-
Chương 66-70
Chương 66: Sếp lớn của cục chiến tranh Văn Mậu Sơn Lăng Phi Dương bị bạt tai
“Chủ tịch Lăng nói đúng, chỉ dựa vào mình tôi thì không cách nào sản xuất hai loại thuốc này với quy mô lớn như vậy, càng không thể đổ ào ào vào thị trường”.
Nghe Lăng Phi Dương nói vậy, Giang Vũ cười mỉm: “Vậy nên hôm nay tôi mới tổ chức buổi chiêu thương, chính là vì để tìm một người có thực lực, hai bên hợp tác, cùng tôi kinh doanh, đưa hai loại thuốc này vào trong thị trường”.
Nghe vậy, không ít người bắt đầu rục rịch bàn tán.
Mọi người đều biết rõ mối ân oán giữa Giang Vũ và nhà họ Lăng, nhà họ Lăng tuyệt đối không thể trở thành đối tác của Giang Vũ, nếu vậy thì những người khác có thể nắm lấy cơ hội phát tài này.
“Hừ, tôi muốn xem thử ai dám hợp tác với hắn?”
Lăng Phi Dương hừ lạnh, hung hăng nói: “Ai hợp tác với hắn thì đồng nghĩa trở thành kẻ địch của nhà họ Lăng, sẽ bị nhà họ Lăng tiêu diệt bằng bất cứ giá nào”.
Xung quanh bỗng chốc im lặng, tuy tất cả mọi người đều đã dao động, nhưng không có ai muốn đối đầu với nhà họ Lăng cả.
Phát tài tất nhiên quan trọng, nhưng giữ cái mạng nhỏ thì càng quan trọng hơn, chẳng ai dám mạo hiểm, dám chịu đựng nguy cơ bị nhà họ Lăng tiêu diệt để hợp tác với Giang Vũ.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Giang Vũ ở đó đều nhìn về phía ba con Nhà họ Vương.
Không ít người đều biết nhà họ Lăng và nhà họ Vương không hoà thuận, mà nhà họ Vương là một trong những người giàu nhất Giang Châu, chắc chắn có tư cách hợp tác với Giang Vũ.
“Vương Bán Thành! Tôi nể tình nhà họ Kỷ nên không muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Vương”.
Lăng Phi Dương cũng biết ở đây chỉ có nhà họ Vương mới có thể hợp tác cùng Giang Vũ, lạnh lùng nhìn về phía Vương Bán Thành, uy hiếp: “Nhưng nếu nhà họ Vương dám hợp tác với hắn, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!”
“Ba à! Nhà họ Vương chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội lần này nữa”.
Không như những người khác, Vương Mãn Kim hấp tấp nhìn sang Vương Bán Thành: “Hai loại thuốc này của Giang Vũ chắc chắn sẽ rất vang dội trong ngành dược. Chỉ cần chúng ta hợp tác với anh ta, vậy thì nhà họ Vương chúng ta chắc chắn sẽ có thể vượt ra khỏi Giang Châu, nổi dang Giang Đông”.
“Quá mạo hiểm!”
Vương Bán Thành nghiêm túc lắc đầu: “Cũng như Lăng Phi Dương nói, cho dù trong tay Giang Vũ có hai loại thần dược thì nhà họ Lăng cũng có thể phong sát hoàn toàn”.
“Nếu như nhà họ Vương chúng ta ra mặt, chắc chưa kịp hưởng thụ tài lộc mà thần dược mang lại thì cả gia tộc đã bị nhà họ Lăng tiêu diệt rồi”.
“Ba à, ba đừng hèn nhát như vậy nữa”.
Vương Mãn Kim điên cuồng nhắc nhở: “Nhà họ Vương và nhà họ Lăng có ân oán sâu đậm, lần này, nếu không thử một lần, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt”.
“Không được! Chỉ cần trong tay chúng ta có hạng mục của nhà họ Kỷ, vậy thì nhà họ Lăng sẽ không thể đuổi cùng giết tận”.
Vương Bán Thành quả quyết lắc đầu, kiên định nói: “Giang Vũ làm việc quá sắc bén nhưng là không hề rõ được độ đáng sợ của nhà họ Lăng”.
“Ba chắc chắn từ ngày hôm nay, nhà họ Lăng sẽ không từ thủ đoạn cướp đi đơn thuốc, thậm chí còn có thể ám sát để cướp đoạt, nhà họ Vương ta không thể can dự vào”.
“Ba…”
“Đừng nói nữa! Con xem đi, không có ai nguyện ý hợp tác với Giang Vũ cả”.
Vương Bán Thành không cho Vương Mãn Kim cơ hội lên tiếng, lạnh lùng nói: “Hai loại thần dược này chắc chắn sẽ vuột khỏi tay Giang Vũ, cậu ta không thể đấu lại được nhà họ Lăng!”
Nhìn thấy Vương Bán Thành mãi không đáp ứng, Giang Vũ thất vọng nhìn ông ta rồi lắc đầu, có một số người không thế vùng lên được, cho cơ hội mà không biết nắm lấy!
“Hahaha, ngay cả nhà họ Vương cũng không có gan hợp tác với cậu, ngược lại tôi rất muốn xem xem có ai dám hợp tác với cậu đấy?”
Thấy cảnh tượng này, Lăng Phi Dương cười lớn: “Cậu có chút tài năng, nhưng ở trước mặt quyền lực, cậu cũng không thể tạo ra ngọn sóng gì, tôi…”
“Xin lỗi, làm phiền một chút!”
Chính lúc này, một tiếng xin lỗi phát ra từ trong góc: “Cậu Giang, tôi nguyện ý hợp tác với cậu sản xuất và tiêu thụ đan Sinh Cân Tục Cốt”.
“Ai? Dám chống đối lại nhà họ Lăng, muốn tìm chết sao?”
Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn về phía âm thanh truyền tới.
“Chủ tịch Lăng, uy phong của ông lớn thật đấy!”
Chỉ nhìn thấy một người mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, tầm sáu mươi tuổi từ từ đứng dậy, mặt vô cảm nhìn Lăng Phi Dương: “Không lẽ nào ông muốn giết tôi?”
“Ông là cái thá gì, tôi… Tổng giám đốc Văn!”
Lăng Phi Dương đang giận dữ thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh hãi nhìn ông cụ: "Tại sao ông lại đến đây?"
“Tổng giám đốc Văn?”
Giang Vũ đứng trên sân khấu, tò mò nhìn ông cụ: " Người này là ai?
Giang Vũ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nhưng người này không phải là người của anh.
Những người khác cũng tò mò về thân phận của ông lão, tuy nhiên, người có thể khiến Lăng Phi Dương kính trọng như vậy chắc chắn không hề đơn giản
“Văn Mậu Sơn!”
Nghiêm Phá Quân lập tức thấp giọng giới thiệu: "Thưa cậu, người này là Văn Mậu Sơn_Giám đốc Sở Y tế của Cục chiến tranh Giang Đông. Ông ấy phụ trách toàn bộ hệ thống y tế của Cục chiến tranh Giang Đông.
“Xem ra là một người có máu mặt đây, là ai mời tới được vậy?”
Giang Vũ giật mình, ánh mắt rơi vào một chàng trai trẻ bên cạnh Văn Mậu Sơn: "Là Viên Chấn Hoa!”
Chàng trai trẻ tuổi đó là Viên Chấn Hoa_nhân viên ưu tú thuộc Cục chiến tranh mà Giang Vũ đã gặp trong bữa tiệc của ông Đổng, Văn Mậu Sơn cũng là do Viên Chấn Hoa mời đến.
Khi xưa Viên Chấn Hoa bị Giang Vũ bẻ gãy cánh tay phải, anh ta lập tức hồi phục tại chỗ sau khi uống loại đan Sinh Cân Tục Cốt, nên anh ta vô cùng coi trọng hiệu quả của loại thuốc này
Sau khi trở lại Cục chiến tranh,Viên Chấn Hoa lập tức báo cáo sự việc cho Văn Mậu Sơn
Nếu Cục chiến tranh được sử dụng loại thuốc này thần kỳ này thì có thể sẽ cứu được mạng sống của vô số binh lính.
Văn Mậu Sơn ban đầu không để tâm đến vấn đề này, chủ yếu là do ông ta không tin có loại thuốc nào lại thần kỳ như vậy
Lại thêm việc khi ấy, đan Sinh Cân Tục Cốt này còn chưa được sản xuất với quy mô lớn, Văn Mậu Sơn chỉ coi nó là một loại thần dược hiếm có, không thể sản xuất hàng loạt nên không có ý nghĩa gì với cục chiến tranh.
Mãi cho đến khi đan Sinh Cân Tục Cốt trở nên phổ biến ở Giang Châu, Văn Mậu Sơn lúc này mới chú ý đến nó và đích thân cùng Viên Chấn Hoa đến Giang Châu để khảo sát tình hình
Sau đó, Văn Mậu Sơn hoàn toàn tin tưởng công dụng đan Sinh Cân Tục Cốt, vì thế ông ta đã bí mật mua một số lượng lớn thuốc này.
Có thể nói, 70% số đan Sinh Cân Tục Cốt mà Hoàng Long bán ra trong hai ngày qua đều được Văn Mậu Sơn mua bằng nhiều cách khác nhau.
Nghe tin người sản xuất ra Sinh Cân Tục Cốt sẽ đến tìm đối tác hôm nay nên Văn Mậu Sơn đích thân đến hiện trường, càng vui mừng hơn khi biết được thứ thuốc có ích cho nước và dân này lại có thể sản xuất được trên một quy mô lớn.
“Việc xuất hiện thần dược Sinh Cân Tục Cốt là một tin tốt đối với các chiến sĩ, tất nhiên tôi phải tới xem sao rồi”.
Văn Mậu Sơn liếc nhìn Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: "Không ngờ chủ tịch Lăng đây lại phách lối như vậy, thế mà lại muốn lấy mạng của tôi cơ đấy!”
“Tổng giám đốc Văn đừng hiểu lầm, tôi không biết ông lại đích thân đến đây, thật xin lỗi!”
Lăng Phi Dương nhanh chóng xin lỗi, nhà họ Lăng tuy hùng mạnh nhưng không thể so sánh với quan chức lớn như Cục chiến tranh, hơn nữa, nhà họ Lăng còn mong đợi dựa vào Cục chiến tranh để phát tài nữa kìa.
“Cậu Giang, là giám đốc Sở Y tế của Cục chiến tranh Giang Đông”.
Văn Mậu Sơn không để ý đến Lăng Phi Dương, ngẩng đầu nhìn Giang Vũ: “Thay mặt Cục chiến tranh, tôi sẵn sàng hợp tác với cậu sản xuất đan Sinh Cân Tục Cốt và thuốc sẽ được liệt kê là loại thuốc đặc trị của Cục chiến tranh để bảo vệ tốt hơn sự an toàn tính mạng của cán bộ, chiến sĩ”.
“Tôi…”
“Tổng giám đốc Văn, như vậy không ổn cho lắm!”
Giang Vũ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Phi Dương đã dẫn đầu hét lên: "Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng chúng tôi mới là thuốc đặc trị của Cục chiến tranh Giang Đông. Làm sao ông có thể lại xếp thuốc của thằng nhãi này vào loại thuốc đặc trị chứ?”
Nguyên do khiến gia tộc họ Lăng trỗi dậy nhanh chóng như vậy là vì ngoài việc phát minh ra Bế Nguyệt Đan, họ còn sáng tạo ra Hoạt Huyết Tán để cung cấp cho Cục chiến tranh Giang Đông.
Nếu đan Sinh Cân Tục Cốt trở thành thuốc đặc trị, cùng với tác dụng chữa bệnh thần kỳ của nó, Hoạt Huyết Tán sẽ nhanh chóng bị loại bỏ.
“Ông đang dạy tôi cách làm việc sao?”
Văn Mậu Sơn cau mày, bất mãn nhìn Lăng Phi Dương: “Trách nhiệm của bộ y tế là cung cấp sự hỗ trợ về sức khoẻ tốt nhất cho binh lính. Đan Sinh Cân Tục Cốt này hiệu quả hơn Hoạt Huyết Tán gấp trăm lần. Tại sao lại không thể trở thành thuốc đặc trị?”
“Nhà họ Lăng tôi có mối thù lớn với Giang Vũ này, trước mắt vẫn đang đấu đá lẫn nhau”.
Lăng Phi Dương lo lắng đến gần Văn Mậu Sơn, nhỏ giọng nói: "Nếu ông hợp tác với cậu ta, xếp Sinh Cân Tục Cốt vào loại thuốc đặc trị, điều này sẽ rất bất lợi cho nhà họ Lăng chúng tôi. Tôi ..."
“Đồ khốn!”
Lăng Phi Dương còn chưa nói xong, Văn Mậu Sơn liền giơ tay giáng xuống mặt Lăng Phi Dương một cái tát, tức giận quát: "Nếu không phải nể mặt Đổng Thiên Bảo, chỉ với những gì ông nói, tôi đã có thể giết chết ông rồi!”
Chương 67: Dân thường cũng có tấm lòng yêu nước
Nhìn thấy Lăng Phi Dương luôn mang bộ dạng ăn trên ngồi trước nay lại bị người ta vả mặt trước đám đông, cả hội trường lặng phắt như tờ, ai nấy đều giật mình choáng váng!
Đến cả Giang Vũ cũng không ngờ được tổng giám đốc Văn này lại hung mãnh thế, không hề có ý tứ giữ sĩ diện cho Lăng Phi Dương.
“Tổng giám đốc Văn, ông làm gì vậy?”
Lăng Phi Dương ôm mặt, mặc dù vô cùng xấu hổ và căm phẫn, nhưng vẫn không dám nổi giận.
“Các chiến sĩ của cục Chiến tranh vì bảo vệ tổ quốc, tắm máu sa trường, ông lại vì chút ân oán cá nhân mà bất chấp an toàn tính mạng của các chiến sĩ, lòng này đáng bị lên án!”
Văn Mậu Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương: “Một loại thuốc có khả năng điều trị vết thương tốt như Đan Sinh Cân Tục Cốt có thể bảo vệ an toàn tính mạng cho các chiến sĩ ở mức độ cao nhất, ông lại vì ân oán cá nhân của mình, bảo tôi coi như không thấy, ông còn có lương tâm không?”
“Tôi...”.
Vẻ mặt Lăng Phi Dương cứng đờ, quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Nếu xét về an toàn tính mạng của các chiến sỹ, Đan Sinh Cân Tục Cốt chắc chắn là có hiệu quả hơn nhiều so với Hoạt Huyết Tán, nhưng vấn đề là như vậy thì sẽ bất lợi với Lăng Phi Dương!
“Không giữ chức vụ nào thì đừng bàn về việc ấy, tôi là người phụ trách của Bộ Y tế, chỉ suy xét đến lợi ích của chiến sĩ”.
Văn Mậu Sơn công chính, không a dua nịnh bợ mà nói: “Tôi sẽ không nhúng tay vào ân oán cá nhân của mấy người, tôi chỉ coi trọng hiệu quả của Đan Sinh Cân Tục Cốt”.
“Sự việc đã được quyết định rồi, cục Chiến tranh Giang Đông đã bằng lòng hợp tác sản xuất với anh Giang, đồng thời sẽ cho loại thuốc này vào hàng độc quyền cung cấp, tất cả lợi nhuận thu được sẽ chia đôi cho anh Giang”.
Văn Mậu Sơn tỏ rõ thái độ không muốn người khác dị nghị.
Sắc mặt Lăng Phi Dương sa sầm mà siết chặt hai nắm tay, mặc dù không muốn chấp nhận nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Đợi một chút!”
Đúng vào lúc này, Giang Vũ ở trên sân khấu bỗng nhiên cất tiếng nói tỏ ý từ chối: “Cảm ơn sự tin tưởng cùng ủng hộ của tổng giám đốc Văn, nhưng việc hợp tác giữa tôi và bên cục Chiến tranh thì thôi bỏ đi”.
“Ngu ngốc!”
Thấy Giang Vũ từ chối, tất cả mọi người đều thầm mắng một câu, thế mà lại đi từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, làm như vậy không những không biết điều mà còn gây tổn thất một khoản lợi ích khó mà tưởng tượng được, đúng là đầu bị úng nước rồi!
Lăng Phi Dương thì lại mừng thầm trong bụng, nếu như Giang Vũ với Văn Mậu Sơn không đạt được thỏa thuận, vậy thì Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng vẫn còn cơ hội dựa hơi được cục Chiến tranh, mỗi năm vẫn có thể thu được một khoản lời khổng lồ.
“Anh có thể không cần phải xây dựng nhà xưởng để sản xuất, bên cục Chiến tranh của tôi bằng lòng cung cấp tất cả những cơ sở hạ tầng cần thiết để bên anh sản xuất, ngoại trừ loại thuốc cung cấp riêng cho bên cục Chiến tranh chúng tôi ra, những sản phẩm khác cũng có thể bán ra bên ngoài, bên cục Chiến tranh và các anh chia đôi lợi nhuận thu được”.
Nghe thấy lời từ chối của Giang Vũ, Văn Mậu Sinh hơi sốt ruột, vội bổ sung: “Nếu như anh cảm thấy tỷ lệ chia lợi nhuận không phù hợp, vậy thì cục Chiến tranh đồng ý nhượng bộ, chia bốn sáu hoặc ba bảy đều có thể thương lượng”.
Văn Mậu Sơn chỉ một lòng suy nghĩ cho an toàn tính mạng của các chiến sĩ của chục Chiến tranh, vì lẽ đó mà không tiếc đưa ra nhượng bộ liên tiếp với Giang Vũ.
“Không liên quan đến tỷ lệ chia lợi nhuận”.
Giang Vũ lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi chỉ là không cần cục Chiến tranh hợp tác với tôi”.
Đúng là quá không biết điều!
Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ngay lúc này.
Ông lớn của cục Chiến tranh đích thân đến đây, lại đưa ra điều kiện hợp tác có lợi như thế, Giang Vũ lại còn từ chối, đúng là nể mặt mà không biết điều!
Văn Mậu Sinh nhíu mày, hơi bất mãn với Giang Vũ, mặc dù ông ta hiểu được thương nhân chỉ mưu cầu lợi ích, nhưng điều kiện mà ông ta đưa ra đã vô cùng tốt rồi, nhưng đối phương còn có lòng tham vô đáy!
Lăng Phi Dương bật cười, Giang Vũ càng mạo phạm Văn Mậu Sơn như thế thì sẽ càng không có cơ hội để hợp tác với cục Chiến tranh, cũng càng không thể uy hiếp đến địa vị của nhà họ Lăng.
Đúng vào lúc mà tất cả mọi người đều đang khinh thường và chửi rủa Giang Vũ, anh lại ung dung lên tiếng: “Tôi bằng lòng trao tặng miễn phí phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt cho cục Chiến tranh Giang Đông”.
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt tại đây đều giật mình.
Loại Đan Sinh Cân Tục Cốt này có giá trị liên thành, lại thêm được cục Chiến tranh coi trọng, bất kỳ một gia đình nào có được phương pháp điều chế này đều có thể trở thành một ông trùm trong lĩnh vực y dược, có được nguồn tiền tài vô hạn.
Nhưng Giang Vũ lại muốn trao tặng miễn phí cho cục Chiến tranh, đúng là điên rồ.
“Anh, anh nói cái gì?”
Văn Mậu Sơn cũng cảm thấy không tin vào tai mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Giang Vũ.
“Tôi bằng lòng miễn phí trao tặng phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt cho cục Chiến tranh Giang Đông”.
Giang Vũ dùng giọng nói đầy khí phách, giải thích: “Không có các chiến sĩ bảo vệ đất nước, tắm máu sa trường, thì đã không có một xã hội thái bình thịnh thế của chúng ta bây giờ”.
“Giang Vũ tôi mặc dù là một người dân bình thường, nhưng cũng có một trái tim yêu nước”.
“Tôi không thể lên chiến trường giết địch, vậy thì chỉ đành đóng góp chút sức mọn trong phạm vi khả năng của mình”.
“Vì để các chiến sĩ có được sự đảm bảo cao nhất về tính mạng, tôi bằng lòng miễn phí trao tặng phương pháp điều chế thuốc cho cục Chiến tranh Giang Đông, hy vọng có thể giảm thiếu tối đa mức độ thương vong của các chiến sĩ”.
Nghe thấy những lời nói này của Giang Vũ, Văn Mậu Sơn và những người khác đều cảm thấy giật mình và xúc động.
Ai cũng không ngờ được một nhân vật nhỏ nhoi như Giang Vũ lại có được tấm lòng suy nghĩ vì nhân dân, yêu nước vô điều kiện như thế, thực là đáng quý.
“Nói hay lắm!”
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều bị chấn động vì những lời nói của Giang Vũ, Viên Chấn Hoa liền xúc động đến nỗi vỗ tay bôm bốp.
Liền ngay sau đó, là tiếng vỗ tay vang lên như sấm của tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Lăng Phi Dương lúc này sắc mặt đã xanh mét là không có động tác gì.
“Tổng giám đốc Văn, phương pháp điều chế tôi giao lại cho ông!”
Giang Vũ bước xuống khỏi sân khấu, đi đến trước mặt Văn Mậu Sơn, đưa phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt giao đến tận tay ông ta: “Tôi tin là nội bộ của cục Chiến tranh Giang Đông sẽ có người có năng lực phụ trách điều chỉnh phương pháp điều chế này phù hợp để sản xuất hàng loạt”.
“Anh chắc chắn là sẽ miễn phí trao tặng phương pháp điều chế quý giá này cho cục Chiến tranh chứ?”
Văn Mậu Sơn nhận lấy đơn thuốc, liếc mắt nhìn Lăng Phi Dương một cái: “Có thứ này, anh có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì với tôi, tôi sẽ dốc hết sức để thực hiện nó!”.
Nghe thấy lời này, cơ thể Lăng Phi Dương thoáng cứng lại, ông ta biết Văn Mậu Sơn đã nghiêng về phía Giang Vũ.
Nếu như lúc này Giang Vũ đưa ra điều kiện bảo Văn Mậu Sơn giúp đỡ đối phó với nhà họ Lăng, vậy thì Văn Mậu Sơn chắc chắn sẽ đồng ý, thế thì nhà họ Lăng sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Với quyền thế của Văn Mậu Sơn và thực lực của cục Chiến tranh Giang Đông, có thể khiến cho nhà họ Lăng phá sản chỉ trong phút mốt.
“Đa tạ ý tốt của tổng giám đốc Văn, chuyện của tôi tôi tự có thể giải quyết”.
Mặc dù hiểu được ý của Văn Mậu Sơn, nhưng Giang Vũ vẫn từ chối một cách uyển chuyển, chỉ mỉm cười nói: “Đây là một phần tấm lòng của tôi đối với các chiến sĩ của cục Chiến tranh, không muốn để những ý đồ khác lẫn vào trong đó, mong tổng giám đốc Văn hiểu cho”.
“Được được được!”
Văn Mậu Sơn không hề che giấu sự tán thưởng của mình đối với Giang Vũ: “Không hổ là người đàn ông mà cô Kỷ coi trọng, một người có tấm lòng rộng lượng như vậy ắt sẽ làm nên việc lớn!”
Những người khác cũng đều bắt đầu bội phục người có tấm lòng vì dân vì nước, không hề vụ lợi như Giang Vũ, so với anh thì Lăng Phi Dương mặc dù là gia chủ của nhà họ Lăng, nhưng lại kém cỏi vô cùng.
Lăng Phi Dương lười quan tâm đến suy nghĩ của những người khác, trong lòng thầm mắng Giang Vũ là một kẻ ngu dốt ngông cuồng, vì một chút hư danh mà lại từ bỏ một món nợ tình cảm với Văn Mậu Sơn và cục Chiến tranh, đúng là não tàn.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, phương pháp điều chế này tôi xin nhận!”
Văn Mậu Sơn cẩn thận cất tờ phương pháp điều chế thuốc vào trong túi áo, ngay sau đó xoay người nhìn về phía Lăng Phi Dương: “Tổng giám đốc Lăng, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cục Chiến tranh Giang Đông hủy bỏ tư cách độc quyền cung cấp thuốc Hoạt Huyết Tán, đồng thời ngừng hợp tác với nhà họ Lăng”.
“Tổng giám đốc Văn, ông có ý gì?”
Vừa rồi Lăng Phi Dương còn đang mừng thầm thì lúc này bỗng giật mình bàng hoàng: “Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ông không thể vì thằng nhóc này mà...”.
“Tôi có quyết định như vậy, không phải là vì bất kỳ người nào”.
Gương mặt của Văn Mậu Sơn chẳng có biểu cảm gì ngắt ngang lời của Lăng Phi Dương, nghiêm túc nói: “Hiệu quả của Hoạt Huyết Tán kém xa so với Đan Sinh Cân Tục Cốt, bây giờ cục Chiến tranh đã có thể tự sản xuất được Đan Sinh Căn Hoạt Cốt rồi, thì không còn cần phải tốn một khoản tiền khổng lồ mỗi năm để mua Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng nữa”.
Lời vừa dứt, Văn Mậu Sơn nhìn về phía Giang Vũ gật đầu, sau đó dẫn theo Viên Chấn Hoa rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Cái gọi là cho đi một quả đào nhận về một quả mận.
Giang Vũ mặc dù không vụ lợi mà miễn phí trao tặng đơn thuốc cho cục Chiến tranh, vậy Văn Mậu Sơn cũng sẽ không đến mức chẳng tỏ chút thái độ gì.
Mặc dù Giang Vũ không hề đưa ra bất kỳ điều kiện gì, nhưng Văn Mậu Sơn vẫn hủy bỏ việc hợp tác với nhà họ Lăng trong một phạm vi hợp tình hợp lý, để tỏ lòng cảm ơn đến Giang Vũ.
“Đa tạ tổng giám đốc Văn!”
Giang Vũ cảm kích chắp tay với bóng lưng của Văn Mậu Sơn, anh cũng không nghĩ sẽ lợi dụng phương thuốc để bảo Văn Mậu Sơn phải làm gì, nhưng cũng không thể coi như không nhìn thấy một chút tấm lòng của người ta.
Sau khi Văn Mậu Sơn rời đi, Giang Vũ dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Lăng Phi Dương với gương mặt xanh mét: “Tổng giám đốc Lăng, đánh mất cơ hội hợp tác với cục Chiến tranh, đối với nhà họ Lăng mà nói, đả kích không nhỏ nhỉ?”.
Chương 68: Nữ thần đẳng cấp
“Thằng nhóc, cậu dù gì cũng vẫn còn quá non trẻ!”
Nhưng đối mặt với sự đùa cợt của Giang Vũ, Lăng Phi Dương bỗng nhiên bật cười: “Cậu cho rằng cục Chiến tranh dừng hợp tác với nhà họ Lăng chúng tôi thì cậu đã có thể đắc ý kiêu căng rồi à?”
“Tổn thất lớn như vậy, ông vẫn không hề xúc động à”.
Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Lăng Phi Dương: “Không hổ là tộc trưởng của một gia tộc lớn, trạng thái tinh thần khá ổn định!”
“Ha ha ha! Mất đi cơ hội hợp tác với cục Chiến tranh, đối với nhà họ Lăng mà nói quả thực là tổn thất không nhỏ, nhưng vẫn chưa đến mức ảnh hưởng đến căn cốt”.
Lăng Phi Dương bật cười lớn, châm chọc nói: “Mà cậu vì cái hư danh yêu nước lại miễn phí trao tặng phương pháp điều chế thuốc cho cục Chiến tranh, đúng là ngu xuẩn cực kỳ”.
“Giả như cậu đồng ý hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì tôi đúng là chưa chắc có thể phong sát được cậu hoàn toàn”.
Sau khi chắc chắn Văn Mậu Sơn đã rời đi, Lăng Phi Dương dùng ánh mắt âm hiểm nhìn Giang Vũ: “Nhưng cậu lại ngu xuẩn đến mức từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì nhà họ Lăng vẫn có thể ngăn chặn không cho đan Long Hổ trong tay cậu được đưa vào thị trường”.
Nghe thấy lời này, không ít người có mặt ở đây cũng nhao nhao gật đầu.
Mặc dù Giang Vũ đã giao nộp phương pháp điều chế thuốc có giá trị liên thành cho quốc gia, nhìn thì vô cùng cao thượng, nhưng mà trong mắt của những thương nhân buôn bán thì hành động này rõ là ngu ngốc.
Nhất là khi Giang Vũ từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, lại còn không đưa ra yêu cầu Văn Mậu Sơn giúp đỡ đối phó với nhà họ Lăng, vậy thì nhà họ Lăng vẫn có thể trắng trợn mà đối phó với Giang Vũ.
“Giang Vũ đúng là còn non trẻ quá”.
Vương Bán Thành liếc mắt nhìn Vương Mãn Kim một cái, nói bằng giọng tiếc hận: “Nếu như Giang Vũ có thể trân trọng lần hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì cho dù không đánh bại được nhà họ Lăng, nhưng cậu ấy lại có cục Chiến tranh chống lưng thì cũng không đến mức bị nhà họ Lăng bóp chẹt đến mức như vậy”.
“Đáng tiếc, cậu ấy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để đối đầu được với nhà họ Lăng rồi”.
“Bất kể thế nào, việc giao nộp phương thuốc quý giá như vậy cho quốc gia cũng là một hành vi đáng để người người kính phục”.
Vương Mãn Kim dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vũ: “Coi tiền như rác, không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được”.
“Ấu trĩ!”
Vương Bán Thành khinh thường bĩu môi: “Người làm kinh doanh chỉ nói đến lợi ích, hành vi của cậu ấy nhìn thì như cao thượng, nhưng lại chẳng có chút lợi ích gì cho bản thân, thì đó chính là ngu xuẩn”.
“Tổng giám đốc Lăng, tôi nếu đã dám từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì cũng không sợ cái mà ông gọi là phong sát”.
Giang Vũ biểu cảm hờ hững, ung dung nói: “Sự xuất hiện của tổng giám đốc Văn không nằm trong dự đoán của tôi, tôi còn chẳng cần phải nhờ đến ông ấy để đối phó với ông”.
“Vậy sao?”
Lăng Phi Dương khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh băng nham hiểm quét một vòng: “Để tôi xem bây giờ ai dám hợp tác với cậu”.
“Tôi dám!”
Đúng lúc này, một giọng nói phụ nữ vang lên lanh lảnh.
Chỉ thấy, một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc chiếc sườn sám trắng gợi cảm, chân đi giày cao gót đang ung dung bước đến phía Giang Vũ và Lăng Phi Dương.
“Một cô gái xinh đẹp quá, đây là ai vậy?”
“Không quen, nhưng khí chất này cũng không kém cô Kỷ là mấy đâu, có lẽ cũng là một khuê tú gia tộc lớn nào đó”.
“Cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tình huống này, còn dám đứng ra đối đầu với nhà họ Lăng, nếu như không có bối cảnh hùng hậu, có lẽ sẽ bị chơi chết mất!”
...
Tất cả mọi người ở đây gần như không ai biết người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám này, nhưng đều bị khí chất và vẻ đẹp của cô ta đánh sâu vào thị giác.
“Sao lại có một người phụ nữ xinh đẹp thế này đứng ra che chở cho Giang Vũ?”, biểu cảm trên mặt Triệu Trung Tuyết đầy vẻ khổ sở cắn cắn môi.
Giang Vũ từng bị cô ta khinh thường và bỏ rơi, trước đây lại có thể có được sự coi trọng của Kỷ Tuyết Tình đã là điều không thể hiểu nổi rồi.
Mà bây giờ lại xuất hiện một người phụ nữ khác có dung mạo và khí chất không thua kém gì Kỷ Tuyết Tình muốn đứng ra che chở cho Giang Vũ, vì cái gì chứ?
“Là cô ta! Ba, lần này ba thực sự sai rồi, hơn nữa còn sai đến khó tin”.
Nhìn rõ người đến, Vương Mãn Kim quay đầu nhìn về phía Vương Bán Thành nói: “Giang Vũ chắc chắn không đơn giản như ba nghĩ đâu, cho dù không có Kỷ Tuyết Tình, chỉ một nhà họ Lăng nho nhỏ cũng không tính là gì trong mắt anh ấy”.
“Nghĩa là sao?”
Vương Bán Thành nhíu mày, mù mờ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám: “Người phụ nữ này là ai?”
“Lai lịch của cô ta rất lớn, không hề kém so với cô Kỷ đâu”.
Vương Mãn Kim vòng vo: “Ba cứ đợi mà xem kịch hay đi!”
Lúc này, anh ta bỗng nhiên cảm thấy ba mình đã già rồi, đã không còn vẻ quyết đoán của khi xưa nữa.
Trong ánh mắt chăm chú theo dõi của tất cả mọi người, người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám đi đến bên cạnh Giang Vũ, chủ động khoác tay anh, vẻ mặt vô cảm nhìn Lăng Phi Dương: “Ông nói không có ai dám hợp tác với Giang Vũ, nhưng mà tôi dám, ông làm gì được tôi?”
“Cô là ai?”
Lăng Phi Dương nhíu chặt hai đầu lông mày, đánh giá người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám từ trên xuống dưới một lượt, ông ta không hề quen người phụ nữ này, nhưng lại có thể cảm thấy vẻ cao quý toát ra từ trên người cô ta.
“Tôi là Hàn Linh, đến từ nhà họ Hàn của thủ đô Long Kinh”.
Vẻ mặt Hàn Linh bình tĩnh giới thiệu qua về bản thân mình.
“Hít hít hít!”
Thoáng cái, có rất nhiều tiếng hít khí thật mạnh vang lên.
Mặc dù đa số mọi người đều không biết đến truyền thuyết về ma nữ của nhà họ Hàn, nhưng nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh là một gia tộc lớn nổi danh khắp toàn quốc, năng lực của nhà bọn họ cũng không thua kém gì nhà họ Kỷ.
“Giang Vũ này rốt cuộc có sức quyến rũ gì, mà đến cả cô chủ của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh cũng muốn đứng ra che chở, đúng là không tưởng tượng nổi”.
“Thằng nhóc này kiếp trước chắc chắn là đã giải cứu cả giải ngân hà, đầu tiên là được cô chủ của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng mến mộ, bây giờ lại có thêm một cô chủ khác của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh ủng hộ. Con mẹ nó, anh ta là máy gặt nữ thần à!”
“Không đúng không đúng, cô Hàn này chắc chắn là vì nể mặt cô Kỷ nên mới đến đây giúp đỡ Giang Vũ, nếu không với thân phận địa vị của Giang Vũ làm sao có thể quen biết được với loại nữ thần đẳng cấp thế này?”
“Cô Kỷ mặc dù từng nói không tham dự vào việc đấu tranh giữa Giang Vũ với nhà họ Lăng, nhưng lại chưa từng nói không thể tìm bạn đến giúp đỡ”.
...
Sau khi biết được thân phận của Hàn Linh, tất cả mọi người đều bắt đầu nhao nhao bàn luận, ai cũng không ngờ được sẽ có loại nữ thần đẳng cấp như thế này đứng ra chống lưng cho Giang Vũ.
“Thế là vì sao vậy?”
Vương Bán Thành khó tin trợn tròn mắt: “Giang Vũ có tài đức gì, mà có thể mời được cô chủ của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh đứng ra che chở, đúng là khó tin quá”.
“Giang Vũ mời cô ta?”
Vẻ mặt của Vương Mãn Kim trở nên quái dị, lúc anh ta tham gia buổi tiệc của ông Đổng tổ chức đã từng nhìn thấy thái độ cung kính của Hàn Linh với Giang Vũ, Giang Vũ căn bản không cần phải mời.
Một bên khác, Triệu Trung Tuyết trợn mắt há mồm ngạc nhiên, cả người như đã bay mất hồn vía, không ngờ được người phụ nữ có khí chất cùng gương mặt không thua kém gì Kỷ Tuyết Tình này lại có lai lịch lớn đến như thế.
Mà cô gái này lại giống như Kỷ Tuyết Tình, đều trân trọng bảo vệ người đàn ông mà mình đã từng ruồng bỏ, chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm rồi, Giang Vũ này kỳ thực rất là ưu tú?
“Cô, cô là vị ma nữ kia của nhà họ Hàn!”
Lăng Phi Dương có lẽ là người giật mình kinh hãi nhất trong số tất cả những người có mặt ở đây, bởi vì địa vị của ông ta đủ cao để nghe được những sự tích về ma nữ này của nhà họ Hàn.
Đó chính là một kẻ điên có thể đi ngang ở bên trong thủ đô Long Kinh, đến cả nhà họ Hàn cũng bó tay với cô ta, loại đàn bà điên cỡ này lại chịu ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời Giang Vũ?
“Tổng giám đốc Lăng, cô ấy mới là con át chủ bài của tôi!”
Giang Vũ cười hì hì nhìn Lăng Phi Dương nói: “Cô ấy bây giờ muốn hợp tác với tôi, ông muốn đối phó với cô ấy à?”
Gương mặt Lăng Phi Dương xanh mét siết chặt hai nắm đấm, có cho ông ta thêm mấy lá gan nữa cũng không dám đối phó với Hàn Linh!
Cho dù nhà họ Hàn đã tuyên bố với bên ngoài là sẽ không thu dọn tàn cuộc mà Hàn Linh gây ra nữa.
Nhưng Hàn Linh dù gì cũng là cô chủ của nhà họ Hàn, ai dám động vào cô ta thì nhà họ Hàn cũng sẽ vì giữ thể diện mà tuyệt đối không bỏ qua cho người đó.
Một nhà họ Lăng nho nhỏ sao có thể chịu được cơn giận của nhà họ Hàn.
“Kỷ Tuyết Tình!”
Yên lặng một hồi lâu, Lăng Phi Dương bỗng nhiên nghiến răng quát: “Cô ta rõ ràng đã từng nói sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa nhà họ Lăng và cậu, nhưng cô ta lại đi gọi Hàn Linh đến để đứng ra che chở cho cậu...”.
“Ông nhầm rồi!”
Hàn Linh ngắt ngang lời của Lăng Phi Dương, nói bằng giọng bình tĩnh: “Tôi và Kỷ Tuyết Tình không hề quen biết, cô ấy cũng không mời được nổi tôi, là do tôi tự nguyện muốn hợp tác với anh Giang”.
Câu nói vừa dứt, đã đập tan suy nghĩ là do Kỷ Tuyết Tình biến tướng giúp đỡ Giang Vũ của tất cả mọi người.
“Vậy, vậy vì sao cô lại muốn giúp cậu ta?”
Lăng Phi Dương ngờ nghệch nhìn Hàn Linh, hỏi ra điều mà tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.
Mọi người có nghĩ nát óc cũng không ra, cho dù Giang Vũ là một dược sư, cũng không đến mức phải khiến cho cô chủ của nhà họ Hàn phải hạ mình chiếu cố như thế chứ?
Chương 69: Chủ nhân phát lệnh tổng tấn công nhà họ Lăng
“Bởi vì anh Giang là chủ nhân của tôi!”
Đối diện với chất vấn của Lăng Phi Dương, ánh mắt của Hàn Linh nóng bỏng nhìn về phía góc nghiêng gương mặt của Giang Vũ: “Ai dám đối đầu với anh ấy, tức là đối đầu với tôi”.
Chủ nhân?
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên muốn rớt cả hàm.
Hàn Linh này lại xưng hô Giang Vũ là chủ nhân, vậy cô ta chẳng phải là nô tì của Giang Vũ à?
Con mẹ nó, thái độ của Hàn Linh này còn khoa trương hơn nhiều so với vẻ hâm mộ của Kỷ Tuyết Tình, không còn thiên lý gì nữa rồi!
Giang Vũ dựa vào cái gì mà có được loại nữ thần đẳng cấp thế này chịu làm nô tì cho mình?
“Khụ! Trước mặt nhiều người, cô đừng nói chuyện kiểu như vậy chứ”.
Giang Vũ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô đã giữ đủ thể diện cho tôi rồi, không cần phải khoa trương như thế, tôi cũng không gánh nổi!”
“Hàn Linh tôi một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất, nói rằng nhận anh làm chủ nhân, vậy thì sau này anh chính là chủ nhân của tôi”.
Hàn Linh dùng sức ôm chặt cánh tay của Giang vũ, kiên định tỏ rõ thái độ: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cho chủ mẫu phải ghen tuông đâu! Chủ nhân, tôi nghe lời anh, sau này đều chỉ mặc sườn sám rồi, đẹp không?”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Nhìn thấy Hàn Linh ngoan ngoãn nghe theo Giang Vũ như thế, hai tai Lăng Phi Dương ù đi, ông ta đã mất đi khả năng bình tĩnh suy nghĩ, sự việc này ảo quá rồi.
Vị kia của nhà họ Hàn ngang ngược nhất đời, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, đến trưởng bối của nhà họ Hàn đều bó tay đối với ma nữ này, vậy mà cô ta lại nhận Giang Vũ làm chủ.
Việc này không khoa học gì cả, cũng chẳng hợp với lẽ thường gì hết!
“Tổng giám đốc Lăng, hãy tập trung vào chuyện của chúng ta trước đi!”
Giang Vũ cũng bó tay với Hàn Linh, anh lại nhìn về phía Lăng Phi Dương nói: “Cô Hàn đây muốn hợp tác với tôi, mấy ngày trước cô ấy đã mua lại một công ty y dược, chuyên dùng để sản xuất loại thuốc trong tay tôi, ông dự định phong sát hoàn toàn như thế nào?”
Sắc mặt Lăng Phi Dương xanh mét siết chặt hai nắm tay, đối diện với loại người như Hàn Linh, ông ta đâu có dám làm gì, cũng chẳng có khả năng để phong sát hoàn toàn.
Nếu như thực sự chọc cho bà cô này nổi điên lên giết chóc, thì ông ta cũng gánh không nổi!
“Hừ hừ hừ! Giang Vũ, tôi đúng là đã coi thường cậu, không ngờ đến cậu còn có một người như cô Hàn đây giúp đỡ”.
Lăng Phi Dương hít sâu một hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại: “Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, cho dù thuốc của cậu có thể được bán ra thị trường, thì đối với nhà họ Lăng tôi mà nói cũng chẳng tạo nên được uy hiếp gì”.
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều biết Lăng phi Dương rén rồi, ít nhất ông ta đã không bá đạo như lúc nãy, không giữ khí thế nhất quyết đòi dẫm chết Giang Vũ nữa.
“Đan Long Hổ mặc dù là thần dược, nhưng dù gì nó cũng chỉ là dạng thực phẩm chức năng”.
Lăng Phi Dương e dè liếc nhìn Hàn Linh một cái, nói bằng giọng ngạo mạn: “Mà căn cơ của nhà họ lăng tôi chính là Đan Bế Nguyệt xưng bá trong ngành chăm sóc sắc đẹp, cho dù cậu...”.
“Xin lỗi! Trong tay tôi cũng có thuốc về chăm sóc sắc đẹp”.
Giang Vũ mỉm cười mím chi, ngắt ngang lời nói của Lăng Phi Dương: “Tổng giám đốc Lăng chắc vẫn chưa biết, lúc nhà họ Lăng của ông đang dồn hết tâm sức vào việc gia nhập thương hội Giang Châu thì tôi đã đưa Đan Ngưng Chi của mình vào thị trường của tỉnh lị”.
“Theo đà mở rộng sản xuất Đan Ngưng Chi của công ty chúng tôi, Đan Bế Nguyệt của nhà họ Lăng ông đã sắp bị thị trường đào thải rồi”.
“Đan Ngưng Chi?”
Lăng Phi Dương ngẩn ra, tỏ ý khinh thường nói: “Tôi chưa từng nghe qua loại thuốc này, cậu muốn hù dọa tôi không dễ vậy đâu”.
“Tôi không có hù dọa gì ông”.
Giang Vũ nhún vai, nói bằng giọng trêu chọc: “Tôi đã báo cho người của mình sáng sớm hôm nay chính thức đẩy Đan Ngưng Chi vào thị trường tỉnh lị, lúc này tin tức về Đan Ngưng Chi hẳn là đã được truyền đi khắp cả tỉnh rồi”.
“Không chỉ là Đan Ngưng Chi”.
Hàn Linh từ tốn giới thiệu: “Đan Long Hổ và Đan Sinh Cân Tục Cốt hôm nay cũng bắt đầu được đưa vào thị trường. Không bao lâu nữa ba loại thần dược này sẽ từ trung tâm của tỉnh lị sau đó bao phủ khắp cả tỉnh Giang Đông này”.
Trước đó, Hồng Hổ đã mang theo Đan Ngưng Chi rời khỏi Giang Châu, âm thầm đi vào tỉnh lị, chờ đợi mệnh lệnh tổng tấn công nhà họ Lăng từ phía Giang Vũ, sau đó đưa toàn bộ ba loại thuốc này vào thị trường sản xuất.
Gương mặt Lăng Phi Dương biến sắc, mặc dù không biết Đan Ngưng Chi là cái quái gì, nhưng ông ta hiểu rất rõ tác dụng của Đan Long Hổ và Đan Sinh Cân Tục Cốt.
Nếu như hai loại thuốc này thực sự được đưa vào thị trường tỉnh lị, ắt sẽ tạo nên một làn sóng tấn công ngành hàng y dược, nhà họ Lăng cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lăng Phi Dương đột ngột vang lên.
“Tổng giám đốc Lăng không xong rồi!”
Vừa mới kết nối điện thoại đã có một giọng nói vô cùng hoảng hốt vang lên: “Từ đêm hôm qua bắt đầu có ba loại thần dược xuất hiện trên thị trường, nhất là một loại thuốc về chăm sóc sắc đẹp tên là Đan Ngưng Chi, có thể khiến cho người uống vào trẻ ra mười tuổi, giá cả cũng không cao, đã hoàn toàn đánh sập Đan Bế Nguyệt của nhà họ Lăng chúng ta...”.
“Giang Vũ, cậu thật quá ác độc!”
Nhận xong điện thoại, hai mắt Lăng Phi Dương phát ra ánh đỏ nhìn chằm chằm Giang Vũ.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được, Giang Vũ lại âm thầm đưa ba loại thuốc kia vào thị trường tỉnh lị như thế, đây có khác gì rút củi dưới đáy nồi!
Tỉnh lị là nơi đặt căn cơ của nhà họ Lăng, một khi thị trường này bị tấn công thì tương đương với một nhánh quân bị người ta tiêu diệt.
“Thương trường như chiến trường, tôi đã tuyên chiến với nhà họ Lăng rồi, cũng nói sẽ khiến cho nhà họ Lăng phải phá sản, vậy thì ắt sẽ phải tấn công vào chỗ hiểm yếu”.
Giang Vũ ngoáy ngoáy tai, dùng giọng điệu trêu chọc mà nhìn vào Lăng Phi Dương nói: “Do ông chủ động gây ra cuộc chiến này, vậy thì không thể trách tôi ra tay không lưu tình, nếu không người phải chết chính là tôi”.
“Được được được, cậu chờ đó!”
Lăng Phi Dương nghiến răng chỉ vào Giang Vũ, ngay sau đó quay người đi thẳng ra phía bên ngoài.
Mấy ngày hôm nay Lăng Phi Dương bận rộn phong sát hoàn toàn Giang Vũ trong thương hội, kết quả sào huyệt của mình lại bị người khác phá.
Bây giờ ông ta buộc phải quay về để ổn định lại thế cục, nếu không nhà họ Lăng thực sự sẽ thất bại thảm hại trong cuộc đấu tranh này.
Đến đây, tất cả những sắp xếp từ trước đó của nhà họ lăng ở Giang Châu đều đã kết thúc trong thất bại, còn về cuộc chiến thương trường với Giang Vũ, sau này diễn biến ra sao thì không cần nói cũng đã biết.
Lăng Phi Dương chật vật rời khỏi hội trường, Giang Vũ bỗng trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả mọi người.
Trước đó, không có ai ngờ được Giang Vũ lại chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến đấu với nhà họ Lăng, mà bây giờ...
Đám người trước đó còn châm chọc sỉ nhục Giang Vũ lúc này đã hối hận xanh cả ruột, sớm biết thế này, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không đối xử với Giang Vũ như vậy.
Vương Bán Thành mặc dù vẫn luôn đứng ngoài để quan sát, nhưng lúc này ông ta còn hối hận hơn những người khác nhiều.
Nếu sớm biết Giang Vũ có năng lực như thế, ông ta tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng về phía Giang Vũ.
Chỉ dựa vào mấy thần dược trong tay Giang Vũ, nhà họ Vương ắt có thể nhờ cơ hội này mà vươn cao ra khỏi Giang Châu, nổi danh khắp tỉnh thậm chí cả toàn quốc cũng chưa chắc là không có khả năng!
“Mãn Kim!”
Vương Bán Thành gương mặt đỏ lựng nhìn về phía Vương Mãn Kim: “Con có quan hệ khá tốt với Giang Vũ, mau đi hỏi cậu ấy, nhà họ Vương còn có cơ hội để hợp tác với cậu ấy không?”
“Da mặt con làm sao mà đủ dày như thế!”
Vương Mãn Kim dùng sức vỗ mạnh mấy cái lên mặt mình, xấu hổ nói: “Anh Giang lúc trước bị cô lập tứ phía, không có người giúp đỡ, nhà họ Vương chúng ta sẽ là gia tộc duy nhất có tư cách để hợp tác với anh ấy, nhưng ba lại sợ hãi nhà họ Lăng, không dám ủng hộ anh ấy”.
“Đến bây giờ, người ta đã toàn thắng rồi, ba lại muốn đi tìm người ta hợp tác, sao mà không biết ngượng chứ?”
“Ba đâu có biết cậu ấy lại giấu diếm tài năng như thế chứ”.
Vương Bán Thành sốt ruột dậm chân: “Vì sự hưng thịnh của gia tộc, con đừng có để tâm đến sĩ diện gì nữa. Cho dù không thể hợp tác, có thể lấy được quyền đại lý của ba loại thần dược kia cũng đủ để nhà họ Vương chúng ta kiếm bộn tiền”.
“Con không đi, bây giờ con chẳng còn mặt mũi nào mà gặp anh Giang”.
Vương Mãn Kim quả quyết lắc đầu, sống chết không chịu làm: “Ba! Ba đúng là già rồi, làm gì có chuyện cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại, tư tưởng ngồi bên ngoài xem hai hổ đánh nhau đã lỗi thời rồi, nhất là khi gặp phải một nhân vật như anh Giang đây, những cách làm kia của ba chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét”.
“Khốn kiếp, ông đây không cần con phải dạy!”
Vương Bán Thành phẫn nộ quát to một câu, sau đó đứng dậy đi về phía Giang Vũ: “Con không đi, ba đi, ông đây vì nhà họ Vương có thể vứt bỏ cả sĩ diện”.
Bên trong hội trường, người có suy nghĩ giống như Vương Bán Thành rất nhiều.
Cho dù trước đó đã từng dùng lời lẽ châm chọc sỉ nhục Giang Vũ, nhưng vì lợi ích, đám người này đều sẽ mặt dày mà đi tìm Giang Vũ xin quyền đại lý, gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Kiện chính là đại biểu trong số đó.
Lưu Kiện cầm ly rượu vang khom lưng đi đến bên bàn của mấy người Giang Vũ đang ngồi...
Chương 70: Lưu Thư Nhất bi thảm
“Anh Giang, thực không ngờ anh lại có bản lĩnh như thế, đến cả nhà họ Lăng cũng chẳng tính là gì trong mắt anh”.
Gương mặt Lưu Kiện đầy vẻ nịnh nọt nâng ly rượu với Giang Vũ: “Tôi đúng là có mắt không tròng, trước đó quả thực đã xúc phạm đến anh, mong anh độ lượng không chấp với tôi, bỏ qua cho tôi nhé”.
Nhìn Lưu Kiện nâng ly với mình, gương mặt Giang Vũ lạnh băng chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng động đậy.
Trước đó, Giang Vũ không có chút ấn tượng nào với Lưu Kiện.
Cho dù đối phương là ba ruột của Lưu Thư Nhất, nhưng người ta cũng chẳng xúc phạm gì đến mình, nên Giang Vũ càng chẳng để tâm.
Nhưng lần này, Lưu Kiện là người đầu tiên nhảy ra gây rắc rối cho mình, vậy thì anh không thể để mặc ông ta làm gì thì làm nữa.
“Tôi xin cạn ly trước”.
Nhìn thấy Giang vũ không giữ mặt mũi cho mình, Lưu Kiện dứt khoát cạn ly, trong lòng thầm cảm thấy đắng chát.
Lưu Kiện mặc dù biết ân oán giữa Lưu Thư Nhất và Giang Vũ, nhưng ông ta từ đầu chí cuối đều không tham dự vào.
Lưu Kiện làm như vậy chỉ là vì bỗng một ngày nào đó Giang Vũ nổi lên thành ông lớn, lúc muốn đối phó với nhà họ Lưu thì ông ta cũng có thể đứng ra để điều tiết.
Cho dù Lưu Thư Nhất nhiều lần bị Giang Vũ gây thương tích, nhưng Lưu Kiện vẫn vững tâm như chó già, không hề đứng ra trả thù cho con trai mình mà đi gây rắc rối cho Giang Vũ.
Đến ngày hôm nay, Lăng Phi Dương để lộ ra khí thế nắm chắc phần thắng, Lưu Kiện cho rằng Giang vũ chết chắc rồi, mới nhảy ra để gây khó dễ cho Giang vũ, kết quả... đến cuối cùng vẫn là không gánh nổi!
“Anh Giang, con trai tôi đã làm rất nhiều việc có lỗi với anh, nhưng tôi và nhà họ Lưu trước giờ chưa từng vì chuyện này mà gây khó dễ cho anh”.
Sau khi uống cạn ly rượu, Lưu Kiện thấp thỏm nhìn Giang Vũ: “Chỉ cần anh có thể cho nhà họ Lưu một quyền đại lý, tôi lập tức sẽ bảo Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết ly hôn, không, tôi sẽ lập tức đuổi Lưu Thư nhất ra khỏi nhà họ Lưu...”.
“Cút!”
Không đợi Lưu Kiện nói hết câu, Giang Vũ đã lạnh lùng nhả ra một chữ.
“Anh Giang...”.
“Cậu ấy bảo ông cút, ông không nghe thấy à!”
Hoàng Long đứng bật dậy, vươn tay tóm cổ Lưu Kiện, dứt khoát vứt về phía nhóm vệ sĩ: “Vứt loại rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.
Ngay sau đó Lưu Kiện bị nhóm vệ sĩ vừa đánh vừa đạp vứt ra khỏi Túy Tiên Lâu.
Nhìn thấy kết cục của Lưu Kiện, những thương nhân trước đó châm chọc sỉ nhục Giang vũ đều bị dọa cho sợ chết khiếp, không dám thò mặt đến nữa.
“Ha ha ha! Chúc mừng anh Giang đã toàn thắng!”
Đúng vào lúc không có ai dám bước lên nữa, thì Vương Bán Thành lại cười ha hả đi đến trước mặt Giang Vũ: “Tôi từ lâu đã nhìn ra anh Giang không phải là vật trong ao, phong thái của anh hôm nay đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt”.
Đối diện với lời nói nịnh nọt tâng bốc của Vương Bán Thành, Giang Vũ thoáng nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Vương Mãn Kim đang xấu hổ che mặt, dùng giọng lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Vương có lời gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa”.
Cảm nhận được Giang Vũ không ưa mình, Vương Bán Thành xấu hổ cười nói: “Trước đó không nắm được có hội để hợp tác với anh Giang đây, là do tôi già cả mắt mờ rồi...”.
Giang Vũ dứt khoát ngắt ngang lời nói của Vương Bán Thành, lắc đầu nói: “Nếu tổng giám đốc Vương đã thừa nhận mình già cả mắt mờ rồi, vậy thì quả thực là không thích hợp để nói đến việc hợp tác với tôi nữa”.
Gương mặt Vương Bán Thành sượng trân, không ngờ Giang Vũ lại không giữ chút thể diện nào cho ông ta như vậy.
“Tôi và tổng giám đốc Vương, thậm chí là với nhà họ Vương cũng chẳng có giao thiệp gì”.
Lười đi tìm hiểu suy nghĩ của Vương Bán Thành, Giang Vũ tiếp tục nói: “Trước đó vì nể mặt con trai ông đã ủng hộ tôi trong buổi tiệc của nhà họ Lăng và chuyện cây linh chi kia, tôi đã lấy được mấy dự án đầu tư của nhà họ Kỷ cho nhà họ Vương rồi, chúng ta đã không ai nợ ai”.
Mặt Vương Bán Thành đỏ lựng, bỗng cảm thấy không còn mặt mũi nào, muốn độn thổ cho xong.
Chỉ tính riêng mấy dự án hợp tác với nhà họ Kỷ, nhà họ Vương đã nợ một món nợ tình cảm lớn với Giang Vũ.
Theo lý mà nói, món nợ tình cảm lớn như thế, nhà họ Vương nên làm việc nghĩa không chùn bước mà ủng hộ cho Giang Vũ mới đúng, nhưng...
“Bây giờ tôi sẽ không hợp tác với nhà họ Vương nữa”.
Gương mặt Giang vũ vô cảm nói: “Nhưng mà nể mặt con trai ông, nếu như sau này nhà họ Vương do anh ta làm chủ, thì tôi sẽ cho nhà họ Vương quyền đại lý với ba loại thuốc kia, ông tự suy nghĩ kỹ đi!”
“Tôi hiểu rồi!”
Vương Bán Thành liếc nhìn Vương Mãn Kim một cái, bỗng nhiên gật đầu, cả người trông như thể đã già đi cả chục tuổi, có lẽ ông ta đã thực sự già rồi!
Sau đó, Giang Vũ đưa hết tên của những người mà trước đó sỉ vả mình được Nghiêm Phá Quân ghi lại cho vào danh sách đen.
Những người còn lại tự dựa vào năng lực của mình mà cạnh tranh quyền đại lý khu vực của mấy loại thuốc kia.
Điều này cũng khiến cho đám người bị cho vào danh sách đen càng thống hận Lưu Kiện.
Bởi vì, Lưu Kiện là người đầu tiên vì muốn bợ đỡ Lăng Phi Dương mà đi sỉ nhục Giang Vũ, những người khác thấy thế mới tát nước theo mưa, bây giờ đám người này đều bị cho vào danh sách đen, mất đi cơ hội kiếm tiền, đương nhiên đều sẽ hận không thể đi đập chết Lưu Kiện.
“Tổng giám đốc Lăng, ông ra sớm như vậy, không phải là đã hợp tác thành công với người bí mật kia rồi chứ?’
Khi Lăng Phi Dương ra khỏi Túy Tiên Lâu, Lưu Thư Nhất bị đuổi cổ ra ngoài từ trước đó lại chạy lên trước tỏ ý nịnh nọt: “Tổng giám đốc Lăng, ông nhất định phải cho nhà họ Lưu chúng tôi quyền đại lý...”.
“Tôi cho cậu cái con khỉ!”
Nhìn thấy Lưu Thư Nhất mở miệng là nói đúng chuyện người ta không muốn nghe nhất, Lăng Phi Dương lập tức nổi cáu, nhấc chân đạp cho Lưu Thư Nhất ngã lăn ra đất, sau đó tay đấm chân đá một hồi để phát tiết cơn tức trong lòng.
“Thằng nhãi Giang Vũ, vốn dĩ tôi còn đang do dự có nên mời kẻ mạnh của phái Tuyên Đức đến đập chết cậu!”
Sau khi phát tiết xong, Lăng Phi Dương lên xe, gương mặt đanh lại nhìn về phía Túy Tiên Lâu: “Nay cậu lại dám động đến căn cơ của nhà họ Lăng tôi, vậy thì cậu chết chắc rồi, cho dù là Kỷ Tuyết Tình hay là Hàn Linh thì cũng không bảo vệ được cậu!”
“Chuyện gì vậy, tổng giám đốc Lăng vì sao lại đánh mình?”
Lưu Thư Nhất gương mặt xanh tím sưng phù nằm trên mặt đất, bi thảm nhìn về phía chiếc xe ô tô của Lăng Phi Dương rời đi.
Đúng vào lúc này, Lưu Kiện bị người ta tống cổ ra ngoài.
“Ba, bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Thư Nhất vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Lăng hình như rất giận, ông ta...”.
“Đều là lỗi của thằng nghịch tử mày gây ra”.
Chưa kịp đợi Lưu Thư Nhất nói hết câu, Lưu Kiện đã rống lên đầy giận giữ, sau đó như phát điên mà lại tay đấm chân đá Lưu Thư Nhất, còn vừa đánh vừa mắng: “Ai cho mày đi quyến rũ vợ người ta, ai cho mày xúc phạm Giang Vũ, ai cho mày sai bảo tao...”.
Phải đến ba phút sau, Lưu Kiện mới dừng tay lại, mà Lưu Thư Nhất thì đã bị đánh cho thoi thóp.
“Lưu Thư Nhất! Bây giờ tao tuyên bố, đuổi mày ra khỏi nhà họ Lưu”.
Lưu Kiện chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nhìn Lưu Thư Nhất nói: “Từ nay về sau, mày không còn quan hệ gì với nhà họ Lưu nữa”.
Nói xong, Lưu Kiện xoay người rời đi, cho dù Lưu Thư Nhất là con trai ruột của ông ta, nhưng vì bảo vệ cả nhà họ Lưu, ông ta bắt buộc phải vạch rõ ranh giới với Lưu Thư Nhất, nếu không thì nhà họ Lưu xong đời rồi.
“Ba, đừng mà, đừng...”.
Lưu Thư Nhất thoi thóp tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng của Lưu Kiện, nhưng anh ta đã yếu ớt đến mức không thể cử động, đến kêu cũng đã không còn sức nữa.
Lúc này trong lòng Lưu Thư Nhất cảm thấy buồn bực đến sắp thổ huyết.
Đầu tiên là bị người của Hoàng Long đánh cho một trận, tiếp đến là bị Lăng Phi Dương đánh cho gần chết, sau cùng lại bị bố mình đập cho thêm một trận nữa, rồi đuổi ra khỏi nhà, nhưng Lưu Thư Nhất đến tận bây giờ cũng chưa biết được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi tuyển chọn kết thúc, khách khứa lục tục đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, nhưng lại chẳng có ai thèm để ý đến Lưu Thư Nhất đang nằm bên đường cầu cứu.
Tất cả mọi người đều biết ân oán giữa Lưu Thư Nhất với Giang Vũ, mà bây giờ Giang Vũ vừa mới nổi lên, không có người nào dám đi qua giúp đỡ cho Lưu Thư Nhất.
Lại thêm trước đó Lưu Thư Nhất dựa hơi nhà họ Lăng mà xúc phạm đến không ít người, càng khiến cho mọi người chẳng thèm để ý đến anh ta.
“Tuyết Nhi, cứu anh, cứu anh với!”
Khi Triệu Trung Tuyết bước ra, Lưu Thư Nhất lập tức yếu ớt cầu cứu, bây giờ cũng chỉ có mỗi người vợ này có thể cứu mình mà thôi.
Nhìn Lưu Thư Nhất thoi thóp, bị người ta đánh đến không còn ra hình người nữa, lại nghĩ đến Giang Vũ bây giờ đã thăng quan tiến chức, con đường rộng mở, đáy mắt Triệu Trung Tuyết chỉ còn đầy cảm giác hối hận và căm ghét.
“Chủ tịch Lăng nói đúng, chỉ dựa vào mình tôi thì không cách nào sản xuất hai loại thuốc này với quy mô lớn như vậy, càng không thể đổ ào ào vào thị trường”.
Nghe Lăng Phi Dương nói vậy, Giang Vũ cười mỉm: “Vậy nên hôm nay tôi mới tổ chức buổi chiêu thương, chính là vì để tìm một người có thực lực, hai bên hợp tác, cùng tôi kinh doanh, đưa hai loại thuốc này vào trong thị trường”.
Nghe vậy, không ít người bắt đầu rục rịch bàn tán.
Mọi người đều biết rõ mối ân oán giữa Giang Vũ và nhà họ Lăng, nhà họ Lăng tuyệt đối không thể trở thành đối tác của Giang Vũ, nếu vậy thì những người khác có thể nắm lấy cơ hội phát tài này.
“Hừ, tôi muốn xem thử ai dám hợp tác với hắn?”
Lăng Phi Dương hừ lạnh, hung hăng nói: “Ai hợp tác với hắn thì đồng nghĩa trở thành kẻ địch của nhà họ Lăng, sẽ bị nhà họ Lăng tiêu diệt bằng bất cứ giá nào”.
Xung quanh bỗng chốc im lặng, tuy tất cả mọi người đều đã dao động, nhưng không có ai muốn đối đầu với nhà họ Lăng cả.
Phát tài tất nhiên quan trọng, nhưng giữ cái mạng nhỏ thì càng quan trọng hơn, chẳng ai dám mạo hiểm, dám chịu đựng nguy cơ bị nhà họ Lăng tiêu diệt để hợp tác với Giang Vũ.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người, bao gồm cả Giang Vũ ở đó đều nhìn về phía ba con Nhà họ Vương.
Không ít người đều biết nhà họ Lăng và nhà họ Vương không hoà thuận, mà nhà họ Vương là một trong những người giàu nhất Giang Châu, chắc chắn có tư cách hợp tác với Giang Vũ.
“Vương Bán Thành! Tôi nể tình nhà họ Kỷ nên không muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Vương”.
Lăng Phi Dương cũng biết ở đây chỉ có nhà họ Vương mới có thể hợp tác cùng Giang Vũ, lạnh lùng nhìn về phía Vương Bán Thành, uy hiếp: “Nhưng nếu nhà họ Vương dám hợp tác với hắn, vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!”
“Ba à! Nhà họ Vương chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội lần này nữa”.
Không như những người khác, Vương Mãn Kim hấp tấp nhìn sang Vương Bán Thành: “Hai loại thuốc này của Giang Vũ chắc chắn sẽ rất vang dội trong ngành dược. Chỉ cần chúng ta hợp tác với anh ta, vậy thì nhà họ Vương chúng ta chắc chắn sẽ có thể vượt ra khỏi Giang Châu, nổi dang Giang Đông”.
“Quá mạo hiểm!”
Vương Bán Thành nghiêm túc lắc đầu: “Cũng như Lăng Phi Dương nói, cho dù trong tay Giang Vũ có hai loại thần dược thì nhà họ Lăng cũng có thể phong sát hoàn toàn”.
“Nếu như nhà họ Vương chúng ta ra mặt, chắc chưa kịp hưởng thụ tài lộc mà thần dược mang lại thì cả gia tộc đã bị nhà họ Lăng tiêu diệt rồi”.
“Ba à, ba đừng hèn nhát như vậy nữa”.
Vương Mãn Kim điên cuồng nhắc nhở: “Nhà họ Vương và nhà họ Lăng có ân oán sâu đậm, lần này, nếu không thử một lần, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị đối phương tiêu diệt”.
“Không được! Chỉ cần trong tay chúng ta có hạng mục của nhà họ Kỷ, vậy thì nhà họ Lăng sẽ không thể đuổi cùng giết tận”.
Vương Bán Thành quả quyết lắc đầu, kiên định nói: “Giang Vũ làm việc quá sắc bén nhưng là không hề rõ được độ đáng sợ của nhà họ Lăng”.
“Ba chắc chắn từ ngày hôm nay, nhà họ Lăng sẽ không từ thủ đoạn cướp đi đơn thuốc, thậm chí còn có thể ám sát để cướp đoạt, nhà họ Vương ta không thể can dự vào”.
“Ba…”
“Đừng nói nữa! Con xem đi, không có ai nguyện ý hợp tác với Giang Vũ cả”.
Vương Bán Thành không cho Vương Mãn Kim cơ hội lên tiếng, lạnh lùng nói: “Hai loại thần dược này chắc chắn sẽ vuột khỏi tay Giang Vũ, cậu ta không thể đấu lại được nhà họ Lăng!”
Nhìn thấy Vương Bán Thành mãi không đáp ứng, Giang Vũ thất vọng nhìn ông ta rồi lắc đầu, có một số người không thế vùng lên được, cho cơ hội mà không biết nắm lấy!
“Hahaha, ngay cả nhà họ Vương cũng không có gan hợp tác với cậu, ngược lại tôi rất muốn xem xem có ai dám hợp tác với cậu đấy?”
Thấy cảnh tượng này, Lăng Phi Dương cười lớn: “Cậu có chút tài năng, nhưng ở trước mặt quyền lực, cậu cũng không thể tạo ra ngọn sóng gì, tôi…”
“Xin lỗi, làm phiền một chút!”
Chính lúc này, một tiếng xin lỗi phát ra từ trong góc: “Cậu Giang, tôi nguyện ý hợp tác với cậu sản xuất và tiêu thụ đan Sinh Cân Tục Cốt”.
“Ai? Dám chống đối lại nhà họ Lăng, muốn tìm chết sao?”
Lăng Phi Dương vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn về phía âm thanh truyền tới.
“Chủ tịch Lăng, uy phong của ông lớn thật đấy!”
Chỉ nhìn thấy một người mặc trang phục Tôn Trung Sơn màu đen, tầm sáu mươi tuổi từ từ đứng dậy, mặt vô cảm nhìn Lăng Phi Dương: “Không lẽ nào ông muốn giết tôi?”
“Ông là cái thá gì, tôi… Tổng giám đốc Văn!”
Lăng Phi Dương đang giận dữ thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh hãi nhìn ông cụ: "Tại sao ông lại đến đây?"
“Tổng giám đốc Văn?”
Giang Vũ đứng trên sân khấu, tò mò nhìn ông cụ: " Người này là ai?
Giang Vũ đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nhưng người này không phải là người của anh.
Những người khác cũng tò mò về thân phận của ông lão, tuy nhiên, người có thể khiến Lăng Phi Dương kính trọng như vậy chắc chắn không hề đơn giản
“Văn Mậu Sơn!”
Nghiêm Phá Quân lập tức thấp giọng giới thiệu: "Thưa cậu, người này là Văn Mậu Sơn_Giám đốc Sở Y tế của Cục chiến tranh Giang Đông. Ông ấy phụ trách toàn bộ hệ thống y tế của Cục chiến tranh Giang Đông.
“Xem ra là một người có máu mặt đây, là ai mời tới được vậy?”
Giang Vũ giật mình, ánh mắt rơi vào một chàng trai trẻ bên cạnh Văn Mậu Sơn: "Là Viên Chấn Hoa!”
Chàng trai trẻ tuổi đó là Viên Chấn Hoa_nhân viên ưu tú thuộc Cục chiến tranh mà Giang Vũ đã gặp trong bữa tiệc của ông Đổng, Văn Mậu Sơn cũng là do Viên Chấn Hoa mời đến.
Khi xưa Viên Chấn Hoa bị Giang Vũ bẻ gãy cánh tay phải, anh ta lập tức hồi phục tại chỗ sau khi uống loại đan Sinh Cân Tục Cốt, nên anh ta vô cùng coi trọng hiệu quả của loại thuốc này
Sau khi trở lại Cục chiến tranh,Viên Chấn Hoa lập tức báo cáo sự việc cho Văn Mậu Sơn
Nếu Cục chiến tranh được sử dụng loại thuốc này thần kỳ này thì có thể sẽ cứu được mạng sống của vô số binh lính.
Văn Mậu Sơn ban đầu không để tâm đến vấn đề này, chủ yếu là do ông ta không tin có loại thuốc nào lại thần kỳ như vậy
Lại thêm việc khi ấy, đan Sinh Cân Tục Cốt này còn chưa được sản xuất với quy mô lớn, Văn Mậu Sơn chỉ coi nó là một loại thần dược hiếm có, không thể sản xuất hàng loạt nên không có ý nghĩa gì với cục chiến tranh.
Mãi cho đến khi đan Sinh Cân Tục Cốt trở nên phổ biến ở Giang Châu, Văn Mậu Sơn lúc này mới chú ý đến nó và đích thân cùng Viên Chấn Hoa đến Giang Châu để khảo sát tình hình
Sau đó, Văn Mậu Sơn hoàn toàn tin tưởng công dụng đan Sinh Cân Tục Cốt, vì thế ông ta đã bí mật mua một số lượng lớn thuốc này.
Có thể nói, 70% số đan Sinh Cân Tục Cốt mà Hoàng Long bán ra trong hai ngày qua đều được Văn Mậu Sơn mua bằng nhiều cách khác nhau.
Nghe tin người sản xuất ra Sinh Cân Tục Cốt sẽ đến tìm đối tác hôm nay nên Văn Mậu Sơn đích thân đến hiện trường, càng vui mừng hơn khi biết được thứ thuốc có ích cho nước và dân này lại có thể sản xuất được trên một quy mô lớn.
“Việc xuất hiện thần dược Sinh Cân Tục Cốt là một tin tốt đối với các chiến sĩ, tất nhiên tôi phải tới xem sao rồi”.
Văn Mậu Sơn liếc nhìn Lăng Phi Dương, lạnh lùng nói: "Không ngờ chủ tịch Lăng đây lại phách lối như vậy, thế mà lại muốn lấy mạng của tôi cơ đấy!”
“Tổng giám đốc Văn đừng hiểu lầm, tôi không biết ông lại đích thân đến đây, thật xin lỗi!”
Lăng Phi Dương nhanh chóng xin lỗi, nhà họ Lăng tuy hùng mạnh nhưng không thể so sánh với quan chức lớn như Cục chiến tranh, hơn nữa, nhà họ Lăng còn mong đợi dựa vào Cục chiến tranh để phát tài nữa kìa.
“Cậu Giang, là giám đốc Sở Y tế của Cục chiến tranh Giang Đông”.
Văn Mậu Sơn không để ý đến Lăng Phi Dương, ngẩng đầu nhìn Giang Vũ: “Thay mặt Cục chiến tranh, tôi sẵn sàng hợp tác với cậu sản xuất đan Sinh Cân Tục Cốt và thuốc sẽ được liệt kê là loại thuốc đặc trị của Cục chiến tranh để bảo vệ tốt hơn sự an toàn tính mạng của cán bộ, chiến sĩ”.
“Tôi…”
“Tổng giám đốc Văn, như vậy không ổn cho lắm!”
Giang Vũ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Phi Dương đã dẫn đầu hét lên: "Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng chúng tôi mới là thuốc đặc trị của Cục chiến tranh Giang Đông. Làm sao ông có thể lại xếp thuốc của thằng nhãi này vào loại thuốc đặc trị chứ?”
Nguyên do khiến gia tộc họ Lăng trỗi dậy nhanh chóng như vậy là vì ngoài việc phát minh ra Bế Nguyệt Đan, họ còn sáng tạo ra Hoạt Huyết Tán để cung cấp cho Cục chiến tranh Giang Đông.
Nếu đan Sinh Cân Tục Cốt trở thành thuốc đặc trị, cùng với tác dụng chữa bệnh thần kỳ của nó, Hoạt Huyết Tán sẽ nhanh chóng bị loại bỏ.
“Ông đang dạy tôi cách làm việc sao?”
Văn Mậu Sơn cau mày, bất mãn nhìn Lăng Phi Dương: “Trách nhiệm của bộ y tế là cung cấp sự hỗ trợ về sức khoẻ tốt nhất cho binh lính. Đan Sinh Cân Tục Cốt này hiệu quả hơn Hoạt Huyết Tán gấp trăm lần. Tại sao lại không thể trở thành thuốc đặc trị?”
“Nhà họ Lăng tôi có mối thù lớn với Giang Vũ này, trước mắt vẫn đang đấu đá lẫn nhau”.
Lăng Phi Dương lo lắng đến gần Văn Mậu Sơn, nhỏ giọng nói: "Nếu ông hợp tác với cậu ta, xếp Sinh Cân Tục Cốt vào loại thuốc đặc trị, điều này sẽ rất bất lợi cho nhà họ Lăng chúng tôi. Tôi ..."
“Đồ khốn!”
Lăng Phi Dương còn chưa nói xong, Văn Mậu Sơn liền giơ tay giáng xuống mặt Lăng Phi Dương một cái tát, tức giận quát: "Nếu không phải nể mặt Đổng Thiên Bảo, chỉ với những gì ông nói, tôi đã có thể giết chết ông rồi!”
Chương 67: Dân thường cũng có tấm lòng yêu nước
Nhìn thấy Lăng Phi Dương luôn mang bộ dạng ăn trên ngồi trước nay lại bị người ta vả mặt trước đám đông, cả hội trường lặng phắt như tờ, ai nấy đều giật mình choáng váng!
Đến cả Giang Vũ cũng không ngờ được tổng giám đốc Văn này lại hung mãnh thế, không hề có ý tứ giữ sĩ diện cho Lăng Phi Dương.
“Tổng giám đốc Văn, ông làm gì vậy?”
Lăng Phi Dương ôm mặt, mặc dù vô cùng xấu hổ và căm phẫn, nhưng vẫn không dám nổi giận.
“Các chiến sĩ của cục Chiến tranh vì bảo vệ tổ quốc, tắm máu sa trường, ông lại vì chút ân oán cá nhân mà bất chấp an toàn tính mạng của các chiến sĩ, lòng này đáng bị lên án!”
Văn Mậu Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương: “Một loại thuốc có khả năng điều trị vết thương tốt như Đan Sinh Cân Tục Cốt có thể bảo vệ an toàn tính mạng cho các chiến sĩ ở mức độ cao nhất, ông lại vì ân oán cá nhân của mình, bảo tôi coi như không thấy, ông còn có lương tâm không?”
“Tôi...”.
Vẻ mặt Lăng Phi Dương cứng đờ, quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Nếu xét về an toàn tính mạng của các chiến sỹ, Đan Sinh Cân Tục Cốt chắc chắn là có hiệu quả hơn nhiều so với Hoạt Huyết Tán, nhưng vấn đề là như vậy thì sẽ bất lợi với Lăng Phi Dương!
“Không giữ chức vụ nào thì đừng bàn về việc ấy, tôi là người phụ trách của Bộ Y tế, chỉ suy xét đến lợi ích của chiến sĩ”.
Văn Mậu Sơn công chính, không a dua nịnh bợ mà nói: “Tôi sẽ không nhúng tay vào ân oán cá nhân của mấy người, tôi chỉ coi trọng hiệu quả của Đan Sinh Cân Tục Cốt”.
“Sự việc đã được quyết định rồi, cục Chiến tranh Giang Đông đã bằng lòng hợp tác sản xuất với anh Giang, đồng thời sẽ cho loại thuốc này vào hàng độc quyền cung cấp, tất cả lợi nhuận thu được sẽ chia đôi cho anh Giang”.
Văn Mậu Sơn tỏ rõ thái độ không muốn người khác dị nghị.
Sắc mặt Lăng Phi Dương sa sầm mà siết chặt hai nắm tay, mặc dù không muốn chấp nhận nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Đợi một chút!”
Đúng vào lúc này, Giang Vũ ở trên sân khấu bỗng nhiên cất tiếng nói tỏ ý từ chối: “Cảm ơn sự tin tưởng cùng ủng hộ của tổng giám đốc Văn, nhưng việc hợp tác giữa tôi và bên cục Chiến tranh thì thôi bỏ đi”.
“Ngu ngốc!”
Thấy Giang Vũ từ chối, tất cả mọi người đều thầm mắng một câu, thế mà lại đi từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, làm như vậy không những không biết điều mà còn gây tổn thất một khoản lợi ích khó mà tưởng tượng được, đúng là đầu bị úng nước rồi!
Lăng Phi Dương thì lại mừng thầm trong bụng, nếu như Giang Vũ với Văn Mậu Sơn không đạt được thỏa thuận, vậy thì Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng vẫn còn cơ hội dựa hơi được cục Chiến tranh, mỗi năm vẫn có thể thu được một khoản lời khổng lồ.
“Anh có thể không cần phải xây dựng nhà xưởng để sản xuất, bên cục Chiến tranh của tôi bằng lòng cung cấp tất cả những cơ sở hạ tầng cần thiết để bên anh sản xuất, ngoại trừ loại thuốc cung cấp riêng cho bên cục Chiến tranh chúng tôi ra, những sản phẩm khác cũng có thể bán ra bên ngoài, bên cục Chiến tranh và các anh chia đôi lợi nhuận thu được”.
Nghe thấy lời từ chối của Giang Vũ, Văn Mậu Sinh hơi sốt ruột, vội bổ sung: “Nếu như anh cảm thấy tỷ lệ chia lợi nhuận không phù hợp, vậy thì cục Chiến tranh đồng ý nhượng bộ, chia bốn sáu hoặc ba bảy đều có thể thương lượng”.
Văn Mậu Sơn chỉ một lòng suy nghĩ cho an toàn tính mạng của các chiến sĩ của chục Chiến tranh, vì lẽ đó mà không tiếc đưa ra nhượng bộ liên tiếp với Giang Vũ.
“Không liên quan đến tỷ lệ chia lợi nhuận”.
Giang Vũ lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi chỉ là không cần cục Chiến tranh hợp tác với tôi”.
Đúng là quá không biết điều!
Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ngay lúc này.
Ông lớn của cục Chiến tranh đích thân đến đây, lại đưa ra điều kiện hợp tác có lợi như thế, Giang Vũ lại còn từ chối, đúng là nể mặt mà không biết điều!
Văn Mậu Sinh nhíu mày, hơi bất mãn với Giang Vũ, mặc dù ông ta hiểu được thương nhân chỉ mưu cầu lợi ích, nhưng điều kiện mà ông ta đưa ra đã vô cùng tốt rồi, nhưng đối phương còn có lòng tham vô đáy!
Lăng Phi Dương bật cười, Giang Vũ càng mạo phạm Văn Mậu Sơn như thế thì sẽ càng không có cơ hội để hợp tác với cục Chiến tranh, cũng càng không thể uy hiếp đến địa vị của nhà họ Lăng.
Đúng vào lúc mà tất cả mọi người đều đang khinh thường và chửi rủa Giang Vũ, anh lại ung dung lên tiếng: “Tôi bằng lòng trao tặng miễn phí phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt cho cục Chiến tranh Giang Đông”.
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt tại đây đều giật mình.
Loại Đan Sinh Cân Tục Cốt này có giá trị liên thành, lại thêm được cục Chiến tranh coi trọng, bất kỳ một gia đình nào có được phương pháp điều chế này đều có thể trở thành một ông trùm trong lĩnh vực y dược, có được nguồn tiền tài vô hạn.
Nhưng Giang Vũ lại muốn trao tặng miễn phí cho cục Chiến tranh, đúng là điên rồ.
“Anh, anh nói cái gì?”
Văn Mậu Sơn cũng cảm thấy không tin vào tai mình, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Giang Vũ.
“Tôi bằng lòng miễn phí trao tặng phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt cho cục Chiến tranh Giang Đông”.
Giang Vũ dùng giọng nói đầy khí phách, giải thích: “Không có các chiến sĩ bảo vệ đất nước, tắm máu sa trường, thì đã không có một xã hội thái bình thịnh thế của chúng ta bây giờ”.
“Giang Vũ tôi mặc dù là một người dân bình thường, nhưng cũng có một trái tim yêu nước”.
“Tôi không thể lên chiến trường giết địch, vậy thì chỉ đành đóng góp chút sức mọn trong phạm vi khả năng của mình”.
“Vì để các chiến sĩ có được sự đảm bảo cao nhất về tính mạng, tôi bằng lòng miễn phí trao tặng phương pháp điều chế thuốc cho cục Chiến tranh Giang Đông, hy vọng có thể giảm thiếu tối đa mức độ thương vong của các chiến sĩ”.
Nghe thấy những lời nói này của Giang Vũ, Văn Mậu Sơn và những người khác đều cảm thấy giật mình và xúc động.
Ai cũng không ngờ được một nhân vật nhỏ nhoi như Giang Vũ lại có được tấm lòng suy nghĩ vì nhân dân, yêu nước vô điều kiện như thế, thực là đáng quý.
“Nói hay lắm!”
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều bị chấn động vì những lời nói của Giang Vũ, Viên Chấn Hoa liền xúc động đến nỗi vỗ tay bôm bốp.
Liền ngay sau đó, là tiếng vỗ tay vang lên như sấm của tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Lăng Phi Dương lúc này sắc mặt đã xanh mét là không có động tác gì.
“Tổng giám đốc Văn, phương pháp điều chế tôi giao lại cho ông!”
Giang Vũ bước xuống khỏi sân khấu, đi đến trước mặt Văn Mậu Sơn, đưa phương pháp điều chế Đan Sinh Cân Tục Cốt giao đến tận tay ông ta: “Tôi tin là nội bộ của cục Chiến tranh Giang Đông sẽ có người có năng lực phụ trách điều chỉnh phương pháp điều chế này phù hợp để sản xuất hàng loạt”.
“Anh chắc chắn là sẽ miễn phí trao tặng phương pháp điều chế quý giá này cho cục Chiến tranh chứ?”
Văn Mậu Sơn nhận lấy đơn thuốc, liếc mắt nhìn Lăng Phi Dương một cái: “Có thứ này, anh có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì với tôi, tôi sẽ dốc hết sức để thực hiện nó!”.
Nghe thấy lời này, cơ thể Lăng Phi Dương thoáng cứng lại, ông ta biết Văn Mậu Sơn đã nghiêng về phía Giang Vũ.
Nếu như lúc này Giang Vũ đưa ra điều kiện bảo Văn Mậu Sơn giúp đỡ đối phó với nhà họ Lăng, vậy thì Văn Mậu Sơn chắc chắn sẽ đồng ý, thế thì nhà họ Lăng sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Với quyền thế của Văn Mậu Sơn và thực lực của cục Chiến tranh Giang Đông, có thể khiến cho nhà họ Lăng phá sản chỉ trong phút mốt.
“Đa tạ ý tốt của tổng giám đốc Văn, chuyện của tôi tôi tự có thể giải quyết”.
Mặc dù hiểu được ý của Văn Mậu Sơn, nhưng Giang Vũ vẫn từ chối một cách uyển chuyển, chỉ mỉm cười nói: “Đây là một phần tấm lòng của tôi đối với các chiến sĩ của cục Chiến tranh, không muốn để những ý đồ khác lẫn vào trong đó, mong tổng giám đốc Văn hiểu cho”.
“Được được được!”
Văn Mậu Sơn không hề che giấu sự tán thưởng của mình đối với Giang Vũ: “Không hổ là người đàn ông mà cô Kỷ coi trọng, một người có tấm lòng rộng lượng như vậy ắt sẽ làm nên việc lớn!”
Những người khác cũng đều bắt đầu bội phục người có tấm lòng vì dân vì nước, không hề vụ lợi như Giang Vũ, so với anh thì Lăng Phi Dương mặc dù là gia chủ của nhà họ Lăng, nhưng lại kém cỏi vô cùng.
Lăng Phi Dương lười quan tâm đến suy nghĩ của những người khác, trong lòng thầm mắng Giang Vũ là một kẻ ngu dốt ngông cuồng, vì một chút hư danh mà lại từ bỏ một món nợ tình cảm với Văn Mậu Sơn và cục Chiến tranh, đúng là não tàn.
“Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, phương pháp điều chế này tôi xin nhận!”
Văn Mậu Sơn cẩn thận cất tờ phương pháp điều chế thuốc vào trong túi áo, ngay sau đó xoay người nhìn về phía Lăng Phi Dương: “Tổng giám đốc Lăng, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, cục Chiến tranh Giang Đông hủy bỏ tư cách độc quyền cung cấp thuốc Hoạt Huyết Tán, đồng thời ngừng hợp tác với nhà họ Lăng”.
“Tổng giám đốc Văn, ông có ý gì?”
Vừa rồi Lăng Phi Dương còn đang mừng thầm thì lúc này bỗng giật mình bàng hoàng: “Chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, ông không thể vì thằng nhóc này mà...”.
“Tôi có quyết định như vậy, không phải là vì bất kỳ người nào”.
Gương mặt của Văn Mậu Sơn chẳng có biểu cảm gì ngắt ngang lời của Lăng Phi Dương, nghiêm túc nói: “Hiệu quả của Hoạt Huyết Tán kém xa so với Đan Sinh Cân Tục Cốt, bây giờ cục Chiến tranh đã có thể tự sản xuất được Đan Sinh Căn Hoạt Cốt rồi, thì không còn cần phải tốn một khoản tiền khổng lồ mỗi năm để mua Hoạt Huyết Tán của nhà họ Lăng nữa”.
Lời vừa dứt, Văn Mậu Sơn nhìn về phía Giang Vũ gật đầu, sau đó dẫn theo Viên Chấn Hoa rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Cái gọi là cho đi một quả đào nhận về một quả mận.
Giang Vũ mặc dù không vụ lợi mà miễn phí trao tặng đơn thuốc cho cục Chiến tranh, vậy Văn Mậu Sơn cũng sẽ không đến mức chẳng tỏ chút thái độ gì.
Mặc dù Giang Vũ không hề đưa ra bất kỳ điều kiện gì, nhưng Văn Mậu Sơn vẫn hủy bỏ việc hợp tác với nhà họ Lăng trong một phạm vi hợp tình hợp lý, để tỏ lòng cảm ơn đến Giang Vũ.
“Đa tạ tổng giám đốc Văn!”
Giang Vũ cảm kích chắp tay với bóng lưng của Văn Mậu Sơn, anh cũng không nghĩ sẽ lợi dụng phương thuốc để bảo Văn Mậu Sơn phải làm gì, nhưng cũng không thể coi như không nhìn thấy một chút tấm lòng của người ta.
Sau khi Văn Mậu Sơn rời đi, Giang Vũ dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Lăng Phi Dương với gương mặt xanh mét: “Tổng giám đốc Lăng, đánh mất cơ hội hợp tác với cục Chiến tranh, đối với nhà họ Lăng mà nói, đả kích không nhỏ nhỉ?”.
Chương 68: Nữ thần đẳng cấp
“Thằng nhóc, cậu dù gì cũng vẫn còn quá non trẻ!”
Nhưng đối mặt với sự đùa cợt của Giang Vũ, Lăng Phi Dương bỗng nhiên bật cười: “Cậu cho rằng cục Chiến tranh dừng hợp tác với nhà họ Lăng chúng tôi thì cậu đã có thể đắc ý kiêu căng rồi à?”
“Tổn thất lớn như vậy, ông vẫn không hề xúc động à”.
Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Lăng Phi Dương: “Không hổ là tộc trưởng của một gia tộc lớn, trạng thái tinh thần khá ổn định!”
“Ha ha ha! Mất đi cơ hội hợp tác với cục Chiến tranh, đối với nhà họ Lăng mà nói quả thực là tổn thất không nhỏ, nhưng vẫn chưa đến mức ảnh hưởng đến căn cốt”.
Lăng Phi Dương bật cười lớn, châm chọc nói: “Mà cậu vì cái hư danh yêu nước lại miễn phí trao tặng phương pháp điều chế thuốc cho cục Chiến tranh, đúng là ngu xuẩn cực kỳ”.
“Giả như cậu đồng ý hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì tôi đúng là chưa chắc có thể phong sát được cậu hoàn toàn”.
Sau khi chắc chắn Văn Mậu Sơn đã rời đi, Lăng Phi Dương dùng ánh mắt âm hiểm nhìn Giang Vũ: “Nhưng cậu lại ngu xuẩn đến mức từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì nhà họ Lăng vẫn có thể ngăn chặn không cho đan Long Hổ trong tay cậu được đưa vào thị trường”.
Nghe thấy lời này, không ít người có mặt ở đây cũng nhao nhao gật đầu.
Mặc dù Giang Vũ đã giao nộp phương pháp điều chế thuốc có giá trị liên thành cho quốc gia, nhìn thì vô cùng cao thượng, nhưng mà trong mắt của những thương nhân buôn bán thì hành động này rõ là ngu ngốc.
Nhất là khi Giang Vũ từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, lại còn không đưa ra yêu cầu Văn Mậu Sơn giúp đỡ đối phó với nhà họ Lăng, vậy thì nhà họ Lăng vẫn có thể trắng trợn mà đối phó với Giang Vũ.
“Giang Vũ đúng là còn non trẻ quá”.
Vương Bán Thành liếc mắt nhìn Vương Mãn Kim một cái, nói bằng giọng tiếc hận: “Nếu như Giang Vũ có thể trân trọng lần hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì cho dù không đánh bại được nhà họ Lăng, nhưng cậu ấy lại có cục Chiến tranh chống lưng thì cũng không đến mức bị nhà họ Lăng bóp chẹt đến mức như vậy”.
“Đáng tiếc, cậu ấy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để đối đầu được với nhà họ Lăng rồi”.
“Bất kể thế nào, việc giao nộp phương thuốc quý giá như vậy cho quốc gia cũng là một hành vi đáng để người người kính phục”.
Vương Mãn Kim dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vũ: “Coi tiền như rác, không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được”.
“Ấu trĩ!”
Vương Bán Thành khinh thường bĩu môi: “Người làm kinh doanh chỉ nói đến lợi ích, hành vi của cậu ấy nhìn thì như cao thượng, nhưng lại chẳng có chút lợi ích gì cho bản thân, thì đó chính là ngu xuẩn”.
“Tổng giám đốc Lăng, tôi nếu đã dám từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì cũng không sợ cái mà ông gọi là phong sát”.
Giang Vũ biểu cảm hờ hững, ung dung nói: “Sự xuất hiện của tổng giám đốc Văn không nằm trong dự đoán của tôi, tôi còn chẳng cần phải nhờ đến ông ấy để đối phó với ông”.
“Vậy sao?”
Lăng Phi Dương khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh băng nham hiểm quét một vòng: “Để tôi xem bây giờ ai dám hợp tác với cậu”.
“Tôi dám!”
Đúng lúc này, một giọng nói phụ nữ vang lên lanh lảnh.
Chỉ thấy, một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc chiếc sườn sám trắng gợi cảm, chân đi giày cao gót đang ung dung bước đến phía Giang Vũ và Lăng Phi Dương.
“Một cô gái xinh đẹp quá, đây là ai vậy?”
“Không quen, nhưng khí chất này cũng không kém cô Kỷ là mấy đâu, có lẽ cũng là một khuê tú gia tộc lớn nào đó”.
“Cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tình huống này, còn dám đứng ra đối đầu với nhà họ Lăng, nếu như không có bối cảnh hùng hậu, có lẽ sẽ bị chơi chết mất!”
...
Tất cả mọi người ở đây gần như không ai biết người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám này, nhưng đều bị khí chất và vẻ đẹp của cô ta đánh sâu vào thị giác.
“Sao lại có một người phụ nữ xinh đẹp thế này đứng ra che chở cho Giang Vũ?”, biểu cảm trên mặt Triệu Trung Tuyết đầy vẻ khổ sở cắn cắn môi.
Giang Vũ từng bị cô ta khinh thường và bỏ rơi, trước đây lại có thể có được sự coi trọng của Kỷ Tuyết Tình đã là điều không thể hiểu nổi rồi.
Mà bây giờ lại xuất hiện một người phụ nữ khác có dung mạo và khí chất không thua kém gì Kỷ Tuyết Tình muốn đứng ra che chở cho Giang Vũ, vì cái gì chứ?
“Là cô ta! Ba, lần này ba thực sự sai rồi, hơn nữa còn sai đến khó tin”.
Nhìn rõ người đến, Vương Mãn Kim quay đầu nhìn về phía Vương Bán Thành nói: “Giang Vũ chắc chắn không đơn giản như ba nghĩ đâu, cho dù không có Kỷ Tuyết Tình, chỉ một nhà họ Lăng nho nhỏ cũng không tính là gì trong mắt anh ấy”.
“Nghĩa là sao?”
Vương Bán Thành nhíu mày, mù mờ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám: “Người phụ nữ này là ai?”
“Lai lịch của cô ta rất lớn, không hề kém so với cô Kỷ đâu”.
Vương Mãn Kim vòng vo: “Ba cứ đợi mà xem kịch hay đi!”
Lúc này, anh ta bỗng nhiên cảm thấy ba mình đã già rồi, đã không còn vẻ quyết đoán của khi xưa nữa.
Trong ánh mắt chăm chú theo dõi của tất cả mọi người, người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám đi đến bên cạnh Giang Vũ, chủ động khoác tay anh, vẻ mặt vô cảm nhìn Lăng Phi Dương: “Ông nói không có ai dám hợp tác với Giang Vũ, nhưng mà tôi dám, ông làm gì được tôi?”
“Cô là ai?”
Lăng Phi Dương nhíu chặt hai đầu lông mày, đánh giá người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám từ trên xuống dưới một lượt, ông ta không hề quen người phụ nữ này, nhưng lại có thể cảm thấy vẻ cao quý toát ra từ trên người cô ta.
“Tôi là Hàn Linh, đến từ nhà họ Hàn của thủ đô Long Kinh”.
Vẻ mặt Hàn Linh bình tĩnh giới thiệu qua về bản thân mình.
“Hít hít hít!”
Thoáng cái, có rất nhiều tiếng hít khí thật mạnh vang lên.
Mặc dù đa số mọi người đều không biết đến truyền thuyết về ma nữ của nhà họ Hàn, nhưng nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh là một gia tộc lớn nổi danh khắp toàn quốc, năng lực của nhà bọn họ cũng không thua kém gì nhà họ Kỷ.
“Giang Vũ này rốt cuộc có sức quyến rũ gì, mà đến cả cô chủ của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh cũng muốn đứng ra che chở, đúng là không tưởng tượng nổi”.
“Thằng nhóc này kiếp trước chắc chắn là đã giải cứu cả giải ngân hà, đầu tiên là được cô chủ của nhà họ Kỷ ở Kim Lăng mến mộ, bây giờ lại có thêm một cô chủ khác của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh ủng hộ. Con mẹ nó, anh ta là máy gặt nữ thần à!”
“Không đúng không đúng, cô Hàn này chắc chắn là vì nể mặt cô Kỷ nên mới đến đây giúp đỡ Giang Vũ, nếu không với thân phận địa vị của Giang Vũ làm sao có thể quen biết được với loại nữ thần đẳng cấp thế này?”
“Cô Kỷ mặc dù từng nói không tham dự vào việc đấu tranh giữa Giang Vũ với nhà họ Lăng, nhưng lại chưa từng nói không thể tìm bạn đến giúp đỡ”.
...
Sau khi biết được thân phận của Hàn Linh, tất cả mọi người đều bắt đầu nhao nhao bàn luận, ai cũng không ngờ được sẽ có loại nữ thần đẳng cấp như thế này đứng ra chống lưng cho Giang Vũ.
“Thế là vì sao vậy?”
Vương Bán Thành khó tin trợn tròn mắt: “Giang Vũ có tài đức gì, mà có thể mời được cô chủ của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh đứng ra che chở, đúng là khó tin quá”.
“Giang Vũ mời cô ta?”
Vẻ mặt của Vương Mãn Kim trở nên quái dị, lúc anh ta tham gia buổi tiệc của ông Đổng tổ chức đã từng nhìn thấy thái độ cung kính của Hàn Linh với Giang Vũ, Giang Vũ căn bản không cần phải mời.
Một bên khác, Triệu Trung Tuyết trợn mắt há mồm ngạc nhiên, cả người như đã bay mất hồn vía, không ngờ được người phụ nữ có khí chất cùng gương mặt không thua kém gì Kỷ Tuyết Tình này lại có lai lịch lớn đến như thế.
Mà cô gái này lại giống như Kỷ Tuyết Tình, đều trân trọng bảo vệ người đàn ông mà mình đã từng ruồng bỏ, chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm rồi, Giang Vũ này kỳ thực rất là ưu tú?
“Cô, cô là vị ma nữ kia của nhà họ Hàn!”
Lăng Phi Dương có lẽ là người giật mình kinh hãi nhất trong số tất cả những người có mặt ở đây, bởi vì địa vị của ông ta đủ cao để nghe được những sự tích về ma nữ này của nhà họ Hàn.
Đó chính là một kẻ điên có thể đi ngang ở bên trong thủ đô Long Kinh, đến cả nhà họ Hàn cũng bó tay với cô ta, loại đàn bà điên cỡ này lại chịu ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời Giang Vũ?
“Tổng giám đốc Lăng, cô ấy mới là con át chủ bài của tôi!”
Giang Vũ cười hì hì nhìn Lăng Phi Dương nói: “Cô ấy bây giờ muốn hợp tác với tôi, ông muốn đối phó với cô ấy à?”
Gương mặt Lăng Phi Dương xanh mét siết chặt hai nắm đấm, có cho ông ta thêm mấy lá gan nữa cũng không dám đối phó với Hàn Linh!
Cho dù nhà họ Hàn đã tuyên bố với bên ngoài là sẽ không thu dọn tàn cuộc mà Hàn Linh gây ra nữa.
Nhưng Hàn Linh dù gì cũng là cô chủ của nhà họ Hàn, ai dám động vào cô ta thì nhà họ Hàn cũng sẽ vì giữ thể diện mà tuyệt đối không bỏ qua cho người đó.
Một nhà họ Lăng nho nhỏ sao có thể chịu được cơn giận của nhà họ Hàn.
“Kỷ Tuyết Tình!”
Yên lặng một hồi lâu, Lăng Phi Dương bỗng nhiên nghiến răng quát: “Cô ta rõ ràng đã từng nói sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa nhà họ Lăng và cậu, nhưng cô ta lại đi gọi Hàn Linh đến để đứng ra che chở cho cậu...”.
“Ông nhầm rồi!”
Hàn Linh ngắt ngang lời của Lăng Phi Dương, nói bằng giọng bình tĩnh: “Tôi và Kỷ Tuyết Tình không hề quen biết, cô ấy cũng không mời được nổi tôi, là do tôi tự nguyện muốn hợp tác với anh Giang”.
Câu nói vừa dứt, đã đập tan suy nghĩ là do Kỷ Tuyết Tình biến tướng giúp đỡ Giang Vũ của tất cả mọi người.
“Vậy, vậy vì sao cô lại muốn giúp cậu ta?”
Lăng Phi Dương ngờ nghệch nhìn Hàn Linh, hỏi ra điều mà tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.
Mọi người có nghĩ nát óc cũng không ra, cho dù Giang Vũ là một dược sư, cũng không đến mức phải khiến cho cô chủ của nhà họ Hàn phải hạ mình chiếu cố như thế chứ?
Chương 69: Chủ nhân phát lệnh tổng tấn công nhà họ Lăng
“Bởi vì anh Giang là chủ nhân của tôi!”
Đối diện với chất vấn của Lăng Phi Dương, ánh mắt của Hàn Linh nóng bỏng nhìn về phía góc nghiêng gương mặt của Giang Vũ: “Ai dám đối đầu với anh ấy, tức là đối đầu với tôi”.
Chủ nhân?
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên muốn rớt cả hàm.
Hàn Linh này lại xưng hô Giang Vũ là chủ nhân, vậy cô ta chẳng phải là nô tì của Giang Vũ à?
Con mẹ nó, thái độ của Hàn Linh này còn khoa trương hơn nhiều so với vẻ hâm mộ của Kỷ Tuyết Tình, không còn thiên lý gì nữa rồi!
Giang Vũ dựa vào cái gì mà có được loại nữ thần đẳng cấp thế này chịu làm nô tì cho mình?
“Khụ! Trước mặt nhiều người, cô đừng nói chuyện kiểu như vậy chứ”.
Giang Vũ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cô đã giữ đủ thể diện cho tôi rồi, không cần phải khoa trương như thế, tôi cũng không gánh nổi!”
“Hàn Linh tôi một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất, nói rằng nhận anh làm chủ nhân, vậy thì sau này anh chính là chủ nhân của tôi”.
Hàn Linh dùng sức ôm chặt cánh tay của Giang vũ, kiên định tỏ rõ thái độ: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cho chủ mẫu phải ghen tuông đâu! Chủ nhân, tôi nghe lời anh, sau này đều chỉ mặc sườn sám rồi, đẹp không?”
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Nhìn thấy Hàn Linh ngoan ngoãn nghe theo Giang Vũ như thế, hai tai Lăng Phi Dương ù đi, ông ta đã mất đi khả năng bình tĩnh suy nghĩ, sự việc này ảo quá rồi.
Vị kia của nhà họ Hàn ngang ngược nhất đời, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, đến trưởng bối của nhà họ Hàn đều bó tay đối với ma nữ này, vậy mà cô ta lại nhận Giang Vũ làm chủ.
Việc này không khoa học gì cả, cũng chẳng hợp với lẽ thường gì hết!
“Tổng giám đốc Lăng, hãy tập trung vào chuyện của chúng ta trước đi!”
Giang Vũ cũng bó tay với Hàn Linh, anh lại nhìn về phía Lăng Phi Dương nói: “Cô Hàn đây muốn hợp tác với tôi, mấy ngày trước cô ấy đã mua lại một công ty y dược, chuyên dùng để sản xuất loại thuốc trong tay tôi, ông dự định phong sát hoàn toàn như thế nào?”
Sắc mặt Lăng Phi Dương xanh mét siết chặt hai nắm tay, đối diện với loại người như Hàn Linh, ông ta đâu có dám làm gì, cũng chẳng có khả năng để phong sát hoàn toàn.
Nếu như thực sự chọc cho bà cô này nổi điên lên giết chóc, thì ông ta cũng gánh không nổi!
“Hừ hừ hừ! Giang Vũ, tôi đúng là đã coi thường cậu, không ngờ đến cậu còn có một người như cô Hàn đây giúp đỡ”.
Lăng Phi Dương hít sâu một hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại: “Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, cho dù thuốc của cậu có thể được bán ra thị trường, thì đối với nhà họ Lăng tôi mà nói cũng chẳng tạo nên được uy hiếp gì”.
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều biết Lăng phi Dương rén rồi, ít nhất ông ta đã không bá đạo như lúc nãy, không giữ khí thế nhất quyết đòi dẫm chết Giang Vũ nữa.
“Đan Long Hổ mặc dù là thần dược, nhưng dù gì nó cũng chỉ là dạng thực phẩm chức năng”.
Lăng Phi Dương e dè liếc nhìn Hàn Linh một cái, nói bằng giọng ngạo mạn: “Mà căn cơ của nhà họ lăng tôi chính là Đan Bế Nguyệt xưng bá trong ngành chăm sóc sắc đẹp, cho dù cậu...”.
“Xin lỗi! Trong tay tôi cũng có thuốc về chăm sóc sắc đẹp”.
Giang Vũ mỉm cười mím chi, ngắt ngang lời nói của Lăng Phi Dương: “Tổng giám đốc Lăng chắc vẫn chưa biết, lúc nhà họ Lăng của ông đang dồn hết tâm sức vào việc gia nhập thương hội Giang Châu thì tôi đã đưa Đan Ngưng Chi của mình vào thị trường của tỉnh lị”.
“Theo đà mở rộng sản xuất Đan Ngưng Chi của công ty chúng tôi, Đan Bế Nguyệt của nhà họ Lăng ông đã sắp bị thị trường đào thải rồi”.
“Đan Ngưng Chi?”
Lăng Phi Dương ngẩn ra, tỏ ý khinh thường nói: “Tôi chưa từng nghe qua loại thuốc này, cậu muốn hù dọa tôi không dễ vậy đâu”.
“Tôi không có hù dọa gì ông”.
Giang Vũ nhún vai, nói bằng giọng trêu chọc: “Tôi đã báo cho người của mình sáng sớm hôm nay chính thức đẩy Đan Ngưng Chi vào thị trường tỉnh lị, lúc này tin tức về Đan Ngưng Chi hẳn là đã được truyền đi khắp cả tỉnh rồi”.
“Không chỉ là Đan Ngưng Chi”.
Hàn Linh từ tốn giới thiệu: “Đan Long Hổ và Đan Sinh Cân Tục Cốt hôm nay cũng bắt đầu được đưa vào thị trường. Không bao lâu nữa ba loại thần dược này sẽ từ trung tâm của tỉnh lị sau đó bao phủ khắp cả tỉnh Giang Đông này”.
Trước đó, Hồng Hổ đã mang theo Đan Ngưng Chi rời khỏi Giang Châu, âm thầm đi vào tỉnh lị, chờ đợi mệnh lệnh tổng tấn công nhà họ Lăng từ phía Giang Vũ, sau đó đưa toàn bộ ba loại thuốc này vào thị trường sản xuất.
Gương mặt Lăng Phi Dương biến sắc, mặc dù không biết Đan Ngưng Chi là cái quái gì, nhưng ông ta hiểu rất rõ tác dụng của Đan Long Hổ và Đan Sinh Cân Tục Cốt.
Nếu như hai loại thuốc này thực sự được đưa vào thị trường tỉnh lị, ắt sẽ tạo nên một làn sóng tấn công ngành hàng y dược, nhà họ Lăng cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lăng Phi Dương đột ngột vang lên.
“Tổng giám đốc Lăng không xong rồi!”
Vừa mới kết nối điện thoại đã có một giọng nói vô cùng hoảng hốt vang lên: “Từ đêm hôm qua bắt đầu có ba loại thần dược xuất hiện trên thị trường, nhất là một loại thuốc về chăm sóc sắc đẹp tên là Đan Ngưng Chi, có thể khiến cho người uống vào trẻ ra mười tuổi, giá cả cũng không cao, đã hoàn toàn đánh sập Đan Bế Nguyệt của nhà họ Lăng chúng ta...”.
“Giang Vũ, cậu thật quá ác độc!”
Nhận xong điện thoại, hai mắt Lăng Phi Dương phát ra ánh đỏ nhìn chằm chằm Giang Vũ.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được, Giang Vũ lại âm thầm đưa ba loại thuốc kia vào thị trường tỉnh lị như thế, đây có khác gì rút củi dưới đáy nồi!
Tỉnh lị là nơi đặt căn cơ của nhà họ Lăng, một khi thị trường này bị tấn công thì tương đương với một nhánh quân bị người ta tiêu diệt.
“Thương trường như chiến trường, tôi đã tuyên chiến với nhà họ Lăng rồi, cũng nói sẽ khiến cho nhà họ Lăng phải phá sản, vậy thì ắt sẽ phải tấn công vào chỗ hiểm yếu”.
Giang Vũ ngoáy ngoáy tai, dùng giọng điệu trêu chọc mà nhìn vào Lăng Phi Dương nói: “Do ông chủ động gây ra cuộc chiến này, vậy thì không thể trách tôi ra tay không lưu tình, nếu không người phải chết chính là tôi”.
“Được được được, cậu chờ đó!”
Lăng Phi Dương nghiến răng chỉ vào Giang Vũ, ngay sau đó quay người đi thẳng ra phía bên ngoài.
Mấy ngày hôm nay Lăng Phi Dương bận rộn phong sát hoàn toàn Giang Vũ trong thương hội, kết quả sào huyệt của mình lại bị người khác phá.
Bây giờ ông ta buộc phải quay về để ổn định lại thế cục, nếu không nhà họ Lăng thực sự sẽ thất bại thảm hại trong cuộc đấu tranh này.
Đến đây, tất cả những sắp xếp từ trước đó của nhà họ lăng ở Giang Châu đều đã kết thúc trong thất bại, còn về cuộc chiến thương trường với Giang Vũ, sau này diễn biến ra sao thì không cần nói cũng đã biết.
Lăng Phi Dương chật vật rời khỏi hội trường, Giang Vũ bỗng trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả mọi người.
Trước đó, không có ai ngờ được Giang Vũ lại chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến đấu với nhà họ Lăng, mà bây giờ...
Đám người trước đó còn châm chọc sỉ nhục Giang Vũ lúc này đã hối hận xanh cả ruột, sớm biết thế này, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không đối xử với Giang Vũ như vậy.
Vương Bán Thành mặc dù vẫn luôn đứng ngoài để quan sát, nhưng lúc này ông ta còn hối hận hơn những người khác nhiều.
Nếu sớm biết Giang Vũ có năng lực như thế, ông ta tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đứng về phía Giang Vũ.
Chỉ dựa vào mấy thần dược trong tay Giang Vũ, nhà họ Vương ắt có thể nhờ cơ hội này mà vươn cao ra khỏi Giang Châu, nổi danh khắp tỉnh thậm chí cả toàn quốc cũng chưa chắc là không có khả năng!
“Mãn Kim!”
Vương Bán Thành gương mặt đỏ lựng nhìn về phía Vương Mãn Kim: “Con có quan hệ khá tốt với Giang Vũ, mau đi hỏi cậu ấy, nhà họ Vương còn có cơ hội để hợp tác với cậu ấy không?”
“Da mặt con làm sao mà đủ dày như thế!”
Vương Mãn Kim dùng sức vỗ mạnh mấy cái lên mặt mình, xấu hổ nói: “Anh Giang lúc trước bị cô lập tứ phía, không có người giúp đỡ, nhà họ Vương chúng ta sẽ là gia tộc duy nhất có tư cách để hợp tác với anh ấy, nhưng ba lại sợ hãi nhà họ Lăng, không dám ủng hộ anh ấy”.
“Đến bây giờ, người ta đã toàn thắng rồi, ba lại muốn đi tìm người ta hợp tác, sao mà không biết ngượng chứ?”
“Ba đâu có biết cậu ấy lại giấu diếm tài năng như thế chứ”.
Vương Bán Thành sốt ruột dậm chân: “Vì sự hưng thịnh của gia tộc, con đừng có để tâm đến sĩ diện gì nữa. Cho dù không thể hợp tác, có thể lấy được quyền đại lý của ba loại thần dược kia cũng đủ để nhà họ Vương chúng ta kiếm bộn tiền”.
“Con không đi, bây giờ con chẳng còn mặt mũi nào mà gặp anh Giang”.
Vương Mãn Kim quả quyết lắc đầu, sống chết không chịu làm: “Ba! Ba đúng là già rồi, làm gì có chuyện cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại, tư tưởng ngồi bên ngoài xem hai hổ đánh nhau đã lỗi thời rồi, nhất là khi gặp phải một nhân vật như anh Giang đây, những cách làm kia của ba chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét”.
“Khốn kiếp, ông đây không cần con phải dạy!”
Vương Bán Thành phẫn nộ quát to một câu, sau đó đứng dậy đi về phía Giang Vũ: “Con không đi, ba đi, ông đây vì nhà họ Vương có thể vứt bỏ cả sĩ diện”.
Bên trong hội trường, người có suy nghĩ giống như Vương Bán Thành rất nhiều.
Cho dù trước đó đã từng dùng lời lẽ châm chọc sỉ nhục Giang Vũ, nhưng vì lợi ích, đám người này đều sẽ mặt dày mà đi tìm Giang Vũ xin quyền đại lý, gia chủ nhà họ Lưu, Lưu Kiện chính là đại biểu trong số đó.
Lưu Kiện cầm ly rượu vang khom lưng đi đến bên bàn của mấy người Giang Vũ đang ngồi...
Chương 70: Lưu Thư Nhất bi thảm
“Anh Giang, thực không ngờ anh lại có bản lĩnh như thế, đến cả nhà họ Lăng cũng chẳng tính là gì trong mắt anh”.
Gương mặt Lưu Kiện đầy vẻ nịnh nọt nâng ly rượu với Giang Vũ: “Tôi đúng là có mắt không tròng, trước đó quả thực đã xúc phạm đến anh, mong anh độ lượng không chấp với tôi, bỏ qua cho tôi nhé”.
Nhìn Lưu Kiện nâng ly với mình, gương mặt Giang Vũ lạnh băng chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng động đậy.
Trước đó, Giang Vũ không có chút ấn tượng nào với Lưu Kiện.
Cho dù đối phương là ba ruột của Lưu Thư Nhất, nhưng người ta cũng chẳng xúc phạm gì đến mình, nên Giang Vũ càng chẳng để tâm.
Nhưng lần này, Lưu Kiện là người đầu tiên nhảy ra gây rắc rối cho mình, vậy thì anh không thể để mặc ông ta làm gì thì làm nữa.
“Tôi xin cạn ly trước”.
Nhìn thấy Giang vũ không giữ mặt mũi cho mình, Lưu Kiện dứt khoát cạn ly, trong lòng thầm cảm thấy đắng chát.
Lưu Kiện mặc dù biết ân oán giữa Lưu Thư Nhất và Giang Vũ, nhưng ông ta từ đầu chí cuối đều không tham dự vào.
Lưu Kiện làm như vậy chỉ là vì bỗng một ngày nào đó Giang Vũ nổi lên thành ông lớn, lúc muốn đối phó với nhà họ Lưu thì ông ta cũng có thể đứng ra để điều tiết.
Cho dù Lưu Thư Nhất nhiều lần bị Giang Vũ gây thương tích, nhưng Lưu Kiện vẫn vững tâm như chó già, không hề đứng ra trả thù cho con trai mình mà đi gây rắc rối cho Giang Vũ.
Đến ngày hôm nay, Lăng Phi Dương để lộ ra khí thế nắm chắc phần thắng, Lưu Kiện cho rằng Giang vũ chết chắc rồi, mới nhảy ra để gây khó dễ cho Giang vũ, kết quả... đến cuối cùng vẫn là không gánh nổi!
“Anh Giang, con trai tôi đã làm rất nhiều việc có lỗi với anh, nhưng tôi và nhà họ Lưu trước giờ chưa từng vì chuyện này mà gây khó dễ cho anh”.
Sau khi uống cạn ly rượu, Lưu Kiện thấp thỏm nhìn Giang Vũ: “Chỉ cần anh có thể cho nhà họ Lưu một quyền đại lý, tôi lập tức sẽ bảo Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết ly hôn, không, tôi sẽ lập tức đuổi Lưu Thư nhất ra khỏi nhà họ Lưu...”.
“Cút!”
Không đợi Lưu Kiện nói hết câu, Giang Vũ đã lạnh lùng nhả ra một chữ.
“Anh Giang...”.
“Cậu ấy bảo ông cút, ông không nghe thấy à!”
Hoàng Long đứng bật dậy, vươn tay tóm cổ Lưu Kiện, dứt khoát vứt về phía nhóm vệ sĩ: “Vứt loại rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.
Ngay sau đó Lưu Kiện bị nhóm vệ sĩ vừa đánh vừa đạp vứt ra khỏi Túy Tiên Lâu.
Nhìn thấy kết cục của Lưu Kiện, những thương nhân trước đó châm chọc sỉ nhục Giang vũ đều bị dọa cho sợ chết khiếp, không dám thò mặt đến nữa.
“Ha ha ha! Chúc mừng anh Giang đã toàn thắng!”
Đúng vào lúc không có ai dám bước lên nữa, thì Vương Bán Thành lại cười ha hả đi đến trước mặt Giang Vũ: “Tôi từ lâu đã nhìn ra anh Giang không phải là vật trong ao, phong thái của anh hôm nay đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt”.
Đối diện với lời nói nịnh nọt tâng bốc của Vương Bán Thành, Giang Vũ thoáng nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía Vương Mãn Kim đang xấu hổ che mặt, dùng giọng lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Vương có lời gì thì cứ nói thẳng đi!”
“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa”.
Cảm nhận được Giang Vũ không ưa mình, Vương Bán Thành xấu hổ cười nói: “Trước đó không nắm được có hội để hợp tác với anh Giang đây, là do tôi già cả mắt mờ rồi...”.
Giang Vũ dứt khoát ngắt ngang lời nói của Vương Bán Thành, lắc đầu nói: “Nếu tổng giám đốc Vương đã thừa nhận mình già cả mắt mờ rồi, vậy thì quả thực là không thích hợp để nói đến việc hợp tác với tôi nữa”.
Gương mặt Vương Bán Thành sượng trân, không ngờ Giang Vũ lại không giữ chút thể diện nào cho ông ta như vậy.
“Tôi và tổng giám đốc Vương, thậm chí là với nhà họ Vương cũng chẳng có giao thiệp gì”.
Lười đi tìm hiểu suy nghĩ của Vương Bán Thành, Giang Vũ tiếp tục nói: “Trước đó vì nể mặt con trai ông đã ủng hộ tôi trong buổi tiệc của nhà họ Lăng và chuyện cây linh chi kia, tôi đã lấy được mấy dự án đầu tư của nhà họ Kỷ cho nhà họ Vương rồi, chúng ta đã không ai nợ ai”.
Mặt Vương Bán Thành đỏ lựng, bỗng cảm thấy không còn mặt mũi nào, muốn độn thổ cho xong.
Chỉ tính riêng mấy dự án hợp tác với nhà họ Kỷ, nhà họ Vương đã nợ một món nợ tình cảm lớn với Giang Vũ.
Theo lý mà nói, món nợ tình cảm lớn như thế, nhà họ Vương nên làm việc nghĩa không chùn bước mà ủng hộ cho Giang Vũ mới đúng, nhưng...
“Bây giờ tôi sẽ không hợp tác với nhà họ Vương nữa”.
Gương mặt Giang vũ vô cảm nói: “Nhưng mà nể mặt con trai ông, nếu như sau này nhà họ Vương do anh ta làm chủ, thì tôi sẽ cho nhà họ Vương quyền đại lý với ba loại thuốc kia, ông tự suy nghĩ kỹ đi!”
“Tôi hiểu rồi!”
Vương Bán Thành liếc nhìn Vương Mãn Kim một cái, bỗng nhiên gật đầu, cả người trông như thể đã già đi cả chục tuổi, có lẽ ông ta đã thực sự già rồi!
Sau đó, Giang Vũ đưa hết tên của những người mà trước đó sỉ vả mình được Nghiêm Phá Quân ghi lại cho vào danh sách đen.
Những người còn lại tự dựa vào năng lực của mình mà cạnh tranh quyền đại lý khu vực của mấy loại thuốc kia.
Điều này cũng khiến cho đám người bị cho vào danh sách đen càng thống hận Lưu Kiện.
Bởi vì, Lưu Kiện là người đầu tiên vì muốn bợ đỡ Lăng Phi Dương mà đi sỉ nhục Giang Vũ, những người khác thấy thế mới tát nước theo mưa, bây giờ đám người này đều bị cho vào danh sách đen, mất đi cơ hội kiếm tiền, đương nhiên đều sẽ hận không thể đi đập chết Lưu Kiện.
“Tổng giám đốc Lăng, ông ra sớm như vậy, không phải là đã hợp tác thành công với người bí mật kia rồi chứ?’
Khi Lăng Phi Dương ra khỏi Túy Tiên Lâu, Lưu Thư Nhất bị đuổi cổ ra ngoài từ trước đó lại chạy lên trước tỏ ý nịnh nọt: “Tổng giám đốc Lăng, ông nhất định phải cho nhà họ Lưu chúng tôi quyền đại lý...”.
“Tôi cho cậu cái con khỉ!”
Nhìn thấy Lưu Thư Nhất mở miệng là nói đúng chuyện người ta không muốn nghe nhất, Lăng Phi Dương lập tức nổi cáu, nhấc chân đạp cho Lưu Thư Nhất ngã lăn ra đất, sau đó tay đấm chân đá một hồi để phát tiết cơn tức trong lòng.
“Thằng nhãi Giang Vũ, vốn dĩ tôi còn đang do dự có nên mời kẻ mạnh của phái Tuyên Đức đến đập chết cậu!”
Sau khi phát tiết xong, Lăng Phi Dương lên xe, gương mặt đanh lại nhìn về phía Túy Tiên Lâu: “Nay cậu lại dám động đến căn cơ của nhà họ Lăng tôi, vậy thì cậu chết chắc rồi, cho dù là Kỷ Tuyết Tình hay là Hàn Linh thì cũng không bảo vệ được cậu!”
“Chuyện gì vậy, tổng giám đốc Lăng vì sao lại đánh mình?”
Lưu Thư Nhất gương mặt xanh tím sưng phù nằm trên mặt đất, bi thảm nhìn về phía chiếc xe ô tô của Lăng Phi Dương rời đi.
Đúng vào lúc này, Lưu Kiện bị người ta tống cổ ra ngoài.
“Ba, bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Thư Nhất vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc Lăng hình như rất giận, ông ta...”.
“Đều là lỗi của thằng nghịch tử mày gây ra”.
Chưa kịp đợi Lưu Thư Nhất nói hết câu, Lưu Kiện đã rống lên đầy giận giữ, sau đó như phát điên mà lại tay đấm chân đá Lưu Thư Nhất, còn vừa đánh vừa mắng: “Ai cho mày đi quyến rũ vợ người ta, ai cho mày xúc phạm Giang Vũ, ai cho mày sai bảo tao...”.
Phải đến ba phút sau, Lưu Kiện mới dừng tay lại, mà Lưu Thư Nhất thì đã bị đánh cho thoi thóp.
“Lưu Thư Nhất! Bây giờ tao tuyên bố, đuổi mày ra khỏi nhà họ Lưu”.
Lưu Kiện chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nhìn Lưu Thư Nhất nói: “Từ nay về sau, mày không còn quan hệ gì với nhà họ Lưu nữa”.
Nói xong, Lưu Kiện xoay người rời đi, cho dù Lưu Thư Nhất là con trai ruột của ông ta, nhưng vì bảo vệ cả nhà họ Lưu, ông ta bắt buộc phải vạch rõ ranh giới với Lưu Thư Nhất, nếu không thì nhà họ Lưu xong đời rồi.
“Ba, đừng mà, đừng...”.
Lưu Thư Nhất thoi thóp tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng của Lưu Kiện, nhưng anh ta đã yếu ớt đến mức không thể cử động, đến kêu cũng đã không còn sức nữa.
Lúc này trong lòng Lưu Thư Nhất cảm thấy buồn bực đến sắp thổ huyết.
Đầu tiên là bị người của Hoàng Long đánh cho một trận, tiếp đến là bị Lăng Phi Dương đánh cho gần chết, sau cùng lại bị bố mình đập cho thêm một trận nữa, rồi đuổi ra khỏi nhà, nhưng Lưu Thư Nhất đến tận bây giờ cũng chưa biết được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi tuyển chọn kết thúc, khách khứa lục tục đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, nhưng lại chẳng có ai thèm để ý đến Lưu Thư Nhất đang nằm bên đường cầu cứu.
Tất cả mọi người đều biết ân oán giữa Lưu Thư Nhất với Giang Vũ, mà bây giờ Giang Vũ vừa mới nổi lên, không có người nào dám đi qua giúp đỡ cho Lưu Thư Nhất.
Lại thêm trước đó Lưu Thư Nhất dựa hơi nhà họ Lăng mà xúc phạm đến không ít người, càng khiến cho mọi người chẳng thèm để ý đến anh ta.
“Tuyết Nhi, cứu anh, cứu anh với!”
Khi Triệu Trung Tuyết bước ra, Lưu Thư Nhất lập tức yếu ớt cầu cứu, bây giờ cũng chỉ có mỗi người vợ này có thể cứu mình mà thôi.
Nhìn Lưu Thư Nhất thoi thóp, bị người ta đánh đến không còn ra hình người nữa, lại nghĩ đến Giang Vũ bây giờ đã thăng quan tiến chức, con đường rộng mở, đáy mắt Triệu Trung Tuyết chỉ còn đầy cảm giác hối hận và căm ghét.