-
Chương 57: Không có gì phải giải thích nữa
“Giang Vũ, mày muốn làm gì?"
Nhìn thấy Giang Vũ đang đi về phía mình, Lăng Vân kinh hoàng lùi lại phía sau.
"Tôi đã nói trước rồi, nếu như anh dám động đến ông cụ thì tôi liền đánh phế anh!"
Giang Vũ liếm môi, sắc lạnh nói: "Nể mặt Tuyết Tình cho nên hôm nay tôi sẽ chỉ đánh phế một chân của anh".
Nghe thấy Giang Vũ nói lời này, hiện trường liền trở nên náo động!
Không ai ngờ Giang Vũ thật sự muốn đánh phế Lăng Vân, bởi vì anh ta là con trai của nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ, động vào anh ta cũng giống như động đến nhà họ Lăng, hành động này đúng là điên rồ.
"Mày, mày không được làm bậy, tao chính là người thừa kế của nhà họ Lăng".
Lăng Vân cũng bị lời nói của Giang Vũ làm cho sợ hãi, anh ta lùi lại, hoảng sợ hét lên: "Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao cùng nhà họ Lăng tuyệt đối sẽ không buôn tha cho mày!"
"Đây chính là sự khác biệt giữa anh và tôi".
Giang Vũ khinh thường nhìn Lăng Vân: “Anh muốn động vào tôi nhưng lại sợ đắc tội đến cô Kỷ mà không dám hành động thiếu suy nghĩ".
"Còn một khi tôi muốn động vào anh thì mặc kệ anh có phải là người nhà họ Lăng hay không thì tôi cũng sẽ đánh anh tàn phế!"
Vừa dứt lời, Giang Vũ đã giơ tay tát mạnh vào mặt Lăng Vân, đánh gãy hai chiếc răng hàm của Lăng Vân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi lùi lại một bước, lúc này mới ý thức được Giang Vũ thật sự dám công kích Lăng Vân, hơn nữa còn ra tay bạo lực như vậy, quả nhiên là điên rồi!
"Đồ khốn, mày dám đánh tao, tao sẽ giết mày!"
Sau khi bị tát một cái, Lăng Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Vũ.
"Cái tát đó là tôi thay mặt Vương mập trả lại cho anh!"
Giang Vũ lắc lắc tay, lạnh lùng nói: "Tiếp theo thì tôi sẽ tính sổ đến chuyện anh dám động đến ông cụ!"
"Hít!"
Nghe vậy, Vương Mãn Kim hít một hơi thật sâu, âm thầm kêu khổ trong lòng: "Đại ca! Đánh thì cứ đánh thôi, nói tên tôi ra làm cái gì, nhà họ Vương của tôi không dám trêu vào nhà hắn đâu!"
Vương Mãn Kim tuy sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy rất hả giận khi thấy Giang Vũ đứng ra vì mình.
"Giang Vũ, bình tĩnh chút đi!"
Nhận ra Giang Vũ thật sự dám ra tay với mình, lúc này Lăng Vân mới xuống giọng nói: "Tao có thể nhận sai và xin lỗi mày, mày đừng có làm bậy!”
"Chỉ cần mày thả tao ra thì tao sẽ lập tức rời khỏi Giang Châu, không bao giờ tranh giành cô Kỷ với mày nữa".
"Anh còn chưa xứng để tranh giành cô Kỷ với tôi!"
Giang Vũ đắc ý cười, lạnh lùng nói: "Anh đã động đến giới hạn của tôi, tôi sẽ đánh gãy chân của anh, cho dù ông trời có xuống đây thì cũng không ngăn cản được!"
"Tao không tin mày thật sự dám động vào tao!"
Thấy cầu xin tha thứ cũng vô dụng, Lăng Vân trừng lớn mắt, hung tợn hét lên: “Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao và nhà họ Lăng nhất định sẽ dùng dùng toàn lực để khiến cho mày chết không có chỗ chôn, còn những người có liên quan đến mày đều sẽ phải chết, mày…”
Lăng Vân còn chưa kịp nói xong thì Giang Vũ đã đột ngột giẫm lên chân phải của anh ta khiến cho nó bị gãy ngay lập tức..
"Á!"
Lăng Vân hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi vì đau đớn.
"Cái quái gì mà tỉnh lỵ, nhiều lời nhảm nhí!"
Giang Vũ khinh thường liếc nhìn Lăng Vân, sau đó quay lại lạnh lùng nói: "Bây giờ các người đã biết tôi là người như thế nào, vậy nên các người cứ nhớ kỹ tên tôi, tên tôi là Giang Vũ!"
Vừa nói xong, Giang Vũ liền bước tới chỗ ông cụ Triệu, giúp đỡ ông ấy bước ra ngoài, rời khỏi sảnh tiệc mà không hề ngoảnh đầu lại.
Cho đến khi Giang Vũ rời khỏi sảnh tiệc, hội trường vẫn im lặng như tờ.
Không ai ngờ Giang Vũ lại thực sự dám đánh Lăng Vân tàn phế, chuyện này đúng là quá đáng sợ!
Nhà họ Lăng là một gia tộc lớn ở Giang Đông, nếu người thừa kế bị đánh tàn phế thì bọn họ chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, dự đoán một cơn bão khổng lồ sắp quét qua Giang Châu.
Sau trận chiến này, mặc dù quá khứ không thể chịu nổi của Giang Vũ bị lộ ra nhưng Giang Vũ cũng thành danh trong trận chiến này.
Cậu chủ nhà họ Lăng đã bị đánh tàn phế trước mặt mọi người, chỉ cần Giang Vũ có thể chống đỡ được trước sự báo thù của nhà họ Lăng thì sau này sẽ không còn ai ở Giang Châu dám khiêu khích anh nữa.
Nhìn thấy Lăng Vân trước đây hống hách không coi ai ra gì đã bị Giang Vũ đánh tàn phế, Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất đều trốn trong đám đông, khuôn mặt tái nhợt, thân thể run rẩy.
Những người trước đây từng cười nhạo nói móc Giang Vũ cũng sợ hãi run rẩy, thấp thỏm lo âu.
Ngay cả con trai lớn của nhà họ Lăng mà Giang Vũ cũng dám đánh tàn phế, bọn họ mà bị anh trả thù thì nhất định phải chết.
Lúc này, bữa tiệc do thương hội Giang Châu chuẩn bị cho Lăng Vân đã hoàn toàn trở thành bi kịch đối với Lăng Vân.
Lăng Vân ban đầu muốn sử dụng bữa tiệc này để lập thân ở Giang Châu, thậm chí còn muốn tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình, thế mà ngay ban đầu đã bị Giang Vũ sỉ nhục cười nhạo, cuối cùng còn bị Giang Vũ đánh tàn phế trước mặt mọi người, đúng là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!
Thiên cung Vân Đỉnh!
Trong khi Kỷ Tuyết Tình đang vui vẻ ngồi trên ghế sofa xem TV thì Kỷ Tiểu Viện đã vội vã chạy vào với laptop trong tay.
"Cô chủ, Giang Vũ đã gây ra chuyện lớn rồi".
Kỷ Tiểu Viện tức giận chạy đến trước mặt Kỷ Tuyết Tình: "Anh ta ỷ vào mối quan hệ của mình và cô chủ mà đánh tàn phế Lăng Vân trước mặt mọi người, đúng là to gan lớn mật!"
"Lăng Vân bị đánh tàn phế sao?"
Kỷ Tuyết Tình sửng sốt một chút, sau đó mới tò mò hỏi: "Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Cô chủ xem đi, đây là video do người của chúng ta trong bữa tiệc quay lại".
Tiểu Viện đem máy tính đặt ở trước mặt Kỷ Tuyết Tình, tức giận nói: "Giang Vũ này đúng là không biết điều, kỳ thực..."
"Im lặng!"
Kỷ Tuyết Tình uống một ngụm nước ngọt sau đó mở video xem, càng xem càng kích động, càng xem càng hưng phấn: “Hay lắm, quả nhiên là người đàn ông mà mình nhìn trúng, quá lợi hại!"
"Giang Vũ lợi dụng quan hệ của anh ta và cô chủ mà làm xằng làm bậy, cô chủ không tức giận sao?"
Tiểu Viện khó hiểu nhìn Kỷ Tuyết Tình, đột nhiên cảm thấy con gái đang yêu thật đúng là không có đầu óc.
“Sao em biết anh ấy chỉ dựa vào quan hệ giữa anh ấy và tôi?”, Kỷ Tuyết Tình cười hỏi.
"Nếu không phải có cô chủ che chở thì anh ta chỉ là một kẻ vô dụng... người bình thường, sao dám động vào một gã khổng lồ như nhà họ Lăng!"
Tiểu Viện nghiêm túc nói: “Nếu không nhờ có mối quan hệ giữa anh ta và cô chủ thì anh ta đã bị Lăng Vân giết chết rồi!”
"Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa anh ấy và Lăng Vân".
Kỷ Tuyết Tình nheo mắt nói: "Lăng Vân nhất định muốn giết Giang Vũ, nhưng hắn sợ hãi sự tồn tại của tôi cho nên mới không dám ra tay với Giang Vũ".
"Nhưng Giang Vũ thì không để ý đến thực lực của nhà họ Lăng, anh đã muốn động vào Lăng Vân thì liền thẳng tay đánh hắn tàn phế, đây mới đúng là đàn ông đích thực, dám làm dám chịu!"
Khóe miệng Tiểu Viện giật giật, cô ấy nhìn Kỷ Tuyết Tình mà không nói nên lời.
Theo cô ấy, sở dĩ Giang Vũ dám làm như vậy hoàn toàn là vì ỷ vào mối quan hệ với Kỷ Tuyết Tình.
"Cô chủ! Lăng Vân đến Giang Châu vì muốn theo đuổi cô. Hiện tại anh ta đã bị Giang Vũ đánh tàn phế, cô sẽ giải thích thế nào với nhà họ Lăng?"
Tiểu Viện lo lắng nhắc nhở.
"Giải thích?"
Kỷ Tuyết Tình cười lạnh, đưa tay xé bỏ mặt nạ đắp trên mặt, bá đạo nói: "Kỷ Tuyết Tình tôi vì sao phải giải thích với nhà họ Lăng? Bọn họ có xứng sao?"
"Nhà họ Lăng quả thực không xứng... Cô chủ, sao làn da của chị lại trở nên đẹp như vậy?"
Tiểu Viện đột nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỷ Tuyết Tình: "Chị đang dùng loại mặt nạ gì mà lại có hiệu quả thần kỳ như vậy?"
Lúc này, làn da của Kỷ Tuyết Tình đã trở nên trắng trẻo và mịn màng hơn trước rất nhiều, giống y hệt như da em bé, khiến cho cô đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn.
“Không phải là tác dụng của mặt nạ đâu!”
Kỷ Tuyết Tình bỗng nhiên hưng phấn, xắn tay áo để lộ ra cánh tay trắng như ngọc, kiêu ngạo nói: “Tôi đã uống đan Ngưng Chi do Giang Vũ luyện chế cho tôi, nên làn da của tôi không chỉ trẻ ra mười tuổi mà những khuyết điểm trên cơ thể cũng đều đã biến mất”.
Nhìn thấy Giang Vũ đang đi về phía mình, Lăng Vân kinh hoàng lùi lại phía sau.
"Tôi đã nói trước rồi, nếu như anh dám động đến ông cụ thì tôi liền đánh phế anh!"
Giang Vũ liếm môi, sắc lạnh nói: "Nể mặt Tuyết Tình cho nên hôm nay tôi sẽ chỉ đánh phế một chân của anh".
Nghe thấy Giang Vũ nói lời này, hiện trường liền trở nên náo động!
Không ai ngờ Giang Vũ thật sự muốn đánh phế Lăng Vân, bởi vì anh ta là con trai của nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ, động vào anh ta cũng giống như động đến nhà họ Lăng, hành động này đúng là điên rồ.
"Mày, mày không được làm bậy, tao chính là người thừa kế của nhà họ Lăng".
Lăng Vân cũng bị lời nói của Giang Vũ làm cho sợ hãi, anh ta lùi lại, hoảng sợ hét lên: "Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao cùng nhà họ Lăng tuyệt đối sẽ không buôn tha cho mày!"
"Đây chính là sự khác biệt giữa anh và tôi".
Giang Vũ khinh thường nhìn Lăng Vân: “Anh muốn động vào tôi nhưng lại sợ đắc tội đến cô Kỷ mà không dám hành động thiếu suy nghĩ".
"Còn một khi tôi muốn động vào anh thì mặc kệ anh có phải là người nhà họ Lăng hay không thì tôi cũng sẽ đánh anh tàn phế!"
Vừa dứt lời, Giang Vũ đã giơ tay tát mạnh vào mặt Lăng Vân, đánh gãy hai chiếc răng hàm của Lăng Vân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi lùi lại một bước, lúc này mới ý thức được Giang Vũ thật sự dám công kích Lăng Vân, hơn nữa còn ra tay bạo lực như vậy, quả nhiên là điên rồi!
"Đồ khốn, mày dám đánh tao, tao sẽ giết mày!"
Sau khi bị tát một cái, Lăng Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Vũ.
"Cái tát đó là tôi thay mặt Vương mập trả lại cho anh!"
Giang Vũ lắc lắc tay, lạnh lùng nói: "Tiếp theo thì tôi sẽ tính sổ đến chuyện anh dám động đến ông cụ!"
"Hít!"
Nghe vậy, Vương Mãn Kim hít một hơi thật sâu, âm thầm kêu khổ trong lòng: "Đại ca! Đánh thì cứ đánh thôi, nói tên tôi ra làm cái gì, nhà họ Vương của tôi không dám trêu vào nhà hắn đâu!"
Vương Mãn Kim tuy sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy rất hả giận khi thấy Giang Vũ đứng ra vì mình.
"Giang Vũ, bình tĩnh chút đi!"
Nhận ra Giang Vũ thật sự dám ra tay với mình, lúc này Lăng Vân mới xuống giọng nói: "Tao có thể nhận sai và xin lỗi mày, mày đừng có làm bậy!”
"Chỉ cần mày thả tao ra thì tao sẽ lập tức rời khỏi Giang Châu, không bao giờ tranh giành cô Kỷ với mày nữa".
"Anh còn chưa xứng để tranh giành cô Kỷ với tôi!"
Giang Vũ đắc ý cười, lạnh lùng nói: "Anh đã động đến giới hạn của tôi, tôi sẽ đánh gãy chân của anh, cho dù ông trời có xuống đây thì cũng không ngăn cản được!"
"Tao không tin mày thật sự dám động vào tao!"
Thấy cầu xin tha thứ cũng vô dụng, Lăng Vân trừng lớn mắt, hung tợn hét lên: “Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao và nhà họ Lăng nhất định sẽ dùng dùng toàn lực để khiến cho mày chết không có chỗ chôn, còn những người có liên quan đến mày đều sẽ phải chết, mày…”
Lăng Vân còn chưa kịp nói xong thì Giang Vũ đã đột ngột giẫm lên chân phải của anh ta khiến cho nó bị gãy ngay lập tức..
"Á!"
Lăng Vân hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi vì đau đớn.
"Cái quái gì mà tỉnh lỵ, nhiều lời nhảm nhí!"
Giang Vũ khinh thường liếc nhìn Lăng Vân, sau đó quay lại lạnh lùng nói: "Bây giờ các người đã biết tôi là người như thế nào, vậy nên các người cứ nhớ kỹ tên tôi, tên tôi là Giang Vũ!"
Vừa nói xong, Giang Vũ liền bước tới chỗ ông cụ Triệu, giúp đỡ ông ấy bước ra ngoài, rời khỏi sảnh tiệc mà không hề ngoảnh đầu lại.
Cho đến khi Giang Vũ rời khỏi sảnh tiệc, hội trường vẫn im lặng như tờ.
Không ai ngờ Giang Vũ lại thực sự dám đánh Lăng Vân tàn phế, chuyện này đúng là quá đáng sợ!
Nhà họ Lăng là một gia tộc lớn ở Giang Đông, nếu người thừa kế bị đánh tàn phế thì bọn họ chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, dự đoán một cơn bão khổng lồ sắp quét qua Giang Châu.
Sau trận chiến này, mặc dù quá khứ không thể chịu nổi của Giang Vũ bị lộ ra nhưng Giang Vũ cũng thành danh trong trận chiến này.
Cậu chủ nhà họ Lăng đã bị đánh tàn phế trước mặt mọi người, chỉ cần Giang Vũ có thể chống đỡ được trước sự báo thù của nhà họ Lăng thì sau này sẽ không còn ai ở Giang Châu dám khiêu khích anh nữa.
Nhìn thấy Lăng Vân trước đây hống hách không coi ai ra gì đã bị Giang Vũ đánh tàn phế, Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất đều trốn trong đám đông, khuôn mặt tái nhợt, thân thể run rẩy.
Những người trước đây từng cười nhạo nói móc Giang Vũ cũng sợ hãi run rẩy, thấp thỏm lo âu.
Ngay cả con trai lớn của nhà họ Lăng mà Giang Vũ cũng dám đánh tàn phế, bọn họ mà bị anh trả thù thì nhất định phải chết.
Lúc này, bữa tiệc do thương hội Giang Châu chuẩn bị cho Lăng Vân đã hoàn toàn trở thành bi kịch đối với Lăng Vân.
Lăng Vân ban đầu muốn sử dụng bữa tiệc này để lập thân ở Giang Châu, thậm chí còn muốn tỏ tình với Kỷ Tuyết Tình, thế mà ngay ban đầu đã bị Giang Vũ sỉ nhục cười nhạo, cuối cùng còn bị Giang Vũ đánh tàn phế trước mặt mọi người, đúng là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu!
Thiên cung Vân Đỉnh!
Trong khi Kỷ Tuyết Tình đang vui vẻ ngồi trên ghế sofa xem TV thì Kỷ Tiểu Viện đã vội vã chạy vào với laptop trong tay.
"Cô chủ, Giang Vũ đã gây ra chuyện lớn rồi".
Kỷ Tiểu Viện tức giận chạy đến trước mặt Kỷ Tuyết Tình: "Anh ta ỷ vào mối quan hệ của mình và cô chủ mà đánh tàn phế Lăng Vân trước mặt mọi người, đúng là to gan lớn mật!"
"Lăng Vân bị đánh tàn phế sao?"
Kỷ Tuyết Tình sửng sốt một chút, sau đó mới tò mò hỏi: "Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
"Cô chủ xem đi, đây là video do người của chúng ta trong bữa tiệc quay lại".
Tiểu Viện đem máy tính đặt ở trước mặt Kỷ Tuyết Tình, tức giận nói: "Giang Vũ này đúng là không biết điều, kỳ thực..."
"Im lặng!"
Kỷ Tuyết Tình uống một ngụm nước ngọt sau đó mở video xem, càng xem càng kích động, càng xem càng hưng phấn: “Hay lắm, quả nhiên là người đàn ông mà mình nhìn trúng, quá lợi hại!"
"Giang Vũ lợi dụng quan hệ của anh ta và cô chủ mà làm xằng làm bậy, cô chủ không tức giận sao?"
Tiểu Viện khó hiểu nhìn Kỷ Tuyết Tình, đột nhiên cảm thấy con gái đang yêu thật đúng là không có đầu óc.
“Sao em biết anh ấy chỉ dựa vào quan hệ giữa anh ấy và tôi?”, Kỷ Tuyết Tình cười hỏi.
"Nếu không phải có cô chủ che chở thì anh ta chỉ là một kẻ vô dụng... người bình thường, sao dám động vào một gã khổng lồ như nhà họ Lăng!"
Tiểu Viện nghiêm túc nói: “Nếu không nhờ có mối quan hệ giữa anh ta và cô chủ thì anh ta đã bị Lăng Vân giết chết rồi!”
"Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa anh ấy và Lăng Vân".
Kỷ Tuyết Tình nheo mắt nói: "Lăng Vân nhất định muốn giết Giang Vũ, nhưng hắn sợ hãi sự tồn tại của tôi cho nên mới không dám ra tay với Giang Vũ".
"Nhưng Giang Vũ thì không để ý đến thực lực của nhà họ Lăng, anh đã muốn động vào Lăng Vân thì liền thẳng tay đánh hắn tàn phế, đây mới đúng là đàn ông đích thực, dám làm dám chịu!"
Khóe miệng Tiểu Viện giật giật, cô ấy nhìn Kỷ Tuyết Tình mà không nói nên lời.
Theo cô ấy, sở dĩ Giang Vũ dám làm như vậy hoàn toàn là vì ỷ vào mối quan hệ với Kỷ Tuyết Tình.
"Cô chủ! Lăng Vân đến Giang Châu vì muốn theo đuổi cô. Hiện tại anh ta đã bị Giang Vũ đánh tàn phế, cô sẽ giải thích thế nào với nhà họ Lăng?"
Tiểu Viện lo lắng nhắc nhở.
"Giải thích?"
Kỷ Tuyết Tình cười lạnh, đưa tay xé bỏ mặt nạ đắp trên mặt, bá đạo nói: "Kỷ Tuyết Tình tôi vì sao phải giải thích với nhà họ Lăng? Bọn họ có xứng sao?"
"Nhà họ Lăng quả thực không xứng... Cô chủ, sao làn da của chị lại trở nên đẹp như vậy?"
Tiểu Viện đột nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Kỷ Tuyết Tình: "Chị đang dùng loại mặt nạ gì mà lại có hiệu quả thần kỳ như vậy?"
Lúc này, làn da của Kỷ Tuyết Tình đã trở nên trắng trẻo và mịn màng hơn trước rất nhiều, giống y hệt như da em bé, khiến cho cô đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn.
“Không phải là tác dụng của mặt nạ đâu!”
Kỷ Tuyết Tình bỗng nhiên hưng phấn, xắn tay áo để lộ ra cánh tay trắng như ngọc, kiêu ngạo nói: “Tôi đã uống đan Ngưng Chi do Giang Vũ luyện chế cho tôi, nên làn da của tôi không chỉ trẻ ra mười tuổi mà những khuyết điểm trên cơ thể cũng đều đã biến mất”.