-
Chương 1589
Nhóm dịch: Friendship
Sự thật đã chứng minh suy đoán của Dương Thần hoàn toàn chính xác.
Lúc Thiên Ma Chi Nhãn tiến vào màn đêm, cả một khoảng lớn trở nên đen kịt, trong thế giới như vậy, nếu Lạc Tiểu Tiểu và Dương Thần không có tu vi, thì căn bản không thể bước đi nổi.
Dương Thần phóng ra thần thức cường đại, bao trùm cả trăm dặm, lông mày nhíu lại nhìn chăm chú.
Lạc Tiểu Tiểu đứng bên cạnh thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, lo lắng hỏi:
- Dương Thần, anh vừa làm chuyện gì thế?
- Cô tốt nhất nên đứng cạnh tôi, không được rời khỏi phạm vi ba bước, rõ chưa.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lạc Tiểu Tiểu đang buồn bực, nhưng thần thức cũng đã nhận ra được cái gì đó, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng níu lấy áo của Dương Thần.
- Là cái gì vậy? Còn rất nhiều… Đang ở gần đây…
Giữa tiếng kêu của Lạc Tiểu Tiểu, từ cả bốn phương tám hướng, khí lưu quỷ dị bắt đầu hội tụ lại với mật độ lớn.
Những khí lưu này nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra trong mỗi một luồng khí đều là một quái vật mang tướng mạo xấu xí!
Giống như là hình ảnh của một bộ xương khô, thân thể lượn lờ mang theo sát khí hắc ám, kéo dài ở phía sau, còn lại là một ít khung xương của mảnh thú, nhưng đều là linh thể thuần túy, không phải là thực chất.
Những quái vật dương nanh múa vuốt này, thanh âm như điện xẹt, phảng phất tê tâm liệt phế.
Đối với một cô gái như Lạc Tiểu Tiểu mà nói, thấy rắn độc là đã giật mình chứ đừng nói gì đến những thứ quỷ quái giống như linh ma tà ác này!
Trên đỉnh đầu của Dương Thần, Hỗn Độn đỉnh bắt đầu phóng ra Hỗn Độn lực, ngưng kết thành vòng bảo vệ bao phủ cả hai người.
Dương Thần thấy có vẻ như hung hồn Hỗn Độn rất hưng phấn, tựa hồ đối với ma linh này có sự ham mê đặc biệt.
Chẳng lẽ, những ma linh này là bổ vật đối với Hỗn Độn?
Tuy rằng đã bị Dương Thần trấn áp, nhưng Hỗn Độn vẫn có thể xuất ra một chút ý niệm.
Điều này rất hiển nhiên, Hỗn Độn cho dù tạm thời không có cách nào khống chế Dương Thần, nhưng nó cũng hi vọng mình có thể không ngừng lớn mạnh lên, cho nên cũng không phải không nói cho Dương Thần một số chuyện.
Không đợi Dương Thần ngẫm nghĩ, vô số ma linh đã bao vây cả bốn phía, trong phạm vi hơn mười mét xung quanh không ngừng xoay xung quanh.
Trong lúc nhất thời, đạo gió xoáy màu đen cực kỳ lớn, bao vây hai người lại, nhưng không hề ngừng lại mà tiếp tục khuếch tán với phạm vi lớn.
Dương Thần có thể cảm nhận được những ma linh này cũng không mạnh mẽ cho lắm bởi vì không có hình dáng chỉ thuần túy là linh thể mà thôi, cho nên bất luận có bao nhiêu tu vi, cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Đó cũng là lý do vì sao tu sĩ độ kiếp cần rèn luyện thân thể, không chỉ để dự trữ chân nguyên mà còn làm căn cơ cho các tu sĩ.
Giống như một cái cây, mất đi rễ cây thì dù ánh sáng Mặt Trời có chiếu như thế nào, hay được chăm sóc tỉ mỉ, thì cũng không thể sống được.
Những linh ma này cũng thuộc vào loại Hỏa Kỳ, Quỳ Thủy Kỳ, nếu số lượng nhiều hơn nữa đối với Dương Thần cũng không hề đáng sợ.
Điều Dương Thần không mong muốn là những linh ma này tựa hồ như không có trí tuệ, hoàn toàn dựa vào bản năng, không ngờ không tùy tiện bắt đầu.
Dương Thần không cảm thấy bọn chúng sợ mình, theo lý thuyết thì những tu sĩ kia tiến vào Thiên Ma Chi nhãn, không ít là Nhược Thủy đỉnh phong đấy, giết đám ma linh này cũng không tốn sức mới đúng, ma linh thường là muốn tử đấu.
Xem ra hôm nay, nỗi sợ hãi của chúng chính là Hỗn Độn đỉnh trên đầu mình.
Hỗn Độn tuy rằng mất đi thân thể, nhưng uy thế của thượng cổ mãnh thú thì không có cách nào che dấu. Giống như trong giới tự nhiên, đa số loài ăn thịt động vật, khi đối mặt với Mãnh Hổ thì đều không dám tùy tiện tấn công.
Thế nhưng, theo bản năng chúng cũng không cam lòng buông tha máu huyết thân thể, cho nên, không ngừng vây khốn, tìm kiếm cơ hội.
Dương Thần biết rằng mình đang là Thái Thanh Thần Lôi là vật khắc tinh của những âm tà này, cho nên không nóng nảy, thử đem Hỗn Độn đỉnh hướng về phía một đám ma linh mà hút!
- Grừzz!!
Hung hồn trong đỉnh chui ra, đôi mắt màu đỏ mở to như chuông đồng, gầm thét, mở cái miệng khổng lồ tham lam ra!
Một mảng lớn ma linh rậm rạp, quả nhiên cảm nhận được sự uy hiếp lớn đang tới, hoảng loạn tứ tán muốn chạy trốn.
Nhưng lực hút của Hỗn Độn kéo dài không dứt, lực hút cực mạnh đó không phải là thứ mà các ma linh này có thể chạy thoát được.
Vô số ma linh giống như những tia nước nhỏ màu đen, vô phương bị hút vào bên trong Hỗn Độn đỉnh!
Hỗn Độn phồng to, tiếng gầm của hung hồn ngày một lớn, tỏ ra sự vui vẻ, nhanh chóng cắn xé.
Dương Thần cảm nhận được, một luồng linh khí cổ tinh khiết, nhanh chóng được chuyển hóa, vào trong cơ thể mình, kinh mạch trở nên ấm áp, đan điền không ngừng phồng lên…
Thật nhiều linh khí!
Dương Thần trong lòng vui sướng, quả nhiên là như vậy, linh ma vì không có thân thể, lại là linh khí của oan hồn tụ lại, cho nên Hỗn độn bắt đầu ăn cũng không tốn sức, hiệu suất chuyển hóa lại càng cao.
Bởi vậy đối với Thượng Thanh Thần lôi lại tiến thêm được một bước nữa rồi.
Hỗn Độn đỉnh tàn sát bừa bãi, càn quét khắp nơi, không ngừng hấp thu ma linh.
Những ma linh này bởi vì không có trí tuệ nên cứ nhắm Dương Thần mà bay tới, nhưng lại không thể chạy trốn khỏi Hỗn Độn đỉnh.
Giống như một đám ruồi bị hấp dẫn bởi đồ ngọt lại bị hàng rào điện ngăn cản lại, chết la liệt.
Lạc Tiểu Tiểu vẫn theo dõi tình huống này, thấy những thứ quái dị không dám tới gần bọn họ, mới thở phào nhẹ nhõm, cũng tò mò nhìn ra xung quanh.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt Dương Thần có chút hưng phấn, Lạc Tiểu Tiểu có chút khó hiểu.
Dương Thần lúc này không còn thời gian để ý xem cô đang làm gì, hắn đang tập trung thu nạp linh khí thuần khiết kia, tuy rằng những linh khí này mang một lượng lớn âm tà, nhưng thân thể của Dương Thần quá bá đạo, lại có thần lôi hộ thể, âm tà đó căn bản không thể gây hại gì đối với hắn.
Ma linh trong Thiên Ma chi nhãn, nhiều không đếm xuể, nhưng không phải tất cả đều lao về phía Dương Thần nên số lượng Hỗn Độn đỉnh ăn được cũng dần dần ít đi.
Dương Thần cảm giác tu vi của mình có thể đã đạt đến Thái Thanh Thần Lôi Đại Viên Mãn, thực lực đã được bổ sung đáng kể, nhưng giống như Lạc Thiên Thu lúc trước, Dương Thần đã vượt qua được Thái Thanh Thần Lôi, nhưng so với Thượng Thanh thì còn một khoảng cách khá xa.
Thấy ma linh ngày một ít đi, Dương Thần chuẩn bị mang theo Lạc Tiểu Tiểu rời khỏi khu vực này, tìm kiếm nơi khác để ăn thêm ma linh, đối với hắn mà nói Thiên Ma Chi Nhãn đã trở thành “Phúc Địa”.
Tuy rằng, không biết làm cách nào có thể ra ngoài, nhưng với tốc độ tăng trưởng tu vi như thế này, không chừng còn có thể độ kiếp lên Thượng Thanh Thần Lôi lại còn có thể mở cho mình một con đường đi ra ngoài nữa.
Lúc Dương Thần định ôm Lạc Tiểu Tiểu rời khỏi đó, bỗng nhiên từ phía xa hiện ra mười luồng chân nguyên uy áp mạnh hơn nhiều so với lúc trước.
- Ngươi là người nơi nào sao dám đả thương người dân của ta!??
Một giọng cứng cáp khàn khàn từ phía xa truyền tới.
Ngay sau đó, mười ma linh đột nhiên xuất hiện giữa không trung!
Dương Thần hơi kinh ngạc, lần này ma linh xuất hiện không ngờ lại có hình người màu đen thoát ẩn thoát hiện.
Ma linh đứng đầu, chính là tên đã lên tiếng, hình thể to khổng lồ, chiều cao bằng hai người khác, đầu đội vương niệm vàng kim, người mặc áo da, nhưng đều là hư ảnh, khuôn mặt uy nghiêm, con ngươi tỏa ra ánh ma trơi yếu ớt, đang nhìn hai người Dương Thần.
Ở bên cạnh y, còn có hơn mười ma linh hộ vệ mặc trang phục nam tử, hiển nhiên chúng có trí tuệ, ánh mắt hung ác nhìn Dương Thần.
Dương Thần híp mắt, không khỏi thất kinh, cái hình thể này của ma linh, cũng có được thực lực của Thái Thanh, mà những hộ vệ bên cạnh y cũng có hai gã Thái Thanh sơ kỳ, còn lại đều là Nhược Thủy trung kỳ và đỉnh phong!
Trách không được bọn chúng đều có trí tuệ, nhưng hồn phách đều hóa thành ma linh rồi, lại có thể có tu vi đến mức này, sợ rằng sống thêm một thời gian nữa e rằng sẽ mạnh lên thành Thượng Thanh và Thái Thanh kỳ!
Vừa nghĩ tới niên đại thật sự của Thiên ma chi nhãn, chỉ sợ trước khi Hồng Hoang môn được sinh ra, hơn năm vạn năm trước, Dương Thần đoán là khi đó cao thủ Thượng Thanh kỳ nhất định là có.
Đám ma linh thấy Dương Thần không nói năng gì, ánh mắt chuyển hướng về phía Hỗn Độn đỉnh, ma trơi trong mắt đột nhiên cháy rừng rực!
- Hả!? Cái này là… Hỗn Độn đỉnh!? Các hạ là cao nhân phương nào!? Vì sao lại có Thái Cổ thần vật này!?
Ma linh đứng đầu lời nói bỗng nhiên khác lạ, vẻ hung thần ác sát chợt giảm xuống, toát ra vài phần kính nể.