- Đúng rồi, bạn học của cô, sao lại gọi cô là Lạc Lạc vậy?
Trước khi đi, Mặc Thiệu Đình có chút thắc mắc muốn hỏi:
- Tên cô không phải là Đường Phù Dung sao?
Hôn lễ lớn của Mặc Thiệu Đình, S thị không ai không biết, tên của cô dâu tất nhiên cũng không ít người biết đến, Đường Lạc Lạc ngớ người một giây, có chút chột dạ sợ tiểu ca ca phát hiện bản thân thay thế chị gái kết hôn, chỉ biết ậm ờ trả lời:
- Đó là biệt danh của tôi, được rồi, tôi vào trong nhé!
Nói xong, liền tung tăng nhảy nhót chạy vào trong biệt thự nhà họ Mặc, chạy về phòng vùi đầu lên tấm giường mềm mại của cô, rút điện thoại ra, bấm chấp nhận kết bạn nhận được từ tối qua của Mặc Thiệu Đình, nhìn thấy tên trên màn hình ----- “tiểu ca ca”, không kiềm được trong lòng thấy ngọt ngào.
Cái tên wechat này, là anh ấy vì mình mà đăng ký chăng? Nói đi nói lại, bản thân cũng ngốc thật, không ngờ trước giờ cũng không hỏi tiếu ca ca, tên anh ấy là gì.
Cô điêu luyện dùng ngón tay gõ chữ trên màn hình: “Tiểu ca ca, ảnh đại diện wechat của anh đâu?
Một hồi sau, màn hình lóe sáng, Đường Lạc Lạc vội mở to mắt nhìn, đối phương gửi qua một biểu cảm khóc lóc: “không có ảnh”.
Đường Lạc Lạc vội vàng gửi tấm ảnh cô chụp Mặc Thiệu Đình cho anh: “Dùng ảnh này”.
Sau đó hồi hộp nắm chặt điện thoại, không dám chớp mắt, cho đến khi thấy ảnh đại diện của Mặc Thiệu Đình đổi thành ảnh mà cô gửi đi, mới vui vẻ mà cười lên.
Cũng không biết sao lại thấy vui như thế, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tinh tế của Mặc Thiệu Đình trong ảnh, đáy mắt có ý cười nhẹ nhàng và dịu dàng, trong lòng cô giống như nở ra một đóa hoa vậy, đẹp ngọt ngào lắm!
Nhớ lại tất cả những gì Mặc Thiệu Đình làm cho cô ngày hôm nay, Đường Lạc Lạc không nhịn được ôm lấy mặt, lăn qua lăn lại trên giường, hai gò má nóng bừng.
Sau một hối lâu loay hoay, mới nhớ ra một vần đề thực tế, bản thân còn nợ tiểu ca ca ba trăm triệu đó, trước mắt thì cô chưa tốt nghiệp, biết đi đâu kiếm tiền trả anh ấy bây giờ?
Tiểu ca ca giúp đỡ cô nhiều lần, cô nợ tiền anh mãi không trả, cũng không hay lắm!
Vừa nghĩ đến đây, Đường Lạc Lạc đứng ngồi không yên, bước ra khỏi phòng bước xuống lầu, tìm thấy má Vương đang chuẩn bị bữa tối:
- Má Vương, gần đây tôi có thể sẽ về trễ chút xíu, sắp tốt nghiệp rồi, tôi muốn tìm việc làm thêm, má Vương đừng lo lắng cho tôi nha!
Má Vương đang làm theo menu định sẵn của Mặc Thiệu Đình cho Đường Lạc Lạc, đang cẩn thận tỉ mỉ dặn dò bếp trưởng trong bếp, nghe những lời này, vội kéo tay Đường Lạc Lạc sang một bên:
- Phu nhân, cô đừng bướng bỉnh thế! Cô là phu nhân của nhà họ Mặc, không cần đi làm thêm gì đâu! Là do lỗi của tôi, đây là thẻ mà cậu chủ cho cô, mấy ngày nay cô bận bịu quá tôi cũng không có thời gian đưa cho cô.
Nói xong, vội rút ra một tấm thẻ vang, nhét vào tay Đường Lạc Lạc:
- Trong thẻ không có giới hạn hạn mức, cậu chủ nói rồi, phu nhân có thể tùy tiện cà.
Đường Lạc Lạc như bỏng tay vậy lui về sau một bước, vội vẫy vẫy tay:
- Không cần không cần, tôi thích đi làm thêm, cái này tôi không cần.
Cô còn muốn sớm ly hôn với Mặc Thiệu Đình cơ, sao có thể nhận thẻ của Mặc Thiệu Đình chứ?
Ăn ở của người ta đã thấy dẻo miệng rồi, nếu như còn cà nát thẻ của Mặc Thiệu Đình, hôn nhân này sao còn ly được chứ?
Đường Lạc Lạc tuy thích tiền, nhưng nếu tiền này phải trả giá bằng sự tự do của cô, không cần cũng đúng.
Nhìn thấy Đường Lạc Lạc nhanh chóng bỏ chạy đi, má Vương cầm trên tay tấm thẻ mà đầu óc mụ mẫm luôn, thời buổi này, thế đạo này, vẫn còn người từ chối thẻ vàng sao? Cúi đầu nhìn bề mặt ánh kim lấp lánh sắc vàng, má Vương chậc chậc thấy lạ:
- Thẻ này, cũng không có độc, cũng không cắn tay mà ....
Đường Lạc Lạc bắt đầu tìm công việc làm thêm rồi.
Tuy cô tốt nghiệp khoa thiết kế của trường đại học chính quy, nhưng vẫn chưa cầm trên tay bằng tốt nghiệp, cộng thêm kinh nghiệm làm việc không đủ, tìm hết vài ngày, Đường Lạc Lạc mới tìm được ở một quán bar cao cấp, một công việc của phục vụ chạy bàn.
Bình luận facebook