Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-122
CHƯƠNG 122: THƯƠNG LƯỢNG THÀNH CÔNG 2
CHƯƠNG 122: THƯƠNG LƯỢNG THÀNH CÔNG 2
Thấy Mục Trần điềm nhiên như vậy, chị Chương cũng không nói được gì nữa, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này, Mục Chính Hi trực tiếp lái xe đi rồi, ngay cả cửa cũng chưa vào.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở tròn xe, nhìn Mục Chính Hi: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Hạ Tịch Nghiên, cô lừa tôi bao nhiêu lần, cô nhớ kỹ cho tôi, bây giờ, cô tốt nhất im miệng lại, nếu không, tôi thật sự không đảm bảo có bóp chết cô hay không đâu!” Mục Chính Hi lái xe, cảnh cáo.
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên ngoan ngoãn im miệng lại.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lúc này, cô vẫn nên không mở miệng thì tốt hơn.
Chiếc xe rất nhanh chạy đến biệt thự của anh.
Hạ Tịch Nghiên biết, anh lại muốn dẫn cô trở về.
Nghĩ đến đây, cô vẫn không tránh khỏi có một chút lo lắng, dù sao Mục Chính Hi khi không còn lý trí, cô căn bản không thể ngăn cản.
Suy nghĩ một lát, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: “Mục Chính Hi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc thì như thế nào?”
Mục Chính Hi không nói chuyện.
Hạ Tịch Nghiên cau mày, cũng không biết anh đang nghĩ gì, dứt khoát không nói nữa, gặp chiêu tiếp chiêu đi!
Rất nhanh, chiếc xe đã đến trước biệt thự của Mục Chính Hi, anh xuống xe, Hạ Tịch Nghiên cũng không cần anh kéo, trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Không cần Mục Chính Hi mở miệng, Hạ Tịch Nghiên đi thẳng vào trong biệt thự.
Thấy dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi thật sự vừa tức vừa hận, anh cũng theo sau đi vào.
Dì Lý mở miệng, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, ngạc nhiên nói: “Cô Hạ...”
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười đi vào trong, theo sau là Mục Chính Hi.
Dì Lý càng thêm sững người.
Lúc này, sau khi Hạ Tịch Nghiên đi vào, nhìn thấy dì Lý: “Dì Lý, làm phiền dì pha hai ly cà phê giúp hai chúng cháu, cháu với tổng giám đốc Mục có chuyện cần thương lượng!”
Mục Chính Hi vừa đi vào thì nghe thấy câu này của Hạ Tịch Nghiên.
Dì Lý đứng ở đó, nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
“Cảm ơn dì Lý!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Mục Chính Hi đứng ở đằng sau, nhìn Hạ Tịch Nghiên, tức không chỗ để xả.
“Cô cảm thấy cô vẫn là nữ chủ nhân của nơi này sao?” Mục Chính Hi nhìn cô nhấn mạnh từng chữ.
“Cho dù là khách, muốn ly cà phê không được sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
Ánh mắt sâu thẳm, dường như muốn phóng lửa, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, không nói hai lời, trực tiếp kéo cô lên lầu.
“Dì Lý, nhớ pha xong cà phê thì mang lên!” Hạ Tịch Nghiên không quên bổ sung một câu.
Dì Lý đứng ở đó, mơ màng gật đầu: “Được!”
“Không đưa lên!” Lúc này, Mục Chính Hi lạnh lùng mở miệng.
Dì Lý đứng ở đó, sau đó lại mơ màng gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Hạ Tịch Nghiên trợn mắt với Mục Chính Hi thì đã bị kéo vào trong phòng.
Rầm một tiếng, cánh cửa vô tội, lần nữa bị đá văng.
“Hạ Tịch Nghiên, cô bây giờ còn cho rằng cô là nữ chủ nhân của nơi này sao!?” Mục Chính Hi hằn học nhìn cô nói.
“Cho dù là khách, Mục Chính Hi anh cũng không cần dùng giọng điệu này!” Hạ Tịch Nghiên đáp trả lại anh.
“Giọng điệu này? Tôi không bóp chết cô đã là tốt lắm rồi!” Mục Chính Hi lạnh lùng cảnh cáo.
Hạ Tịch Nghiên: “... Bạo lực không giải quyết được vấn đề!”
Cô càng điềm tĩnh, Mục Chính Hi càng có suy nghĩ xúc động muốn hủy đi lớp mặt nạ đó của cô.
“Hạ Tịch Nghiên, cô thật sự không biết sống chết!” Mục Chính Hi nhìn cô mà nghiến răng nghiến lợi nói, đi lên, túm lấy cô.
Hạ Tịch Nghiên ngây người, nhìn anh: “Mục Chính Hi, anh làm tôi đau!”
Mục Chính Hi không có vì thế mà buông tay, mà hằn học nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, xem ra, cô thật sự không sợ tôi ra tay với Hạ Thị.”
CHƯƠNG 122: THƯƠNG LƯỢNG THÀNH CÔNG 2
Thấy Mục Trần điềm nhiên như vậy, chị Chương cũng không nói được gì nữa, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc này, Mục Chính Hi trực tiếp lái xe đi rồi, ngay cả cửa cũng chưa vào.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngồi ở tròn xe, nhìn Mục Chính Hi: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Hạ Tịch Nghiên, cô lừa tôi bao nhiêu lần, cô nhớ kỹ cho tôi, bây giờ, cô tốt nhất im miệng lại, nếu không, tôi thật sự không đảm bảo có bóp chết cô hay không đâu!” Mục Chính Hi lái xe, cảnh cáo.
Vì thế, Hạ Tịch Nghiên ngoan ngoãn im miệng lại.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lúc này, cô vẫn nên không mở miệng thì tốt hơn.
Chiếc xe rất nhanh chạy đến biệt thự của anh.
Hạ Tịch Nghiên biết, anh lại muốn dẫn cô trở về.
Nghĩ đến đây, cô vẫn không tránh khỏi có một chút lo lắng, dù sao Mục Chính Hi khi không còn lý trí, cô căn bản không thể ngăn cản.
Suy nghĩ một lát, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: “Mục Chính Hi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc thì như thế nào?”
Mục Chính Hi không nói chuyện.
Hạ Tịch Nghiên cau mày, cũng không biết anh đang nghĩ gì, dứt khoát không nói nữa, gặp chiêu tiếp chiêu đi!
Rất nhanh, chiếc xe đã đến trước biệt thự của Mục Chính Hi, anh xuống xe, Hạ Tịch Nghiên cũng không cần anh kéo, trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.
Không cần Mục Chính Hi mở miệng, Hạ Tịch Nghiên đi thẳng vào trong biệt thự.
Thấy dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi thật sự vừa tức vừa hận, anh cũng theo sau đi vào.
Dì Lý mở miệng, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, ngạc nhiên nói: “Cô Hạ...”
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười đi vào trong, theo sau là Mục Chính Hi.
Dì Lý càng thêm sững người.
Lúc này, sau khi Hạ Tịch Nghiên đi vào, nhìn thấy dì Lý: “Dì Lý, làm phiền dì pha hai ly cà phê giúp hai chúng cháu, cháu với tổng giám đốc Mục có chuyện cần thương lượng!”
Mục Chính Hi vừa đi vào thì nghe thấy câu này của Hạ Tịch Nghiên.
Dì Lý đứng ở đó, nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”
“Cảm ơn dì Lý!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Mục Chính Hi đứng ở đằng sau, nhìn Hạ Tịch Nghiên, tức không chỗ để xả.
“Cô cảm thấy cô vẫn là nữ chủ nhân của nơi này sao?” Mục Chính Hi nhìn cô nhấn mạnh từng chữ.
“Cho dù là khách, muốn ly cà phê không được sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
Ánh mắt sâu thẳm, dường như muốn phóng lửa, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, không nói hai lời, trực tiếp kéo cô lên lầu.
“Dì Lý, nhớ pha xong cà phê thì mang lên!” Hạ Tịch Nghiên không quên bổ sung một câu.
Dì Lý đứng ở đó, mơ màng gật đầu: “Được!”
“Không đưa lên!” Lúc này, Mục Chính Hi lạnh lùng mở miệng.
Dì Lý đứng ở đó, sau đó lại mơ màng gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Hạ Tịch Nghiên trợn mắt với Mục Chính Hi thì đã bị kéo vào trong phòng.
Rầm một tiếng, cánh cửa vô tội, lần nữa bị đá văng.
“Hạ Tịch Nghiên, cô bây giờ còn cho rằng cô là nữ chủ nhân của nơi này sao!?” Mục Chính Hi hằn học nhìn cô nói.
“Cho dù là khách, Mục Chính Hi anh cũng không cần dùng giọng điệu này!” Hạ Tịch Nghiên đáp trả lại anh.
“Giọng điệu này? Tôi không bóp chết cô đã là tốt lắm rồi!” Mục Chính Hi lạnh lùng cảnh cáo.
Hạ Tịch Nghiên: “... Bạo lực không giải quyết được vấn đề!”
Cô càng điềm tĩnh, Mục Chính Hi càng có suy nghĩ xúc động muốn hủy đi lớp mặt nạ đó của cô.
“Hạ Tịch Nghiên, cô thật sự không biết sống chết!” Mục Chính Hi nhìn cô mà nghiến răng nghiến lợi nói, đi lên, túm lấy cô.
Hạ Tịch Nghiên ngây người, nhìn anh: “Mục Chính Hi, anh làm tôi đau!”
Mục Chính Hi không có vì thế mà buông tay, mà hằn học nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, xem ra, cô thật sự không sợ tôi ra tay với Hạ Thị.”