Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-517
Chương 517
Chương 517: Lời nguyền của mối tình đầu
Thương Trăn vừa nhìn lên liền phát hiện ra Tô Vi, nhớ đến trước đó Lý Uyển Oánh muốn tác hợp cho cô và Tô Vi, vì thế trong nháy mắt nhìn thấy Tô Vi, cô hơi ngượng ngùng.
Phong Hành Diễm vẫn luôn ở trong trạng thái nóng nảy, ở trong giây phút Tô Vi xuất hiện, anh lại bình tĩnh một cách quỷ dị! Bởi vì dường như anh bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Thương Trăn lại đến đây rồi.
Tô Vi tò mò nhìn cô: “Cô đang… Xem mắt?”
Anh ta thông qua một số chi tiết, rất dễ dàng đoán được.
Thương Trăn hơi cúi đầu: “Đúng thế… Chẳng qua cũng không phải hoàn toàn.”
Tô Vi nhìn chằm chằm Thương Trăn, trên thực tế, lúc Thương Trăn không dùng sự lạnh lùng để che giấu chính mình, suy nghĩ của cô rất dễ đoán, dù sao một người chấp nhất và chuyên chú, suy nghĩ của cô rất đơn giản, nhưng nhìn thấu không nói ra, Tô Vi mỉm cười, đưa tay, nói.
“Nếu đã trùng hợp gặp mặt ở đây, tôi có thể làm đối tượng hẹn hò tiếp theo của cô không?”
Đôi mắt dịu dàng của anh ta cong lên, ung dung nói: “Cô biết những thông tin cơ bản về tôi rồi, như vậy, cô có thể nói ra một chút về cái nhìn của cô đối với tôi không? Tôi rất hiếu kỳ.”
Thương Trăn nhìn anh ta, gần như không chút do dự nói: “Anh là một người tốt.”
Tô Vi giả bộ nhụt chí: “Tôi vừa mới đi lên đã bị cô phát thẻ người tốt rồi à?”
(*Thẻ người tốt: Theo định nghĩa từ baidu thì đây là một câu mang tính chất từ chối một cách uyển chuyển, xuất phát từ câu: Anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau.)
Thương Trăn lắc đầu: “Anh rất tốt, khí chất xuất chúng, dáng dấp đẹp trai, hơn nữa dường như anh có thể nhìn thấu tâm tư của một người, ở bên anh, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Nghe thấy Thương Trăn đánh giá cao Tô Vi, Phong Hành Diễm bắt đầu lo lắng, nhưng Tô Vi lại không lạc quan, ngón tay của anh ta lơ đãng quẹt qua đĩa đựng thức ăn trước mặt, nửa đùa nửa thật nói.
“Đối tượng hẹn hò giống như tôi, cô sẽ cảm thấy động lòng sao?”
Khi Tô Vi đưa ra câu hỏi này, tay Phong Hành Diễm đã đặt ở trên bình phong. Hoặc là bây giờ ra ngoài, không cho Tô Vi một cơ hội nào, hoặc là nghe một chút xem Thương Trăn sẽ nói như thế nào.
Phong Hành Diễm bỗng nhiên cảm thấy bất an, trong đời anh hiếm có loại cảm giác này.
Theo đuổi của anh ta, Trăn Trăn chắc chắn sẽ đồng ý sao? Lần này ở chỗ Trăn Trăn, anh còn có cơ hội ư?
Bởi vì một lúc chần chờ như thế, anh dừng lại, mà bên kia, cuối cùng Thương Trăn cũng tiêu hóa xong lời của Tô Vi nói, cô khẽ cười một tiếng.
“Tôi cảm thấy… Có lẽ tôi sẽ động lòng.”
Câu trả lời của cô khiến cho hai người đàn ông đều giật mình.
Giây phút này, Phong Hành Diễm có loại cảm giác sức lực trên người giống như bị rút hết đi! Cảm xúc của anh nhanh chóng trầm xuống, sau đó rất nhanh giương cao, trong mắt có loại cảm xúc thô bạo điên cuồng!
Một giây sau, trong nháy mắt khi anh muốn xốc bình phong lên, lúc này, Thương Trăn lại lên tiếng.
“Nhưng… Rất kỳ lạ…” Cảm xúc của cô đột nhiên trở nên bình thường, cô nhìn Tô Vi: “Nhưng anh sẽ không mang đến cho tôi bất kỳ một cảm giác bức bách nào, anh và cả những người khác đều như thế, tôi không cảm nhận được áp lực, nhưng lúc đối mặt với Phong Hành Diễm, tôi lúc nào cũng có thể cảm nhận được bức bách, vì thế điều này khiến cho sự tồn tại của anh ấy càng thêm chói mắt, không cách nào xem nhẹ, anh Tô, anh… Hiểu ý của tôi chứ?”
Cả Tô Vi và Phong Hành Diễm đều ngây người.
Anh… Khiến Trăn Trăn cảm giác được bức bách, không cách nào xem nhẹ được cảm giác tồn tại của anh? Khóe môi anh vô thức giương lên, có phải điều này mang ý nghĩa, thật ra vị trí của anh vẫn rất đặc biệt? Dưới bề ngoài lạnh lùng của Trăn Trăn, anh vẫn còn có cơ hội?
Một lúc sau, Tô Vi mới lộ ra nụ cười khổ: “Tôi nghĩ tôi hiểu ý của cô… Vậy cô…”
Anh ta nhìn xung quanh: “Vì sao cô còn muốn đến đây xem mắt?”
Cả người Thương Trăn buông lỏng, ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ ra ngoài tiếp xúc nhiều với người khác phái, nói không chừng sẽ làm giảm đi sự khẩn trương khi đối mặt với Phong Hành Diễm, nhưng hiện tại xem ra, quả thực không có quyết định nào ngu ngốc hơn!”
Trong mắt Tô Vi đột nhiên lóe lên một tia sáng: “Nếu như tôi không hiểu sai, bởi vì cảm giác bức bách này khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, vì thế muốn chạy trốn?”
Anh ta vừa nói câu này ra khỏi miệng, vốn dĩ Phong Hành Diễm đang đắc ý, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc! Anh không thể nhẫn nhịn được nữa, trực tiếp đẩy bình phong ra.
“Cô ấy sẽ không chạy trốn!”
Anh đi lên, nắm chặt tay Thương Trăn, kiên định nói: “Cô ấy cũng không trốn thoát!”
“Phong Hành Diễm?” Thương Trăn sợ ngây người! Sao Phong Hành Diễm lại ở đây?
Tô Vi liếc thoáng qua bình phong, hơi nhướng mày: “Anh Phong đang theo dõi cô Thương sao?”
Phong Hành Diễm tự biết mình đuối lý, nhưng đối mặt với Tô Vi, anh vẫn có dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Tôi chỉ đề phòng cô ấy bị loại người đàn ông khéo miệng như anh lừa dối!”
Thương Trăn thật đúng là muốn quỳ, nhất là ở trước mặt Tô Vi, chuyện này quá mất mặt rồi!
“Đủ rồi, ai bảo anh theo dõi tôi?”
Phong Hành Diễm tùy ý cô giãy dụa, anh vẫn nắm chặt tay cô không buông. Hiện tại chính là lúc tuyên bố chủ quyền, bất kỳ một sơ sẩy nào đều có thể khiến cho đối phương có cơ hội lợi dụng, anh còn lâu mới buông tay!
Toàn bộ quá trình Tô Vi đều duy trì nụ cười, nhưng nụ cười kia càng khiến cho Thương Trăn cảm thấy ngượng ngùng.
“Đi! Anh đi theo tôi! Anh Tô, xin lỗi anh, tôi đi trước!”
Thương Trăn kéo lấy Phong Hành Diễm đi ra ngoài, Phong Hành Diễm đương nhiên cầu còn không được, lúc đi ngang qua, Phong Hành Diễm nhỏ giọng nói với Tô Vi.
“Anh không có cơ hội đâu!”
Tô Vi nhìn thoáng qua anh, không nói gì, mãi cho đến khi hai người bọn họ rời đi, Tô Vi mới lắc đầu, sau đó đi thanh toán tiền, lại được báo đã có người thanh toán rồi.
Bàng Thất ở một nơi bí mật gần đó tự cho mình một like, anh ta còn lâu mới cho người khác bất kỳ một cơ hội biểu hiện nào!
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Thương Trăn dùng sức hất Phong Hành Diễm ra, lạnh lùng ép hỏi: “Anh nói đi, vì sao lại theo dõi tôi?”
Hai mắt Phong Hành Diễm nhìn lên trời: “Là Bàng Thất, Bàng Thất nói một mình em đi ra ngoài, còn không cho cậu ta đi theo, anh sợ có người nhân cơ hội giở trò xấu, vì thế mới để cậu ta âm thầm bảo vệ.”
Thương Trăn nhìn anh: “Sao đó thuận tiện giám thị tôi? Tôi nhớ được, bây giờ anh nên ở công ty mới đúng?”
Phong Hành Diễm nhỏ giọng nói: “Nghe thấy em đi xem mắt, anh đâu còn họp được nữa…”
Thương Trăn vẫn luôn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, Phong Hành Diễm nhìn trời, nhìn đất, chính là không nhìn cô, dáng vẻ đuối lý nhưng không hối cải, đừng nói có bao nhiêu đáng giận.
Nhưng nhìn một lúc, vẻ mặt Thương Trăn đột nhiên buông lỏng, vừa tức lại vừa cười nhìn anh, sau đó, ngay khi Phong Hành Diễm còn chưa lấy lại tinh thần, cô bỗng nhiên kéo tay áo của anh.
“Được rồi, đi thôi!”
Phong Hành Diễm nhìn Thương Trăn: “Em… Em không tức giận?”
Loại chuyện theo dõi này đều có thể dễ dàng được tha thứ, điều này khiến Phong Hành Diễm cảm thấy cơ hội của mình lớn hơn.
Trong lòng Thương Trăn cảm thấy bất đắc dĩ, đối mặt với một người ưu tú như Tô Vi cũng không làm cho cô động lòng, cô còn có thể làm gì được đây?
Có lẽ giống như trước đó cô nghĩ, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, cô… Đều thua trong tay một người?
Cái này nhất định là đến từ lời nguyền của mối tình đầu.
Thương Trăn nghĩ như thế.
Chẳng qua Phong Hành Diễm suy nghĩ rất đơn giản, Trăn Trăn không tức giận, tương đương Trăn Trăn không có cách nào giận anh, tương đương với việc anh có một địa vị nhất định trong lòng cô, tương đương với tỷ lệ thành công theo đuổi vợ của anh lớn hơn, tương đương với việc anh sắp thành công rồi!
Nghĩ như thế, Phong Hành Diễm rất nhiệt tình.
Anh muốn để trong cuộc đời Trăn Trăn, vĩnh viễn chỉ có một lựa chọn là anh, cô mãi mãi thuộc về một mình anh!
——————–