Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1464
CHƯƠNG 1464: HÀNH ĐỘNG THÂN KÌ GÌ ĐÂY?. (2)
Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, quả nhiên là không hề giấu giềm, khoa trương phách lồi!
“Gì cơ? Tình huống gì vậy?” Lúc này Phạm My cảm thầy như mình không thể phân biệt Nam Bắc. Đây rốt cuộc là tình huống gì, sao bà càng lúc càng mơ hồ thế này?
“Chị đẹp đang khen tôi đấy.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My, dáng vẻ khoe khoang ấy vô cùng rõ ràng.
Phạm My: “…”
Ai khen cậu?
Người này không hiểu sao?
Phạm My nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ và ngây thơ của thiếu niên, bà nhất thời rơi vào trạng thái im lặng!
“Chị đẹp ơi, họ đồ tội cho em, chị giúp em đánh người xấu với.” Thiếu niên ngây thơ nhìn Hàn Nhã Thanh, cậu ta nở nụ cười hết sức rạng rỡ.
Cậu ta vừa đoạt lại đồ từ trong tay viện trưởng ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh. Lúc đó cậu ta không hề che giấu, ngay cả khẩu trang cũng không đeo.
Chỉ cần Hàn Nhã Thanh không mù là có thể nhận ra cậu ta.
Lúc này cậu ta mách lẻo với Hàn Nhã Thanh, nói người khác đổ tội cho mình càng không chột dạ chút nào cả.
Giọng của thiếu niên lúc này không cao như trước đó, hơn nữa cậu ta cũng không ồn ào như trước nên những người vốn đang vây quanh đã tản đi bót.
Nhưng người đứng xem náo nhiệt trong đại sảnh vẫn rất nhiều, họ gần như vây quanh mấy người Hàn Nhã Thanh.
Khi Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên thì bỗng nhìn thấy một thiếu niên khác đang đứng bên ngoài đám đông, trông anh ta khoảng hai mươi tuổi, là một thiếu niên rất đẹp trai.
Điều quan trọng không phải vấn đề thiếu niên có đẹp hay không, quan trọng là thiếu niên đó đang nhìn cô. Đúng, anh ta cứ thế nhìn nhằm chằm vào cô, tính mục đích và tính công kích quá mạnh, quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng rất khó.
Kiểu nhìn chăm chú này kể cả người bình thường cũng có thể cảm thầy khác thường, huống hồ là Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, cô cứ nhìn anh ta một cách yên lặng như vậy bằng ánh mắt hờ hững, không có bất cứ động tác gì.
Sau đó Hàn Nhã Thanh phát hiện bàn tay khác đang giấu dưới lớp quần áo của thiếu niên từ từ giơ lên.
Cổ tay anh ta quấn một mảnh vải đen. Dưới tắm vải đen, tay anh ta cầm một khẩu súng.
Lúc này họng súng đang chĩa vào Hàn Nhã Thanh, cô có thể thấy rất rõ.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nheo lại, trong lòng cảnh giác, cô vừa định làm động tác đề phòng.
Nhưng ngay sau đó Hàn Nhã Thanh phát hiện ra một vấn đề, người kia cũng không phải thật sự muốn giết cô.
Cô không nhìn thấy được một chút sát ý từ anh ta, chẳng những không có sát ý mà còn không có địch ý.
Hàn Nhã Thanh thậm chí có thể nhìn thấy đôi chút kiêng dè từ sâu trong mắt anh ta, hình như còn hơi kính sợ.
Đúng, là kính sợ. Bất luận vẻ kính sợ đó có phải dành cho cô hay không, Hàn Nhã Thanh cũng có thể xác định anh ta sẽ không thật sự ra tay giết cô.
Hơn nữa lúc cô ngẩng đầu lên, anh ta đã đứng ở đó. Nhìn dáng vẻ đứng vững của anh ta, có lẽ anh ta đã đứng được một lúc. Nếu anh ta thật sự muốn giết cô thì đã ra tay từ lâu, cũng không cần chờ cô phát hiện.
Nếu không phải thật sự muốn giết cô thì là hù doạ cô ư?
Hù doạ cô? Ừm, tốt lắm!
Hàn Nhã Thanh không động đậy, ngay cả chút phản ứng cũng không có, thậm chí lông mày cũng không nhướng lên hay chau lại. Cô vẫn nhìn thiếu niên đang đứng đối diện cô, chĩa súng vào cô một cách yên tĩnh như vậy, vẻ mặt thản nhiên ấy tựa như đang phơi mình dưới ánh nắng của thiên nhiên.
Thiếu niên ở đối diện sững sờ một cách rõ ràng, hiển nhiên anh ta không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ có phản ứng như thế.
Nhưng vẻ bắt ngờ đó lướt qua nhanh như chỉ là ảo giác, trong mắt anh ta dường như lập tức xuất hiện thêm vài phần hung ác, sau đó tay cầm súng của anh ta di chuyển.
Lúc này tay anh ta đang để đối diện Hàn Nhã Thanh. Mặc dù cổ tay anh ta được che bởi tắm vải đen, nhưng từ hướng Hàn Nhã Thanh nhìn qua lại có thể thấy rõ động tác của anh ta.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ngón trỏ anh ta để trên cò súng từ từ duỗi lên, làm động tác sắp nỗ súng.
Nếu ngón trỏ của anh ta ấn mạnh xuống, chắc chắn súng sẽ phát ra tiếng nổ, lúc này họng súng anh ta đang nhắm vào ngực Hàn Nhã Thanh.
Do đó, nếu lúc này anh ta nỗ súng sẽ bắn trúng ngực Hàn Nhã Thanh, cô rất có thể sẽ mắt mạng trong một phát súng.
Trong tình huống này, e rằng đổi thành bất kỳ người nào khác, họ cũng sẽ sợ hãi, sẽ né tránh, thậm chí còn sẽ quýnh lên.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không hề luống cuống, cũng không né tránh. Cô vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có động tĩnh nào khác. Cô vẫn nhìn thiếu niên một cách yên tĩnh như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy ngón trỏ của thiếu niên từ từ ấn xuống, Hàn Nhã Thanh nhìn cậu ta rồi bỗng nhiên cười. Nụ cười ấy có hơi nhạt nhoà nhưng lại rất rõ ràng, đủ để thiếu niên ở đối diện thấy rõ.
Anh ta ngây người, ánh mắt rõ ràng trở nên hoảng hốt, ngón trỏ để trên cò súng run lên, trong lòng âm thầm gào thét. Con mẹ nó, đây là phản ứng bình thường ư?
Là phản ứng bình thường ư?
Có ai lại không sợ hãi, không luống cuống mà còn cười khi đối mặt với họng súng?
Hơn nữa còn cười đẹp như thế?
Rốt cuộc là có chuyện gì với thao tác phạm quy rõ ràng này?
Như thế thì sao anh ta có thể tiếp tục?
Nhiệm vụ ban đầu anh ta nhận được là chĩa súng vào cô cả nhà họ Đường để khiến cô hoảng hốt né tránh, tiếp theo là việc của Tiểu Cửu.
Nhưng bây giờ cô cả nhà họ Đường không hề sợ hãi, không có ý định né tránh, hơn nữa người ta còn cười với anh?
Anh phải làm sao đây?
Phải làm sao đây?
Anh cũng không thể thật sự nổ súng thì phải?
Tuy lúc này trong khẩu súng của anh ta không có đạn, nhưng súng rỗng cũng sẽ phát ra tiếng nỗ. Lỡ như làm người ta sợ thì anh ta cũng không gánh vác nỗi trách nhiệm.
Nhưng Mặc Thành nói cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
Giờ phút này Cậu Hàn thật sự không biết phải làm thế nào. Tròng mắt anh ta đảo một vòng, anh ta nhìn về phía Tiểu Cửu đang đứng trong đám đông gần Hàn Nhã Thanh theo bản năng.
Cậu Hàn muốn trao đổi ánh mắt với Tiểu Cửu, sau đó quyết định xem tiếp theo phải làm gì.
Nhưng dù thế nào Cậu Hàn cũng không ngờ mình mới nhìn Tiểu Cửu một chút, cô cả nhà họ Đường ở đối diện đã đột nhiên di chuyển.
Có điều không phải cô né tránh, cũng không phải đi về phía anh ta mà là quay sang Tiểu Cửu.
Sau đó Cậu Hàn trơ mắt nhìn Hàn Nhã Thanh túm lầy cổ tay Tiểu Cửu, kéo Tiểu Cửu lại gần cô.
Cậu Hàn lập tức sững sờ, nhất thời không thể che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt. Mẹ nó, lại là thao tác gì nữa đây?
Anh vừa mới làm gì? Anh đã làm gì sai?
Anh chỉ mới nhìn Tiểu Cửu một chút, nhìn một chút thôi không được sao?
Nhìn một chút cũng có lỗi à?
Sự thật nói cho Cậu Hàn biết, nhìn một chút là thật sự sai lầm!
Vì cái nhìn của anh ta vừa rồi nên Hàn Nhã Thanh mới phát hiện ra Tiểu Cửu, hơn nữa còn tìm được Tiểu Cửu một cách chính xác.
Thật ra Tiểu Cửu che giấu rất kỹ. Cô ta mặc quần áo bình thường, đứng trong đám đông xem náo nhiệt như bao người khác. Nếu không phải vì cái nhìn của Cậu Hàn, có lẽ Hàn Nhã Thanh sẽ không chú ý tới Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu rất cần thận. Khi Cậu Hàn nhìn về phía cô ta, cô ta cũng không có phản ứng khác thường, cũng không nhìn qua Cậu Hàn.
Nhưng lúc Cậu Hàn nhìn về phía Tiểu Cửu, Hàn Nhã Thanh lại nhìn sang Tiểu Cửu thì phát hiện ra vấn đề. Từ cổ tay Tiểu Cửu, cô nhìn ra được Tiểu Cửu thường xuyên dùng súng. Cổ tay của một người dùng súng và không dùng súng không giống nhau. Thật ra điểm khác biệt đó cũng không rõ ràng, người bình thường sẽ không nhìn ra, nhưng trước đây khi Hàn Nhã Thanh đi làm việc với Đường Bách Khiêm, cô từng tiếp xúc với những người kiểu này, cho nên cô đã quan sát thấy một số khác biệt rất nhỏ.
Lúc Hàn Nhã Thanh nắm chặt cổ tay Tiểu Cửu, cô đã dùng tay còn lại sờ lòng bàn tay Tiểu Cửu. Khi cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay cô ta, lòng cô biết rõ mình không bắt nhầm người.
Tiểu Cửu đột nhiên bị Hàn Nhã Thanh nắm tay cũng rất ngạc nhiên. Cô ta không chỉ ngạc nhiên mà còn sững sờ. Cô không hiểu tại sao Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên túm lấy tay cô?
Cô đã để lộ sơ hở sao?
Cô rõ ràng vẫn che giấu rất tốt và chắc chắn mình không để lộ sơ hở, tại sao lại bị phát hiện?
Tiểu Cửu nhìn cỗ tay đang bị Hàn Nhã Thanh nắm của mình. Lúc này Hàn Nhã Thanh nắm rất chặt, nhưng với năng lực của Tiểu Cửu, nếu muốn hắt ra cũng không khó.
Nhưng cô ta thật sự không dám cho lắm. Cô ta sợ mình mạnh tay quá sẽ làm cô cả nhà họ Đường bị thương.
Mặc Thành đã dặn là tuyệt đối không thể làm cô cả nhà họ Đường bị thương dù chỉ một chút.
Hơn nữa cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Cho dù Mặc Thành không dặn, với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám làm cô cả nhà họ Đường bị thương.
Lúc này Thiếu niên ngoan ngoãn ngoan mới quấy nhiễu Hàn Nhã Thanh cũng đờ đẫn, quên mắt phải giả ngây thơ, làm nũng quấy nhiễu. Giờ phút này cậu ta yên tĩnh như gà, cứ thế ngơ ngác nhìn Hàn Nhã Thanh đang nắm cổ tay Tiểu Cửu.
Sao chị Tiểu Cửu lại bại lộ?
Rõ ràng chị Tiểu Cửu che giấu rất kỹ, hơn nữa bên này có cậu gây chú ý. Để không bị nghỉ ngờ, cậu đã làm như không quen chị Tiểu Cửu, không dám nhìn chị Tiểu Cửu một chút.
Khoé môi Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, quả nhiên là không hề giấu giềm, khoa trương phách lồi!
“Gì cơ? Tình huống gì vậy?” Lúc này Phạm My cảm thầy như mình không thể phân biệt Nam Bắc. Đây rốt cuộc là tình huống gì, sao bà càng lúc càng mơ hồ thế này?
“Chị đẹp đang khen tôi đấy.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My, dáng vẻ khoe khoang ấy vô cùng rõ ràng.
Phạm My: “…”
Ai khen cậu?
Người này không hiểu sao?
Phạm My nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ và ngây thơ của thiếu niên, bà nhất thời rơi vào trạng thái im lặng!
“Chị đẹp ơi, họ đồ tội cho em, chị giúp em đánh người xấu với.” Thiếu niên ngây thơ nhìn Hàn Nhã Thanh, cậu ta nở nụ cười hết sức rạng rỡ.
Cậu ta vừa đoạt lại đồ từ trong tay viện trưởng ngay trước mặt Hàn Nhã Thanh. Lúc đó cậu ta không hề che giấu, ngay cả khẩu trang cũng không đeo.
Chỉ cần Hàn Nhã Thanh không mù là có thể nhận ra cậu ta.
Lúc này cậu ta mách lẻo với Hàn Nhã Thanh, nói người khác đổ tội cho mình càng không chột dạ chút nào cả.
Giọng của thiếu niên lúc này không cao như trước đó, hơn nữa cậu ta cũng không ồn ào như trước nên những người vốn đang vây quanh đã tản đi bót.
Nhưng người đứng xem náo nhiệt trong đại sảnh vẫn rất nhiều, họ gần như vây quanh mấy người Hàn Nhã Thanh.
Khi Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên thì bỗng nhìn thấy một thiếu niên khác đang đứng bên ngoài đám đông, trông anh ta khoảng hai mươi tuổi, là một thiếu niên rất đẹp trai.
Điều quan trọng không phải vấn đề thiếu niên có đẹp hay không, quan trọng là thiếu niên đó đang nhìn cô. Đúng, anh ta cứ thế nhìn nhằm chằm vào cô, tính mục đích và tính công kích quá mạnh, quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng rất khó.
Kiểu nhìn chăm chú này kể cả người bình thường cũng có thể cảm thầy khác thường, huống hồ là Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, cô cứ nhìn anh ta một cách yên lặng như vậy bằng ánh mắt hờ hững, không có bất cứ động tác gì.
Sau đó Hàn Nhã Thanh phát hiện bàn tay khác đang giấu dưới lớp quần áo của thiếu niên từ từ giơ lên.
Cổ tay anh ta quấn một mảnh vải đen. Dưới tắm vải đen, tay anh ta cầm một khẩu súng.
Lúc này họng súng đang chĩa vào Hàn Nhã Thanh, cô có thể thấy rất rõ.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nheo lại, trong lòng cảnh giác, cô vừa định làm động tác đề phòng.
Nhưng ngay sau đó Hàn Nhã Thanh phát hiện ra một vấn đề, người kia cũng không phải thật sự muốn giết cô.
Cô không nhìn thấy được một chút sát ý từ anh ta, chẳng những không có sát ý mà còn không có địch ý.
Hàn Nhã Thanh thậm chí có thể nhìn thấy đôi chút kiêng dè từ sâu trong mắt anh ta, hình như còn hơi kính sợ.
Đúng, là kính sợ. Bất luận vẻ kính sợ đó có phải dành cho cô hay không, Hàn Nhã Thanh cũng có thể xác định anh ta sẽ không thật sự ra tay giết cô.
Hơn nữa lúc cô ngẩng đầu lên, anh ta đã đứng ở đó. Nhìn dáng vẻ đứng vững của anh ta, có lẽ anh ta đã đứng được một lúc. Nếu anh ta thật sự muốn giết cô thì đã ra tay từ lâu, cũng không cần chờ cô phát hiện.
Nếu không phải thật sự muốn giết cô thì là hù doạ cô ư?
Hù doạ cô? Ừm, tốt lắm!
Hàn Nhã Thanh không động đậy, ngay cả chút phản ứng cũng không có, thậm chí lông mày cũng không nhướng lên hay chau lại. Cô vẫn nhìn thiếu niên đang đứng đối diện cô, chĩa súng vào cô một cách yên tĩnh như vậy, vẻ mặt thản nhiên ấy tựa như đang phơi mình dưới ánh nắng của thiên nhiên.
Thiếu niên ở đối diện sững sờ một cách rõ ràng, hiển nhiên anh ta không ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ có phản ứng như thế.
Nhưng vẻ bắt ngờ đó lướt qua nhanh như chỉ là ảo giác, trong mắt anh ta dường như lập tức xuất hiện thêm vài phần hung ác, sau đó tay cầm súng của anh ta di chuyển.
Lúc này tay anh ta đang để đối diện Hàn Nhã Thanh. Mặc dù cổ tay anh ta được che bởi tắm vải đen, nhưng từ hướng Hàn Nhã Thanh nhìn qua lại có thể thấy rõ động tác của anh ta.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy ngón trỏ anh ta để trên cò súng từ từ duỗi lên, làm động tác sắp nỗ súng.
Nếu ngón trỏ của anh ta ấn mạnh xuống, chắc chắn súng sẽ phát ra tiếng nổ, lúc này họng súng anh ta đang nhắm vào ngực Hàn Nhã Thanh.
Do đó, nếu lúc này anh ta nỗ súng sẽ bắn trúng ngực Hàn Nhã Thanh, cô rất có thể sẽ mắt mạng trong một phát súng.
Trong tình huống này, e rằng đổi thành bất kỳ người nào khác, họ cũng sẽ sợ hãi, sẽ né tránh, thậm chí còn sẽ quýnh lên.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không hề luống cuống, cũng không né tránh. Cô vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có động tĩnh nào khác. Cô vẫn nhìn thiếu niên một cách yên tĩnh như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy ngón trỏ của thiếu niên từ từ ấn xuống, Hàn Nhã Thanh nhìn cậu ta rồi bỗng nhiên cười. Nụ cười ấy có hơi nhạt nhoà nhưng lại rất rõ ràng, đủ để thiếu niên ở đối diện thấy rõ.
Anh ta ngây người, ánh mắt rõ ràng trở nên hoảng hốt, ngón trỏ để trên cò súng run lên, trong lòng âm thầm gào thét. Con mẹ nó, đây là phản ứng bình thường ư?
Là phản ứng bình thường ư?
Có ai lại không sợ hãi, không luống cuống mà còn cười khi đối mặt với họng súng?
Hơn nữa còn cười đẹp như thế?
Rốt cuộc là có chuyện gì với thao tác phạm quy rõ ràng này?
Như thế thì sao anh ta có thể tiếp tục?
Nhiệm vụ ban đầu anh ta nhận được là chĩa súng vào cô cả nhà họ Đường để khiến cô hoảng hốt né tránh, tiếp theo là việc của Tiểu Cửu.
Nhưng bây giờ cô cả nhà họ Đường không hề sợ hãi, không có ý định né tránh, hơn nữa người ta còn cười với anh?
Anh phải làm sao đây?
Phải làm sao đây?
Anh cũng không thể thật sự nổ súng thì phải?
Tuy lúc này trong khẩu súng của anh ta không có đạn, nhưng súng rỗng cũng sẽ phát ra tiếng nỗ. Lỡ như làm người ta sợ thì anh ta cũng không gánh vác nỗi trách nhiệm.
Nhưng Mặc Thành nói cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
Giờ phút này Cậu Hàn thật sự không biết phải làm thế nào. Tròng mắt anh ta đảo một vòng, anh ta nhìn về phía Tiểu Cửu đang đứng trong đám đông gần Hàn Nhã Thanh theo bản năng.
Cậu Hàn muốn trao đổi ánh mắt với Tiểu Cửu, sau đó quyết định xem tiếp theo phải làm gì.
Nhưng dù thế nào Cậu Hàn cũng không ngờ mình mới nhìn Tiểu Cửu một chút, cô cả nhà họ Đường ở đối diện đã đột nhiên di chuyển.
Có điều không phải cô né tránh, cũng không phải đi về phía anh ta mà là quay sang Tiểu Cửu.
Sau đó Cậu Hàn trơ mắt nhìn Hàn Nhã Thanh túm lầy cổ tay Tiểu Cửu, kéo Tiểu Cửu lại gần cô.
Cậu Hàn lập tức sững sờ, nhất thời không thể che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt. Mẹ nó, lại là thao tác gì nữa đây?
Anh vừa mới làm gì? Anh đã làm gì sai?
Anh chỉ mới nhìn Tiểu Cửu một chút, nhìn một chút thôi không được sao?
Nhìn một chút cũng có lỗi à?
Sự thật nói cho Cậu Hàn biết, nhìn một chút là thật sự sai lầm!
Vì cái nhìn của anh ta vừa rồi nên Hàn Nhã Thanh mới phát hiện ra Tiểu Cửu, hơn nữa còn tìm được Tiểu Cửu một cách chính xác.
Thật ra Tiểu Cửu che giấu rất kỹ. Cô ta mặc quần áo bình thường, đứng trong đám đông xem náo nhiệt như bao người khác. Nếu không phải vì cái nhìn của Cậu Hàn, có lẽ Hàn Nhã Thanh sẽ không chú ý tới Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu rất cần thận. Khi Cậu Hàn nhìn về phía cô ta, cô ta cũng không có phản ứng khác thường, cũng không nhìn qua Cậu Hàn.
Nhưng lúc Cậu Hàn nhìn về phía Tiểu Cửu, Hàn Nhã Thanh lại nhìn sang Tiểu Cửu thì phát hiện ra vấn đề. Từ cổ tay Tiểu Cửu, cô nhìn ra được Tiểu Cửu thường xuyên dùng súng. Cổ tay của một người dùng súng và không dùng súng không giống nhau. Thật ra điểm khác biệt đó cũng không rõ ràng, người bình thường sẽ không nhìn ra, nhưng trước đây khi Hàn Nhã Thanh đi làm việc với Đường Bách Khiêm, cô từng tiếp xúc với những người kiểu này, cho nên cô đã quan sát thấy một số khác biệt rất nhỏ.
Lúc Hàn Nhã Thanh nắm chặt cổ tay Tiểu Cửu, cô đã dùng tay còn lại sờ lòng bàn tay Tiểu Cửu. Khi cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay cô ta, lòng cô biết rõ mình không bắt nhầm người.
Tiểu Cửu đột nhiên bị Hàn Nhã Thanh nắm tay cũng rất ngạc nhiên. Cô ta không chỉ ngạc nhiên mà còn sững sờ. Cô không hiểu tại sao Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên túm lấy tay cô?
Cô đã để lộ sơ hở sao?
Cô rõ ràng vẫn che giấu rất tốt và chắc chắn mình không để lộ sơ hở, tại sao lại bị phát hiện?
Tiểu Cửu nhìn cỗ tay đang bị Hàn Nhã Thanh nắm của mình. Lúc này Hàn Nhã Thanh nắm rất chặt, nhưng với năng lực của Tiểu Cửu, nếu muốn hắt ra cũng không khó.
Nhưng cô ta thật sự không dám cho lắm. Cô ta sợ mình mạnh tay quá sẽ làm cô cả nhà họ Đường bị thương.
Mặc Thành đã dặn là tuyệt đối không thể làm cô cả nhà họ Đường bị thương dù chỉ một chút.
Hơn nữa cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Cho dù Mặc Thành không dặn, với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám làm cô cả nhà họ Đường bị thương.
Lúc này Thiếu niên ngoan ngoãn ngoan mới quấy nhiễu Hàn Nhã Thanh cũng đờ đẫn, quên mắt phải giả ngây thơ, làm nũng quấy nhiễu. Giờ phút này cậu ta yên tĩnh như gà, cứ thế ngơ ngác nhìn Hàn Nhã Thanh đang nắm cổ tay Tiểu Cửu.
Sao chị Tiểu Cửu lại bại lộ?
Rõ ràng chị Tiểu Cửu che giấu rất kỹ, hơn nữa bên này có cậu gây chú ý. Để không bị nghỉ ngờ, cậu đã làm như không quen chị Tiểu Cửu, không dám nhìn chị Tiểu Cửu một chút.