Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
CHƯƠNG 240: Ý NGHĨA ĐẶC BIỆT
CHƯƠNG 240: Ý NGHĨA ĐẶC BIỆT
Phóng viên vẫn đứng ở cửa ra vào nhảy nhót mắng, càng có nhiều người vây xem, càng hăng.
"Cô ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Liên Cẩn Hành đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi về phía cửa chính, Vy Hiên vẫn luôn nhìn theo, anh đẩy cửa đi ra ngoài, thẳng đến trước mặt người phóng viên kia.
Nhìn thấy Liên Cẩn Hành, sự kiêu căng của anh ta càng tăng lên.
Liên Cẩn Hành đốt điếu thuốc, không biết anh nói gì, khí thế của phóng viên yếu một chút, ánh mắt cũng lảng tránh, không nói một lời đứng đó rồi lập tức xoay người rời đi.
Hút xong một điếu thuốc, anh vê đầu thuốc, bắn vào thùng rác.
Sau khi trở về, vừa ngồi xuống, nhận lấy ánh mắt hỏi thâm của Vy Hiên, anh nói: "Loại chuyện này thường tôi không xử lý, bình thường đều giao cho cấp dưới làm. Cho nên..." Anh hơi ngừng lại, "Có thể sẽ có chút quá."
Vy Hiên không quá hiểu "Có chút quá" đến cùng là quá chừng nào?
Anh cúi đầu ăn cơm, không muốn nói thêm.
Như vừa rồi nói, một người làm ăn, không nên thường xuyên làm những chuyện đe dọa, mà cô dường như lại vừa thiếu anh một phần nhân tình.
Trên đường trở về, Vy Hiên móc một cuốn sổ từ trong người ra, phía trên có lịch ngày, cô dùng bút bi cẩn cẩn thận thận vẽ một vòng tròn ở ngày mười lăm tháng mười một này.
Anh nghiêng đầu nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: "Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Đồng ý với anh ba tháng...Tính từ hôm nay đến ngày mười bốn tháng hai năm sau kết thúc." Cô vừa nó vừa tưởng tượng, khóe miệng vểnh lên, thuận miệng thì thì: "Ô, ngày đó là Valentine đấy."
Thân xe đột nhiên vọt lên trước, sau đó phanh lại, xe đột ngột ngừng lại. Cơ thể Vy HIển cũng không ổn định ngã về phía trước, đầu tiền là sững sờ sau đó quay đầu nhìn anh.
"Đèn đỏ." Anh nói.
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn lên, quả thật là đèn đỏ.
Xe của anh đè lên vạch kè đường, tay cầm lấy tay lái, ngón trỏ gõ nhẹ: "Lại phải đợi 90 giây.."
Liên Cẩn Hành là loại người chưa bao giờ biết phàn nàn, càng đừng nói đến những chi tiết trong cuộc sống này. Chẳng lẽ là tâm tình không tốt? Nhưng mà mới vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Vy Hiên không lên tiếng, lúc này mới phát hiện, thì ra 90 giây, thật sự dài dằng dặc.
Điện thoại di động của cô vang lên, trong không gian tù túng yên tĩnh, vô cùng đột ngột. Vy Hiên lôi ra, nhìn thấy cái tên trên màn hình, ngón tay nhẵn mịn ngừng lại.
Là Vũ.
Cô nhíu nhíu m tâm, đầu ngón tay lướt qua cái tên trên màn hình, như mơn trớn lên mặt anh ta... Cuối cùng, vẫn quả dứt khoát để điện thoại vào trong túi.
Liên Cẩn Hành lườm một cái, giọng nói nhàn nhạt: "Vì sao không bắt máy?"
"Đợt lát nữa về gọi lại cũng giống thế." Cô nói.
Dù gì điều kiện tiên quyết vẫn là "vị hôn thê" của anh, đây là tôn trọng tối thiểu với anh. Về phần Vũ, cô sẽ nói rõ với anh ta.
Liên Cẩn Hành không nói đưa, đưa tay lấy một túi giấy đằng sau xe đưa cho cô.
"Cái gì vậy?"
Đèn xanh sáng lên. Xem chậm rãi lái đi.
"Quần áo hôm qua cô nhét ở chỗ tôi."
Đôi tay giống như thoa bơ, vừa muốn mở túi ra, đột nhiên cứng đờ.
Bầu không khí hài hòa phí hết tâm tư tạo nên lập tức bị gió lạnh đánh tan, cô quay mặt, xấu hổ không nói nên lời. Hai tay vô thức nắm chặt túi giấy, hận không thể cởi hết mấy thứ này, từng cái mặc lên người.
Anh lái xe, mắt nhìn đằng trước, tốc độ xe vững vàng hơn nhiều.
"Quần áo giặt rồi."
Vy Hiên cúi thấp đầu,thấp đến mức sắp vùi vào trong túi. "Cảm.."
Chữ "Ơn" còn lại, đầu lưỡi vẫn cứ run lên, làm thế nào cũng không phát ra tiếng. Một câu khách sáo bình thường, vậy mà cũng trở nên khó khăn.
Xe rẽ qua, anh thuần thục đánh tay lái: "Không biết quần áo là chất liệu gì, nên cũng không thể giặt máy."
Điều chỉnh lại thân xe, tiếp tục chạy thẳng tắp trên đường xe chạy: "Đều là giặt tay."
Vy Hiên chỉ nghe lỗ tai "Ong ong", lập tức cứng ngắc như một pho tượng đã, cứng ngắc ngồi đó, gương mặt trắng bệch, kinh ngạc khẽ nhếch môi, trong nháy mắt lấp đầu những chỗ trống trong não.
Cũng may, Liên Cẩn Hành nhận điện thoại, liên tiếp phát ra mệnh lệnh công việc, ngắn gọn rõ ràng.
Vy Hiên đột nhiên giống như được sạc điện, các cơ năng ngủ say trong cơ thể cùng chậm rãi khôi phục lại, gò mắt lập tức như bị thiêu đốt, túi giấy đặt trước người, cũng thành một quả bom hẹn giờ, tùy lúc cũng có thể nổ tung.
Cúp điện thoại, anh hỏi: "Hoạt động của công ty cô là đêm mai à?"
Vy Hiên không dám nhìn anh, giọng nói căng thẳng "Ừ" một tiếng, đáp xong lại vội vàng chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đến công ty, cô gần như không thể chờ được đẩy cửa xuống xe, hạ mắt, mang theo một nụ cười cứng mắt, nói với anh một tiếng: "Tạm biệt."
Quay đầu lập tức chạy chậm lên bậc thang, đi quá nhanh, không ngờ bị vấp chân, đầu ngón tay chống xuống sàn, mới miễn cường giữ được thăng bằng, không đến mức ngã sấp xuống.
Biết anh còn chưa đi, ở ngay sau lưng, đầu của Vy Hiên càng cúi thấp hơn, cấp bách muốn ra khỏi phạm vi tầm nhìn của anh.
Vào tòa nhà cô cũng chưa thể bình tĩnh lại, trên mặt vẫn luôn là trạng thái như bị lửa đốt, ngay cả hô hấp cũng nóng hôi hổi.
Cô ép mình không được suy nghĩ hình ảnh anh giặt áo quần cho cô trong đầu, trí nhớ rất lâu trước đó, đuổi cũng không đuổi đi! Nhưng hình ảnh vụn vặt giống như dự đoán, từng cái bay quá trước mắt.
Có lẽ là vì tự thôi miên chính mình, trước khi đến nhà anh, cô uống rất nhiều rượu, kết quả nôn đến rối tinh rối mù, ô uế cả một bộ quần áo.
Sau đó, trí nhớ như thủy triều, cuồn cuộn kéo đến.
Bàn tay của anh có chút cứng rắn mà ấm áp, anh thở dốc bên tai cô, còn đối với với đôi mắt đã không còn bình tĩnh bị dục vọng chiếm lấy... tất cả những thứ này, dù chỉ là một đêm trong góc nhỏ, cũng lan đến lỗ tai hồng lên, cứ thế che phủ đến cổ, khiến cho cô ngay cả cơ hội sống cũng không có.
Điện thoại lại vang lên.
Trước khi vào thang máy, cô nhận, "Alo?" Giọng của cô có chút thấp, giống như tắc cái gì trong cổ họng.
"Vì sao không nhận điện thoại của tôi?" Giọng nói của người đàn ông, vẫn bá đạo trực tiếp như vậy.
Thang máy đến, Vy Hiên bước bao, bên trong còn những người khắc, gặp cô không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.
Cô bây giờ là người nổi tiếng, cô bé lọ lem tại văn phòng, chỉ sợ không ai không biết cô. Vy Hiên xoay người, chuyện vừa rồi ở cùng với Liên Cẩn Hành cũng tạm thời không nói lên lời.
"Đang làm việc..." Không quen nói dối, đặc biệt là đối với anh ta, tầm mắt của cô vô ý thức rũ xuống, không dám nhìn đến hình bóng của mình chiếu lên cửa thang máy.
Giống như, sợ bị người khác vạch trần.
"Ồ, bây giờ ngược lại cô còn bận rộn hơn tôi đấy!" Tập Lăng Vũ cười khẽ, tâm trạng vẫn vui vẻ như buổi sáng.
Kỳ thật mặc kệ anh ta hỏi cái gì, chỉ cần cô cho một lời giải thích, anh ta sẽ tin. Sự hờn dỗi này, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong lòng Vy Hiên không thoải mái, nhưng loại chuyện này chỉ có thể giải thích trước mặt mới hiểu được. Nhưng buổi tối gặp Tuyết Chi, căn bản không có cơ hội.
Đúng lúc, đầu kia có người gọi Tập Lăng Vũ, anh ta nói: "Đêm nay có xã giao, buổi tối lại gọi điện thoại cho cô."
"Ờ." Vy Hiên không yên lòng.
Tập Lăng Vũ không vui: "Phạm Vy Hiên, cô xác định đây là ngày đầu tiên lui tới sao? Không chút nhiệt tình, điện thoại cũng không chủ động gọi một cuộc, tối thiếu, cô phải để cho tôi biết cô cũng giống như tôi, tùy thời tùy chỗ đều đang nhớ cô đấy!"
Vy Hiên ngừng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Cũng may cửa thang máy mở ra, tay cô ôm lấy ống nghe đi ra ngoài: "Nào có yêu cầu buồn nôn như vậy chứ?"
Yêu đương, cô chưa từng trải qua, cũng không nắm được cách ở cùng một chỗ với Vũ. Thời gian bọn họ ở với nhau cũng quá lâu rồi, lâu đến mức cô cho rằng không cần phải dính lại với nhau nữa. Cho nên, chỉ cần cảm giác thích lẫn nhau là được rồi.
"Buồn nôn sao? Tôi còn chưa yêu cầu cô nói càng buồn nôn hơn nữa đấy!" Tập Lăng Vũ thở dài một tiếng: "Cô dứt khoát làm tức chết tôi đi!"
Bị sự bất đắc dĩ trong miệng anh ta chọc đến bật cười, đi đến góc nhỏ không người, mặt Vy hiên đỏ hồng, không được tự nhiên lại nghiêm túc nói: "Vũ, tôi tưởng cậu biết rõ, tôi đang cố gắng thích ứng..."
Đối với một cậu bé có thể xem như là nhìn lớn lên, nói chuyện tình ý triền miên như vậy, Vy Hiên cần phải có khoảng thời gian để điều chỉnh tâm tình.
Tập Lăng Vũ tận lực đè thấp giọng, có vẻ có chút phiêu: "Vậy thì nhanh chóng thích ứng một chút, tôi sợ tôi nóng lên quá nhanh, thiêu đốt chính mình."
"Tiểu Phạm?" Sau lưng có người gọi cô.
Vy Hiên quay đầu lại, nhìn thấy là tổng biên tập, lập tức nói với người trong điện thoại: "Tôi còn có việc..."
Không đợi bên này nói xong, tổng biên tập đã bị kích động, không thể chờ đợi được hỏi: "Cô đi nói chuyện với Ngài Liên bên kia thế nào? Anh ta có đồng ý hay không?"
Vy Hiên dường như lập tức cúp điện thoại.
Nhưng mà, vẫn là muộn một bước.
Điện thoại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy, xoa xoa ốp điện thoại không hề mềm mại, bắt đầu có chút đâm tay rồi.
"Tổng giám, đã đến giờ họp rồi.." Thư kí đẩy cửa đi vào, bị anh ta như một cơn gió lớn, đụng trúng bả vai đau đớn.
"Tống giám! Ngài đi đâu? Tổng giám đốc giao cho..."
Thư Ký chạy chậm muốn theo sau, bị áo khoác tây trang bay đến trước mặt che lại đầu.
Một chiếc xe mô tô màu đen, xé gió bay qua đoạn đường phồn hoa.
Vy Hiên báo cáo với tổng biên tập, nói Liên Cẩn Hành sẽ bỏ thời gian xem xét, tổng biên tập lập tức khen ngợi cô làm tốt lắm. Vy Hiên không lưu cho mình một cơ hội sống nào.
Túi giấy đựng quần áo, bị cô bỏ vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, sau khi đóng lại lập tức dùng chìa khóa khóa lại.
Mắt không thấy tâm không phiền, lúc này mới bình tĩnh một chút.
Chị Trương bưng cốc vào phòng, lúc đi ngang qua thì nói một câu: "Tiểu Phạm, bài viết chuyển đến hộp thư của cô rồi."
"Tôi lập tức xem." Vy Hiên dứt khoát vùi đầu vào công tác, không suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa.
Dù sao, cuộc đời còn quá dài, con đường phải đi từng bước một, đi quá nhanh, ngược lại sẽ rối loạn tiết tấu phía sau.
Vùi đầu vào công việc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Điện thoại trên bàn, đột nhiên điên cuồng uốn éo rung lên.
Vy Hiên vẫn còn đang gọi điện thoại, bả vai kẹp ống nghe, sát vào gò má, cầm bút trong tay, ghi chép vào quyển sổ: "Phương thức liên lạc của ngài...Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ... Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với ngài. Tạm biệt."
Để điện thoại xuống, điên thoại trên bàn cũng yên lặng.
Cô còn chưa đi xem, điện thoại bàn lại vang lên: "Xin chào.."
Động tác của Vy Hiên ngừng lại, ngước mắt, chớp mắt kinh ngạc, không nói hai lời, cô để điện thoại xuống chạy ra khỏi văn phòng.
Dưới tòa nhà, người đến xe đi.
Vy Hiên đang tìm tìm gì đó, không rõ tại sao anh ta lại đột nhiên đến?
CHƯƠNG 240: Ý NGHĨA ĐẶC BIỆT
Phóng viên vẫn đứng ở cửa ra vào nhảy nhót mắng, càng có nhiều người vây xem, càng hăng.
"Cô ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Liên Cẩn Hành đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đi về phía cửa chính, Vy Hiên vẫn luôn nhìn theo, anh đẩy cửa đi ra ngoài, thẳng đến trước mặt người phóng viên kia.
Nhìn thấy Liên Cẩn Hành, sự kiêu căng của anh ta càng tăng lên.
Liên Cẩn Hành đốt điếu thuốc, không biết anh nói gì, khí thế của phóng viên yếu một chút, ánh mắt cũng lảng tránh, không nói một lời đứng đó rồi lập tức xoay người rời đi.
Hút xong một điếu thuốc, anh vê đầu thuốc, bắn vào thùng rác.
Sau khi trở về, vừa ngồi xuống, nhận lấy ánh mắt hỏi thâm của Vy Hiên, anh nói: "Loại chuyện này thường tôi không xử lý, bình thường đều giao cho cấp dưới làm. Cho nên..." Anh hơi ngừng lại, "Có thể sẽ có chút quá."
Vy Hiên không quá hiểu "Có chút quá" đến cùng là quá chừng nào?
Anh cúi đầu ăn cơm, không muốn nói thêm.
Như vừa rồi nói, một người làm ăn, không nên thường xuyên làm những chuyện đe dọa, mà cô dường như lại vừa thiếu anh một phần nhân tình.
Trên đường trở về, Vy Hiên móc một cuốn sổ từ trong người ra, phía trên có lịch ngày, cô dùng bút bi cẩn cẩn thận thận vẽ một vòng tròn ở ngày mười lăm tháng mười một này.
Anh nghiêng đầu nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: "Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"
"Đồng ý với anh ba tháng...Tính từ hôm nay đến ngày mười bốn tháng hai năm sau kết thúc." Cô vừa nó vừa tưởng tượng, khóe miệng vểnh lên, thuận miệng thì thì: "Ô, ngày đó là Valentine đấy."
Thân xe đột nhiên vọt lên trước, sau đó phanh lại, xe đột ngột ngừng lại. Cơ thể Vy HIển cũng không ổn định ngã về phía trước, đầu tiền là sững sờ sau đó quay đầu nhìn anh.
"Đèn đỏ." Anh nói.
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn lên, quả thật là đèn đỏ.
Xe của anh đè lên vạch kè đường, tay cầm lấy tay lái, ngón trỏ gõ nhẹ: "Lại phải đợi 90 giây.."
Liên Cẩn Hành là loại người chưa bao giờ biết phàn nàn, càng đừng nói đến những chi tiết trong cuộc sống này. Chẳng lẽ là tâm tình không tốt? Nhưng mà mới vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Vy Hiên không lên tiếng, lúc này mới phát hiện, thì ra 90 giây, thật sự dài dằng dặc.
Điện thoại di động của cô vang lên, trong không gian tù túng yên tĩnh, vô cùng đột ngột. Vy Hiên lôi ra, nhìn thấy cái tên trên màn hình, ngón tay nhẵn mịn ngừng lại.
Là Vũ.
Cô nhíu nhíu m tâm, đầu ngón tay lướt qua cái tên trên màn hình, như mơn trớn lên mặt anh ta... Cuối cùng, vẫn quả dứt khoát để điện thoại vào trong túi.
Liên Cẩn Hành lườm một cái, giọng nói nhàn nhạt: "Vì sao không bắt máy?"
"Đợt lát nữa về gọi lại cũng giống thế." Cô nói.
Dù gì điều kiện tiên quyết vẫn là "vị hôn thê" của anh, đây là tôn trọng tối thiểu với anh. Về phần Vũ, cô sẽ nói rõ với anh ta.
Liên Cẩn Hành không nói đưa, đưa tay lấy một túi giấy đằng sau xe đưa cho cô.
"Cái gì vậy?"
Đèn xanh sáng lên. Xem chậm rãi lái đi.
"Quần áo hôm qua cô nhét ở chỗ tôi."
Đôi tay giống như thoa bơ, vừa muốn mở túi ra, đột nhiên cứng đờ.
Bầu không khí hài hòa phí hết tâm tư tạo nên lập tức bị gió lạnh đánh tan, cô quay mặt, xấu hổ không nói nên lời. Hai tay vô thức nắm chặt túi giấy, hận không thể cởi hết mấy thứ này, từng cái mặc lên người.
Anh lái xe, mắt nhìn đằng trước, tốc độ xe vững vàng hơn nhiều.
"Quần áo giặt rồi."
Vy Hiên cúi thấp đầu,thấp đến mức sắp vùi vào trong túi. "Cảm.."
Chữ "Ơn" còn lại, đầu lưỡi vẫn cứ run lên, làm thế nào cũng không phát ra tiếng. Một câu khách sáo bình thường, vậy mà cũng trở nên khó khăn.
Xe rẽ qua, anh thuần thục đánh tay lái: "Không biết quần áo là chất liệu gì, nên cũng không thể giặt máy."
Điều chỉnh lại thân xe, tiếp tục chạy thẳng tắp trên đường xe chạy: "Đều là giặt tay."
Vy Hiên chỉ nghe lỗ tai "Ong ong", lập tức cứng ngắc như một pho tượng đã, cứng ngắc ngồi đó, gương mặt trắng bệch, kinh ngạc khẽ nhếch môi, trong nháy mắt lấp đầu những chỗ trống trong não.
Cũng may, Liên Cẩn Hành nhận điện thoại, liên tiếp phát ra mệnh lệnh công việc, ngắn gọn rõ ràng.
Vy Hiên đột nhiên giống như được sạc điện, các cơ năng ngủ say trong cơ thể cùng chậm rãi khôi phục lại, gò mắt lập tức như bị thiêu đốt, túi giấy đặt trước người, cũng thành một quả bom hẹn giờ, tùy lúc cũng có thể nổ tung.
Cúp điện thoại, anh hỏi: "Hoạt động của công ty cô là đêm mai à?"
Vy Hiên không dám nhìn anh, giọng nói căng thẳng "Ừ" một tiếng, đáp xong lại vội vàng chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Đến công ty, cô gần như không thể chờ được đẩy cửa xuống xe, hạ mắt, mang theo một nụ cười cứng mắt, nói với anh một tiếng: "Tạm biệt."
Quay đầu lập tức chạy chậm lên bậc thang, đi quá nhanh, không ngờ bị vấp chân, đầu ngón tay chống xuống sàn, mới miễn cường giữ được thăng bằng, không đến mức ngã sấp xuống.
Biết anh còn chưa đi, ở ngay sau lưng, đầu của Vy Hiên càng cúi thấp hơn, cấp bách muốn ra khỏi phạm vi tầm nhìn của anh.
Vào tòa nhà cô cũng chưa thể bình tĩnh lại, trên mặt vẫn luôn là trạng thái như bị lửa đốt, ngay cả hô hấp cũng nóng hôi hổi.
Cô ép mình không được suy nghĩ hình ảnh anh giặt áo quần cho cô trong đầu, trí nhớ rất lâu trước đó, đuổi cũng không đuổi đi! Nhưng hình ảnh vụn vặt giống như dự đoán, từng cái bay quá trước mắt.
Có lẽ là vì tự thôi miên chính mình, trước khi đến nhà anh, cô uống rất nhiều rượu, kết quả nôn đến rối tinh rối mù, ô uế cả một bộ quần áo.
Sau đó, trí nhớ như thủy triều, cuồn cuộn kéo đến.
Bàn tay của anh có chút cứng rắn mà ấm áp, anh thở dốc bên tai cô, còn đối với với đôi mắt đã không còn bình tĩnh bị dục vọng chiếm lấy... tất cả những thứ này, dù chỉ là một đêm trong góc nhỏ, cũng lan đến lỗ tai hồng lên, cứ thế che phủ đến cổ, khiến cho cô ngay cả cơ hội sống cũng không có.
Điện thoại lại vang lên.
Trước khi vào thang máy, cô nhận, "Alo?" Giọng của cô có chút thấp, giống như tắc cái gì trong cổ họng.
"Vì sao không nhận điện thoại của tôi?" Giọng nói của người đàn ông, vẫn bá đạo trực tiếp như vậy.
Thang máy đến, Vy Hiên bước bao, bên trong còn những người khắc, gặp cô không khỏi nhìn nhiều hơn mấy lần.
Cô bây giờ là người nổi tiếng, cô bé lọ lem tại văn phòng, chỉ sợ không ai không biết cô. Vy Hiên xoay người, chuyện vừa rồi ở cùng với Liên Cẩn Hành cũng tạm thời không nói lên lời.
"Đang làm việc..." Không quen nói dối, đặc biệt là đối với anh ta, tầm mắt của cô vô ý thức rũ xuống, không dám nhìn đến hình bóng của mình chiếu lên cửa thang máy.
Giống như, sợ bị người khác vạch trần.
"Ồ, bây giờ ngược lại cô còn bận rộn hơn tôi đấy!" Tập Lăng Vũ cười khẽ, tâm trạng vẫn vui vẻ như buổi sáng.
Kỳ thật mặc kệ anh ta hỏi cái gì, chỉ cần cô cho một lời giải thích, anh ta sẽ tin. Sự hờn dỗi này, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Trong lòng Vy Hiên không thoải mái, nhưng loại chuyện này chỉ có thể giải thích trước mặt mới hiểu được. Nhưng buổi tối gặp Tuyết Chi, căn bản không có cơ hội.
Đúng lúc, đầu kia có người gọi Tập Lăng Vũ, anh ta nói: "Đêm nay có xã giao, buổi tối lại gọi điện thoại cho cô."
"Ờ." Vy Hiên không yên lòng.
Tập Lăng Vũ không vui: "Phạm Vy Hiên, cô xác định đây là ngày đầu tiên lui tới sao? Không chút nhiệt tình, điện thoại cũng không chủ động gọi một cuộc, tối thiếu, cô phải để cho tôi biết cô cũng giống như tôi, tùy thời tùy chỗ đều đang nhớ cô đấy!"
Vy Hiên ngừng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Cũng may cửa thang máy mở ra, tay cô ôm lấy ống nghe đi ra ngoài: "Nào có yêu cầu buồn nôn như vậy chứ?"
Yêu đương, cô chưa từng trải qua, cũng không nắm được cách ở cùng một chỗ với Vũ. Thời gian bọn họ ở với nhau cũng quá lâu rồi, lâu đến mức cô cho rằng không cần phải dính lại với nhau nữa. Cho nên, chỉ cần cảm giác thích lẫn nhau là được rồi.
"Buồn nôn sao? Tôi còn chưa yêu cầu cô nói càng buồn nôn hơn nữa đấy!" Tập Lăng Vũ thở dài một tiếng: "Cô dứt khoát làm tức chết tôi đi!"
Bị sự bất đắc dĩ trong miệng anh ta chọc đến bật cười, đi đến góc nhỏ không người, mặt Vy hiên đỏ hồng, không được tự nhiên lại nghiêm túc nói: "Vũ, tôi tưởng cậu biết rõ, tôi đang cố gắng thích ứng..."
Đối với một cậu bé có thể xem như là nhìn lớn lên, nói chuyện tình ý triền miên như vậy, Vy Hiên cần phải có khoảng thời gian để điều chỉnh tâm tình.
Tập Lăng Vũ tận lực đè thấp giọng, có vẻ có chút phiêu: "Vậy thì nhanh chóng thích ứng một chút, tôi sợ tôi nóng lên quá nhanh, thiêu đốt chính mình."
"Tiểu Phạm?" Sau lưng có người gọi cô.
Vy Hiên quay đầu lại, nhìn thấy là tổng biên tập, lập tức nói với người trong điện thoại: "Tôi còn có việc..."
Không đợi bên này nói xong, tổng biên tập đã bị kích động, không thể chờ đợi được hỏi: "Cô đi nói chuyện với Ngài Liên bên kia thế nào? Anh ta có đồng ý hay không?"
Vy Hiên dường như lập tức cúp điện thoại.
Nhưng mà, vẫn là muộn một bước.
Điện thoại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy, xoa xoa ốp điện thoại không hề mềm mại, bắt đầu có chút đâm tay rồi.
"Tổng giám, đã đến giờ họp rồi.." Thư kí đẩy cửa đi vào, bị anh ta như một cơn gió lớn, đụng trúng bả vai đau đớn.
"Tống giám! Ngài đi đâu? Tổng giám đốc giao cho..."
Thư Ký chạy chậm muốn theo sau, bị áo khoác tây trang bay đến trước mặt che lại đầu.
Một chiếc xe mô tô màu đen, xé gió bay qua đoạn đường phồn hoa.
Vy Hiên báo cáo với tổng biên tập, nói Liên Cẩn Hành sẽ bỏ thời gian xem xét, tổng biên tập lập tức khen ngợi cô làm tốt lắm. Vy Hiên không lưu cho mình một cơ hội sống nào.
Túi giấy đựng quần áo, bị cô bỏ vào ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, sau khi đóng lại lập tức dùng chìa khóa khóa lại.
Mắt không thấy tâm không phiền, lúc này mới bình tĩnh một chút.
Chị Trương bưng cốc vào phòng, lúc đi ngang qua thì nói một câu: "Tiểu Phạm, bài viết chuyển đến hộp thư của cô rồi."
"Tôi lập tức xem." Vy Hiên dứt khoát vùi đầu vào công tác, không suy nghĩ mấy chuyện phiền lòng nữa.
Dù sao, cuộc đời còn quá dài, con đường phải đi từng bước một, đi quá nhanh, ngược lại sẽ rối loạn tiết tấu phía sau.
Vùi đầu vào công việc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Điện thoại trên bàn, đột nhiên điên cuồng uốn éo rung lên.
Vy Hiên vẫn còn đang gọi điện thoại, bả vai kẹp ống nghe, sát vào gò má, cầm bút trong tay, ghi chép vào quyển sổ: "Phương thức liên lạc của ngài...Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ... Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với ngài. Tạm biệt."
Để điện thoại xuống, điên thoại trên bàn cũng yên lặng.
Cô còn chưa đi xem, điện thoại bàn lại vang lên: "Xin chào.."
Động tác của Vy Hiên ngừng lại, ngước mắt, chớp mắt kinh ngạc, không nói hai lời, cô để điện thoại xuống chạy ra khỏi văn phòng.
Dưới tòa nhà, người đến xe đi.
Vy Hiên đang tìm tìm gì đó, không rõ tại sao anh ta lại đột nhiên đến?