Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Ghen
" Nhị thiếu gia, Trần thiếu phu nhân muốn gặp anh. "
" Thiên Vân sao? "
Vương Xuân Thành gật đầu.
" Cô ta nói có chuyện gấp cần bàn bạc với anh. "
Trần Gia Khánh nhướng mày, tay khẽ đặt tập tài liệu xuống bàn.
Đột nhiên đến nhà bảo có chuyện cần gặp, ả ta đang có mưu đồ gì đây chứ?
" Gọi cô ta vào. "
Xuân Thành vâng lời rời khỏi phòng, xuống lầu.
Thiên Vân khuôn mặt hôm nay không trang điểm lòe loẹt như hằng ngày, quần áo cũng chỉnh chu kín đáo hơn hẳn.
Xuân Thành đương nhiên cảm thấy rất lạ, từ một người với vẻ ngoài hở hang màu mè như ả, sao hôm nay lại thay đổi khác thường như vậy?
" Thiếu phu nhân, mời. "
Thiên Vân cười hiền nhìn cậu, từ tốn bước lên lầu.
Sao người này nhìn quen quá?
Hình như ả đã gặp ở đâu đó rồi...
Gạt bỏ những suy nghĩ ấy, việc quan trọng bây giờ là gặp nhị thiếu gia thân yêu của ả.
Tay khẽ vặn nắm cửa bước vào, trước mắt ả là hình ảnh của một nam thần đang chú tâm vào làm việc.
Người ta hay nói, đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung vào một việc gì đó, quả đúng như vậy.
Thiên Vân chỉnh sửa lại trang phục tóc tai, nhẹ nhàng bước đến.
" Nhị thiếu gia? "
Gia Khánh ngước lên, tia khinh bỉ chạy dọc qua đáy mắt.
" Chị dâu, chị tìm tôi có chuyện gì sao? "
Ả dường như không hài lòng với cách gọi này của anh, khẽ chau mày.
" Đừng gọi tôi là chị dâu, gọi là Thiên Vân đi, cho thân mật một chút... "
Thân mật? Ả có tư cách gì mà anh phải thân mật với ả?
Ả chẳng qua là một tiểu tam phá nát gia đình người khác!
" Làm sao có thể được? Chị là chị dâu trên danh nghĩa của tôi, gọi như vậy đúng là không có phép tắc gì cả.
Nghe câu nói kia có vẻ đang nói xéo ả, ả liền chuyển đề tài.
" Thật ra hôm nay tôi đến đây là muốn nói với anh một chuyện... "
Ả vừa nói vừa tiến lại gần chỗ anh.
" Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ rằng không thể giấu mãi nên..."
Ả đứng cạnh anh, bàn tay lại không yên phận mà đặt lên vai anh.
Gia Khánh bất giác nổi hết da gà, linh cảm bất an ùa tới.
Thì ra ả đến đây để quyến rũ anh, đúng là vô liêm sỉ.
" Thật ra tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên. "
" Nhưng lúc này lại bị ràng buộc bởi cái danh Trần thiếu phu nhân, là vợ Trần Hạo, tôi..."
Gia Khánh khẽ nhếch môi, tay từ tốn đẩy ả ra xa.
" Chị dâu xin hãy tự trọng. "
" Anh không hiểu tình cảm của tôi sao? Tôi không yêu Trần Hạo, chỉ vì hắn ép tôi nên tôi mới phải làm vợ hắn. Nhưng khi gặp anh, tôi thật sự đã yêu anh! "
Anh cả kinh trước tài diễn xuất của ả, đúng là giống như trong phim, những kẻ thứ ba luôn rất phù hợp với ngành diễn viên.
" Chị..."
Không để anh kịp nói hết câu, ả bỗng ôm chầm lấy anh.
Anh bất giác đứng hình, không kịp đẩy ả ra thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Người phụ nữ xinh đẹp quen thuộc bước vào, đập vào mắt là cảnh tượng không nên thấy kia.
Bella bất ngờ nhìn anh, lúc sau vội vàng lặng lẽ rời đi nhanh chóng.
Gia Khánh đẩy mạnh ả ta ra, dường như tức đến nỗi suýt nữa tát vào mặt ả, nhưng anh đã cố kìm nén lại.
Đàn ông mà đánh phụ nữ thì khác nào một kẻ hèn?
" Tôi nhắc cho chị nhớ, chị nên yên phận với cái danh Trần thiếu phu nhân đi, nếu không có khi đến cái mạng của chị cũng không còn. "
Nói rồi anh đứng dậy rời đi.
Thiên Vân vẫn mặt dày, chạy theo ôm lấy anh từ phía sau.
" Mất đi chức thiếu phu nhân cũng được, tôi chỉ cần có anh..."
Gia Khánh cố gạt tay ả ra nhưng bất thành.
Không kìm được tức giận, anh quát lớn.
" Mẹ kiếp! Cô không biết liêm sĩ là gì sao? Đã mặt dày cướp chồng người khác, giờ còn mặt dày cấm sừng chồng mình công khai như vậy? "
Thiên Vân bất động, buông lỏng tay xuống.
Mặt ả tái mét, dường như không ngờ anh có thể nói ra những điều đó.
Anh quay lưng nhìn ả, đôi mắt sắc lạnh đến gai người.
" Từ bỏ cái ý định bẩn thỉu đó của cô đi."
Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi, để lại Thiên Vân đứng chôn chân giữa phòng.
Xuống lầu, anh liền hỏi Xuân Thành.
" Bella đâu? "
Vương Xuân Thành hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh nhẹn đáp.
" Cô ấy vừa rời đi năm phút trước... "
Lời vừa dứt cậu đã không còn thấy bóng dáng của Gia Khánh.
Anh rất sợ cô hiểu lầm, nếu như vậy khác nào khiến cô nghĩ anh cũng giống tên Trần Hạo kia?
[....]
Không nói không rằng, anh lái xe tới thẳng nhà cô.
Đường đi dường như dài thêm, khiến anh càng thêm bồn chồn.
Mãi nửa tiếng đồng hồ sau anh mới tới được nhà cô.
Đứng trước cửa, anh liên tục gõ cửa.
Năm phút sau cánh cửa bật mở, một người đàn ông lạ mặt ló đầu ra.
" Ai thế? "
Chất giọng khàn khàn của hắn vang lên, khiến anh khó chịu vô cùng.
Tên này là ai? Sao lại có thể ở trong nhà cô?
Nhìn kĩ lại mới thấy, dường như hắn còn không mặc áo!
Nghi hoặc suy luận của mình, anh kiên nhẫn nói.
" Tôi là bạn trai của Bella, anh là ai? "
Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn anh, từ bên trong nhà vọng ra một giọng nói quen thuộc.
" Ai là bạn trai của tôi chứ? "
Bella bước ra trước cửa nhà, thấy anh đôi mắt bỗng lạnh lùng hơn trước đây.
Cô nhướng mày, vừa nãy còn tình tứ với Thiên Vân sao bây giờ lại chạy đến đây tự nhận là bạn trai cô?
" Cậu Khánh, cậu đến đây làm gì? Sao không ở nhà chơi với tình yêu của cậu đi? "
Anh không trả lời câu hỏi đó mà nghi hoặc hỏi lại cô.
" Người này là ai? "
Cô nhìn người đàn ông đằng sau, rồi nhìn anh cười nhạt.
" Hắn là trai tân. "
Lời nói như tiếng sét đánh ngang tai, anh lặng người nhìn cô.
Cô vậy mà dám dẫn trai tân về nhà giữa ban ngày ban mặt thế này?
Cô không sợ có người nhìn thấy sẽ nói này nói nọ sao? Không sợ báo chí đăng bài lăng mạ cô sao?
Trên trán anh nổi đầy hắc tuyến, mặt tối sầm lại.
Lúc sau anh tức giận lôi tên đàn ông kia ra ngoài, kéo cô vào nhà đóng sầm cửa lại.
Anh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô kéo đi lên lầu.
Bella nhăn mặt khó hiểu, đau đớn cố vùng vẫy khỏi đôi bàn tay mạnh khỏe của anh.
" Anh làm cái quái gì vậy? "
Anh không buồn quay lại nhìn cô lấy một cái, vẫn hiên ngang kéo cô đi, giọng điệu chắc nịch.
" Không phải em dẫn trai tân về nhà để chơi đùa sao? Không cần đến hắn ta nữa, tôi tình nguyện làm trai tân để em chơi đùa. "
[......]
Còn!
" Thiên Vân sao? "
Vương Xuân Thành gật đầu.
" Cô ta nói có chuyện gấp cần bàn bạc với anh. "
Trần Gia Khánh nhướng mày, tay khẽ đặt tập tài liệu xuống bàn.
Đột nhiên đến nhà bảo có chuyện cần gặp, ả ta đang có mưu đồ gì đây chứ?
" Gọi cô ta vào. "
Xuân Thành vâng lời rời khỏi phòng, xuống lầu.
Thiên Vân khuôn mặt hôm nay không trang điểm lòe loẹt như hằng ngày, quần áo cũng chỉnh chu kín đáo hơn hẳn.
Xuân Thành đương nhiên cảm thấy rất lạ, từ một người với vẻ ngoài hở hang màu mè như ả, sao hôm nay lại thay đổi khác thường như vậy?
" Thiếu phu nhân, mời. "
Thiên Vân cười hiền nhìn cậu, từ tốn bước lên lầu.
Sao người này nhìn quen quá?
Hình như ả đã gặp ở đâu đó rồi...
Gạt bỏ những suy nghĩ ấy, việc quan trọng bây giờ là gặp nhị thiếu gia thân yêu của ả.
Tay khẽ vặn nắm cửa bước vào, trước mắt ả là hình ảnh của một nam thần đang chú tâm vào làm việc.
Người ta hay nói, đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung vào một việc gì đó, quả đúng như vậy.
Thiên Vân chỉnh sửa lại trang phục tóc tai, nhẹ nhàng bước đến.
" Nhị thiếu gia? "
Gia Khánh ngước lên, tia khinh bỉ chạy dọc qua đáy mắt.
" Chị dâu, chị tìm tôi có chuyện gì sao? "
Ả dường như không hài lòng với cách gọi này của anh, khẽ chau mày.
" Đừng gọi tôi là chị dâu, gọi là Thiên Vân đi, cho thân mật một chút... "
Thân mật? Ả có tư cách gì mà anh phải thân mật với ả?
Ả chẳng qua là một tiểu tam phá nát gia đình người khác!
" Làm sao có thể được? Chị là chị dâu trên danh nghĩa của tôi, gọi như vậy đúng là không có phép tắc gì cả.
Nghe câu nói kia có vẻ đang nói xéo ả, ả liền chuyển đề tài.
" Thật ra hôm nay tôi đến đây là muốn nói với anh một chuyện... "
Ả vừa nói vừa tiến lại gần chỗ anh.
" Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ rằng không thể giấu mãi nên..."
Ả đứng cạnh anh, bàn tay lại không yên phận mà đặt lên vai anh.
Gia Khánh bất giác nổi hết da gà, linh cảm bất an ùa tới.
Thì ra ả đến đây để quyến rũ anh, đúng là vô liêm sỉ.
" Thật ra tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên. "
" Nhưng lúc này lại bị ràng buộc bởi cái danh Trần thiếu phu nhân, là vợ Trần Hạo, tôi..."
Gia Khánh khẽ nhếch môi, tay từ tốn đẩy ả ra xa.
" Chị dâu xin hãy tự trọng. "
" Anh không hiểu tình cảm của tôi sao? Tôi không yêu Trần Hạo, chỉ vì hắn ép tôi nên tôi mới phải làm vợ hắn. Nhưng khi gặp anh, tôi thật sự đã yêu anh! "
Anh cả kinh trước tài diễn xuất của ả, đúng là giống như trong phim, những kẻ thứ ba luôn rất phù hợp với ngành diễn viên.
" Chị..."
Không để anh kịp nói hết câu, ả bỗng ôm chầm lấy anh.
Anh bất giác đứng hình, không kịp đẩy ả ra thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Người phụ nữ xinh đẹp quen thuộc bước vào, đập vào mắt là cảnh tượng không nên thấy kia.
Bella bất ngờ nhìn anh, lúc sau vội vàng lặng lẽ rời đi nhanh chóng.
Gia Khánh đẩy mạnh ả ta ra, dường như tức đến nỗi suýt nữa tát vào mặt ả, nhưng anh đã cố kìm nén lại.
Đàn ông mà đánh phụ nữ thì khác nào một kẻ hèn?
" Tôi nhắc cho chị nhớ, chị nên yên phận với cái danh Trần thiếu phu nhân đi, nếu không có khi đến cái mạng của chị cũng không còn. "
Nói rồi anh đứng dậy rời đi.
Thiên Vân vẫn mặt dày, chạy theo ôm lấy anh từ phía sau.
" Mất đi chức thiếu phu nhân cũng được, tôi chỉ cần có anh..."
Gia Khánh cố gạt tay ả ra nhưng bất thành.
Không kìm được tức giận, anh quát lớn.
" Mẹ kiếp! Cô không biết liêm sĩ là gì sao? Đã mặt dày cướp chồng người khác, giờ còn mặt dày cấm sừng chồng mình công khai như vậy? "
Thiên Vân bất động, buông lỏng tay xuống.
Mặt ả tái mét, dường như không ngờ anh có thể nói ra những điều đó.
Anh quay lưng nhìn ả, đôi mắt sắc lạnh đến gai người.
" Từ bỏ cái ý định bẩn thỉu đó của cô đi."
Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi, để lại Thiên Vân đứng chôn chân giữa phòng.
Xuống lầu, anh liền hỏi Xuân Thành.
" Bella đâu? "
Vương Xuân Thành hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh nhẹn đáp.
" Cô ấy vừa rời đi năm phút trước... "
Lời vừa dứt cậu đã không còn thấy bóng dáng của Gia Khánh.
Anh rất sợ cô hiểu lầm, nếu như vậy khác nào khiến cô nghĩ anh cũng giống tên Trần Hạo kia?
[....]
Không nói không rằng, anh lái xe tới thẳng nhà cô.
Đường đi dường như dài thêm, khiến anh càng thêm bồn chồn.
Mãi nửa tiếng đồng hồ sau anh mới tới được nhà cô.
Đứng trước cửa, anh liên tục gõ cửa.
Năm phút sau cánh cửa bật mở, một người đàn ông lạ mặt ló đầu ra.
" Ai thế? "
Chất giọng khàn khàn của hắn vang lên, khiến anh khó chịu vô cùng.
Tên này là ai? Sao lại có thể ở trong nhà cô?
Nhìn kĩ lại mới thấy, dường như hắn còn không mặc áo!
Nghi hoặc suy luận của mình, anh kiên nhẫn nói.
" Tôi là bạn trai của Bella, anh là ai? "
Người đàn ông kia ngạc nhiên nhìn anh, từ bên trong nhà vọng ra một giọng nói quen thuộc.
" Ai là bạn trai của tôi chứ? "
Bella bước ra trước cửa nhà, thấy anh đôi mắt bỗng lạnh lùng hơn trước đây.
Cô nhướng mày, vừa nãy còn tình tứ với Thiên Vân sao bây giờ lại chạy đến đây tự nhận là bạn trai cô?
" Cậu Khánh, cậu đến đây làm gì? Sao không ở nhà chơi với tình yêu của cậu đi? "
Anh không trả lời câu hỏi đó mà nghi hoặc hỏi lại cô.
" Người này là ai? "
Cô nhìn người đàn ông đằng sau, rồi nhìn anh cười nhạt.
" Hắn là trai tân. "
Lời nói như tiếng sét đánh ngang tai, anh lặng người nhìn cô.
Cô vậy mà dám dẫn trai tân về nhà giữa ban ngày ban mặt thế này?
Cô không sợ có người nhìn thấy sẽ nói này nói nọ sao? Không sợ báo chí đăng bài lăng mạ cô sao?
Trên trán anh nổi đầy hắc tuyến, mặt tối sầm lại.
Lúc sau anh tức giận lôi tên đàn ông kia ra ngoài, kéo cô vào nhà đóng sầm cửa lại.
Anh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô kéo đi lên lầu.
Bella nhăn mặt khó hiểu, đau đớn cố vùng vẫy khỏi đôi bàn tay mạnh khỏe của anh.
" Anh làm cái quái gì vậy? "
Anh không buồn quay lại nhìn cô lấy một cái, vẫn hiên ngang kéo cô đi, giọng điệu chắc nịch.
" Không phải em dẫn trai tân về nhà để chơi đùa sao? Không cần đến hắn ta nữa, tôi tình nguyện làm trai tân để em chơi đùa. "
[......]
Còn!