Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-226
CHƯƠNG 227: TÌM ĐƯỢC TIN TỨC (3)
CHƯƠNG 227: TÌM ĐƯỢC TIN TỨC (3)
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Mike hỏi.
Mike biết được tình cảm của Tống Kỳ đối với Hạ Tịch Nghiên, đi theo Tống Kỳ lâu như vậy, về điểm này anh ta vẫn có thể nhìn ra được.
"Tìm cách lấy được số điện thoại của Hà Lục Nguyên!" Tống Kỳ mở miệng.
Chuyện này không khó, đều là người trong giới làm ăn muốn làm chuyện này cũng rất dễ dàng.
Mike gật đầu: "Được, tôi biết rồi!" Nói xong anh ta liền đi tìm số điện thoại của Hà Lục Nguyên.
Mấy phút sau hai người đã ngồi vào xe.
Tống Kỳ bấm một dãy số gọi đi: "A lô, chào giám đốc Lý, tôi là Tống Kỳ!"
"Giám đốc Tống? Có chuyện gì không?" Nhận được điện thoại của Tống Kỳ, giám đốc Lý đúng là hơi ngạc nhiên.
"Không có việc gì thì tôi đã không gọi điện cho ngài rồi, đương nhiên là tôi có chút chuyện nhỏ nhờ ngài giúp đỡ."
"Giám đốc Tống nói chuyện khách sáo quá có chuyện gì cậu cứ mở miệng là được!"
"Tôi muốn ngài giúp tôi định vị tìm một người!" Tống Kỳ nói.
Ờ lần gặp mặt trước, ít nhiều gì hai người cũng có trao đổi qua lại, sau đó cũng cho nhau số điện thoại liên lạc không ngờ bây giờ lại thực sự có ích.
"Chỉ chuyện này thôi sao, dễ nói. Cậu cho tôi số điện thoại của người kia, tôi sẽ lập tức cho người đi kiểm tra!"
"Được, vậy thì làm phiền giám đốc Lý, hôm nào tôi sẽ mời cơm!"
"Giám đốc Tống khách sáo rồi, chuyện này dễ như bỡn ấy mà!" giám đốc Lý nói.
Tuy giám đốc Lý lớn tuổi hơn Tống Kỳ nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, Tống Kỳ là ngôi sao tương lai của thành phố A, là người duy nhất có thể đối đầu với Mục Chính Hi. Dù thế nào ông ta cũng phải giúp việc này.
"Tôi gởi số điện thoại qua cho ngài, hy vọng ngài có thể mau chóng phát định vị của người này cho tôi."
"Tôi sẽ làm ngay!" giám đốc Lý nói.
"Ừm!" Tống Kỳ đáp một tiếng, cũng không kéo dài thời gian nữa, cúp ngay điện thoại.
Mike ở bên cạnh nhìn Tống Kỳ, có thể nhìn được anh ta rất lo lắng, rất căng thẳng.
"Tổng giám đốc, anh đừng lo lắng, tôi tin cô Hạ sẽ không có chuyện gì đâu!" Mike an ủi nói.
Ánh mắt của Tống Kỳ nhìn thẳng về phía trước, hết nghĩ tới giám đốc Hà kia lại nghĩ tới Mục Chính Hi.
"Mục Chính Hi, nếu Hạ Tịch Nghiên vì chuyện này mà xảy ra chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu." Tống Kỳ gắn từng chữ nói.
Nếu không phải do Mục Chính Hi thì Hạ Tịch Nghiên cũng sẽ không trêu chọc đến lão già đó.
Bây giờ trong chuyện này Mục Chính Hi không thoát khỏi trách nhiệm.
Mike ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng cũng không nói được gì.
Chẳng mấy chốc điện thoại của Tống Kỳ lại vang lên lần nữa, nhìn thấy dãy số kia, Tống Kỳ lập tức nghe.
"A lô, giám đốc Lý!"
"Giám đốc Tổng, đã điều tra ra được rồi. Tôi đã gởi vị trí qua điện thoại của cậu, hy vọng có thể giúp được cậu!"
"Đó là đương nhiên. Cảm ơn giám đốc Lý, hôm nào tôi sẽ mời khách. Bây giờ tôi còn có việc phải làm, không thể hàn huyên với ngài được nữa!" Tống Kỳ vô cùng căng thẳng nói.
"Được, tôi cũng không làm lỡ chuyện của cậu. Hôm nào chúng ta sẽ gặp nhau!" Ông ta nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Kỳ lập tức nhìn điện thoại nhưng khi nhìn thấy vị trí phía trên hiện rõ là quận Nam Sơn thì thậm chí anh ta chẳng hề do dự phút giây nào đã khởi động xe.
Mike cũng hơi bất ngờ. Tống Kỳ lái xe quá nhanh khiến anh ta cả kinh vội giơ tay lên cầm tay vịn bên cạnh.
Tống Kỳ lái xe cực nhanh, cho dù Mike muốn mở miệng ngăn cản nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng kia của Tống Kỳ thì hết thảy lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong.
Thế là chiếc xe phóng như bay trên đường, Mike lặng lẽ thắt dây an toàn, tay nắm chặt một bên tay vịn, tự nhủ không sao đâu, mình nhất định phải tin tưởng tài lái xe của giám đốc Tống.
Cứ một đường chạy như bay đến khu Nam Sơn như vậy.
CHƯƠNG 227: TÌM ĐƯỢC TIN TỨC (3)
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Mike hỏi.
Mike biết được tình cảm của Tống Kỳ đối với Hạ Tịch Nghiên, đi theo Tống Kỳ lâu như vậy, về điểm này anh ta vẫn có thể nhìn ra được.
"Tìm cách lấy được số điện thoại của Hà Lục Nguyên!" Tống Kỳ mở miệng.
Chuyện này không khó, đều là người trong giới làm ăn muốn làm chuyện này cũng rất dễ dàng.
Mike gật đầu: "Được, tôi biết rồi!" Nói xong anh ta liền đi tìm số điện thoại của Hà Lục Nguyên.
Mấy phút sau hai người đã ngồi vào xe.
Tống Kỳ bấm một dãy số gọi đi: "A lô, chào giám đốc Lý, tôi là Tống Kỳ!"
"Giám đốc Tống? Có chuyện gì không?" Nhận được điện thoại của Tống Kỳ, giám đốc Lý đúng là hơi ngạc nhiên.
"Không có việc gì thì tôi đã không gọi điện cho ngài rồi, đương nhiên là tôi có chút chuyện nhỏ nhờ ngài giúp đỡ."
"Giám đốc Tống nói chuyện khách sáo quá có chuyện gì cậu cứ mở miệng là được!"
"Tôi muốn ngài giúp tôi định vị tìm một người!" Tống Kỳ nói.
Ờ lần gặp mặt trước, ít nhiều gì hai người cũng có trao đổi qua lại, sau đó cũng cho nhau số điện thoại liên lạc không ngờ bây giờ lại thực sự có ích.
"Chỉ chuyện này thôi sao, dễ nói. Cậu cho tôi số điện thoại của người kia, tôi sẽ lập tức cho người đi kiểm tra!"
"Được, vậy thì làm phiền giám đốc Lý, hôm nào tôi sẽ mời cơm!"
"Giám đốc Tống khách sáo rồi, chuyện này dễ như bỡn ấy mà!" giám đốc Lý nói.
Tuy giám đốc Lý lớn tuổi hơn Tống Kỳ nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, Tống Kỳ là ngôi sao tương lai của thành phố A, là người duy nhất có thể đối đầu với Mục Chính Hi. Dù thế nào ông ta cũng phải giúp việc này.
"Tôi gởi số điện thoại qua cho ngài, hy vọng ngài có thể mau chóng phát định vị của người này cho tôi."
"Tôi sẽ làm ngay!" giám đốc Lý nói.
"Ừm!" Tống Kỳ đáp một tiếng, cũng không kéo dài thời gian nữa, cúp ngay điện thoại.
Mike ở bên cạnh nhìn Tống Kỳ, có thể nhìn được anh ta rất lo lắng, rất căng thẳng.
"Tổng giám đốc, anh đừng lo lắng, tôi tin cô Hạ sẽ không có chuyện gì đâu!" Mike an ủi nói.
Ánh mắt của Tống Kỳ nhìn thẳng về phía trước, hết nghĩ tới giám đốc Hà kia lại nghĩ tới Mục Chính Hi.
"Mục Chính Hi, nếu Hạ Tịch Nghiên vì chuyện này mà xảy ra chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu." Tống Kỳ gắn từng chữ nói.
Nếu không phải do Mục Chính Hi thì Hạ Tịch Nghiên cũng sẽ không trêu chọc đến lão già đó.
Bây giờ trong chuyện này Mục Chính Hi không thoát khỏi trách nhiệm.
Mike ở bên cạnh nhìn một hồi, cuối cùng cũng không nói được gì.
Chẳng mấy chốc điện thoại của Tống Kỳ lại vang lên lần nữa, nhìn thấy dãy số kia, Tống Kỳ lập tức nghe.
"A lô, giám đốc Lý!"
"Giám đốc Tổng, đã điều tra ra được rồi. Tôi đã gởi vị trí qua điện thoại của cậu, hy vọng có thể giúp được cậu!"
"Đó là đương nhiên. Cảm ơn giám đốc Lý, hôm nào tôi sẽ mời khách. Bây giờ tôi còn có việc phải làm, không thể hàn huyên với ngài được nữa!" Tống Kỳ vô cùng căng thẳng nói.
"Được, tôi cũng không làm lỡ chuyện của cậu. Hôm nào chúng ta sẽ gặp nhau!" Ông ta nói xong liền cúp điện thoại.
Tống Kỳ lập tức nhìn điện thoại nhưng khi nhìn thấy vị trí phía trên hiện rõ là quận Nam Sơn thì thậm chí anh ta chẳng hề do dự phút giây nào đã khởi động xe.
Mike cũng hơi bất ngờ. Tống Kỳ lái xe quá nhanh khiến anh ta cả kinh vội giơ tay lên cầm tay vịn bên cạnh.
Tống Kỳ lái xe cực nhanh, cho dù Mike muốn mở miệng ngăn cản nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng kia của Tống Kỳ thì hết thảy lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong.
Thế là chiếc xe phóng như bay trên đường, Mike lặng lẽ thắt dây an toàn, tay nắm chặt một bên tay vịn, tự nhủ không sao đâu, mình nhất định phải tin tưởng tài lái xe của giám đốc Tống.
Cứ một đường chạy như bay đến khu Nam Sơn như vậy.