-
Chương 71-75
Chương 71: Đúng là nghiệp mà, cô cả vào bếp nấu ăn
“Lúc trước tôi bị mù rồi nên mới từ bỏ Giang Vũ đi theo anh”.
Triệu Trung Tuyết tức giận nhìn Lưu Thư Nhất hèn mọn đến xin mình giúp đỡ mà nghiến răng nghiến lợi chửi: “Nếu tôi sống lại một nữa, thì có đánh chết tôi cũng không đặt hết hy vọng và niềm tin của mình vào thằng rác rưởi như anh”.
“Sao em… Em có thể nói thế chứ Tuyết Nhi?”
Vẻ mặt của Lưu Thư Nhất tái nhợt, mở to mắt nhìn cô ta: “Từ đó đến giờ anh đối xử rất tốt với em, nhưng em lại…”
“Anh đối xử với tôi con mẹ nó tốt quá đấy!”
Triệu Trung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, cắt ngang lời của Lưu Thư Nhất: “Tôi bỏ hết tất cả tôn nghiêm và liêm sỉ của mình để lấy lòng anh, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ vì anh. Thế anh thì sao? Anh hứng lên thì đánh, hứng lên thì chửi”.
“Chuyện đáng hận nhất là từ trước đến giờ, trong mắt anh, tôi không phải người. Anh chưa bao giờ nghĩ về cảm xúc của tôi, chỉ nghĩ chơi tôi kiểu gì thoải mái thì tới bến thôi”.
Cô ta lại nhớ đến sự ân cần, chăm sóc, quan tâm đến từ sự tôn trọng và yêu thương đến từ tận đáy lòng mà Giang Vũ dành cho với mình. Còn mình lại ngu ngốc đi lấy lòng Lưu Thư Nhất, để chịu biết bao nhiêu sự hành hạ và uất ức nói không thành lời.
Triệu Trung Tuyết càng nghĩ càng giận, cuối cùng cô ta không kiểm soát được cảm xúc mà tức giận đá cho gã Lưu Thư Nhất không biết xấu hổ này một cú.
Mấy năm qua, vì muốn được lòng Lưu Thư Nhất mà cô ta làm theo tất cả mọi thứ anh ta đề nghị, bao gồm cả các yêu cầu vô cùng biến thái.
Trước kia, Triệu Trung Tuyết thấy Lưu Thư Nhất có đủ điều kiện vật chất cũng như danh tiếng để thoả mãn sự hư vinh của mình
Chứ bây giờ, một quý công tử khó với tới như Lưu Thư Nhất đã biến thành một thằng ăn mày đầu đường xó chợ thế kia, Triệu Trung Tuyết cần gì phải chịu đựng nữa? Mà Giang Vũ bị cô ta vứt lúc trước lại trở thành một người quyền cao chức trọng, ai cũng kính nể, khó gặp khó cầu.
Triệu Trung Tuyết hoàn toàn bùng nổ.
Tuy bây giờ Triệu Trung Tuyết rất hối hận vì đã ly hôn với Giang Vũ, nhưng bản tính máu lạnh vô tình của cô ta không thể nào thay đổi được.
Bởi vậy, Triệu Trung Tuyết nào nhớ tới tình xưa nghĩa cũ với tên đàn ông nghèo kiết xác như Lưu Thư Nhất được.
Thậm chí ngay lúc này, Triệu Trung Tuyết còn ghét bỏ và căm hận Lưu Thư Nhất hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Bởi vì từ trước đến giờ, cô ta chẳng bỏ gì ra cho Giang Vũ còn Lưu Thư Nhất lại nhận được toàn bộ tấm chân tình bản thân, thế là…
“Anh nghe cho rõ đây Lưu Thư Nhất”.
Triệu Trung Tuyết đánh đấm một trận rồi vừa chỉnh lại tóc mình vừa lạnh lùng nói: “Chúng ta xem như cắt đứt, từ nay về sau tôi và anh chẳng có quan hệ gì nữa hết”.
“Mày là con đàn bà bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ, Triệu Trung Tuyết…”
Lưu Thư Nhất nghiến răng chửi, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được Triệu Trung Tuyết lại bỏ đá xuống giếng vào ngay lúc bản thân nghèo túng nhất.
“Bây giờ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Lưu, còn bị người ta đánh thành cái đầu heo, bộ dáng còn tởm hơn cả Giang Vũ lúc trước đấy”.
Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất đầy chán ghét: “Giờ anh còn chỗ nào mà xứng với tôi nữa, thế mà anh dám nuôi hy vọng đến cậy nhờ tôi để chung tay vượt qua khó khăn à? Đúng là buồn cười!”
Triệu Trung Tuyết vừa dứt lời đã quyết đoán xoay người, bỏ đi. Ngay cả chuyện gọi xe cấp cứu đến giúp Lưu Thư Nhất, cô ta cũng không muốn.
“Con đàn bà đê hèn… Tao thật hối hận vì đã nuôi mày!”
Lưu Thư Nhất khổ sở và đau đớn nhìn bóng lưng của Triệu Trung Tuyết mà âm thầm hối hận.
Ban đầu, Lưu Thư Nhất là cậu cả của nhà họ Lưu, người mẫu, người đẹp quay quanh mỗi ngày. Nhưng anh ta mắt mù mới để ý đến một con đàn bà đã có chồng như Triệu Trung Tuyết, vả lại anh ta chưa từng nghĩ cô ta lại là một kẻ tuyệt tình đến mức này.
Nếu Triệu Trung Tuyết không xuất hiện, Lưu Thư Nhất cũng không trở thành kẻ thù của Giang Vũ. Thậm chí, anh ta không cần tìm cách đối đầu với anh mọi lúc mọi nơi, kết quả cũng sẽ không thể thảm thế này. Tiếc là…
Lúc này, lời tiên đoán Giang Vũ nói “trai gái chó má này sẽ hối hận” đã thành hiện thực.
Dù là bất cứ chuyện gì đi nữa, Triệu Trung Tuyết với Lưu Thư Nhất đều có sự hối hận của riêng mình!
Khi Giang Vũ rời khỏi Túy Tiên Lâu, Lưu Thư Nhất vẫn nằm trên vỉa hè hấp hối, chịu cơn đau giằng xé mà chẳng ai ngó ngàng.
“Sao Lưu Thư Nhất lại trở thành thế này?”
Giang Vũ đi đến đối diện Lưu Thư Nhất, giúp anh ta sơ cứu vết thương một chút.
“Tôi… Tôi xin lỗi anh… Hu hu!”
Lưu Thư Nhất nhìn Giang Vũ áy náy, anh ta hoàn toàn không ngờ bây giờ người giúp mình lại chính là đối thủ mà anh ta luôn làm khó dễ bao nhiêu năm quá.
Hoàng Long cử tay sai mình đi hỏi thăm một chút, mới báo cáo lại chuyện Lưu Thư Nhất đã trải qua cho Giang Vũ nghe.
“Anh không cần phải xin lỗi tôi, bây giờ tôi chẳng những không hận anh mà còn rất cảm ơn anh nữa đấy”.
Sau khi Giang Vũ biết nhưng chuyện Lưu Thư Nhất đã trải qua, lại nhìn anh ta với đôi mắt đầy phức tạp: “Tuy anh đã từng gây ra tổn thương rất lớn cho tôi, nhưng nếu không có anh thì tôi không biết bộ mặt của Triệu Trung Tuyết tởm lợm đến thế. Tôi cũng không thể nào quen biết được cô Kỷ và lấy được thành tựu như ngày hôm nay”.
“Thật ra bây giờ tôi chẳng có hận anh gì hết, cũng không muốn thấy anh chết trước mặt tôi thôi”.
Lưu Thư Nhất nghe những lời này mà môi hơi run rẩy, nhưng anh ta lại không biết nên nói gì.
“Chỉ trách tại anh có mắt như mù”.
Giang Vũ nhìn Lưu Thư Nhất thương cảm: “Lúc trước, Triệu Trung Tuyết đối xử thế với tôi thì anh nên biết cô ta là loại đàn bà ác độc vô tình vô nghĩa rồi chứ? Anh nên đoán được là dù sớm hay muộn, khi anh rơi vào tình cảnh giống thế thì cô ta cũng sẽ tuyệt tình bỏ anh như tôi thôi”.
“Trời cao có mắt, nhân quả tuần hoàn. Bây giờ anh trở thành thế này cũng là nghiệp đấy”.
Giang Vũ kiểm tra, chắc chắn các vết thương trên người Lưu Thư Nhất không ảnh hưởng đến tính mạng mới quay đầu ra lệnh cho Hoàng Long: “Gọi xe cấp cứu đến chở anh ta đi bệnh viện thôi”.
“Cậu quá lương thiện rồi đấy!”
Hoàng Long ngạc nhiên, lại khó hiểu hỏi: “Tên này từng tổn thương cậu, còn bôi nhọ danh dự của cậu mà. Cậu không giết thì thôi, cần gì cứu nữa?”
“Vì bây giờ anh ta sống còn khốn khổ hơn cả chết”.
Giang Vũ liếc Lưu Thư Nhất rồi xoay người, đi thẳng không ngoảnh lại.
Những lời Giang Vũ nói hoàn toàn chính xác, bây giờ Lưu Thư Nhất thật sự rơi vào tình hình sống không bằng chết rồi.
Anh ta bị nhà họ Lưu đuổi khỏi dòng tộc, còn bị vợ bỏ. Một cậu cả quyền cao chức trọng vẻ vang của nhà họ Lưu từ trước đến giờ đột nhiên trở thành kẻ lang thang đầu đường só chợ với hai bàn tay trắng. Bây giờ, Lưu Thư Nhất còn thê thảm và khốn khổ hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Hoàng Long nghe lời Giang Vũ, gọi xe cấp cứu, đưa họ địa chỉ rồi không quan tâm đến Lưu Thư Nhất nữa.
Sau khi hai người rời đi khuất bóng, xe cấp cứu chưa kịp đến nơi thì đột nhiên có một gã ăn mày mặc áo choàng màu xám tro bịt kín mặt mũi xuất hiện. Gã này xách Lưu Thư Nhất lên rồi rời khỏi hiện trường chỉ trong nháy mắt.
Khi Giang Vũ quay lại thiên cung Vân Đỉnh thì đã thấy Kỷ Tuyết Tình đeo tạp dề lên người, lục lọi nấu ăn trong bếp.
Thư ký Tiểu Viện lại căng thẳng đứng ở cửa nhà bếp, vừa kiên nhẫn chỉ Kỷ Tuyết Tình chế biến món ăn ra sao vừa nhìn chăm chú vào từng cử động của cô giống như đang đối mặt với quân địch. Cô ấy đang sợ cô cả vô ý làm bản thân bị thương.
Kỷ Tuyết Tình rất vui sướng khi thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra với Giang Vũ tại Túy Tiên Lâu thông qua video do cấp dưới quay được.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào mà có thể đè áp được Lăng Phi Dương đến mức không ngẩng đầu lên được, vui mừng đến mức quơ chân múa tay như một đứa bé.
Trận đánh này của Giang Vũ thật sự đã mắt!
Từ nay về sau, không còn kẻ nào dám nói Giang Vũ chỉ là một thằng ăn bám nhờ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng mới ra oai được. Bây giờ, họ đã thấy chỉ bằng thực lực của anh đủ để kiêu ngạo với toàn Giang Châu.
Kỷ Tuyết Tình quá vui mừng nên quyết định tự vào bếp nấu cho Giang Vũ một bữa tiệc lớn để chúc mình, cho nên mới xuất hiện hình ảnh mà anh đang thấy.
“Em ở trong nhà bếp làm gì thế Tuyết Tình?”
Giang Vũ vội bước vào bếp nói: “Để anh làm cho!”
“Anh đừng vào”.
Kỷ Tuyết Tình chặn Giang Vũ trước của, cam đoan: “Hôm nay em sẽ tự nấu đãi anh một bữa cơm, anh vào thăm ông cụ đi. Em làm nhanh lắm, sắp nấu xong rồi!”
Tuy Giang Vũ còn hơi lo lắng, nhưng anh không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô, nên đành ngoan ngoãn đến gặp ông cụ nói chuyện.
Tiểu Viện còn nhìn Giang Vũ với thái độ rất phức tạp, trước đây cô ấy không bao giờ ngờ được một cô chiêu hai tay không dính chút nước xuân lại vì một người đàn ông vào bếp.
Phúc lợi này, ngay cả lão Vương gia nhà họ Kỷ cũng chưa từng nhận được đấy.
“Haiz! Lúc trước cô còn nói bản thân không tin vào số mệnh, cuối cùng lại động lòng với chân mệnh thiên tử mà ông già kia đã đoán”.
Tiểu Viện nhìn Kỷ Tuyết Tình đang chăm chú nấu ăn trong phòng bếp như người phụ nữ đảm đang, cảm thán không thôi.
Không lâu sau đó!
Giang Vũ nhìn bàn cơm toàn là món Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị cho mình mà mặt tái nhợt, khóc không ra nước mắt!
Chương 72: Tình yêu đích thực, lời mời của cao thủ đứng đầu Giang Châu
“Cái đĩa màu đỏ vàng lộn xộn kia là gì?”
“Cà chua xào trứng đó!”
“Mấy miếng đen thui này là gì?”
“Cánh gà kho tàu!”
…
Giang Vũ nhìn bữa tiệc tình yêu do Kỷ Tuyết Tình nấu cho mình mà khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ bữa ăn đen tối trong lời đồn đây à.
“Từ nhỏ đến lớn, em mới vào bếp nấu ăn lần đầu đấy. Cho nên màu sắc với vị có thể không hợp với anh”.
Kỷ Tuyết Tình vừa nói vừa ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, cô nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng mà em đã nấu theo công thức cả, chắc vị của nó còn ăn được. Anh nếm thử xem”.
“Cảm ơn em!”
Giang Vũ nuốt nước miếng, run rẩy cầm đôi đũa ăn từng miếng một. Mùi vị…
Kỷ Tuyết Tình là công chúa nhỏ của dòng họ Kỷ ở Kim Lăng, cho nên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nuông chiều và sống trong nhung lụa. Cho nên khi cô vào bếp nấu cho Giang Vũ ăn, điều này đã khiến anh rất cảm động bất kể vị nó có ra sao.
“Vị của nó được không?”
Kỷ Tuyết Tình căng thẳng hỏi Giang Vũ với vẻ mặt chờ đợi.
“Ngon, ăn ngon lắm!”
Giang Vũ ăn ngấu nghiến, lại liên tục khen ngợi.
“Vị ngon thật à?”
Kỷ Tuyết Tình lập tức vui mừng cầm lấy đôi đũa: “Để em nếm thử!”
“Không được! Chút đồ này thì anh ăn không no đâu, nên em đừng có ăn”.
Vẻ mặt của Giang Vũ hơi hốt hoảng, anh vội vàng dồn hết các đĩa món ăn đến trước mặt mình. Kỷ Tuyết Tình chưa kịp phản ứng thì anh đã lùa hết vào trong miệng, ăn sạch.
Tiểu Viện với ông cụ Triệu đứng cách đó không xa, nhìn hình ảnh như thế chỉ biết cảm thán.
Hèn chi Kỷ Tuyết Tình đối xử tốt với Giang Vũ như vậy, vì Giang Vũ này thật sự yêu “chết” cô rồi.
Lúc Tiểu Viện với ông cụ vừa nhìn thấy đống đồ ăn đen xám đủ màu sắc kia dọn lên bàn thì đã vội vàng núp đi. Họ chỉ ngửi thôi đã thấy sợ hãi rồi chứ đừng nói chi là ăn, nhưng Giang Vũ lại… Đúng là bị condi tình yêu ám là nó khác hẳn!
“Em không ngờ bản thân còn có tài năng nấu nướng”.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ ăn vui vẻ như thế cũng mừng rỡ nói: “Sau này em dành thời gian rảnh để nấu cơm cho anh ăn há!”
Khóe môi của Giang Vũ run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Trong lòng lại âm thầm rên rỉ nếu ăn thêm vài bữa tiệc tình yêu nữa, sợ là anh không còn mạng mất!
Nhưng Giang Vũ nhìn nụ cười vui vẻ của Kỷ Tuyết Tình thì lại không thể từ chối được, chỉ có thể âm thầm quyết tâm sau này chế thêm thuốc giải độc để đề phòng.
“Em thích cuộc sống bây giờ không?”
Kỷ Tuyết Tình chống cằm nhìn Giang Vũ ăn ngấu nghiến mà đau lòng: “Khoảng thời gian vừa rồi chắc anh mệt lắm hả?”
“Cũng tạm! Tuy bây giờ hơi bận, nhưng cuộc sống lại thú vị hơn”.
Giang Vũ ngồi thẳng dậy, cười đáp: “Chỉ cần anh nghĩ đến việc mình cố gắng là để có thể ở bên em thì đã không còn mệt nữa rồi”.
“Xì, anh đâu cần liều mạng như thế”.
Đột nhiên Kỷ Tuyết Tình nói một cách kiên định: “Dù anh không làm gì thì em vẫn nuôi nổi anh mà”.
Giang Vũ nghe thế lập tức đần ra: “Sao đột nhiên em nói thế?
“Chúng ta đã không ăn cơm cùng nhau lâu lắm rồi”.
Kỷ Tuyết Tình hơi uất ức và oán trách nói: “Em chỉ mong anh bình an ở cạnh em, không cần làm việc vất vả như thế”.
“Không ngờ cô Kỷ cao ngạo lạnh lùng lại có mặt thiếu nữ như thế đấy!”
Giang Vũ bật cười, cảm động nói: “Đợi sau khi anh giải quyết xong chuyện nhà họ Lăng thì anh sẽ ở bên cạnh em mỗi ngày”.
“Nhưng em cũng không muốn anh làm lụng vất vả, bởi em có khả năng nuôi anh…”
“Em đừng nói nữa Tuyết Tình”.
Giang Vũ cắt ngang lời Kỷ Tuyết Tình, anh khẳng định: “Anh sẽ cố gắng để bản thân mạnh hơn, tương lai có thể vẻ vang đến Kim Lăng cưới em. Anh không muốn sống dưới sự che chở của em mãi như vậy, nếu anh không chịu tiến lên thì nhà họ Kỷ không chấp nhận anh đâu”.
Giang Vũ làm con rể ở nhà họ Triệu ba năm đã cảm nhận sâu sắc được thế nào là đàn ông vô dụng, anh hoàn toàn không thể mang đến hạnh phúc cho người phụ nữ mình yêu thương.
Dù Giang Vũ với Kỷ Tuyết Tình thật lòng yêu nhau, nhưng nếu anh không đủ năng lực với đến cô thì nhà họ Kỷ sẽ không tán thành mối hôn nhân này.
Huống hồ gì, tương lai còn có vô số các tình địch mạnh hơn cả Lăng Vân. Anh không thể nào cứ đứng sau lưng Kỷ Tuyết Tình thế được.
“Vậy anh chăm sóc cho mình thật tốt, khi nào anh cảm thấy căng thẳng quá, chịu không nổi, hãy nói cho em biết!”
Sau một lúc im lặng, Kỷ Tuyết Tình từ từ nói những lời khẳng định tôn trọng quyết định của Giang Vũ.
Tuy Kỷ Tuyết Tình đau lòng Giang Vũ là thật, nhưng cô hiểu rất rõ, một khi làm chồng của cô, nếu không có năng lực thì dù có cô ấy che chở, anh vẫn sẽ bị người khác chỉ trích và tủi nhục.
Sau khi Giang Vũ thương lượng với Kỷ Tuyết Tình xong, anh quyết định để ông cụ Triệu quản lý cho công ty y dược mới thành lập, còn Hoàng Long phụ trách đan Long Hổ, Hồng Hổ phụ trách đan Ngưng Chi. Cuối cùng, là dốc hết toàn lực mở cuộc tấn công toàn diện đối với nhà họ Lăng.
Thật ra Hàn Linh là người rất thích hợp cho chức quản lý ở công ty mới, nhưng cơ thể của cô ta vẫn còn trong giai đoạn tu dưỡng nên không thể làm quá nhiều chuyện cùng một lúc.
Giang Vũ vừa ăn hết bữa cơm, chưa kịp bỏ đũa thì điện thoại đã reo lên.
“Tôi không làm phiền anh Giang đấy chứ?”
Điện thoại vừa nhận thì giọng của Vương Mãn Kim đầu bên kia đã vang lên.
“Anh Vương khách sáo rồi, có chuyện gì thế?”, Giang Vũ nghi ngờ hỏi lại.
“Tôi không vòng vo làm gì!”
Vương Mãn Kim do dự một lúc rồi từ từ nói nhằm dò xét thái độ của Giang Vũ: “Long Hiểu Hà vừa đến gặp tôi, nói bố của cô ấy là Long Khiếu Thiên muốn gặp anh. Anh có thời gian rảnh không?”
“Long Khiếu Thiên là cao thủ đứng đầu Giang Châu đó à?”
“Tôi không quen ông ta, với lại quan hệ giữa tôi với Long Hiểu Hà trước đây không mấy hòa thuận lắm”.
Giang Vũ ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại: “Thế vì sao ông ta đòi gặp tôi?”
“Long Hiểu Hà chỉ nói bố cô ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh, chứ không nói thêm gì nữa hết”.
Vương Mãn Kim trả lời đúng sự thật, rồi tiếp tục giải thích: “Nhưng Long Hiểu Hà nói nếu anh đồng ý giúp đỡ thì nhà họ Long cũng bằng lòng dùng một gốc cây Hà Thủ Ô ba mươi năm đền ơn”.
“Thời gian với địa điểm thế nào?”
Giang Vũ vừa nghe nói tới Hà Thủ Ô là đã sáng mắt, đây là đồ tốt. Huống hồ gì, bây giờ anh cũng đang thiếu nguyên liệu lâu năm.
“Tôi biết anh thích mấy loại thuốc tốt mà”.
Vương Mãn Kim nhếch môi cười: “Tôi sẽ đến cổng lớn của Vân Đỉnh, đón anh tới võ quán Khiếu Thiên”.
“Anh ra ngoài một lúc nha Tuyết Tình!”
Giang Vũ cúp máy, nhìn Kỷ Tuyết Tình với ánh mắt đầy áy náy.
“Chuyện công việc quan trọng mà, anh nhớ chăm sóc bản thân đấy”.
Kỷ Tuyết Tình cười hiểu ý, tuy vậy, trong lòng cô cũng hơi thất vọng. Khoảng thời gian gần đây Giang Vũ bận rộn quá, hôm nay có dịp gặp nhau ăn bữa cơm thế mà đã vội rời đi rồi.
Kỷ Tuyết Tình nhìn bóng lưng Giang Vũ rời đi rồi khôi phục thái độ lạnh lùng: “Tiểu Viện! Thông báo cho đám người A Bảo, từ giờ họ phải dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho Giang Vũ”.
“Nhóm A Bảo là vệ sĩ của cô chủ, nếu họ đi bảo vệ Giang Vũ thì an toàn của chị…”
“Ở Giang Châu này, ai dám đụng vào chị!”
Kỷ Tuyết Tình bật cười lớn, rồi lại lo lắng nói: “Còn Giang Vũ thì khác, có đan Long Hổ và Ngưng Chi, nhà họ Lăng sẽ sụp đổ sớm thôi”.
“Đến khi nhà họ Lăng không chống đỡ được nữa, ai dám chắc họ sẽ không bí quá hoá liều chứ”.
“Cô chủ lo lắng nhà họ Lăng sẽ ra tay với Giang Vũ à”.
Tiểu Viện bất ngờ nhíu mày, thầm thì: “Cô chủ ở đây rồi, nhà họ Lăng chắc không có lá gan đó đâu?”
“Thuê người diệt kẻ địch mạnh cũng là một phần thực lực của các gia tộc. Lăng Phi Dương đứng trước tình thế sống còn của nhà họ Lăng, thì ai biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì”.
Kỷ Tuyết Tình lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tuy chị nói không nhúng tay vào chuyện giữa Giang Vũ và nhà họ Lăng, nhưng chị sẽ không để cho Giang Vũ chịu bất cứ tổn thương nào”.
…
Sau khi Giang Vũ gặp Vương Mãn Kim, họ cùng nhau tới võ quán.
Hà Thủ Ô ba mươi năm thật sự có hấp dẫn chí mạng đối với Giang Vũ, chỉ cần Long Khiếu Thiên đưa ra yêu cầu không quá đáng thì Giang Vũ sẽ đồng ý giúp đỡ. Mà không biết đối phương muốn yêu cầu gì nhỉ?
Chương 73: Anh cút đi được rồi đấy
Khi Vương Mãn Kim lái xe đưa Giang Vũ đến trước cửa chính của võ quán Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà và một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ luyện võ màu đen đã đứng chờ ở trước cửa từ lâu.
“Cậu chủ Vương, vị này chắc hẳn là anh Giang Vũ người vô cùng nổi tiếng ở Giang Châu thời gian gần đây đúng không!”
Nhìn thấy Vương Kim Mãn và Giang Vũ xuống xe, người đàn ông trung niên kia lập tức dẫn theo Long Hiểu Hà nhiệt tình chạy ra đón tiếp.
“Quán chủ Long, vị này chính là anh Giang Vũ”.
Vương Mãn Kim lập tức giới thiệu: “Anh Giang, vị này chính là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, quán chủ của võ quán Khiếu Thiên, ông Long Khiếu Thiên”.
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Giang Vũ và Long Khiếu Thiên đồng thời chắp tay chào nhau, sau đó đánh giá lẫn nhau.
“Đây chính là cao thủ hàng đầu của Giang Châu à, có vẻ như cái danh không xứng với cái thực!”
Trong lòng Giang Vũ thầm cảm thấy khó hiểu, nhìn từ cơ thể gầy đét cùng đôi mắt thâm đen trũng sâu của đối phương, anh có thể đoán ra được đây là biểu hiện điển hình của cơ thể bị tửu sắc đào rỗng.
Nhìn thấy bộ dáng tán tụng giả tạo của Giang Vũ và ba mình, Long Hiểu Hà khinh thường bĩu môi, thái độ không hề dễ chịu gì.
Lúc ban đầu khi Long Hiểu Hà bị Hàn Linh ép phải quỳ xuống trước Giang Vũ, cô ta đã vô cùng oán hận Giang Vũ rồi.
Hôm nay ba cô ta không những chủ động mời Giang Vũ đến giúp đỡ, mà còn tặng Hà Thủ Ô quý giá cho anh, việc này làm cho Long Hiểu Hà cảm thấy rất không vui.
May là ba cô ta đã đồng ý, đợi lợi dụng xong Giang Vũ sẽ tìm cơ hội giúp cô ta trả thù, Long Hiểu Hà mới nhẫn nhịn không lên cơn.
“Quán chủ Long, ông tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Đi vào trong phòng tiếp khách ở sảnh chính của võ quán, Giang Vũ vào thẳng vấn đề hỏi Long Khiếu Thiên.
“Cậu Giang quả là con người dứt khoát, nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa”.
Long Khiếu Thiên đưa một hộp quà tặng trong suốt đến trước mặt Giang Vũ: “Đây là một gốc Hà Thủ Ô tôi đã cất được ba mươi năm, mong anh Giang nhận cho”.
Hai mắt Giang Vũ sáng lên, cảm nhận được từng đợt linh khí phát tán ra từ trong hộp quà, lòng anh hân hoan không thôi.
“Quán chủ Long có việc gì cứ nói thẳng đi”.
Nể tình gốc Hà Thủ Ô này, Giang Vũ bày tỏ thái độ kiên định: “Chỉ cần là việc tôi có thể giúp thì chắc chắn sẽ dốc hết sức để làm”.
“Tôi muốn mời anh Giang thay mặt cho võ quán Long Khiếu thi đấu với võ quán Thiên Địa”.
Long Khiếu Thiên cũng không vòng vo mà dứt khoát hứa hẹn: “Gốc Hà Thủ Ô này chỉ là tiền đặt cọc, đợi sau khi anh Giang chiến thắng trong cuộc thi đấu, tôi sẽ có quà tạ lễ khác nữa”.
Giang Vũ khó hiểu nhìn Long Khiếu Thiên: “Ông là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, hoàn toàn có thể tự mình ra trận, vì sao lại phải mời tôi?”
“Ba tôi đương nhiên là có lý do không tiện ra mặt”.
Long Hiểu Hà mất kiên nhẫn nhìn Giang Vũ nói: “Nếu không chúng tôi hà tất phải lãng phí dược liệu quý giá như thế để đi tìm anh!”
“Hiểu Hà không được vô lễ”.
Long Khiếu Thiên mắng một câu, nhưng lại không có ý muốn trách cứ thật sự, cười hì hì nói với Giang Vũ:
“Cái danh hiệu cao thủ hàng đầu của Giang Châu này có được là do năm năm trước đây đánh bại Quách Chính, nhưng dù gì đó cũng là chuyện của năm năm trước rồi”.
“Cái gọi là sức mạnh chỉ sợ tuổi trẻ, Quách Chính vốn dĩ nhỏ hơn tôi mười tuổi, lại thêm năm năm này ông ta điên cuồng tu luyện, tôi bây giờ chưa chắc đã là đối thủ của ông ta”.
“Trong hai năm gần đây võ quán Khiếu Thiên và võ quán Thiên Địa đối đầu nhau càng ngày càng dữ dội, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi bên đều bất lợi”.
“Do đó tôi mới giao hẹn với Quách Chính, để đám đệ tử của hai võ quán quyết đấu một trận cuối cùng vào ba ngày sau, người bị thua sau cùng sẽ phải rút khỏi võ lâm Giang Châu”.
Kỳ thực Long Khiếu Thiên chưa hề nói hết toàn bộ sự thật.
Từ năm năm trước sau khi đánh bại Quách Chính, trở thành cao thủ hàng đầu của Giang Châu, Long Khiếu Thiên đã bắt đầu lơ là tu luyện, cả ngày sa đọa trong tửu sắc, mà Quách Chính thì lại nằm gai nếm mật, khắc khổ tu hành.
Ông ta bên này thì ngày càng thụt lùi, còn người ta bên kia lại ngày càng lớn mạnh, Long Khiếu Thiên biết mình bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Quách Chính.
Nhưng hai bên võ quán mấy năm nay đối đầu nhau càng lúc càng gay gắt, đã đến mức một núi không thể có hai hổ, Long Khiếu Thiên mới nghĩ ra cách để cho đệ tử của hai bên võ quán đứng ra giải quyết tranh chấp.
Nghe nói Giang Vũ đã từng đánh lại cao thủ hàng đầu là Nghiêm Phá Quân trong buổi yến tiệc của nhà họ Lăng, Long Khiếu Khiên mới lập tức quyết định mời Giang Vũ thay mặt cho võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu.
Vì chuyện liên quan đến sự tồn vong của võ quán Khiếu Thiên nên Long Khiếu Thiên mới không tiếc lấy gốc Hà Thủ Ô ba mươi năm kia ra để làm thù lao.
Giang Vũ khẽ nheo mắt, nhìn thẳng Long Khiếu Thiên nửa ngày.
Mặc dù Long Khiếu Thiên không nói hết sự thật, nhưng với khả năng y thuật của Giang Vũ, đã nhìn ra được tình trạng cơ thể bị tửu sắc đào rỗng của ông ta, cũng hiểu được vì sao mà Long Khiếu Thiên lại muốn mời mình giúp đỡ.
Giang Vũ chỉ coi trọng gốc dược liệu này, cũng lười đi tìm hiểu tình trạng sức khỏe của Long Khiếu Thiên, gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, tôi đồng ý thay mặt cho võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu”.
“Tốt quá rồi!”
Long Khiếu Thiên bỗng bật cười: “Anh Giang có thể đánh bại được cao thủ số một của nhà họ Lăng, tầm cỡ năng lực này mà đối phó với đám đệ tử của võ quán Thiên Địa, chắc chắn là dễ như trở bàn tay”.
“Vậy cũng chưa chắc!”
Long Hiểu Hà lập tức khó chịu lườm Giang Vũ: “Nói trước, nếu như anh không thể giành được thắng lợi sau cùng, vậy thì anh phải trả lại gốc Hà Thủ Ô kia cho chúng tôi?”
“Anh Giang chính là nhân tài, tuyệt đối không thua được”.
Long Khiếu Thiên cười híp mắt nhìn Giang Vũ, nhưng lại không phủ định lời nói của Long Hiểu Hà, ý tứ rất rõ ràng, nếu như Giang Vũ mà thua, vậy thì bắt buộc phải hoàn trả lại gốc Hà Thủ Ô kia.
“Tôi nếu như đã nhận đồ của các người, cho dù Quách Chính có đích thân ra mặt, tôi cũng chắc chắn sẽ đánh bại ông ta”.
Nhìn thấy biểu hiện của bố con nhà họ Long này, Giang Vũ lại càng chắc chắn với cuộc giao dịch này, cầm hộp quà lên, đứng dậy nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây”.
“Ba ngày sau, chúng tôi sẽ đợi anh ở nhà thể thao Giang Châu”.
Long Khiếu Thiên đứng dậy dặn dò một câu, rồi chuẩn bị tiễn Giang Vũ cùng Vương Mãn Kim rời đi.
“Chú Long, Hiểu Hà, cháu đến rồi!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói sang sảng của người đàn ông truyền tới từ phía ngoài cửa.
Ngay sau đó, một thanh niên đẹp trai có vóc dáng cao lớn, huyệt thái dương nhô lên đang tự tin ngẩng cao đầu sải bước đi vào.
“Anh Hạo!”
Nhìn thấy người đến, Long Hiểu Hà bỗng vui mừng hớn hở thay đổi hẳn thái độ lúc ban nãy, gương mặt cô ta vừa hân hoan vừa e thẹn nhào vào lòng người thanh niên kia.
“Tiểu Hạo, sao cháu lại về rồi?”
Long Khiếu Thiên cũng rất phấn khích đi đến bên cạnh người kia đánh giá anh ta.
Người này tên là Vương Hạo, chính là vị hôn phu của Long Hiểu Hà, cũng là đệ tử chính thức của một Tông môn võ đạo nào đó.
“Một kẻ mạnh trong sư môn của cháu có người nhờ vả, muốn đến Giang Châu để làm việc, biết được gia tộc của vị hôn thê cháu ở Giang Châu, nên bảo cháu về đây thăm mọi người trước”.
Vương Hạo ôm lấy Long Hiểu Hà, vừa ôm ấp sờ mó vừa đáp lời: “Chú Long, nghe nói thời gian gần đây bên võ quán Thiên Địa không yên phận, vừa đúng lúc cháu quay về để giúp chú giải quyết triệt để bọn họ”.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
Long Khiếu Thiên kích động đến mức dậm chân liên tục: “Tiểu Hạo cháu chính là đệ tử chính thức của Tông môn võ đạo, thực lực tuyệt không phải là những võ giả thế tục bình thường có thể sánh được. Nếu như cháu ra tay, vậy thì cho dù là Quách Chính cũng sẽ phải thua chắc”.
“Anh Hạo, anh bây giờ có tu vi gì?”
Long Hiểu Hà dán cả người mình lên người Vương Hạo, hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
Vương Hạo hơi dùng sức nhéo Long Hiểu Hà một cái, ngạo mạn nói: “Tu vi của anh bây giờ là Nội kình Đại sư trung kỳ, giải quyết Quách Chính kia là chuyện dễ như bỡn”.
“Cháu còn chưa đến ba mươi tuổi, tu vi đã vượt qua cả chú rồi”.
Long Khiếu Thiên ngạc nhiên pha lẫn vui mừng nhìn Vương Hạo: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là con rể tốt của chú”.
“Ông trời ơi! Anh Hạo anh giỏi quá đi!”
Long Hiểu Hà hai mắt càng như phát sáng nhìn chằm chằm Vương Hạo, cả cơ thể như dính chặt lên người anh ta, còn thiếu chút nữa là hiến thân ngay tại chỗ luôn.
“Người này là ai vậy?”
Một bên khác, nhìn thấy bố con nhà họ Long đối xử nhiệt tình với người kia như vậy, Vương Mãn Kim tò mò lầm bầm.
“Mặc kệ anh ta là ai, đều chẳng liên quan đến tôi”.
Giang Vũ gần như chẳng thèm quan tâm đến thân phận của người vừa đến, cả tâm tư của anh đều đặt lên gốc cây thuốc trong tay mình.
“Giang Vũ, nay vị hôn phu của tôi về rồi, cũng không cần đến loại rác rưởi như anh nữa”.
Đúng vào lúc này, Long Hiểu Hà bỗng nhiên quát lên một tiếng, lạnh lùng mỉm cười nói: “Anh bây giờ có thể cút đi được rồi”.
Chương 74: Trở mặt, Quách Chính của võ quán Đại Địa
Giang Vũ nghe thế cũng hơi sửng sốt vì bất ngờ, nhưng ngay sau đó gương mặt anh đã u ám.
Anh không đau lòng khi Hà Thủ Ô mất khỏi tầm tay, mà ghét cay ghét đắng cách lật lọng của Long Hiểu Hà, thậm chí là vô cùng khó chịu.
“Cô hơi quá đáng rồi đấy Long Hiểu Hà”.
Vương Mãn Kim cũng bức xúc giận dữ gầm lên: “Các người là người nhờ tôi mời Giang Vũ đến đây, mọi chuyện đã bàn xong rồi thì cô lại trở mặt”.
“Tôi cứ lật lọng đấy, anh làm gì được tôi?”
Long Hiểu Hà ôm cánh tay của Vương Hạo, tỏ vẻ đầy chán ghét rồi mắt: “Một thằng vô dụng chỉ biết bám váy phụ nữ như anh mà còn muốn lấy được lợi ích từ nhà họ Long bọn tôi à Giang Vũ? Không có cửa đó đâu”.
“Hai người này là ai, Hiểu Hà?”
Vương Hạo cũng hơi tò mò đánh giá từ trên xuống dưới người của Giang Vũ và Vương Mãn Kim.
“Tiểu Hạo, bác không biết cháu sẽ về nên…”
Long Khiếu Thiên vội vàng nói lại chuyện xảy ra của Giang Vũ cho anh ta nghe.
“Thằng nhãi nhà anh có tu vi gì mà dám đồng ý đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận chứ, anh có năng lực đó à?”
Vương Hạo nghe Long Khiếu Thiên nói lập tức nhìn Giang Vũ đầy châm biếm, dè bỉu.
“Quán chủ Long thật sự muốn lật lọng và hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta à?”
Giang Vũ không quan tâm đến Vương Hạo, chỉ bình tĩnh nhìn Long Khiếu Thiên hỏi.
“Con rể Vương Hạo của tôi là đệ tử chính thức của tông môn võ đạo, bây giờ đã có tu vi đặt đến nội kình đại sư trung kỳ rồi. Dù Quách Chính có tự lên đài đấu, thì cũng không phải đối thủ của thằng bé đâu”.
Long Khiếu Thiên nói xong nheo mắt, tiếp tục nói với ẩn ý sâu xa: “Cho nên tôi không cần lãng phí tiền tài lên một người như cậu nữa”.
“Hừ! Người ta nói đúng, phía trên không đàng hoàng thì phía dưới cũng sẽ chẳng ra gì!”
Giang Vũ hừ lạnh: “Tôi cũng không muốn hợp tác với đám không giữ lời các người, nhưng tôi mong tương lai các người đừng hối hận”.
“Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không hối hận đâu!”
Long Khiếu Thiên bật cười ha hả, còn tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Phải rồi, nếu bọn tôi không cần nhờ cậu nữa rồi thì cậu cũng không thể lấy được thứ gì của nhà họ Long nữa. Cậu trả Hà Thủ Ô lại cho tôi đi”.
“Mập! Chúng ta đi thôi”.
Giang Vũ không muốn nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của người nhà họ Long này thêm phút giây nào nữa, anh chỉ việc ném hộp quà lại trên bàn rồi rời đi.
“Mấy người đứng lại ở đó, tôi cho đi chưa?”
Long Hiểu Hà lại thốt lên, cô ta ôm cánh tay của Vương Hạo làm nũng: “Cưng à, tên khốn Giang Vũ này ỷ vào bám váy phụ nữ mà trước kia đã ép em quỳ gối dập đầu với anh ta đấy. Thiếu điều còn muốn giết chết em rồi, anh phải báo thù cho em!”
“Thằng nhãi to gan ghê, dám bắt nạt vợ sắp cưới của tôi”.
Vẻ mặt của Vương Hạo lập tức đen lại, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: “Nếu anh không muốn chết thì lập tức quỳ gối dập đầu xin lỗi nhận sai cho tôi, chứ không…”
“Chứ không anh làm được gì tôi?”
Giang Vũ lạnh lùng cắt ngang lời Vương Hạo, cơn tức giận trong lồng ngực lại dâng lên thêm nữa.
“Chứ không tôi sẽ đánh anh tàn phế ngay bây giờ”.
Vương Hạo buông Long Hiểu Hà ra rồi tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, ý đồ muốn dùng cách này để đe dọa Giang Vũ nghe lời.
“Chỉ nhiêu đó mà dám đe dọa tôi? Nhưng nếu anh đã muốn chết đến thế… Tôi đây sẽ toại nguyện giúp anh!”
Giang Vũ cảm nhận khí tức của Vương Hạo tỏa ra, chỉ khinh bỉ bĩu môi.
Lúc Giang Vũ đạt tới Luyện Khí tầng bốn, anh đã có sức mạnh ngang với võ giả cấp Nội Kình Đại Sư rồi. Sau khi anh sử dụng linh chi do nhà họ Vương cung cấp thì đã đột phá lên Luyện Khí tầng năm, cho nên với khí tức yếu ớt này anh chẳng để vào mắt.
Thấy Giang Vũ vẫn cứng miệng, khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của mình. Sát khí xuất hiện trong mắt của anh ta, gầm gừ: “Tới giờ mà anh vẫn kiêu căng như thế, tôi sẽ khiến anh…”
“Được rồi!”
Đúng lúc này, Long Khiếu Thiên đột ngột mở lời cản họ lại. Ông ta lạnh lùng đề nghị: “Hôm nay tôi mời Giang Vũ đến đây, dù không hợp tác thì tôi cũng không làm khó cậu. Cậu đi đi!”
Giang Vũ không thèm tốn nước miếng mà xoay người ra ngoài.
“Từ nay về sau, tôi với Long Hiểu Hà cô đoạn tuyệt… bạn bè”.
Vương Mãn Kim nhìn Long Hiểu Hà đầy thất vọng và ghét bỏ, anh ta ném lại một câu rồi xoay người đi theo Giang Vũ.
Long Hiểu Hà nhờ vả nên anh ta mới mời Giang Vũ giúp đỡ, nhưng chuyện lại ồn ào thành thế này anh ta cũng bị xấu hổ khi là người nối cầu.
“Thứ nhà giàu mới nổi đáng chết, anh nghĩ tôi muốn làm bạn bè với anh sao? Đúng là thứ sĩ diện ảo!”
Long Hiểu Hà khó chịu bĩu môi, sau đó nhìn Long Khiếu Thiên nói: “Sao bố lại không cho anh Hạo dạy dỗ cho anh ta một bài học? Thằng khốn Giang Vũ kia đã ép con phải quỳ gối dập đầu trước mắt gã đấy”.
“Sau lưng Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, nếu chúng ta làm như vậy với cậu ta lỡ đâu Kỷ Tuyết Tình biết được, rồi bắt đầu đến hỏi tội. Đến lúc đó, chúng ta không gánh được cơn giận của cô ta đâu”.
Long Khiếu Thiên lắc đầu, lạnh lùng cười: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta đợi Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu rồi thì có thể dạy dỗ thằng khốn đó một bài học”.
“Đúng rồi! Con nghe nói Hàn Linh đã rời khỏi Giang Châu, chắc Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ rời đi sớm thôi. Đến lúc đó, thằng vô dụng đó sẽ mất hết điểm tựa rồi”.
Một tia ngoan độc lóe lên trong mắt của Long Hiểu Hà, cô ta nghiến răng nói: “Lúc đó, con sẽ cho thằng này biết thế nào là sống không bằng chết và trả lại tất cả nỗi nhục con phải chịu gấp ngàn lần”.
“Xin lỗi anh Giang, tôi không ngờ được đôi cha con nhà họ Long kia lại là đám tiểu nhân”.
Trên đường quay về Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim vừa lái xe vừa xin lỗi: “Nếu tôi biết trước thế, tôi đã không đồng ý giúp cô ta mời anh đến rồi. Đúng là đám lòng dạ ác độc”.
“Rừng lớn nên loại chim nào cũng có, tôi lại không khó chịu bao nhiêu”.
Giang Vũ nhắm mắt, đầy tiếc nuối: “Chỉ là tôi tiếc cây Hà Thủ Ô, nguyên liệu thuốc ba mươi năm rất khó kiếm ở Giang Châu!”
Tương lai Giang Vũ muốn tăng tu vi lên thì phải cần nguyên liệu thuốc có cấp bậc cao hơn nữa, số lượng cũng theo cấp độ mà tăng lên. Hiện giờ cơ hội trước mắt đó lại bỏ lỡ, khiến anh rất tiếc nuối.
“Vãi, thứ lừa đảo!”
Khi xe quay lại đến cổng chính của Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim lại sợ hãi kêu lên rồi phanh xe gấp.
“Chuyện gì đấy?”
Giang Vũ bất ngờ mở to mắt, nhìn một người tuổi trung niên đang đứng chặn trước đầu xe.
“Tại hạ là Quách Chính của võ quán Đại Địa, chào cậu Giang và cậu Vương”.
Giang Vũ với Vương Mãn Kim vừa bước xuống xe, người đàn ông trung niên có khuôn mặt cương trực và nghiêm túc kia lập tức bước đến hành lễ.
“Ông ta chính là một cường giả cấp Nội Kình Đại Sư khác ở Giang Châu, tên là Quách Chính”.
Vương Mãn Kim vội vàng giới thiệu với Giang Vũ.
“Người này là kẻ mà Long Khiếu Thiên muốn đối phó à!”
Giang Vũ kỳ quái dò xét từ trên xuống dưới Quách Chính một vòng, hơi thở của người này kéo dài, gương mặt cương nghị. Tóm lại, trông mạnh hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều lần.
“Quà gặp mặt nho nhỏ, không có gì nhiều nhưng được lòng. Mong cậu Giang vui lòng nhận cho”.
Quách Chính thấy Giang Vũ im lặng nhìn chăm chú vào mình, vội vàng đưa hộp quà cho Giang Vũ.
“Ý gì đây?”
Giang Vũ nghi ngờ nhìn Quách Chính, không nhận hộp quà của ông ta.
“Tôi nghe nói cậu Giang vẫn đang cử người thu thập các nguyên liệu thuốc khắp nơi, vậy nên đúng lúc tôi có một cây nhân sâm ba mươi năm”.
Quách Chính cười niềm nở, nói tiếp: “Mong cậu không ghét bỏ”.
“Không có công không nhận thưởng, tuy bây giờ tôi thật sự đang thiếu nguyên liệu thuốc. Nhưng…”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đây chỉ muốn tặng quà gặp mặt thôi, chứ không có ý gì khác”.
Quách Chính không đợi Giang Vũ nói hết đã cắt ngang, ông ta đã đặt chiếc hộp trên nắp động cơ xe.
“Con người của ông thật rất sảng khoái, rồi nói đi! Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Vẻ mặt Giang Vũ tỏ vẻ quái dị khi nhìn Quách Chính, hành động của ông ta thoải mái và rộng rãi hơn cha con nhà họ Long kia gấp trăm ngàn lần.
“Thật ra chuyện này không có gì đặc biệt”.
Quạch Chính ngại ngùng mà gương mặt hơi ửng hồng: “Tôi chỉ muốn nhờ cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên luận võ với võ quán Đại Địa của tôi thôi”.
“Ông đưa một cây nhân sâm quý giá như thế chỉ đến đây, nhờ tôi đừng giúp võ quán Khiếu Thiên thôi sao?”
Giang Vũ nhìn liếc qua cây nhân sâm, đành nói: “Ông không muốn để tôi làm đại diện cho võ quán Đại Địa đấy chứ?”
Chương 75: Có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi muốn đánh mười cái
“Đương nhiên tôi cũng mong cậu Giang có thể đại diện cho võ quán Đại Địa xuất chiến, nhưng cậu Giang là quý nhân ở Giang Châu, còn được cô Kỷ để ý. Cho nên, chỉ một cây nhân sâm làm sao mời được cậu chứ!”
Quách Chính thẳng thắn trả lời với câu hỏi của Giang Vũ: “Tôi chỉ mong cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên là được rồi, còn chuyện luận võ, tôi tin các đệ tử của tôi sẽ chiến thắng. Dù có thua, tôi cũng không thấy thất vọng”.
“Đó mới là ý chí của người trong giang hồ!”
Giang Vũ khen ngợi Quách Chính: “Ông yên tâm, Long Khiếu Thiên thật sự đến tìm và nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng cuộc đàm phán thất bại, tôi cũng không giúp ông ta!”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Quách Chính thở dài nhẹ nhõm: “Thế thì tại hạ xin cáo từ!”
“Đợi đã!”
Giang Vũ gọi Quách Chính lại nói tiếp: “Cho dù ông không đến gặp tôi, tôi cũng sẽ không giúp võ quán Khiếu Thiên. Vậy nên, ông cầm cây nhân sâm này về đi, chứ đừng đưa cho tôi làm gì”.
“Đã tặng rồi làm gì có chuyện lấy lại chứ”.
Quách Chính lắc đầu, chân thành nói: “Nó là món quà gặp mặt tôi tặng cho cậu, nên càng không có lý nào tôi lại lấy lại nữa. Xin tạm biệt”.
Quách Chính vừa dứt lời đã thoải mái xoay người đi thẳng, không ngoảnh lại.
“Phẩm chất của Quách Chính này tốt hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều! Hèn chi sức ảnh hưởng của võ quán Đại Địa càng ngày càng lớn trong mấy năm vừa qua. Đến giờ, cái võ quán đó đã có xu hướng vượt qua võ quán Khiếu Thiên rồi”.
Vương Mãn Kim nhìn bóng lưng của Quách Chính cảm thán: “Đáng tiếng, võ quán Khiếu Thiên có một kẻ bên ngoài như Vương Hạo vào giúp đỡ, sợ là trận chiến này, võ quán Đại Địa thua thảm rồi”.
“Thế thì chưa chắc!”
Giang Vũ nhìn gốc nhân sâm mà nheo mắt nói: “Có qua có lại. Quán chủ Quách kia đã trượng nghĩa như vậy, tôi cũng không làm ông ta thất vọng”.
Vương Mãn Kim nghe thế lập tức sáng cả hai mắt, anh ta nhìn chăm chú vào Giang Vũ hỏi: “Anh muốn giúp võ quán Đại Địa ra trận đối chiến hả?”
Giang Vũ sờ gốc nhân sâm chỉ cười, không nói.
Ba ngày sau đó, sân thể dục của Giang Châu ồn ào và huyên náo. Hàng ngàn người đến đây, để xem trận chiến.
Võ quán Khiếu Thiên với Đại Địa là hai võ quán lớn nhất trong thành phố Giang Châu, có danh tiếng rất vang dội trong giới võ lâm của Giang Châu.
Nhờ đó mà khi nghe tin hai võ quán này quyết đấu một trận sống chết, đã thu hút vô số người chú ý.
Sau hôm nay, chỉ có một võ quán trong hai nhà này có thể tiếp tục ở lại Giang Châu. Còn kẻ thua sẽ phải rời khỏi võ lâm Giang Châu.
Long Khiếu Thiên dẫn đầu mấy chục người của võ quán Khiếu Thiên xuất hiện, tất cả mọi người đều mặc đồ luyện võ màu đen. Còn Quách Chính dẫn đầu vài chục người của võ quán Đại Địa, họ mặc quần áo luyện võ màu trắng.
Mọi người vào xem đã đầy đủ, Long Khiếu Thiên quyết tâm giành chiến thắng nên mở miệng trước: “Chào quán chủ Quách! Hôm nay, đệ tử võ quán của tôi và ông sẽ so tài phân ra cao thấp. Trận đầu này sẽ quyết định, võ quán của ai mới đủ tư cách ở lại và tiếp tục dạy học tại Giang Châu này”.
“Tất cả mọi người ở đây làm nhân chứng, tôi mong sau khi ông thua rồi thì đừng có nói xí xóa. Nó xấu hổ lắm”.
“Hừ! Ai thua ai thắng vẫn chưa biết đâu”.
Quách Chính hừ lạnh, khinh bỉ nhìn Long Khiếu Thiên: “Ông không dám đấu một trận với tôi, nên mới nghĩ ra cách để đệ tử đấu chứ gì”.
“Nhưng tôi tin các đồ đệ của mình mạnh hơn đám nhóc đệ tử của ông”.
“Thế thì bớt xàm, chúng ta bắt đầu luận võ!”
Long Khiếu Thiên cười nham hiểm: “Ông đã sắp xếp thứ tự đồ đệ ra trận chưa đấy?”
“Mười người này là đệ tử luyện đến Nội Kình của tôi”.
Quách Chính chỉ đón đệ tử sau lưng mình đã sẵn sàng đón địch, kiêu ngạo nói: “Mười người này sẽ so tài với mười đệ tử của ông, cuối cùng xem ai thắng được”.
“Võ quán Khiếu Thiên của tôi cũng mới nhận một đệ tử tên là Vương Hạo, cậu ta sẽ đấu!”
Long Khiếu Thiên nhìn Quách Chính đầy âm mưu: “Nếu như cậu ta thua, võ quán Khiếu Thiên của tôi cũng sẽ nhận thua”.
“Ông xem thường người khác quá rồi đấy! Ông dám đưa một người ra đánh với mười đệ tử của tôi à”.
Quách Chính tức giận nghiến răng hỏi: “Ông chắc chắn sẽ trả giá đắt cho sự hống hách, ngông nghênh của mình. Trong các con, ai đồng ý ra đấu đầu tiên đây?”
“Mấy người đừng làm lãng phí thời gian!”
Vương Hạo bước lên, nhìn đồ đệ của Quách Chính với ánh mắt đầu khinh bỉ: “Tất cả các người lên hết đi, tôi muốn đánh mười người để giải quyết một lần nhanh gọn”.
“Thằng nhãi kia con ngông cuồng hơn cả Long Khiếu Thiên”.
Quách Chính nghe anh ta nói thế lập tức giận dữ gầm lên: “Các con cùng nhau đánh đi, dạy cho thằng nhóc đó một bài học”.
Ngay lập tức, mười đệ tử của võ quán Đại Địa lập tức hợp tác nhào đến chỗ Vương Hạo. Kết quả…
Chưa đầy ba phút, Vương Hạo đã quật ngã tất cả các đồ đệ của Quách Chính, khiến họ mất năng lực chiến đấu lần nữa.
“Chỉ nhiêu đó thôi à?”
Vương Hạo chỉnh lại quần áo, vừa khinh bỉ: “Một đám rác rưởi không đủ tư cách để tôi khởi động nữa là!”
“Nội Kình Đại Sư!”
Quách Chính nhìn tình hình này mà mặt tái nhợt đi.
Bây giờ ông ta mới biết, vì sao Long Khiếu Thiên lại kiêu căng như thế. Vương Hạo là cường giả cùng cấp với bọn họ, cho nên đệ tử của Quách Chính hoàn toàn không đối đầu được với Vương Hạo là phải rồi.
“Ha hả! Mười đệ tử của Quách Chính cũng không đánh lại Vương Hạo nhà tôi, ông còn mặt mũi gì ở Giang Châu nữa chứ!”, Long Khiếu Thiên cười ha hả đầy đắc thắng.
Mọi người đang ngồi xem cũng sợ hãi cảm thán, không ai ngờ võ quán Khiếu Thiên lại dạy ra một tên đồ đệ tính xấu như thế. Nhưng anh ta lại mạnh hơn những đệ tử của võ quán Đại Địa rất nhiều.
“Long Khiếu Thiên, ông quá vô liêm sỉ”.
Quách Chính tức giận đến cả gương mặt cũng trắng bệch: “Tên nhóc này chắc chắn không phải đồ đệ của ông, thực lực của cậu ta còn vượt qua cả ông”.
“Đây là trò giỏi hơn thấy đấy, mà nói thẳng ra là đâu có ai quy định đồ đệ không được giỏi hơn sư phụ chứ?”
Long Khiếu Thiên nhăn nhúm, ngẩng đầu lên cãi lại: “Vương Hạo không chỉ là đệ tử võ quán Khiếu Thiên, mà còn là chồng sắp cưới của con gái tôi nữa”.
“Đương nhiên với thân phận này, thằng bé có thể đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận rồi”.
“Ông…”
“Ông bớt nói xàm đi họ Quách kia”.
Vương Hạo mất kiên nhẫn cắt ngang lời của Quách Chính, còn khiêu khích nói: “Võ quán các người còn có ai đấu được nữa không?”
Lúc này, Quách Chính nhìn xung quanh với gương mặt tái nhợt, không biết làm sao.
Đệ tử được ông ấy dạy dỗ chỉ có mười người luyện đến cấp Nội Kình, những người khác chưa chạm đến nên hoàn toàn không ai đối đầu được với Vương Hạo.
“Xì! Đấu với một đám rác cũng chỉ lãng phí thời gian của tôi”.
Vương Hạo thấy Quách Chính không nói gì lập tức trêu tức: “Hay là ông ra đây đánh với tôi đi”.
“Nếu ngay cả ông cũng không đánh lại tôi thì đã chứng minh võ quán Đại Địa thua xa võ quán Khiếu Thiên rồi. Thế nên, ông không cần tiếp tục ở lại Giang Châu nữa”.
“Một tên đệ tử như cậu dám thách đấu với sư phụ của tôi đúng là mất dạy”.
Đột nhiên có người tức giận quát: “Dù có đánh, sư phụ của tôi cũng sẽ đấu với quán chủ Long, nào đến lượt cậu!”
“Cậu nói sai rồi!”
Long Khiếu Thiên thốt lên đầu tiên, ông ta nghiêm túc nói: “Nếu quán chủ Quách không dám nhận khiêu chiến của đồ đệ tôi, chứng minh không có tư cách đấu với tôi. Trận luận võ này, ai thắng ai thua, đã rõ ràng rồi đấy”.
“Được, tôi sẽ chấp nhận…”
“Sư phụ Quách, để con lên đài cho!”
Khi Quách Chính xắn tay áo muốn chấp nhận chiến đấu, một giọng nói mệt mỏi lười biếng vang lên.
Mọi người cũng lần theo tiếng phát ra nhìn sang, họ chỉ thấy Giang Vũ với Vương Mãn Kim đang xuống khỏi thính phòng với bộ quần áo thể thao.
“Cậu Giang (Giang Vũ)!”
Long Khiếu Thiên với Quách Chính đồng loạt hô lên khi thấy Giang Vũ đứng trước sân đấu.
“Anh đến đây làm gì Giang Vũ?”
Long Hiểu Hà không cho người khác kịp chạy não xong đã nhảy ra trước mặt Giang Vũ, tức giận quát: “Bọn tôi đã nói không cần anh đại diện võ quán Khiếu Thiên đấu rồi, sau bây giờ anh lại chạy ra gọi bố tôi làm sư phụ chứ?”
“Cô bị ngu à? Tôi không đến đây vì võ quán Khiếu Thiên, mà là đại diện cho võ quán Đại Địa”.
Giang Vũ liếc Long Hiểu Hà đầy chán ghét, rồi chắp tay nói với Quách Chính: “Sư phụ Quách! Trận tiếp theo để tôi đại diện võ quán Đại Địa đánh đi!”
“Lúc trước tôi bị mù rồi nên mới từ bỏ Giang Vũ đi theo anh”.
Triệu Trung Tuyết tức giận nhìn Lưu Thư Nhất hèn mọn đến xin mình giúp đỡ mà nghiến răng nghiến lợi chửi: “Nếu tôi sống lại một nữa, thì có đánh chết tôi cũng không đặt hết hy vọng và niềm tin của mình vào thằng rác rưởi như anh”.
“Sao em… Em có thể nói thế chứ Tuyết Nhi?”
Vẻ mặt của Lưu Thư Nhất tái nhợt, mở to mắt nhìn cô ta: “Từ đó đến giờ anh đối xử rất tốt với em, nhưng em lại…”
“Anh đối xử với tôi con mẹ nó tốt quá đấy!”
Triệu Trung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, cắt ngang lời của Lưu Thư Nhất: “Tôi bỏ hết tất cả tôn nghiêm và liêm sỉ của mình để lấy lòng anh, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ vì anh. Thế anh thì sao? Anh hứng lên thì đánh, hứng lên thì chửi”.
“Chuyện đáng hận nhất là từ trước đến giờ, trong mắt anh, tôi không phải người. Anh chưa bao giờ nghĩ về cảm xúc của tôi, chỉ nghĩ chơi tôi kiểu gì thoải mái thì tới bến thôi”.
Cô ta lại nhớ đến sự ân cần, chăm sóc, quan tâm đến từ sự tôn trọng và yêu thương đến từ tận đáy lòng mà Giang Vũ dành cho với mình. Còn mình lại ngu ngốc đi lấy lòng Lưu Thư Nhất, để chịu biết bao nhiêu sự hành hạ và uất ức nói không thành lời.
Triệu Trung Tuyết càng nghĩ càng giận, cuối cùng cô ta không kiểm soát được cảm xúc mà tức giận đá cho gã Lưu Thư Nhất không biết xấu hổ này một cú.
Mấy năm qua, vì muốn được lòng Lưu Thư Nhất mà cô ta làm theo tất cả mọi thứ anh ta đề nghị, bao gồm cả các yêu cầu vô cùng biến thái.
Trước kia, Triệu Trung Tuyết thấy Lưu Thư Nhất có đủ điều kiện vật chất cũng như danh tiếng để thoả mãn sự hư vinh của mình
Chứ bây giờ, một quý công tử khó với tới như Lưu Thư Nhất đã biến thành một thằng ăn mày đầu đường xó chợ thế kia, Triệu Trung Tuyết cần gì phải chịu đựng nữa? Mà Giang Vũ bị cô ta vứt lúc trước lại trở thành một người quyền cao chức trọng, ai cũng kính nể, khó gặp khó cầu.
Triệu Trung Tuyết hoàn toàn bùng nổ.
Tuy bây giờ Triệu Trung Tuyết rất hối hận vì đã ly hôn với Giang Vũ, nhưng bản tính máu lạnh vô tình của cô ta không thể nào thay đổi được.
Bởi vậy, Triệu Trung Tuyết nào nhớ tới tình xưa nghĩa cũ với tên đàn ông nghèo kiết xác như Lưu Thư Nhất được.
Thậm chí ngay lúc này, Triệu Trung Tuyết còn ghét bỏ và căm hận Lưu Thư Nhất hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Bởi vì từ trước đến giờ, cô ta chẳng bỏ gì ra cho Giang Vũ còn Lưu Thư Nhất lại nhận được toàn bộ tấm chân tình bản thân, thế là…
“Anh nghe cho rõ đây Lưu Thư Nhất”.
Triệu Trung Tuyết đánh đấm một trận rồi vừa chỉnh lại tóc mình vừa lạnh lùng nói: “Chúng ta xem như cắt đứt, từ nay về sau tôi và anh chẳng có quan hệ gì nữa hết”.
“Mày là con đàn bà bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ, Triệu Trung Tuyết…”
Lưu Thư Nhất nghiến răng chửi, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được Triệu Trung Tuyết lại bỏ đá xuống giếng vào ngay lúc bản thân nghèo túng nhất.
“Bây giờ anh đã bị đuổi khỏi nhà họ Lưu, còn bị người ta đánh thành cái đầu heo, bộ dáng còn tởm hơn cả Giang Vũ lúc trước đấy”.
Triệu Trung Tuyết nhìn Lưu Thư Nhất đầy chán ghét: “Giờ anh còn chỗ nào mà xứng với tôi nữa, thế mà anh dám nuôi hy vọng đến cậy nhờ tôi để chung tay vượt qua khó khăn à? Đúng là buồn cười!”
Triệu Trung Tuyết vừa dứt lời đã quyết đoán xoay người, bỏ đi. Ngay cả chuyện gọi xe cấp cứu đến giúp Lưu Thư Nhất, cô ta cũng không muốn.
“Con đàn bà đê hèn… Tao thật hối hận vì đã nuôi mày!”
Lưu Thư Nhất khổ sở và đau đớn nhìn bóng lưng của Triệu Trung Tuyết mà âm thầm hối hận.
Ban đầu, Lưu Thư Nhất là cậu cả của nhà họ Lưu, người mẫu, người đẹp quay quanh mỗi ngày. Nhưng anh ta mắt mù mới để ý đến một con đàn bà đã có chồng như Triệu Trung Tuyết, vả lại anh ta chưa từng nghĩ cô ta lại là một kẻ tuyệt tình đến mức này.
Nếu Triệu Trung Tuyết không xuất hiện, Lưu Thư Nhất cũng không trở thành kẻ thù của Giang Vũ. Thậm chí, anh ta không cần tìm cách đối đầu với anh mọi lúc mọi nơi, kết quả cũng sẽ không thể thảm thế này. Tiếc là…
Lúc này, lời tiên đoán Giang Vũ nói “trai gái chó má này sẽ hối hận” đã thành hiện thực.
Dù là bất cứ chuyện gì đi nữa, Triệu Trung Tuyết với Lưu Thư Nhất đều có sự hối hận của riêng mình!
Khi Giang Vũ rời khỏi Túy Tiên Lâu, Lưu Thư Nhất vẫn nằm trên vỉa hè hấp hối, chịu cơn đau giằng xé mà chẳng ai ngó ngàng.
“Sao Lưu Thư Nhất lại trở thành thế này?”
Giang Vũ đi đến đối diện Lưu Thư Nhất, giúp anh ta sơ cứu vết thương một chút.
“Tôi… Tôi xin lỗi anh… Hu hu!”
Lưu Thư Nhất nhìn Giang Vũ áy náy, anh ta hoàn toàn không ngờ bây giờ người giúp mình lại chính là đối thủ mà anh ta luôn làm khó dễ bao nhiêu năm quá.
Hoàng Long cử tay sai mình đi hỏi thăm một chút, mới báo cáo lại chuyện Lưu Thư Nhất đã trải qua cho Giang Vũ nghe.
“Anh không cần phải xin lỗi tôi, bây giờ tôi chẳng những không hận anh mà còn rất cảm ơn anh nữa đấy”.
Sau khi Giang Vũ biết nhưng chuyện Lưu Thư Nhất đã trải qua, lại nhìn anh ta với đôi mắt đầy phức tạp: “Tuy anh đã từng gây ra tổn thương rất lớn cho tôi, nhưng nếu không có anh thì tôi không biết bộ mặt của Triệu Trung Tuyết tởm lợm đến thế. Tôi cũng không thể nào quen biết được cô Kỷ và lấy được thành tựu như ngày hôm nay”.
“Thật ra bây giờ tôi chẳng có hận anh gì hết, cũng không muốn thấy anh chết trước mặt tôi thôi”.
Lưu Thư Nhất nghe những lời này mà môi hơi run rẩy, nhưng anh ta lại không biết nên nói gì.
“Chỉ trách tại anh có mắt như mù”.
Giang Vũ nhìn Lưu Thư Nhất thương cảm: “Lúc trước, Triệu Trung Tuyết đối xử thế với tôi thì anh nên biết cô ta là loại đàn bà ác độc vô tình vô nghĩa rồi chứ? Anh nên đoán được là dù sớm hay muộn, khi anh rơi vào tình cảnh giống thế thì cô ta cũng sẽ tuyệt tình bỏ anh như tôi thôi”.
“Trời cao có mắt, nhân quả tuần hoàn. Bây giờ anh trở thành thế này cũng là nghiệp đấy”.
Giang Vũ kiểm tra, chắc chắn các vết thương trên người Lưu Thư Nhất không ảnh hưởng đến tính mạng mới quay đầu ra lệnh cho Hoàng Long: “Gọi xe cấp cứu đến chở anh ta đi bệnh viện thôi”.
“Cậu quá lương thiện rồi đấy!”
Hoàng Long ngạc nhiên, lại khó hiểu hỏi: “Tên này từng tổn thương cậu, còn bôi nhọ danh dự của cậu mà. Cậu không giết thì thôi, cần gì cứu nữa?”
“Vì bây giờ anh ta sống còn khốn khổ hơn cả chết”.
Giang Vũ liếc Lưu Thư Nhất rồi xoay người, đi thẳng không ngoảnh lại.
Những lời Giang Vũ nói hoàn toàn chính xác, bây giờ Lưu Thư Nhất thật sự rơi vào tình hình sống không bằng chết rồi.
Anh ta bị nhà họ Lưu đuổi khỏi dòng tộc, còn bị vợ bỏ. Một cậu cả quyền cao chức trọng vẻ vang của nhà họ Lưu từ trước đến giờ đột nhiên trở thành kẻ lang thang đầu đường só chợ với hai bàn tay trắng. Bây giờ, Lưu Thư Nhất còn thê thảm và khốn khổ hơn cả Giang Vũ lúc trước.
Hoàng Long nghe lời Giang Vũ, gọi xe cấp cứu, đưa họ địa chỉ rồi không quan tâm đến Lưu Thư Nhất nữa.
Sau khi hai người rời đi khuất bóng, xe cấp cứu chưa kịp đến nơi thì đột nhiên có một gã ăn mày mặc áo choàng màu xám tro bịt kín mặt mũi xuất hiện. Gã này xách Lưu Thư Nhất lên rồi rời khỏi hiện trường chỉ trong nháy mắt.
Khi Giang Vũ quay lại thiên cung Vân Đỉnh thì đã thấy Kỷ Tuyết Tình đeo tạp dề lên người, lục lọi nấu ăn trong bếp.
Thư ký Tiểu Viện lại căng thẳng đứng ở cửa nhà bếp, vừa kiên nhẫn chỉ Kỷ Tuyết Tình chế biến món ăn ra sao vừa nhìn chăm chú vào từng cử động của cô giống như đang đối mặt với quân địch. Cô ấy đang sợ cô cả vô ý làm bản thân bị thương.
Kỷ Tuyết Tình rất vui sướng khi thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra với Giang Vũ tại Túy Tiên Lâu thông qua video do cấp dưới quay được.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào mà có thể đè áp được Lăng Phi Dương đến mức không ngẩng đầu lên được, vui mừng đến mức quơ chân múa tay như một đứa bé.
Trận đánh này của Giang Vũ thật sự đã mắt!
Từ nay về sau, không còn kẻ nào dám nói Giang Vũ chỉ là một thằng ăn bám nhờ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng mới ra oai được. Bây giờ, họ đã thấy chỉ bằng thực lực của anh đủ để kiêu ngạo với toàn Giang Châu.
Kỷ Tuyết Tình quá vui mừng nên quyết định tự vào bếp nấu cho Giang Vũ một bữa tiệc lớn để chúc mình, cho nên mới xuất hiện hình ảnh mà anh đang thấy.
“Em ở trong nhà bếp làm gì thế Tuyết Tình?”
Giang Vũ vội bước vào bếp nói: “Để anh làm cho!”
“Anh đừng vào”.
Kỷ Tuyết Tình chặn Giang Vũ trước của, cam đoan: “Hôm nay em sẽ tự nấu đãi anh một bữa cơm, anh vào thăm ông cụ đi. Em làm nhanh lắm, sắp nấu xong rồi!”
Tuy Giang Vũ còn hơi lo lắng, nhưng anh không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của cô, nên đành ngoan ngoãn đến gặp ông cụ nói chuyện.
Tiểu Viện còn nhìn Giang Vũ với thái độ rất phức tạp, trước đây cô ấy không bao giờ ngờ được một cô chiêu hai tay không dính chút nước xuân lại vì một người đàn ông vào bếp.
Phúc lợi này, ngay cả lão Vương gia nhà họ Kỷ cũng chưa từng nhận được đấy.
“Haiz! Lúc trước cô còn nói bản thân không tin vào số mệnh, cuối cùng lại động lòng với chân mệnh thiên tử mà ông già kia đã đoán”.
Tiểu Viện nhìn Kỷ Tuyết Tình đang chăm chú nấu ăn trong phòng bếp như người phụ nữ đảm đang, cảm thán không thôi.
Không lâu sau đó!
Giang Vũ nhìn bàn cơm toàn là món Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị cho mình mà mặt tái nhợt, khóc không ra nước mắt!
Chương 72: Tình yêu đích thực, lời mời của cao thủ đứng đầu Giang Châu
“Cái đĩa màu đỏ vàng lộn xộn kia là gì?”
“Cà chua xào trứng đó!”
“Mấy miếng đen thui này là gì?”
“Cánh gà kho tàu!”
…
Giang Vũ nhìn bữa tiệc tình yêu do Kỷ Tuyết Tình nấu cho mình mà khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ bữa ăn đen tối trong lời đồn đây à.
“Từ nhỏ đến lớn, em mới vào bếp nấu ăn lần đầu đấy. Cho nên màu sắc với vị có thể không hợp với anh”.
Kỷ Tuyết Tình vừa nói vừa ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, cô nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng mà em đã nấu theo công thức cả, chắc vị của nó còn ăn được. Anh nếm thử xem”.
“Cảm ơn em!”
Giang Vũ nuốt nước miếng, run rẩy cầm đôi đũa ăn từng miếng một. Mùi vị…
Kỷ Tuyết Tình là công chúa nhỏ của dòng họ Kỷ ở Kim Lăng, cho nên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được nuông chiều và sống trong nhung lụa. Cho nên khi cô vào bếp nấu cho Giang Vũ ăn, điều này đã khiến anh rất cảm động bất kể vị nó có ra sao.
“Vị của nó được không?”
Kỷ Tuyết Tình căng thẳng hỏi Giang Vũ với vẻ mặt chờ đợi.
“Ngon, ăn ngon lắm!”
Giang Vũ ăn ngấu nghiến, lại liên tục khen ngợi.
“Vị ngon thật à?”
Kỷ Tuyết Tình lập tức vui mừng cầm lấy đôi đũa: “Để em nếm thử!”
“Không được! Chút đồ này thì anh ăn không no đâu, nên em đừng có ăn”.
Vẻ mặt của Giang Vũ hơi hốt hoảng, anh vội vàng dồn hết các đĩa món ăn đến trước mặt mình. Kỷ Tuyết Tình chưa kịp phản ứng thì anh đã lùa hết vào trong miệng, ăn sạch.
Tiểu Viện với ông cụ Triệu đứng cách đó không xa, nhìn hình ảnh như thế chỉ biết cảm thán.
Hèn chi Kỷ Tuyết Tình đối xử tốt với Giang Vũ như vậy, vì Giang Vũ này thật sự yêu “chết” cô rồi.
Lúc Tiểu Viện với ông cụ vừa nhìn thấy đống đồ ăn đen xám đủ màu sắc kia dọn lên bàn thì đã vội vàng núp đi. Họ chỉ ngửi thôi đã thấy sợ hãi rồi chứ đừng nói chi là ăn, nhưng Giang Vũ lại… Đúng là bị condi tình yêu ám là nó khác hẳn!
“Em không ngờ bản thân còn có tài năng nấu nướng”.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ ăn vui vẻ như thế cũng mừng rỡ nói: “Sau này em dành thời gian rảnh để nấu cơm cho anh ăn há!”
Khóe môi của Giang Vũ run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Trong lòng lại âm thầm rên rỉ nếu ăn thêm vài bữa tiệc tình yêu nữa, sợ là anh không còn mạng mất!
Nhưng Giang Vũ nhìn nụ cười vui vẻ của Kỷ Tuyết Tình thì lại không thể từ chối được, chỉ có thể âm thầm quyết tâm sau này chế thêm thuốc giải độc để đề phòng.
“Em thích cuộc sống bây giờ không?”
Kỷ Tuyết Tình chống cằm nhìn Giang Vũ ăn ngấu nghiến mà đau lòng: “Khoảng thời gian vừa rồi chắc anh mệt lắm hả?”
“Cũng tạm! Tuy bây giờ hơi bận, nhưng cuộc sống lại thú vị hơn”.
Giang Vũ ngồi thẳng dậy, cười đáp: “Chỉ cần anh nghĩ đến việc mình cố gắng là để có thể ở bên em thì đã không còn mệt nữa rồi”.
“Xì, anh đâu cần liều mạng như thế”.
Đột nhiên Kỷ Tuyết Tình nói một cách kiên định: “Dù anh không làm gì thì em vẫn nuôi nổi anh mà”.
Giang Vũ nghe thế lập tức đần ra: “Sao đột nhiên em nói thế?
“Chúng ta đã không ăn cơm cùng nhau lâu lắm rồi”.
Kỷ Tuyết Tình hơi uất ức và oán trách nói: “Em chỉ mong anh bình an ở cạnh em, không cần làm việc vất vả như thế”.
“Không ngờ cô Kỷ cao ngạo lạnh lùng lại có mặt thiếu nữ như thế đấy!”
Giang Vũ bật cười, cảm động nói: “Đợi sau khi anh giải quyết xong chuyện nhà họ Lăng thì anh sẽ ở bên cạnh em mỗi ngày”.
“Nhưng em cũng không muốn anh làm lụng vất vả, bởi em có khả năng nuôi anh…”
“Em đừng nói nữa Tuyết Tình”.
Giang Vũ cắt ngang lời Kỷ Tuyết Tình, anh khẳng định: “Anh sẽ cố gắng để bản thân mạnh hơn, tương lai có thể vẻ vang đến Kim Lăng cưới em. Anh không muốn sống dưới sự che chở của em mãi như vậy, nếu anh không chịu tiến lên thì nhà họ Kỷ không chấp nhận anh đâu”.
Giang Vũ làm con rể ở nhà họ Triệu ba năm đã cảm nhận sâu sắc được thế nào là đàn ông vô dụng, anh hoàn toàn không thể mang đến hạnh phúc cho người phụ nữ mình yêu thương.
Dù Giang Vũ với Kỷ Tuyết Tình thật lòng yêu nhau, nhưng nếu anh không đủ năng lực với đến cô thì nhà họ Kỷ sẽ không tán thành mối hôn nhân này.
Huống hồ gì, tương lai còn có vô số các tình địch mạnh hơn cả Lăng Vân. Anh không thể nào cứ đứng sau lưng Kỷ Tuyết Tình thế được.
“Vậy anh chăm sóc cho mình thật tốt, khi nào anh cảm thấy căng thẳng quá, chịu không nổi, hãy nói cho em biết!”
Sau một lúc im lặng, Kỷ Tuyết Tình từ từ nói những lời khẳng định tôn trọng quyết định của Giang Vũ.
Tuy Kỷ Tuyết Tình đau lòng Giang Vũ là thật, nhưng cô hiểu rất rõ, một khi làm chồng của cô, nếu không có năng lực thì dù có cô ấy che chở, anh vẫn sẽ bị người khác chỉ trích và tủi nhục.
Sau khi Giang Vũ thương lượng với Kỷ Tuyết Tình xong, anh quyết định để ông cụ Triệu quản lý cho công ty y dược mới thành lập, còn Hoàng Long phụ trách đan Long Hổ, Hồng Hổ phụ trách đan Ngưng Chi. Cuối cùng, là dốc hết toàn lực mở cuộc tấn công toàn diện đối với nhà họ Lăng.
Thật ra Hàn Linh là người rất thích hợp cho chức quản lý ở công ty mới, nhưng cơ thể của cô ta vẫn còn trong giai đoạn tu dưỡng nên không thể làm quá nhiều chuyện cùng một lúc.
Giang Vũ vừa ăn hết bữa cơm, chưa kịp bỏ đũa thì điện thoại đã reo lên.
“Tôi không làm phiền anh Giang đấy chứ?”
Điện thoại vừa nhận thì giọng của Vương Mãn Kim đầu bên kia đã vang lên.
“Anh Vương khách sáo rồi, có chuyện gì thế?”, Giang Vũ nghi ngờ hỏi lại.
“Tôi không vòng vo làm gì!”
Vương Mãn Kim do dự một lúc rồi từ từ nói nhằm dò xét thái độ của Giang Vũ: “Long Hiểu Hà vừa đến gặp tôi, nói bố của cô ấy là Long Khiếu Thiên muốn gặp anh. Anh có thời gian rảnh không?”
“Long Khiếu Thiên là cao thủ đứng đầu Giang Châu đó à?”
“Tôi không quen ông ta, với lại quan hệ giữa tôi với Long Hiểu Hà trước đây không mấy hòa thuận lắm”.
Giang Vũ ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại: “Thế vì sao ông ta đòi gặp tôi?”
“Long Hiểu Hà chỉ nói bố cô ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh, chứ không nói thêm gì nữa hết”.
Vương Mãn Kim trả lời đúng sự thật, rồi tiếp tục giải thích: “Nhưng Long Hiểu Hà nói nếu anh đồng ý giúp đỡ thì nhà họ Long cũng bằng lòng dùng một gốc cây Hà Thủ Ô ba mươi năm đền ơn”.
“Thời gian với địa điểm thế nào?”
Giang Vũ vừa nghe nói tới Hà Thủ Ô là đã sáng mắt, đây là đồ tốt. Huống hồ gì, bây giờ anh cũng đang thiếu nguyên liệu lâu năm.
“Tôi biết anh thích mấy loại thuốc tốt mà”.
Vương Mãn Kim nhếch môi cười: “Tôi sẽ đến cổng lớn của Vân Đỉnh, đón anh tới võ quán Khiếu Thiên”.
“Anh ra ngoài một lúc nha Tuyết Tình!”
Giang Vũ cúp máy, nhìn Kỷ Tuyết Tình với ánh mắt đầy áy náy.
“Chuyện công việc quan trọng mà, anh nhớ chăm sóc bản thân đấy”.
Kỷ Tuyết Tình cười hiểu ý, tuy vậy, trong lòng cô cũng hơi thất vọng. Khoảng thời gian gần đây Giang Vũ bận rộn quá, hôm nay có dịp gặp nhau ăn bữa cơm thế mà đã vội rời đi rồi.
Kỷ Tuyết Tình nhìn bóng lưng Giang Vũ rời đi rồi khôi phục thái độ lạnh lùng: “Tiểu Viện! Thông báo cho đám người A Bảo, từ giờ họ phải dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho Giang Vũ”.
“Nhóm A Bảo là vệ sĩ của cô chủ, nếu họ đi bảo vệ Giang Vũ thì an toàn của chị…”
“Ở Giang Châu này, ai dám đụng vào chị!”
Kỷ Tuyết Tình bật cười lớn, rồi lại lo lắng nói: “Còn Giang Vũ thì khác, có đan Long Hổ và Ngưng Chi, nhà họ Lăng sẽ sụp đổ sớm thôi”.
“Đến khi nhà họ Lăng không chống đỡ được nữa, ai dám chắc họ sẽ không bí quá hoá liều chứ”.
“Cô chủ lo lắng nhà họ Lăng sẽ ra tay với Giang Vũ à”.
Tiểu Viện bất ngờ nhíu mày, thầm thì: “Cô chủ ở đây rồi, nhà họ Lăng chắc không có lá gan đó đâu?”
“Thuê người diệt kẻ địch mạnh cũng là một phần thực lực của các gia tộc. Lăng Phi Dương đứng trước tình thế sống còn của nhà họ Lăng, thì ai biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì”.
Kỷ Tuyết Tình lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tuy chị nói không nhúng tay vào chuyện giữa Giang Vũ và nhà họ Lăng, nhưng chị sẽ không để cho Giang Vũ chịu bất cứ tổn thương nào”.
…
Sau khi Giang Vũ gặp Vương Mãn Kim, họ cùng nhau tới võ quán.
Hà Thủ Ô ba mươi năm thật sự có hấp dẫn chí mạng đối với Giang Vũ, chỉ cần Long Khiếu Thiên đưa ra yêu cầu không quá đáng thì Giang Vũ sẽ đồng ý giúp đỡ. Mà không biết đối phương muốn yêu cầu gì nhỉ?
Chương 73: Anh cút đi được rồi đấy
Khi Vương Mãn Kim lái xe đưa Giang Vũ đến trước cửa chính của võ quán Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà và một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ luyện võ màu đen đã đứng chờ ở trước cửa từ lâu.
“Cậu chủ Vương, vị này chắc hẳn là anh Giang Vũ người vô cùng nổi tiếng ở Giang Châu thời gian gần đây đúng không!”
Nhìn thấy Vương Kim Mãn và Giang Vũ xuống xe, người đàn ông trung niên kia lập tức dẫn theo Long Hiểu Hà nhiệt tình chạy ra đón tiếp.
“Quán chủ Long, vị này chính là anh Giang Vũ”.
Vương Mãn Kim lập tức giới thiệu: “Anh Giang, vị này chính là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, quán chủ của võ quán Khiếu Thiên, ông Long Khiếu Thiên”.
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Giang Vũ và Long Khiếu Thiên đồng thời chắp tay chào nhau, sau đó đánh giá lẫn nhau.
“Đây chính là cao thủ hàng đầu của Giang Châu à, có vẻ như cái danh không xứng với cái thực!”
Trong lòng Giang Vũ thầm cảm thấy khó hiểu, nhìn từ cơ thể gầy đét cùng đôi mắt thâm đen trũng sâu của đối phương, anh có thể đoán ra được đây là biểu hiện điển hình của cơ thể bị tửu sắc đào rỗng.
Nhìn thấy bộ dáng tán tụng giả tạo của Giang Vũ và ba mình, Long Hiểu Hà khinh thường bĩu môi, thái độ không hề dễ chịu gì.
Lúc ban đầu khi Long Hiểu Hà bị Hàn Linh ép phải quỳ xuống trước Giang Vũ, cô ta đã vô cùng oán hận Giang Vũ rồi.
Hôm nay ba cô ta không những chủ động mời Giang Vũ đến giúp đỡ, mà còn tặng Hà Thủ Ô quý giá cho anh, việc này làm cho Long Hiểu Hà cảm thấy rất không vui.
May là ba cô ta đã đồng ý, đợi lợi dụng xong Giang Vũ sẽ tìm cơ hội giúp cô ta trả thù, Long Hiểu Hà mới nhẫn nhịn không lên cơn.
“Quán chủ Long, ông tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Đi vào trong phòng tiếp khách ở sảnh chính của võ quán, Giang Vũ vào thẳng vấn đề hỏi Long Khiếu Thiên.
“Cậu Giang quả là con người dứt khoát, nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa”.
Long Khiếu Thiên đưa một hộp quà tặng trong suốt đến trước mặt Giang Vũ: “Đây là một gốc Hà Thủ Ô tôi đã cất được ba mươi năm, mong anh Giang nhận cho”.
Hai mắt Giang Vũ sáng lên, cảm nhận được từng đợt linh khí phát tán ra từ trong hộp quà, lòng anh hân hoan không thôi.
“Quán chủ Long có việc gì cứ nói thẳng đi”.
Nể tình gốc Hà Thủ Ô này, Giang Vũ bày tỏ thái độ kiên định: “Chỉ cần là việc tôi có thể giúp thì chắc chắn sẽ dốc hết sức để làm”.
“Tôi muốn mời anh Giang thay mặt cho võ quán Long Khiếu thi đấu với võ quán Thiên Địa”.
Long Khiếu Thiên cũng không vòng vo mà dứt khoát hứa hẹn: “Gốc Hà Thủ Ô này chỉ là tiền đặt cọc, đợi sau khi anh Giang chiến thắng trong cuộc thi đấu, tôi sẽ có quà tạ lễ khác nữa”.
Giang Vũ khó hiểu nhìn Long Khiếu Thiên: “Ông là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, hoàn toàn có thể tự mình ra trận, vì sao lại phải mời tôi?”
“Ba tôi đương nhiên là có lý do không tiện ra mặt”.
Long Hiểu Hà mất kiên nhẫn nhìn Giang Vũ nói: “Nếu không chúng tôi hà tất phải lãng phí dược liệu quý giá như thế để đi tìm anh!”
“Hiểu Hà không được vô lễ”.
Long Khiếu Thiên mắng một câu, nhưng lại không có ý muốn trách cứ thật sự, cười hì hì nói với Giang Vũ:
“Cái danh hiệu cao thủ hàng đầu của Giang Châu này có được là do năm năm trước đây đánh bại Quách Chính, nhưng dù gì đó cũng là chuyện của năm năm trước rồi”.
“Cái gọi là sức mạnh chỉ sợ tuổi trẻ, Quách Chính vốn dĩ nhỏ hơn tôi mười tuổi, lại thêm năm năm này ông ta điên cuồng tu luyện, tôi bây giờ chưa chắc đã là đối thủ của ông ta”.
“Trong hai năm gần đây võ quán Khiếu Thiên và võ quán Thiên Địa đối đầu nhau càng ngày càng dữ dội, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi bên đều bất lợi”.
“Do đó tôi mới giao hẹn với Quách Chính, để đám đệ tử của hai võ quán quyết đấu một trận cuối cùng vào ba ngày sau, người bị thua sau cùng sẽ phải rút khỏi võ lâm Giang Châu”.
Kỳ thực Long Khiếu Thiên chưa hề nói hết toàn bộ sự thật.
Từ năm năm trước sau khi đánh bại Quách Chính, trở thành cao thủ hàng đầu của Giang Châu, Long Khiếu Thiên đã bắt đầu lơ là tu luyện, cả ngày sa đọa trong tửu sắc, mà Quách Chính thì lại nằm gai nếm mật, khắc khổ tu hành.
Ông ta bên này thì ngày càng thụt lùi, còn người ta bên kia lại ngày càng lớn mạnh, Long Khiếu Thiên biết mình bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Quách Chính.
Nhưng hai bên võ quán mấy năm nay đối đầu nhau càng lúc càng gay gắt, đã đến mức một núi không thể có hai hổ, Long Khiếu Thiên mới nghĩ ra cách để cho đệ tử của hai bên võ quán đứng ra giải quyết tranh chấp.
Nghe nói Giang Vũ đã từng đánh lại cao thủ hàng đầu là Nghiêm Phá Quân trong buổi yến tiệc của nhà họ Lăng, Long Khiếu Khiên mới lập tức quyết định mời Giang Vũ thay mặt cho võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu.
Vì chuyện liên quan đến sự tồn vong của võ quán Khiếu Thiên nên Long Khiếu Thiên mới không tiếc lấy gốc Hà Thủ Ô ba mươi năm kia ra để làm thù lao.
Giang Vũ khẽ nheo mắt, nhìn thẳng Long Khiếu Thiên nửa ngày.
Mặc dù Long Khiếu Thiên không nói hết sự thật, nhưng với khả năng y thuật của Giang Vũ, đã nhìn ra được tình trạng cơ thể bị tửu sắc đào rỗng của ông ta, cũng hiểu được vì sao mà Long Khiếu Thiên lại muốn mời mình giúp đỡ.
Giang Vũ chỉ coi trọng gốc dược liệu này, cũng lười đi tìm hiểu tình trạng sức khỏe của Long Khiếu Thiên, gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, tôi đồng ý thay mặt cho võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu”.
“Tốt quá rồi!”
Long Khiếu Thiên bỗng bật cười: “Anh Giang có thể đánh bại được cao thủ số một của nhà họ Lăng, tầm cỡ năng lực này mà đối phó với đám đệ tử của võ quán Thiên Địa, chắc chắn là dễ như trở bàn tay”.
“Vậy cũng chưa chắc!”
Long Hiểu Hà lập tức khó chịu lườm Giang Vũ: “Nói trước, nếu như anh không thể giành được thắng lợi sau cùng, vậy thì anh phải trả lại gốc Hà Thủ Ô kia cho chúng tôi?”
“Anh Giang chính là nhân tài, tuyệt đối không thua được”.
Long Khiếu Thiên cười híp mắt nhìn Giang Vũ, nhưng lại không phủ định lời nói của Long Hiểu Hà, ý tứ rất rõ ràng, nếu như Giang Vũ mà thua, vậy thì bắt buộc phải hoàn trả lại gốc Hà Thủ Ô kia.
“Tôi nếu như đã nhận đồ của các người, cho dù Quách Chính có đích thân ra mặt, tôi cũng chắc chắn sẽ đánh bại ông ta”.
Nhìn thấy biểu hiện của bố con nhà họ Long này, Giang Vũ lại càng chắc chắn với cuộc giao dịch này, cầm hộp quà lên, đứng dậy nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây”.
“Ba ngày sau, chúng tôi sẽ đợi anh ở nhà thể thao Giang Châu”.
Long Khiếu Thiên đứng dậy dặn dò một câu, rồi chuẩn bị tiễn Giang Vũ cùng Vương Mãn Kim rời đi.
“Chú Long, Hiểu Hà, cháu đến rồi!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói sang sảng của người đàn ông truyền tới từ phía ngoài cửa.
Ngay sau đó, một thanh niên đẹp trai có vóc dáng cao lớn, huyệt thái dương nhô lên đang tự tin ngẩng cao đầu sải bước đi vào.
“Anh Hạo!”
Nhìn thấy người đến, Long Hiểu Hà bỗng vui mừng hớn hở thay đổi hẳn thái độ lúc ban nãy, gương mặt cô ta vừa hân hoan vừa e thẹn nhào vào lòng người thanh niên kia.
“Tiểu Hạo, sao cháu lại về rồi?”
Long Khiếu Thiên cũng rất phấn khích đi đến bên cạnh người kia đánh giá anh ta.
Người này tên là Vương Hạo, chính là vị hôn phu của Long Hiểu Hà, cũng là đệ tử chính thức của một Tông môn võ đạo nào đó.
“Một kẻ mạnh trong sư môn của cháu có người nhờ vả, muốn đến Giang Châu để làm việc, biết được gia tộc của vị hôn thê cháu ở Giang Châu, nên bảo cháu về đây thăm mọi người trước”.
Vương Hạo ôm lấy Long Hiểu Hà, vừa ôm ấp sờ mó vừa đáp lời: “Chú Long, nghe nói thời gian gần đây bên võ quán Thiên Địa không yên phận, vừa đúng lúc cháu quay về để giúp chú giải quyết triệt để bọn họ”.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi!”
Long Khiếu Thiên kích động đến mức dậm chân liên tục: “Tiểu Hạo cháu chính là đệ tử chính thức của Tông môn võ đạo, thực lực tuyệt không phải là những võ giả thế tục bình thường có thể sánh được. Nếu như cháu ra tay, vậy thì cho dù là Quách Chính cũng sẽ phải thua chắc”.
“Anh Hạo, anh bây giờ có tu vi gì?”
Long Hiểu Hà dán cả người mình lên người Vương Hạo, hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
Vương Hạo hơi dùng sức nhéo Long Hiểu Hà một cái, ngạo mạn nói: “Tu vi của anh bây giờ là Nội kình Đại sư trung kỳ, giải quyết Quách Chính kia là chuyện dễ như bỡn”.
“Cháu còn chưa đến ba mươi tuổi, tu vi đã vượt qua cả chú rồi”.
Long Khiếu Thiên ngạc nhiên pha lẫn vui mừng nhìn Vương Hạo: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không hổ là con rể tốt của chú”.
“Ông trời ơi! Anh Hạo anh giỏi quá đi!”
Long Hiểu Hà hai mắt càng như phát sáng nhìn chằm chằm Vương Hạo, cả cơ thể như dính chặt lên người anh ta, còn thiếu chút nữa là hiến thân ngay tại chỗ luôn.
“Người này là ai vậy?”
Một bên khác, nhìn thấy bố con nhà họ Long đối xử nhiệt tình với người kia như vậy, Vương Mãn Kim tò mò lầm bầm.
“Mặc kệ anh ta là ai, đều chẳng liên quan đến tôi”.
Giang Vũ gần như chẳng thèm quan tâm đến thân phận của người vừa đến, cả tâm tư của anh đều đặt lên gốc cây thuốc trong tay mình.
“Giang Vũ, nay vị hôn phu của tôi về rồi, cũng không cần đến loại rác rưởi như anh nữa”.
Đúng vào lúc này, Long Hiểu Hà bỗng nhiên quát lên một tiếng, lạnh lùng mỉm cười nói: “Anh bây giờ có thể cút đi được rồi”.
Chương 74: Trở mặt, Quách Chính của võ quán Đại Địa
Giang Vũ nghe thế cũng hơi sửng sốt vì bất ngờ, nhưng ngay sau đó gương mặt anh đã u ám.
Anh không đau lòng khi Hà Thủ Ô mất khỏi tầm tay, mà ghét cay ghét đắng cách lật lọng của Long Hiểu Hà, thậm chí là vô cùng khó chịu.
“Cô hơi quá đáng rồi đấy Long Hiểu Hà”.
Vương Mãn Kim cũng bức xúc giận dữ gầm lên: “Các người là người nhờ tôi mời Giang Vũ đến đây, mọi chuyện đã bàn xong rồi thì cô lại trở mặt”.
“Tôi cứ lật lọng đấy, anh làm gì được tôi?”
Long Hiểu Hà ôm cánh tay của Vương Hạo, tỏ vẻ đầy chán ghét rồi mắt: “Một thằng vô dụng chỉ biết bám váy phụ nữ như anh mà còn muốn lấy được lợi ích từ nhà họ Long bọn tôi à Giang Vũ? Không có cửa đó đâu”.
“Hai người này là ai, Hiểu Hà?”
Vương Hạo cũng hơi tò mò đánh giá từ trên xuống dưới người của Giang Vũ và Vương Mãn Kim.
“Tiểu Hạo, bác không biết cháu sẽ về nên…”
Long Khiếu Thiên vội vàng nói lại chuyện xảy ra của Giang Vũ cho anh ta nghe.
“Thằng nhãi nhà anh có tu vi gì mà dám đồng ý đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận chứ, anh có năng lực đó à?”
Vương Hạo nghe Long Khiếu Thiên nói lập tức nhìn Giang Vũ đầy châm biếm, dè bỉu.
“Quán chủ Long thật sự muốn lật lọng và hủy bỏ hợp tác giữa chúng ta à?”
Giang Vũ không quan tâm đến Vương Hạo, chỉ bình tĩnh nhìn Long Khiếu Thiên hỏi.
“Con rể Vương Hạo của tôi là đệ tử chính thức của tông môn võ đạo, bây giờ đã có tu vi đặt đến nội kình đại sư trung kỳ rồi. Dù Quách Chính có tự lên đài đấu, thì cũng không phải đối thủ của thằng bé đâu”.
Long Khiếu Thiên nói xong nheo mắt, tiếp tục nói với ẩn ý sâu xa: “Cho nên tôi không cần lãng phí tiền tài lên một người như cậu nữa”.
“Hừ! Người ta nói đúng, phía trên không đàng hoàng thì phía dưới cũng sẽ chẳng ra gì!”
Giang Vũ hừ lạnh: “Tôi cũng không muốn hợp tác với đám không giữ lời các người, nhưng tôi mong tương lai các người đừng hối hận”.
“Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không hối hận đâu!”
Long Khiếu Thiên bật cười ha hả, còn tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: “Phải rồi, nếu bọn tôi không cần nhờ cậu nữa rồi thì cậu cũng không thể lấy được thứ gì của nhà họ Long nữa. Cậu trả Hà Thủ Ô lại cho tôi đi”.
“Mập! Chúng ta đi thôi”.
Giang Vũ không muốn nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của người nhà họ Long này thêm phút giây nào nữa, anh chỉ việc ném hộp quà lại trên bàn rồi rời đi.
“Mấy người đứng lại ở đó, tôi cho đi chưa?”
Long Hiểu Hà lại thốt lên, cô ta ôm cánh tay của Vương Hạo làm nũng: “Cưng à, tên khốn Giang Vũ này ỷ vào bám váy phụ nữ mà trước kia đã ép em quỳ gối dập đầu với anh ta đấy. Thiếu điều còn muốn giết chết em rồi, anh phải báo thù cho em!”
“Thằng nhãi to gan ghê, dám bắt nạt vợ sắp cưới của tôi”.
Vẻ mặt của Vương Hạo lập tức đen lại, lạnh lùng nhìn Giang Vũ nói: “Nếu anh không muốn chết thì lập tức quỳ gối dập đầu xin lỗi nhận sai cho tôi, chứ không…”
“Chứ không anh làm được gì tôi?”
Giang Vũ lạnh lùng cắt ngang lời Vương Hạo, cơn tức giận trong lồng ngực lại dâng lên thêm nữa.
“Chứ không tôi sẽ đánh anh tàn phế ngay bây giờ”.
Vương Hạo buông Long Hiểu Hà ra rồi tỏa ra một khí thế mạnh mẽ, ý đồ muốn dùng cách này để đe dọa Giang Vũ nghe lời.
“Chỉ nhiêu đó mà dám đe dọa tôi? Nhưng nếu anh đã muốn chết đến thế… Tôi đây sẽ toại nguyện giúp anh!”
Giang Vũ cảm nhận khí tức của Vương Hạo tỏa ra, chỉ khinh bỉ bĩu môi.
Lúc Giang Vũ đạt tới Luyện Khí tầng bốn, anh đã có sức mạnh ngang với võ giả cấp Nội Kình Đại Sư rồi. Sau khi anh sử dụng linh chi do nhà họ Vương cung cấp thì đã đột phá lên Luyện Khí tầng năm, cho nên với khí tức yếu ớt này anh chẳng để vào mắt.
Thấy Giang Vũ vẫn cứng miệng, khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của mình. Sát khí xuất hiện trong mắt của anh ta, gầm gừ: “Tới giờ mà anh vẫn kiêu căng như thế, tôi sẽ khiến anh…”
“Được rồi!”
Đúng lúc này, Long Khiếu Thiên đột ngột mở lời cản họ lại. Ông ta lạnh lùng đề nghị: “Hôm nay tôi mời Giang Vũ đến đây, dù không hợp tác thì tôi cũng không làm khó cậu. Cậu đi đi!”
Giang Vũ không thèm tốn nước miếng mà xoay người ra ngoài.
“Từ nay về sau, tôi với Long Hiểu Hà cô đoạn tuyệt… bạn bè”.
Vương Mãn Kim nhìn Long Hiểu Hà đầy thất vọng và ghét bỏ, anh ta ném lại một câu rồi xoay người đi theo Giang Vũ.
Long Hiểu Hà nhờ vả nên anh ta mới mời Giang Vũ giúp đỡ, nhưng chuyện lại ồn ào thành thế này anh ta cũng bị xấu hổ khi là người nối cầu.
“Thứ nhà giàu mới nổi đáng chết, anh nghĩ tôi muốn làm bạn bè với anh sao? Đúng là thứ sĩ diện ảo!”
Long Hiểu Hà khó chịu bĩu môi, sau đó nhìn Long Khiếu Thiên nói: “Sao bố lại không cho anh Hạo dạy dỗ cho anh ta một bài học? Thằng khốn Giang Vũ kia đã ép con phải quỳ gối dập đầu trước mắt gã đấy”.
“Sau lưng Giang Vũ có Kỷ Tuyết Tình chống lưng, nếu chúng ta làm như vậy với cậu ta lỡ đâu Kỷ Tuyết Tình biết được, rồi bắt đầu đến hỏi tội. Đến lúc đó, chúng ta không gánh được cơn giận của cô ta đâu”.
Long Khiếu Thiên lắc đầu, lạnh lùng cười: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta đợi Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Châu rồi thì có thể dạy dỗ thằng khốn đó một bài học”.
“Đúng rồi! Con nghe nói Hàn Linh đã rời khỏi Giang Châu, chắc Kỷ Tuyết Tình cũng sẽ rời đi sớm thôi. Đến lúc đó, thằng vô dụng đó sẽ mất hết điểm tựa rồi”.
Một tia ngoan độc lóe lên trong mắt của Long Hiểu Hà, cô ta nghiến răng nói: “Lúc đó, con sẽ cho thằng này biết thế nào là sống không bằng chết và trả lại tất cả nỗi nhục con phải chịu gấp ngàn lần”.
“Xin lỗi anh Giang, tôi không ngờ được đôi cha con nhà họ Long kia lại là đám tiểu nhân”.
Trên đường quay về Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim vừa lái xe vừa xin lỗi: “Nếu tôi biết trước thế, tôi đã không đồng ý giúp cô ta mời anh đến rồi. Đúng là đám lòng dạ ác độc”.
“Rừng lớn nên loại chim nào cũng có, tôi lại không khó chịu bao nhiêu”.
Giang Vũ nhắm mắt, đầy tiếc nuối: “Chỉ là tôi tiếc cây Hà Thủ Ô, nguyên liệu thuốc ba mươi năm rất khó kiếm ở Giang Châu!”
Tương lai Giang Vũ muốn tăng tu vi lên thì phải cần nguyên liệu thuốc có cấp bậc cao hơn nữa, số lượng cũng theo cấp độ mà tăng lên. Hiện giờ cơ hội trước mắt đó lại bỏ lỡ, khiến anh rất tiếc nuối.
“Vãi, thứ lừa đảo!”
Khi xe quay lại đến cổng chính của Vân Đỉnh Sơn Trang, Vương Mãn Kim lại sợ hãi kêu lên rồi phanh xe gấp.
“Chuyện gì đấy?”
Giang Vũ bất ngờ mở to mắt, nhìn một người tuổi trung niên đang đứng chặn trước đầu xe.
“Tại hạ là Quách Chính của võ quán Đại Địa, chào cậu Giang và cậu Vương”.
Giang Vũ với Vương Mãn Kim vừa bước xuống xe, người đàn ông trung niên có khuôn mặt cương trực và nghiêm túc kia lập tức bước đến hành lễ.
“Ông ta chính là một cường giả cấp Nội Kình Đại Sư khác ở Giang Châu, tên là Quách Chính”.
Vương Mãn Kim vội vàng giới thiệu với Giang Vũ.
“Người này là kẻ mà Long Khiếu Thiên muốn đối phó à!”
Giang Vũ kỳ quái dò xét từ trên xuống dưới Quách Chính một vòng, hơi thở của người này kéo dài, gương mặt cương nghị. Tóm lại, trông mạnh hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều lần.
“Quà gặp mặt nho nhỏ, không có gì nhiều nhưng được lòng. Mong cậu Giang vui lòng nhận cho”.
Quách Chính thấy Giang Vũ im lặng nhìn chăm chú vào mình, vội vàng đưa hộp quà cho Giang Vũ.
“Ý gì đây?”
Giang Vũ nghi ngờ nhìn Quách Chính, không nhận hộp quà của ông ta.
“Tôi nghe nói cậu Giang vẫn đang cử người thu thập các nguyên liệu thuốc khắp nơi, vậy nên đúng lúc tôi có một cây nhân sâm ba mươi năm”.
Quách Chính cười niềm nở, nói tiếp: “Mong cậu không ghét bỏ”.
“Không có công không nhận thưởng, tuy bây giờ tôi thật sự đang thiếu nguyên liệu thuốc. Nhưng…”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi đây chỉ muốn tặng quà gặp mặt thôi, chứ không có ý gì khác”.
Quách Chính không đợi Giang Vũ nói hết đã cắt ngang, ông ta đã đặt chiếc hộp trên nắp động cơ xe.
“Con người của ông thật rất sảng khoái, rồi nói đi! Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Vẻ mặt Giang Vũ tỏ vẻ quái dị khi nhìn Quách Chính, hành động của ông ta thoải mái và rộng rãi hơn cha con nhà họ Long kia gấp trăm ngàn lần.
“Thật ra chuyện này không có gì đặc biệt”.
Quạch Chính ngại ngùng mà gương mặt hơi ửng hồng: “Tôi chỉ muốn nhờ cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên luận võ với võ quán Đại Địa của tôi thôi”.
“Ông đưa một cây nhân sâm quý giá như thế chỉ đến đây, nhờ tôi đừng giúp võ quán Khiếu Thiên thôi sao?”
Giang Vũ nhìn liếc qua cây nhân sâm, đành nói: “Ông không muốn để tôi làm đại diện cho võ quán Đại Địa đấy chứ?”
Chương 75: Có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi muốn đánh mười cái
“Đương nhiên tôi cũng mong cậu Giang có thể đại diện cho võ quán Đại Địa xuất chiến, nhưng cậu Giang là quý nhân ở Giang Châu, còn được cô Kỷ để ý. Cho nên, chỉ một cây nhân sâm làm sao mời được cậu chứ!”
Quách Chính thẳng thắn trả lời với câu hỏi của Giang Vũ: “Tôi chỉ mong cậu Giang đừng giúp võ quán Khiếu Thiên là được rồi, còn chuyện luận võ, tôi tin các đệ tử của tôi sẽ chiến thắng. Dù có thua, tôi cũng không thấy thất vọng”.
“Đó mới là ý chí của người trong giang hồ!”
Giang Vũ khen ngợi Quách Chính: “Ông yên tâm, Long Khiếu Thiên thật sự đến tìm và nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng cuộc đàm phán thất bại, tôi cũng không giúp ông ta!”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Quách Chính thở dài nhẹ nhõm: “Thế thì tại hạ xin cáo từ!”
“Đợi đã!”
Giang Vũ gọi Quách Chính lại nói tiếp: “Cho dù ông không đến gặp tôi, tôi cũng sẽ không giúp võ quán Khiếu Thiên. Vậy nên, ông cầm cây nhân sâm này về đi, chứ đừng đưa cho tôi làm gì”.
“Đã tặng rồi làm gì có chuyện lấy lại chứ”.
Quách Chính lắc đầu, chân thành nói: “Nó là món quà gặp mặt tôi tặng cho cậu, nên càng không có lý nào tôi lại lấy lại nữa. Xin tạm biệt”.
Quách Chính vừa dứt lời đã thoải mái xoay người đi thẳng, không ngoảnh lại.
“Phẩm chất của Quách Chính này tốt hơn Long Khiếu Thiên rất nhiều! Hèn chi sức ảnh hưởng của võ quán Đại Địa càng ngày càng lớn trong mấy năm vừa qua. Đến giờ, cái võ quán đó đã có xu hướng vượt qua võ quán Khiếu Thiên rồi”.
Vương Mãn Kim nhìn bóng lưng của Quách Chính cảm thán: “Đáng tiếng, võ quán Khiếu Thiên có một kẻ bên ngoài như Vương Hạo vào giúp đỡ, sợ là trận chiến này, võ quán Đại Địa thua thảm rồi”.
“Thế thì chưa chắc!”
Giang Vũ nhìn gốc nhân sâm mà nheo mắt nói: “Có qua có lại. Quán chủ Quách kia đã trượng nghĩa như vậy, tôi cũng không làm ông ta thất vọng”.
Vương Mãn Kim nghe thế lập tức sáng cả hai mắt, anh ta nhìn chăm chú vào Giang Vũ hỏi: “Anh muốn giúp võ quán Đại Địa ra trận đối chiến hả?”
Giang Vũ sờ gốc nhân sâm chỉ cười, không nói.
Ba ngày sau đó, sân thể dục của Giang Châu ồn ào và huyên náo. Hàng ngàn người đến đây, để xem trận chiến.
Võ quán Khiếu Thiên với Đại Địa là hai võ quán lớn nhất trong thành phố Giang Châu, có danh tiếng rất vang dội trong giới võ lâm của Giang Châu.
Nhờ đó mà khi nghe tin hai võ quán này quyết đấu một trận sống chết, đã thu hút vô số người chú ý.
Sau hôm nay, chỉ có một võ quán trong hai nhà này có thể tiếp tục ở lại Giang Châu. Còn kẻ thua sẽ phải rời khỏi võ lâm Giang Châu.
Long Khiếu Thiên dẫn đầu mấy chục người của võ quán Khiếu Thiên xuất hiện, tất cả mọi người đều mặc đồ luyện võ màu đen. Còn Quách Chính dẫn đầu vài chục người của võ quán Đại Địa, họ mặc quần áo luyện võ màu trắng.
Mọi người vào xem đã đầy đủ, Long Khiếu Thiên quyết tâm giành chiến thắng nên mở miệng trước: “Chào quán chủ Quách! Hôm nay, đệ tử võ quán của tôi và ông sẽ so tài phân ra cao thấp. Trận đầu này sẽ quyết định, võ quán của ai mới đủ tư cách ở lại và tiếp tục dạy học tại Giang Châu này”.
“Tất cả mọi người ở đây làm nhân chứng, tôi mong sau khi ông thua rồi thì đừng có nói xí xóa. Nó xấu hổ lắm”.
“Hừ! Ai thua ai thắng vẫn chưa biết đâu”.
Quách Chính hừ lạnh, khinh bỉ nhìn Long Khiếu Thiên: “Ông không dám đấu một trận với tôi, nên mới nghĩ ra cách để đệ tử đấu chứ gì”.
“Nhưng tôi tin các đồ đệ của mình mạnh hơn đám nhóc đệ tử của ông”.
“Thế thì bớt xàm, chúng ta bắt đầu luận võ!”
Long Khiếu Thiên cười nham hiểm: “Ông đã sắp xếp thứ tự đồ đệ ra trận chưa đấy?”
“Mười người này là đệ tử luyện đến Nội Kình của tôi”.
Quách Chính chỉ đón đệ tử sau lưng mình đã sẵn sàng đón địch, kiêu ngạo nói: “Mười người này sẽ so tài với mười đệ tử của ông, cuối cùng xem ai thắng được”.
“Võ quán Khiếu Thiên của tôi cũng mới nhận một đệ tử tên là Vương Hạo, cậu ta sẽ đấu!”
Long Khiếu Thiên nhìn Quách Chính đầy âm mưu: “Nếu như cậu ta thua, võ quán Khiếu Thiên của tôi cũng sẽ nhận thua”.
“Ông xem thường người khác quá rồi đấy! Ông dám đưa một người ra đánh với mười đệ tử của tôi à”.
Quách Chính tức giận nghiến răng hỏi: “Ông chắc chắn sẽ trả giá đắt cho sự hống hách, ngông nghênh của mình. Trong các con, ai đồng ý ra đấu đầu tiên đây?”
“Mấy người đừng làm lãng phí thời gian!”
Vương Hạo bước lên, nhìn đồ đệ của Quách Chính với ánh mắt đầu khinh bỉ: “Tất cả các người lên hết đi, tôi muốn đánh mười người để giải quyết một lần nhanh gọn”.
“Thằng nhãi kia con ngông cuồng hơn cả Long Khiếu Thiên”.
Quách Chính nghe anh ta nói thế lập tức giận dữ gầm lên: “Các con cùng nhau đánh đi, dạy cho thằng nhóc đó một bài học”.
Ngay lập tức, mười đệ tử của võ quán Đại Địa lập tức hợp tác nhào đến chỗ Vương Hạo. Kết quả…
Chưa đầy ba phút, Vương Hạo đã quật ngã tất cả các đồ đệ của Quách Chính, khiến họ mất năng lực chiến đấu lần nữa.
“Chỉ nhiêu đó thôi à?”
Vương Hạo chỉnh lại quần áo, vừa khinh bỉ: “Một đám rác rưởi không đủ tư cách để tôi khởi động nữa là!”
“Nội Kình Đại Sư!”
Quách Chính nhìn tình hình này mà mặt tái nhợt đi.
Bây giờ ông ta mới biết, vì sao Long Khiếu Thiên lại kiêu căng như thế. Vương Hạo là cường giả cùng cấp với bọn họ, cho nên đệ tử của Quách Chính hoàn toàn không đối đầu được với Vương Hạo là phải rồi.
“Ha hả! Mười đệ tử của Quách Chính cũng không đánh lại Vương Hạo nhà tôi, ông còn mặt mũi gì ở Giang Châu nữa chứ!”, Long Khiếu Thiên cười ha hả đầy đắc thắng.
Mọi người đang ngồi xem cũng sợ hãi cảm thán, không ai ngờ võ quán Khiếu Thiên lại dạy ra một tên đồ đệ tính xấu như thế. Nhưng anh ta lại mạnh hơn những đệ tử của võ quán Đại Địa rất nhiều.
“Long Khiếu Thiên, ông quá vô liêm sỉ”.
Quách Chính tức giận đến cả gương mặt cũng trắng bệch: “Tên nhóc này chắc chắn không phải đồ đệ của ông, thực lực của cậu ta còn vượt qua cả ông”.
“Đây là trò giỏi hơn thấy đấy, mà nói thẳng ra là đâu có ai quy định đồ đệ không được giỏi hơn sư phụ chứ?”
Long Khiếu Thiên nhăn nhúm, ngẩng đầu lên cãi lại: “Vương Hạo không chỉ là đệ tử võ quán Khiếu Thiên, mà còn là chồng sắp cưới của con gái tôi nữa”.
“Đương nhiên với thân phận này, thằng bé có thể đại diện cho võ quán Khiếu Thiên ra trận rồi”.
“Ông…”
“Ông bớt nói xàm đi họ Quách kia”.
Vương Hạo mất kiên nhẫn cắt ngang lời của Quách Chính, còn khiêu khích nói: “Võ quán các người còn có ai đấu được nữa không?”
Lúc này, Quách Chính nhìn xung quanh với gương mặt tái nhợt, không biết làm sao.
Đệ tử được ông ấy dạy dỗ chỉ có mười người luyện đến cấp Nội Kình, những người khác chưa chạm đến nên hoàn toàn không ai đối đầu được với Vương Hạo.
“Xì! Đấu với một đám rác cũng chỉ lãng phí thời gian của tôi”.
Vương Hạo thấy Quách Chính không nói gì lập tức trêu tức: “Hay là ông ra đây đánh với tôi đi”.
“Nếu ngay cả ông cũng không đánh lại tôi thì đã chứng minh võ quán Đại Địa thua xa võ quán Khiếu Thiên rồi. Thế nên, ông không cần tiếp tục ở lại Giang Châu nữa”.
“Một tên đệ tử như cậu dám thách đấu với sư phụ của tôi đúng là mất dạy”.
Đột nhiên có người tức giận quát: “Dù có đánh, sư phụ của tôi cũng sẽ đấu với quán chủ Long, nào đến lượt cậu!”
“Cậu nói sai rồi!”
Long Khiếu Thiên thốt lên đầu tiên, ông ta nghiêm túc nói: “Nếu quán chủ Quách không dám nhận khiêu chiến của đồ đệ tôi, chứng minh không có tư cách đấu với tôi. Trận luận võ này, ai thắng ai thua, đã rõ ràng rồi đấy”.
“Được, tôi sẽ chấp nhận…”
“Sư phụ Quách, để con lên đài cho!”
Khi Quách Chính xắn tay áo muốn chấp nhận chiến đấu, một giọng nói mệt mỏi lười biếng vang lên.
Mọi người cũng lần theo tiếng phát ra nhìn sang, họ chỉ thấy Giang Vũ với Vương Mãn Kim đang xuống khỏi thính phòng với bộ quần áo thể thao.
“Cậu Giang (Giang Vũ)!”
Long Khiếu Thiên với Quách Chính đồng loạt hô lên khi thấy Giang Vũ đứng trước sân đấu.
“Anh đến đây làm gì Giang Vũ?”
Long Hiểu Hà không cho người khác kịp chạy não xong đã nhảy ra trước mặt Giang Vũ, tức giận quát: “Bọn tôi đã nói không cần anh đại diện võ quán Khiếu Thiên đấu rồi, sau bây giờ anh lại chạy ra gọi bố tôi làm sư phụ chứ?”
“Cô bị ngu à? Tôi không đến đây vì võ quán Khiếu Thiên, mà là đại diện cho võ quán Đại Địa”.
Giang Vũ liếc Long Hiểu Hà đầy chán ghét, rồi chắp tay nói với Quách Chính: “Sư phụ Quách! Trận tiếp theo để tôi đại diện võ quán Đại Địa đánh đi!”