-
Chương 60: Không phải người của tôi, đừng có vu oan người tốt
“Nhóc con! Tôi đã phái hàng trăm cao thủ tinh nhuệ của nhà họ Lăng phục kích ở Vọng Giang Các!"
Sau khi ném chén trà làm tín hiệu gọi cao thủ phục kích, Lăng Phi Dương ngồi lại vào ghế, lạnh lùng nhìn Giang Vũ:
"Đây đều là những cao thủ đã nghỉ hưu của cục chiến tranh đã từng cùng tôi xông pha chiến trận. Cho dù cậu có là nội kình đại sư thì cũng không thể nào toàn thây trở ra ngoài".
"Biết thức thời thì cứ làm theo những gì tôi nói, nếu không thì tôi liền khiến cậu phải chết không toàn thây!"
"Đã dám tới đây thì sao tôi có thể không chuẩn bị trước được, ông nhìn ra ngoài cửa sổ trước đi!"
Giang Vũ bình tĩnh liếc nhìn đám người cầm đao kiếm xung quanh rồi nói: "Bên tôi có nhiều người hơn, chỉ sợ lần này ông thua thảm rồi".
“Không có cô Kỷ chống lưng thì một tên vô dụng như cậu làm gì có bản lĩnh điều động được cao thủ?”
Nghe Giang Vũ nói, Lăng Phi Dương khinh thường: "Cũng không có thế lực nào ở Giang Châu này dám đứng ra bảo vệ cậu đâu..."
"Gia chủ, mau nhìn ngoài cửa sổ!"
Lúc này, có người đột nhiên hét lên sợ hãi ngắt lời Lăng Phi Dương.
Lăng Phi Dương khẽ cau mày, liếc nhìn Giang Vũ đang lộ ra vẻ mặt cợt nhả, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sổ, ngay lập tức sắc mặt ông ta đã hơi thay đổi.
Ông ta nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một biển người tay cầm vũ khí và đeo mặt nạ đã bao vây Vọng Giang Các.
Ước chừng cũng phải có hàng ngàn người, trong đó có rất nhiều người cầm súng, trang bị của họ còn kinh khủng hơn nhiều so với của nhà họ Lăng.
Dù sao nhà họ Lăng cũng xuất thân từ cục chiến tranh cho nên không có gan lén lút giấu súng, nhưng đám người ở bên ngoài lại không hề kiêng dè, thậm chí còn dám lấy súng ra.
"Đó đều là người của cậu sao?"
Lăng Phi Dương hỏi Giang Vũ với vẻ mặt u ám, ông ta không ngờ một đứa ở rể vô dụng trong một gia tộc hạng xoàng lại có thể điều động được nhiều người như vậy.
Câu hỏi đặt ra là những người này đến từ đâu?
Cho dù Kỷ Tuyết Tình muốn cùng lúc điều động nhiều người như vậy ở Giang Châu thì cũng sẽ rất khó khăn, nhưng Giang Vũ lại làm được.
Lăng Phi Dương có nằm mơ cũng không ngờ đến hai thế lực lớn hiện đang thống trị thế giới ngầm của Giang Châu, Thiên Địa Minh và Tụ Nghĩa Đường, đều đang nằm dưới quyền kiểm soát của Giang Vũ.
Hai thế lực lớn này tuy thực lực có hạn, nhưng có rất nhiều người sẵn sàng làm tử sĩ.
Nếu hai bên thực sự khai chiến thì nhân lực hiện tại của nhà họ Lăng ở Giang Châu thực sự không thể sánh được với Thiên Địa Minh và Tụ Nghĩa Đường.
"Ông đừng có mà vu oan cho người tốt, tôi không hề quen biết đám người bên ngoài!"
Đối mặt với câu hỏi của Lăng Phi Dương, Giang Vũ tự rót cho mình một chén trà rồi thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết tại sao họ lại tụ tập ở đây. Những người này không phải là người của nhà họ Lăng sao?"
"Chết tiệt!"
Lăng Phi Dương mắng một tiếng, ông ta không ngờ Giang Vũ lại xảo quyệt như vậy, hơn nữa còn hành động mà không để lại dấu vết gì.
Những người bên ngoài rõ ràng là người của Giang Vũ, nhưng Giang Vũ lại hoàn toàn không để ý tới.
Cho dù hai bên sống mái với nhau, một khi dẫn tới bị điều tra thì Giang Vũ cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, người này quá xảo quyệt.
"Thế nào?"
Giang Vũ nhàn nhã uống trà, ranh mãnh nhìn Lăng Phi Dương: "Bây giờ ông vẫn đang định tấn công tôi phải không?"
"Nhóc con, cậu đừng đắc ý quá sớm!"
Lăng Phi Dương nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nhà họ Lăng là danh gia vọng tộc ở tỉnh lỵ, thủ đoạn mà chúng tôi có thể sử dụng chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của một con kiến hôi như cậu".
“Ngoài vũ lực thì tôi còn có vô số cách để khiến cậu và những người xung quanh cậu sống không bằng chết”.
"Không cần uy hiếp tôi bằng những lời vô nghĩa".
Giang Vũ bĩu môi thản nhiên nói: "Tôi sống một mình, nên không hề quan tâm đến chuyện này".
"Vậy sao? Sao tôi nghe nói cậu đánh con trai tôi tàn phế chỉ vì một ông già?"
Lăng Phi Dương liếm môi, lạnh lùng nói: "Tôi đã điều tra, phát hiện ông già đó đang trốn ở chỗ Kỷ Tuyết Tình, nhưng ông ta có thể trốn một thời gian cũng không thể trốn cả đời".
"Một ngày nào đó ông ta sẽ ra khỏi sự bảo vệ của Kỷ Tuyết Tình. Đến lúc đó, tôi sẽ lột da rút gân ông ta, chặt ông ta thành từng mảnh".
Nghe vậy, Giang Vũ nãy giờ vẫn luôn tươi cười cợt nhả ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Cho đến nay, những người duy nhất mà Giang Vũ quan tâm chỉ có Kỷ Tuyết Tình và ông cụ.
Anh không cần lo lắng đến sự an toàn của Kỷ Tuyết Tình, nhưng ông cụ chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu như bị nhà họ Lăng nhắm đến hậu quả sẽ rất tội tệ.
"Vốn dĩ vì nể mặt cô Kỷ nên tôi cũng không muốn dây dưa quá nhiều với nhà họ Lăng".
Giang Vũ đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Nhưng ông dám lấy ông cụ ra để uy hiếp tôi, nếu như ông đã đẩy mọi chuyện đến nước này thì cũng đừng trách tôi không khách khí”.
"Ha ha ha! Nếu không khách khí thì cậu có thể làm được gì đây?"
Lăng Phi Dương cười lớn, kiêu ngạo nói: "Nhà họ Lăng là một trong những gia tộc lớn nhất ở Giang Đông. Loại tiểu nhân như cậu thì có thể làm gì nhà họ Lăng?"
"Tôi sẽ tuyên chiến với nhà họ Lăng!"
Giang Vũ gằn từng chữ nói: "Tôi sẽ khiến nhà họ Lăng của ông phá sản, mất tất cả".
"Ha ha ha!"
Lăng Phi Dương sửng sốt một lúc, sau đó bật cười lớn, như thể đã nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười: "Xét về khả năng khoác lác thì cậu đúng là đệ nhất thiên hạ".
Đừng nói Giang Vũ chỉ là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm ở Giang Châu, cho dù là người giàu nhất Giang Châu như Vương Bán Thành đến đây thì cũng không có gan nói ra những lời mạnh miệng như làm nhà họ Lăng phá sản.
"Có phải khoác lác hay không thì động vào là biết ngay!"
Giang Vũ cười nhạt, lập tức đứng dậy: "Xem ra hôm nay tôi và ông không đánh nhau được, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!"
Lăng Phi Dương liếc nhìn đám đông nghìn nghịt ngoài cửa sổ, không hề hé răng.
Trong thâm tâm ông ta muốn ra lệnh chém chết Giang Vũ, nhưng hiện tại tất cả mọi người bên ngoài đều là người của Giang Vũ, một khi ra tay thì bên bị tập kích chính là nhà họ Lăng.
Ngoài ra, Giang Vũ dù sao cũng là nội kình đại sư, Lăng Phi Dương không hoàn toàn nắm chắc bản thân có thể bắt được anh, nếu không thì ông ta đã làm điều đó từ lâu rồi.
"Đúng rồi!"
Sau khi Giang Vũ đứng dậy, anh cúi đầu nhìn Nghiêm Phá Quân đang nằm trên mặt đất: "Chim khôn phải biết chọn cành chắc để đậu. Ông muốn tiếp tục đi theo một người chủ tàn nhẫn vô tình hay muốn đi theo tôi?”
"Tôi sẽ đi cùng cậu!"
Nghiêm Phá Quân, người hoàn toàn thất vọng với nhà họ Lăng, đã bày tỏ lập trường của mình không chút do dự, cố nén đau đớn để đứng lên.
"Nghiêm Phá Quân! Anh đã không bảo vệ được con trai tôi. Mất một chân là hình phạt mà anh đáng phải chịu".
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Phi Dương lạnh lùng nói: “Mặc dù nhà họ Lăng không giữ anh nữa, nhưng nếu bây giờ anh đi cùng hắn thì anh sẽ là kẻ thù của nhà họ Lăng, tôi sẽ không bao giờ niệm tình cũ với anh trong tương lai!"
“Tay chân của tôi đã bị gãy, cũng xem như đã báo đáp ân tình cũ của nhà họ Lăng các người”.
Nghiêm Phá Quân nghiến răng nghiến lợi đáp lại, khập khiễng đi về phía Giang Vũ.
"Tạm biệt!"
Giang Vũ đưa tay đỡ Nghiêm Phá Quân rồi bước ra ngoài, sắc mặt lạnh nhạt đi qua đám người cầm đao kiếm đang vây quanh.
Không lâu sau, Giang Vũ chủ động tuyên chiến với nhà họ Lăng, đe dọa sẽ khiến cho nhà họ Lăng phá sản, tin tức này đã truyền ra khắp Giang Châu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Vũ bị điên, đều cười nhạo anh không biết lượng sức, si tâm vọng tưởng.
Sau khi rời khỏi Vọng Giang Các, Giang Vũ mang Nghiêm Phá Quân về thiên cung Vân Đỉnh.
"Cánh tay và chân bị gãy của tôi đã lành rất nhanh, chưa đến vài ngày đã có thể lành hẳn!"
Nghiêm Phá Quân đứng trong sân, mạnh mẽ hoàn thành một bộ quyền pháp, kinh ngạc hỏi Giang Vũ: "Đây là loại tiên dược gì? Sao mà thần kỳ quá!"
"Đó là Sinh Cân Tục Cốt Đan mà tôi đã luyện chế để chữa lành chân của Lăng Vân, muốn giảng hòa với nhà họ Lăng".
Giang Vũ ngồi trên ghế, thản nhiên trả lời: "Nhưng Lăng Phi Dương và tôi đã không thể hòa giải được, nên viên thuốc mới đến tay ông".
"Tôi rất cảm kích ơn tái tạo của cậu!"
Nghiêm Phá Quân đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giang Vũ, nói một cách cảm kích: "Từ nay trở đi Nghiêm Phá Quân tôi nguyện ý đi theo cậu, đến chết không ngừng".
"Đứng lên đi".
Giang Vũ đỡ Nghiêm Phá Quân đứng dậy, nheo mắt nói: "Hãy nói cho tôi tất cả những gì ông biết về nhà họ Lăng".
Sở dĩ Giang Vũ cứu Nghiêm Phá Quân là vì hai lý do: Lý do thứ nhất, anh xem trọng thân phận người trong võ đạo của Nghiêm Phá Quân, ông ta sẽ giúp anh có thêm hiểu biết về các cảnh giới trong võ đạo.
Lý do thứ hai chính là để lấy thông tin của nhà họ Lăng từ Nghiêm Phá Quân, để anh có thể biết người biết ta, khiến nhà họ Lăng sụp đổ.
Giang Vũ tuyên chiến với nhà họ Lăng, muốn nhà họ Lăng phá sản, điều này không chỉ là lời nói suông.
Anh thực sự quyết tâm phải khiến cho nhà họ Lăng sụp đổ!
Sau khi ném chén trà làm tín hiệu gọi cao thủ phục kích, Lăng Phi Dương ngồi lại vào ghế, lạnh lùng nhìn Giang Vũ:
"Đây đều là những cao thủ đã nghỉ hưu của cục chiến tranh đã từng cùng tôi xông pha chiến trận. Cho dù cậu có là nội kình đại sư thì cũng không thể nào toàn thây trở ra ngoài".
"Biết thức thời thì cứ làm theo những gì tôi nói, nếu không thì tôi liền khiến cậu phải chết không toàn thây!"
"Đã dám tới đây thì sao tôi có thể không chuẩn bị trước được, ông nhìn ra ngoài cửa sổ trước đi!"
Giang Vũ bình tĩnh liếc nhìn đám người cầm đao kiếm xung quanh rồi nói: "Bên tôi có nhiều người hơn, chỉ sợ lần này ông thua thảm rồi".
“Không có cô Kỷ chống lưng thì một tên vô dụng như cậu làm gì có bản lĩnh điều động được cao thủ?”
Nghe Giang Vũ nói, Lăng Phi Dương khinh thường: "Cũng không có thế lực nào ở Giang Châu này dám đứng ra bảo vệ cậu đâu..."
"Gia chủ, mau nhìn ngoài cửa sổ!"
Lúc này, có người đột nhiên hét lên sợ hãi ngắt lời Lăng Phi Dương.
Lăng Phi Dương khẽ cau mày, liếc nhìn Giang Vũ đang lộ ra vẻ mặt cợt nhả, sau đó đứng dậy đi về phía cửa sổ, ngay lập tức sắc mặt ông ta đã hơi thay đổi.
Ông ta nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là một biển người tay cầm vũ khí và đeo mặt nạ đã bao vây Vọng Giang Các.
Ước chừng cũng phải có hàng ngàn người, trong đó có rất nhiều người cầm súng, trang bị của họ còn kinh khủng hơn nhiều so với của nhà họ Lăng.
Dù sao nhà họ Lăng cũng xuất thân từ cục chiến tranh cho nên không có gan lén lút giấu súng, nhưng đám người ở bên ngoài lại không hề kiêng dè, thậm chí còn dám lấy súng ra.
"Đó đều là người của cậu sao?"
Lăng Phi Dương hỏi Giang Vũ với vẻ mặt u ám, ông ta không ngờ một đứa ở rể vô dụng trong một gia tộc hạng xoàng lại có thể điều động được nhiều người như vậy.
Câu hỏi đặt ra là những người này đến từ đâu?
Cho dù Kỷ Tuyết Tình muốn cùng lúc điều động nhiều người như vậy ở Giang Châu thì cũng sẽ rất khó khăn, nhưng Giang Vũ lại làm được.
Lăng Phi Dương có nằm mơ cũng không ngờ đến hai thế lực lớn hiện đang thống trị thế giới ngầm của Giang Châu, Thiên Địa Minh và Tụ Nghĩa Đường, đều đang nằm dưới quyền kiểm soát của Giang Vũ.
Hai thế lực lớn này tuy thực lực có hạn, nhưng có rất nhiều người sẵn sàng làm tử sĩ.
Nếu hai bên thực sự khai chiến thì nhân lực hiện tại của nhà họ Lăng ở Giang Châu thực sự không thể sánh được với Thiên Địa Minh và Tụ Nghĩa Đường.
"Ông đừng có mà vu oan cho người tốt, tôi không hề quen biết đám người bên ngoài!"
Đối mặt với câu hỏi của Lăng Phi Dương, Giang Vũ tự rót cho mình một chén trà rồi thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết tại sao họ lại tụ tập ở đây. Những người này không phải là người của nhà họ Lăng sao?"
"Chết tiệt!"
Lăng Phi Dương mắng một tiếng, ông ta không ngờ Giang Vũ lại xảo quyệt như vậy, hơn nữa còn hành động mà không để lại dấu vết gì.
Những người bên ngoài rõ ràng là người của Giang Vũ, nhưng Giang Vũ lại hoàn toàn không để ý tới.
Cho dù hai bên sống mái với nhau, một khi dẫn tới bị điều tra thì Giang Vũ cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì, người này quá xảo quyệt.
"Thế nào?"
Giang Vũ nhàn nhã uống trà, ranh mãnh nhìn Lăng Phi Dương: "Bây giờ ông vẫn đang định tấn công tôi phải không?"
"Nhóc con, cậu đừng đắc ý quá sớm!"
Lăng Phi Dương nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nhà họ Lăng là danh gia vọng tộc ở tỉnh lỵ, thủ đoạn mà chúng tôi có thể sử dụng chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của một con kiến hôi như cậu".
“Ngoài vũ lực thì tôi còn có vô số cách để khiến cậu và những người xung quanh cậu sống không bằng chết”.
"Không cần uy hiếp tôi bằng những lời vô nghĩa".
Giang Vũ bĩu môi thản nhiên nói: "Tôi sống một mình, nên không hề quan tâm đến chuyện này".
"Vậy sao? Sao tôi nghe nói cậu đánh con trai tôi tàn phế chỉ vì một ông già?"
Lăng Phi Dương liếm môi, lạnh lùng nói: "Tôi đã điều tra, phát hiện ông già đó đang trốn ở chỗ Kỷ Tuyết Tình, nhưng ông ta có thể trốn một thời gian cũng không thể trốn cả đời".
"Một ngày nào đó ông ta sẽ ra khỏi sự bảo vệ của Kỷ Tuyết Tình. Đến lúc đó, tôi sẽ lột da rút gân ông ta, chặt ông ta thành từng mảnh".
Nghe vậy, Giang Vũ nãy giờ vẫn luôn tươi cười cợt nhả ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Cho đến nay, những người duy nhất mà Giang Vũ quan tâm chỉ có Kỷ Tuyết Tình và ông cụ.
Anh không cần lo lắng đến sự an toàn của Kỷ Tuyết Tình, nhưng ông cụ chỉ là một nhân vật nhỏ, nếu như bị nhà họ Lăng nhắm đến hậu quả sẽ rất tội tệ.
"Vốn dĩ vì nể mặt cô Kỷ nên tôi cũng không muốn dây dưa quá nhiều với nhà họ Lăng".
Giang Vũ đặt chén trà xuống, lạnh lùng nói: “Nhưng ông dám lấy ông cụ ra để uy hiếp tôi, nếu như ông đã đẩy mọi chuyện đến nước này thì cũng đừng trách tôi không khách khí”.
"Ha ha ha! Nếu không khách khí thì cậu có thể làm được gì đây?"
Lăng Phi Dương cười lớn, kiêu ngạo nói: "Nhà họ Lăng là một trong những gia tộc lớn nhất ở Giang Đông. Loại tiểu nhân như cậu thì có thể làm gì nhà họ Lăng?"
"Tôi sẽ tuyên chiến với nhà họ Lăng!"
Giang Vũ gằn từng chữ nói: "Tôi sẽ khiến nhà họ Lăng của ông phá sản, mất tất cả".
"Ha ha ha!"
Lăng Phi Dương sửng sốt một lúc, sau đó bật cười lớn, như thể đã nghe thấy một câu chuyện vô cùng nực cười: "Xét về khả năng khoác lác thì cậu đúng là đệ nhất thiên hạ".
Đừng nói Giang Vũ chỉ là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm ở Giang Châu, cho dù là người giàu nhất Giang Châu như Vương Bán Thành đến đây thì cũng không có gan nói ra những lời mạnh miệng như làm nhà họ Lăng phá sản.
"Có phải khoác lác hay không thì động vào là biết ngay!"
Giang Vũ cười nhạt, lập tức đứng dậy: "Xem ra hôm nay tôi và ông không đánh nhau được, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!"
Lăng Phi Dương liếc nhìn đám đông nghìn nghịt ngoài cửa sổ, không hề hé răng.
Trong thâm tâm ông ta muốn ra lệnh chém chết Giang Vũ, nhưng hiện tại tất cả mọi người bên ngoài đều là người của Giang Vũ, một khi ra tay thì bên bị tập kích chính là nhà họ Lăng.
Ngoài ra, Giang Vũ dù sao cũng là nội kình đại sư, Lăng Phi Dương không hoàn toàn nắm chắc bản thân có thể bắt được anh, nếu không thì ông ta đã làm điều đó từ lâu rồi.
"Đúng rồi!"
Sau khi Giang Vũ đứng dậy, anh cúi đầu nhìn Nghiêm Phá Quân đang nằm trên mặt đất: "Chim khôn phải biết chọn cành chắc để đậu. Ông muốn tiếp tục đi theo một người chủ tàn nhẫn vô tình hay muốn đi theo tôi?”
"Tôi sẽ đi cùng cậu!"
Nghiêm Phá Quân, người hoàn toàn thất vọng với nhà họ Lăng, đã bày tỏ lập trường của mình không chút do dự, cố nén đau đớn để đứng lên.
"Nghiêm Phá Quân! Anh đã không bảo vệ được con trai tôi. Mất một chân là hình phạt mà anh đáng phải chịu".
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lăng Phi Dương lạnh lùng nói: “Mặc dù nhà họ Lăng không giữ anh nữa, nhưng nếu bây giờ anh đi cùng hắn thì anh sẽ là kẻ thù của nhà họ Lăng, tôi sẽ không bao giờ niệm tình cũ với anh trong tương lai!"
“Tay chân của tôi đã bị gãy, cũng xem như đã báo đáp ân tình cũ của nhà họ Lăng các người”.
Nghiêm Phá Quân nghiến răng nghiến lợi đáp lại, khập khiễng đi về phía Giang Vũ.
"Tạm biệt!"
Giang Vũ đưa tay đỡ Nghiêm Phá Quân rồi bước ra ngoài, sắc mặt lạnh nhạt đi qua đám người cầm đao kiếm đang vây quanh.
Không lâu sau, Giang Vũ chủ động tuyên chiến với nhà họ Lăng, đe dọa sẽ khiến cho nhà họ Lăng phá sản, tin tức này đã truyền ra khắp Giang Châu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Vũ bị điên, đều cười nhạo anh không biết lượng sức, si tâm vọng tưởng.
Sau khi rời khỏi Vọng Giang Các, Giang Vũ mang Nghiêm Phá Quân về thiên cung Vân Đỉnh.
"Cánh tay và chân bị gãy của tôi đã lành rất nhanh, chưa đến vài ngày đã có thể lành hẳn!"
Nghiêm Phá Quân đứng trong sân, mạnh mẽ hoàn thành một bộ quyền pháp, kinh ngạc hỏi Giang Vũ: "Đây là loại tiên dược gì? Sao mà thần kỳ quá!"
"Đó là Sinh Cân Tục Cốt Đan mà tôi đã luyện chế để chữa lành chân của Lăng Vân, muốn giảng hòa với nhà họ Lăng".
Giang Vũ ngồi trên ghế, thản nhiên trả lời: "Nhưng Lăng Phi Dương và tôi đã không thể hòa giải được, nên viên thuốc mới đến tay ông".
"Tôi rất cảm kích ơn tái tạo của cậu!"
Nghiêm Phá Quân đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giang Vũ, nói một cách cảm kích: "Từ nay trở đi Nghiêm Phá Quân tôi nguyện ý đi theo cậu, đến chết không ngừng".
"Đứng lên đi".
Giang Vũ đỡ Nghiêm Phá Quân đứng dậy, nheo mắt nói: "Hãy nói cho tôi tất cả những gì ông biết về nhà họ Lăng".
Sở dĩ Giang Vũ cứu Nghiêm Phá Quân là vì hai lý do: Lý do thứ nhất, anh xem trọng thân phận người trong võ đạo của Nghiêm Phá Quân, ông ta sẽ giúp anh có thêm hiểu biết về các cảnh giới trong võ đạo.
Lý do thứ hai chính là để lấy thông tin của nhà họ Lăng từ Nghiêm Phá Quân, để anh có thể biết người biết ta, khiến nhà họ Lăng sụp đổ.
Giang Vũ tuyên chiến với nhà họ Lăng, muốn nhà họ Lăng phá sản, điều này không chỉ là lời nói suông.
Anh thực sự quyết tâm phải khiến cho nhà họ Lăng sụp đổ!