-
Chương 115: Lại còn biết trận pháp Thanh Long xuất hiện
Biết rõ giữa mình và cường giả Tông Sư tồn tại sự chênh lệch về tu vi, Giang Vũ vẫn dám khiêu chiến Kim Chiêm Long.
Chính là bởi vì trong trí nhớ của anh thì ngoài võ thuật ra, còn có rất nhiều thủ đoạn dùng để chiến đấu khác.
Ví dụ như Chưởng Tâm Lôi được thu triển lúc nãy cùng với trận pháp công kích tiếp theo được kích hoạt!
“Tam Tài Phá Không Trận!”
Nhìn Kim Chiêm Long đang tới gần, Giang Vũ khẽ hét lên một tiếng, hai tay đập mạnh xuống đất.
Theo động tác của Giang Vũ, Kim Chiêm Long đang xông về phía trước cảm nhận được một cảm giác cực kì nguy hiểm, vội vàng dừng lại, sau đó cả cơ thể lùi về sau.
“Bây giờ mới ý thức được sự nguy hiểm, đã muộn rồi!”
Hai tay Giang Vũ đặt trên mặt đất, lạnh lùng phun ra một chữ: "Lên!"
“Ù ù ù…”
Nương theo một tràng tiếng ù ù rất nhỏ, dưới chân Kim Chiêm Long hiện ra một hình tròn mười mét, xuất hiện vô số hình vẽ hình tròn phù văn màu trắng nhạt.
“Đáng chết, đây là chiêu thức gì vậy?”
Ý thức được tình huống không ổn, Kim Chiêm Long tức giận mắng một tiếng, tăng tốc độ lên đến cực hạn, muốn thoát khỏi phạm vi của những phù văn quỷ dị này.
Thế nhưng, không đợi Kim Chiêm Long thoát khỏi phạm vi của phù văn, bốn phương tám hướng xuất hiện một cỗ áp lực vô hình cực kì khủng bố, khiến cho cơ thể ông ta không thể nhúc nhích được.
Cùng lúc đó, phù văn dưới chân dần dần lớn hơn, tiếp theo lấy thân thể Kim Chiêm Long làm trung tâm, không khí trong phạm vi hình vẽ hình tròn điên cuồng nén lại.
“Không xong rồi!”
Cảm nhận được không khí chung quanh đè nén dần về phía cơ thể của mình, Kim Chiêm Long gần như không thể hít thở nổi sắc mặt nhanh chóng thay đổi, điên cuồng vận công tăng lực phòng ngự của tấm bảo vệ cương khí lên đến cực hạn.
“Ầm ầm!”
Khi độ sáng của phù văn trên mặt đất đạt đến mức tối đa và không khí bên trong hình vẽ hình tròn cũng được nén đến mức tối đa, lấy cơ thể của Kim Chiêm Long làm trung tâm để kích hoạt một vụ nổ khủng khiếp.
Trong nháy mắt, con đường bằng xi măng bị nổ tung, bốn phía toàn là bụi mù mịt.
Kim Tái An đứng ở bên cạnh và Kỷ Tuyết Tình đang ở trong xe đều bị mọi chuyện xảy ra trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Kim Tái An, anh ta không biết chiêu thức mà Giang Vũ thi triển là gì, nhưng anh ta lại hiểu rất rõ Kim Chiêm Long chính là một cường giả Tông Sư hàng thật giá thật.
Vốn tưởng rằng Kim Chiêm Long tiện tay là có thể đánh chết một tên nhóc Đại Sư nội kình không có tiếng tăm gì kia, lại không ngờ rằng đến khi chiến đấu lại khó khăn đến như thế.
“Ôi trời ơi, anh ấy còn biết trận pháp!”
Kỷ Tuyết Tình phản ứng lại sau khi cảm thấy chấn động, không nhịn được đi xuống ô tô, cảm thán: "Người nhà họ Kỷ thân là hoàng tộc Đông Nam cũng chỉ có một vị đại sư trận pháp tọa trấn, không ngờ Giang Vũ cũng hiểu biết về trận pháp, quá toàn năng!"
Kim Tái An và Kim Chiêm Long không biết chiêu thức của Giang Vũ, nhưng thân là cô chủ của nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình có kiến thức sâu rộng, có thể nhận ra Chưởng Tâm Lôi của Giang Vũ là pháp thuật, giờ chiêu thức đang dùng chính là trận pháp.
Kỷ Tuyết Tình thấy không sai, chiêu thức mà Giang Vũ sử dụng chính xác là trận pháp.
Giang Vũ ban nãy đã nhân cơ hội dùng Chưởng Tâm Lôi để mở màn, lưu lại ấn kí của chân khí ở xung quanh Kim Chiêm Long, bố trí xong trận bàn, sau đó mới để cho nó hoàn toàn nổ tung.
Sau khi kích nổ tam tài phá không trận, Giang Vũ ngồi xổm trên mặt đất thở dốc, trên trán toàn là mồ hôi.
Bất luật là Chưởng Tâm Lôi hay là trận pháp đều cần dựa vào chân khí của Giang Vũ để thi triển, điều này khiến cho Giang Vũ tiêu hao thể lực cực lớn, nhưng mà kết quả lại là tương đối tốt.
“Thằng nhãi, hôm nay tôi nhất định phải giết cậu!”
Đúng lúc này, trong đám bụi mù có một tiếng gầm phẫn nộ truyền ra.
Chỉ thấy, Kim Chiêm Long quần áo rách rưới, người đầy máu tươi, tóc tai bù xù hai mắt đỏ ngầu đi ra từ trong đám bụi mù mịt.
Lúc này, cương khí bảo vệ trên người Kim Chiêm Long đã biến mất không còn dấu vết gì, trên người máu tươi đầm đìa, đã bị trận pháp Giang Vũ phá phòng.
Cơ thể của cường giả Tông Sư cũng cực kì cứng rắn, hơn nữa còn có tấm bảo vệ cương khí ngăn chặn, trận pháp của Giang Vũ vẫn chưa tạo nên sự tổn thương trí mạng cho Kim Chiêm Long.
“Không hổ là cường giả Tông Sư, chiêu thức này cũng chưa thể giết chết được ông”.
Thấy Kim Chiêm Long chưa chết, Giang Vũ chua xót lắc đầu, âm thầm nảy sinh sự ác độc: "Nếu như hôm nay không chết, vậy thì tôi đây nhất định phải luyện ra một ít độc dược và một số thứ khác để phòng thân bảo vệ tính mạng của mình”.
“Tuy rằng chiêu thức của cậu không ít, nhưng chung quy lại cũng chỉ là một Đại Sư nội kình thôi”.
Kim Chiêm Long vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa nhìn chằm chằm vào Giang Vũ một cách tàn độc: "Ở trước người có thực lực tuyệt đối, chiêu thức không thiết thực của cậu căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng mà có thể ép được tôi đến mức này thì cũng coi như cậu có chút bản lĩnh”.
"Lúc trước ông nói, tôi căn bản không phá được cương khí bảo vệ của ông, mà bây giờ lại bị tôi đánh thành ra như vậy”.
Giang Vũ đứng lên, khinh thường nhìn Kim Chiêm Long: "Đã bị tôi đánh bốp bốp vào mặt, sao ông còn có mặt mũi giả đò nữa!”
"Thằng nhãi ranh, lão già này ngày hôm nay không băm vằm cậu ra thành trăm ngàn mảnh thì tôi sẽ không mang họ Kim”.
Kim Chiêm Long xấu hổ giận dữ rống lên một tiếng, điên cuồng mà giậm chân, hóa thành một ảo ảnh hung dữ mạnh mẽ xông về phía Giang Vũ.
Đối mặt với sự tấn công như điên của Kim Chiêm Long, sắc mặt của Giang Vũ hơi thay đổi, lúc trước thể lực bị tiêu hao quá nhiều, anh đã bất lực tránh né sự công kích của đối phương.
“Nếu Giang Vũ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng tuyệt không sống một mình!”
Nhìn thấy Kim Chiêm Long khí thế hung hãn, mà bước chân Giang Vũ lại chậm dần, Kỷ Tuyết Tình giận dữ quát: "Anh còn muốn đợi đến khi nào mới ra tay?”
“Ông già kia, lui ra cho tôi!”
Ngay khi Kim Chiêm Long sắp vọt tới trước mặt Giang Vũ, một tiếng quát lớn chợt vang lên.
Giọng nói kia ở tựa như sấm sét nổ vang rền trong tai Kim Chiêm Long, khiến cho ông ta choáng váng trong nháy mắt, sự công kích của ông ta dành cho Giang Vũ cũng phải dừng lại.
Khi Kim Chiêm Long bị giọng nói cất lên bất thình lình kia làm cho đứng hình, một thanh niên tóc húi cua mặc âu phục đen áo sơ mi trắng xuất hiện trước mặt Giang Vũ.
“Thanh Long!”
Giang Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng Thanh Long, không ngờ rằng người vệ sĩ siêu cấp này vẫn luôn âm thầm bảo vệ Kỷ Tuyết Tình, mà anh lại vẫn luôn không có phát hiện ra.
“Tôi giờ cũng có hơi hiểu được tại sao cô chủ lại chung tình với cậu rồi”.
Thanh Long không quay đầu lại nói: "Với tu vi của cậu, có thể làm được đến thế này thì cũng là khá tốt rồi, lui ra đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý”.
“Cảm ơn!”
Biết Thanh Long là Đại Tông Sư, Giang Vũ cũng không nói thêm gì nữa, nói cám ơn một tiếng rồi lùi lại đứng bên cạnh Kỷ Tuyết Tình.
"Anh không sao chứ, có bị thương không?"
Kỷ Tuyết Tình quan tâm kiểm tra cơ thể Giang Vũ.
“Anh không sao, chỉ là có hơi yếu”.
Cơ thể của Giang Vũ mềm nhũn, gần như không còn sức dựa vào trên người Kỷ Tuyết Tình.
Thi triển liên tục chiêu thức Chưởng Tâm Lôi đã phải tiêu hao rất nhiều thể lực, mà sau đó, trong tình huống không cần dùng đến bất kì vật hỗ trợ nào, Giang Vũ dựa hoàn toàn vào chân khí của bản thân để sử dụng trận pháp, càng khiến cho chân khí gần dùng hết.
Nếu như không phải Thanh Long xuất hiện, vậy với trạng thái hiện tại của Giang Vũ thì không thể tiếp nổi một chiêu của Kim Chiêm Long
Kim Chiêm Long tỉnh táo lại từ trong cơn mê man, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Long: "Các hạ là ai, lại dám xen vào việc của nhà họ Kim, muốn tìm đến cái chết hay sao?”
“Chỉ là một nhà họ Kim thì vẫn chưa đủ tư cách bắt tôi phải chết”.
Mặt mày của Thanh Long không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngược lại là các ông, không muốn chết thì nhanh chóng cút đi cho tôi”.
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, ở Ngô Thành đã rất nhiều năm không ai dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên từ trong mắt Kim Chiêm Long, cười lạnh nói: "Không ngờ rằng hôm nay lại nhảy ra nhiều tên nhóc không sợ chết như vậy, đây là đang buộc lão phu đại khai sát giới mà!"
"Đường đường là cao thủ tông sư lại bị một tên nhóc Đại Sư nội kình đánh thành ra như vậy, ông có mặt mũi mà lại ra vẻ trước mặt tôi!"
Thanh Long khinh thường nhìn Kim Chiêm Long, không kiên nhẫn nói: "Cút, nếu không thì đi chết đi!”
“Đây chính là tự cậu tìm đến cái chết”.
Kim Chiêm Long nhất thời sát khí dâng trào, quay đầu nhìn Kim Tái An.
Lúc này sắc mặt Kim Tái An cũng vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói: "Chú Long, đã có người muốn chết, vậy chú cũng không cần phải nương tay, xử lý bọn họ xong thì mang người phụ nữ kia và Thái Tuế trăm năm tuổi đi”.
Kim Chiêm Long gật đầu, không nói nhảm nữa, nhanh chóng ngưng tụ nội kình trên nắm đấm, hung hăng tấn công vào ngực Thanh Long: "Đi chết đi!"
Chính là bởi vì trong trí nhớ của anh thì ngoài võ thuật ra, còn có rất nhiều thủ đoạn dùng để chiến đấu khác.
Ví dụ như Chưởng Tâm Lôi được thu triển lúc nãy cùng với trận pháp công kích tiếp theo được kích hoạt!
“Tam Tài Phá Không Trận!”
Nhìn Kim Chiêm Long đang tới gần, Giang Vũ khẽ hét lên một tiếng, hai tay đập mạnh xuống đất.
Theo động tác của Giang Vũ, Kim Chiêm Long đang xông về phía trước cảm nhận được một cảm giác cực kì nguy hiểm, vội vàng dừng lại, sau đó cả cơ thể lùi về sau.
“Bây giờ mới ý thức được sự nguy hiểm, đã muộn rồi!”
Hai tay Giang Vũ đặt trên mặt đất, lạnh lùng phun ra một chữ: "Lên!"
“Ù ù ù…”
Nương theo một tràng tiếng ù ù rất nhỏ, dưới chân Kim Chiêm Long hiện ra một hình tròn mười mét, xuất hiện vô số hình vẽ hình tròn phù văn màu trắng nhạt.
“Đáng chết, đây là chiêu thức gì vậy?”
Ý thức được tình huống không ổn, Kim Chiêm Long tức giận mắng một tiếng, tăng tốc độ lên đến cực hạn, muốn thoát khỏi phạm vi của những phù văn quỷ dị này.
Thế nhưng, không đợi Kim Chiêm Long thoát khỏi phạm vi của phù văn, bốn phương tám hướng xuất hiện một cỗ áp lực vô hình cực kì khủng bố, khiến cho cơ thể ông ta không thể nhúc nhích được.
Cùng lúc đó, phù văn dưới chân dần dần lớn hơn, tiếp theo lấy thân thể Kim Chiêm Long làm trung tâm, không khí trong phạm vi hình vẽ hình tròn điên cuồng nén lại.
“Không xong rồi!”
Cảm nhận được không khí chung quanh đè nén dần về phía cơ thể của mình, Kim Chiêm Long gần như không thể hít thở nổi sắc mặt nhanh chóng thay đổi, điên cuồng vận công tăng lực phòng ngự của tấm bảo vệ cương khí lên đến cực hạn.
“Ầm ầm!”
Khi độ sáng của phù văn trên mặt đất đạt đến mức tối đa và không khí bên trong hình vẽ hình tròn cũng được nén đến mức tối đa, lấy cơ thể của Kim Chiêm Long làm trung tâm để kích hoạt một vụ nổ khủng khiếp.
Trong nháy mắt, con đường bằng xi măng bị nổ tung, bốn phía toàn là bụi mù mịt.
Kim Tái An đứng ở bên cạnh và Kỷ Tuyết Tình đang ở trong xe đều bị mọi chuyện xảy ra trước mắt làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Kim Tái An, anh ta không biết chiêu thức mà Giang Vũ thi triển là gì, nhưng anh ta lại hiểu rất rõ Kim Chiêm Long chính là một cường giả Tông Sư hàng thật giá thật.
Vốn tưởng rằng Kim Chiêm Long tiện tay là có thể đánh chết một tên nhóc Đại Sư nội kình không có tiếng tăm gì kia, lại không ngờ rằng đến khi chiến đấu lại khó khăn đến như thế.
“Ôi trời ơi, anh ấy còn biết trận pháp!”
Kỷ Tuyết Tình phản ứng lại sau khi cảm thấy chấn động, không nhịn được đi xuống ô tô, cảm thán: "Người nhà họ Kỷ thân là hoàng tộc Đông Nam cũng chỉ có một vị đại sư trận pháp tọa trấn, không ngờ Giang Vũ cũng hiểu biết về trận pháp, quá toàn năng!"
Kim Tái An và Kim Chiêm Long không biết chiêu thức của Giang Vũ, nhưng thân là cô chủ của nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình có kiến thức sâu rộng, có thể nhận ra Chưởng Tâm Lôi của Giang Vũ là pháp thuật, giờ chiêu thức đang dùng chính là trận pháp.
Kỷ Tuyết Tình thấy không sai, chiêu thức mà Giang Vũ sử dụng chính xác là trận pháp.
Giang Vũ ban nãy đã nhân cơ hội dùng Chưởng Tâm Lôi để mở màn, lưu lại ấn kí của chân khí ở xung quanh Kim Chiêm Long, bố trí xong trận bàn, sau đó mới để cho nó hoàn toàn nổ tung.
Sau khi kích nổ tam tài phá không trận, Giang Vũ ngồi xổm trên mặt đất thở dốc, trên trán toàn là mồ hôi.
Bất luật là Chưởng Tâm Lôi hay là trận pháp đều cần dựa vào chân khí của Giang Vũ để thi triển, điều này khiến cho Giang Vũ tiêu hao thể lực cực lớn, nhưng mà kết quả lại là tương đối tốt.
“Thằng nhãi, hôm nay tôi nhất định phải giết cậu!”
Đúng lúc này, trong đám bụi mù có một tiếng gầm phẫn nộ truyền ra.
Chỉ thấy, Kim Chiêm Long quần áo rách rưới, người đầy máu tươi, tóc tai bù xù hai mắt đỏ ngầu đi ra từ trong đám bụi mù mịt.
Lúc này, cương khí bảo vệ trên người Kim Chiêm Long đã biến mất không còn dấu vết gì, trên người máu tươi đầm đìa, đã bị trận pháp Giang Vũ phá phòng.
Cơ thể của cường giả Tông Sư cũng cực kì cứng rắn, hơn nữa còn có tấm bảo vệ cương khí ngăn chặn, trận pháp của Giang Vũ vẫn chưa tạo nên sự tổn thương trí mạng cho Kim Chiêm Long.
“Không hổ là cường giả Tông Sư, chiêu thức này cũng chưa thể giết chết được ông”.
Thấy Kim Chiêm Long chưa chết, Giang Vũ chua xót lắc đầu, âm thầm nảy sinh sự ác độc: "Nếu như hôm nay không chết, vậy thì tôi đây nhất định phải luyện ra một ít độc dược và một số thứ khác để phòng thân bảo vệ tính mạng của mình”.
“Tuy rằng chiêu thức của cậu không ít, nhưng chung quy lại cũng chỉ là một Đại Sư nội kình thôi”.
Kim Chiêm Long vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa nhìn chằm chằm vào Giang Vũ một cách tàn độc: "Ở trước người có thực lực tuyệt đối, chiêu thức không thiết thực của cậu căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng mà có thể ép được tôi đến mức này thì cũng coi như cậu có chút bản lĩnh”.
"Lúc trước ông nói, tôi căn bản không phá được cương khí bảo vệ của ông, mà bây giờ lại bị tôi đánh thành ra như vậy”.
Giang Vũ đứng lên, khinh thường nhìn Kim Chiêm Long: "Đã bị tôi đánh bốp bốp vào mặt, sao ông còn có mặt mũi giả đò nữa!”
"Thằng nhãi ranh, lão già này ngày hôm nay không băm vằm cậu ra thành trăm ngàn mảnh thì tôi sẽ không mang họ Kim”.
Kim Chiêm Long xấu hổ giận dữ rống lên một tiếng, điên cuồng mà giậm chân, hóa thành một ảo ảnh hung dữ mạnh mẽ xông về phía Giang Vũ.
Đối mặt với sự tấn công như điên của Kim Chiêm Long, sắc mặt của Giang Vũ hơi thay đổi, lúc trước thể lực bị tiêu hao quá nhiều, anh đã bất lực tránh né sự công kích của đối phương.
“Nếu Giang Vũ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng tuyệt không sống một mình!”
Nhìn thấy Kim Chiêm Long khí thế hung hãn, mà bước chân Giang Vũ lại chậm dần, Kỷ Tuyết Tình giận dữ quát: "Anh còn muốn đợi đến khi nào mới ra tay?”
“Ông già kia, lui ra cho tôi!”
Ngay khi Kim Chiêm Long sắp vọt tới trước mặt Giang Vũ, một tiếng quát lớn chợt vang lên.
Giọng nói kia ở tựa như sấm sét nổ vang rền trong tai Kim Chiêm Long, khiến cho ông ta choáng váng trong nháy mắt, sự công kích của ông ta dành cho Giang Vũ cũng phải dừng lại.
Khi Kim Chiêm Long bị giọng nói cất lên bất thình lình kia làm cho đứng hình, một thanh niên tóc húi cua mặc âu phục đen áo sơ mi trắng xuất hiện trước mặt Giang Vũ.
“Thanh Long!”
Giang Vũ kinh ngạc nhìn bóng lưng Thanh Long, không ngờ rằng người vệ sĩ siêu cấp này vẫn luôn âm thầm bảo vệ Kỷ Tuyết Tình, mà anh lại vẫn luôn không có phát hiện ra.
“Tôi giờ cũng có hơi hiểu được tại sao cô chủ lại chung tình với cậu rồi”.
Thanh Long không quay đầu lại nói: "Với tu vi của cậu, có thể làm được đến thế này thì cũng là khá tốt rồi, lui ra đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý”.
“Cảm ơn!”
Biết Thanh Long là Đại Tông Sư, Giang Vũ cũng không nói thêm gì nữa, nói cám ơn một tiếng rồi lùi lại đứng bên cạnh Kỷ Tuyết Tình.
"Anh không sao chứ, có bị thương không?"
Kỷ Tuyết Tình quan tâm kiểm tra cơ thể Giang Vũ.
“Anh không sao, chỉ là có hơi yếu”.
Cơ thể của Giang Vũ mềm nhũn, gần như không còn sức dựa vào trên người Kỷ Tuyết Tình.
Thi triển liên tục chiêu thức Chưởng Tâm Lôi đã phải tiêu hao rất nhiều thể lực, mà sau đó, trong tình huống không cần dùng đến bất kì vật hỗ trợ nào, Giang Vũ dựa hoàn toàn vào chân khí của bản thân để sử dụng trận pháp, càng khiến cho chân khí gần dùng hết.
Nếu như không phải Thanh Long xuất hiện, vậy với trạng thái hiện tại của Giang Vũ thì không thể tiếp nổi một chiêu của Kim Chiêm Long
Kim Chiêm Long tỉnh táo lại từ trong cơn mê man, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Long: "Các hạ là ai, lại dám xen vào việc của nhà họ Kim, muốn tìm đến cái chết hay sao?”
“Chỉ là một nhà họ Kim thì vẫn chưa đủ tư cách bắt tôi phải chết”.
Mặt mày của Thanh Long không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Ngược lại là các ông, không muốn chết thì nhanh chóng cút đi cho tôi”.
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, ở Ngô Thành đã rất nhiều năm không ai dám nói chuyện với tôi như vậy!”
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên từ trong mắt Kim Chiêm Long, cười lạnh nói: "Không ngờ rằng hôm nay lại nhảy ra nhiều tên nhóc không sợ chết như vậy, đây là đang buộc lão phu đại khai sát giới mà!"
"Đường đường là cao thủ tông sư lại bị một tên nhóc Đại Sư nội kình đánh thành ra như vậy, ông có mặt mũi mà lại ra vẻ trước mặt tôi!"
Thanh Long khinh thường nhìn Kim Chiêm Long, không kiên nhẫn nói: "Cút, nếu không thì đi chết đi!”
“Đây chính là tự cậu tìm đến cái chết”.
Kim Chiêm Long nhất thời sát khí dâng trào, quay đầu nhìn Kim Tái An.
Lúc này sắc mặt Kim Tái An cũng vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói: "Chú Long, đã có người muốn chết, vậy chú cũng không cần phải nương tay, xử lý bọn họ xong thì mang người phụ nữ kia và Thái Tuế trăm năm tuổi đi”.
Kim Chiêm Long gật đầu, không nói nhảm nữa, nhanh chóng ngưng tụ nội kình trên nắm đấm, hung hăng tấn công vào ngực Thanh Long: "Đi chết đi!"