Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-233
CHƯƠNG 234: TỚI CHẬM MỘT BƯỚC 5
CHƯƠNG 234: TỚI CHẬM MỘT BƯỚC 5
Khu Nam Sơn cách trung tâm thành phố khoảng nửa tiếng đi đường. Nhưng Mục Chính Hi chỉ dùng hai mươi phút đã đến.
Hạ Tịch Nghiên yên tĩnh ngồi bên cạnh, cô rất bất ngờ lần này Mục Chính Hi lái nhanh như vậy nhưng cô lại không hề lo lắng, sợ hãi. So với chuyện xảy ra trước đó, Hạ Tịch Nghiên bình thản hơn nhiều.
Sau khi đến bệnh viện, Mục Chính Hi lại ôm Hạ Tịch Nghiên vào bệnh viện.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, hơi nhíu mày nói: “Mục Chính Hi, tôi có thể đi...”
Mục Chính Hi nhìn cô một cái, không nói gì. Hiện tại, chỉ khi anh ôm Hạ Tịch Nghiên mới cảm nhận được cô ở bên cạnh mình.
Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ này của Mục Chính Hi cũng không nói gì nữa. Hiện tại đã sắp mười hai giờ. Hạ Tịch Nghiên lại phát hiện cho dù Mục Chính Hi đi đến đâu cũng có ưu đãi. Bao gồm cả bệnh viện. Vốn không cần phải đăng ký lấy số, nộp tiền gì đó. Chỉ cần một cuộc gọi, Hạ Tịch Nghiên lập tức được vào phòng bệnh, bác sĩ đã ở đó kiểm tra cho Hạ Tịch Nghiên. Hơn một tiếng sau mới yên tĩnh lại.
Sau khi chắc chắn Hạ Tịch Nghiên không có vết thương khác, Mục Chính Hi mới bỏ qua. Trong phòng bệnh. Hạ Tịch Nghiên ngồi phía trên, Mục Chính Hi ngồi ở bên cạnh cô.
“Tôi đã nói không sao rồi, anh làm hơi quá rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nghe vậy thì nhìn cô: “Làm hơi quá sao? Cô Hạ, em đừng quên mình vừa rời khỏi miệng hổ đó!” Làm hơi quá? Anh làm hơi quá sao?
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ Mục Chính Hi thì cũng biết anh lo lắng cho mình, cũng không cãi nhau với anh, mà là nhìn Mục Chính Hi nghiêm túc nói một câu: “Mục Chính Hi, cảm ơn anh!” Hai người quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Tịch Nghiên nghiêm túc nói với anh một câu như thế.
Mục Chính Hi cũng hơi ngây ra một lúc, sau đó mở miệng: “Hạ Tịch Nghiên, không lẽ em cho rằng một câu cảm ơn là đủ chứ?”
“Nếu không thì sao?” Hạ Tịch Nghiên chớp mắt hỏi.
Mục Chính Hi nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên thì khóe miệng cười lạnh: “Chờ em xuất viện thì chúng ta lại nói đến chuyện này!”
Anh nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng đoán được ý của Mục Chính Hi, nhưng cô cũng không vạch trần, dù sao hiện tại anh cũng không nói rõ. Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó nhớ tới gì đó nên nhìn anh: “Đúng rồi, sao anh lại xuất hiện ở chỗ đó?” Anh xuất hiện quá đúng lúc.
“Tôi đi theo ông ta đến đó, nhưng không chắc chắn em có ở bên trong hay không, cho nên gọi điện thoại thăm dò, quả nhiên em không làm tôi thất vọng!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.
Chỉ có thể nói Hạ Tịch Nghiên biết cách tận dụng cơ hội. Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại nghe không hiểu, cho rằng Mục Chính Hi đang khen ngợi mình.
“Tổng giám đốc Mục, anh đang khen ngợi tôi sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
Hai người ngồi ở đó nói chuyện thì có cảm giác sống lại ở phía sau.
“Em nói xem!?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên: “...” Nói chuyện với Mục Chính vẫn mệt mỏi như vậy.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mập mờ: “Ông ta có làm gì em không?” Mục Chính Hi hỏi.
CHƯƠNG 234: TỚI CHẬM MỘT BƯỚC 5
Khu Nam Sơn cách trung tâm thành phố khoảng nửa tiếng đi đường. Nhưng Mục Chính Hi chỉ dùng hai mươi phút đã đến.
Hạ Tịch Nghiên yên tĩnh ngồi bên cạnh, cô rất bất ngờ lần này Mục Chính Hi lái nhanh như vậy nhưng cô lại không hề lo lắng, sợ hãi. So với chuyện xảy ra trước đó, Hạ Tịch Nghiên bình thản hơn nhiều.
Sau khi đến bệnh viện, Mục Chính Hi lại ôm Hạ Tịch Nghiên vào bệnh viện.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, hơi nhíu mày nói: “Mục Chính Hi, tôi có thể đi...”
Mục Chính Hi nhìn cô một cái, không nói gì. Hiện tại, chỉ khi anh ôm Hạ Tịch Nghiên mới cảm nhận được cô ở bên cạnh mình.
Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ này của Mục Chính Hi cũng không nói gì nữa. Hiện tại đã sắp mười hai giờ. Hạ Tịch Nghiên lại phát hiện cho dù Mục Chính Hi đi đến đâu cũng có ưu đãi. Bao gồm cả bệnh viện. Vốn không cần phải đăng ký lấy số, nộp tiền gì đó. Chỉ cần một cuộc gọi, Hạ Tịch Nghiên lập tức được vào phòng bệnh, bác sĩ đã ở đó kiểm tra cho Hạ Tịch Nghiên. Hơn một tiếng sau mới yên tĩnh lại.
Sau khi chắc chắn Hạ Tịch Nghiên không có vết thương khác, Mục Chính Hi mới bỏ qua. Trong phòng bệnh. Hạ Tịch Nghiên ngồi phía trên, Mục Chính Hi ngồi ở bên cạnh cô.
“Tôi đã nói không sao rồi, anh làm hơi quá rồi!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nghe vậy thì nhìn cô: “Làm hơi quá sao? Cô Hạ, em đừng quên mình vừa rời khỏi miệng hổ đó!” Làm hơi quá? Anh làm hơi quá sao?
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Hạ Tịch Nghiên nhìn dáng vẻ Mục Chính Hi thì cũng biết anh lo lắng cho mình, cũng không cãi nhau với anh, mà là nhìn Mục Chính Hi nghiêm túc nói một câu: “Mục Chính Hi, cảm ơn anh!” Hai người quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Tịch Nghiên nghiêm túc nói với anh một câu như thế.
Mục Chính Hi cũng hơi ngây ra một lúc, sau đó mở miệng: “Hạ Tịch Nghiên, không lẽ em cho rằng một câu cảm ơn là đủ chứ?”
“Nếu không thì sao?” Hạ Tịch Nghiên chớp mắt hỏi.
Mục Chính Hi nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên thì khóe miệng cười lạnh: “Chờ em xuất viện thì chúng ta lại nói đến chuyện này!”
Anh nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng đoán được ý của Mục Chính Hi, nhưng cô cũng không vạch trần, dù sao hiện tại anh cũng không nói rõ. Hạ Tịch Nghiên gật đầu, sau đó nhớ tới gì đó nên nhìn anh: “Đúng rồi, sao anh lại xuất hiện ở chỗ đó?” Anh xuất hiện quá đúng lúc.
“Tôi đi theo ông ta đến đó, nhưng không chắc chắn em có ở bên trong hay không, cho nên gọi điện thoại thăm dò, quả nhiên em không làm tôi thất vọng!” Mục Chính Hi nhìn cô nói.
Chỉ có thể nói Hạ Tịch Nghiên biết cách tận dụng cơ hội. Nhưng Hạ Tịch Nghiên lại nghe không hiểu, cho rằng Mục Chính Hi đang khen ngợi mình.
“Tổng giám đốc Mục, anh đang khen ngợi tôi sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi.
Hai người ngồi ở đó nói chuyện thì có cảm giác sống lại ở phía sau.
“Em nói xem!?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Hạ Tịch Nghiên: “...” Nói chuyện với Mục Chính vẫn mệt mỏi như vậy.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mập mờ: “Ông ta có làm gì em không?” Mục Chính Hi hỏi.