Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
CHƯƠNG 69 TỐI NAY NGỦ VỚI CON
Chẳng qua, lúc này Dương Tầm Chiêu đã lên máy bay, điện thoại tắt máy, vì thế không kết nối.
Đường Minh Hạo thở phào môt hơi, hơi hốt hoảng, chẳng qua lúc nhìn em gái, trong mắt vẫn mang ý cưng chiều như cũ: “Em nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ nghe thấy.”
“Anh ơi, anh muốn tìm số điện thoại của chồng mẹ sao? Anh lấy số điện thoại của chồng mẹ làm gì?” Đường Vũ Kỳ gật đầu, sau đón ghét tay tai cậu nhóc, nói thầm.
“Đương nhiên anh có việc, em đừng nói với mẹ nhá, biết chưa?” Đường Minh Hạo cũng đè thấp giọng, hai đứa nhỏ thần thần bí bí nói thầm.
“Vâng vâng vâng, anh yên tâm, em sẽ không nói với mẹ đâu.” Đường Vũ Kỳ gật đầu, rất nghiêm túc đảm bảo.
Đường Minh Hạo nhanh chóng lưu số của Dương Tầm Chiêu vào máy mình, nghĩ nghĩ, còn xóa đi cuộc gọi không cẩn thận ấn nhầm kia đi, sau đó mới trả máy cho Hàn Nhã Thanh.
“Tra xong chưa? Tra gì thế? Đúng rồi, không phải con có điện thoại sao? Sao còn phải lấy máy mẹ tra?” Thấy đứa nhỏ trả máy lại nhanh như vậy, Hàn Nhã Thanh ngây người.
“Có vài thứ, máy con không tra được.” Câu này, Đường Minh Hạo nói thật, máy thằng nhóc không thể tra được số điện thoại của Dương Tầm Chiêu.
“Thứ gì mà máy con không tra được?” Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, điện thoại kết nối mạng không phải tra gì cũng như nhau sao?
Chẳng qua, Đường Minh Hạo đã chạy mất rồi, không trả lời cô, Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nấu thức ăn.
“Cậu qua đây, tớ nói cho cậu chuyện này.” Ăn tối xong, Hứa Dinh Dinh thấy hai đứa nhỏ đang chơi rất vui, liền gọi Hàn Nhã Thanh vào thư phòng.
“Sao vậy?” Thấy khuôn mặt thần bí của Hứa Dinh Dinh, Hàn Nhã Thanh mỉm cười.
“Cho cậu xem thứ này.” Hứa Dinh Dinh mở máy tính, mở ra thứ đã tra từ trước, sau đó đẩy máy tính tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Gì đấy?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, hơi kỳ lạ, chẳng qua vẫn nhìn qua, thấy nội dung hiển thị trên màn hình, hai mắt trợn tròn: “Cái này là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, xem xong có cậu thấy thế nào?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, mắt lóe lên, rát sợ cô thấy nhưng thứ này sẽ không vui.
“Cũng được.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh khẽ giương lên, không nhìn ra là đang vui vẻ.
“Cái gì gọi là cũng được, thấy thứ này của chồng mình, cậu phản ứng như này?” Hứa Dinh Dinh ngây người, hơi tức giận: “Anh ta là chồng cậu đó.”
“Tớ và Dương Tầm Chiêu vốn là kết hôn hợp đồng, trên hợp đồng viết rất rõ, kết hôn lâu nhất 1 năm, một năm sau tớ và anh ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.” Về điểm này, Hàn Nhã Thanh nhớ rất rõ ràng, nếu có thể, cô hy vọng có thể vạch rõ ranh giới với Dương Tầm Chiêu.
Hứa Dinh Dinh biết cô hoàn toàn không có loại suy nghĩ kia với Dương Tầm Chiêu, thầm thở dài một hơi, chẳng qua tâm lý tám phét của phụ nữ lúc nào cũng không ngăn được: “Nhìn ảnh có thể thấy, quan hệ của họ không tầm thường, cậu nhìn chỗ này có ảnh hai người cùng đi khách sạn, cũng có ảnh người phụ nữ này đi ra từ nhà anh ta, Dương Tầm Chiêu ở cùng với cô ta, biểu cảm cũng không lạnh lùng cứng nhắc như thường ngày, hơn nữa hiển nhiên hai người quen nhau đã lâu, cũng thường liên hệ, bức ảnh sớm nhất trong chỗ này cũng từ 7 năm trước, gần nhất là tháng trước, thế nhưng, kỳ lạ là, lần nào tin tức thế này cũng bị đè xuống, căn bản không lan truyền được, nếu không phải tớ dùng cách đặc biệt, căn bản không tra ra được những thứ này.”
“Người phụ nữ này là người mẫu nổi tiếng, chẳng qua phát triển ở bên châu Âu, nhưng mỗi lần cô ta đến thành phố A, đều sẽ tìm Dương Tầm Chiêu, hoặc là nói, mỗi lần cô ta đến thành phố A đều là vì tìm Dương Tầm Chiêu, cậu cảm thấy người phụ nữ này và chồng cậu có quan hệ gì?” Hứa Dinh Dinh quan tâm nhất là điểm này, cô ấy muốn biết rốt cuộc người phụ nữ trong ảnh có quan hệ gì với Dương Tầm Chiêu.
“Tớ cảm thấy nếu là người yêu thì tốt nhất.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh giương lên, không nhanh không chậm trả lời một câu.
Nếu người phụ nữ này là người mà Dương Tầm Chiêu thích, vậy tuyệt đối Dương Tầm Chiêu không thể vì chuyện 5 năm trước mà cưới cô, nói cách khác, Dương Tâm Chiêu không thể là người đàn ông 5 năm trước.
Như vậy, hợp đồng hôn nhân của cô và Dương Tầm Chiêu lần này có lẽ sẽ không ngày càng phúc tạp như cô tưởng, cũng sẽ không có đủ loại nguy hiểm khiến cô lo lắng như bây giờ.
Chẳng qua, nếu đã có một người phụ nữ như này, vì sao Dương Tầm Chiêu không tìm cô ta kết hôn, vì sao phải tìm cô chứ?
Hứa Dinh Dinh nhìn cô, khóe miệng giật giật: “Sao mình lại muốn đánh cậu thế chứ, giờ cậu và Dương Tầm Chiêu là vợ chồng, là hợp pháp, hợp pháp đó! Người ta đều nói gần quan được ban lộc, cậu không thể phim giả tình thật sao, khiến hôn nhân này thành thật, thành lâu dài, cậu cho rằng người đàn ông như Dương Tầm Chiêu có thể tùy tiện gặp được sao?”
“…” Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ nhìn những tấm ảnh trên máy tính, người phụ nữ trên tấm ảnh rất xinh, dáng người cũng đẹp, chỉ là, đột nhiên cô cảm thấy người phụ nữ này nhìn hơi quen, hình như từng gặp ở đâu đó, đặc biệt là nụ cười kia, cô thật sự cảm thấy quen thuộc lạ thường.
“Mẹ, hai người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, Đường Vũ Kỳ đẩy cửa bước vào, khuôn mặt trắng mềm đáng yêu thò qua khe cửa.
Trong đầu Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ ra gì đó, dường như có gì đó xẹt qua rất nhanh, nhưng nhanh quá, cô không bắt kip.
“Mẹ và mẹ Hứa đang nói chút chuyện, có phải bé con mệt rồi không, muốn đi ngủ rồi?” Hàn Nhã Thanh nhìn con gái bảo bối, trên mặt không khỏi nở nụ cười, cúi người xuống, ôm con gái vào lòng.
“Vâng.” Đường Vũ Kỳ có lẽ thật sự hơi mệt rồi, mềm nhũn dựa vào người Hàn Nhã Thanh: “Tối nay mẹ có thể ngủ với con không?”
“Đương nhiên.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh hiểu rõ tâm tư con gái mình, duỗi tay ra nhéo mũi của bé.
“Thật sao, tốt quá.” Đường Vũ Kỳ lập tức hoan hô, dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi chớp mắt liền không thấy nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Anh ơi, anh ơi, mẹ nói tối nay sẽ ngủ với em, không ngủ với chồng nữa.”
Hàn Nhã Thanh lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
May là hôm nay Dương Tầm Chiêu đi công tác, bằng không cô thật sự không thể ở cùng hai đứa nhỏ.
“Tớ nói này, cậu sẽ ngủ cùng chồng mình sao?” Hứa Dinh Dinh tiến lại gần cô, nửa đùa nửa thật nói.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ấy, không trả lời, về vấn đề này, trên hợp đồng của họ viết rất rõ ràng.
Chẳng qua, dù sao hợp đồng chỉ là hợp đồng, nếu Dương Tầm Chiêu không làm theo hợp đồng…
Cô sợ đến lúc đó chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, có lẽ đến lúc đó cô thật sự có sơ hở gì bị Dương Tầm Chiêu nắm được, nếu thật sự có ngày đó, cô tin Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ không tha cho cô.
Chẳng qua, lúc này Dương Tầm Chiêu đã lên máy bay, điện thoại tắt máy, vì thế không kết nối.
Đường Minh Hạo thở phào môt hơi, hơi hốt hoảng, chẳng qua lúc nhìn em gái, trong mắt vẫn mang ý cưng chiều như cũ: “Em nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ nghe thấy.”
“Anh ơi, anh muốn tìm số điện thoại của chồng mẹ sao? Anh lấy số điện thoại của chồng mẹ làm gì?” Đường Vũ Kỳ gật đầu, sau đón ghét tay tai cậu nhóc, nói thầm.
“Đương nhiên anh có việc, em đừng nói với mẹ nhá, biết chưa?” Đường Minh Hạo cũng đè thấp giọng, hai đứa nhỏ thần thần bí bí nói thầm.
“Vâng vâng vâng, anh yên tâm, em sẽ không nói với mẹ đâu.” Đường Vũ Kỳ gật đầu, rất nghiêm túc đảm bảo.
Đường Minh Hạo nhanh chóng lưu số của Dương Tầm Chiêu vào máy mình, nghĩ nghĩ, còn xóa đi cuộc gọi không cẩn thận ấn nhầm kia đi, sau đó mới trả máy cho Hàn Nhã Thanh.
“Tra xong chưa? Tra gì thế? Đúng rồi, không phải con có điện thoại sao? Sao còn phải lấy máy mẹ tra?” Thấy đứa nhỏ trả máy lại nhanh như vậy, Hàn Nhã Thanh ngây người.
“Có vài thứ, máy con không tra được.” Câu này, Đường Minh Hạo nói thật, máy thằng nhóc không thể tra được số điện thoại của Dương Tầm Chiêu.
“Thứ gì mà máy con không tra được?” Mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, điện thoại kết nối mạng không phải tra gì cũng như nhau sao?
Chẳng qua, Đường Minh Hạo đã chạy mất rồi, không trả lời cô, Hàn Nhã Thanh cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nấu thức ăn.
“Cậu qua đây, tớ nói cho cậu chuyện này.” Ăn tối xong, Hứa Dinh Dinh thấy hai đứa nhỏ đang chơi rất vui, liền gọi Hàn Nhã Thanh vào thư phòng.
“Sao vậy?” Thấy khuôn mặt thần bí của Hứa Dinh Dinh, Hàn Nhã Thanh mỉm cười.
“Cho cậu xem thứ này.” Hứa Dinh Dinh mở máy tính, mở ra thứ đã tra từ trước, sau đó đẩy máy tính tới trước mặt Hàn Nhã Thanh.
“Gì đấy?” Hàn Nhã Thanh nhíu mày, hơi kỳ lạ, chẳng qua vẫn nhìn qua, thấy nội dung hiển thị trên màn hình, hai mắt trợn tròn: “Cái này là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, xem xong có cậu thấy thế nào?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, mắt lóe lên, rát sợ cô thấy nhưng thứ này sẽ không vui.
“Cũng được.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh khẽ giương lên, không nhìn ra là đang vui vẻ.
“Cái gì gọi là cũng được, thấy thứ này của chồng mình, cậu phản ứng như này?” Hứa Dinh Dinh ngây người, hơi tức giận: “Anh ta là chồng cậu đó.”
“Tớ và Dương Tầm Chiêu vốn là kết hôn hợp đồng, trên hợp đồng viết rất rõ, kết hôn lâu nhất 1 năm, một năm sau tớ và anh ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.” Về điểm này, Hàn Nhã Thanh nhớ rất rõ ràng, nếu có thể, cô hy vọng có thể vạch rõ ranh giới với Dương Tầm Chiêu.
Hứa Dinh Dinh biết cô hoàn toàn không có loại suy nghĩ kia với Dương Tầm Chiêu, thầm thở dài một hơi, chẳng qua tâm lý tám phét của phụ nữ lúc nào cũng không ngăn được: “Nhìn ảnh có thể thấy, quan hệ của họ không tầm thường, cậu nhìn chỗ này có ảnh hai người cùng đi khách sạn, cũng có ảnh người phụ nữ này đi ra từ nhà anh ta, Dương Tầm Chiêu ở cùng với cô ta, biểu cảm cũng không lạnh lùng cứng nhắc như thường ngày, hơn nữa hiển nhiên hai người quen nhau đã lâu, cũng thường liên hệ, bức ảnh sớm nhất trong chỗ này cũng từ 7 năm trước, gần nhất là tháng trước, thế nhưng, kỳ lạ là, lần nào tin tức thế này cũng bị đè xuống, căn bản không lan truyền được, nếu không phải tớ dùng cách đặc biệt, căn bản không tra ra được những thứ này.”
“Người phụ nữ này là người mẫu nổi tiếng, chẳng qua phát triển ở bên châu Âu, nhưng mỗi lần cô ta đến thành phố A, đều sẽ tìm Dương Tầm Chiêu, hoặc là nói, mỗi lần cô ta đến thành phố A đều là vì tìm Dương Tầm Chiêu, cậu cảm thấy người phụ nữ này và chồng cậu có quan hệ gì?” Hứa Dinh Dinh quan tâm nhất là điểm này, cô ấy muốn biết rốt cuộc người phụ nữ trong ảnh có quan hệ gì với Dương Tầm Chiêu.
“Tớ cảm thấy nếu là người yêu thì tốt nhất.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh giương lên, không nhanh không chậm trả lời một câu.
Nếu người phụ nữ này là người mà Dương Tầm Chiêu thích, vậy tuyệt đối Dương Tầm Chiêu không thể vì chuyện 5 năm trước mà cưới cô, nói cách khác, Dương Tâm Chiêu không thể là người đàn ông 5 năm trước.
Như vậy, hợp đồng hôn nhân của cô và Dương Tầm Chiêu lần này có lẽ sẽ không ngày càng phúc tạp như cô tưởng, cũng sẽ không có đủ loại nguy hiểm khiến cô lo lắng như bây giờ.
Chẳng qua, nếu đã có một người phụ nữ như này, vì sao Dương Tầm Chiêu không tìm cô ta kết hôn, vì sao phải tìm cô chứ?
Hứa Dinh Dinh nhìn cô, khóe miệng giật giật: “Sao mình lại muốn đánh cậu thế chứ, giờ cậu và Dương Tầm Chiêu là vợ chồng, là hợp pháp, hợp pháp đó! Người ta đều nói gần quan được ban lộc, cậu không thể phim giả tình thật sao, khiến hôn nhân này thành thật, thành lâu dài, cậu cho rằng người đàn ông như Dương Tầm Chiêu có thể tùy tiện gặp được sao?”
“…” Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ nhìn những tấm ảnh trên máy tính, người phụ nữ trên tấm ảnh rất xinh, dáng người cũng đẹp, chỉ là, đột nhiên cô cảm thấy người phụ nữ này nhìn hơi quen, hình như từng gặp ở đâu đó, đặc biệt là nụ cười kia, cô thật sự cảm thấy quen thuộc lạ thường.
“Mẹ, hai người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, Đường Vũ Kỳ đẩy cửa bước vào, khuôn mặt trắng mềm đáng yêu thò qua khe cửa.
Trong đầu Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ ra gì đó, dường như có gì đó xẹt qua rất nhanh, nhưng nhanh quá, cô không bắt kip.
“Mẹ và mẹ Hứa đang nói chút chuyện, có phải bé con mệt rồi không, muốn đi ngủ rồi?” Hàn Nhã Thanh nhìn con gái bảo bối, trên mặt không khỏi nở nụ cười, cúi người xuống, ôm con gái vào lòng.
“Vâng.” Đường Vũ Kỳ có lẽ thật sự hơi mệt rồi, mềm nhũn dựa vào người Hàn Nhã Thanh: “Tối nay mẹ có thể ngủ với con không?”
“Đương nhiên.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh hiểu rõ tâm tư con gái mình, duỗi tay ra nhéo mũi của bé.
“Thật sao, tốt quá.” Đường Vũ Kỳ lập tức hoan hô, dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi chớp mắt liền không thấy nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Anh ơi, anh ơi, mẹ nói tối nay sẽ ngủ với em, không ngủ với chồng nữa.”
Hàn Nhã Thanh lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.
May là hôm nay Dương Tầm Chiêu đi công tác, bằng không cô thật sự không thể ở cùng hai đứa nhỏ.
“Tớ nói này, cậu sẽ ngủ cùng chồng mình sao?” Hứa Dinh Dinh tiến lại gần cô, nửa đùa nửa thật nói.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ấy, không trả lời, về vấn đề này, trên hợp đồng của họ viết rất rõ ràng.
Chẳng qua, dù sao hợp đồng chỉ là hợp đồng, nếu Dương Tầm Chiêu không làm theo hợp đồng…
Cô sợ đến lúc đó chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, có lẽ đến lúc đó cô thật sự có sơ hở gì bị Dương Tầm Chiêu nắm được, nếu thật sự có ngày đó, cô tin Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ không tha cho cô.