Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
61161.
Mặc Tây Thành đẩy cửa ra, liền thấy Mặc Thiệu Đình ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu giở đọc tài liệu, lúc này cả phòng làm việc tổng giám đốc rộng lớn chỉ có cậu và Mặc Thiệu Đình, Tần Việt cũng không ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình nghe thấy tiếng gõ cửa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Tây Thành, trên mặt bình tĩnh lạ thường, hầu như không có chút gợn sóng, lạnh nhạt nói một câu.
- Em đến rồi.
- Ừm.
Mặc Tây Thành quay người đóng cửa lại, đi về phía Mặc Thiệu Đình.
Tình cảm giữa hai anh em đã từng tốt đẹp bao nhiêu, sau khi trải qua bao nhiêu biến cố và xích mích, cảm giác lúc này lại ngượng ngùng bấy nhiêu, đừng nhắc mục đích gặp mặt hôm nay, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Là phải từng bước tiếp nhận nhà họ Mặc từ tay Mặc Thiệu Đình – nơi mà Mặc Thiệu Đình quản lý năm năm trời, cuối cùng cũng đưa vào nề nếp.
Sự ngại ngùng và bất an của Mặc Tây Thành, một nửa đến từ sự không nhẫn tâm, một nửa đến từ việc chưa xứng đáng.
Mặc Thiệu Đình đem mấy phần văn kiện cuối cùng, liên thông với một số usb hợp đồng quan trọng, đồng loạt nhét vào một két sắt tinh tế, sắc mặt vẫn như thường ngẩng đầu lên, đứng dậy, đưa cho Mặc Tây Thành.
- Đây là một bộ phận tài liệu và hợp đồng của nhà họ Mặc, còn có một số đồ đạc, chỉnh sửa xong anh sẽ giao cho em, em nắm bắt thời gian làm quen một chút, tranh thủ trong một hai tháng này, anh sẽ mang cả nhà họ Mặc đều giao cho em.
Một hai tháng?
Mặc Tây Thành không ngờ Mặc Thiệu Đình lại buông tay nhanh như vậy, giống như sớm đã có ý định như vậy rồi, nhịn không được nói.
- Kho hàng Thanh Long đó…
- Vì vậy anh mới muốn em sớm làm quen hoàn cảnh, làm quen với nghiệp vụ của công ty.
Mặc Thiệu Đình đưa tay vỗ vào vai Mặc Tây Thành.
- Mấy thứ này em sớm đã phải biết, chi bằng học sớm một chút, cũng để mẹ yên tâm.
Nhắc đến La Nhã, Mặc Tây Thành nhếch miệng, có chút áy náy nói.
- Anh hai, em biết anh bỏ ra rất nhiều cho công ty, quyết định của mẹ, thực sự là qua vội vã quá không nghĩ cho anh rồi, nhưng anh yên tâm, sau khi em tiếp quản công ty, nhất định sẽ làm cho công ty ngày càng phát triển, còn cổ phần của anh trong công ty, em sẽ không thu mua, anh vĩnh viễn là cổ đông của nhà họ Mặc…
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, dưới ánh mắt thoáng qua nét dịu dàng, từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa anh và Mặc Thiệu Đình, thân thiết hơn nhiều so với La Nhã, nếu như sau này không phải vì Đường Lạc Lạc, có lẽ bọn họ bây giờ vẫn là một cặp anh em tốt không có chuyện gì không nói được.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Bây giờ Mặc Tây Thành tràn đầy áy náy với anh, hứa bao nhiêu điều với anh, chẳng qua là vẫn chưa tiếp quản nhà họ Mặc, chưa từng nếm trải qua mùi vị quyền lực, một khi thật sự ngồi vững vào vị trí người kế thừa nhà họ Mặc, sợ là đối với anh sẽ không còn nhiều tình nghĩa như vậy nữa, nhưng thật lòng một phút một giây, cũng là thật lòng.
Mặc Thiệu Đình gật đầu.
- Anh tin em, nhưng cổ phần của nhà họ Mặc, anh không định để lại thứ gì, vẫn là bán cho em vậy.
- Anh…
Mặc Tây Thành thực sự nghi ngờ bản thân nghe lầm rồi, nhà họ Mặc đang ngày một phát triển, cổ phần của nhà họ Mặc rất có giá trị trên thị trường, có rất nhiều người giành nhau sứt đầu mẻ trán cũng không có được, lúc này Mặc Thiệu Đình chỉ động giao nhà họ Mặc đến tay mình, đồng thời bỏ hết tất cả cổ phần trong tay, cho dù là sự tính nhiệm giữa anh em với nhau, khó tránh cũng có chút khiến người khác khó lý giải.
- Từ giờ anh không nợ Mặc gia thứ gì nữa, chăm sóc mẹ thật tốt.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, ánh mắt lấp lánh chút bất lực và bi thương, nụ cười trên khoé miệng hơi cứng lại.
Có một người đàn ông, có tầm nhìn xa trông rộng quyết đoán, nổi bật thế nào đi chăng nữa, trước tiên cũng là một con người, con người thì cần tình thân ấm áp.
Mà ở điểm này, Mặc Thiệu Đình thừa nhận mình là một kẻ thất bại.
Từ lúc sớm bắt đầu khao khát đối với tình thân, đến bây giờ, đối với La Nhã đã hoàn toàn thất vọng, việc anh có thể làm được, là tận lực báo đáp côn ơn nuôi dưỡng của Mặc gia, La Nhã có Mặc Tây Thành là đủ rồi.
Dù không có sự ấm áp của tình thân, cũng không muốn vì gia nghiệp mà trở mặt thành thù.
- Anh…
Ánh mắt Mặc Tây Thành lấp lánh, lời nói đến bên miệng lại thôi, bí mật giữ trong lòng nhiều năm nay, thời khắc này xém chút nữa buột miệng nói ra, nhưng mà…
Nói ra thì Mặc Thiệu Đình sẽ dễ chịu một chút hơn sao?
Chỉ sẽ càng lún sâu vào tình trạng đau khổ hơn thôi.
Có một số chuyện, không biết sẽ tốt hơn.
Mặc Tây Thành thở dài một tiếng, vốn muốn mở miệng an ủi một chút, nói mấy lời an ủi như mẹ thực sự cũng quan tâm anh kiểu đấy, nhưng liên tưởng đến những việc làm của La Nhã, mấy lời này thực sự nói không ra.
Khoảng thời gian năm năm, trước khi La Nhã làm loạn, tất cả mọi người đều tưởng rằng, Mặc Thiệu Đình là người thừa kế của nhà họ Mặc ván đã đóng thuyền, nhưng bây giờ, muốn Mặc Thiệu Đình phải tận tay mang nhà họ Mặc tự tay quản lý năm năm trời chắp tay dâng lên, đổi lại là bất kỳ người nào, trong lòng cũng uất ức bất bình thôi.
Mặc Thiệu Đình lại cứ lập tức đồng ý, không hề dây dưa, thực sự tận tình tận nghĩa.
Chỉ là, lớp phủ mỏng như tờ giấy ấy, có lẽ chưa từng tồn tại tình cảm mẹ con ruột thịt, cũng không sót lại thứ gì nữa.
Đôi mắt Mặc Thiệu Đình nhìn Mặc Tây Thành, khoé miệng hơi cong lên thành một nụ cười, thần sắc lại tràn đầy nghiêm tức và kiên định.
- Đừng nói nhiều nữa, anh đều hiểu.
Mặc Tây Thành gật đầu, quay người cầm lấy két sắt trong tay, đến trước cửa, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại, kiềm nén nửa ngày trời.
- Anh hai, nếu như có ngày anh và Lạc Lạc chia tay rồi, em có phải có thể theo đuổi cô ấy không?
Suy cho cùng, trong lòng trước sau có chút cảm giác tội lỗi.
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, gật đầu.
- Được, nếu như ngày nào Lạc Lạc và anh không bên nhau nữa, em có thể theo đuổi.
Nhưng sẽ có ngày đó sao?
Không thể nào đâu.
Trò chơi trên câu chữ, Mặc Thiệu Đình bỏ xa Mặc Tây Thành.
Đôi mắt Mặc Tây Thành lấp lánh.
- Thật sao? Cảm ơn anh.
Nói xong tâm trạng vui vẻ quay người đi.
Với góc nhìn của cậu, cảm tình của hai người xuất hiện rạn nứt, đường ai nấy đi là chuyện sớm muộn, hôm đó bắt gặp Đường Lạc Lạc, không phải còn nói dọn khỏi nhà hai người hay sao?
Bây giờ là lúc tâm trạng Đường Lạc Lạc suy sụp nhất, bản thân nên quan tâm Lạc Lạc thật tốt, mới có cơ hội thừa nước đục thả câu, nhưng trước mắt lúc này, dù sao cũng phải đem tin mình được lên chức, nói cho La Nhã mới được.
Nghĩ đến tất cả mọi thứ La Nhã làm cho mình, Mặc Tây Thành nhếch môi, trong lòng cảm thấy sự áy náy với Mặc Thiệu Đình, nhưng mà…
Mặc Thiệu Đình dù sao cũng không phải con ruột của La Nhã.
Bí mật này ẩn giấu trong lòng cậu rất nhiều rất nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không muốn nói cho Mặc Thiệu Đình, dù có nói ra, cũng chỉ càng gia tăng nỗi đau của Mặc Thiệu Đình.
Mọi việc làm của La Nhã, thực sự nói rõ rồi, chẳng qua là đang lót đường cho con trai mình, mà Mặc gia nuôi dưỡng Mặc Thiệu Đình nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ anh làm cho nhà họ Mặc, chỉ xem như báo đáp thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mặc Tây Thành cuối cùng cũng dễ chịu một chút, cầm lấy két sắt, tiếp tục đi khỏi toà nhà văn phòng của nhà họ Mặc, đi thẳng đến biệt thự Mặc gia.
Đúng như dự đoán của Mặc Tây Thành, La Nhã lúc này đang trong phòng ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi, bà không thích ánh nắng chói chang rọi vào trong nhà, vì vậy cửa sổ trong phòng đều đóng kín, rèm cửa bằng tránh nắng lông ngỗng màu đỏ rượu cản hết mọi ánh sáng từ bên ngoài, chặn chặt chẽ, La Nhã nằm nghiêng trên giường, cau mày xoa xoa trán mình.
Từ khi Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc dọn đi, biệt thự Mặc gia chỉ còn mình bà, bình thường ra ngoài dạo chơi đánh bài, trông ngày tháng vẫn không thay đổi, nhưng có trời mới biết, mỗi ngày bà đều vắt hết chất xám suy nghĩ, làm thế nào mới có thể lấy lại quyền chủ động lần nữa, khiến Mặc Thiệu Đình nhường ra nhà họ Mặc.
Nhan sắc dù có chăm sóc tươi trẻ tao nhã đến đâu, rốt cuộc bà cũng đã có tuổi rồi, nghĩ ngợi nhiều một chút, đầu óc sẽ đau muốn chết.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, La Nhã bực bội trả lời.
- Ai? Tôi nói không muốn ăn, đừng làm phiền tôi!
- Mẹ, là con.
Giọng nói Mặc Tây Thành vang lên, ánh mắt lạnh lùng buồn bã thoáng qua chút ánh sáng, đứng dậy mở cửa phòng ra, bà nhìn con trai ở cửa lộ ra một nụ cười.
- Tây Thành, sao con đến đây, bây giờ là giờ làm việc, công ty cho nghỉ sao?
Mặc Tây Thành mỉm cười, vừa đi vào phòng ngủ, vừa tìm đến chiếc sô-pha trong phòng La Nhã ngồi xuống, mang két sắt trong tay để trên bàn.
- Đây là một số hợp đồng quan trọng và tài sản cố định của nhà họ Mặc, hôm nay anh giao cho con.
- Mặc Thiệu Đình cho sao?
La Nhã vui mừng ra mặt, ngàn lần không ngờ tới sau một trận cãi nhau ầm ĩ, Mặc Thiệu Đình vẫn giao nhà họ Mặc đến tay Mặc Tây Thành, vội đến trước bàn, mang nụ cười kinh ngạc và vui vẻ hỏi.
- Mật mã là gì?
- Sinh nhật con.
Mặc Tây Thành nhìn La Nhã mở két sắt ra, kiểm tra xem mọi thứ ở trong.
- Đây chỉ là một phần, anh con nói sau này sẽ từ từ đưa hết cho con, nhà họ Mặc anh ấy không cần, mẹ, con thấy anh con thật lòng muốn giao nhà họ Mặc cho con, anh ấy không phải loại người hay giở những trò âm mưu quỷ kế, mẹ nên đối xử tốt với anh ấy một chút.
La Nhã quan sát hợp đồng nhà đất trong két sắt, ánh mắt hiện ra vẻ được như ý nguyện, đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, cho dù không vừa ý thế nào đi chăng nữa, cũng ít nhiều hiểu rõ, Mặc Thiệu Đình nói tình nguyện mang nhà họ Mặc giao cho Mặc Tây Thành, đây tuyệt đối không phải là giả.
Chuyện lá mặt lá trái, Mặc Thiệu Đình trước giờ chưa từng làm qua.
Nhưng mất đi nhà họ Mặc, thì coi như mất đi khả năng hô mưa gọi gió, Mặc Thiệu Đình thông minh nhìn xa trông rộng, sao có thể buông tay không nhà họ Mặc như thế?
Thật sự chỉ vì tình thân của anh đối với Mặc Tây Thành?
Mà Mặc Thiệu Đình, lại không phải loại người cam tâm tuỳ ý để người khác điều khiển…
Từ lúc bản thân để lộ ý đồ muốn Mặc Tây Thành tiếp quản nhà họ Mặc, biểu hiện của Mặc Thiệu Đình thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng, một chút do dự và không cam lòng cũng không có, thực sự tích cực hưởng ứng.
La Nhã suy từ bụng ta ra bụng người, không nghĩ đến trên thế giới này sẽ có người dại đến bước đường này.
Bà lạnh lùng hừ một tiếng.
- Con làm sao biết nó có thật lòng hay không? Hễ quá mức hào phòng, hoặc là sớm đã chuẩn bị đường lui, hoặc là đặt một cái bẫy, con vẫn nên đề phòng nó nhiều một chút, biết chưa?
- Biết rồi.
Mặc Tây Thành đặt hai tay lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, uể oải trả lời một câu, đưa mắt nhìn thấy La Nhã hình như tâm trạng không tệ, không nhịn được mở miệng.
- Mẹ, nếu bây giờ thứ mẹ muốn đã sắp đến tay rồi, mẹ cũng đồng ý với con một chuyện được không?Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Mặc Tây Thành đẩy cửa ra, liền thấy Mặc Thiệu Đình ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu giở đọc tài liệu, lúc này cả phòng làm việc tổng giám đốc rộng lớn chỉ có cậu và Mặc Thiệu Đình, Tần Việt cũng không ở bên cạnh Mặc Thiệu Đình, Mặc Thiệu Đình nghe thấy tiếng gõ cửa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mặc Tây Thành, trên mặt bình tĩnh lạ thường, hầu như không có chút gợn sóng, lạnh nhạt nói một câu.
- Em đến rồi.
- Ừm.
Mặc Tây Thành quay người đóng cửa lại, đi về phía Mặc Thiệu Đình.
Tình cảm giữa hai anh em đã từng tốt đẹp bao nhiêu, sau khi trải qua bao nhiêu biến cố và xích mích, cảm giác lúc này lại ngượng ngùng bấy nhiêu, đừng nhắc mục đích gặp mặt hôm nay, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Là phải từng bước tiếp nhận nhà họ Mặc từ tay Mặc Thiệu Đình – nơi mà Mặc Thiệu Đình quản lý năm năm trời, cuối cùng cũng đưa vào nề nếp.
Sự ngại ngùng và bất an của Mặc Tây Thành, một nửa đến từ sự không nhẫn tâm, một nửa đến từ việc chưa xứng đáng.
Mặc Thiệu Đình đem mấy phần văn kiện cuối cùng, liên thông với một số usb hợp đồng quan trọng, đồng loạt nhét vào một két sắt tinh tế, sắc mặt vẫn như thường ngẩng đầu lên, đứng dậy, đưa cho Mặc Tây Thành.
- Đây là một bộ phận tài liệu và hợp đồng của nhà họ Mặc, còn có một số đồ đạc, chỉnh sửa xong anh sẽ giao cho em, em nắm bắt thời gian làm quen một chút, tranh thủ trong một hai tháng này, anh sẽ mang cả nhà họ Mặc đều giao cho em.
Một hai tháng?
Mặc Tây Thành không ngờ Mặc Thiệu Đình lại buông tay nhanh như vậy, giống như sớm đã có ý định như vậy rồi, nhịn không được nói.
- Kho hàng Thanh Long đó…
- Vì vậy anh mới muốn em sớm làm quen hoàn cảnh, làm quen với nghiệp vụ của công ty.
Mặc Thiệu Đình đưa tay vỗ vào vai Mặc Tây Thành.
- Mấy thứ này em sớm đã phải biết, chi bằng học sớm một chút, cũng để mẹ yên tâm.
Nhắc đến La Nhã, Mặc Tây Thành nhếch miệng, có chút áy náy nói.
- Anh hai, em biết anh bỏ ra rất nhiều cho công ty, quyết định của mẹ, thực sự là qua vội vã quá không nghĩ cho anh rồi, nhưng anh yên tâm, sau khi em tiếp quản công ty, nhất định sẽ làm cho công ty ngày càng phát triển, còn cổ phần của anh trong công ty, em sẽ không thu mua, anh vĩnh viễn là cổ đông của nhà họ Mặc…
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, dưới ánh mắt thoáng qua nét dịu dàng, từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa anh và Mặc Thiệu Đình, thân thiết hơn nhiều so với La Nhã, nếu như sau này không phải vì Đường Lạc Lạc, có lẽ bọn họ bây giờ vẫn là một cặp anh em tốt không có chuyện gì không nói được.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Bây giờ Mặc Tây Thành tràn đầy áy náy với anh, hứa bao nhiêu điều với anh, chẳng qua là vẫn chưa tiếp quản nhà họ Mặc, chưa từng nếm trải qua mùi vị quyền lực, một khi thật sự ngồi vững vào vị trí người kế thừa nhà họ Mặc, sợ là đối với anh sẽ không còn nhiều tình nghĩa như vậy nữa, nhưng thật lòng một phút một giây, cũng là thật lòng.
Mặc Thiệu Đình gật đầu.
- Anh tin em, nhưng cổ phần của nhà họ Mặc, anh không định để lại thứ gì, vẫn là bán cho em vậy.
- Anh…
Mặc Tây Thành thực sự nghi ngờ bản thân nghe lầm rồi, nhà họ Mặc đang ngày một phát triển, cổ phần của nhà họ Mặc rất có giá trị trên thị trường, có rất nhiều người giành nhau sứt đầu mẻ trán cũng không có được, lúc này Mặc Thiệu Đình chỉ động giao nhà họ Mặc đến tay mình, đồng thời bỏ hết tất cả cổ phần trong tay, cho dù là sự tính nhiệm giữa anh em với nhau, khó tránh cũng có chút khiến người khác khó lý giải.
- Từ giờ anh không nợ Mặc gia thứ gì nữa, chăm sóc mẹ thật tốt.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười, ánh mắt lấp lánh chút bất lực và bi thương, nụ cười trên khoé miệng hơi cứng lại.
Có một người đàn ông, có tầm nhìn xa trông rộng quyết đoán, nổi bật thế nào đi chăng nữa, trước tiên cũng là một con người, con người thì cần tình thân ấm áp.
Mà ở điểm này, Mặc Thiệu Đình thừa nhận mình là một kẻ thất bại.
Từ lúc sớm bắt đầu khao khát đối với tình thân, đến bây giờ, đối với La Nhã đã hoàn toàn thất vọng, việc anh có thể làm được, là tận lực báo đáp côn ơn nuôi dưỡng của Mặc gia, La Nhã có Mặc Tây Thành là đủ rồi.
Dù không có sự ấm áp của tình thân, cũng không muốn vì gia nghiệp mà trở mặt thành thù.
- Anh…
Ánh mắt Mặc Tây Thành lấp lánh, lời nói đến bên miệng lại thôi, bí mật giữ trong lòng nhiều năm nay, thời khắc này xém chút nữa buột miệng nói ra, nhưng mà…
Nói ra thì Mặc Thiệu Đình sẽ dễ chịu một chút hơn sao?
Chỉ sẽ càng lún sâu vào tình trạng đau khổ hơn thôi.
Có một số chuyện, không biết sẽ tốt hơn.
Mặc Tây Thành thở dài một tiếng, vốn muốn mở miệng an ủi một chút, nói mấy lời an ủi như mẹ thực sự cũng quan tâm anh kiểu đấy, nhưng liên tưởng đến những việc làm của La Nhã, mấy lời này thực sự nói không ra.
Khoảng thời gian năm năm, trước khi La Nhã làm loạn, tất cả mọi người đều tưởng rằng, Mặc Thiệu Đình là người thừa kế của nhà họ Mặc ván đã đóng thuyền, nhưng bây giờ, muốn Mặc Thiệu Đình phải tận tay mang nhà họ Mặc tự tay quản lý năm năm trời chắp tay dâng lên, đổi lại là bất kỳ người nào, trong lòng cũng uất ức bất bình thôi.
Mặc Thiệu Đình lại cứ lập tức đồng ý, không hề dây dưa, thực sự tận tình tận nghĩa.
Chỉ là, lớp phủ mỏng như tờ giấy ấy, có lẽ chưa từng tồn tại tình cảm mẹ con ruột thịt, cũng không sót lại thứ gì nữa.
Đôi mắt Mặc Thiệu Đình nhìn Mặc Tây Thành, khoé miệng hơi cong lên thành một nụ cười, thần sắc lại tràn đầy nghiêm tức và kiên định.
- Đừng nói nhiều nữa, anh đều hiểu.
Mặc Tây Thành gật đầu, quay người cầm lấy két sắt trong tay, đến trước cửa, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại, kiềm nén nửa ngày trời.
- Anh hai, nếu như có ngày anh và Lạc Lạc chia tay rồi, em có phải có thể theo đuổi cô ấy không?
Suy cho cùng, trong lòng trước sau có chút cảm giác tội lỗi.
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, gật đầu.
- Được, nếu như ngày nào Lạc Lạc và anh không bên nhau nữa, em có thể theo đuổi.
Nhưng sẽ có ngày đó sao?
Không thể nào đâu.
Trò chơi trên câu chữ, Mặc Thiệu Đình bỏ xa Mặc Tây Thành.
Đôi mắt Mặc Tây Thành lấp lánh.
- Thật sao? Cảm ơn anh.
Nói xong tâm trạng vui vẻ quay người đi.
Với góc nhìn của cậu, cảm tình của hai người xuất hiện rạn nứt, đường ai nấy đi là chuyện sớm muộn, hôm đó bắt gặp Đường Lạc Lạc, không phải còn nói dọn khỏi nhà hai người hay sao?
Bây giờ là lúc tâm trạng Đường Lạc Lạc suy sụp nhất, bản thân nên quan tâm Lạc Lạc thật tốt, mới có cơ hội thừa nước đục thả câu, nhưng trước mắt lúc này, dù sao cũng phải đem tin mình được lên chức, nói cho La Nhã mới được.
Nghĩ đến tất cả mọi thứ La Nhã làm cho mình, Mặc Tây Thành nhếch môi, trong lòng cảm thấy sự áy náy với Mặc Thiệu Đình, nhưng mà…
Mặc Thiệu Đình dù sao cũng không phải con ruột của La Nhã.
Bí mật này ẩn giấu trong lòng cậu rất nhiều rất nhiều năm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không muốn nói cho Mặc Thiệu Đình, dù có nói ra, cũng chỉ càng gia tăng nỗi đau của Mặc Thiệu Đình.
Mọi việc làm của La Nhã, thực sự nói rõ rồi, chẳng qua là đang lót đường cho con trai mình, mà Mặc gia nuôi dưỡng Mặc Thiệu Đình nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ anh làm cho nhà họ Mặc, chỉ xem như báo đáp thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mặc Tây Thành cuối cùng cũng dễ chịu một chút, cầm lấy két sắt, tiếp tục đi khỏi toà nhà văn phòng của nhà họ Mặc, đi thẳng đến biệt thự Mặc gia.
Đúng như dự đoán của Mặc Tây Thành, La Nhã lúc này đang trong phòng ngủ nhắm mắt nghỉ ngơi, bà không thích ánh nắng chói chang rọi vào trong nhà, vì vậy cửa sổ trong phòng đều đóng kín, rèm cửa bằng tránh nắng lông ngỗng màu đỏ rượu cản hết mọi ánh sáng từ bên ngoài, chặn chặt chẽ, La Nhã nằm nghiêng trên giường, cau mày xoa xoa trán mình.
Từ khi Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc dọn đi, biệt thự Mặc gia chỉ còn mình bà, bình thường ra ngoài dạo chơi đánh bài, trông ngày tháng vẫn không thay đổi, nhưng có trời mới biết, mỗi ngày bà đều vắt hết chất xám suy nghĩ, làm thế nào mới có thể lấy lại quyền chủ động lần nữa, khiến Mặc Thiệu Đình nhường ra nhà họ Mặc.
Nhan sắc dù có chăm sóc tươi trẻ tao nhã đến đâu, rốt cuộc bà cũng đã có tuổi rồi, nghĩ ngợi nhiều một chút, đầu óc sẽ đau muốn chết.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, La Nhã bực bội trả lời.
- Ai? Tôi nói không muốn ăn, đừng làm phiền tôi!
- Mẹ, là con.
Giọng nói Mặc Tây Thành vang lên, ánh mắt lạnh lùng buồn bã thoáng qua chút ánh sáng, đứng dậy mở cửa phòng ra, bà nhìn con trai ở cửa lộ ra một nụ cười.
- Tây Thành, sao con đến đây, bây giờ là giờ làm việc, công ty cho nghỉ sao?
Mặc Tây Thành mỉm cười, vừa đi vào phòng ngủ, vừa tìm đến chiếc sô-pha trong phòng La Nhã ngồi xuống, mang két sắt trong tay để trên bàn.
- Đây là một số hợp đồng quan trọng và tài sản cố định của nhà họ Mặc, hôm nay anh giao cho con.
- Mặc Thiệu Đình cho sao?
La Nhã vui mừng ra mặt, ngàn lần không ngờ tới sau một trận cãi nhau ầm ĩ, Mặc Thiệu Đình vẫn giao nhà họ Mặc đến tay Mặc Tây Thành, vội đến trước bàn, mang nụ cười kinh ngạc và vui vẻ hỏi.
- Mật mã là gì?
- Sinh nhật con.
Mặc Tây Thành nhìn La Nhã mở két sắt ra, kiểm tra xem mọi thứ ở trong.
- Đây chỉ là một phần, anh con nói sau này sẽ từ từ đưa hết cho con, nhà họ Mặc anh ấy không cần, mẹ, con thấy anh con thật lòng muốn giao nhà họ Mặc cho con, anh ấy không phải loại người hay giở những trò âm mưu quỷ kế, mẹ nên đối xử tốt với anh ấy một chút.
La Nhã quan sát hợp đồng nhà đất trong két sắt, ánh mắt hiện ra vẻ được như ý nguyện, đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, cho dù không vừa ý thế nào đi chăng nữa, cũng ít nhiều hiểu rõ, Mặc Thiệu Đình nói tình nguyện mang nhà họ Mặc giao cho Mặc Tây Thành, đây tuyệt đối không phải là giả.
Chuyện lá mặt lá trái, Mặc Thiệu Đình trước giờ chưa từng làm qua.
Nhưng mất đi nhà họ Mặc, thì coi như mất đi khả năng hô mưa gọi gió, Mặc Thiệu Đình thông minh nhìn xa trông rộng, sao có thể buông tay không nhà họ Mặc như thế?
Thật sự chỉ vì tình thân của anh đối với Mặc Tây Thành?
Mà Mặc Thiệu Đình, lại không phải loại người cam tâm tuỳ ý để người khác điều khiển…
Từ lúc bản thân để lộ ý đồ muốn Mặc Tây Thành tiếp quản nhà họ Mặc, biểu hiện của Mặc Thiệu Đình thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng, một chút do dự và không cam lòng cũng không có, thực sự tích cực hưởng ứng.
La Nhã suy từ bụng ta ra bụng người, không nghĩ đến trên thế giới này sẽ có người dại đến bước đường này.
Bà lạnh lùng hừ một tiếng.
- Con làm sao biết nó có thật lòng hay không? Hễ quá mức hào phòng, hoặc là sớm đã chuẩn bị đường lui, hoặc là đặt một cái bẫy, con vẫn nên đề phòng nó nhiều một chút, biết chưa?
- Biết rồi.
Mặc Tây Thành đặt hai tay lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, uể oải trả lời một câu, đưa mắt nhìn thấy La Nhã hình như tâm trạng không tệ, không nhịn được mở miệng.
- Mẹ, nếu bây giờ thứ mẹ muốn đã sắp đến tay rồi, mẹ cũng đồng ý với con một chuyện được không?Đọc nhanh tại Vietwriter.com