-
Chương 86-90
Chương 86: Chỉ sợ anh thua đến không ngóc đầu lên nổi!
Nhìn thấy Trương Minh Hiền muốn Giang Vũ chữa trị cho Trương Xảo Xảo, Lăng Phi Dương liền luống cuống.
Bruce xuất sư bất lợi, nếu Giang Vũ thật sự chữa khỏi cho Trương Xảo Xảo thì khoản vay của nhà họ Lăng có lẽ sẽ bị ngâm lại.
"Giám đốc Trương, người này rõ ràng không hề biết y thuật, nếu không thì đã không ở rể ba năm, bị người ta cắm sừng cũng không dám hé răng nói nửa lời!"
Lăng Phi Dương vội vàng nhắc nhở: "Hắn là kẻ lừa đảo, ông đừng để bị hắn lừa!"
"Tất cả những dự đoán trước đó của cậu Giang đối với con gái tôi đều đã biến thành sự thật, lừa đảo chỗ nào chứ?"
Nghe vậy, Trương Hiển Minh lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương, nói: "Ông Lăng, cảm ơn ông đã quan tâm đến con gái tôi, nhưng xin hãy cẩn thận trong lời nói của mình".
"Tôi…"
Lăng Phi Dương mấp máy môi, không có cách nào phản bác.
"Giám đốc Trương, thật sự thực xin lỗi, tôi không ngờ bệnh tình của cô Trương nghiêm trọng như vậy cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước đó”.
Thấy Lăng Phi Dương không thể phản bác, Bruce liền xin lỗi trước, sau đó lập tức cam đoan: "Tôi sẽ đưa ra cho cô Trương một kế hoạch điều trị tinh chuẩn, đảm bảo cô Trương có thể khỏi bệnh hẳn…”
"Bác sĩ Bruce không cần phải tự trách mình, là do tình huống của con gái tôi quá đặc biệt, không liên quan gì đến việc trị liệu của cậu".
Trương Hiển Minh gật đầu với Bruce một cách lịch sự, uyển chuyển nói: "Nhưng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ để cho cậu Giang đảm nhận việc trị liệu cho con gái tôi".
"Tuyệt đối không được!"
Sắc mặt Bruce thay đổi, trịnh trọng địa cảnh cáo: “Chúng ta nhất định phải tin vào khoa học, không thể tin vào kẻ miệng luôn nói đến chuyện quỷ thần này. Mê tín dị đoan sẽ hại chết người!”
Trước giờ đã kiếm được vô số tiền của từ nhà họ Trương, đương nhiên Bruce không muốn Giang Vũ phá hỏng việc tốt của mình nên lập tức phản đối.
"Bác sĩ Bruce, nếu cậu nói cậu tin vào khoa học, vậy cậu có thể giải thích tại sao vừa nãy em gái tôi lại bay lên không?", Trương Hồng Nham sốt ruột hỏi.
Sắc mặt Bruce cứng đờ, anh ta thực sự không thể giải thích được bằng khoa học chuyện vừa xảy ra với Trương Xảo Xảo.
Nhưng anh ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm được nhiều tiền, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Giám đốc Trương, nếu ông tin lời nói dối của người này thì một khi bệnh tình của cô Trương trở nên xấu đi thì sẽ không liên quan gì đến tôi”.
"Nếu sự việc trở nên tồi tệ hơn, ông muốn tôi tiếp tục chữa trị cho cô Trương thì ông phải trả thêm tiền".
Lăng Phi Dương tức giận trừng mắt nhìn Bruce, ông ta không ngờ rằng chuyên gia mà ông ta mời về trong mắt chỉ có tiền, chính là một tên hám tiền!
Nghe vậy, Trương Hiển Minh cũng do dự, mặc dù anh ta đã có chút tin tưởng Giang Vũ, nhưng anh ta cũng không chắc Giang Vũ nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Trương Xảo Xảo.
"Bố, không cần do dự!"
Thấy bố mình dao động, Trương Hồng Nham bước nhanh về phía trước, nhắc nhở nói: "Con đã tốn rất nhiều công sức để mời Giang Vũ trở lại, nếu như chúng ta còn chọc giận anh ấy thì e rằng ngay cả chú Tề và anh Thiên Minh cũng sẽ không mời anh ấy quay lại được đâu”.
Trương Hiển Minh bừng tỉnh, kiên định nhìn Giang Vũ: "Tôi tin anh Giang có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, cậu đã phí công lo lắng rồi".
Ông ta cũng sợ Giang Vũ sẽ lại bỏ đi, nếu chuyện đó xảy ra thì cho dù ông ta có đi nhờ vả Tề Bảo Quốc cũng vô dụng.
Hơn nữa, khả năng bắt được người nhảy từ tầng bốn xuống của Giang Vũ cũng đủ chứng minh anh không phải là người tầm thường, đáng để ông ta tin cậy!
"Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô Trương!"
Nhìn thấy bố con nhà họ Trương đã đưa ra quyết định, Giang Vũ mỉm cười hài lòng, tự tin đưa ra lời cam đoan.
"Nhóc con, đây không phải nơi để cậu khoe khoang lừa gạt, làm gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả!"
Bruce lạnh lùng nhìn Giang Vũ, cảnh cáo nói: “Nếu tình trạng của cô Trương trở nên tồi tệ hơn vì việc trị liệu của cậu thì kết cục của cậu sẽ rất thê thảm”.
"Lời này phải dành cho anh mới đúng!"
Giang Vũ liếc nhìn Bruce: "Những phương pháp trị liệu anh sử dụng trước đây không những không giúp cô Trương khỏe hơn mà còn kích thích cô ấy nhảy lầu suýt chết. Đây chính là bản lĩnh của một chuyên gia sao?"
"Đó… đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi".
Sắc mặt Bruce đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho tôi ba tháng, tôi cam đoan có thể khiến cho bệnh tình của cô Trương chuyển biến tốt đẹp”.
"Đối với tình huống của cô Trương thì không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy".
Giang Vũ cười khinh thường, tự tin nói: "Tôi có thể khiến cô ấy bình phục chỉ trong vài phút".
"Nói dối, cậu ta nhất định đang nói dối".
Bruce chỉ vào Giang Vũ, kích động hét lên: “Đối với bệnh tình của cô Trương thì cho dù là chuyên gia như tôi cũng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể giúp cho bệnh tình từ từ thuyên giảm, sau đó chậm rãi điều trị tiếp”.
"Người này lại nói có thể chữa trị cho cô Trương chỉ trong vài phút, đây không phải lừa đảo thì là gì?"
Những người khác cũng khó hiểu nhìn Giang Vũ, bởi vì lời nói của Giang Vũ thật sự tự tin đến mức khó có thể tin được.
Đừng nói bệnh tình của Trương Xảo Xảo quá phức tạp, đến ngay cả những dạng trầm cảm đơn giản nhất cũng không thể muốn chữa khỏi là chữa khỏi.
Các loại bệnh tâm thần thường cần thời gian điều trị lâu dài mới có thể chữa khỏi.
"Nếu anh bảo tôi là kẻ lừa đảo thì anh có dám đánh cược không?"
Nghĩ đến củ nhân sâm sáu mươi năm mà Lăng Phi Dương đưa cho Bruce trước đó, khóe miệng Giang Vũ hơi nhếch lên: “Chỉ mất mấy phút là tôi có thể chứng minh tôi không phải kẻ lừa đảo, anh có dám cược không?”
“Đương nhiên dám, cậu muốn cược cái gì?”, hai mắt Bruce sáng lên, tràn đầy tự tin.
Có rất nhiều nhà tâm lý học đẳng cấp thế giới cũng không có khả năng phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân trầm cảm nặng hoặc rối loạn căng thẳng trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, Trương Xảo Xảo mắc hai căn bệnh cùng một lúc, có đánh chết Bruce cũng không tin rằng Giang Vũ có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta chỉ trong vài phút.
“Tôi nghe nói ông Lăng đã dùng nhân sâm sáu mươi năm làm thù lao để mời anh đến đây, vậy lấy nhân sâm này đánh cược đi”.
Giang Vũ liếm môi, nhìn Bruce cười nói: "Tôi thắng thì anh đưa nhân sâm cho tôi, tôi thua thì tôi cũng đưa cho anh một món dược liệu sáu mươi năm khác".
Thật ra hiện tại trong tay Giang Vũ không hề có dược liệu sáu mươi năm tuổi, cho nên anh cũng rất ham muốn có được loại dược liệu này.
Tuy nhiên Giang Vũ rất tự tin vào bản thân nên đã nghĩ đến việc dùng tay không lừa lấy cây nhân sâm trong tay Bruce.
"Được! Tôi đánh cược với cậu, nhưng cậu phải cược thêm!"
Nghe Giang Vũ nói, Bruce mỉm cười, hai mắt sáng lên, nói: "Ngoại trừ cây nhân sâm kia thì tôi sẽ dùng hết tiền tiết kiệm của mình để đặt cược thêm 50 triệu, cậu có dám cược không?"
Là một chuyên gia tâm lý đẳng cấp thế giới, Bruce không chỉ tự tin không kém mà còn tin chắc rằng không ai có thể chữa khỏi căn bệnh nghiêm trọng của Trương Xảo Xảo chỉ trong một thời gian ngắn.
Cho dù có cược mạng thì anh ta cũng sẽ không hề do dự mà cược ra toàn bộ.
"Anh muốn cược thêm sao!"
Giang Vũ sửng sốt, nét mặt đột nhiên trở nên kỳ quái.
"Cậu sợ rồi sao?"
Nhìn thấy phản ứng của Giang Vũ, Bruce còn tưởng rằng Giang Vũ hèn nhát, liền khiêu khích nói: "Nếu biết sợ rồi thì cứ ngoan ngoãn tự thừa nhận bản thân chính là kẻ lừa đảo sau đó cút đi, tôi sẽ tiếp tục chữa trị cho cô Trương".
"Tôi chỉ sợ anh thua không ngóc đầu lên nổi thôi!"
Giang Vũ sờ sờ cằm, nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn cây nhân sâm trong tay anh, không ngờ anh lại chủ động muốn dâng cho tôi thêm năm mươi triệu, đúng là ngại quá!”
"Khoác lác, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giành chiến thắng sao!", Lăng Phi Dương khinh thường nhìn Giang Vũ nói.
"Nếu như ông Lăng đã nói như vậy thì chi bằng ông cũng tham gia, thế nào?"
Giang Vũ nheo mắt nhìn Lăng Phi Dương một cách khiêu khích: "Vừa hay một trăm triệu trước đây tôi lấy từ cậu Lăng tôi còn chưa dùng tới đâu!"
Lăng Phi Dương liếc nhìn Bruce đang tràn đầy tự tin, tức giận noi: “Tôi cược 500 triệu, nếu cậu thua thì ngoài 100 triệu cậu còn phải đưa cho tôi phương thuốc của Đan Sinh Cân Tục Cốt, Đan Ngưng Chi cùng Đan Long Hổ, cậu dám cược không?”
Chương 87: Ông dám chết thì tôi dám chôn!
Lăng Phi Dương đã điều tra chi tiết về thân phận bối cảnh của Bruce, ông ta biết Bruce là một trong hai mươi chuyên gia tâm lý hàng đầu thế giới nên mới bỏ ra rất nhiều tiền để mời anh ta về đây.
Vì vậy khi thấy Bruce tiêu hết tài sản để đánh cược với Giang Vũ, Lăng Phi Dương cũng muốn cược lớn.
Nếu có thể lấy được phương thuốc của ba loại thần dược từ tay Giang Vũ thì nhà họ Lăng sẽ không cần phải chuyển trọng tâm sản nghiệp của mình nữa, họ chỉ cần đổi tên ba loại thuốc này rồi đưa chúng ra thị trường là có thể kiếm tiền.
Như vậy thì nhà họ Lăng chẳng những có thể xoay chuyển thế cục thất bại trên thị trường y dược - mỹ phẩm, còn có thể dựa vào ba loại thần dược này để phát triển vượt bậc, vượt ra khỏi Giang Đông, trở nên nổi tiếng khắp thế giới.
"Cược nhỏ thì vui, cược lớn thì hại thân!"
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn đánh cược 100 triệu mà cậu Lăng đưa cho tôi, cho dù có thua cũng sẽ không đau lòng”.
“Vậy mà ông Lăng lại vung tay cược đến 500 triệu, có phải là chơi lớn quá rồi không?”
Giang Vũ nhìn Lăng Phi Dương, nét mặt kỳ quái: "Với tình hình hiện tại của nhà họ Lăng thì ông có đủ khả năng lấy ra 500 triệu không?"
"Hừ! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Mặc dù hiện tại nhà họ Lăng đang gặp khó khăn nhưng năm trăm triệu cũng không phải là vấn đề".
Lăng Phi Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Nếu không dám cược thì cứ thừa nhận mình là kẻ lừa đảo rồi cút đi!"
"Tôi có gì mà không dám cược, ông dám chết thì tôi dám chôn!"
Giang Vũ phá lên cười, vốn dĩ anh chỉ muốn lấy cây nhân sâm sáu mươi năm tuổi, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn số tiền lớn đến 550 triệu!
"Vậy mời giám đốc Trương làm chứng".
Lăng Phi Dương gật đầu mạnh mẽ, nhìn Trương Hiển Minh.
"Được, tôi đồng ý".
Trương Hiển Minh mỉm cười, kiên định nói: "Ở tỉnh Giang Đông tôi có tư cách làm công chứng viên, không ai có thể thua mà không chung cược!"
"Bố, bố đang làm cái gì vậy?"
Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Trương Hiển Minh, nói nhỏ: "Bọn họ lợi dụng sức khỏe của Xảo Xảo để cá cược, thật quá đáng. Sao bố lại đồng ý với bọn họ?"
"Hồng Nhan, con vẫn còn quá trẻ!"
Trương Hiển Minh mỉm cười, giải thích: "Bởi vì bọn họ đã đặt cược quá lớn cho nên bọn họ mới phải cẩn thận chữa trị cho Xảo Xảo".
"Cược càng lớn thì Xảo Xảo càng nhận được trị liệu tốt hơn. Sao bố lại không đồng ý chứ?"
"Con hiểu rồi, vẫn là bố sáng suốt nhất!"
Trương Hồng Nham chợt bừng tỉnh, âm thầm ngưỡng mộ, quả nhiên gừng càng già càng cay!
Sau khi ba bên thống nhất, đoàn người trở lại phòng của Trương Xảo Xảo.
Người hầu của nhà họ Trương đã sửa xong cửa sổ, còn Trương Xảo Xảo vẫn đang mê man ngủ trên giường.
"Mở hết rèm ra".
Sau khi vào cửa, Giang Vũ chậm rãi bước về phía cửa sổ.
Sắc mặt Trương Hiển Minh tái đi, ông ta nhắc nhở: "Cậu Giang, con gái của tôi không thể chịu được ánh sáng..."
"Đó chỉ là bóng đen tâm lý. Nếu như cứ để chuyện này tiếp diễn thì tình hình của cô Trương sẽ càng tồi tệ hơn".
Giang Vũ ngắt lời Trương Hiển Minh mà không quay đầu lại, thẳng thừng mở tấm rèm trước mặt ra: "Lúc nãy cô ấy nhảy lầu cũng đã tiếp xúc với ánh sáng, thần trí còn được khôi phục một chút"
"Đúng đúng đúng! Lúc nãy Xảo Xảo còn nhận ra tôi, gọi tôi là anh hai!"
Trương Hồng Nham liên tục gật đầu, nhanh chóng chạy đến các cửa sổ khác và mở toàn bộ rèm cản sáng ra.
Chẳng bao lâu sau, căn phòng tối đen đã được ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Khi ánh nắng chiếu vào Trương Xảo Xảo, Trương Xảo Xảo vốn đang mê man bất tỉnh thì lập tức lộ ra vẻ đau đớn, cơ thể run rẩy dữ dội.
"Cậu Giang, con gái tôi bị sao vậy? Nó thật sự không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời đâu".
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trương Xảo Xảo, Trương Hiển Minh lo lắng đề nghị: "Hay là cậu kéo rèm lại trước đi!"
"Hừm! Bệnh tình nghiêm trọng của cô Trương vốn không thể tiếp xúc được với ánh sáng!"
Bruce hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Thằng nhóc này căn bản không có kiến thức tâm lý học, chỉ đứng đây nói bậy bạ mà thôi".
"Giang Vũ, nếu như cô Trương xảy ra chuyện gì thì cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, và chúng tôi liền thắng cược".
Lăng Phi Dương hoàn toàn không quan tâm đến sự sống và cái chết của Trương Xảo Xảo, ông ta chỉ muốn thắng cược càng sớm càng tốt.
"Không cần sốt ruột, dù sao cũng sẽ có kết quả sớm thôi".
Giang Vũ liếc nhìn Lăng Phi Dương và Bruce: "Nếu như anh đã là chuyên gia tâm lý học thì anh nên biết rằng mặc dù người bệnh mắc chứng trầm cảm xuất hiện chung với các triệu chứng kích động thì bệnh nhân cũng không thể bị rối loạn căng thẳng và trầm cảm sâu trong chung một thời điểm".
"Mặc dù trường hợp mắc cả hai căn bệnh này rất hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra".
Bruce kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Chính là bởi vì triệu chứng nghiêm trọng như vậy nên tôi khẳng định anh không thể chữa khỏi trong một khoảng thời gian ngắn”.
“Cho dù vậy thì e rằng chuyên gia tâm lý học các người cũng không thể chữa khỏi, hoặc là các người ngay từ đầu đã không có năng lực chữa trị”.
Giang Vũ nhìn Bruce, kiên quyết nói: "Bởi vì đây vốn không phải là bệnh".
"Đừng nói nhảm nữa, nếu có bản lĩnh thì cứ chữa khỏi bệnh cho cô Trương trước, bằng không thì mau nhận thua rồi chung cược".
Bruce sốt ruột thúc giục, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
Bởi vì thật sự từ trước đến nay những bệnh nhân mắc hai căn bệnh cứng đầu này chưa bao giờ được các chuyên gia tâm lý chữa khỏi.
Bệnh nhân hoặc sẽ chết một cách bi thảm, hoặc sẽ hồi phục một cách khó hiểu, điều mà khoa học hoàn toàn không thể giải thích được.
"Bây giờ tôi sẽ cho anh biết tại sao cô Trương lại trở nên như vậy?"
Giang Vũ khẽ nở nụ cười, anh bước tới chỗ Trương Xảo Xảo, âm thầm vận công ngưng tụ chân khí trên tay phải rồi đặt tay lên trán Trương Xảo Xảo.
"Giả thần giả quỷ, nếu như làm vậy có thể trị bệnh thì tôi đây cũng là thần y".
Nhìn hành động của Giang Vũ, Lăng Phi Dương bĩu môi khinh thường.
"Kẻ lừa đảo, hắn nhất định là kẻ lừa đảo. Tôi chưa từng nghe nói có người nào có thể chữa khỏi bệnh tâm thần như vậy".
Bruce hưng phấn siết chặt nắm tay: "Nhóc con cứ chờ thua đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ phát tài".
"Ông Lăng, Bruce!"
Sắc mặt Trương Hiển Minh âm trầm nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người thật sự hy vọng con gái của tôi không thể chữa khỏi sao?”
"Giám đốc Trương đừng hiểu lầm".
Lăng Phi Dương nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi chỉ muốn ông nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Vũ, một kẻ lừa đảo".
Bruce hoàn toàn không để ý đến sống chết của ai, trong mắt anh ta chỉ có tiền mà thôi.
Thắng được Giang Vũ thì liền có thể kiếm được 50 triệu cùng với một dược liệu quý, việc này còn có thể kiếm tiền nhanh hơn việc anh ta cố sức chữa trị cho Trương Xảo Xảo.
Vài phút sau, khi Giang Vũ truyền chân khí vào cơ thể Trương Xảo Xảo, vẻ mặt đau đớn của Trương Xảo Xảo biến mất, cô ta dần dần llấy lại bình tĩnh.
"Nhìn thấy chưa?"
Tề Thiên Minh hưng phấn nắm chặt nắm đấm: "Xảo Xảo đã lấy lại bình tĩnh, tôi đã nói Giang Vũ nhất định có thể chữa khỏi Xảo Xảo".
Bố con nhà họ Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất điều đó đã chứng minh Giang Vũ có khả năng giúp Trương Xảo Xảo bình tĩnh ổn định trở lại.
"Các người đến nhìn cho kỹ đây, lên!"
Lúc này Giang Vũ khẽ quát một tiếng, giơ tay phải đang ấn vào trán Trương Xảo Xảo lên thật mạnh.
"Hú..."
Khoảnh khắc tiếp theo, một màn sương đen kinh hoàng bị Giang Vũ rút ra khỏi cơ thể Trương Xảo Xảo, trong màn sương đen phát ra những âm thanh nức nở khủng khiếp giống như những tiếng khóc than.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong phòng đều bị dọa cho sợ hãi.
Không ai ngờ rằng Giang Vũ có thể rút ra một thứ quái dị như vậy từ trên cơ thể của Trương Xảo Xảo, thật sự rất ly kỳ.
Bruce vốn là một người theo chủ nghĩa vô thần trung thành với khoa học, nhưng lúc này anh ta cũng phải trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt.
"Thủ thuật che mắt, đây chắc chắn là thủ thuật che mắt của Giang Vũ".
Lăng Phi Dương nuốt nước bọt nói, khó có thể tin được.
"Cậu Giang, đây là cái gì vậy?"
Không thèm để ý đến phản ứng của Bruce và Lăng Phi Dương, Trương Hiển Minh lắp bắp hỏi: "Tại sao nó lại có thể ở trong cơ thể của con gái tôi?"
Chương 88: Thực hiện cá cược
“Đây là một loại năng lượng được ngưng tụ từ khí Âm sát, luồng năng lượng này nhập vào trong cơ thể của cô Trương, hình thành nên một loại tà ma tên là Mộng Yểm”.
Giang Vũ nhấc đám sương màu đen xì bên trên tay lên, nói: “Cô Trương là bị thứ này bám vào người, vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ nằm mơ các loại ác mộng, khiến cho sức khỏe tinh thần bị tổn hao nghiêm trọng, mới trở nên ngơ ngẩn điên dại”.
“Chỉ khi loại bỏ được hết nó ra khỏi cơ thể của cô Trương thì cô ấy mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, nếu không, bất cứ phương pháp chữa trị nào cũng đều vô hiệu, ngược lại còn khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng”.
“Con gái tôi sao lại bị thứ này bám vào người chứ?”, Trương Hiển Minh khó hiểu hỏi.
Giang Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Nếu như tôi đoán không nhầm, nơi mà cô Trương bị tại nạn có lẽ từng có người chết đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Em gái tôi bị phát hiện xảy ra tai nạn ở gần khu nghĩa trang, ở đó toàn là người chết”.
Trương Hồng Nham gật đầu lia lịa, sự tin tưởng đối với Giang Vũ càng lúc càng tăng lên, dù gì chưa từng có ai nói với Giang Vũ về địa điểm nơi xảy ra tai nạn, mà Giang Vũ lại có thể đoán ra được.
“Vậy thì đúng rồi, nghĩa trang là nơi có âm khí tụ hội”.
Giang Vũ gật đầu, phân tích: “Cô Trương lúc đầu có lẽ đang lái xe ngang qua khu nghĩa trang, bị âm khí xâm nhập làm rối loạn thần trí, mới gây ra tai nạn”.
“Nói như vậy, em gái tôi không phải là vì giận dỗi với mẹ mà lái xe với tốc độ cao, mà là gặp phải mấy thứ tà ma à”.
Trương Hồng Nham ngỡ ngàng hiểu ra, lầm bầm: “Em gái cũng là người bị hại!”
“Nói năng vớ vẩn!”
Đúng vào lúc này, Bruce bỗng nhiên thét lên chói tai: “Chúng tôi đến từ phương tây, không tin vào mấy thứ quỷ thần này, đây đều là mấy thứ phong kiến mê tín của các quốc gia phương Đông...”.
“Bruce! Nếu như đây là phong kiến mê tín, vậy thì cậu làm sao giải thích được đám sương đen kia?”, Trương Hiển Minh hết nhịn nổi quát lên.
Bruce bỗng cứng họng, đúng là không thể dùng quan điểm khoa học để giải thích được tất cả những gì xảy ra trước mắt.
“Con ve mùa hè không biết được trận tuyết của mùa đông, anh ta vĩnh viễn cũng không thể hiểu được sức mạnh thần bí của phương Đông”.
Giang Vũ lắc đầu, sau đó nhìn về phía đám mây màu đen, cân nhắc nên xử lý cái thứ này như thế nào?
“Bất kể người khác có tin hay không, dù gì tôi cũng tin”.
Trương Hiển Minh khiếp sợ nhìn đám sương đen kia, nói bằng giọng đầy căng thẳng: “Nếu như thứ này đã đáng sợ như thế, vậy chúng ta phải xử lý nó như thế nào, có thể ném nó đi được không?”
“Không được!”
Giang Vũ lắc đầu: “Loại Mộng Yểm này đã hấp thu không ít sức mạnh tinh thần của cô Trương, đã gắn kết với cô ấy rồi, nếu như vứt nó đi thì nó vẫn sẽ ngưng tụ lại lần nữa mà trở về tìm cô Trương”.
“Vậy thì phải làm sao đây?”, Trương Hồng Nham sốt ruột xoa xoa tay.
“Tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tiêu diệt được nó hoàn toàn, nhưng mà có thể bảo đảm nó sẽ không đến làm phiền cô Trương nữa”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, ngay sau đó há miệng hướng về phía đám sương đen kia, hút nó vào trong cơ thể của anh.
“Sao anh lại nuốt đám sương đen kia vậy?”
Mặt Tề Thiên Minh biến sắc, lo lắng nói: “Thứ kia đáng sợ như thế, anh lại hút nó vào người không phải là sẽ rất nguy hiểm hay sao?”
Nhưng người khác cũng ngẩn ra, ai nấy đều không ngờ được Giang Vũ lại mạnh mẽ như thế, nuốt chửng cả Mộng Yểm đáng sợ kia, quá...
“Tôi là người tập võ, cả người toàn là chính khí, Mộng Yểm không thể gây ra bất kỳ tổn thương gì đến cơ thể của tôi”.
Giang Vũ nhẹ nhàng lau miệng, mỉm cười nói: “Như vậy thì thứ này sẽ không thể đến gây phiền phức cho cô Trương nữa rồi”.
“Đúng là cảm động quá!”
Nhìn thấy Giang Vũ vì sự an toàn của Xảo Xảo mà cam tâm tình nguyện mạo hiểm, hai ba con nhà họ Trương đều cảm thấy vô cùng cảm kích.
“Giả thần giả quỷ, tôi thấy đây là mấy cái thuật che mắt do chính cậu ta tạo ra thì có”.
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn Giang Vũ, mặc dù ông ta cũng rất giật mình, nhưng vẫn không tin tưởng Giang Vũ lại có bản lĩnh lớn đến như thế, quan trọng nhất là ông ta không muốn thua cuộc trong lần cá cược này.
“Mộng Yểm trên người cô Trương đã bị tôi loại bỏ rồi, vậy cô ấy sẽ tỉnh lại và hồi phục nhanh thôi”.
Giang Vũ liếc mắt nhìn Lăng Phi Dương một cái, giọng nói đầy ý trêu chọc: “Tổng giám đốc Lăng vẫn nên chuẩn bị trước năm trăm triệu tệ đi!”
“Nếu như thế mà đã có thể giúp cho cô Trương hồi phục lại bình thường, vậy thì chuyên gia nghiên cứu tâm lý học như chúng tôi phải biết làm sao”.
Bruce khinh bỉ nói: “Cậu cứ giả thần giả quỷ đi, có đánh chết tôi cũng không tin cậu có thể chữa khỏi...”.
“Ba, anh hai, hu hu...”.
Không đợi Bruce nói hết câu, Trương Xảo Xảo bỗng nhiên ngồi bật dậy, gương mặt dàn dụa nước mắt nhìn về phía hai ba con họ Trương.
“Con gái (em gái), con (em) nhận ra ba (anh) rồi?”
Nhìn thấy Trương Xảo Xảo gọi mình, hai ba con họ Trương đều giật mình mừng rỡ quay qua nhìn.
“Con đương nhiên là biết hai người!”
Trương Xảo Xảo mặt đầy nước mắt vừa khóc vừa nói: “Hình như con đã mơ một giấc mơ rất dài, con...”.
“Có phải cô đã mơ thấy mẹ cô vẫn luôn trách cô?”
Giang Vũ đột ngột hỏi, ngắt ngang lời của Trương Xảo Xảo.
“Làm sao anh biết?”
Trương Xảo Xảo vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Vũ nói: “Anh là người lúc trước đã cứu tôi đúng không?”
“Là tôi”.
Giang Vũ cười đáp: “Kỳ thực nguyên nhân mà cô mơ giấc mơ như vậy, là do Mộng Yểm tác quái, chứ không phải thực sự do mẹ cô trách cô”.
“Thử hỏi, trong thiên hạ này có người mẹ nào lại không hy vọng con cái mình được sống tốt chứ?”
“Nhưng mà tôi...”.
“Nghe tôi nói!”
Trong mắt Giang vũ đột nhiên lóe lên luồng ánh sáng thần thánh, anh nhìn chằm chằm vào mắt của Trương Xảo Xảo, hỏi: “Cô có thể nhớ lại cụ thể tình hình lúc xảy ra tai nạn hay không?”
“Hu hu, tôi thực sự không phải cố ý hại chết mẹ mình”.
Trương Xảo Xảo khóc to nói: “Mặc dù tôi thích đua xe, nhưng khi mẹ ngồi ở ghế lái phụ, tôi đã cố ý giảm tốc độ, lái chậm lại rồi”.
“Nhưng lúc đi ngang qua nghĩa trang Long Sơn, mắt của tôi bỗng nhiên không nhìn thấy gì nữa, tay chân tôi cũng không thể kiểm soát được, sau đó... hu hu, tôi thực sự không phải là cố ý!”
“Cô lúc đó bị âm khí xâm nhập, làm cho thần trí không tỉnh táo, mới xảy ra tai nạn xe”.
Giang Vũ gật đầu, an ủi nói: “Cũng tức là nói, việc tại nạn không phải là lỗi của cô, cô cũng là người bị hại, đừng buồn và tự trách nữa”.
“Mẹ của cô trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách cô, bà ấy chắc chắn hy vọng cô có thể buông bỏ được quá khứ, mà sống thật tốt”.
“Mẹ thực sự sẽ không trách tôi chứ?”
Trương Xảo xảo hai mắt mơ màng lẩm bẩm.
“Đương nhiên là sẽ không trách, mẹ con yêu thương con nhất mà”.
Trương Hiển Minh không kiềm được an ủi: “Bà ấy nếu như nhìn thấy dáng vẻ của con bây giờ, nếu bà ấy trên trời có linh chắc chắn sẽ không thể yên lòng!”
“Chuyện cũ đã qua, người mất cũng đã mất rồi!”
Giang Vũ phất tay, ý bảo Trương Hiển minh đừng nói chuyện, sau đó tiếp tục nói: “Cô Trương, lỗi sai không phải ở cô, cô cũng là người bị hại”.
“Cô bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi sau khi ngủ dậy, hãy mang theo tâm nguyện của mẹ cô mà sống cho thật tốt, chỉ có như thế mới có thể khiến cho mẹ cô được yên lòng”.
“Cảm ơn anh”.
Trương Xảo Xảo gật đầu, nhìn về phía hai ba con nhà họ Trương: “Ba, anh hai, thời gian vừa qua đã làm phiền hai người, con bây giờ đã khỏe lên rồi, sau này sẽ không để cho hai người phải lo lắng nữa”.
“Con bây giờ rất buồn ngủ, muốn ngủ một giấc thật ngon”.
“Được được được! Con cứ ngủ đi, ba đảm bảo sẽ không làm phiền đến con!”
Hai ba con nhà họ Trương vừa khóc vừa cười bước lên trước, đắp lại chăn cho Trương Xảo Xảo, ngẩn ngơ nhìn Trương Xảo Xảo nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
“Khò khò khò!”
Giang Vũ thở phào một hơi, mệt mỏi dụi dụi mắt, thầm cảm thấy bất lực: “Thi triển Đề hồ quán đỉnh lại hao tổn tinh thần lực thế này, tu vi của mình bây giờ vẫn còn quá thấp!”
Cái gọi là Đề hồ quán đỉnh, vốn là một môn mật pháp của Phật giáo được khơi mở và kế thừa bởi một vị cao tăng đắc đạo.
Cao tăng dựa vào tinh thần lực cực mạnh của mình để cho đệ tử cảm nhận được Phật pháp và cảnh giới lĩnh ngộ của mình, từ đó nâng cao tính giác ngộ của đệ tử.
Mặc dù Giang Vũ không có tinh thần lực và tu vi cảnh giới mạnh mẽ như của cao tăng đắc đạo, nhưng cũng đủ để khiến cho Trương Xảo Xảo không còn áy náy và tự trách với quá khứ của mình nữa, từ đó bước ra khỏi đường cụt.
Kỳ thực, sau khi xua đuổi Mộng Yểm bên trong cơ thể của Trương Xảo Xảo, cho dù là Bruce thì cũng có thể khiến Trương Xảo Xảo hồi phục hoàn toàn.
Càng huống hồ gì, Giang Vũ lại còn thi triển cả mật pháp Đề hồ quán đỉnh này, đương nhiên mục đích cũng chỉ là để đề phòng vạn nhất.
“Cô Trương đã khỏi hoàn toàn, nên đến lượt các người thực hiện cá cược rồi!”
Một hàng người sau khi đi ra phòng khách, Giang Vũ dùng giọng nói đầy ý đùa cợt nhìn về phía Bruce và Lăng Phi Dương: “Anh Bruce, anh phải đưa gốc nhân sâm kia và trăm mươi triệu cho tôi, mà tổng giám đốc Lăng cần phải đưa cho tôi năm trăm triệu”.
“Tuyệt đối không thể nào!”
Nghe thấy lời này, Bruce kích động nhảy dựng lên từ trên sô pha, chỉ vào Giang Vũ, hai mắt như phát ra ánh sáng đỏ gào lên: “Không ai có thể chữa trị cho một người bệnh mắc di chứng sau tai nạn và trầm cảm nặng nhanh như thế được, chắc chắn đây là một cú lừa, đồ lừa đảo vô sỉ này!”
Chương 89: Gã lừa đảo Bruce
Nghe thấy Giang Vũ muốn đòi tiền cược, gương mặt Lăng Phi Dương đã sa sầm đến cực điểm, nhưng lại bởi vì Trương Hiển Minh là người làm chứng nên ông ta không thể nói được gì.
Mà Bruce đã dốc hết gia tài của mình để đánh cược thì đã không thể ngồi im được nữa, ngay lập tức tố cáo Giang Vũ là kẻ lừa đảo.
“Xin hãy chú ý lời nói”.
Trương Hiển Minh thân là người làm chứng, dùng ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm Bruce: “Cái gọi là dám chơi dám chịu, tất cả mọi người có mặt ở đây ai cũng nhìn thấy anh Giang đây đã chữa khỏi bệnh cho con gái tôi”.
“Cậu nói anh ấy lừa đảo, cậu nghĩ chúng tôi mắt mù hết cả rồi à?”
“Vậy thì tức là các người phối hợp với nhau để lừa tôi!”
Bruce kích động gào lên: “Người bệnh cùng lúc mắc di chứng sau tai nạn và trầm cảm nặng, căn bản không thể chữa khỏi được”.
“Trương Xảo Xảo chắc chắn không có bệnh mà giả bệnh, thông đồng với các người cùng nhau lừa tiền của tôi”.
“Bruce, anh chắc chắn với tình hình của cô Trương đây là không thể chữa khỏi không?”
Giang Vũ khẽ nheo mắt lại, lớn tiếng chất vấn.
“Tôi đương nhiên có thể chắc chắn, nếu chỉ mắc một trong hai loại bệnh kia thì còn có khả năng chữa trị, nhưng đồng thời cùng mắc hai loại bệnh kia thì tuyệt đối không có khả năng chữa khỏi được”.
Bruce gào lên bằng giọng kiên định: “Đây là kết luận chung của tất cả các chuyên gia tâm lý trên thế giới, cho nên đây chắc chắn là một cú lừa”.
“Ha ha ha! Nói nửa ngày, hóa ra anh mới là kẻ lừa đảo à!”
Nghe thấy câu này, Giang Vũ thoáng vẻ trêu chọc mỉm cười nói.
Giang Vũ đã biết trước là Bruce không thể chữa khỏi được cho Trương Xảo Xảo, nhưng người ta dù gì cũng là chuyên gia, Giang Vũ cũng không có chứng cứ để bóc trần đối phương.
Không ngờ bây giờ anh ta lại không đánh mà khai, tự nói ra chân tướng sự việc.
“Ông nội nhà mày!”
Trương Hồng Nham phản ứng lại, thình lình nổi trận lôi đình, cứ thế tung luôn một cú đá lên thẳng mặt của Bruce: “Nếu mày đã biết bệnh này không thể chữa lành, vậy mày còn dám nói có thể chữa được cho em gái tao, còn dám đòi phí chữa bệnh cao như thế”.
Nói xong, Trương Hồng Nham cứ thế chân đá tay đấm lung tung lên người Bruce: “Đồ lừa đảo, tao đánh chết mày”.
Gương mặt Lăng Phi Dương càng trở nên khó coi hơn, ông ta cũng không ngờ Bruce thề thốt son sắt bảo đảm mình có thể chữa được cho Trương Xảo Xảo, hóa ra lại là nói dối.
Mà ông ta lại tiến cử Bruce với nhà họ Trương, thế thì không phải là ông ta cũng đang giúp đỡ Bruce đi lừa nhà bọn họ hay sao!
“Anh ta từ đầu đến cuối đều không có năng lực để chữa bệnh cho con gái tôi, nhưng lại tham lam vô độ mà đòi tiền của chúng tôi!”
Quả nhiên, Trương Hiển Minh không hề gây khó dễ cho Bruce, mà là lạnh lùng nhìn về phía Lăng Phi Dương: “Ông đưa loại người này đến đây giới thiệu cho chúng tôi, là muốn làm gì?”
“Giám đốc Trương đừng hiểu lầm, tôi không hề biết anh ta là kẻ lừa đảo!”
Lăng Phi Dương vội xua tay, đầu đầm đìa mồ hôi giải thích: “Anh ta thực sự là một chuyên gia tâm lý học nổi tiếng thế giới, nhưng tôi không ngờ được nhân phẩm của anh ta lại xấu xa như thế”.
“Khốn kiếp, lập tức giao tiền và nhân sâm ra đây cho anh Giang”.
Trương Hồng Nham sau khi đập cho Bruce một trận, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lại dám đến nhà họ Trương của tao để lừa đảo, nếu như còn dám giở trò xỏ lá, tao đảm bảo sẽ cho mày khỏi cần nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Ý thức được mình đã nói lỡ lời, bị người ta bóc trần hành vi lừa đảo, Bruce nhũn ra.
“Tôi đưa, tôi đưa...”.
Bruce mặt mũi bầm dập đưa một hộp quà và một tấm thẻ ngân hàng cho Giang Vũ, trong lòng ấm ức muốn chết.
Lần này dến đây, Bruce đã chuẩn bị để kiếm một khoản tiền lớn từ nhà họ Trương, kết quả chưa lấy được một hào nào đã phải lỗ hết gia sản của mình.
Mà cạn lời nhất là, Giang Vũ vốn dĩ chỉ muốn lấy được gốc nhân sâm kia, là tự Bruce muốn tăng thêm tiền cược, mới rơi vào kết cục bi thảm như thế này.
Hơn nữa cũng chính là do Bruce tự mình nói lỡ lời, mới bị người ta phát hiện ra anh ta đang lừa đảo, đúng là tự mình hại mình.
“Tổng giám đốc Lăng, ông định thế nào?”
Sau khi giải quyết xong Bruce, Trương Hiển Minh mặt vô cảm nhìn về phía Lăng Phi Dương.
“Tôi chuyển khoản cho anh ta!”, Lăng Phi Dương run giọng đáp lời.
Mặc dù Lăng Phi Dương cực kỳ không tình nguyện đưa cho Giang Vũ năm triệu tệ này, nhưng mà ông ta đã dẫn theo một tên lừa đảo đến nhà họ Trương, đã mạo phạm đến hai ba con nhà họ Trương rồi.
Nếu như còn không đưa tiền, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Nhà họ Lăng là thế lực bản địa của tỉnh Giang Đông, đến nay đã rơi vào đường cùng thế này căn bản không dám mạo phạm vị thần tài Trương Hiển Minh này, chỉ một câu nói của người ta thôi đã có thể cắt đứt tất cả nguồn vốn của nhà họ Lăng.
Dưới sự giám sát của hai ba con nhà họ lăng, Giang Vũ nhận được thông báo tiền về tài khoản năm triệu tệ, kiếm được một khoản tiền xương máu.
“Cảm tạ sự quan tâm của tổng giám đốc Lăng đối với con gái tôi, bây giờ con gái tôi đã khỏe lại rồi, sau này không cần ông phải bận tâm nữa”.
Trương Hiển Minh vẻ mặt vô cảm nhìn Lăng Phi Dương nói: “Còn về việc nhà họ Lăng nộp hồ sơ vay bên chúng tôi, bây giờ tôi trả lời ông, ngân hàng Giang Đông không phê duyệt”.
“Giám đốc Trương, tôi...”.
“Bây giờ ông lập tức dẫn theo tên lừa đảo này cút ra khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Không cho Lăng Phi Dương cơ hội mở miệng, Trương Hiển Minh dứt khoát đuổi khách.
Sắc mặt Lăng Phi Dương trắng bệch kéo theo Bruce đi ra phía ngoài cửa, đã biết khoản vay của nhà họ Lăng hoàn toàn không còn cơ hội nữa.
Ông ta mang đến một chuyên gia mà hóa ra lại là một tên lừa đảo, không những không thể chữa khỏi cho Trương Xảo Xảo, còn hại Trương Xảo Xảo suýt chút nữa nhảy lầu tự tử.
Mà Giang Vũ lại bị hai ba con nhà họ Trương vứt sang một bên, sau này lại chính người ta không tính toán gì mà chữa khỏi cho Trương Xảo Xảo.
Như vậy nhà họ Trương đương nhiên nghiêng về phía Giang Vũ, thậm chí còn có khả năng giúp đỡ Giang Vũ đối phó với nhà họ Lăng.
Điều này đối với nhà họ Lăng mà nói chẳng khác gì đã đói lại còn rách.
“Người đâu!”
Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Lăng Phi Dương gào lên một tiếng, dùng sức ném cơ thể của Bruce cho mấy vệ sĩ: “Đánh gãy hai chân tên khốn này cho tôi, sau đó đem anh ta ném đến trước cổng đại sứ quán”.
Nếu không phải vì Bruce thề thốt son sắt bảo đảm có thể chữa được bệnh của Trương xảo Xảo thì ông ta cũng sẽ không đưa anh ta đến nhà họ Trương.
Nếu không phải là Bruce tràn trề tự tin cá cược với Giang Vũ, ông ta cũng sẽ không thua mất năm triệu tệ.
Nếu không phải Bruce là một tên lừa đảo, ông ta cũng sẽ không mạo phạm đến nhà họ Trương.
Lúc này, Lăng Phi Dương hận không thể lăng trì nuốt sống Bruce, đều vì tên khốn này, ông ta hôm nay mới bị tổn thất nghiêm trọng như thế.
Nếu như Bruce không phải là người nước ngoài, vậy thì Lăng Phi Dương tuyệt đối sẽ cho anh ta bốc hơi khỏi thế giới này.
“Giang Vũ, cậu phá hoại cơ hội vay vốn của nhà họ Lăng, còn lừa đi năm triệu tệ của tôi!”
Sau khi lên xe, Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Trương: “Cậu đang ép nhà họ Lăng tôi đi đến đường cùng, vậy thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình”.
Ngay sau đó, Lăng Phi Dương móc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.
“Tông sư Ngô, mấy người không cần phải đi Giang Châu tìm mục tiêu nữa”.
Sau khi kết nối điện thoại xong, Lăng Phi Dương dùng giọng điệu âm u lạnh lẽo nói: “Thằng nhóc kia đã đến tỉnh lị rồi, bây giờ đang ở nhà họ Trương”.
“Được! Bây giờ chúng tôi sẽ đi đến nhà họ Trương giết anh ta”, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên kia đầu dây điện thoại.
“Không! Nhà họ Trương dù gì cũng là một gia tộc hào môn của tỉnh Giang Đông, cứ thế đến đó sẽ gây ra rắc rối lớn”.
Lăng Phi Dương lắc đầu: “Tôi sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của Giang Vũ, làm phiền tông sư Ngô, trên đường khi cậu ta trở về Giang Châu thì loại trừ cậu ta, cố gắng làm thật sạch sẽ, không được để lại bất kỳ chứng cứ hoặc dấu vết gì”.
“Đối phó với một đại sư nội kình nho nhỏ, không cần thiết phải phiền phức như thế!”
Tông sư Ngô mất kiên nhẫn nói: “Cho dù chúng tôi đến nhà họ Trương giết chết anh ta, nhà họ Trương cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì”.
“Nhà họ Trương đương nhiên không lọt được vào mắt của kẻ mạnh cấp tông sư như ngài đây”.
Lăng Phi Dương biết tính khí của đám kẻ mạnh cấp tông sư này, cố gắng nhẫn nại khuyên nhủ: “Nhưng sau lưng Giang Vũ lại có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, không thể để cô ta bắt được bất kỳ dấu vết nào”.
Nghe đến danh hiệu của Kỷ Tuyết Tình, tông sư Ngô cũng trầm lặng một hồi, mới nhàn nhã đáp: “Ông là người thuê, tôi nghe theo sự sắp xếp của ông”.
“Giang Vũ, hôm nay chắc chắn sẽ phải chết!”
Sau khi ngắt điện thoại, Lăng Phi Dương nở nụ cười nham hiểm: “Ông đây đã mời được hai kẻ mạnh cấp Tông sư nội kình từ Tông môn võ đạo đến đây, vốn dĩ dự định để giải quyết chuyện khoản vay, sau đó mới đưa bọn họ đi Giang Châu giết cậu”.
“Không ngờ cậu lại tự mình đi đến tỉnh lị, vậy thì đừng mong sống sót mà trở về nữa”.
Võ giả cấp Tông sư là một người có thân phận địa vị trong Tông môn của võ đạo, nếu đưa vào trong thế giới thế tục, thì càng là một kẻ mạnh xưng bá một phương.
Lăng Phi Dương vì muốn giết chết Giang Vũ đã móc hết cả vốn ra, một lần mời hẳn hai kẻ mạnh tông sư đến.
Như vậy có thể thấy được, Lăng Phi Dương đã hận Giang Vũ đến mức không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải loại trừ anh cho bằng được.
Hai kẻ mạnh Tông sư đó!
Giang Vũ sắp phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất trong lịch sử cuộc đời của mình
Chương 90: Kẻ mạnh Tông sư chặn giết
Sau khi Lăng Phi Dương và Bruce rời đi, hai ba con nhà họ Trương mang ơn đội nghĩa đối với Giang Vũ, đồng thời thể hiện lòng xin lỗi sâu sắc về hành vi thất lễ lúc trước của bọn họ.
“Giám đốc Trương đừng khách sáo, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh Thiên Minh và thị trưởng Tề đi!”
Giang Vũ vội vàng phất tay, đẩy hết công lao lên người hai ba con nhà họ Tề.
“Tôi ngày sau nhất định sẽ hết sức cảm tạ anh Bảo Quốc!”
Trương Hiển Minh ngay lập tức tỏ rõ thái độ, chân thành nhìn Giang Vũ mà nói: “Bất kể thế nào, anh Giang đã chữa khỏi cho con gái tôi, tôi đều vô cùng cảm kích, ngày sau có việc gì cần dùng đến nhà họ Trương chúng tôi, anh cứ nói thẳng đừng ngại”.
“Ba! Không cần ngày sau”.
Trương Hồng Nham ung dung nhắc nhở: “Trước mắt anh Giang với nhà họ Lăng đang có chiến tranh thương mại kìa”.
“Đúng đúng đúng!”
Trương Hiển Minh vội gật đầu, nhìn Giang Vũ nói bằng giọng kiên định: “Anh Giang chắc chắn có thể chiến thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này, khoản vay của nhà họ Lăng vốn dĩ có rủi ro rất cao”.
“Tôi đảm bảo những ngày tới đây, tất cả các ngân hàng trong phạm vị tỉnh Giang Đông đều sẽ từ chối cho nhà họ Lăng vay vốn”.
“Đa tạ!”
Đối với ý tốt của hai ba con nhà họ Trương, Giang Vũ chắp tay cảm tạ, mục đích ban đầu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không thể biểu đạt được hết lòng cảm ơn của chúng tôi”.
Trương Hiển Minh lắc đầu, dò hỏi: “Không biết anh Giang có yêu cầu gì không, nhà họ Trương chúng tôi nhất định sẽ thực hiện được cho anh”.
“Không có gì nữa!”
Giang Vũ mỉm cười, thầm hài lòng nói: “Qua việc chữa bệnh cho cô Trương, tôi đã thắng được một gốc nhân sâm và hơn năm triệu tệ tiền mặt, tôi mới là người được lợi nhất rồi”.
Đối với Giang Vũ việc thắng được hơn năm triệu tệ, hai ba con nhà họ Trương đúng là không thể lấy ra được món quà gì để báo đáp anh được, cũng chỉ đành tạm thời cho qua, đợi ngày sau nghĩ cách trả ơn sau.
“Đúng rồi!”
Đúng vào lúc này, Tề Thiên Minh bỗng nhiên nói: “Trước đó anh Giang nói anh có cách để chữa khỏi gương mặt của Xảo Xảo, chú Trương mọi người cũng không cần lo lắng về gương mặt của Xảo Xảo nữa”.
“Lời này có thật không!”
Hai ba con nhà họ Trương đều hân hoan, mặc dù bệnh tinh thần của Trương Xảo Xảo đã được chữa khỏi, nhưng việc gương mặt bị hủy hoại cũng sẽ khiến cô ta đau khổ cả một đời.
Nếu như Giang Vũ có cách để chữa khỏi được gương mặt của cô ta, vậy có khác gì là cho Trương Xảo Xảo một cuộc đời mới đâu!
“Đợi khoảng thời gian này cô Trương nghỉ ngơi điều dưỡng thỏa đáng, tôi lại chữa gương mặt cho cô ấy”, Giang Vũ mỉm cười gật đầu.
“Anh Bảo Quốc đúng là đã giới thiệu cho nhà họ Trương tôi một vị thần y!”
Trương Hiển Minh kích động liên tục xoa tay, nhiệt tình nói: “Anh Giang, anh nhất định phải ở lại nhà của chúng tôi ở vài ngày, bây giờ tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị cơm trưa”.
“Đa tạ ý tốt của giám đốc Trương, tôi còn có việc gấp phải quay về Giang Châu ngay, xin được cáo từ trước!”
Giang Vũ cần phải giải quyết gấp âm khí vừa hút vào bên trong cơ thể, nên đã dứt khoát từ chối ý tốt của hai ba con nhà họ Trương.
Sau đó, Tề Thiên Minh lái xe đưa Giang Vũ rời khỏi nhà họ Trương.
Sau khi lên xe, Giang Vũ lập tức nhắm mắt lại vận công kiểm tra tình trạng âm khí bên trong cơ thể, kết quả...
“Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết lại có thể luyện hóa được cả âm khí!”
Giang Vũ giật mình vui vẻ mãi: “Loại cảm giác này có hiệu quả giống như lần trước mình hấp thu linh khí để tu luyện, vậy cũng tức là nói, Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết ngoại trừ có thể lợi dụng linh khí để tu luyện ra thì còn có thể dùng cả âm khí để tu luyện!”
Sau khi xác định Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết thực sự có thể hấp thu âm khí, Giang Vũ suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Như vậy, Giang Vũ sau này ngoại trừ hấp thu linh khí ra, còn có thể thông qua việc hấp thu âm khí để nâng cao tu vi, con đường tu luyện lại rộng mở hơn nhiều rồi!
Chuyến đi này Giang Vũ không chỉ thành công phá hoại chuyện vay vốn của nhà họ Lăng, mà còn kiếm được một cây nhân sâm sáu mươi năm và hơn năm triệu tệ tiền mặt.
Đồng thời, Giang Vũ còn nhận được tình hữu nghị của nhà họ Trương, lại còn phát hiện ra được mình hóa ra còn có thể luyện hóa được cả âm khí, thu hoạch lần này nhiều vượt xa cả tưởng tượng.
“Dừng xe!”
Không biết đi được bao lâu, Giang Vũ thình lình mở bừng hai mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn về phía trước hét lên: “Anh Tề, mau dừng xe!”
“Đáng chết, không kịp rồi!”
Không đợi Tề Thiên Minh kịp phản ứng lại, Giang Vũ quyết đoán tháo dây an toàn, dùng sức ôm chặt cơ thể của Tề Thiên Minh.
“Anh làm gì vậy, làm thế rất nguy hiểm... kia là ai thế, chán sống rồi à?”
Tề Thiên Minh đang định chửi um lên thì nhìn thấy có hai người thanh niên mặc đồ đen xuất hiện ở ngay trước mũi xe ô tô, một trong hai người còn đang lao nhanh về phía mũi xe.
“Bà mẹ nó, muốn ăn vạ à?”
Trơ mắt nhìn đối phương đang xông thẳng đến, Tề Thiên Minh ngơ ngác buột miệng chửi bậy một câu.
Người bình thường chẳng có ai lại đi bộ trên đường cao tốc cả, mà người trước mắt kia không những xuất hiện ở giữa đường một cách quái dị, còn lao thẳng về phía đầu mũi xe, nếu không phải cố tình ăn vạ thì là muốn tự tử!
Vì chuyện xảy ra quá đột ngột ngột, lại thêm tốc độ xe đang đi rất nhanh, Tề Thiên Minh hầu như không kịp đạp phanh xe.
Khác hẳn so với sự bàng hoàng bất ngờ của Tề Thiên Minh, Giang Vũ lại bình tĩnh vận chuyển chân khí bảo vệ cơ thể của mình và Tề Thiên Minh.
Do Giang Vũ luôn trong trạng thái tu luyện, nên anh đã ngay lập tức cảm nhận được hai luồng khí tức cực mạnh xuất hiện ở phía trước.
Kỳ thực, Giang Vũ hoàn toàn có đủ thời gian để nhảy khỏi xe, nhưng nếu như bỏ lại Tề Thiên Minh thì với một người bình thường như anh ta, khi đối diện với hai người mà đến anh cũng phải kiêng dè kia, ắt sẽ phải chết.
Đối mặt với chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường cao tốc, người thanh niên áo đen đang chạy không những không né tránh mà ngược lại còn giơ hai nắm đấm cực lớn của mình lên.
“Uỳnh ầm ầm!”
Chỉ thấy người thanh niên áo đen kia dùng một quyền nện thẳng về phía đầu xe, cả khung bảo vệ và nắp capo đều bị nện đến lõm sâu xuống.
Chiếc xe đi với tốc độ cao giống như bị đâm phải một tảng đá vô cùng cứng rắn, theo tác động của quán tính, đuôi xe bật tung lên cao sau đó lấy chỗ tiếp xúc với nắm tay của người thanh niên kia làm điểm tựa, cả chiếc xe lộn nhào qua đầu anh ta.
Vì tốc độ xe đi quá nhanh, nên chiếc xe bị lộn đi mấy vòng, sau khi đổ xuống đất vẫn còn lăn thêm mười mấy mét nữa mới dừng lại.
Bị va chạm mạnh như thế, chiếc xe gần như đã nát tươm, cửa kính xe đều vỡ vụn, trần xe cũng bị móp méo biến dạng, cả chiếc xe hư hỏng nặng nề chỉ còn cho vào bãi rác.
“Anh hai! Lăng Phi Dương quá là chuyện bé xé ra to rồi”.
Sau khi đấm một đấm vào chiếc ô tô, người thanh niên mặc đồ đen mặt đầy thịt nhìn về phía đồng bạn của mình nói: “Đối phó một đại sư nội kình nho nhỏ, lại mời đến hai kẻ mạnh tông sư như chúng ta ra tay, đúng là giết gà dùng đao mổ trâu!”
Người này tên là Ngô Khai Sơn, chính là kẻ mạnh cấp tông sư do Lăng Phi Dương chi bộn tiền để mời về.
Người được gọi là anh hai tên Ngô Khai Thiên, gương mặt rất giống với Ngô Khai Sơn, ở ngón út của bàn tay phải đeo một ngón tay giả màu đen.
“Vậy chỉ có thể chứng minh là Lăng Phi Dương kia hận thấu xương người mà ông ta muốn giết, vì để đề phòng vạn nhất, mới mời chúng ta cùng lúc ra tay”.
Ngô Khai Thiên vừa nghịch ngón tay giả màu đen, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía chiếc xe ở phía không xa, nói bằng giọng nghiêm nghị: “Mặc dù đại sư nội kình trong mắt chúng ta chẳng khác gì một con kiến hôi, nhưng nếu như chúng ta đã nhận lợi lộc từ nhà họ Lăng, vậy thì nhất định phải giết chết mục tiêu!”
“Yên tâm đi! Chịu một cú đấm của em, đến xe còn nát thế kia, người bên trong chắc chắn chết ngắc rồi”.
Ngô Khai Sơn tự tin vung nắm đấm lên.
Anh ta vô cùng tự tin với sức mạnh của mình, trong tình huống chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh như thế còn chịu một đấm của anh ta, chỉ riêng với mức độ chấn động đã đủ để khiến người trong xe chết chắc rồi.
“Loảng xoảng!”
Đúng vào lúc này, chiếc xe hư hỏng nặng kia bỗng phát ra âm thanh chói tai, cánh cửa xe vặn vẹo bị ai đó từ bên trong đạp bay.
Ngay sau đó, Giang Vũ mặt đầy máu tươi kéo Tề Thiên Minh từ trong xe bò ra ngoài.
Mặc dù Giang Vũ đã kịp thời dùng chân khí bảo vệ Tề Thiên Minh, nhưng cú đấm bao hàm nội kình cực mạnh của Ngô Khai Sơn đã đánh tan phòng ngự của Giang Vũ.
Lại thêm sức va đập khủng khiếp của chiếc xe, với một người bình thường như Tề Thiên Minh gần như không thể chịu đựng được, cho dù là Giang Vũ cũng không dễ chịu.
Khi chiếc xe lộn nhào dừng lại, Tề Thiên Minh đã phun đầy máu tươi lên người Giang Vũ, mà Giang Vũ thì vừa đạp cửa vừa cẩn thận bảo vệ Tề Thiên Minh bò ra khỏi chiếc xe đã hư hỏng nặng.
Nhìn thấy Trương Minh Hiền muốn Giang Vũ chữa trị cho Trương Xảo Xảo, Lăng Phi Dương liền luống cuống.
Bruce xuất sư bất lợi, nếu Giang Vũ thật sự chữa khỏi cho Trương Xảo Xảo thì khoản vay của nhà họ Lăng có lẽ sẽ bị ngâm lại.
"Giám đốc Trương, người này rõ ràng không hề biết y thuật, nếu không thì đã không ở rể ba năm, bị người ta cắm sừng cũng không dám hé răng nói nửa lời!"
Lăng Phi Dương vội vàng nhắc nhở: "Hắn là kẻ lừa đảo, ông đừng để bị hắn lừa!"
"Tất cả những dự đoán trước đó của cậu Giang đối với con gái tôi đều đã biến thành sự thật, lừa đảo chỗ nào chứ?"
Nghe vậy, Trương Hiển Minh lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương, nói: "Ông Lăng, cảm ơn ông đã quan tâm đến con gái tôi, nhưng xin hãy cẩn thận trong lời nói của mình".
"Tôi…"
Lăng Phi Dương mấp máy môi, không có cách nào phản bác.
"Giám đốc Trương, thật sự thực xin lỗi, tôi không ngờ bệnh tình của cô Trương nghiêm trọng như vậy cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước đó”.
Thấy Lăng Phi Dương không thể phản bác, Bruce liền xin lỗi trước, sau đó lập tức cam đoan: "Tôi sẽ đưa ra cho cô Trương một kế hoạch điều trị tinh chuẩn, đảm bảo cô Trương có thể khỏi bệnh hẳn…”
"Bác sĩ Bruce không cần phải tự trách mình, là do tình huống của con gái tôi quá đặc biệt, không liên quan gì đến việc trị liệu của cậu".
Trương Hiển Minh gật đầu với Bruce một cách lịch sự, uyển chuyển nói: "Nhưng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ để cho cậu Giang đảm nhận việc trị liệu cho con gái tôi".
"Tuyệt đối không được!"
Sắc mặt Bruce thay đổi, trịnh trọng địa cảnh cáo: “Chúng ta nhất định phải tin vào khoa học, không thể tin vào kẻ miệng luôn nói đến chuyện quỷ thần này. Mê tín dị đoan sẽ hại chết người!”
Trước giờ đã kiếm được vô số tiền của từ nhà họ Trương, đương nhiên Bruce không muốn Giang Vũ phá hỏng việc tốt của mình nên lập tức phản đối.
"Bác sĩ Bruce, nếu cậu nói cậu tin vào khoa học, vậy cậu có thể giải thích tại sao vừa nãy em gái tôi lại bay lên không?", Trương Hồng Nham sốt ruột hỏi.
Sắc mặt Bruce cứng đờ, anh ta thực sự không thể giải thích được bằng khoa học chuyện vừa xảy ra với Trương Xảo Xảo.
Nhưng anh ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm được nhiều tiền, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Giám đốc Trương, nếu ông tin lời nói dối của người này thì một khi bệnh tình của cô Trương trở nên xấu đi thì sẽ không liên quan gì đến tôi”.
"Nếu sự việc trở nên tồi tệ hơn, ông muốn tôi tiếp tục chữa trị cho cô Trương thì ông phải trả thêm tiền".
Lăng Phi Dương tức giận trừng mắt nhìn Bruce, ông ta không ngờ rằng chuyên gia mà ông ta mời về trong mắt chỉ có tiền, chính là một tên hám tiền!
Nghe vậy, Trương Hiển Minh cũng do dự, mặc dù anh ta đã có chút tin tưởng Giang Vũ, nhưng anh ta cũng không chắc Giang Vũ nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho Trương Xảo Xảo.
"Bố, không cần do dự!"
Thấy bố mình dao động, Trương Hồng Nham bước nhanh về phía trước, nhắc nhở nói: "Con đã tốn rất nhiều công sức để mời Giang Vũ trở lại, nếu như chúng ta còn chọc giận anh ấy thì e rằng ngay cả chú Tề và anh Thiên Minh cũng sẽ không mời anh ấy quay lại được đâu”.
Trương Hiển Minh bừng tỉnh, kiên định nhìn Giang Vũ: "Tôi tin anh Giang có thể chữa khỏi bệnh cho con gái tôi, cậu đã phí công lo lắng rồi".
Ông ta cũng sợ Giang Vũ sẽ lại bỏ đi, nếu chuyện đó xảy ra thì cho dù ông ta có đi nhờ vả Tề Bảo Quốc cũng vô dụng.
Hơn nữa, khả năng bắt được người nhảy từ tầng bốn xuống của Giang Vũ cũng đủ chứng minh anh không phải là người tầm thường, đáng để ông ta tin cậy!
"Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô Trương!"
Nhìn thấy bố con nhà họ Trương đã đưa ra quyết định, Giang Vũ mỉm cười hài lòng, tự tin đưa ra lời cam đoan.
"Nhóc con, đây không phải nơi để cậu khoe khoang lừa gạt, làm gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả!"
Bruce lạnh lùng nhìn Giang Vũ, cảnh cáo nói: “Nếu tình trạng của cô Trương trở nên tồi tệ hơn vì việc trị liệu của cậu thì kết cục của cậu sẽ rất thê thảm”.
"Lời này phải dành cho anh mới đúng!"
Giang Vũ liếc nhìn Bruce: "Những phương pháp trị liệu anh sử dụng trước đây không những không giúp cô Trương khỏe hơn mà còn kích thích cô ấy nhảy lầu suýt chết. Đây chính là bản lĩnh của một chuyên gia sao?"
"Đó… đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi".
Sắc mặt Bruce đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho tôi ba tháng, tôi cam đoan có thể khiến cho bệnh tình của cô Trương chuyển biến tốt đẹp”.
"Đối với tình huống của cô Trương thì không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy".
Giang Vũ cười khinh thường, tự tin nói: "Tôi có thể khiến cô ấy bình phục chỉ trong vài phút".
"Nói dối, cậu ta nhất định đang nói dối".
Bruce chỉ vào Giang Vũ, kích động hét lên: “Đối với bệnh tình của cô Trương thì cho dù là chuyên gia như tôi cũng phải mất ít nhất ba tháng mới có thể giúp cho bệnh tình từ từ thuyên giảm, sau đó chậm rãi điều trị tiếp”.
"Người này lại nói có thể chữa trị cho cô Trương chỉ trong vài phút, đây không phải lừa đảo thì là gì?"
Những người khác cũng khó hiểu nhìn Giang Vũ, bởi vì lời nói của Giang Vũ thật sự tự tin đến mức khó có thể tin được.
Đừng nói bệnh tình của Trương Xảo Xảo quá phức tạp, đến ngay cả những dạng trầm cảm đơn giản nhất cũng không thể muốn chữa khỏi là chữa khỏi.
Các loại bệnh tâm thần thường cần thời gian điều trị lâu dài mới có thể chữa khỏi.
"Nếu anh bảo tôi là kẻ lừa đảo thì anh có dám đánh cược không?"
Nghĩ đến củ nhân sâm sáu mươi năm mà Lăng Phi Dương đưa cho Bruce trước đó, khóe miệng Giang Vũ hơi nhếch lên: “Chỉ mất mấy phút là tôi có thể chứng minh tôi không phải kẻ lừa đảo, anh có dám cược không?”
“Đương nhiên dám, cậu muốn cược cái gì?”, hai mắt Bruce sáng lên, tràn đầy tự tin.
Có rất nhiều nhà tâm lý học đẳng cấp thế giới cũng không có khả năng phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân trầm cảm nặng hoặc rối loạn căng thẳng trong một thời gian ngắn.
Hơn nữa, Trương Xảo Xảo mắc hai căn bệnh cùng một lúc, có đánh chết Bruce cũng không tin rằng Giang Vũ có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta chỉ trong vài phút.
“Tôi nghe nói ông Lăng đã dùng nhân sâm sáu mươi năm làm thù lao để mời anh đến đây, vậy lấy nhân sâm này đánh cược đi”.
Giang Vũ liếm môi, nhìn Bruce cười nói: "Tôi thắng thì anh đưa nhân sâm cho tôi, tôi thua thì tôi cũng đưa cho anh một món dược liệu sáu mươi năm khác".
Thật ra hiện tại trong tay Giang Vũ không hề có dược liệu sáu mươi năm tuổi, cho nên anh cũng rất ham muốn có được loại dược liệu này.
Tuy nhiên Giang Vũ rất tự tin vào bản thân nên đã nghĩ đến việc dùng tay không lừa lấy cây nhân sâm trong tay Bruce.
"Được! Tôi đánh cược với cậu, nhưng cậu phải cược thêm!"
Nghe Giang Vũ nói, Bruce mỉm cười, hai mắt sáng lên, nói: "Ngoại trừ cây nhân sâm kia thì tôi sẽ dùng hết tiền tiết kiệm của mình để đặt cược thêm 50 triệu, cậu có dám cược không?"
Là một chuyên gia tâm lý đẳng cấp thế giới, Bruce không chỉ tự tin không kém mà còn tin chắc rằng không ai có thể chữa khỏi căn bệnh nghiêm trọng của Trương Xảo Xảo chỉ trong một thời gian ngắn.
Cho dù có cược mạng thì anh ta cũng sẽ không hề do dự mà cược ra toàn bộ.
"Anh muốn cược thêm sao!"
Giang Vũ sửng sốt, nét mặt đột nhiên trở nên kỳ quái.
"Cậu sợ rồi sao?"
Nhìn thấy phản ứng của Giang Vũ, Bruce còn tưởng rằng Giang Vũ hèn nhát, liền khiêu khích nói: "Nếu biết sợ rồi thì cứ ngoan ngoãn tự thừa nhận bản thân chính là kẻ lừa đảo sau đó cút đi, tôi sẽ tiếp tục chữa trị cho cô Trương".
"Tôi chỉ sợ anh thua không ngóc đầu lên nổi thôi!"
Giang Vũ sờ sờ cằm, nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn cây nhân sâm trong tay anh, không ngờ anh lại chủ động muốn dâng cho tôi thêm năm mươi triệu, đúng là ngại quá!”
"Khoác lác, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giành chiến thắng sao!", Lăng Phi Dương khinh thường nhìn Giang Vũ nói.
"Nếu như ông Lăng đã nói như vậy thì chi bằng ông cũng tham gia, thế nào?"
Giang Vũ nheo mắt nhìn Lăng Phi Dương một cách khiêu khích: "Vừa hay một trăm triệu trước đây tôi lấy từ cậu Lăng tôi còn chưa dùng tới đâu!"
Lăng Phi Dương liếc nhìn Bruce đang tràn đầy tự tin, tức giận noi: “Tôi cược 500 triệu, nếu cậu thua thì ngoài 100 triệu cậu còn phải đưa cho tôi phương thuốc của Đan Sinh Cân Tục Cốt, Đan Ngưng Chi cùng Đan Long Hổ, cậu dám cược không?”
Chương 87: Ông dám chết thì tôi dám chôn!
Lăng Phi Dương đã điều tra chi tiết về thân phận bối cảnh của Bruce, ông ta biết Bruce là một trong hai mươi chuyên gia tâm lý hàng đầu thế giới nên mới bỏ ra rất nhiều tiền để mời anh ta về đây.
Vì vậy khi thấy Bruce tiêu hết tài sản để đánh cược với Giang Vũ, Lăng Phi Dương cũng muốn cược lớn.
Nếu có thể lấy được phương thuốc của ba loại thần dược từ tay Giang Vũ thì nhà họ Lăng sẽ không cần phải chuyển trọng tâm sản nghiệp của mình nữa, họ chỉ cần đổi tên ba loại thuốc này rồi đưa chúng ra thị trường là có thể kiếm tiền.
Như vậy thì nhà họ Lăng chẳng những có thể xoay chuyển thế cục thất bại trên thị trường y dược - mỹ phẩm, còn có thể dựa vào ba loại thần dược này để phát triển vượt bậc, vượt ra khỏi Giang Đông, trở nên nổi tiếng khắp thế giới.
"Cược nhỏ thì vui, cược lớn thì hại thân!"
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn đánh cược 100 triệu mà cậu Lăng đưa cho tôi, cho dù có thua cũng sẽ không đau lòng”.
“Vậy mà ông Lăng lại vung tay cược đến 500 triệu, có phải là chơi lớn quá rồi không?”
Giang Vũ nhìn Lăng Phi Dương, nét mặt kỳ quái: "Với tình hình hiện tại của nhà họ Lăng thì ông có đủ khả năng lấy ra 500 triệu không?"
"Hừ! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Mặc dù hiện tại nhà họ Lăng đang gặp khó khăn nhưng năm trăm triệu cũng không phải là vấn đề".
Lăng Phi Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Nếu không dám cược thì cứ thừa nhận mình là kẻ lừa đảo rồi cút đi!"
"Tôi có gì mà không dám cược, ông dám chết thì tôi dám chôn!"
Giang Vũ phá lên cười, vốn dĩ anh chỉ muốn lấy cây nhân sâm sáu mươi năm tuổi, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn số tiền lớn đến 550 triệu!
"Vậy mời giám đốc Trương làm chứng".
Lăng Phi Dương gật đầu mạnh mẽ, nhìn Trương Hiển Minh.
"Được, tôi đồng ý".
Trương Hiển Minh mỉm cười, kiên định nói: "Ở tỉnh Giang Đông tôi có tư cách làm công chứng viên, không ai có thể thua mà không chung cược!"
"Bố, bố đang làm cái gì vậy?"
Trương Hồng Nham khó chịu nhìn Trương Hiển Minh, nói nhỏ: "Bọn họ lợi dụng sức khỏe của Xảo Xảo để cá cược, thật quá đáng. Sao bố lại đồng ý với bọn họ?"
"Hồng Nhan, con vẫn còn quá trẻ!"
Trương Hiển Minh mỉm cười, giải thích: "Bởi vì bọn họ đã đặt cược quá lớn cho nên bọn họ mới phải cẩn thận chữa trị cho Xảo Xảo".
"Cược càng lớn thì Xảo Xảo càng nhận được trị liệu tốt hơn. Sao bố lại không đồng ý chứ?"
"Con hiểu rồi, vẫn là bố sáng suốt nhất!"
Trương Hồng Nham chợt bừng tỉnh, âm thầm ngưỡng mộ, quả nhiên gừng càng già càng cay!
Sau khi ba bên thống nhất, đoàn người trở lại phòng của Trương Xảo Xảo.
Người hầu của nhà họ Trương đã sửa xong cửa sổ, còn Trương Xảo Xảo vẫn đang mê man ngủ trên giường.
"Mở hết rèm ra".
Sau khi vào cửa, Giang Vũ chậm rãi bước về phía cửa sổ.
Sắc mặt Trương Hiển Minh tái đi, ông ta nhắc nhở: "Cậu Giang, con gái của tôi không thể chịu được ánh sáng..."
"Đó chỉ là bóng đen tâm lý. Nếu như cứ để chuyện này tiếp diễn thì tình hình của cô Trương sẽ càng tồi tệ hơn".
Giang Vũ ngắt lời Trương Hiển Minh mà không quay đầu lại, thẳng thừng mở tấm rèm trước mặt ra: "Lúc nãy cô ấy nhảy lầu cũng đã tiếp xúc với ánh sáng, thần trí còn được khôi phục một chút"
"Đúng đúng đúng! Lúc nãy Xảo Xảo còn nhận ra tôi, gọi tôi là anh hai!"
Trương Hồng Nham liên tục gật đầu, nhanh chóng chạy đến các cửa sổ khác và mở toàn bộ rèm cản sáng ra.
Chẳng bao lâu sau, căn phòng tối đen đã được ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Khi ánh nắng chiếu vào Trương Xảo Xảo, Trương Xảo Xảo vốn đang mê man bất tỉnh thì lập tức lộ ra vẻ đau đớn, cơ thể run rẩy dữ dội.
"Cậu Giang, con gái tôi bị sao vậy? Nó thật sự không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời đâu".
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Trương Xảo Xảo, Trương Hiển Minh lo lắng đề nghị: "Hay là cậu kéo rèm lại trước đi!"
"Hừm! Bệnh tình nghiêm trọng của cô Trương vốn không thể tiếp xúc được với ánh sáng!"
Bruce hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Thằng nhóc này căn bản không có kiến thức tâm lý học, chỉ đứng đây nói bậy bạ mà thôi".
"Giang Vũ, nếu như cô Trương xảy ra chuyện gì thì cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, và chúng tôi liền thắng cược".
Lăng Phi Dương hoàn toàn không quan tâm đến sự sống và cái chết của Trương Xảo Xảo, ông ta chỉ muốn thắng cược càng sớm càng tốt.
"Không cần sốt ruột, dù sao cũng sẽ có kết quả sớm thôi".
Giang Vũ liếc nhìn Lăng Phi Dương và Bruce: "Nếu như anh đã là chuyên gia tâm lý học thì anh nên biết rằng mặc dù người bệnh mắc chứng trầm cảm xuất hiện chung với các triệu chứng kích động thì bệnh nhân cũng không thể bị rối loạn căng thẳng và trầm cảm sâu trong chung một thời điểm".
"Mặc dù trường hợp mắc cả hai căn bệnh này rất hiếm nhưng không phải là không thể xảy ra".
Bruce kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Chính là bởi vì triệu chứng nghiêm trọng như vậy nên tôi khẳng định anh không thể chữa khỏi trong một khoảng thời gian ngắn”.
“Cho dù vậy thì e rằng chuyên gia tâm lý học các người cũng không thể chữa khỏi, hoặc là các người ngay từ đầu đã không có năng lực chữa trị”.
Giang Vũ nhìn Bruce, kiên quyết nói: "Bởi vì đây vốn không phải là bệnh".
"Đừng nói nhảm nữa, nếu có bản lĩnh thì cứ chữa khỏi bệnh cho cô Trương trước, bằng không thì mau nhận thua rồi chung cược".
Bruce sốt ruột thúc giục, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
Bởi vì thật sự từ trước đến nay những bệnh nhân mắc hai căn bệnh cứng đầu này chưa bao giờ được các chuyên gia tâm lý chữa khỏi.
Bệnh nhân hoặc sẽ chết một cách bi thảm, hoặc sẽ hồi phục một cách khó hiểu, điều mà khoa học hoàn toàn không thể giải thích được.
"Bây giờ tôi sẽ cho anh biết tại sao cô Trương lại trở nên như vậy?"
Giang Vũ khẽ nở nụ cười, anh bước tới chỗ Trương Xảo Xảo, âm thầm vận công ngưng tụ chân khí trên tay phải rồi đặt tay lên trán Trương Xảo Xảo.
"Giả thần giả quỷ, nếu như làm vậy có thể trị bệnh thì tôi đây cũng là thần y".
Nhìn hành động của Giang Vũ, Lăng Phi Dương bĩu môi khinh thường.
"Kẻ lừa đảo, hắn nhất định là kẻ lừa đảo. Tôi chưa từng nghe nói có người nào có thể chữa khỏi bệnh tâm thần như vậy".
Bruce hưng phấn siết chặt nắm tay: "Nhóc con cứ chờ thua đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ phát tài".
"Ông Lăng, Bruce!"
Sắc mặt Trương Hiển Minh âm trầm nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người thật sự hy vọng con gái của tôi không thể chữa khỏi sao?”
"Giám đốc Trương đừng hiểu lầm".
Lăng Phi Dương nhanh chóng giải thích: "Chúng tôi chỉ muốn ông nhìn thấy bộ mặt thật của Giang Vũ, một kẻ lừa đảo".
Bruce hoàn toàn không để ý đến sống chết của ai, trong mắt anh ta chỉ có tiền mà thôi.
Thắng được Giang Vũ thì liền có thể kiếm được 50 triệu cùng với một dược liệu quý, việc này còn có thể kiếm tiền nhanh hơn việc anh ta cố sức chữa trị cho Trương Xảo Xảo.
Vài phút sau, khi Giang Vũ truyền chân khí vào cơ thể Trương Xảo Xảo, vẻ mặt đau đớn của Trương Xảo Xảo biến mất, cô ta dần dần llấy lại bình tĩnh.
"Nhìn thấy chưa?"
Tề Thiên Minh hưng phấn nắm chặt nắm đấm: "Xảo Xảo đã lấy lại bình tĩnh, tôi đã nói Giang Vũ nhất định có thể chữa khỏi Xảo Xảo".
Bố con nhà họ Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất điều đó đã chứng minh Giang Vũ có khả năng giúp Trương Xảo Xảo bình tĩnh ổn định trở lại.
"Các người đến nhìn cho kỹ đây, lên!"
Lúc này Giang Vũ khẽ quát một tiếng, giơ tay phải đang ấn vào trán Trương Xảo Xảo lên thật mạnh.
"Hú..."
Khoảnh khắc tiếp theo, một màn sương đen kinh hoàng bị Giang Vũ rút ra khỏi cơ thể Trương Xảo Xảo, trong màn sương đen phát ra những âm thanh nức nở khủng khiếp giống như những tiếng khóc than.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong phòng đều bị dọa cho sợ hãi.
Không ai ngờ rằng Giang Vũ có thể rút ra một thứ quái dị như vậy từ trên cơ thể của Trương Xảo Xảo, thật sự rất ly kỳ.
Bruce vốn là một người theo chủ nghĩa vô thần trung thành với khoa học, nhưng lúc này anh ta cũng phải trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt.
"Thủ thuật che mắt, đây chắc chắn là thủ thuật che mắt của Giang Vũ".
Lăng Phi Dương nuốt nước bọt nói, khó có thể tin được.
"Cậu Giang, đây là cái gì vậy?"
Không thèm để ý đến phản ứng của Bruce và Lăng Phi Dương, Trương Hiển Minh lắp bắp hỏi: "Tại sao nó lại có thể ở trong cơ thể của con gái tôi?"
Chương 88: Thực hiện cá cược
“Đây là một loại năng lượng được ngưng tụ từ khí Âm sát, luồng năng lượng này nhập vào trong cơ thể của cô Trương, hình thành nên một loại tà ma tên là Mộng Yểm”.
Giang Vũ nhấc đám sương màu đen xì bên trên tay lên, nói: “Cô Trương là bị thứ này bám vào người, vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ nằm mơ các loại ác mộng, khiến cho sức khỏe tinh thần bị tổn hao nghiêm trọng, mới trở nên ngơ ngẩn điên dại”.
“Chỉ khi loại bỏ được hết nó ra khỏi cơ thể của cô Trương thì cô ấy mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, nếu không, bất cứ phương pháp chữa trị nào cũng đều vô hiệu, ngược lại còn khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng”.
“Con gái tôi sao lại bị thứ này bám vào người chứ?”, Trương Hiển Minh khó hiểu hỏi.
Giang Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Nếu như tôi đoán không nhầm, nơi mà cô Trương bị tại nạn có lẽ từng có người chết đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Em gái tôi bị phát hiện xảy ra tai nạn ở gần khu nghĩa trang, ở đó toàn là người chết”.
Trương Hồng Nham gật đầu lia lịa, sự tin tưởng đối với Giang Vũ càng lúc càng tăng lên, dù gì chưa từng có ai nói với Giang Vũ về địa điểm nơi xảy ra tai nạn, mà Giang Vũ lại có thể đoán ra được.
“Vậy thì đúng rồi, nghĩa trang là nơi có âm khí tụ hội”.
Giang Vũ gật đầu, phân tích: “Cô Trương lúc đầu có lẽ đang lái xe ngang qua khu nghĩa trang, bị âm khí xâm nhập làm rối loạn thần trí, mới gây ra tai nạn”.
“Nói như vậy, em gái tôi không phải là vì giận dỗi với mẹ mà lái xe với tốc độ cao, mà là gặp phải mấy thứ tà ma à”.
Trương Hồng Nham ngỡ ngàng hiểu ra, lầm bầm: “Em gái cũng là người bị hại!”
“Nói năng vớ vẩn!”
Đúng vào lúc này, Bruce bỗng nhiên thét lên chói tai: “Chúng tôi đến từ phương tây, không tin vào mấy thứ quỷ thần này, đây đều là mấy thứ phong kiến mê tín của các quốc gia phương Đông...”.
“Bruce! Nếu như đây là phong kiến mê tín, vậy thì cậu làm sao giải thích được đám sương đen kia?”, Trương Hiển Minh hết nhịn nổi quát lên.
Bruce bỗng cứng họng, đúng là không thể dùng quan điểm khoa học để giải thích được tất cả những gì xảy ra trước mắt.
“Con ve mùa hè không biết được trận tuyết của mùa đông, anh ta vĩnh viễn cũng không thể hiểu được sức mạnh thần bí của phương Đông”.
Giang Vũ lắc đầu, sau đó nhìn về phía đám mây màu đen, cân nhắc nên xử lý cái thứ này như thế nào?
“Bất kể người khác có tin hay không, dù gì tôi cũng tin”.
Trương Hiển Minh khiếp sợ nhìn đám sương đen kia, nói bằng giọng đầy căng thẳng: “Nếu như thứ này đã đáng sợ như thế, vậy chúng ta phải xử lý nó như thế nào, có thể ném nó đi được không?”
“Không được!”
Giang Vũ lắc đầu: “Loại Mộng Yểm này đã hấp thu không ít sức mạnh tinh thần của cô Trương, đã gắn kết với cô ấy rồi, nếu như vứt nó đi thì nó vẫn sẽ ngưng tụ lại lần nữa mà trở về tìm cô Trương”.
“Vậy thì phải làm sao đây?”, Trương Hồng Nham sốt ruột xoa xoa tay.
“Tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tiêu diệt được nó hoàn toàn, nhưng mà có thể bảo đảm nó sẽ không đến làm phiền cô Trương nữa”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, ngay sau đó há miệng hướng về phía đám sương đen kia, hút nó vào trong cơ thể của anh.
“Sao anh lại nuốt đám sương đen kia vậy?”
Mặt Tề Thiên Minh biến sắc, lo lắng nói: “Thứ kia đáng sợ như thế, anh lại hút nó vào người không phải là sẽ rất nguy hiểm hay sao?”
Nhưng người khác cũng ngẩn ra, ai nấy đều không ngờ được Giang Vũ lại mạnh mẽ như thế, nuốt chửng cả Mộng Yểm đáng sợ kia, quá...
“Tôi là người tập võ, cả người toàn là chính khí, Mộng Yểm không thể gây ra bất kỳ tổn thương gì đến cơ thể của tôi”.
Giang Vũ nhẹ nhàng lau miệng, mỉm cười nói: “Như vậy thì thứ này sẽ không thể đến gây phiền phức cho cô Trương nữa rồi”.
“Đúng là cảm động quá!”
Nhìn thấy Giang Vũ vì sự an toàn của Xảo Xảo mà cam tâm tình nguyện mạo hiểm, hai ba con nhà họ Trương đều cảm thấy vô cùng cảm kích.
“Giả thần giả quỷ, tôi thấy đây là mấy cái thuật che mắt do chính cậu ta tạo ra thì có”.
Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn Giang Vũ, mặc dù ông ta cũng rất giật mình, nhưng vẫn không tin tưởng Giang Vũ lại có bản lĩnh lớn đến như thế, quan trọng nhất là ông ta không muốn thua cuộc trong lần cá cược này.
“Mộng Yểm trên người cô Trương đã bị tôi loại bỏ rồi, vậy cô ấy sẽ tỉnh lại và hồi phục nhanh thôi”.
Giang Vũ liếc mắt nhìn Lăng Phi Dương một cái, giọng nói đầy ý trêu chọc: “Tổng giám đốc Lăng vẫn nên chuẩn bị trước năm trăm triệu tệ đi!”
“Nếu như thế mà đã có thể giúp cho cô Trương hồi phục lại bình thường, vậy thì chuyên gia nghiên cứu tâm lý học như chúng tôi phải biết làm sao”.
Bruce khinh bỉ nói: “Cậu cứ giả thần giả quỷ đi, có đánh chết tôi cũng không tin cậu có thể chữa khỏi...”.
“Ba, anh hai, hu hu...”.
Không đợi Bruce nói hết câu, Trương Xảo Xảo bỗng nhiên ngồi bật dậy, gương mặt dàn dụa nước mắt nhìn về phía hai ba con họ Trương.
“Con gái (em gái), con (em) nhận ra ba (anh) rồi?”
Nhìn thấy Trương Xảo Xảo gọi mình, hai ba con họ Trương đều giật mình mừng rỡ quay qua nhìn.
“Con đương nhiên là biết hai người!”
Trương Xảo Xảo mặt đầy nước mắt vừa khóc vừa nói: “Hình như con đã mơ một giấc mơ rất dài, con...”.
“Có phải cô đã mơ thấy mẹ cô vẫn luôn trách cô?”
Giang Vũ đột ngột hỏi, ngắt ngang lời của Trương Xảo Xảo.
“Làm sao anh biết?”
Trương Xảo Xảo vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Vũ nói: “Anh là người lúc trước đã cứu tôi đúng không?”
“Là tôi”.
Giang Vũ cười đáp: “Kỳ thực nguyên nhân mà cô mơ giấc mơ như vậy, là do Mộng Yểm tác quái, chứ không phải thực sự do mẹ cô trách cô”.
“Thử hỏi, trong thiên hạ này có người mẹ nào lại không hy vọng con cái mình được sống tốt chứ?”
“Nhưng mà tôi...”.
“Nghe tôi nói!”
Trong mắt Giang vũ đột nhiên lóe lên luồng ánh sáng thần thánh, anh nhìn chằm chằm vào mắt của Trương Xảo Xảo, hỏi: “Cô có thể nhớ lại cụ thể tình hình lúc xảy ra tai nạn hay không?”
“Hu hu, tôi thực sự không phải cố ý hại chết mẹ mình”.
Trương Xảo Xảo khóc to nói: “Mặc dù tôi thích đua xe, nhưng khi mẹ ngồi ở ghế lái phụ, tôi đã cố ý giảm tốc độ, lái chậm lại rồi”.
“Nhưng lúc đi ngang qua nghĩa trang Long Sơn, mắt của tôi bỗng nhiên không nhìn thấy gì nữa, tay chân tôi cũng không thể kiểm soát được, sau đó... hu hu, tôi thực sự không phải là cố ý!”
“Cô lúc đó bị âm khí xâm nhập, làm cho thần trí không tỉnh táo, mới xảy ra tai nạn xe”.
Giang Vũ gật đầu, an ủi nói: “Cũng tức là nói, việc tại nạn không phải là lỗi của cô, cô cũng là người bị hại, đừng buồn và tự trách nữa”.
“Mẹ của cô trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không trách cô, bà ấy chắc chắn hy vọng cô có thể buông bỏ được quá khứ, mà sống thật tốt”.
“Mẹ thực sự sẽ không trách tôi chứ?”
Trương Xảo xảo hai mắt mơ màng lẩm bẩm.
“Đương nhiên là sẽ không trách, mẹ con yêu thương con nhất mà”.
Trương Hiển Minh không kiềm được an ủi: “Bà ấy nếu như nhìn thấy dáng vẻ của con bây giờ, nếu bà ấy trên trời có linh chắc chắn sẽ không thể yên lòng!”
“Chuyện cũ đã qua, người mất cũng đã mất rồi!”
Giang Vũ phất tay, ý bảo Trương Hiển minh đừng nói chuyện, sau đó tiếp tục nói: “Cô Trương, lỗi sai không phải ở cô, cô cũng là người bị hại”.
“Cô bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi sau khi ngủ dậy, hãy mang theo tâm nguyện của mẹ cô mà sống cho thật tốt, chỉ có như thế mới có thể khiến cho mẹ cô được yên lòng”.
“Cảm ơn anh”.
Trương Xảo Xảo gật đầu, nhìn về phía hai ba con nhà họ Trương: “Ba, anh hai, thời gian vừa qua đã làm phiền hai người, con bây giờ đã khỏe lên rồi, sau này sẽ không để cho hai người phải lo lắng nữa”.
“Con bây giờ rất buồn ngủ, muốn ngủ một giấc thật ngon”.
“Được được được! Con cứ ngủ đi, ba đảm bảo sẽ không làm phiền đến con!”
Hai ba con nhà họ Trương vừa khóc vừa cười bước lên trước, đắp lại chăn cho Trương Xảo Xảo, ngẩn ngơ nhìn Trương Xảo Xảo nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
“Khò khò khò!”
Giang Vũ thở phào một hơi, mệt mỏi dụi dụi mắt, thầm cảm thấy bất lực: “Thi triển Đề hồ quán đỉnh lại hao tổn tinh thần lực thế này, tu vi của mình bây giờ vẫn còn quá thấp!”
Cái gọi là Đề hồ quán đỉnh, vốn là một môn mật pháp của Phật giáo được khơi mở và kế thừa bởi một vị cao tăng đắc đạo.
Cao tăng dựa vào tinh thần lực cực mạnh của mình để cho đệ tử cảm nhận được Phật pháp và cảnh giới lĩnh ngộ của mình, từ đó nâng cao tính giác ngộ của đệ tử.
Mặc dù Giang Vũ không có tinh thần lực và tu vi cảnh giới mạnh mẽ như của cao tăng đắc đạo, nhưng cũng đủ để khiến cho Trương Xảo Xảo không còn áy náy và tự trách với quá khứ của mình nữa, từ đó bước ra khỏi đường cụt.
Kỳ thực, sau khi xua đuổi Mộng Yểm bên trong cơ thể của Trương Xảo Xảo, cho dù là Bruce thì cũng có thể khiến Trương Xảo Xảo hồi phục hoàn toàn.
Càng huống hồ gì, Giang Vũ lại còn thi triển cả mật pháp Đề hồ quán đỉnh này, đương nhiên mục đích cũng chỉ là để đề phòng vạn nhất.
“Cô Trương đã khỏi hoàn toàn, nên đến lượt các người thực hiện cá cược rồi!”
Một hàng người sau khi đi ra phòng khách, Giang Vũ dùng giọng nói đầy ý đùa cợt nhìn về phía Bruce và Lăng Phi Dương: “Anh Bruce, anh phải đưa gốc nhân sâm kia và trăm mươi triệu cho tôi, mà tổng giám đốc Lăng cần phải đưa cho tôi năm trăm triệu”.
“Tuyệt đối không thể nào!”
Nghe thấy lời này, Bruce kích động nhảy dựng lên từ trên sô pha, chỉ vào Giang Vũ, hai mắt như phát ra ánh sáng đỏ gào lên: “Không ai có thể chữa trị cho một người bệnh mắc di chứng sau tai nạn và trầm cảm nặng nhanh như thế được, chắc chắn đây là một cú lừa, đồ lừa đảo vô sỉ này!”
Chương 89: Gã lừa đảo Bruce
Nghe thấy Giang Vũ muốn đòi tiền cược, gương mặt Lăng Phi Dương đã sa sầm đến cực điểm, nhưng lại bởi vì Trương Hiển Minh là người làm chứng nên ông ta không thể nói được gì.
Mà Bruce đã dốc hết gia tài của mình để đánh cược thì đã không thể ngồi im được nữa, ngay lập tức tố cáo Giang Vũ là kẻ lừa đảo.
“Xin hãy chú ý lời nói”.
Trương Hiển Minh thân là người làm chứng, dùng ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm Bruce: “Cái gọi là dám chơi dám chịu, tất cả mọi người có mặt ở đây ai cũng nhìn thấy anh Giang đây đã chữa khỏi bệnh cho con gái tôi”.
“Cậu nói anh ấy lừa đảo, cậu nghĩ chúng tôi mắt mù hết cả rồi à?”
“Vậy thì tức là các người phối hợp với nhau để lừa tôi!”
Bruce kích động gào lên: “Người bệnh cùng lúc mắc di chứng sau tai nạn và trầm cảm nặng, căn bản không thể chữa khỏi được”.
“Trương Xảo Xảo chắc chắn không có bệnh mà giả bệnh, thông đồng với các người cùng nhau lừa tiền của tôi”.
“Bruce, anh chắc chắn với tình hình của cô Trương đây là không thể chữa khỏi không?”
Giang Vũ khẽ nheo mắt lại, lớn tiếng chất vấn.
“Tôi đương nhiên có thể chắc chắn, nếu chỉ mắc một trong hai loại bệnh kia thì còn có khả năng chữa trị, nhưng đồng thời cùng mắc hai loại bệnh kia thì tuyệt đối không có khả năng chữa khỏi được”.
Bruce gào lên bằng giọng kiên định: “Đây là kết luận chung của tất cả các chuyên gia tâm lý trên thế giới, cho nên đây chắc chắn là một cú lừa”.
“Ha ha ha! Nói nửa ngày, hóa ra anh mới là kẻ lừa đảo à!”
Nghe thấy câu này, Giang Vũ thoáng vẻ trêu chọc mỉm cười nói.
Giang Vũ đã biết trước là Bruce không thể chữa khỏi được cho Trương Xảo Xảo, nhưng người ta dù gì cũng là chuyên gia, Giang Vũ cũng không có chứng cứ để bóc trần đối phương.
Không ngờ bây giờ anh ta lại không đánh mà khai, tự nói ra chân tướng sự việc.
“Ông nội nhà mày!”
Trương Hồng Nham phản ứng lại, thình lình nổi trận lôi đình, cứ thế tung luôn một cú đá lên thẳng mặt của Bruce: “Nếu mày đã biết bệnh này không thể chữa lành, vậy mày còn dám nói có thể chữa được cho em gái tao, còn dám đòi phí chữa bệnh cao như thế”.
Nói xong, Trương Hồng Nham cứ thế chân đá tay đấm lung tung lên người Bruce: “Đồ lừa đảo, tao đánh chết mày”.
Gương mặt Lăng Phi Dương càng trở nên khó coi hơn, ông ta cũng không ngờ Bruce thề thốt son sắt bảo đảm mình có thể chữa được cho Trương Xảo Xảo, hóa ra lại là nói dối.
Mà ông ta lại tiến cử Bruce với nhà họ Trương, thế thì không phải là ông ta cũng đang giúp đỡ Bruce đi lừa nhà bọn họ hay sao!
“Anh ta từ đầu đến cuối đều không có năng lực để chữa bệnh cho con gái tôi, nhưng lại tham lam vô độ mà đòi tiền của chúng tôi!”
Quả nhiên, Trương Hiển Minh không hề gây khó dễ cho Bruce, mà là lạnh lùng nhìn về phía Lăng Phi Dương: “Ông đưa loại người này đến đây giới thiệu cho chúng tôi, là muốn làm gì?”
“Giám đốc Trương đừng hiểu lầm, tôi không hề biết anh ta là kẻ lừa đảo!”
Lăng Phi Dương vội xua tay, đầu đầm đìa mồ hôi giải thích: “Anh ta thực sự là một chuyên gia tâm lý học nổi tiếng thế giới, nhưng tôi không ngờ được nhân phẩm của anh ta lại xấu xa như thế”.
“Khốn kiếp, lập tức giao tiền và nhân sâm ra đây cho anh Giang”.
Trương Hồng Nham sau khi đập cho Bruce một trận, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lại dám đến nhà họ Trương của tao để lừa đảo, nếu như còn dám giở trò xỏ lá, tao đảm bảo sẽ cho mày khỏi cần nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.
Ý thức được mình đã nói lỡ lời, bị người ta bóc trần hành vi lừa đảo, Bruce nhũn ra.
“Tôi đưa, tôi đưa...”.
Bruce mặt mũi bầm dập đưa một hộp quà và một tấm thẻ ngân hàng cho Giang Vũ, trong lòng ấm ức muốn chết.
Lần này dến đây, Bruce đã chuẩn bị để kiếm một khoản tiền lớn từ nhà họ Trương, kết quả chưa lấy được một hào nào đã phải lỗ hết gia sản của mình.
Mà cạn lời nhất là, Giang Vũ vốn dĩ chỉ muốn lấy được gốc nhân sâm kia, là tự Bruce muốn tăng thêm tiền cược, mới rơi vào kết cục bi thảm như thế này.
Hơn nữa cũng chính là do Bruce tự mình nói lỡ lời, mới bị người ta phát hiện ra anh ta đang lừa đảo, đúng là tự mình hại mình.
“Tổng giám đốc Lăng, ông định thế nào?”
Sau khi giải quyết xong Bruce, Trương Hiển Minh mặt vô cảm nhìn về phía Lăng Phi Dương.
“Tôi chuyển khoản cho anh ta!”, Lăng Phi Dương run giọng đáp lời.
Mặc dù Lăng Phi Dương cực kỳ không tình nguyện đưa cho Giang Vũ năm triệu tệ này, nhưng mà ông ta đã dẫn theo một tên lừa đảo đến nhà họ Trương, đã mạo phạm đến hai ba con nhà họ Trương rồi.
Nếu như còn không đưa tiền, vậy thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Nhà họ Lăng là thế lực bản địa của tỉnh Giang Đông, đến nay đã rơi vào đường cùng thế này căn bản không dám mạo phạm vị thần tài Trương Hiển Minh này, chỉ một câu nói của người ta thôi đã có thể cắt đứt tất cả nguồn vốn của nhà họ Lăng.
Dưới sự giám sát của hai ba con nhà họ lăng, Giang Vũ nhận được thông báo tiền về tài khoản năm triệu tệ, kiếm được một khoản tiền xương máu.
“Cảm tạ sự quan tâm của tổng giám đốc Lăng đối với con gái tôi, bây giờ con gái tôi đã khỏe lại rồi, sau này không cần ông phải bận tâm nữa”.
Trương Hiển Minh vẻ mặt vô cảm nhìn Lăng Phi Dương nói: “Còn về việc nhà họ Lăng nộp hồ sơ vay bên chúng tôi, bây giờ tôi trả lời ông, ngân hàng Giang Đông không phê duyệt”.
“Giám đốc Trương, tôi...”.
“Bây giờ ông lập tức dẫn theo tên lừa đảo này cút ra khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Không cho Lăng Phi Dương cơ hội mở miệng, Trương Hiển Minh dứt khoát đuổi khách.
Sắc mặt Lăng Phi Dương trắng bệch kéo theo Bruce đi ra phía ngoài cửa, đã biết khoản vay của nhà họ Lăng hoàn toàn không còn cơ hội nữa.
Ông ta mang đến một chuyên gia mà hóa ra lại là một tên lừa đảo, không những không thể chữa khỏi cho Trương Xảo Xảo, còn hại Trương Xảo Xảo suýt chút nữa nhảy lầu tự tử.
Mà Giang Vũ lại bị hai ba con nhà họ Trương vứt sang một bên, sau này lại chính người ta không tính toán gì mà chữa khỏi cho Trương Xảo Xảo.
Như vậy nhà họ Trương đương nhiên nghiêng về phía Giang Vũ, thậm chí còn có khả năng giúp đỡ Giang Vũ đối phó với nhà họ Lăng.
Điều này đối với nhà họ Lăng mà nói chẳng khác gì đã đói lại còn rách.
“Người đâu!”
Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Lăng Phi Dương gào lên một tiếng, dùng sức ném cơ thể của Bruce cho mấy vệ sĩ: “Đánh gãy hai chân tên khốn này cho tôi, sau đó đem anh ta ném đến trước cổng đại sứ quán”.
Nếu không phải vì Bruce thề thốt son sắt bảo đảm có thể chữa được bệnh của Trương xảo Xảo thì ông ta cũng sẽ không đưa anh ta đến nhà họ Trương.
Nếu không phải là Bruce tràn trề tự tin cá cược với Giang Vũ, ông ta cũng sẽ không thua mất năm triệu tệ.
Nếu không phải Bruce là một tên lừa đảo, ông ta cũng sẽ không mạo phạm đến nhà họ Trương.
Lúc này, Lăng Phi Dương hận không thể lăng trì nuốt sống Bruce, đều vì tên khốn này, ông ta hôm nay mới bị tổn thất nghiêm trọng như thế.
Nếu như Bruce không phải là người nước ngoài, vậy thì Lăng Phi Dương tuyệt đối sẽ cho anh ta bốc hơi khỏi thế giới này.
“Giang Vũ, cậu phá hoại cơ hội vay vốn của nhà họ Lăng, còn lừa đi năm triệu tệ của tôi!”
Sau khi lên xe, Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Trương: “Cậu đang ép nhà họ Lăng tôi đi đến đường cùng, vậy thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình”.
Ngay sau đó, Lăng Phi Dương móc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.
“Tông sư Ngô, mấy người không cần phải đi Giang Châu tìm mục tiêu nữa”.
Sau khi kết nối điện thoại xong, Lăng Phi Dương dùng giọng điệu âm u lạnh lẽo nói: “Thằng nhóc kia đã đến tỉnh lị rồi, bây giờ đang ở nhà họ Trương”.
“Được! Bây giờ chúng tôi sẽ đi đến nhà họ Trương giết anh ta”, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên kia đầu dây điện thoại.
“Không! Nhà họ Trương dù gì cũng là một gia tộc hào môn của tỉnh Giang Đông, cứ thế đến đó sẽ gây ra rắc rối lớn”.
Lăng Phi Dương lắc đầu: “Tôi sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của Giang Vũ, làm phiền tông sư Ngô, trên đường khi cậu ta trở về Giang Châu thì loại trừ cậu ta, cố gắng làm thật sạch sẽ, không được để lại bất kỳ chứng cứ hoặc dấu vết gì”.
“Đối phó với một đại sư nội kình nho nhỏ, không cần thiết phải phiền phức như thế!”
Tông sư Ngô mất kiên nhẫn nói: “Cho dù chúng tôi đến nhà họ Trương giết chết anh ta, nhà họ Trương cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì”.
“Nhà họ Trương đương nhiên không lọt được vào mắt của kẻ mạnh cấp tông sư như ngài đây”.
Lăng Phi Dương biết tính khí của đám kẻ mạnh cấp tông sư này, cố gắng nhẫn nại khuyên nhủ: “Nhưng sau lưng Giang Vũ lại có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, không thể để cô ta bắt được bất kỳ dấu vết nào”.
Nghe đến danh hiệu của Kỷ Tuyết Tình, tông sư Ngô cũng trầm lặng một hồi, mới nhàn nhã đáp: “Ông là người thuê, tôi nghe theo sự sắp xếp của ông”.
“Giang Vũ, hôm nay chắc chắn sẽ phải chết!”
Sau khi ngắt điện thoại, Lăng Phi Dương nở nụ cười nham hiểm: “Ông đây đã mời được hai kẻ mạnh cấp Tông sư nội kình từ Tông môn võ đạo đến đây, vốn dĩ dự định để giải quyết chuyện khoản vay, sau đó mới đưa bọn họ đi Giang Châu giết cậu”.
“Không ngờ cậu lại tự mình đi đến tỉnh lị, vậy thì đừng mong sống sót mà trở về nữa”.
Võ giả cấp Tông sư là một người có thân phận địa vị trong Tông môn của võ đạo, nếu đưa vào trong thế giới thế tục, thì càng là một kẻ mạnh xưng bá một phương.
Lăng Phi Dương vì muốn giết chết Giang Vũ đã móc hết cả vốn ra, một lần mời hẳn hai kẻ mạnh tông sư đến.
Như vậy có thể thấy được, Lăng Phi Dương đã hận Giang Vũ đến mức không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải loại trừ anh cho bằng được.
Hai kẻ mạnh Tông sư đó!
Giang Vũ sắp phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất trong lịch sử cuộc đời của mình
Chương 90: Kẻ mạnh Tông sư chặn giết
Sau khi Lăng Phi Dương và Bruce rời đi, hai ba con nhà họ Trương mang ơn đội nghĩa đối với Giang Vũ, đồng thời thể hiện lòng xin lỗi sâu sắc về hành vi thất lễ lúc trước của bọn họ.
“Giám đốc Trương đừng khách sáo, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh Thiên Minh và thị trưởng Tề đi!”
Giang Vũ vội vàng phất tay, đẩy hết công lao lên người hai ba con nhà họ Tề.
“Tôi ngày sau nhất định sẽ hết sức cảm tạ anh Bảo Quốc!”
Trương Hiển Minh ngay lập tức tỏ rõ thái độ, chân thành nhìn Giang Vũ mà nói: “Bất kể thế nào, anh Giang đã chữa khỏi cho con gái tôi, tôi đều vô cùng cảm kích, ngày sau có việc gì cần dùng đến nhà họ Trương chúng tôi, anh cứ nói thẳng đừng ngại”.
“Ba! Không cần ngày sau”.
Trương Hồng Nham ung dung nhắc nhở: “Trước mắt anh Giang với nhà họ Lăng đang có chiến tranh thương mại kìa”.
“Đúng đúng đúng!”
Trương Hiển Minh vội gật đầu, nhìn Giang Vũ nói bằng giọng kiên định: “Anh Giang chắc chắn có thể chiến thắng trong cuộc chiến tranh thương mại này, khoản vay của nhà họ Lăng vốn dĩ có rủi ro rất cao”.
“Tôi đảm bảo những ngày tới đây, tất cả các ngân hàng trong phạm vị tỉnh Giang Đông đều sẽ từ chối cho nhà họ Lăng vay vốn”.
“Đa tạ!”
Đối với ý tốt của hai ba con nhà họ Trương, Giang Vũ chắp tay cảm tạ, mục đích ban đầu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không thể biểu đạt được hết lòng cảm ơn của chúng tôi”.
Trương Hiển Minh lắc đầu, dò hỏi: “Không biết anh Giang có yêu cầu gì không, nhà họ Trương chúng tôi nhất định sẽ thực hiện được cho anh”.
“Không có gì nữa!”
Giang Vũ mỉm cười, thầm hài lòng nói: “Qua việc chữa bệnh cho cô Trương, tôi đã thắng được một gốc nhân sâm và hơn năm triệu tệ tiền mặt, tôi mới là người được lợi nhất rồi”.
Đối với Giang Vũ việc thắng được hơn năm triệu tệ, hai ba con nhà họ Trương đúng là không thể lấy ra được món quà gì để báo đáp anh được, cũng chỉ đành tạm thời cho qua, đợi ngày sau nghĩ cách trả ơn sau.
“Đúng rồi!”
Đúng vào lúc này, Tề Thiên Minh bỗng nhiên nói: “Trước đó anh Giang nói anh có cách để chữa khỏi gương mặt của Xảo Xảo, chú Trương mọi người cũng không cần lo lắng về gương mặt của Xảo Xảo nữa”.
“Lời này có thật không!”
Hai ba con nhà họ Trương đều hân hoan, mặc dù bệnh tinh thần của Trương Xảo Xảo đã được chữa khỏi, nhưng việc gương mặt bị hủy hoại cũng sẽ khiến cô ta đau khổ cả một đời.
Nếu như Giang Vũ có cách để chữa khỏi được gương mặt của cô ta, vậy có khác gì là cho Trương Xảo Xảo một cuộc đời mới đâu!
“Đợi khoảng thời gian này cô Trương nghỉ ngơi điều dưỡng thỏa đáng, tôi lại chữa gương mặt cho cô ấy”, Giang Vũ mỉm cười gật đầu.
“Anh Bảo Quốc đúng là đã giới thiệu cho nhà họ Trương tôi một vị thần y!”
Trương Hiển Minh kích động liên tục xoa tay, nhiệt tình nói: “Anh Giang, anh nhất định phải ở lại nhà của chúng tôi ở vài ngày, bây giờ tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị cơm trưa”.
“Đa tạ ý tốt của giám đốc Trương, tôi còn có việc gấp phải quay về Giang Châu ngay, xin được cáo từ trước!”
Giang Vũ cần phải giải quyết gấp âm khí vừa hút vào bên trong cơ thể, nên đã dứt khoát từ chối ý tốt của hai ba con nhà họ Trương.
Sau đó, Tề Thiên Minh lái xe đưa Giang Vũ rời khỏi nhà họ Trương.
Sau khi lên xe, Giang Vũ lập tức nhắm mắt lại vận công kiểm tra tình trạng âm khí bên trong cơ thể, kết quả...
“Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết lại có thể luyện hóa được cả âm khí!”
Giang Vũ giật mình vui vẻ mãi: “Loại cảm giác này có hiệu quả giống như lần trước mình hấp thu linh khí để tu luyện, vậy cũng tức là nói, Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết ngoại trừ có thể lợi dụng linh khí để tu luyện ra thì còn có thể dùng cả âm khí để tu luyện!”
Sau khi xác định Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết thực sự có thể hấp thu âm khí, Giang Vũ suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Như vậy, Giang Vũ sau này ngoại trừ hấp thu linh khí ra, còn có thể thông qua việc hấp thu âm khí để nâng cao tu vi, con đường tu luyện lại rộng mở hơn nhiều rồi!
Chuyến đi này Giang Vũ không chỉ thành công phá hoại chuyện vay vốn của nhà họ Lăng, mà còn kiếm được một cây nhân sâm sáu mươi năm và hơn năm triệu tệ tiền mặt.
Đồng thời, Giang Vũ còn nhận được tình hữu nghị của nhà họ Trương, lại còn phát hiện ra được mình hóa ra còn có thể luyện hóa được cả âm khí, thu hoạch lần này nhiều vượt xa cả tưởng tượng.
“Dừng xe!”
Không biết đi được bao lâu, Giang Vũ thình lình mở bừng hai mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn về phía trước hét lên: “Anh Tề, mau dừng xe!”
“Đáng chết, không kịp rồi!”
Không đợi Tề Thiên Minh kịp phản ứng lại, Giang Vũ quyết đoán tháo dây an toàn, dùng sức ôm chặt cơ thể của Tề Thiên Minh.
“Anh làm gì vậy, làm thế rất nguy hiểm... kia là ai thế, chán sống rồi à?”
Tề Thiên Minh đang định chửi um lên thì nhìn thấy có hai người thanh niên mặc đồ đen xuất hiện ở ngay trước mũi xe ô tô, một trong hai người còn đang lao nhanh về phía mũi xe.
“Bà mẹ nó, muốn ăn vạ à?”
Trơ mắt nhìn đối phương đang xông thẳng đến, Tề Thiên Minh ngơ ngác buột miệng chửi bậy một câu.
Người bình thường chẳng có ai lại đi bộ trên đường cao tốc cả, mà người trước mắt kia không những xuất hiện ở giữa đường một cách quái dị, còn lao thẳng về phía đầu mũi xe, nếu không phải cố tình ăn vạ thì là muốn tự tử!
Vì chuyện xảy ra quá đột ngột ngột, lại thêm tốc độ xe đang đi rất nhanh, Tề Thiên Minh hầu như không kịp đạp phanh xe.
Khác hẳn so với sự bàng hoàng bất ngờ của Tề Thiên Minh, Giang Vũ lại bình tĩnh vận chuyển chân khí bảo vệ cơ thể của mình và Tề Thiên Minh.
Do Giang Vũ luôn trong trạng thái tu luyện, nên anh đã ngay lập tức cảm nhận được hai luồng khí tức cực mạnh xuất hiện ở phía trước.
Kỳ thực, Giang Vũ hoàn toàn có đủ thời gian để nhảy khỏi xe, nhưng nếu như bỏ lại Tề Thiên Minh thì với một người bình thường như anh ta, khi đối diện với hai người mà đến anh cũng phải kiêng dè kia, ắt sẽ phải chết.
Đối mặt với chiếc xe ô tô đang lao nhanh trên đường cao tốc, người thanh niên áo đen đang chạy không những không né tránh mà ngược lại còn giơ hai nắm đấm cực lớn của mình lên.
“Uỳnh ầm ầm!”
Chỉ thấy người thanh niên áo đen kia dùng một quyền nện thẳng về phía đầu xe, cả khung bảo vệ và nắp capo đều bị nện đến lõm sâu xuống.
Chiếc xe đi với tốc độ cao giống như bị đâm phải một tảng đá vô cùng cứng rắn, theo tác động của quán tính, đuôi xe bật tung lên cao sau đó lấy chỗ tiếp xúc với nắm tay của người thanh niên kia làm điểm tựa, cả chiếc xe lộn nhào qua đầu anh ta.
Vì tốc độ xe đi quá nhanh, nên chiếc xe bị lộn đi mấy vòng, sau khi đổ xuống đất vẫn còn lăn thêm mười mấy mét nữa mới dừng lại.
Bị va chạm mạnh như thế, chiếc xe gần như đã nát tươm, cửa kính xe đều vỡ vụn, trần xe cũng bị móp méo biến dạng, cả chiếc xe hư hỏng nặng nề chỉ còn cho vào bãi rác.
“Anh hai! Lăng Phi Dương quá là chuyện bé xé ra to rồi”.
Sau khi đấm một đấm vào chiếc ô tô, người thanh niên mặc đồ đen mặt đầy thịt nhìn về phía đồng bạn của mình nói: “Đối phó một đại sư nội kình nho nhỏ, lại mời đến hai kẻ mạnh tông sư như chúng ta ra tay, đúng là giết gà dùng đao mổ trâu!”
Người này tên là Ngô Khai Sơn, chính là kẻ mạnh cấp tông sư do Lăng Phi Dương chi bộn tiền để mời về.
Người được gọi là anh hai tên Ngô Khai Thiên, gương mặt rất giống với Ngô Khai Sơn, ở ngón út của bàn tay phải đeo một ngón tay giả màu đen.
“Vậy chỉ có thể chứng minh là Lăng Phi Dương kia hận thấu xương người mà ông ta muốn giết, vì để đề phòng vạn nhất, mới mời chúng ta cùng lúc ra tay”.
Ngô Khai Thiên vừa nghịch ngón tay giả màu đen, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía chiếc xe ở phía không xa, nói bằng giọng nghiêm nghị: “Mặc dù đại sư nội kình trong mắt chúng ta chẳng khác gì một con kiến hôi, nhưng nếu như chúng ta đã nhận lợi lộc từ nhà họ Lăng, vậy thì nhất định phải giết chết mục tiêu!”
“Yên tâm đi! Chịu một cú đấm của em, đến xe còn nát thế kia, người bên trong chắc chắn chết ngắc rồi”.
Ngô Khai Sơn tự tin vung nắm đấm lên.
Anh ta vô cùng tự tin với sức mạnh của mình, trong tình huống chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh như thế còn chịu một đấm của anh ta, chỉ riêng với mức độ chấn động đã đủ để khiến người trong xe chết chắc rồi.
“Loảng xoảng!”
Đúng vào lúc này, chiếc xe hư hỏng nặng kia bỗng phát ra âm thanh chói tai, cánh cửa xe vặn vẹo bị ai đó từ bên trong đạp bay.
Ngay sau đó, Giang Vũ mặt đầy máu tươi kéo Tề Thiên Minh từ trong xe bò ra ngoài.
Mặc dù Giang Vũ đã kịp thời dùng chân khí bảo vệ Tề Thiên Minh, nhưng cú đấm bao hàm nội kình cực mạnh của Ngô Khai Sơn đã đánh tan phòng ngự của Giang Vũ.
Lại thêm sức va đập khủng khiếp của chiếc xe, với một người bình thường như Tề Thiên Minh gần như không thể chịu đựng được, cho dù là Giang Vũ cũng không dễ chịu.
Khi chiếc xe lộn nhào dừng lại, Tề Thiên Minh đã phun đầy máu tươi lên người Giang Vũ, mà Giang Vũ thì vừa đạp cửa vừa cẩn thận bảo vệ Tề Thiên Minh bò ra khỏi chiếc xe đã hư hỏng nặng.