Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
CHƯƠNG 33: CẬU DƯƠNG , CẬU LÀM SAO VẬY?
Hàn Nhã Thanh vừa vào đại sảnh, Dương Tầm Chiêu đã nhìn thấy cô. Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu trắng, kiểu dáng của chiếc váy liền này rất đơn giản, không giống lễ phục chính thức.
Cô như vậy thoạt nhìn sạch sẽ, đơn giản lại đơn thuần, giống như một cô gái hàng hóm ngây thơ.
Cho dù trên mặt cô vẫn còn tàn nhang, vẫn là cặp kính mắt cũ vừa dày vừa nặng nhưng đã không hề chướng mắt nữa.
Dương Tầm Chiêu hơi mím môi. Cô mặc như vậy ngược lại làm cho anh hơi bất ngờ. Anh cho rằng cô vẫn có thể giả xấu, giả quê mùa như năm năm trước.
Những người khác trong đại sảnh cũng chú ý tới cô, trên mặt rất nhiều người đều có phần bất ngờ.
Lúc trước Ông cụ Hàn đã truyền ra tin tức, nói bệnh của cô cả Hàn đã hoàn toàn được chữa trị, hôm nay thoạt nhìn cô quả nhiên không giống với năm năm trước.
Nếu Hàn Nhã Thanh như vậy lại thêm cả Hàn Thị càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.
Hoặc có thể nói so với một cô con gái nhà giàu bình thường, lúc này Hàn Nhã Thanh càng được hoan nghênh hơn. Dù sao rất nhiều người đàn ông cũng không muốn cưới một người phụ nữ quá mức khôn khéo, đặc biệt là người như bọn họ.
Trong ánh mắt mấy người vốn còn do dự, lúc này rõ ràng có chút nóng bỏng. Có người thậm chí đi thẳng tới chào hỏi cô.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể mỉm cười đáp lại, trong lòng lại thầm thở dài. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Ông cụ Hàn thu xếp trước, ngay cả áo của cô cũng do Ông cụ Hàn chọn.
Năm năm qua, Ông cụ Hàn không chỉ một lần tới thăm cô, cô không thể cứ ở lại mãi trong viện an dưỡng được, ‘bệnh’ tất nhiên cũng phải tốt hơn.
Vì để cho ông cụ yên tâm, mấy năm qua biểu hiện của cô ở trước mặt ông cụ chỉ có thể càng lúc càng tốt.
Cho nên bây giờ cô căn bản không có cách nào lại giả xấu, giả quê mùa giống năm năm trước nữa.
Nhưng cô bây giờ chỉ cần không muốn lấy chồng thì không ai có thể miễn cưỡng cô.
Dương Tầm Chiêu nhìn tình hình trong đại sảnh, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng hơn. Người phụ nữ này là tới trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Ông cụ Hàn nhìn tất cả những điều này, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Xem ra Thanh Thanh rất được hoan nghênh. Đây là một khởi đầu rất không tệ. Cứ theo tình hình hiện nay, muốn tìm cho Thanh Thanh một người có thể chăm sóc cô cả đời cũng không phải là chuyện gì khó.
“Mẹ, không phải mẹ nói có cách làm cho con ngốc kia mất hết danh dự sao?” Hàn Nghiên Nghiên thấy Hàn Nhã Thanh tự nhiên được hoan nghênh như thế thì hận tới mức ngầm nghiến răng.
Bởi vì phản ứng của Hàn Nhã Thanh lúc trước khiến Lưu Vân hơi lo lắng, bà ta vẫn luôn chú ý tới Hàn Nhã Thanh
Nhưng điều làm cho bà ta bất ngờ chính là sau khi Hàn Nhã Thanh vào đại sảnh vẫn không rời đi, cũng không làm chuyện gì cả.
Nếu Hàn Nhã Thanh thật sự phát hiện ra việc bà vừa làm thì nhất định sẽ đi qua kiểm tra, hơn nữa chắc chắn nói cho Ông cụ Hàn biết.
Nhưng Lưu Vân phát hiện, sau khi Hàn Nhã Thanh vào đại sảnh thì hình như hoàn toàn quên chuyện lúc trước, thậm chí căn bản chưa từng đi tìm ông cụ.
Lưu Vân dần yên tâm, xem ra là bà ta suy nghĩ nhiều rồi.
Cho dù con ngốc kia hết bệnh cũng không thể thông minh hơn được bao nhiêu, vừa rồi có thể là nó đang cố làm ra vẻ huyền bí thôi.
“Chờ xem kịch vui đi.” Lưu Vân nghĩ đến đây đã hoàn toàn yên tâm, khóe miệng lộ rõ vẻ đắc ý.
Ban đầu bà ta vốn còn nghĩ, nếu Hàn Nhã Thanh có hành động gì khác thường, bà ta sẽ đổi cái USB này về, nhưng bây giờ xem ra không cần phiền phức như vậy.
Tiếp theo, bà ta lại chờ xem kịch vui thôi.
“Hôm nay tôi muốn tuyên bố một việc, Thanh Thanh nhà tôi trở về, tôi dự định giao Hàn Thị cho Thanh Thanh .” Ông cụ Hàn thấy đã đến giờ liền tiến tới trước, cầm micro lên và tuyên bố luôn tin tức này.
Hàn Trung Dung tức giận lại không dám nói gì về quyết định này của ông cụ Hàn , hơn nữa trong lòng ông ta biết rất rõ, cho dù ông ta có phản đối cũng vô ích.
Mặc dù mọi người sớm nhận được tin tức nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, không ai nghĩ tới Ông cụ Hàn sẽ công bố tin tức này ở trên bữa tiệc ngay trước mặt mọi người như vậy.
Do đó, càng có nhiều người hơn động tâm hơn.
Hôm nay Dụ Vỹ Luân cũng tới nhưng Hàn Nghiên Nghiên vẫn quấn quít lấy anh ta. Lúc này anh ta nghe được lời Ông cụ Hàn nói thì không nhịn được nhìn về phía Hàn Nhã Thanh Vào giây phút nhìn thấy Hàn Nhã Thanh , ánh mắt anh ta trở nên hơi kỳ lạ.
Hàn Nghiên Nghiên vốn đang tức giận, thấy Dụ Vỹ Luân vẫn nhìn Hàn Nhã Thanh thì càng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Vân rũ mí mắt xuống, che giấu vẻ độc ác trong đáy mắt, trong lòng lại thầm cười lạnh. Tiếp theo, bà ta sẽ làm cho con bé chết tiệt kia khóc cũng khóc không nổi.
Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ được Ông cụ Hàn sẽ công bố tin tức như thế ở trên bữa tiệc. Nói thật, cô chẳng có hứng thú gì với Ôn thị, cô căn bản không tính ở lại thành phố A, cô sẽ nhanh chóng quay về nước M.
Bởi vì chỗ ấy có sự nghiệp của cô, còn có hai bảo bối của cô nữa.
Ông cụ Hàn không để cho Hàn Nhã Thanh lên sân khấu, chỉ là lúc ông nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt đầy vẻ yêu thương.
“Bữa tiệc hôm nay là đặc biệt được tổ chức vì Thanh Thanh , tôi thật sự rất vui mừng khi thấy mọi người có thể tới đây. Tôi hi vọng tất cả mọi người chơi vui vẻ.” Ông cụ Hàn hoàn toàn không che giấu sự yêu thương của mình đối với Hàn Nhã Thanh, ý ông đã rất rõ ràng rồi.
Những chuyện khác, Ông cụ Hàn sẽ không nhiều lời.
Chỉ là Ông cụ Hàn còn chưa bước xuống khỏi sân khấu, trong loa đột nhiên truyền ra âm thanh kỳ lạ. Nghe tiếng động này có chút gấp gáp, càng giống như tiếng thở gấp khiến người ta phải đỏ mặt.
Mà cùng lúc đó, trên màn hình sau lưng Ông cụ Hàn đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh.
Trên màn hình là một nam một nữ, hai người đều không mặc quần áo, đang quấn quít lấy nhau ở trên giường, hình ảnh kia rất khó coi.
Mặt của người đàn ông không rõ lắm nhưng mặt người phụ nữ lại đặc biệt rõ ràng, người phụ nữ trên màn hình rõ ràng chính là Hàn Nhã Thanh
Hàn Nhã Thanh vừa vào đại sảnh, Dương Tầm Chiêu đã nhìn thấy cô. Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu trắng, kiểu dáng của chiếc váy liền này rất đơn giản, không giống lễ phục chính thức.
Cô như vậy thoạt nhìn sạch sẽ, đơn giản lại đơn thuần, giống như một cô gái hàng hóm ngây thơ.
Cho dù trên mặt cô vẫn còn tàn nhang, vẫn là cặp kính mắt cũ vừa dày vừa nặng nhưng đã không hề chướng mắt nữa.
Dương Tầm Chiêu hơi mím môi. Cô mặc như vậy ngược lại làm cho anh hơi bất ngờ. Anh cho rằng cô vẫn có thể giả xấu, giả quê mùa như năm năm trước.
Những người khác trong đại sảnh cũng chú ý tới cô, trên mặt rất nhiều người đều có phần bất ngờ.
Lúc trước Ông cụ Hàn đã truyền ra tin tức, nói bệnh của cô cả Hàn đã hoàn toàn được chữa trị, hôm nay thoạt nhìn cô quả nhiên không giống với năm năm trước.
Nếu Hàn Nhã Thanh như vậy lại thêm cả Hàn Thị càng dễ khiến người ta tiếp nhận hơn.
Hoặc có thể nói so với một cô con gái nhà giàu bình thường, lúc này Hàn Nhã Thanh càng được hoan nghênh hơn. Dù sao rất nhiều người đàn ông cũng không muốn cưới một người phụ nữ quá mức khôn khéo, đặc biệt là người như bọn họ.
Trong ánh mắt mấy người vốn còn do dự, lúc này rõ ràng có chút nóng bỏng. Có người thậm chí đi thẳng tới chào hỏi cô.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể mỉm cười đáp lại, trong lòng lại thầm thở dài. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Ông cụ Hàn thu xếp trước, ngay cả áo của cô cũng do Ông cụ Hàn chọn.
Năm năm qua, Ông cụ Hàn không chỉ một lần tới thăm cô, cô không thể cứ ở lại mãi trong viện an dưỡng được, ‘bệnh’ tất nhiên cũng phải tốt hơn.
Vì để cho ông cụ yên tâm, mấy năm qua biểu hiện của cô ở trước mặt ông cụ chỉ có thể càng lúc càng tốt.
Cho nên bây giờ cô căn bản không có cách nào lại giả xấu, giả quê mùa giống năm năm trước nữa.
Nhưng cô bây giờ chỉ cần không muốn lấy chồng thì không ai có thể miễn cưỡng cô.
Dương Tầm Chiêu nhìn tình hình trong đại sảnh, đôi mắt dần trở nên lạnh lùng hơn. Người phụ nữ này là tới trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
Ông cụ Hàn nhìn tất cả những điều này, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Xem ra Thanh Thanh rất được hoan nghênh. Đây là một khởi đầu rất không tệ. Cứ theo tình hình hiện nay, muốn tìm cho Thanh Thanh một người có thể chăm sóc cô cả đời cũng không phải là chuyện gì khó.
“Mẹ, không phải mẹ nói có cách làm cho con ngốc kia mất hết danh dự sao?” Hàn Nghiên Nghiên thấy Hàn Nhã Thanh tự nhiên được hoan nghênh như thế thì hận tới mức ngầm nghiến răng.
Bởi vì phản ứng của Hàn Nhã Thanh lúc trước khiến Lưu Vân hơi lo lắng, bà ta vẫn luôn chú ý tới Hàn Nhã Thanh
Nhưng điều làm cho bà ta bất ngờ chính là sau khi Hàn Nhã Thanh vào đại sảnh vẫn không rời đi, cũng không làm chuyện gì cả.
Nếu Hàn Nhã Thanh thật sự phát hiện ra việc bà vừa làm thì nhất định sẽ đi qua kiểm tra, hơn nữa chắc chắn nói cho Ông cụ Hàn biết.
Nhưng Lưu Vân phát hiện, sau khi Hàn Nhã Thanh vào đại sảnh thì hình như hoàn toàn quên chuyện lúc trước, thậm chí căn bản chưa từng đi tìm ông cụ.
Lưu Vân dần yên tâm, xem ra là bà ta suy nghĩ nhiều rồi.
Cho dù con ngốc kia hết bệnh cũng không thể thông minh hơn được bao nhiêu, vừa rồi có thể là nó đang cố làm ra vẻ huyền bí thôi.
“Chờ xem kịch vui đi.” Lưu Vân nghĩ đến đây đã hoàn toàn yên tâm, khóe miệng lộ rõ vẻ đắc ý.
Ban đầu bà ta vốn còn nghĩ, nếu Hàn Nhã Thanh có hành động gì khác thường, bà ta sẽ đổi cái USB này về, nhưng bây giờ xem ra không cần phiền phức như vậy.
Tiếp theo, bà ta lại chờ xem kịch vui thôi.
“Hôm nay tôi muốn tuyên bố một việc, Thanh Thanh nhà tôi trở về, tôi dự định giao Hàn Thị cho Thanh Thanh .” Ông cụ Hàn thấy đã đến giờ liền tiến tới trước, cầm micro lên và tuyên bố luôn tin tức này.
Hàn Trung Dung tức giận lại không dám nói gì về quyết định này của ông cụ Hàn , hơn nữa trong lòng ông ta biết rất rõ, cho dù ông ta có phản đối cũng vô ích.
Mặc dù mọi người sớm nhận được tin tức nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, không ai nghĩ tới Ông cụ Hàn sẽ công bố tin tức này ở trên bữa tiệc ngay trước mặt mọi người như vậy.
Do đó, càng có nhiều người hơn động tâm hơn.
Hôm nay Dụ Vỹ Luân cũng tới nhưng Hàn Nghiên Nghiên vẫn quấn quít lấy anh ta. Lúc này anh ta nghe được lời Ông cụ Hàn nói thì không nhịn được nhìn về phía Hàn Nhã Thanh Vào giây phút nhìn thấy Hàn Nhã Thanh , ánh mắt anh ta trở nên hơi kỳ lạ.
Hàn Nghiên Nghiên vốn đang tức giận, thấy Dụ Vỹ Luân vẫn nhìn Hàn Nhã Thanh thì càng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Vân rũ mí mắt xuống, che giấu vẻ độc ác trong đáy mắt, trong lòng lại thầm cười lạnh. Tiếp theo, bà ta sẽ làm cho con bé chết tiệt kia khóc cũng khóc không nổi.
Hàn Nhã Thanh cũng không ngờ được Ông cụ Hàn sẽ công bố tin tức như thế ở trên bữa tiệc. Nói thật, cô chẳng có hứng thú gì với Ôn thị, cô căn bản không tính ở lại thành phố A, cô sẽ nhanh chóng quay về nước M.
Bởi vì chỗ ấy có sự nghiệp của cô, còn có hai bảo bối của cô nữa.
Ông cụ Hàn không để cho Hàn Nhã Thanh lên sân khấu, chỉ là lúc ông nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt đầy vẻ yêu thương.
“Bữa tiệc hôm nay là đặc biệt được tổ chức vì Thanh Thanh , tôi thật sự rất vui mừng khi thấy mọi người có thể tới đây. Tôi hi vọng tất cả mọi người chơi vui vẻ.” Ông cụ Hàn hoàn toàn không che giấu sự yêu thương của mình đối với Hàn Nhã Thanh, ý ông đã rất rõ ràng rồi.
Những chuyện khác, Ông cụ Hàn sẽ không nhiều lời.
Chỉ là Ông cụ Hàn còn chưa bước xuống khỏi sân khấu, trong loa đột nhiên truyền ra âm thanh kỳ lạ. Nghe tiếng động này có chút gấp gáp, càng giống như tiếng thở gấp khiến người ta phải đỏ mặt.
Mà cùng lúc đó, trên màn hình sau lưng Ông cụ Hàn đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh.
Trên màn hình là một nam một nữ, hai người đều không mặc quần áo, đang quấn quít lấy nhau ở trên giường, hình ảnh kia rất khó coi.
Mặt của người đàn ông không rõ lắm nhưng mặt người phụ nữ lại đặc biệt rõ ràng, người phụ nữ trên màn hình rõ ràng chính là Hàn Nhã Thanh