Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
- Nếu như, nhất định phải tìm một công việc thì ...
Mặc Thiệu Đình chau mày, đành chấp nhận:
- Tôi có thể giới thiệu cô vào tập đoàn nhà họ Mặc, cô học khoa thiết kế, vậy thì vào bộ phận thiết kế vậy!
Tập đoàn nhà họ Mặc? Bộ phận thiết kế?
Là tép con vừa tốt nghiệp thôi mà có thể vào tập đoàn nhà họ Mặc, quả thật là miếng mồi ngon rơi từ trên trời xuống, vả lại Mặc Thiệu Đình chưa từng nói dối cô, Đường Lạc Lạc biết anh không phải đang nói đùa, nhưng, tiểu ca ca chỉ là một tài xế, sao có thể tùy tiện sắp xếp người vào tập đoàn nhà họ Mặc chứ?
- Ồ, tiểu ca ca, tôi biết anh là ai rồi!
Đường Lạc Lạc tỏ ra hiểu ý, chỉ chỉ Mặc Thiệu Đình, miệng nhỏ há thành chữ “O”
Trái tim Mặc Thiệu Đình bỗng thót lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào:
- Cô .... cô biết rồi ư?
- Đương nhiên là tôi biết rồi, tôi đâu có ngốc, như vậy mà còn không biết sao?
Đường Lạc Lạc giằng ra khỏi vòng vây của Mặc Thiệu Đình, hưng phấn nhón chân vỗ vỗ lên vai Mặc Thiệu Đình:
- Anh là tài xế nhà họ Mặc đúng không?
Mặc Thiệu Đình:
- ... ...
Đường Lạc Lạc thấy sắc mặt Mặc Thiệu Đình tối sầm, càng cảm thấy bản thân nói chính xác:
- Anh nhìn xem, anh là tài xế lái xe cho hào môn, xe nào cũng xịn cả, lại quen biết với nhóm công tử nhà giàu, chắc chắn không phải tài xế bình thường, anh còn có thể sắp xêp tôi vào làm việc trong tập đoàn nhà họ Mặc, nên tôi biết, anh nhất định là tài xế của nhà họ Mặc, tôi thông minh chưa?
Mặc Thiệu Đình: Cô thấy vui là được.
- Việc ở đây cô không cần lo nữa, cứ giao cho tôi, về nhà đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai có mặt ở tập đoàn nhà họ Mặc.
Mặc Thiệu Đình cạn lời day day hai bên thái dương, đúng là đầu hàng tiểu nha đầu này luôn.
- Ồ.
Đường Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu, ngước đầu nhìn Mặc Thiệu Đình, có chút lưỡng lự:
- Cái đó ... cám ơn anh, tiểu ca ca, lúc nào cũng giúp tôi, anh yên tâm, tôi vào tập đoàn nhà họ Mặc rồi, nhất định sẽ nổ lực kiếm tiền, nhanh chóng trả nợ cho anh .... sau đó ... có một việc, tôi muốn, muốn hỏi anh ....
Mặc Thiệu Đình nhếch mày:
- Việc gì?
Hai tay Đường Lạc Lạc để sau lưng, mở to mắt dè dặt, giống như học sinh bị phạt đứng vậy:
- Khi nãy, khi nãy cô gái xinh đẹp muốn đánh tôi kia, có phải là ... của anh ...
Cũng khó trách Đường Lạc Lạc suy nghĩ, Lâm Uyển Du vừa nãy có cử chỉ quá thân mật với Mặc Thiệu Đình, trước đó gọi điện cho Mặc Thiệu Đình còn bị ngăn cản qua một lần, cô cứ thấy vấn đề này mà không hỏi rõ thì trong lòng không thoải mái.
- Bạn gái?
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ không lẽ tiểu nha đầu thấy ghen sao?
Quả nhiên, ba từ này tuy mang khẩu khí nghi vấn, nhưng khuôn mặt nhỏ của Đường Lạc Lạc bỗng chốc tối sầm lại, cúi đầu lẩm bẩm một mình:
- Là bạn gái thật sao ....?
Thì ra, tiểu ca ca thật sự đã có bạn gái rồi ... Lâm Uyển Du đó tìm đến làm khó mình cũng có thể giải thích rồi.
Vậy sau này .... không thể không giữ khoảng cách với tiểu ca ca rồi ....
Cô cằn chặt môi, trong lòng không biết vì sao, cảm xúc khó chịu từng cơn từng cơn dâng trào.
Khó chịu chết đi được.
- Đó không phải là bạn gái của tôi.
Mặc Thiệu Đình thấy bộ dạng muốn khóc của Đường Lạc Lạc, không kiềm được vò vò lên đầu cô, giọng điệu có chút trêu ghẹo và đùa cợt:
- Tôi vẫn chưa có bạn gái, không biết cô có phiền khi giúp tôi lấp đi khoảng trống đó không?
- Không dám đâu!
Đường Lạc Lạc vui mừng ngẩn đầu lên, khóe mắt còn rưng rưng nước mắt, mặt đỏ bừng, nói xong câu này là hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, chạy ra khỏi vài bước, rồi lại chạy về bổ sung thêm một câu:
- Tôi chỉ buột miệng hỏi thế thôi.
Mặc Thiệu Đình vẫy tay với cô, khuôn mặt lộ rõ sự cưng chiều:
- Không sao, tôi cũng buột miệng trả lời thôi.
Nhìn thấy bóng dàng nhỏ nhoi của Đường Lạc Lạc biến mất ở cuối hành lang, trong lòng Mặc Thiệu Đình dấy lên cảm xúc ngọt ngào chưa từng có, cô dâu nhỏ khiến anh kháng cự ngay từ ban đầu này, không biết từ lúc nào đã trở thành sự tồn tại đặc biệt trong thâm tâm anh rồi.