Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-510+511
Chương 510
Chương 510: Chân tướng
Lý Uyển Oánh gật đầu, hừ một tiếng với Phong Hành Diễm, ý tứ kia rất rõ ràng, chính hoa đào của con còn chưa ngắt sạch sẽ, lại còn muốn quấy nhiễu chuyện tốt của Trăn Trăn? Trước tiên đem người chướng mắt này xử lý rồi nói sau!
Nhưng trong nháy mắt, Phong Hành Diễm đã kéo Thương Trăn lại.
“Trăn Trăn, em ở lại.”
“Vì sao?” Tầm mắt của Thương Trăn từ chỗ bàn tay anh đang giữ lấy cô, chuyển đến ánh mắt anh: “Tôi ở lại sẽ quấy rầy hai người có tình cảm nói chuyện yêu đương, không tốt đâu?”
Thương Trăn nói như thế khiến cho trong lòng Nhạc Mộng Như lại dâng lên hy vọng, hai mắt đỏ bừng nhìn Phong Hành Diễm.
Nhưng Phong Hành Diễm càng lúc càng dùng sức nắm chặt tay Thương Trăn, nhìn cô, nghiêm túc nói.
“Anh và cô ta không có quan hệ gì.”
Thương Trăn cười nhạo: “So với tôi, anh đối xử với cô ta tốt hơn nhiều, nếu như anh và cô ta không có quan hệ, vậy đối với anh mà nói, đại khái ngay cả người qua đường, tôi cũng không bằng! Buông tay!”
Thương Trăn nói xong, tránh thoát khỏi tay Phong Hành Diễm rời đi.
Nhưng Phong Hành Diễm lại đột nhiên nói: “Anh đối xử tốt với cô ta, đó là vì anh cho rằng, cô ta đã từng cứu mạng của anh!”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến cho mọi người ở đây đều ngây người, còn Nhạc Mộng Như lại hoảng hốt, anh Phong đột nhiên nhắc đến chuyện này, xảy ra chuyện gì?
Thương Trăn nhìn Phong Hành Diễm, vẻ mặt kỳ lạ: “Như thế anh càng nên đối xử tốt với cô ta.”
Phong Hành Diễm cười khổ một tiếng, nhìn cô, gằn từng chữ một.
“Nhưng sự thật lại là, người cứu mạng anh là em!”
Thương Trăn mở to hai mắt ra nhìn, trong nháy mắt, sắc mặt Nhạc Mộng Như trắng bệch! Quả nhiên anh Phong đã biết chuyện này!
Lý Uyển Oánh kỳ lạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Làm sao mẹ không hiểu gì vậy?”
Phong Hành Diễm không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng nói.
“Vào năm anh 14 tuổi, không phải có lần anh chết đuối sao? Là Trăn Trăn, em đã cứu anh từ trong nước ra, là em đội mưa đi mua thuốc hạ sốt trong đêm cho anh, còn vì thế mà bị ốm, nhưng khi anh tỉnh lại, chỉ thấy Nhạc Mộng Như, hơn nữa Nhạc Mộng Như còn nói, là cô ta đã cứu anh, là cô ta đi mua thuốc, còn nói em bởi vì quá sợ hãi, cho nên đã đi về nhà. Vì thế anh cho rằng cô ta cứu mình, mới có thể liên tục nhẫn nhịn cô ta như vậy.”
Đối với Thương Trăn mà nói, lời nói của Phong Hành Diễm quả thật buồn cười! Cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nhạc Mộng Như, thật lâu mới khàn giọng hỏi.
“Những lời anh ấy nói đều là sự thật?”
Nhạc Mộng Như không nghĩ tới chuyện này đã đi qua hơn mười năm, thế mà lại có ngày bị nhấc lên ở ngay trước mặt, sau khi hoảng hốt, cô ta đột nhiên kiên định nói.
“Anh Diễm, anh có ý gì? Làm sao em nghe xong lại không hiểu gì? Lúc trước chính em đã cứu anh, khi đó Thương Trăn mới 9 tuổi, sao cô ta có thể cứu anh được?”
Phong Hành Diễm và Thương Trăn đều im lặng, bọn họ không nghĩ đến, vào lúc này, Nhạc Mộng Như vẫn còn muốn ngụy biện!
Thương Trăn nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt không có ý tốt: “Tôi không thể cứu? Từ nhỏ sức lực của tôi đã lớn hơn cô rất nhiều, tôi không thể, chẳng lẽ cô có thể cứu?”
Nhạc Mộng Như nghĩ, dù sao chuyện quá khứ đã đi qua lâu như thế, chỉ cần cô ta cắn chặt, cô ta chính là người cứu được Phong Hành Diễm, chuyện này lại như thế nào chứ? Vì thế, vẻ mặt cô ta nghiêm nghị, nghiêm túc nói.
“Chính tôi là người đã cứu được anh Diễm! Tôi biết rồi, nhất định là do cô lừa dối anh Diễm, nói lúc trước chính cô là người đã cứu anh Diễm, anh Diễm mới nhìn cô bằng con mắt khác, đúng không? Thương Trăn, cô thật hèn hạ!”
Thương Trăn bị cô ta làm cho giận quá hóa cười!
Rõ ràng mạo danh thay thế là cô ta, cô ta thế mà còn cắn ngược lại? Thật ra ai cứu người đã không còn quan trọng nữa, nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ đến Nhạc Mộng Như lấy công lao của cô, mặt dày mày dạn vơ vét chỗ tốt cho mình, cô liền không nhịn được nữa, lúc này liền nói ra.
“Cô cứu người? Cô có chứng cứ không? Lúc trước tôi cứu người, sau đó bị sốt cao, trong bệnh viện vẫn còn lưu lại ghi chép, bây giờ đến bệnh viện liền có thể điều tra được! Lúc đó tôi kéo Phong Hành Diễm từ trong nước ra, trong người không thoải mái, tôi năn nỉ cô đi mua thuốc, cô đã nói như thế nào? Cô nói, cô sợ tối, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo lấy cơ thể bị bệnh đi mua thuốc, kết quả bởi vì tôi bị ốm phải nằm viện, không có mặt ở đó, những chuyện này đều trở thành công lao của cô rồi ư? Cô còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không!”
“Tôi không làm thế!” Nhạc Mộng Như bị Thương Trăn nói đến mức sắc mặt đỏ lên, cô ta cầu cứu nhìn Phong Hành Diễm, lớn tiếng nói: “Anh Diễm, anh phải tin em, em mới chính là người đã cứu anh!”
Thương Trăn còn muốn nói tiếp, đột nhiên bị Phong Hành Diễm kéo về phía sau, Phong Hành Diễm rất bình tĩnh nói với Nhạc Mộng Như.
“Cô nói, cô cứu tôi ư? Rất đơn giản, bên ngoài có hồ bơi, cô chỉ cần nhảy xuống bơi một vòng, tôi liền tin cô!”
Nhạc Mộng Như nghe thấy thế, trong nháy mắt, một chữ cũng không nói ra được, mỗi ngày cô ta đều bận rộn đi tham gia biểu diễn, tham gia tiệc rượu, thế mà quên mất việc học bơi.
Phong Hành Diễm tiếp tục nói: “Tuy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng chuyện mà tôi muốn điều tra, sẽ không có chuyện nào tôi không điều tra được, lúc này cô còn muốn lừa tôi, đại khái là cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt ư?”
Anh nhẹ nhàng nói mấy câu lại ẩn chứa thật sâu trào phúng và chèn ép! Từng chút đánh tan toàn bộ phòng tuyến trong lòng của Nhạc Mộng Như, cô ta trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên khóc to.
“Em làm như thế cũng là vì em yêu anh! Anh Diễm, em rất muốn ở bên anh, cho nên…”
“Cô cũng xứng nói đến yêu ư?” Phong Hành Diễm nắm chặt tay Thương Trăn, cho dù cô giãy dụa như thế nào cũng không tránh thoát được.
“Thứ mà cô yêu chính là địa vị và quyền thế của nhà họ Phong! Cô yêu chính là vinh quang mà tôi có thể đem đến cho cô, là lợi ích cho gia tộc của cô. Ban đầu vốn dĩ tôi còn nghĩ, nếu như cô thẳng thắn thừa nhận, lại chân thành nhận sai, tôi sẽ không so đo với cô, thế nhưng cô lại không thừa nhận…”
Phong Hành Diễm nở nụ cười, ánh mắt dần dần trở nên hung ác nham hiểm.
“Thứ tôi có thể đưa cho cô, tôi cũng có thể lấy lại, quản gia, ném cô ta ra bên ngoài, từ nay về sau, không cho phép cô ta bước vào nhà họ Phong một bước.”
“Vâng!”
Quản gia từ phía sau lưng Phong Hành Diễm đi ra, vội vàng gọi người đến kéo Nhạc Mộng Như, nhưng làm sao Nhạc Mộng Như có thể cam tâm?
Cô ta dựa vào phần ân tình này, trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất trong thành phố Hải Trung, bây giờ một khi bị vạch trần, bị Phong Hành Diễm chán ghét, vứt bỏ, những người kia sẽ chế giễu cô ta như thế nào?
“Anh Diễm, hu hu hu… Anh Diễm, anh đừng như thế, em yêu anh, em chỉ nhất thời hồ đồ…”
Phong Hành Diễm lười nghe cô ta nói, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng bỏ đi người này.
Trong nháy mắt Nhạc Mộng Như bị đưa đi, cô ta vừa giãy dụa, vừa hét to.
“Vì sao? Anh Diễm, chẳng lẽ bởi vì em lừa anh, anh liền muốn đối xử với em như thế ư? Chuyện này không công bằng!”
Vốn dĩ vẫn luôn giả bộ như không nghe được, lúc này Phong Hành Diễm đột nhiên nhíu mày, quay người nhìn Nhạc Mộng Như.
“Đúng, bởi vì tôi chưa từng thích cô, cho nên hiện tại cũng không có lý do gì để nhẫn nại nữa.”
Anh đột nhiên kéo Thương Trăn đến bên người: “Bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi không muốn để cô ấy chịu bất kỳ ủy khuất gì, cô nghe rõ chưa?”
Những lời Phong Hành Diễm nói khiến Nhạc Mộng Như và Lý Uyển Oánh đều sợ ngây người, lúc Nhạc Mộng Như bị kéo ra ngoài, cô ta khiếp sợ đến mức không nói ra lời.
Phong Hành Diễm thế mà thích Thương Trăn? Mặt Thương Trăn bị hủy dung! Anh vậy mà thích cô?
Thương Trăn từ trong tay Phong Hành Diễm tránh thoát đi ra, trừng mắt nhìn anh.
“Anh có ý gì? Yêu tôi? Anh nói giống như tôi nhất định sẽ chấp nhận vậy!”
Thương Trăn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, trong đầu cô đột nhiên lóe lên, khẳng định, nói: “Vì thế gần đây tính tình của anh đột nhiên thay đổi, là vì anh biết được sự thật, tôi là người đã cứu anh?”
Chương 511: Hôn
Phong Hành Diễm cảm thấy mình thật oan uổng, anh thay đổi thái độ thật sự không phải vì việc này!
Thương Trăn quay người bước đi, nhưng Phong Hành Diễm cảm thấy mình không thể để cho cô tiếp tục hiểu lầm, cho nên trực tiếp đem người khiêng lên, đi lên lầu.
“Ối! A Diếm, con làm gì thế?” Lúc này Lý Uyển Oánh mới kịp phản ứng, lớn tiếng hỏi.
Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Việc này mẹ đừng quan tâm!”
“Chết tiệt! Phong Hành Diễm, anh thả tôi xuống!”
Mỗi lần đều ỷ vào việc anh có sức lực hơn cô, cô đánh không lại, cứ như thế đối xử với cô? Cô muốn cho anh biết, cô không phải người dễ trêu chọc!
Chỉ thấy trong tay Thương Trăn đột nhiên xuất hiện một cây châm, cô dùng sức đâm về một huyệt vị phía sau cổ của Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm sớm đã đề phòng chiêu này của cô, anh hơi nghiêng cổ, nhanh chóng tránh được cây châm kia, một châm này của Thương Trăn đâm vào bên cạnh, ngay lập tức chảy ra mấy giọt máu tươi, chẳng qua Phong Hành Diễm chỉ nhíu mày, bước chân không dừng lại.
“Phong Hành Diễm!”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Em vẫn nên tiết kiệm sức lực lên đến trên giường thì kêu to!”
Thương Trăn bị anh làm cho tức chết, nhưng ở sâu trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, không phải Phong Hành Diễm thật sự muốn làm loại chuyện đáng sợ kia với cô đấy chứ!
Thương Trăn bị ném lên giường, lập tức bật dậy, lớn tiếng nói.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm loạn, tôi thiến anh!”
Phong Hành Diễm nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Thương Trăn, anh đột nhiên cười, may mắn Thương Trăn chưa bởi vì tuyệt vọng mà biến thành dáng vẻ sau đó, tuy bây giờ cô có dáng vẻ giương nanh múa vuốt, nhưng trong mắt cô còn có hy vọng, cảm xúc còn xao động, như thế là đủ rồi.
“Thiến anh?” Phong Hành Diễm đứng ở ngay cạnh giường, mang đến cảm giác áp bách cho Thương Trăn.
“Thiến anh, sau này em có cần tính phúc nữa không?”
Thương Trăn bị dáng vẻ vô liêm sỉ của Phong Hành Diễm làm cho sợ ngây người, cho dù trước đó Phong Hành Diễm nói thích cô, đồng thời còn có hành động muốn hôn cô, nhưng điều đó không có nghĩa với việc, cô có thói quen nghe anh nói những lời như thế! Dạng thân mật này, giống như bọn họ đã là loại quan hệ đó vậy!
Thương Trăn càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm, hừ một tiếng: “Để tôi ra ngoài, tôi còn có việc muốn làm!”
“Em muốn làm gì?” Phong Hành Diễm đứng chắn ngay trước mặt cô.
“Tôi muốn đi thu thập bằng chứng để tố cáo Vạn Thanh Thanh!”
“Anh đã phái người đi làm rồi.” Phong Hành Diễm đến gần, Thương Trăn liền lùi về sau.
“Tôi còn muốn kiện Vạn Hằng, kiện nhà họ Vạn! Kiện bọn họ kiếm tiền trái phép, cố ý giết người!”
Phong Hành Diễm càng đến gần cô hơn, nhìn cô, sâu trong mắt lóe lên sự rung động.
“Chuyện này… Anh cũng cho người đi làm rồi, đồng thời anh còn dùng việc kiện tụng để ép em trai Vạn Hằng tách khỏi ông ta, nhà họ Vạn chuẩn bị sụp đổ, Vạn Hằng cũng sẽ ở trong tù cả đời.”
Thương Trăn cảm thấy nản lòng, nhưng vẫn sắc bén nói: “Tôi chưa từng bảo anh làm những chuyện này, cho dù anh làm, tôi cũng sẽ không cảm ơn anh!”
Phong Hành Diễm mỉm cười: “Không cần phải cảm ơn anh!”
Ngón tay anh chậm rãi chạm lên vết sẹo trên mặt cô mang theo lưu luyến: “… Em chỉ cần vui vẻ ở nhà, đúng giờ bôi thuốc là được rồi, chuyện bên ngoài giao cho đàn ông đi làm, không tốt ư?”
Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Phong Hành Diễm, cuối cùng Thương Trăn cũng nhớ đến vết sẹo trên mặt mình, cô ngẩng đầu, để cho vết sẹo của mình đến gần trước mắt anh hơn, cố chấp nói.
“Tôi không bôi thuốc, tôi đã quen với việc nhìn thấy trên mặt mình có sẹo, sao thế, anh không quen à? Quả nhiên, đàn ông vẫn luôn thích những cô gái xinh đẹp, đáng tiếc, đời này tôi không như thế!”
Phong Hành Diễm chăm chú nhìn cô, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết sẹo trên má cô.
“Nếu em đã quen như thế, như vậy anh cũng sẽ quen, em không muốn làm mất sẹo, vậy thì giữ lại.”
Thương Trăn ngạc nhiên nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, không hiểu anh có ý gì.
“Chẳng lẽ… Bởi vì tôi cứu được anh một mạng, cho nên anh liền có thể đối xử tốt với tôi như vậy?”
Nếu là như vậy, đây quả thật là chuyện buồn cười!
Phong Hành Diễm đột nhiên giữ lấy cằm cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của anh.
“Anh đối xử tốt với em, từ trước đến giờ đều không phải vì em đã cứu anh.”
“Đó là gì?” Gương mặt Thương Trăn đỏ ửng, lúc mùi thơm nhẹ nhàng, khoan khoái trên người Phong Hành Diễm đến quá gần cô, thế mà lại khiến cho cô thở dốc?
“Vấn đề này, anh đã trả lời rất nhiều lần, nhưng đối tượng là em, anh luôn sẵn lòng trả lời.”
Sau cùng, ngón tay của Phong Hành Diễm chạm vào đôi môi đỏ mà anh luôn mong ước, giọng nói khàn khàn.
“Bởi vì yêu em, vì thế mới không kìm lòng được muốn đối xử tốt với em, nếu như em từ chối, anh sẽ rất khó chịu, nếu như em có thể chấp nhận, đối với anh mà nói, đó giống như một loại ban ơn, em có thể hiểu được loại cảm giác này sao?”
Một chữ cuối cùng của anh giấu ở bên môi, dùng thái độ cẩn thận, thành tín, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô…
Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, không có xâm nhập sâu, nhưng mắt Thương Trăn mở rất to.
Phong Hành Diễm hôn cô ư?
Bởi vì yêu cô?
Thương Trăn đột nhiên đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh.
“Nếu anh từng cảm ơn ân cứu mạng của Nhạc Mộng Như, như vậy trước kia, có phải anh cũng đã từng nói những lời này với cô ta? Đồng thời cũng hôn cô ta như thế này?!”
Nếu đúng như thế, đó quả thật là buồn nôn! Thương Trăn dùng sức lau môi mình.
Phong Hành Diễm nghiêm túc nhìn cô: “Vì thế, em đang lo lắng, sau đó là ghen?”
“Không phải!”
Thương Trăn đẩy Phong Hành Diễm, đi ra ngoài, lại bị Phong Hành Diễm ôm lấy từ phía sau lưng!
“Anh buông tay ra!” Vừa nghĩ đến lúc trước không có cô ở đây, Phong Hành Diễm làm chuyện như thế với Nhạc Mộng Như, cả người cô đã cảm thấy không thoải mái!
Tiếng cười từ phía sau truyền đến, Phong Hành Diễm đè lên bả vai Thương Trăn, cười nói: “Anh không như thế, cho dù cô ta mượn “ơn cứu mạng”, cô ta cũng chưa từng đến gần được cơ thể anh, chỉ có em mới khiến cho anh có loại cảm giác muốn nhanh chóng ăn sạch sẽ em! Từng chút, từng chút một, không để sót một thứ gì…”
Lời nói mập mờ của anh vang lên bên tai Thương Trăn, khiến cho toàn bộ lông tơ trên người Thương Trăn đều dựng đứng! Cô ý thức được không ổn, vội vàng muốn chạy đi, nhưng tay Phong Hành Diễm giống như kìm sắt, cô căn bản không tránh thoát được!
“Anh buông tay ra!”
“Trăn Trăn, để anh ôm em thêm một lát được không? Nếu em không lộn xộn, anh sẽ không làm gì… Nhưng nếu em còn giãy dụa như thế thì chưa chắc!”
Thương Trăn cảm giác có thứ gì đó đang chống đỡ phía sau cô, trong nháy mắt, cô giật mình, đột nhiên hoảng sợ kêu to.
“Bác gái cứu mạng!”
Giọng của cô rất lớn, hơn nữa lúc đi vào, Phong Hành Diễm không đóng cửa, tiếng kêu kia vang đi rất xa, Lý Uyển Oánh nhất định nghe thấy được.
Phong Hành Diễm vội vàng che miệng Thương Trăn lại, cô gái mà anh muốn thân mật lại kêu cứu mạng, anh chưa từng lúng túng như thế đâu?
Hết lần này đến lần khác, Thương Trăn lại không thành thật, cô vừa cố gắng giãy dụa, vừa kêu cứu mạng, rất nhanh liền nghe thấy tiếng giày cao gót của Lý Uyển Oánh đi đến gần!
Phong Hành Diễm không có cách nào, chỉ có thể ôm Thương Trăn đổ người về phía sau lưng anh, sau đó xoay người Thương Trăn lại, ôm cô lăn vào trong chăn, cùng chăn trên giường lăn thành một hình trụ, Thương Trăn không còn chỗ để trốn, bị anh đặt dưới thân.
“Trăn Trăn, em quá không thành thật rồi!”
Khoảng cách gần như thế, lại đối mắt với vị hôn phu mà mình từng thích, cả người Thương Trăn đỏ lên, trong nháy mắt khi Lý Uyển Oánh xông vào, hai tay Phong Hành Diễm nâng mặt Thương Trăn lên, hôn cô thật sâu!
Last edited: