Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Phòng trà ở không xa với phòng họp, Đường Lạc Lạc đẩy cửa đi vào, thở phào một hơi, cuối cùng cũng không bị Vương Bác mắng nữa rồi.
Cô cầm khay, lấy ly đặt lên máy pha cafe, tiện tay chọn vài món bánh ngọt, cho thêm vài khối đường vuông, vừa làm công việc chỉ dành cho nhân viên phục vụ, vừa nhỏ tiếng tự chế giễu:
- Đúng là quái lạ, đi đâu cũng làm phục vụ.
Trong quán bar là phục vụ chạy bàn, hiện tại vào bộ phận thiết kế của công ty nhà họ Mặc, cũng là làm công việc của phục vụ ....
Đường Lạc Lạc dường như bị đày đến không còn cảm xúc nữa, cũng may trái tim đủ lớn, nếu không đã khóc huhu rồi.
Cô xoay người, định cầm khay đi ra, thì nhìn thấy một anh chàng mặc đồ vest cao to lịch lãm, đang quay lưng lại với cô, có chút khó khăn trong việc tìm khối đường vuông....
Khi nãy đường vuông bên đấy chỉ còn một ít, Đường Lạc Lạc lấy tất rồi, lúc này soái ca trước mặt tìm mãi không có, cầm ly cafe mà mặt khó xử vô cùng.
- Chỗ tôi vẫn còn một ít.
Đường Lạc Lạc dùng ngón tay chọc chọc lên lưng soái ca, cầm vài khối đường ném vào các ly, chỉ duy nhất một ly không bỏ đường, đưa lượng đường dư cho cậu ta:
- Tất cả đều cho cậu.
Chẵng phải Vương Bác mắng cô mắng rất vui sao? Cho ông ta chút “đắng khổ” cũng không tệ.
Anh chàng quay người, mỉm cười với Đường Lạc Lạc:
- Cám ơn, thực tập sinh.
Khuôn mặt khi nãy còn rất điềm tĩnh của Đường Lạc Lạc, phút chốc lộ rõ thần sắc kinh nhan vô cùng.
Đúng vậy, kinh nhan.
Anh chàng trước mắt vừa tuấn tú vừa tinh tế, làn da trắng ngần, mái tóc màu nâu hạt dẻ dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, mày mắt tựa họa, lông mi dài cong vuốt, màu mắt có chút sắc nhạt, khác với màu mắt đen sẫm của Mặc Thiệu Đình, tròng mắt cậu ta ngả màu nâu nhiều hơn, đôi môi cong lên tự nhiên, phối thêm sóng mũi cao vuốt với đường cong hài hòa, đích thị là mỹ thiếu nam bước ra từ trong tranh vẽ.
Đường Lạc Lạc ngẩn người vài giây, mới hoàn hồn lại, có chút ngại ngùng cười:
- Thực tập sinh? Ừm, cứ xem là vậy! Sao cậu lại biết?
Bản thân mới đến công ty chưa bao lâu, thời gian thực tập vẫn chưa qua, vì thế, cũng được xem là thực tập sinh như cậu ta nói nhỉ?
Nụ cười anh chàng ấm áp, giọng nói cũng dịu dàng dễ nghe, tinh nghịc nhếch nhếch mày:
- Chỉ có thực tập sinh mới đến đây chuẩn bị cafe khi mọi người đang họp.
Đường Lạc Lạc cười “phụt” một tiếng:
- Đúng vậy, người ta ngồi tôi đứng, người ta bàn công việc, tôi phục vụ cafe.
Còn có thể thảm hơn nữa không?
- Sẽ ổn thôi, cố gắng vượt qua thời gian này, tất cả sẽ tốt hơn, cố lên!
Anh chàng nở nụ cười chói chang, đưa tay ra với Đường Lạc Lạc:
- Tôi là Mặc Tây Thành, rất vui được biết cô.
Mặc Tây Thành ....
Đường Lạc Lạc đảo đảo mắt, chủ quản bộ phận thiết kế là Mặc Lan, em họ của Mặc Thiệu Đình, người này cũng họ Mặc, không lẽ cũng là họ hàng của Mặc Thiệu Đình ư?
Không đâu không đâu, sao lại trùng hợp đến thế, cô gặp người nào cũng là họ hàng của chồng, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Vả lại người này đích thân đến phòng trà pha cafe, không chừng giống như bản thân vậy, đều là thực tập sinh của công ty.
Vừa nghĩ thế, Đường Lạc Lạc nhiệt tình đưa tay ra, nắm tay với cậu ta:
- Tôi là Đường Lạc Lạc, xin chỉ giáo, cậu cũng là nhân viên công ty nhà họ Mặc hả? Trong bộ phận nào thế?
Đi làm ở công ty nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc dùng tên thật của mình, không phải là Đường Phù Dung, làm vậy thứ nhất có thể không gây chú ý cho Mặc Thiệu Đình, thứ hai là được làm bản thân, trong lòng thấy thoải mái rất nhiều.
Mặc Tây Thành vừa định trả lời, một tiếng rống lớn lập tức chặn ngay lời nói của cậu, tiếng Vương Bác rống lên vọng ra từ phòng họp bên cạnh:
- Đường Lạc Lạc, cô đi pha cafe ở tận đâu hả?