi.
“Cậu có ngon thì đứng lại chính diện quyết đấu với tôi, cứ trốn chui trốn nhủi như con cá trạch thế thì tính là bản lĩnh gì?”
Kim Tái An dừng chân lại, tức tối rống lên với Giang Vũ, mặc dù anh ta biết cứ như vậy thì sớm muộn gì nội kình của Giang Vũ cũng sẽ bị tiêu hao sạch, nhưng chiến thắng như thế chẳng có chút thành tựu nào cả.
“Tôi chỉ muốn để cho anh biểu diễn”.
Giang Vũ đứng đối diện với Kim Tái An, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu không một khi tôi mà ra tay, thì anh sẽ chẳng có cơ hội nữa”.
“Thằng nhóc nhà cậu thực lực chẳng ra làm sao, nhưng chém gió thì lợi hại lắm”.
Kim Tái An khinh bỉ bĩu môi, khiêu khích: “Cậu đây không cần cậu cho tôi cơ hội. Đến đây đi, giống một người đàn ông chân chính, đối mặt chiến đấu, như vậy thì dù cậu có thua thì tôi cũng còn coi trọng cậu”.
“Nếu anh đã cảm thấy chơi đủ rồi, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”.
Đáy mắt Giang Vũ có ánh sáng lấp lánh, đạp mạnh chân một cái, cơ thể như hóa thành một ảo ảnh, xông đến chỗ Kim Tái An bằng tốc độ sét đánh...
Chương 146: Nội kình hóa thực thể
“Đến hay lắm! Với loại tu vi như cậu, đến cương khí hộ thể của tôi cậu cũng không phá được!”
Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng chủ động tấn công, Kim Tái An cười âm hiểm, đứng tấn tại chỗ không nhúc nhích, điên cuồng rót nội kình vào trong cương khí hộ thể của mình, chuẩn bị đối đầu chính diện với đòn tấn công của Giang Vũ, sau đó phản chấn gây thương tích cho đối phương, kết quả...
“Rầm” một tiếng.
Nắm đấm của Giang Vũ đấm nát cương khí hộ thể của Kim Tái An, nện trực tiếp lên bụng của đối phương.
“A!”
Kim Tái An kêu lên thảm thiết, cơ thể bay vọt ra ngoài.
Lúc cơ thể anh ta còn văng trên không trung, Kim Tái An khó tin trợn to mắt, từ bụng truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức biểu cảm trên mặt anh ta vặn vẹo, miệng há to, nước bọt văng tùm lum.
“Tõm!”
Cơ thể của Kim Tái An mất khống chế bay ra khỏi lôi đài rơi thẳng vào trong hồ nước.
Hiện trường ồn ào bỗng lặng phắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi trợn to mắt, khó tin nhìn vào cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Trước đó Kim Tái An đuổi đánh Giang Vũ chạy chối chết trên sàn đấu, thế mà giờ lại bị một cú đấm văng ra ngoài, sự thay đổi này quả thực quá là khó tin!
Mãi đến khi Kim Tái An rơi xuống nước, đám người đứng xem mới phản ứng lại, lập tức bầu không khí như bùng nổ:
“Xảy ra chuyện gì vậy, Kim Tái An sao lại rơi xuống nước rồi?”
Giang Vũ rõ ràng bị đánh đến không có sức chống trả, sao chỉ một quyền đã đánh bay cậu chủ Kim rồi, giả tạo quá”.
“Thằng nhóc kia không phải giả heo ăn thịt hổ từ nãy đến giờ chứ, đùa chúng ta à!”
...
“Ông, ông Lữ, không phải ông nói Giang Vũ ắt sẽ thua à?”
Nhìn thấy Kim Tái An bị đánh rớt xuống nước, Hoắc Tú Tú đờ đẫn nhìn về phía ông Lữ.
“Sao có thể như vậy được?”
Ông Lữ cũng kinh hãi không kém, bàn tay vuốt râu cũng lỡ kéo rụng một đám, sau đó điên cuồng giụi mắt nói: “Một nội kình đại sư sao có thể một đấm đánh bay kẻ mạnh Tông sư, điều này không hợp với lẽ thường!”
Nhìn thấy ông Lữ ngạc nhiên như thế, Hoắc Tú Tú nhíu chặt lông mày liếc mắt nhìn vào miếng ngọc bội vỡ làm hai mảnh trong tay, lầm bầm nói: “Có lẽ ông nội đã đúng!”
“Vừa, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Ngô Tuyết Tình đừng ở trên cầu ngơ ngác nhìn về phía lôi đài.
“Tuyết Tình, anh rể cậu lại lợi hại như vậy sao, thế mà cậu nói anh ấy là kẻ vô dụng?”
Hai mắt Tôn Lệ Lệ phát sáng lập lòe nhìn chẳm chẳm vào Giang Vũ đang đứng thẳng tắp trên sàn đấu.
“Không thể nào!”
Ngô Tuyết Tình cử động cánh môi, nói bằng giọng không dứt khoát: “Trong ba năm Giang Vũ kết hôn với chị họ tôi, anh ấy chẳng khác gì một kẻ vô dụng, nếu không chị họ tôi đã không thể đối xử tệ với anh ấy như thế...”.
“Trong ti vi có rất nhiều phú nhị đại hoặc người vô cùng lợi hại gì đó giả bộ đóng giả làm người bình thường, lấy đó để kiểm chứng lòng chân thành của một nửa còn lại”.
Tôn Lệ Lệ không dám chắc lắm mà suy đoán: “Giang Vũ lúc trước rất có khả năng chỉ là đang kiểm chứng chị họ cậu, kết quả chị họ cậu lại đối xử với anh ấy tệ như vậy, anh ấy mới ly hôn, sau đó khôi phục lại thân phận thực sự của mình, chắc chắn là như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ Giang Vũ lúc trước thực sự giả bộ nghèo để kiểm chứng chị họ?”
Nghe Tôn Lệ Lệ nói, Ngô Tuyết Tình cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Sắc mặt của anh em nhà họ Ngô trở nên quái dị nhìn vào hai cô gái, trí tưởng tượng của người phụ nữ này đúng là xa thật!
“Cậu chủ Kim, giờ đã rơi vào trong nước rồi, có phải nghĩa là trận đấu này tôi đã dành chiến thắng không!”
Giang Vũ đứng trên sàn đấu, giọng đầy thâm ý nhìn vào Kim Tái An đang bì bõm trong hồ.
“Tôi chỉ là hơi lơ là mới bị cậu tranh thủ đánh trúng, tôi còn chưa thua đâu!”
Kim Tái An bò lên sàn đấu, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Chúng ta tỷ võ quyết đấu, không phải là thi đấu lôi đài, không hề có chuyện rơi ra khỏi lôi đài là thua”.
“Thế nào cũng được, tôi nếu đã có thể đánh cho anh rơi xuống nước, vậy thì sẽ có thể hoàn toàn đánh bại anh”.
Giang Vũ tỏ vẻ chẳng quan tâm nhún vai.
“Nếu cậu đã có thể đánh vỡ được cương khí hộ thể của tôi”.
Kim Tái An mặc kệ hình tượng chật vật của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Vũ hỏi: “Bây giờ tu vi của cậu rốt cuộc là gì?”
Kim Tái An đã nghĩ qua vô số cảnh tượng quyết đấu với Giang Vũ, cũng đã nghĩ xong cách ứng phó với những chiêu thức cùng trận pháp tấn công của Giang Vũ, Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ đến việc chiến đấu trực diện với Giang Vũ lại khiến mình thua thiệt.
“Anh đoán xem!”
Đối mặt với câu hỏi của Kim Tái An, Giang Vũ không trả lời trực tiếp.
Luận về tu vi võ đạo, Giang Vũ tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới Tông sư, nhưng luận về sức chiến đấu thực chiến, anh ấy đã có thể không phân cao thấp với Ngô Khai Sơn rồi, đúng là khó mà có thể trả lời được câu hỏi của Kim Tái An.
“Tôi đoán cái ông nội câu!”
Kim Tái An chửi một câu, phẫn nộ vung nắm đấm về phía đầu của Giang Vũ: “Cho dù hôm nay cậu thực sự che giấu sức mạnh, bổn thiếu gia đây hôm nay cũng phải đánh cho cậu bò ra đất”.
“Nói hay lắm, đáng tiếc anh không có bản lĩnh đ”".
Giang Vũ lần này không hề né tránh, lui lại nửa bước sau đó lấy đà dồn sức đấm mạnh một đấm về phía trước.
“Bổn thiếu gia lúc trước không có phòng bị mới để cho cậu được nước lấn tới”.
Kim Tái An đáy mắt thoáng vẻ điên cuồng, nói bằng giọng âm độc: “Bây giờ cậu còn dám đánh trực diện với tôi, vậy thì đi chết đi!”
“Uỳnh!”, một tiếng động cực lớn vang lên.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nắm đấm của Giang Vũ và Kim Tái An va chạm vào nhau, nội kình khủng khiếp va chạm, khiến cho cả lôi đài rung lên.
“Cậu thế mà lại có sức chiến đấu của một Tông sư”.
Sau một đấm, Kim Tái An kinh hãi hô lên, lập tức hai cánh tay chuyển động, không ngừng đấm về phía Giang Vũ.
Giang Vũ vẫn vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời dùng cả hai tay đón đầu trực tiếp với nắm đấm của Kim Tái An.
“Uỳnh uỳnh...”.
Theo từng tiếng nổ đinh tai khi hai nắm đấm va chạm vang lên, mọi người đứng xem xung quanh chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng mờ của những cú đấm giữa hai người Giang Vũ và Kim Tái An.
Tất cả mọi người đều nín thở, chời đợi nhìn thấy kết quả sau cùng của trận đấu này.
Thắng bại khó lường, lại cũng chẳng có ai nói thêm những lời thừa thãi nữa.
“A!”
Không biết sau bao nhiêu cú đấm được tung ra, Kim Tái An bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Giang Vũ thì lại rất nhanh lùi về phía sau.
“Chuyện gì? Ai thắng rồi?”
“Giang Vũ lui về phía sau trước, mà Kim Tái An lại phát ra tiếng hét thảm thiết, chuyện quái gì vậy?”
...
Tất cả mọi người đều khó hiểu và bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Khốn kiếp, cậu không tuân thủ võ đức, lại dám dẫm vào chân tôi”.
Đúng vào lúc mọi người chẳng hiểu ra làm sao, Kim Tái An khập khiễng dịch người lui về phía sau.
Mọi người lúc này mới phát hiện, bàn chân phải của Kim Tái An đã đầm đìa máu, cả mu bàn chân đã bị dẫm bẹp, có lẽ xương bàn chân đã bị vỡ vụn rồi.
“Anh và tôi là quyết đấu không có giới hạn, đừng nói dẫm lên chân, cho dù đá vào bộ hạ của anh thì cũng là hợp tình hợp lý”.
Giang Vũ cười he he nhìn Kim Tái An nói: “Có trách thì trách anh chưa từng xem phim gongfu, bị dẫm cũng đáng đời”.
“Cậu bây giờ đã thực sự chọc giận tôi rồi!”
Sau khi ổn định lại vết thương dưới chân, Kim Tái An hai mắt xung huyết nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Hôm nay bổn thiếu gia cho dù không cần gốc dược liệu trăm năm tuổi kia, cũng phải giết chết cậu”.
“Đừng bốc phét nữa, anh nếu thực sự có bản lính thì cũng không đến mức bị tôi đánh cho tàn phế một chân”.
Giang Vũ bĩu môi đầy vẻ chẳng để tâm, chiến đấu với Kim Tái An, anh đều chẳng dùng đến pháp thuật và trận pháp đã có thể đánh anh ta như đánh chó.
“Là do cậu ép tôi đó!”
Kim Tái An trong đáy mắt đằng đằng sát khí, từ từ nhấc bàn tay phải lên: “Để cho cậu chứng kiến một chút tuyệt chiêu của tôi!”
Vừa dứt lời, bàn tay phải của Kim Tái An bỗng nhiên bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng, tiếp đó trong tay anh ta xuất hiện một con dao dài nửa mét màu trắng gần như trong suốt.
“Anh thế mà lại mang cả vũ khí, đúng là không tuân thủ võ đức!”
Giang Vũ nghi hoặc nhìn vào con dao trong tay Kim Tái An.
“Tiểu nhân vô tri. Đây là một loại bản lĩnh có thể ngưng tụ nội kình của ông đây, không phải là vũ khí gì cả”, Kim Tái An khinh bỉ đáp lại.
“Nội kình hóa thành thực thể!”
Nhìn thấy cảnh này, anh em nhà họ Ngô cùng ông Lữ và những người khác trong võ đạo đứng xem trận đấu đều ngạc nhiên thốt lên.
Đa phần khán giả đều không hiểu chuyện gì nên đều ngơ ngác, Kim Tái An từ đâu moi ra vũ khí này vậy, không hợp với quy định gì cả!
“Đại ca cẩn thận!”
Nhìn thấy Giang Vũ không nhận ra bản lĩnh này của Kim Tái An, Ngô Khai Sơn sốt ruột gào lên: “Đó chính là bản lĩnh thực thể hóa nội kình mà chỉ có kẻ mạnh Tông sư mới lĩnh ngộ ra được, anh phải thực sự cẩn thận!”
“Tôi sợ bà nội nhà anh à!”
Đối mặt với sự khiêu khích của Kim Tái An, Giang Vũ dừng suy nghĩ của mình lại, sải bước dài đi lên lôi đài.
Cuộc tỷ thí sắp bắt đầu, Giang Vũ chỉ đành giải quyết xong Kim Tái An, sau đó lại tìm cơ hội nghiên cứu sự ảo diệu của hồ nước!
“Nhìn cậu cứ đứng mãi ở trên cầu không chịu lên sân đấu, tôi còn tưởng là cậu sợ rồi chứ!”
Nhìn Giang Vũ đang bước lên lôi đài, Kim Tái An dùng giọng điệu trêu cợt chọc ngoáy.
“Nếu như loại người như anh mà cũng có thể khiến tôi sợ hãi, vậy thì tôi còn có mặt mũi nào để đi nhìn cô Kỷ”.
Giang Vũ khinh thường bĩu môi, khiêu khích nói: “Tôi bây giờ cũng cho anh một cơ hội, chỉ cần anh nhận thua, quỳ xuống dập đầu với tôi, hôm nay tôi sẽ không làm khó anh”.
“Ngông cuồng, chỉ dựa vào cậu thì chưa đủ để nói những lời này với tôi đâu!”
Kim Tái An lạnh lùng hừ một tiếng, mắt khẽ nheo lại nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta tăng thêm tiền cược đi, người thua không những phải phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái với đối phương, cậu có dám không?”
“Loại người như các anh đúng là buồn cười, sao mà lại thích thêm tiền cược đến vậy!”
Giang Vũ bật cười, hờ hững nói: “Anh dám chết thì tôi dám chôn, tôi chẳng có ý kiến gì”.
“Được! Tất cả mọi người có mặt đều đến đây làm chứng”.
Kim Tái An xoay người nhìn về phía khán giả đứng bên bờ nói thật to: “Hôm nay tôi và Giang Vũ tỷ võ phân cao thấp, người thua không những phải đưa cho người thắng một gốc thảo dược trăm năm tuổi, mà còn phải quỳ xuống dập đầu với đối phương ở trước mặt tất cả mọi người”.
“Mọi người đều sẽ làm chứng, hai người mau đánh đi!”
“Trước mặt nhiều người thế này, ai thua mà không chịu nhận, thì người đó đừng mong có chỗ đứng trong Giang Đông!”
...
Khán giả vây xung quanh chỉ sợ việc không đủ phiền, nhao nhao hò hét.
“Cậu bây giờ đến cả cơ hội để hối hận cũng không còn nữa rồi”.
Kim Tái An vừa làm nóng người vừa lạnh lùng nhìn vào Giang Vũ nói: “Nếu như cậu thua mà không chịu nhận, vậy thì không chỉ mình cập không có chỗ đứng trong Giang Đông, mà đến cả cô Kỷ cũng sẽ vì cậu mà mất sạch cả mặt mũi”.
“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời nuốt lời”.
Giang Vũ chắp tay sau lưng, nói bằng giọng đùa cợt: “Trái lại là anh, đường đường là cậu chủ của nhà họ Kim, đừng có thua rồi chơi bẩn không nhận nhé”.
“Ha ha! Tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời, bởi vì hôm nay người chiến thắng chắc chắn là tôi”.
Kim Tái An cười ha hả, dáng vẻ ngạo mạn nói: “Tôi đã tỷ võ với ít nhất mười tám vị cao thủ trong phạm vi của Giang Đông, đến nay chưa từng thua trận nào, cậu cũng không phải là ngoại lệ”.
“Thành tích kiểu nhìn người đặt cỗ thế này, anh cũng không biết xấu hổ mà đưa khoe khoang”.
Giang Vũ trợn trắng mắt, châm chọc: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!”
“Nếu như cậu đã vội vàng muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho cậu!”
Kim Tái An vận lực tạo ra một tầng cương khí hộ thể bao bọc bảo vệ cơ thể của mình: “Cậu nằm mơ cũng không ngờ chứ gì, tôi bây giờ đã là tu vi cấp Tông sư rồi!”
“Tôi đúng là không ngờ được loại cậu ấm như anh lại có thể tu luyện đến cảnh giới Tông sư”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày.
Đường đường là kẻ mạnh Tông sư, hở ra là quỳ xuống cầu xin tha mạng, Kim Tái An này quá là biết giấu dốt, cũng quá là biết cách được giãn được.
“Bổn thiểu gia nếu như đã dám thi đấu với cậu, vậy thì phải tuyệt đối nắm chắc có thể thắng được cậu”.
Kim Tái An đắc ý vung nắm đấm: “Cậu chẳng qua chỉ là một nội kình đại sư đỉnh phong, đến Kim Chiêm Long cũng đánh không lại, mà thực lực của tôi đã vượt qua Kim Chiêm Long từ lâu, hôm nay cậu chết chắc rồi!”
“Nếu như tôi vẫn là tôi lúc đánh với Kim Chiêm Long, vậy quả thực không phải là đối thủ của anh”.
Giang Vũ thủ thế, ý chí chiến đấu bùng lên khắp người: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải đối đãi với nhau bằng cái nhìn khác rồi. Tôi của ngày hôm nay đã có thể dễ dàng đánh thắng anh”.
Giang Vũ lần này không hề nói phét, sau khi uống đan Phá Linh xong, độ cứng rắn của cơ thể và tích lũy linh lực đã được tăng lên rất nhiều.
Lại thêm, ba ngày này vẫn luôn chiến đấu cọ xát với hai anh em nhà họ Ngô, bây giờ anh có thể chiến đấu với Kim Tái An mà không hề có chút áp lực nào.
Nếu như Giang Vũ lại đánh với Kim Chiêm Long lần nữa, có lẽ trong vòng ba chiêu là có thể hạ gục được ông ta.
“Ngông cuồng, xem chiêu đây!”
Kim Tái An lạnh lùng cười, vung nắm đấm lên, chủ động tấn công về phía Giang Vũ.
“Quá chậm!”
Đối diện với cú đấm mạnh mẽ của Kim Tái An, Giang Vũ thi triển thân pháp, dễ dàng tránh được.
“Cậu chứ tránh đi, đợi khi nội kình của cậu hao hết, thì đó chính là lúc cậu thảm bại!”
Một cú đấm hụt, Kim Tái An vung cả hai nắm đấm, quyền cước như mưa tấn công tới tấp về phía Giang Vũ.
Từng chứng kiến Giang Vũ và Kim Chiêm Long chiến đấu với nhau, Kim Tái An biết cơ thể Giang Vũ vô cùng linh hoạt, lại có nhiều chiêu thức, nhưng mà đối diện với sức mạnh tuyệt đối thì những trò mèo kia của Giang Vũ căn bản không thể bù đắp được cách biệt về tu vi.
Chính vì như vậy, Kim Tái An vung liền mười mấy đấm về phía Giang Vũ, lại đều bị anh tránh được.
Sau khi bắt đầu, Giang Vũ vẫn luôn lợi dụng sự linh hoạt của cơ thể để tránh đòn tấn công của Kim Tái An.
Điều này đối với người ngoài mà nói, Giang Vũ đã hoàn toàn bị Kim Tái An áp đảo, không có sức chống cự.
“Không ngoài dự đoán, Giang Vũ căn bản không phải là đối thủ của Kim Tái An, đây rõ là đang ở thế hoàn toàn bị áp đảo!”
“Đúng là không hiểu Giang Vũ lấy đâu ra dũng cảm để thi đấu với cậu chủ Kim?”
“Nhạt nhẽo. Vốn tưởng là sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, ai ngờ sẽ vô vị thế này!”
...
Nhìn thấy Giang Vũ bị Kim Tái An đuổi cho chạy lung tung khắp nơi trên sàn đấu, mọi người đứng vây xem đều huýt sáo chê bai.
Do cuộc thi đấu lần này được tuyên truyền rất rầm rộ, ba gia tộc lớn của thành phố Ngô đều có người đại diện đến xem, Hoắc Tú Tú cũng đến.
“Ông Lữ, ông thấy trong trận thi đấu này giữa bọn họ, ai sẽ thắng?”
Bên cạnh hồ nước, trên vị trí ghế ngồi có tầm nhìn tốt nhất, Hoắc Tú Tú mặc một bộ đồ công sở, hai đầu mày nhíu chặt nhìn về phía hai người trên lôi đài, đầu cũng chẳng quay lại mà hỏi ông lão đầu tóc bạc phơ mặc bộ quần áo thời Đường ngồi bên cạnh.
“Giang Vũ sẽ thua không có gì phải nghi ngờ!”
Ông lão được gọi là ông Lữ vuốt chòm râu, nói bằng giọng chắc nịch: “Mặc dù Giang Vũ có thể dựa vào sự linh hoạt của cơ thể để tránh được đòn tấn công của Kim Tái An, nhưng anh ta dù gì cũng chỉ có tu vi nội kình đại sư đỉnh phong”.
“Kim Tái An lại là kẻ mạnh Tông sư hàng thật giá thật, những chiêu thức tránh né kiểu này, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết nội kình mà chịu thua”.
“Đồ ngông cuồng này, không có cô Kỷ chống lưng, còn dám đối đầu với Kim Tái An, đúng là không biết tự lượng sức!”
Hoắc Tú Tú nhìn Giang Vũ chật vật tránh đòn ở trên sàn đấu, lại nhìn về phía Kim Tái An phong độ lẫm liệt, nói bằng giọng kiêng dè: “Vốn còn tưởng Kim Chiêm Long bị giết, thực lực của nhà họ Kim sẽ giảm sút hẳn”.
“Nhưng không ngờ Kim Tái An lại đã bước vào cảnh giới Tông sư, có vẻ như thực lực còn mạnh hơn nhiều so với Kim Chiêm Long, điều này đối với Hoắc Tú Tú mà nói, chẳng phải chuyện tốt”.
“Kim Tái An chưa đến ba mươi tuổi đã có thể vào được cảnh giới Tông sư, quả thực là có thiên phú không tầm thường”.
Ông Lữ mỉm cười, không để tâm mà nói: “Chẳng qua cô chủ không cần lo lắng, có lão phu ở đây trấn giữ cho nhà họ Hoắc, nhà họ Kim cũng chẳng thể ngông cuồng được”.
“Có ông Lữ ở đây, nhà họ Kim đương nhiên không dám làm càn”.
Hoắc Tú Tú gật đầu, có chút không tình nguyện nói: “Nếu như Giang Vũ ở trên sàn đấu gặp phải nguy hiểm về tính mạng, còn mong ông Lữ ra tay giữ lại mạng cho anh ta”.
“Vì sao?”
Ông Lữ hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Tú Tú.
“Bởi vì ông nội tôi tin tưởng anh ta”.
Hoắc Tú Tú với biểu cảm phức tạp rút ra một miếng ngọc bội từ trong túi áo, chính là tấm bùa hộ thân mà Giang Vũ đưa cho cô ta, chẳng qua là lúc này ngọc bội đã bị vỡ thành hai mảnh.
Trên sàn đấu!
Kim Tái An đã đấm về phía Giang Vũ mấy chục đấm, nhưng lại chẳng thể chạm được đến một góc áo của anh, mà ngược lại anh ta đã mệt đến hụt hơi.
“Cậu có ngon thì đứng lại chính diện quyết đấu với tôi, cứ trốn chui trốn nhủi như con cá trạch thế thì tính là bản lĩnh gì?”
Kim Tái An dừng chân lại, tức tối rống lên với Giang Vũ, mặc dù anh ta biết cứ như vậy thì sớm muộn gì nội kình của Giang Vũ cũng sẽ bị tiêu hao sạch, nhưng chiến thắng như thế chẳng có chút thành tựu nào cả.
“Tôi chỉ muốn để cho anh biểu diễn”.
Giang Vũ đứng đối diện với Kim Tái An, nói bằng giọng hờ hững: “Nếu không một khi tôi mà ra tay, thì anh sẽ chẳng có cơ hội nữa”.
“Thằng nhóc nhà cậu thực lực chẳng ra làm sao, nhưng chém gió thì lợi hại lắm”.
Kim Tái An khinh bỉ bĩu môi, khiêu khích: “Cậu đây không cần cậu cho tôi cơ hội. Đến đây đi, giống một người đàn ông chân chính, đối mặt chiến đấu, như vậy thì dù cậu có thua thì tôi cũng còn coi trọng cậu”.
“Nếu anh đã cảm thấy chơi đủ rồi, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa”.
Đáy mắt Giang Vũ có ánh sáng lấp lánh, đạp mạnh chân một cái, cơ thể như hóa thành một ảo ảnh, xông đến chỗ Kim Tái An bằng tốc độ sét đánh...
Chương 146: Nội kình hóa thực thể
“Đến hay lắm! Với loại tu vi như cậu, đến cương khí hộ thể của tôi cậu cũng không phá được!”
Nhìn thấy Giang Vũ cuối cùng cũng chủ động tấn công, Kim Tái An cười âm hiểm, đứng tấn tại chỗ không nhúc nhích, điên cuồng rót nội kình vào trong cương khí hộ thể của mình, chuẩn bị đối đầu chính diện với đòn tấn công của Giang Vũ, sau đó phản chấn gây thương tích cho đối phương, kết quả...
“Rầm” một tiếng.
Nắm đấm của Giang Vũ đấm nát cương khí hộ thể của Kim Tái An, nện trực tiếp lên bụng của đối phương.
“A!”
Kim Tái An kêu lên thảm thiết, cơ thể bay vọt ra ngoài.
Lúc cơ thể anh ta còn văng trên không trung, Kim Tái An khó tin trợn to mắt, từ bụng truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức biểu cảm trên mặt anh ta vặn vẹo, miệng há to, nước bọt văng tùm lum.
“Tõm!”
Cơ thể của Kim Tái An mất khống chế bay ra khỏi lôi đài rơi thẳng vào trong hồ nước.
Hiện trường ồn ào bỗng lặng phắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh hãi trợn to mắt, khó tin nhìn vào cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Trước đó Kim Tái An đuổi đánh Giang Vũ chạy chối chết trên sàn đấu, thế mà giờ lại bị một cú đấm văng ra ngoài, sự thay đổi này quả thực quá là khó tin!
Mãi đến khi Kim Tái An rơi xuống nước, đám người đứng xem mới phản ứng lại, lập tức bầu không khí như bùng nổ:
“Xảy ra chuyện gì vậy, Kim Tái An sao lại rơi xuống nước rồi?”
Giang Vũ rõ ràng bị đánh đến không có sức chống trả, sao chỉ một quyền đã đánh bay cậu chủ Kim rồi, giả tạo quá”.
“Thằng nhóc kia không phải giả heo ăn thịt hổ từ nãy đến giờ chứ, đùa chúng ta à!”
...
“Ông, ông Lữ, không phải ông nói Giang Vũ ắt sẽ thua à?”
Nhìn thấy Kim Tái An bị đánh rớt xuống nước, Hoắc Tú Tú đờ đẫn nhìn về phía ông Lữ.
“Sao có thể như vậy được?”
Ông Lữ cũng kinh hãi không kém, bàn tay vuốt râu cũng lỡ kéo rụng một đám, sau đó điên cuồng giụi mắt nói: “Một nội kình đại sư sao có thể một đấm đánh bay kẻ mạnh Tông sư, điều này không hợp với lẽ thường!”
Nhìn thấy ông Lữ ngạc nhiên như thế, Hoắc Tú Tú nhíu chặt lông mày liếc mắt nhìn vào miếng ngọc bội vỡ làm hai mảnh trong tay, lầm bầm nói: “Có lẽ ông nội đã đúng!”
“Vừa, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Ngô Tuyết Tình đừng ở trên cầu ngơ ngác nhìn về phía lôi đài.
“Tuyết Tình, anh rể cậu lại lợi hại như vậy sao, thế mà cậu nói anh ấy là kẻ vô dụng?”
Hai mắt Tôn Lệ Lệ phát sáng lập lòe nhìn chẳm chẳm vào Giang Vũ đang đứng thẳng tắp trên sàn đấu.
“Không thể nào!”
Ngô Tuyết Tình cử động cánh môi, nói bằng giọng không dứt khoát: “Trong ba năm Giang Vũ kết hôn với chị họ tôi, anh ấy chẳng khác gì một kẻ vô dụng, nếu không chị họ tôi đã không thể đối xử tệ với anh ấy như thế...”.
“Trong ti vi có rất nhiều phú nhị đại hoặc người vô cùng lợi hại gì đó giả bộ đóng giả làm người bình thường, lấy đó để kiểm chứng lòng chân thành của một nửa còn lại”.
Tôn Lệ Lệ không dám chắc lắm mà suy đoán: “Giang Vũ lúc trước rất có khả năng chỉ là đang kiểm chứng chị họ cậu, kết quả chị họ cậu lại đối xử với anh ấy tệ như vậy, anh ấy mới ly hôn, sau đó khôi phục lại thân phận thực sự của mình, chắc chắn là như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ Giang Vũ lúc trước thực sự giả bộ nghèo để kiểm chứng chị họ?”
Nghe Tôn Lệ Lệ nói, Ngô Tuyết Tình cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Sắc mặt của anh em nhà họ Ngô trở nên quái dị nhìn vào hai cô gái, trí tưởng tượng của người phụ nữ này đúng là xa thật!
“Cậu chủ Kim, giờ đã rơi vào trong nước rồi, có phải nghĩa là trận đấu này tôi đã dành chiến thắng không!”
Giang Vũ đứng trên sàn đấu, giọng đầy thâm ý nhìn vào Kim Tái An đang bì bõm trong hồ.
“Tôi chỉ là hơi lơ là mới bị cậu tranh thủ đánh trúng, tôi còn chưa thua đâu!”
Kim Tái An bò lên sàn đấu, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Chúng ta tỷ võ quyết đấu, không phải là thi đấu lôi đài, không hề có chuyện rơi ra khỏi lôi đài là thua”.
“Thế nào cũng được, tôi nếu đã có thể đánh cho anh rơi xuống nước, vậy thì sẽ có thể hoàn toàn đánh bại anh”.
Giang Vũ tỏ vẻ chẳng quan tâm nhún vai.
“Nếu cậu đã có thể đánh vỡ được cương khí hộ thể của tôi”.
Kim Tái An mặc kệ hình tượng chật vật của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Vũ hỏi: “Bây giờ tu vi của cậu rốt cuộc là gì?”
Kim Tái An đã nghĩ qua vô số cảnh tượng quyết đấu với Giang Vũ, cũng đã nghĩ xong cách ứng phó với những chiêu thức cùng trận pháp tấn công của Giang Vũ, Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ đến việc chiến đấu trực diện với Giang Vũ lại khiến mình thua thiệt.
“Anh đoán xem!”
Đối mặt với câu hỏi của Kim Tái An, Giang Vũ không trả lời trực tiếp.
Luận về tu vi võ đạo, Giang Vũ tuyệt đối chưa đạt đến cảnh giới Tông sư, nhưng luận về sức chiến đấu thực chiến, anh ấy đã có thể không phân cao thấp với Ngô Khai Sơn rồi, đúng là khó mà có thể trả lời được câu hỏi của Kim Tái An.
“Tôi đoán cái ông nội câu!”
Kim Tái An chửi một câu, phẫn nộ vung nắm đấm về phía đầu của Giang Vũ: “Cho dù hôm nay cậu thực sự che giấu sức mạnh, bổn thiếu gia đây hôm nay cũng phải đánh cho cậu bò ra đất”.
“Nói hay lắm, đáng tiếc anh không có bản lĩnh đ”".
Giang Vũ lần này không hề né tránh, lui lại nửa bước sau đó lấy đà dồn sức đấm mạnh một đấm về phía trước.
“Bổn thiếu gia lúc trước không có phòng bị mới để cho cậu được nước lấn tới”.
Kim Tái An đáy mắt thoáng vẻ điên cuồng, nói bằng giọng âm độc: “Bây giờ cậu còn dám đánh trực diện với tôi, vậy thì đi chết đi!”
“Uỳnh!”, một tiếng động cực lớn vang lên.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nắm đấm của Giang Vũ và Kim Tái An va chạm vào nhau, nội kình khủng khiếp va chạm, khiến cho cả lôi đài rung lên.
“Cậu thế mà lại có sức chiến đấu của một Tông sư”.
Sau một đấm, Kim Tái An kinh hãi hô lên, lập tức hai cánh tay chuyển động, không ngừng đấm về phía Giang Vũ.
Giang Vũ vẫn vẻ mặt bình tĩnh, đồng thời dùng cả hai tay đón đầu trực tiếp với nắm đấm của Kim Tái An.
“Uỳnh uỳnh...”.
Theo từng tiếng nổ đinh tai khi hai nắm đấm va chạm vang lên, mọi người đứng xem xung quanh chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng mờ của những cú đấm giữa hai người Giang Vũ và Kim Tái An.
Tất cả mọi người đều nín thở, chời đợi nhìn thấy kết quả sau cùng của trận đấu này.
Thắng bại khó lường, lại cũng chẳng có ai nói thêm những lời thừa thãi nữa.
“A!”
Không biết sau bao nhiêu cú đấm được tung ra, Kim Tái An bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà Giang Vũ thì lại rất nhanh lùi về phía sau.
“Chuyện gì? Ai thắng rồi?”
“Giang Vũ lui về phía sau trước, mà Kim Tái An lại phát ra tiếng hét thảm thiết, chuyện quái gì vậy?”
...
Tất cả mọi người đều khó hiểu và bắt đầu xôn xao bàn tán.
“Khốn kiếp, cậu không tuân thủ võ đức, lại dám dẫm vào chân tôi”.
Đúng vào lúc mọi người chẳng hiểu ra làm sao, Kim Tái An khập khiễng dịch người lui về phía sau.
Mọi người lúc này mới phát hiện, bàn chân phải của Kim Tái An đã đầm đìa máu, cả mu bàn chân đã bị dẫm bẹp, có lẽ xương bàn chân đã bị vỡ vụn rồi.
“Anh và tôi là quyết đấu không có giới hạn, đừng nói dẫm lên chân, cho dù đá vào bộ hạ của anh thì cũng là hợp tình hợp lý”.
Giang Vũ cười he he nhìn Kim Tái An nói: “Có trách thì trách anh chưa từng xem phim gongfu, bị dẫm cũng đáng đời”.
“Cậu bây giờ đã thực sự chọc giận tôi rồi!”
Sau khi ổn định lại vết thương dưới chân, Kim Tái An hai mắt xung huyết nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Hôm nay bổn thiếu gia cho dù không cần gốc dược liệu trăm năm tuổi kia, cũng phải giết chết cậu”.
“Đừng bốc phét nữa, anh nếu thực sự có bản lính thì cũng không đến mức bị tôi đánh cho tàn phế một chân”.
Giang Vũ bĩu môi đầy vẻ chẳng để tâm, chiến đấu với Kim Tái An, anh đều chẳng dùng đến pháp thuật và trận pháp đã có thể đánh anh ta như đánh chó.
“Là do cậu ép tôi đó!”
Kim Tái An trong đáy mắt đằng đằng sát khí, từ từ nhấc bàn tay phải lên: “Để cho cậu chứng kiến một chút tuyệt chiêu của tôi!”
Vừa dứt lời, bàn tay phải của Kim Tái An bỗng nhiên bùng lên một luồng ánh sáng màu trắng, tiếp đó trong tay anh ta xuất hiện một con dao dài nửa mét màu trắng gần như trong suốt.
“Anh thế mà lại mang cả vũ khí, đúng là không tuân thủ võ đức!”
Giang Vũ nghi hoặc nhìn vào con dao trong tay Kim Tái An.
“Tiểu nhân vô tri. Đây là một loại bản lĩnh có thể ngưng tụ nội kình của ông đây, không phải là vũ khí gì cả”, Kim Tái An khinh bỉ đáp lại.
“Nội kình hóa thành thực thể!”
Nhìn thấy cảnh này, anh em nhà họ Ngô cùng ông Lữ và những người khác trong võ đạo đứng xem trận đấu đều ngạc nhiên thốt lên.
Đa phần khán giả đều không hiểu chuyện gì nên đều ngơ ngác, Kim Tái An từ đâu moi ra vũ khí này vậy, không hợp với quy định gì cả!
“Đại ca cẩn thận!”
Nhìn thấy Giang Vũ không nhận ra bản lĩnh này của Kim Tái An, Ngô Khai Sơn sốt ruột gào lên: “Đó chính là bản lĩnh thực thể hóa nội kình mà chỉ có kẻ mạnh Tông sư mới lĩnh ngộ ra được, anh phải thực sự cẩn thận!”