-
Chương 140: Dám làm người của tôi bị thương thì phải chết!
Đối mặt với nắm đấm của Kim Dũng, Hoàng Long không ngừng hộc máu.
Nhưng cho dù ngực bị đánh lõm, xương sườn bị gãy thì Hoàng Long vẫn cắn răng, không dám kêu la một tiếng.
Khi Hoàng Long bị đánh đến mức phải quỳ trên mặt đất, Kim Dũng liền tung ra một cước đá vào mặt ông ta, khiến cho ông ta không đứng dậy nổi nữa: "Không phải là ông cứng rắn lắm hay sao, đứng lên nữa đi?"
"Cậu chủ, mọi việc đã xong xuôi rồi".
Sau khi xác nhận Hoàng Long không thể đứng dậy nổi, Kim Dũng cung kính xoay người, ý bảo Kim Tái An có thể tiến vào trong sân.
"Chó gác cổng, ông trung thành với Giang Vũ như vậy, thế mà ông bị đánh thảm cũng không thấy hắn ra tay cứu ông, thật đáng thương!"
Khi đi ngang qua Hoàng Long, Kim Tái An mỉa mai nói, sau đó đi về phía cửa biệt thự, nhưng chân đột nhiên bị kéo xuống.
Hoàng Long đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn ôm lấy chân của Kim Tái An, nói một câu không rõ ràng: "Chỉ cần tôi chưa chết thì cậu đừng mơ tưởng có thể quấy rầy cậu chủ nhà tôi".
Trước đó, Giang Vũ đã đúng khi nói rằng Hoàng Long là người duy nhất xung quanh anh mà anh có thể tin tưởng tuyệt đối, bởi vì không có ai trung thành với anh hơn Hoàng Long.
"Con mẹ nó ông đúng là chán sống, dám làm bẩn quần áo của tôi!"
Kim Tái An vô cùng tức giận, liền muốn đấm vào đầu Hoàng Long.
Đừng nói là bản thân đã bị trọng thương, cho dù Hoàng Long đang ở trạng thái tốt nhất thì cũng sẽ bị một đấm này đánh chết.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Ngay sau đó, từ trong biệt thự có một ảo ảnh lướt ra ngoài, bế Hoàng Long ra khỏi phạm vi nắm đấm của Kim Tái An.
"Hoàng Long, ông thế nào rồi, ông không sao chứ?"
Giang Vũ đặt Hoàng Long ở trên bậc thang trước cửa, quan tâm kiểm tra thân thể của ông ta.
"Cậu chủ, Hoàng Long bất tài, tôi…!"
Hoàng Long suy yếu muốn xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu.
"Đừng nói nữa, may là có ông, nếu không lần đột phá này của tôi đã bị người ta phá hoại rồi".
Giang Vũ lập tức thi triển Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ để khống chế vết thương của Hoàng Long, đồng thời ngẩng đầu lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Tái An: "Cậu Kim, người không mời mà đến còn dám đánh người của tôi thành như vậy, đúng là quá đáng!"
Sau khi dùng Phá Linh Đan, Giang Vũ tu luyện một đêm, vừa mới mới thành công đột phá đến luyện khí cấp bảy.
Bởi vì tu luyện không phân tâm, hơn nữa đang ở thời khắc đột phá mấu chốt, cho nên Giang Vũ không cảm ứng được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may có Hoàng Long ngăn cản, bằng không một khi Kim Tái An xông vào thì lần đột phá này của Giang Vũ liền thất bại.
"Con chó gác cổng này dám ngăn cản cậu chủ nhà tôi, chưa bị tôi giết đã là thủ hạ lưu tình rồi".
Không đợi Kim Tái An mở miệng, Kim Dũng đã khinh thường đáp lại.
"Là anh đã đánh ông ấy thành như vậy sao?"
Giang Vũ nheo mắt, vừa giúp Hoàng Long chữa thương, vừa lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Dũng.
"Là tôi bảo anh ta đánh đó, sao nào?"
Kim Tái An đứng trước mặt Kim Dũng, khiêu khích nhìn Giang Vũ
"Cậu Kim oai phong như vậy, sao lúc trước lại quỳ xuống nhận sai trước mặt chúng tôi nhỉ?", Giang Vũ chế nhạo nhìn về phía Kim Tái An nói.
"Bớt nói nhảm đi!"
Bị Giang Vũ nhắc tới chuyện mất mặt trước đó, sắc mặt Kim Tái An liền trở nên lạnh lẽo: "Lần này tôi đến đây để lấy lại cây Thái Tuế trăm năm, biết thức thời liền ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không…"
"Cây Thái Tuế đó đã bị tôi ăn rồi, trả thế nào được nữa?", Giang Vũ không kiên nhẫn ngắt lời Kim Tái An.
"Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi Giang Châu, cậu còn dám kiêu ngạo như vậy, thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?", trong mắt Kim Tái An lóe ra tia sắt lạnh.
"Nếu như anh có bản lĩnh thì cứ tới đi, tôi tiếp!", Giang Vũ không khách khí đáp lại.
"Không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa mà vẫn dám mạnh miệng như vậy".
Kim Tái An liên tục gật đầu, khiêu khích nói: "Cậu có dám đánh một trận với tôi không? Nếu tôi thắng thì cậu phải giao cây Thái Tuế trăm năm đó ra".
"Nếu tôi thắng thì anh cũng phải giao cho tôi một cây dược liệu trăm năm khác!"
Giang Vũ đồng ý không chút do dự.
"Được!"
Kim Tái An nở nụ cười quỷ dị, nói: “Ba ngày sau tôi và cậu sẽ quyết đấu tại Hắc Long Đàm ở thành phố Ngô”.
Từng chứng kiến trận chiến giữa Giang Vũ cùng Kim Chiêm Long, Kim Tái An biết rõ thực lực của Giang Vũ, nhưng Giang Vũ thì vẫn chưa biết thực lực thật sự của anh ta.
Bởi vậy Kim Tái An tuyệt đối tin tưởng mình có thể đánh bại Giang Vũ, không quan tâm tiền cược là gì.
"Ba ngày sau tôi nhất định sẽ đến cuộc hẹn", trong mắt Giang Vũ lóe ra tia sắc lạnh.
Bây giờ Giang Vũ rất muốn ra tay giết Kim Tái An, nhưng Hoàng Long bị thương quá nặng, cần được chữa trị cấp bách, hơn nữa Kim Tái An cũng đã đồng ý dùng một cây dược liệu trăm năm làm tiền đặt cược, cho nên anh cũng đồng ý đợi thêm ba ngày.
"Hy vọng đến lúc đó cậu sẽ không lâm trận bỏ chạy".
Kim Tái An nhìn Giang Vũ thật sâu, sau đó xoay người bước ra ngoài sân: "Kim Dũng, chúng ta đi!"
"Chờ đã, kẻ dám đánh người của tôi bị thương thì phải để mạng lại đây".
Đúng lúc này, Giang Vũ gầm lên một tiếng, đột nhiên vọt tới trước mặt Kim Dũng, đánh một chưởng vào thái dương của hắn ta.
"A!"
Đối mặt với công kích của Giang Vũ, Kim Dũng không kịp phản ứng, vừa kêu lên một tiếng thảm thiết thì đã bị đánh vỡ đầu mà chết.
Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên khi Kim Tái An phản ứng lại thì cũng không kịp ngăn cản.
"Đồ khốn, tôi và cậu đã quyết định quyết chiến, vậy mà cậu còn giết người của tôi, đúng là không có võ đức".
Nhìn thi thể của Kim Dũng, Kim Tái An phẫn nộ mắng.
Sau khi giết chết Kim Dũng, Giang Vũ lập tức trở lại bên cạnh Hoàng Long tiếp tục trị liệu cho ông ta, cười lạnh nói: "Chuyện tôi và anh quyết đấu không liên quan gì đến chuyện người của anh chết. Hắn ta dám đánh người của tôi bị thương thì hắn ta phải chết!"
"Cậu đúng là kẻ ngoan độc!"
Kim Tái An siết chặt nắm tay, cố nén xúc động ra tay ngay lúc này.
Anh ta sợ Kỷ Tuyết Tình trả thù nên mới hẹn quyết chiến với Giang Vũ, chuẩn bị giết chết Giang Vũ trên võ đài trước mặt mọi người, như vậy thì Kỷ Tuyết Tình cũng không có cớ gì mà trả thù.
"Nếu như anh không muốn ra tay thì mang xác của hắn ta cút đi!"
Sắc mặt Giang Vũ không chút thay đổi, lập tức đuổi khách.
"Ba ngày sau tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cậu cả vốn lẫn lãi".
Kim Tái An cuối cùng vẫn kiêng kị Kỷ Tuyết Tình, đành chịu đựng vác xác Kim Dũng trên vai rời đi.
Sau khi Kim Tái An rời đi, Giang Vũ lập tức tập trung tinh lực chữa thương cho Hoàng Long.
Cũng may Giang Vũ có y thuật thông thần, sau một thời gian nỗ lực đã có thể kéo Hoàng Long từ cửa tử sống lại.
Nếu như Hoàng Long chết như vậy thì Giang Vũ sẽ áy náy cả đời.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Khi anh em nhà họ Ngô ra khỏi phòng, họ nhìn thấy Hoàng Long đầy vết thương nằm trên ghế sofa, liền ngạc nhiên hỏi.
Sau khi bọn họ dùng Phá Linh Đan thì cũng chuyên tâm tu luyện một buổi tối, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Giang Vũ liền kể lại chuyện Kim Tái An đến để trả thù.
"Nực cười! Nhà họ Kim ở thành phố Ngô phải không? Bây giờ tôi sẽ đi diệt cả nhà hắn!"
Sau khi biết được mọi chuyện, Ngô Khai Sơn liền tức giận quát!
"Anh cả, chỉ cần anh nói một câu thì hôm nay anh em tôi liền đến thành phố Ngô tiêu diệt nhà họ Kim".
Sắc mặt của Ngô Khai Thiên cũng âm trầm đến cực điểm.
Kiếm Thần Thanh Phong đã ra lệnh cho bọn họ bảo vệ Giang Vũ, vừa mới qua một ngày mà chuyện lớn như vậy đã xảy ra.
Cũng may người bị thương là Hoàng Long, bằng không nếu Giang Vũ có mệnh hệ gì thì anh em bọn họ, thậm chí cả phái Tuyên Đức đều có thể bị Kiếm Thần tiêu diệt.
"Tôi đã đồng ý quyết đấu với Kim Tái An, cũng không ngại đợi thêm ba ngày".
Giang Vũ lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hơn nữa còn có một cây dược liệu trăm năm tuổi làm tiền đặt cược!"
"Quyết đấu cái gì chứ!"
Ngô Khai Sơn thiếu kiên nhẫn nói: "Hiện giờ tôi đã tăng đến tông sư trung kỳ, anh hai tăng đến tông sư hậu kỳ, anh cả cũng đã đột phá đến tông sư sơ kỳ. Chúng ta là ba tông sư cường giả, hoàn toàn có thể san bằng cả nhà họ Kim, không cần lãng phí thời gian với hắn".
"Nếu như tôi cứ dựa vào sức mạnh của hai người thì tôi sẽ không bao giờ phát triển được".
Giang Vũ kiên định tỏ thái độ: "Tôi cũng muốn thông qua trận quyết đấu với Kim Tái An để củng cố cảnh giới tông sư của mình".
"Nếu như anh muốn củng cố cảnh giới thì chúng tôi có thể bồi luyện với cậu, không nhất thiết phải quyết đấu cùng Kim Tái An".
Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết ăn nói với kiếm… ăn nói với cô Kỷ như thế nào!"
Nghe vậy, hai mắt Giang Vũ sáng lên, ánh mắt như có lửa nóng nhìn chằm chằm vào anh em nhà họ Ngô.
"Anh cả, anh, anh muốn làm gì?"
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Giang Vũ, anh em nhà họ Ngô đột nhiên cảm thấy sau lưng căng thẳng: "Tuy rằng chúng tôi tôn trọng anh nhưng chúng tôi cũng không thích đàn ông đâu".
Nhưng cho dù ngực bị đánh lõm, xương sườn bị gãy thì Hoàng Long vẫn cắn răng, không dám kêu la một tiếng.
Khi Hoàng Long bị đánh đến mức phải quỳ trên mặt đất, Kim Dũng liền tung ra một cước đá vào mặt ông ta, khiến cho ông ta không đứng dậy nổi nữa: "Không phải là ông cứng rắn lắm hay sao, đứng lên nữa đi?"
"Cậu chủ, mọi việc đã xong xuôi rồi".
Sau khi xác nhận Hoàng Long không thể đứng dậy nổi, Kim Dũng cung kính xoay người, ý bảo Kim Tái An có thể tiến vào trong sân.
"Chó gác cổng, ông trung thành với Giang Vũ như vậy, thế mà ông bị đánh thảm cũng không thấy hắn ra tay cứu ông, thật đáng thương!"
Khi đi ngang qua Hoàng Long, Kim Tái An mỉa mai nói, sau đó đi về phía cửa biệt thự, nhưng chân đột nhiên bị kéo xuống.
Hoàng Long đã ngã xuống đất không dậy nổi nhưng vẫn ôm lấy chân của Kim Tái An, nói một câu không rõ ràng: "Chỉ cần tôi chưa chết thì cậu đừng mơ tưởng có thể quấy rầy cậu chủ nhà tôi".
Trước đó, Giang Vũ đã đúng khi nói rằng Hoàng Long là người duy nhất xung quanh anh mà anh có thể tin tưởng tuyệt đối, bởi vì không có ai trung thành với anh hơn Hoàng Long.
"Con mẹ nó ông đúng là chán sống, dám làm bẩn quần áo của tôi!"
Kim Tái An vô cùng tức giận, liền muốn đấm vào đầu Hoàng Long.
Đừng nói là bản thân đã bị trọng thương, cho dù Hoàng Long đang ở trạng thái tốt nhất thì cũng sẽ bị một đấm này đánh chết.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Ngay sau đó, từ trong biệt thự có một ảo ảnh lướt ra ngoài, bế Hoàng Long ra khỏi phạm vi nắm đấm của Kim Tái An.
"Hoàng Long, ông thế nào rồi, ông không sao chứ?"
Giang Vũ đặt Hoàng Long ở trên bậc thang trước cửa, quan tâm kiểm tra thân thể của ông ta.
"Cậu chủ, Hoàng Long bất tài, tôi…!"
Hoàng Long suy yếu muốn xin lỗi, nhưng vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu.
"Đừng nói nữa, may là có ông, nếu không lần đột phá này của tôi đã bị người ta phá hoại rồi".
Giang Vũ lập tức thi triển Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ để khống chế vết thương của Hoàng Long, đồng thời ngẩng đầu lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Tái An: "Cậu Kim, người không mời mà đến còn dám đánh người của tôi thành như vậy, đúng là quá đáng!"
Sau khi dùng Phá Linh Đan, Giang Vũ tu luyện một đêm, vừa mới mới thành công đột phá đến luyện khí cấp bảy.
Bởi vì tu luyện không phân tâm, hơn nữa đang ở thời khắc đột phá mấu chốt, cho nên Giang Vũ không cảm ứng được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Cũng may có Hoàng Long ngăn cản, bằng không một khi Kim Tái An xông vào thì lần đột phá này của Giang Vũ liền thất bại.
"Con chó gác cổng này dám ngăn cản cậu chủ nhà tôi, chưa bị tôi giết đã là thủ hạ lưu tình rồi".
Không đợi Kim Tái An mở miệng, Kim Dũng đã khinh thường đáp lại.
"Là anh đã đánh ông ấy thành như vậy sao?"
Giang Vũ nheo mắt, vừa giúp Hoàng Long chữa thương, vừa lạnh lùng địa nhìn về phía Kim Dũng.
"Là tôi bảo anh ta đánh đó, sao nào?"
Kim Tái An đứng trước mặt Kim Dũng, khiêu khích nhìn Giang Vũ
"Cậu Kim oai phong như vậy, sao lúc trước lại quỳ xuống nhận sai trước mặt chúng tôi nhỉ?", Giang Vũ chế nhạo nhìn về phía Kim Tái An nói.
"Bớt nói nhảm đi!"
Bị Giang Vũ nhắc tới chuyện mất mặt trước đó, sắc mặt Kim Tái An liền trở nên lạnh lẽo: "Lần này tôi đến đây để lấy lại cây Thái Tuế trăm năm, biết thức thời liền ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không…"
"Cây Thái Tuế đó đã bị tôi ăn rồi, trả thế nào được nữa?", Giang Vũ không kiên nhẫn ngắt lời Kim Tái An.
"Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi Giang Châu, cậu còn dám kiêu ngạo như vậy, thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?", trong mắt Kim Tái An lóe ra tia sắt lạnh.
"Nếu như anh có bản lĩnh thì cứ tới đi, tôi tiếp!", Giang Vũ không khách khí đáp lại.
"Không có Kỷ Tuyết Tình làm chỗ dựa mà vẫn dám mạnh miệng như vậy".
Kim Tái An liên tục gật đầu, khiêu khích nói: "Cậu có dám đánh một trận với tôi không? Nếu tôi thắng thì cậu phải giao cây Thái Tuế trăm năm đó ra".
"Nếu tôi thắng thì anh cũng phải giao cho tôi một cây dược liệu trăm năm khác!"
Giang Vũ đồng ý không chút do dự.
"Được!"
Kim Tái An nở nụ cười quỷ dị, nói: “Ba ngày sau tôi và cậu sẽ quyết đấu tại Hắc Long Đàm ở thành phố Ngô”.
Từng chứng kiến trận chiến giữa Giang Vũ cùng Kim Chiêm Long, Kim Tái An biết rõ thực lực của Giang Vũ, nhưng Giang Vũ thì vẫn chưa biết thực lực thật sự của anh ta.
Bởi vậy Kim Tái An tuyệt đối tin tưởng mình có thể đánh bại Giang Vũ, không quan tâm tiền cược là gì.
"Ba ngày sau tôi nhất định sẽ đến cuộc hẹn", trong mắt Giang Vũ lóe ra tia sắc lạnh.
Bây giờ Giang Vũ rất muốn ra tay giết Kim Tái An, nhưng Hoàng Long bị thương quá nặng, cần được chữa trị cấp bách, hơn nữa Kim Tái An cũng đã đồng ý dùng một cây dược liệu trăm năm làm tiền đặt cược, cho nên anh cũng đồng ý đợi thêm ba ngày.
"Hy vọng đến lúc đó cậu sẽ không lâm trận bỏ chạy".
Kim Tái An nhìn Giang Vũ thật sâu, sau đó xoay người bước ra ngoài sân: "Kim Dũng, chúng ta đi!"
"Chờ đã, kẻ dám đánh người của tôi bị thương thì phải để mạng lại đây".
Đúng lúc này, Giang Vũ gầm lên một tiếng, đột nhiên vọt tới trước mặt Kim Dũng, đánh một chưởng vào thái dương của hắn ta.
"A!"
Đối mặt với công kích của Giang Vũ, Kim Dũng không kịp phản ứng, vừa kêu lên một tiếng thảm thiết thì đã bị đánh vỡ đầu mà chết.
Bởi vì sự việc xảy ra quá đột ngột nên khi Kim Tái An phản ứng lại thì cũng không kịp ngăn cản.
"Đồ khốn, tôi và cậu đã quyết định quyết chiến, vậy mà cậu còn giết người của tôi, đúng là không có võ đức".
Nhìn thi thể của Kim Dũng, Kim Tái An phẫn nộ mắng.
Sau khi giết chết Kim Dũng, Giang Vũ lập tức trở lại bên cạnh Hoàng Long tiếp tục trị liệu cho ông ta, cười lạnh nói: "Chuyện tôi và anh quyết đấu không liên quan gì đến chuyện người của anh chết. Hắn ta dám đánh người của tôi bị thương thì hắn ta phải chết!"
"Cậu đúng là kẻ ngoan độc!"
Kim Tái An siết chặt nắm tay, cố nén xúc động ra tay ngay lúc này.
Anh ta sợ Kỷ Tuyết Tình trả thù nên mới hẹn quyết chiến với Giang Vũ, chuẩn bị giết chết Giang Vũ trên võ đài trước mặt mọi người, như vậy thì Kỷ Tuyết Tình cũng không có cớ gì mà trả thù.
"Nếu như anh không muốn ra tay thì mang xác của hắn ta cút đi!"
Sắc mặt Giang Vũ không chút thay đổi, lập tức đuổi khách.
"Ba ngày sau tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cậu cả vốn lẫn lãi".
Kim Tái An cuối cùng vẫn kiêng kị Kỷ Tuyết Tình, đành chịu đựng vác xác Kim Dũng trên vai rời đi.
Sau khi Kim Tái An rời đi, Giang Vũ lập tức tập trung tinh lực chữa thương cho Hoàng Long.
Cũng may Giang Vũ có y thuật thông thần, sau một thời gian nỗ lực đã có thể kéo Hoàng Long từ cửa tử sống lại.
Nếu như Hoàng Long chết như vậy thì Giang Vũ sẽ áy náy cả đời.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Khi anh em nhà họ Ngô ra khỏi phòng, họ nhìn thấy Hoàng Long đầy vết thương nằm trên ghế sofa, liền ngạc nhiên hỏi.
Sau khi bọn họ dùng Phá Linh Đan thì cũng chuyên tâm tu luyện một buổi tối, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Giang Vũ liền kể lại chuyện Kim Tái An đến để trả thù.
"Nực cười! Nhà họ Kim ở thành phố Ngô phải không? Bây giờ tôi sẽ đi diệt cả nhà hắn!"
Sau khi biết được mọi chuyện, Ngô Khai Sơn liền tức giận quát!
"Anh cả, chỉ cần anh nói một câu thì hôm nay anh em tôi liền đến thành phố Ngô tiêu diệt nhà họ Kim".
Sắc mặt của Ngô Khai Thiên cũng âm trầm đến cực điểm.
Kiếm Thần Thanh Phong đã ra lệnh cho bọn họ bảo vệ Giang Vũ, vừa mới qua một ngày mà chuyện lớn như vậy đã xảy ra.
Cũng may người bị thương là Hoàng Long, bằng không nếu Giang Vũ có mệnh hệ gì thì anh em bọn họ, thậm chí cả phái Tuyên Đức đều có thể bị Kiếm Thần tiêu diệt.
"Tôi đã đồng ý quyết đấu với Kim Tái An, cũng không ngại đợi thêm ba ngày".
Giang Vũ lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hơn nữa còn có một cây dược liệu trăm năm tuổi làm tiền đặt cược!"
"Quyết đấu cái gì chứ!"
Ngô Khai Sơn thiếu kiên nhẫn nói: "Hiện giờ tôi đã tăng đến tông sư trung kỳ, anh hai tăng đến tông sư hậu kỳ, anh cả cũng đã đột phá đến tông sư sơ kỳ. Chúng ta là ba tông sư cường giả, hoàn toàn có thể san bằng cả nhà họ Kim, không cần lãng phí thời gian với hắn".
"Nếu như tôi cứ dựa vào sức mạnh của hai người thì tôi sẽ không bao giờ phát triển được".
Giang Vũ kiên định tỏ thái độ: "Tôi cũng muốn thông qua trận quyết đấu với Kim Tái An để củng cố cảnh giới tông sư của mình".
"Nếu như anh muốn củng cố cảnh giới thì chúng tôi có thể bồi luyện với cậu, không nhất thiết phải quyết đấu cùng Kim Tái An".
Ngô Khai Thiên nghiêm túc nhìn Giang Vũ nói: "Nếu như anh xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không biết ăn nói với kiếm… ăn nói với cô Kỷ như thế nào!"
Nghe vậy, hai mắt Giang Vũ sáng lên, ánh mắt như có lửa nóng nhìn chằm chằm vào anh em nhà họ Ngô.
"Anh cả, anh, anh muốn làm gì?"
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Giang Vũ, anh em nhà họ Ngô đột nhiên cảm thấy sau lưng căng thẳng: "Tuy rằng chúng tôi tôn trọng anh nhưng chúng tôi cũng không thích đàn ông đâu".