Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-160
CHƯƠNG 161: BỐN NGƯỜI ĂN CƠM 4
CHƯƠNG 161: BỐN NGƯỜI ĂN CƠM 4
Nhưng...Hạ Tịch Nghiên nhíu mày. Lẽ nào hôm nay bó hoa kia không phải là anh tặng? Thấy dáng vẻ nhíu mày của Hạ Tịch Nghiên, LEO nhìn cô một cái: ''Sao thế? Không thích hoa hồng champagne à?''
Hạ Tịch Nghiên lập tức lắc đầu: ''Không phải, chỉ là hôm nay cũng có người tặng hoa hồng champagne đến công ty cho em, em cứ nghĩ là anh tặng!''
LEO ngẩn người, sau đó cười mở miệng: ''Người phụ nữ tài giỏi sẽ có rất nhiều kẻ ái mộ!'' LEO nói.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên cười cười, cũng không nói tiếp chuyện này nữa.
Lúc này, nhìn LEO lái xe, cô biết anh rất ít khi lái xe, nghĩ ngợi rồi mở miệng hỏi: ''Sao hôm nay lại tự mình lái xe thế?''
''Đi ăn với em chẳng lẽ còn phải mang theo tài xế ư?'' LEO cười nói.
Nghe vậy Hạ Tịch Nghiên cười cười, bỗng nhiên nhớ ra gì đó: ''À đúng rồi, giờ anh ở đâu thế?''
''Tạm thời đang ở trong khách sạn!''
''Không phải anh có nhà ở thành phố A ư? Sao lại phải ở khách sạn?''
''Trước mắt nhà đang sửa chữa, đợi xong rồi sẽ chuyển vào!'' LEO chậm rãi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: ''Vậy nghe ý của anh tức là thường xuyên ở lại thành phố A rồi!''
''Còn chưa chắc, có điều tạm thời chắc sẽ không rời đi!'' LEO nói từng câu từng chữ.
Nghe xong, Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
''Sao? Em không muốn anh ở lại đây lâu à?''
''Tất nhiên là không phải, chỉ là có chút ngoài ý muốn, người nhà anh đều ở nước ngoài, mình anh ở đây, em lo anh sẽ cô đơn!'' Hạ Tịch Nghiên nói.
''Nếu lo anh cô đơn thì có thể bên anh nhiều hơn!'' LEO nói.
Vừa nói xong câu này, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Hạ Tịch Nghiên nhìn LEO, LEO ngẩn người, sau đó mở miệng cười nói: ''Ý của anh là, qua thăm anh, nói chuyện với anh!'' Sau khi giải thích xong hai người đều bật cười.
''Đó là tất nhiên rồi, tuy anh cũng là người thành phố A nhưng anh không lớn lên ở đây, tất nhiên em phải chăm sóc anh thật tốt rồi!'' Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Hai năm ở Luân Đôn, cũng đều là LEO chăm sóc cô.
''Một lời đã định!'' LEO cũng không phải người khách sáo, nghe được lời hứa hẹn thì phải muốn rồi.
Hạ Tịch Nghiên cười cười gật đầu: ''Tất nhiên rồi, đối diện với một vị ân sư như vậy em nào dám chậm trễ chứ?''
Nghe được lời này của Hạ Tịch Nghiên, LEO ngẩn người, mở miệng: ''Tịch Nghiên, sau này gọi anh là Kỳ!''
''Hả?'' Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn anh: ''Vì sao?''
''Như thế mới thấy anh còn trẻ!'' LEO cười nói.
Nghe được lời giải thích, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được cười: ''Được thôi, em sẽ cố gắng thay đổi!'' LEO gật đầu.
Vì thế, hai người cười cười nói nói, vừa lái xe vừa đi về phía nhà hàng.
Sau khi đến, Hạ Tịch Nghiên mới biết, đây là nhà hàng mà cô với Mục Chính Hi ăn lần trước.
Là nhà hạng số 1 số 2 của thành phố A đi.
Xem ra những người có tiền đều thích đến đây ăn cơm.
''Sao thế? Không thích chỗ này à?'' Lúc này LEO nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: ''Không, beafsteak hảo hạng, ai không thích chứ!''
''Đã từng đến rồi à?!''
''Vâng'' Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
LEO không hỏi với ai, Hạ Tịch Nghiên cũng không giải thích.
Thực ra hai người đều biết, có thể đến đây ăn thì chắc chắn không phải người thường.
CHƯƠNG 161: BỐN NGƯỜI ĂN CƠM 4
Nhưng...Hạ Tịch Nghiên nhíu mày. Lẽ nào hôm nay bó hoa kia không phải là anh tặng? Thấy dáng vẻ nhíu mày của Hạ Tịch Nghiên, LEO nhìn cô một cái: ''Sao thế? Không thích hoa hồng champagne à?''
Hạ Tịch Nghiên lập tức lắc đầu: ''Không phải, chỉ là hôm nay cũng có người tặng hoa hồng champagne đến công ty cho em, em cứ nghĩ là anh tặng!''
LEO ngẩn người, sau đó cười mở miệng: ''Người phụ nữ tài giỏi sẽ có rất nhiều kẻ ái mộ!'' LEO nói.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên cười cười, cũng không nói tiếp chuyện này nữa.
Lúc này, nhìn LEO lái xe, cô biết anh rất ít khi lái xe, nghĩ ngợi rồi mở miệng hỏi: ''Sao hôm nay lại tự mình lái xe thế?''
''Đi ăn với em chẳng lẽ còn phải mang theo tài xế ư?'' LEO cười nói.
Nghe vậy Hạ Tịch Nghiên cười cười, bỗng nhiên nhớ ra gì đó: ''À đúng rồi, giờ anh ở đâu thế?''
''Tạm thời đang ở trong khách sạn!''
''Không phải anh có nhà ở thành phố A ư? Sao lại phải ở khách sạn?''
''Trước mắt nhà đang sửa chữa, đợi xong rồi sẽ chuyển vào!'' LEO chậm rãi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: ''Vậy nghe ý của anh tức là thường xuyên ở lại thành phố A rồi!''
''Còn chưa chắc, có điều tạm thời chắc sẽ không rời đi!'' LEO nói từng câu từng chữ.
Nghe xong, Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
''Sao? Em không muốn anh ở lại đây lâu à?''
''Tất nhiên là không phải, chỉ là có chút ngoài ý muốn, người nhà anh đều ở nước ngoài, mình anh ở đây, em lo anh sẽ cô đơn!'' Hạ Tịch Nghiên nói.
''Nếu lo anh cô đơn thì có thể bên anh nhiều hơn!'' LEO nói.
Vừa nói xong câu này, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Hạ Tịch Nghiên nhìn LEO, LEO ngẩn người, sau đó mở miệng cười nói: ''Ý của anh là, qua thăm anh, nói chuyện với anh!'' Sau khi giải thích xong hai người đều bật cười.
''Đó là tất nhiên rồi, tuy anh cũng là người thành phố A nhưng anh không lớn lên ở đây, tất nhiên em phải chăm sóc anh thật tốt rồi!'' Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Hai năm ở Luân Đôn, cũng đều là LEO chăm sóc cô.
''Một lời đã định!'' LEO cũng không phải người khách sáo, nghe được lời hứa hẹn thì phải muốn rồi.
Hạ Tịch Nghiên cười cười gật đầu: ''Tất nhiên rồi, đối diện với một vị ân sư như vậy em nào dám chậm trễ chứ?''
Nghe được lời này của Hạ Tịch Nghiên, LEO ngẩn người, mở miệng: ''Tịch Nghiên, sau này gọi anh là Kỳ!''
''Hả?'' Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn anh: ''Vì sao?''
''Như thế mới thấy anh còn trẻ!'' LEO cười nói.
Nghe được lời giải thích, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được cười: ''Được thôi, em sẽ cố gắng thay đổi!'' LEO gật đầu.
Vì thế, hai người cười cười nói nói, vừa lái xe vừa đi về phía nhà hàng.
Sau khi đến, Hạ Tịch Nghiên mới biết, đây là nhà hàng mà cô với Mục Chính Hi ăn lần trước.
Là nhà hạng số 1 số 2 của thành phố A đi.
Xem ra những người có tiền đều thích đến đây ăn cơm.
''Sao thế? Không thích chỗ này à?'' Lúc này LEO nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: ''Không, beafsteak hảo hạng, ai không thích chứ!''
''Đã từng đến rồi à?!''
''Vâng'' Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
LEO không hỏi với ai, Hạ Tịch Nghiên cũng không giải thích.
Thực ra hai người đều biết, có thể đến đây ăn thì chắc chắn không phải người thường.