Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Hạnh phúc là khi đôi ta cạnh nhau
" Có đau không? "
Bella nghe anh hỏi liền giả vờ mếu máo.
" Đau lắm...hức..."
Nhìn cô gái với đôi mắt long lanh ngấn lệ trước mặt khiến anh bất giác đau lòng.
Những chuyện đau khổ như thế một cô gái nhỏ bé yếu ớt như cô vốn không nên trải qua, nhưng tất cả cô đều đã phải chịu đựng một cách khổ tâm đau đớn.
Anh ôm chầm lấy cô, dịu dàng xoa đầu cô, chất giọng trầm ấm vang lên nhẹ như lông vũ.
" Chịu khổ cho em rồi..."
Cô dụi đầu vào cổ anh, thút thít lên tiếng.
" Em không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút, nhưng khi nhìn thấy anh, mọi phiền muộn đều đã tan biến đi hết. "
Anh khựng người lại, đẩy cô ra xa, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt nâu trầm sâu hun hút, khiến cô như đắm chìm vào đó, không thể dứt ra được.
" Bé con, lời nói của em đã làm anh..."
Gia Khánh vốn khá nhạy cảm, chỉ với một câu nói đơn giản của người mà anh yêu cũng đủ làm anh bị kích thích, kẻ dưới thân lại có dấu hiệu chuẩn bị ngóc đầu dậy.
Khuôn mặt anh ửng hồng, mập mờ dưới ánh đèn ngủ.
Lúc này cô mới nhận ra, người con trai trước mặt quả thật rất đáng yêu, rất khôi ngô.
Đúng là cô chọn không sai người, người cô yêu quả nhiên có khác...
Cô lấy hai tay véo má anh, khẽ cười.
" Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ? "
" Anh cứ như thế, em sẽ không chịu nổi mất..."
Lời vừa nói ra cô liền cảm thấy có gì đó không ổn, rất chi là sai trái!
Anh chớp mắt ngây thơ nhìn cô, lúc sau lại cười ma rãnh, tiến sát lại cô hơn.
" Vậy nói cho anh biết, nếu em chịu không nổi, em sẽ làm gì anh đây? "
Hơi thở nam tính của anh phà vào mặt, hai chóp mũi đã đụng nhau, khoảng cách giữa cả hai chỉ chừng một centimet nữa là môi chạm môi.
Cô đỏ mặt, tay chống trước ngực anh, cố gắng đẩy anh ra nhưng bất thành.
Cô mím môi, lắp bắp mãi mới ra được một câu.
" Em sẽ hiếp anh! "
Anh liếm nhẹ môi dưới, cười nham hiểm nhìn cô.
" Vậy sao? Vậy mau làm cho anh xem thử đi? Thật sự anh rất mong chờ nó. "
Cái tên đần độn biến thái này!
Anh giữ chặt lấy eo cô, kéo sát vào trong lòng mình, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Từ khi thấy cô ăn mặc quyến rũ như hôm nay, anh đã không chịu được nữa rồi, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn, giờ đây cô lại dùng những lời lẽ đó để kích thích anh, thử hỏi xem anh sẽ để yên sao?
Cô cố vùng vẫy khỏi anh nhưng chẳng thể làm được gì, anh quá mạnh!
Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé chân yếu tay mềm, làm sao có thể địch lại một chàng trai cường tráng như anh?
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, phá tan bầu không khí đầy ám muội kia.
Gia Khánh đen mặt, miễn cưỡng thả cô ra, anh bước đến nhấc máy.
" Thiếu gia, mọi sự đã làm xong đâu vào đấy hết cả rồi, chỉ chờ lệnh của anh nữa mà thôi. "
Anh bỗng nhớ đến gì đó, liền nhanh chóng đáp lời.
" Bao trọn nhà hàng X đi, tối mai đưa đến đó. "
" Nhớ kĩ, mọi chuyện phải hết sức thận trọng, không được cho ai biết. "
Đầu dây bên kia "Vâng" một tiếng rồi dập máy.
Cô đi đến bên cạnh anh, nghi hoặc hỏi.
" Có chuyện gì thế? "
Anh khẽ lắc đầu, thở dài thành tiếng.
" Chút chuyện vặt vãnh này em không cần quan tâm đến. "
Cô nhíu chặt chân mày, nheo đuôi mắt nhìn anh.
" Khánh, đừng giấu em bất cứ chuyện gì. "
Anh cười trừ, một tay bế phốc cô lên.
" Chúng ta hãy tiếp tục chuyện vừa nãy nào! "
Anh đây là đang cố lẩn tránh sang chuyện khác sao?
Có chuyện gì mà anh không thể cho cô biết?
Nếu có khó khăn gì cô cũng đều có thể giúp, nhưng tại sao anh lại chọn cách né tránh không cho cô biết?
Anh lo lắng cô sẽ có mệnh hệ gì hay lo sợ cô sẽ phá hỏng chuyện của mình?
Cô và anh tuy đã hiểu thấu tình cảm của nhau, nhưng nhiều lúc cô lại không thể hiểu nổi chàng trai này.
Mọi suy nghĩ của anh, cô đều không thể nắm bắt được.
Cô không biết anh đang nghĩ gì và làm gì tiếp theo, con người này tâm tư quá khó đoán.
Tính tình lại sáng nắng chiều mưa, khiến con người ta thật sự không thể nào nhìn thấu được.
Chuyện riêng tư của anh, nếu anh đã không muốn cho cô biết thì cũng đành thuận theo.
Cô chỉ mong anh đừng làm gì đó nguy hiểm là được.
Gia Khánh chiếm gọn lấy môi cô, bên dưới lại chuyển động không ngừng.
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau không rời trong màn đêm tĩnh mịch.
Những âm thanh ân ái đầy ám muội cứ vang vọng khắp gian phòng nhỏ.
Cả hai lại một lần nữa hòa quyện với nhau, lại một đêm nóng bỏng đầy sắc xuân.
[.....]
Cô đứng trước gương phòng tắm, nheo mắt nhìn những vết ửng đỏ trên cổ, thật sự rất muốn đấm chết anh ngay bây giờ.
Cái gì cũng phải có chừng mực, đêm qua anh cuồng nhiệt như vậy, lại tạo ra nhiều vết tích thế này, làm sao cô dám bén mảng ra đường đây?
Cắn yêu thì cũng một hai vết thôi, sao lại nhiều đến mức dù có che giấu cách mấy cũng không được?
Cô phẫn nộ bước ra khỏi phòng tắm, đi nhanh xuống lầu, gọi lớn tên anh.
" Trần Gia Khánh! "
Anh đang chiên trứng ở dưới bếp, nghe thấy vậy liền ló đầu ra.
" Sao thế? "
Cô chỉ tay vào cổ mình, uất ức nói.
" Cái này phải làm sao? Bây giờ em phải đến công ty Trần Hạo để hủy bỏ hợp đồng, anh làm vậy sao em dám đi nữa? "
Gia Khánh tay chống nạnh nhìn cô, chớp chớp mắt rồi lại nói với vẻ đầy tự hào.
" Anh cắn đẹp thế kia mà? Vết nào ra vết nấy, em lo gì chứ? Mọi người sẽ không chê bai gì đâu. "
Cô nghiến răng nhìn cái tên vô liêm sỉ trước mặt, thật không tin nổi đây là một tổng tài cao cao tại thượng ngồi trên chức vị giám đốc của một công ty tập đoàn lớn mạnh nhất nhì đất nước Úc.
Làm ra chuyện như thế này mà lại thản nhiên tán thưởng chính mình như vậy, đúng là không còn chút tự trọng gì nữa rồi!
Cô đành ngậm đắng nuốt cay mà cho qua, lại tiếp tục lên phòng sửa soạn chuẩn bị đến văn phòng của Trần Hạo.
Mười phút sau cô đã xong xuôi tất cả, xuống dưới bếp đã thấy đồ ăn đều được bày biện trên bàn, tuy chỉ là trứng chiên với bánh mì nhưng nhìn cũng khá bắt mắt.
Cô ngồi xuống đối diện anh, tay cầm lấy ổ bánh mì, từ tốn nói.
" Hôm nay còn làm cả đồ ăn sáng cho em, đúng là trưởng thành thật rồi! "
" Sắp cưới nhau rồi nên đương nhiên anh phải chăm sóc cho vợ mình một chút chứ? "
Gia Khánh hai tay chống cằm, cười tít mắt nhìn cô.
" Sau này anh sẽ còn làm nhiều món ngon hơn cho em. "
Cô vừa ăn vừa lên tiếng châm chọc.
" Thật sự em rất mong chờ nó. "
Nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, anh lại một lần nữa chìm đắm trước sự xinh đẹp kia.
Xinh đẹp cả về bề ngoài lẫn tâm hồn sâu bên trong.
Một con người thuần khiết như vậy mà lại phải chịu đựng không ít những cực khổ của trần gian.
Thật khó tin khi cô đã năm lần bảy lượt rơi vào nguy hiểm nhưng vẫn cứ lạc quan hồn nhiên hơn bao giờ hết.
Người con gái này khiến anh từng giây từng phút nhớ nhung đến, từng ngày trôi qua anh đều yêu cô hơn nữa, không muốn rời xa cũng như không muốn có ai đó cướp cô đi mất.
Anh muốn cho cô tất cả, kể cả tính mạng anh cũng có thể hy sinh vì cô.
Anh yêu cô say đắm như vậy từ khi còn bé cho đến tận thời điểm bây giờ, anh không một lần nào hắt hủi cô vì sự xấu xí, anh không bao giờ từ chối một ân huệ nguyện vọng gì của cô, anh luôn vui vẻ chấp thuận tất cả những gì cô mong muốn.
Cô thật có phúc khi gặp được người như anh, một chàng trai ấm áp hết lòng yêu thương cô.
Gia Khánh trên thân mặc tạp dề, hai tay lại bận rộn rửa bát, nhìn anh bây giờ chẳng khác nào một bà nội trợ.
Cô tiến đến ôm anh từ phía sau, thanh âm phát ra dịu ngọt dễ nghe.
" Cảm ơn anh..."
" Vì điều gì? "
" Vì đã dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất từ trước đến giờ. "
[.....]
Còn!
Bella nghe anh hỏi liền giả vờ mếu máo.
" Đau lắm...hức..."
Nhìn cô gái với đôi mắt long lanh ngấn lệ trước mặt khiến anh bất giác đau lòng.
Những chuyện đau khổ như thế một cô gái nhỏ bé yếu ớt như cô vốn không nên trải qua, nhưng tất cả cô đều đã phải chịu đựng một cách khổ tâm đau đớn.
Anh ôm chầm lấy cô, dịu dàng xoa đầu cô, chất giọng trầm ấm vang lên nhẹ như lông vũ.
" Chịu khổ cho em rồi..."
Cô dụi đầu vào cổ anh, thút thít lên tiếng.
" Em không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút, nhưng khi nhìn thấy anh, mọi phiền muộn đều đã tan biến đi hết. "
Anh khựng người lại, đẩy cô ra xa, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt nâu trầm sâu hun hút, khiến cô như đắm chìm vào đó, không thể dứt ra được.
" Bé con, lời nói của em đã làm anh..."
Gia Khánh vốn khá nhạy cảm, chỉ với một câu nói đơn giản của người mà anh yêu cũng đủ làm anh bị kích thích, kẻ dưới thân lại có dấu hiệu chuẩn bị ngóc đầu dậy.
Khuôn mặt anh ửng hồng, mập mờ dưới ánh đèn ngủ.
Lúc này cô mới nhận ra, người con trai trước mặt quả thật rất đáng yêu, rất khôi ngô.
Đúng là cô chọn không sai người, người cô yêu quả nhiên có khác...
Cô lấy hai tay véo má anh, khẽ cười.
" Sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ? "
" Anh cứ như thế, em sẽ không chịu nổi mất..."
Lời vừa nói ra cô liền cảm thấy có gì đó không ổn, rất chi là sai trái!
Anh chớp mắt ngây thơ nhìn cô, lúc sau lại cười ma rãnh, tiến sát lại cô hơn.
" Vậy nói cho anh biết, nếu em chịu không nổi, em sẽ làm gì anh đây? "
Hơi thở nam tính của anh phà vào mặt, hai chóp mũi đã đụng nhau, khoảng cách giữa cả hai chỉ chừng một centimet nữa là môi chạm môi.
Cô đỏ mặt, tay chống trước ngực anh, cố gắng đẩy anh ra nhưng bất thành.
Cô mím môi, lắp bắp mãi mới ra được một câu.
" Em sẽ hiếp anh! "
Anh liếm nhẹ môi dưới, cười nham hiểm nhìn cô.
" Vậy sao? Vậy mau làm cho anh xem thử đi? Thật sự anh rất mong chờ nó. "
Cái tên đần độn biến thái này!
Anh giữ chặt lấy eo cô, kéo sát vào trong lòng mình, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Từ khi thấy cô ăn mặc quyến rũ như hôm nay, anh đã không chịu được nữa rồi, nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn, giờ đây cô lại dùng những lời lẽ đó để kích thích anh, thử hỏi xem anh sẽ để yên sao?
Cô cố vùng vẫy khỏi anh nhưng chẳng thể làm được gì, anh quá mạnh!
Cô chỉ là một cô gái nhỏ bé chân yếu tay mềm, làm sao có thể địch lại một chàng trai cường tráng như anh?
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, phá tan bầu không khí đầy ám muội kia.
Gia Khánh đen mặt, miễn cưỡng thả cô ra, anh bước đến nhấc máy.
" Thiếu gia, mọi sự đã làm xong đâu vào đấy hết cả rồi, chỉ chờ lệnh của anh nữa mà thôi. "
Anh bỗng nhớ đến gì đó, liền nhanh chóng đáp lời.
" Bao trọn nhà hàng X đi, tối mai đưa đến đó. "
" Nhớ kĩ, mọi chuyện phải hết sức thận trọng, không được cho ai biết. "
Đầu dây bên kia "Vâng" một tiếng rồi dập máy.
Cô đi đến bên cạnh anh, nghi hoặc hỏi.
" Có chuyện gì thế? "
Anh khẽ lắc đầu, thở dài thành tiếng.
" Chút chuyện vặt vãnh này em không cần quan tâm đến. "
Cô nhíu chặt chân mày, nheo đuôi mắt nhìn anh.
" Khánh, đừng giấu em bất cứ chuyện gì. "
Anh cười trừ, một tay bế phốc cô lên.
" Chúng ta hãy tiếp tục chuyện vừa nãy nào! "
Anh đây là đang cố lẩn tránh sang chuyện khác sao?
Có chuyện gì mà anh không thể cho cô biết?
Nếu có khó khăn gì cô cũng đều có thể giúp, nhưng tại sao anh lại chọn cách né tránh không cho cô biết?
Anh lo lắng cô sẽ có mệnh hệ gì hay lo sợ cô sẽ phá hỏng chuyện của mình?
Cô và anh tuy đã hiểu thấu tình cảm của nhau, nhưng nhiều lúc cô lại không thể hiểu nổi chàng trai này.
Mọi suy nghĩ của anh, cô đều không thể nắm bắt được.
Cô không biết anh đang nghĩ gì và làm gì tiếp theo, con người này tâm tư quá khó đoán.
Tính tình lại sáng nắng chiều mưa, khiến con người ta thật sự không thể nào nhìn thấu được.
Chuyện riêng tư của anh, nếu anh đã không muốn cho cô biết thì cũng đành thuận theo.
Cô chỉ mong anh đừng làm gì đó nguy hiểm là được.
Gia Khánh chiếm gọn lấy môi cô, bên dưới lại chuyển động không ngừng.
Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau không rời trong màn đêm tĩnh mịch.
Những âm thanh ân ái đầy ám muội cứ vang vọng khắp gian phòng nhỏ.
Cả hai lại một lần nữa hòa quyện với nhau, lại một đêm nóng bỏng đầy sắc xuân.
[.....]
Cô đứng trước gương phòng tắm, nheo mắt nhìn những vết ửng đỏ trên cổ, thật sự rất muốn đấm chết anh ngay bây giờ.
Cái gì cũng phải có chừng mực, đêm qua anh cuồng nhiệt như vậy, lại tạo ra nhiều vết tích thế này, làm sao cô dám bén mảng ra đường đây?
Cắn yêu thì cũng một hai vết thôi, sao lại nhiều đến mức dù có che giấu cách mấy cũng không được?
Cô phẫn nộ bước ra khỏi phòng tắm, đi nhanh xuống lầu, gọi lớn tên anh.
" Trần Gia Khánh! "
Anh đang chiên trứng ở dưới bếp, nghe thấy vậy liền ló đầu ra.
" Sao thế? "
Cô chỉ tay vào cổ mình, uất ức nói.
" Cái này phải làm sao? Bây giờ em phải đến công ty Trần Hạo để hủy bỏ hợp đồng, anh làm vậy sao em dám đi nữa? "
Gia Khánh tay chống nạnh nhìn cô, chớp chớp mắt rồi lại nói với vẻ đầy tự hào.
" Anh cắn đẹp thế kia mà? Vết nào ra vết nấy, em lo gì chứ? Mọi người sẽ không chê bai gì đâu. "
Cô nghiến răng nhìn cái tên vô liêm sỉ trước mặt, thật không tin nổi đây là một tổng tài cao cao tại thượng ngồi trên chức vị giám đốc của một công ty tập đoàn lớn mạnh nhất nhì đất nước Úc.
Làm ra chuyện như thế này mà lại thản nhiên tán thưởng chính mình như vậy, đúng là không còn chút tự trọng gì nữa rồi!
Cô đành ngậm đắng nuốt cay mà cho qua, lại tiếp tục lên phòng sửa soạn chuẩn bị đến văn phòng của Trần Hạo.
Mười phút sau cô đã xong xuôi tất cả, xuống dưới bếp đã thấy đồ ăn đều được bày biện trên bàn, tuy chỉ là trứng chiên với bánh mì nhưng nhìn cũng khá bắt mắt.
Cô ngồi xuống đối diện anh, tay cầm lấy ổ bánh mì, từ tốn nói.
" Hôm nay còn làm cả đồ ăn sáng cho em, đúng là trưởng thành thật rồi! "
" Sắp cưới nhau rồi nên đương nhiên anh phải chăm sóc cho vợ mình một chút chứ? "
Gia Khánh hai tay chống cằm, cười tít mắt nhìn cô.
" Sau này anh sẽ còn làm nhiều món ngon hơn cho em. "
Cô vừa ăn vừa lên tiếng châm chọc.
" Thật sự em rất mong chờ nó. "
Nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, anh lại một lần nữa chìm đắm trước sự xinh đẹp kia.
Xinh đẹp cả về bề ngoài lẫn tâm hồn sâu bên trong.
Một con người thuần khiết như vậy mà lại phải chịu đựng không ít những cực khổ của trần gian.
Thật khó tin khi cô đã năm lần bảy lượt rơi vào nguy hiểm nhưng vẫn cứ lạc quan hồn nhiên hơn bao giờ hết.
Người con gái này khiến anh từng giây từng phút nhớ nhung đến, từng ngày trôi qua anh đều yêu cô hơn nữa, không muốn rời xa cũng như không muốn có ai đó cướp cô đi mất.
Anh muốn cho cô tất cả, kể cả tính mạng anh cũng có thể hy sinh vì cô.
Anh yêu cô say đắm như vậy từ khi còn bé cho đến tận thời điểm bây giờ, anh không một lần nào hắt hủi cô vì sự xấu xí, anh không bao giờ từ chối một ân huệ nguyện vọng gì của cô, anh luôn vui vẻ chấp thuận tất cả những gì cô mong muốn.
Cô thật có phúc khi gặp được người như anh, một chàng trai ấm áp hết lòng yêu thương cô.
Gia Khánh trên thân mặc tạp dề, hai tay lại bận rộn rửa bát, nhìn anh bây giờ chẳng khác nào một bà nội trợ.
Cô tiến đến ôm anh từ phía sau, thanh âm phát ra dịu ngọt dễ nghe.
" Cảm ơn anh..."
" Vì điều gì? "
" Vì đã dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất từ trước đến giờ. "
[.....]
Còn!