Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-498
Chương 498
Chương 498: Phiên ngoại: Mẹ con
Phong Hành Diễm có chút không tình nguyện, anh còn chưa trao đổi tình cảm với Thương Trăn một phen, Trăn Trăn đã muốn gặp người khác…
Anh cố ý xem nhẹ lời cô nói, đảm bảo, “Trăn Trăn, em yên tâm, đám người nhà họ Vạn thương tổn em, anh nhất định sẽ khiến bọn họ đẹp mặt! Ngày hôm qua Vạn Thiệu Luân và Vạn Thanh Thanh đã tiến vào nhà tù, anh sẽ không để bọn họ có cơ hội ra ngoài.”
Thấy Phong Hành Diễm nhìn mình chằm chằm nói, Thương Trăn liền có kích thích muốn tránh đi, mặt cô cô biết rõ, tất cả đều là sẹo, anh nhìn chằm chằm cô như vậy, giống như không thấy vết sẹo.
Thương Trăn nhíu mày, “Là bác gái bảo anh làm vậy à? Cảm ơn anh, nhưng còn lại không làm phiền anh, tôi có thể tự mình làm.”
“Tự mình làm?” Phong Hành Diễm không ủng hộ nói, “Bây giờ tất cả mọi người đều biết kỹ thuật châm cứu của em có thể kéo dài tuổi thọ, còn nhiều người muốn có được em, em còn muốn rời khỏi nhà họ Phong tự mình báo thù sao? Anh không đồng ý! Hơn nữa, đây không phải là mẹ anh yêu cầu anh làm như vậy, tự anh muốn làm!”
“Vì sao?”
Thương Trăn híp mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy đề phòng, “Rốt cuộc là anh muốn gì, nói thẳng đi!”
“Anh muốn em gả cho anh!”
Phong Hành Diễm gần như không cần nghĩ ngợi nói, mà anh vừa nói xong, Thương Trăn trực tiếp ngây ngẩn cả người! Đôi mắt cô trợn tròn nhìn anh, bộ dạng đó, khiến Phong Hành Diễm đau lòng muốn ôm chặt cô vào trong ngực…
“Tôi thấy anh tuyệt đối điên rồi!”
Sau khi Thương Trăn lấy lại tinh thần, đột nhiên giận tái mặt nói.
“Anh không có!” Phong Hành Diễm nắm chặt tay, “Em là vị hôn thê của anh, ngoại trừ anh ra, em còn muốn gả cho ai?”
Thương Trăn nghe vậy, đột nhiên vươn tay nắm lấy áo anh, dùng lực kéo anh tới gần mình, chỉ trong chớp mắt, hai người cách nhau rất gần, vết sẹo trên mặt Thương Trăn được phóng to, nhìn có vẻ rất đáng sợ!
“Gả cho anh sao? Vết sẹo trên mặt tôi, anh không nhìn thấy sao?”
Phong Hành Diễm lại giống như mù rồi, nghiêm túc nói, “Ở trong mắt anh, em vẫn là người đẹp nhất.”
Thương Trăn thực sự muốn cười, nhưng ở trong mắt anh, cô không nhìn ra được bất luận giả bộ và né tránh nào, chỉ có nghiêm túc và nghiêm túc, nhưng chính vì như vậy, mới đặc biệt cảm thấy trào phúng.
“Có phải anh bị bệnh rồi không?” Cô dùng giọng nói rất nhẹ, kỳ lạ hỏi.
“Nếu trí nhớ của anh không tốt, vậy tôi nhắc lại giúp anh, hôn ước giữa chúng ta đã sớm không còn, trên thế giới này không còn nhà họ Thương, tất nhiên sẽ không còn con gái của nhà họ Thương, không phải là anh muốn từ hôn sao? Anh đã sớm tự do rồi!”
Thương Trăn nói xong, ngón tay dần buông lỏng áo anh ra, “Cho nên bây giờ, biến mất trước mặt tôi được không?”
Trước khi cô rụt tay lại, Phong Hành Diễm đột nhiên cúi đầu, nắm lấy tay cô, nắm rất chặt!
“Anh biết, trước đây anh làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, trong lúc này em rất khó tiếp nhận biến hóa của anh, nhưng mà…”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô, giọng nói tràn đầy khí phách!
“Nhưng thời gian sẽ chứng minh toàn bộ!”
Anh nói vô cùng nghiêm túc, khi bốn mắt nhìn nhau, người thua trận trước là Thương Trăn.
Người này đúng là có bệnh!
Thương Trăn cười mỉa, “Cút ra ngoài cho tôi được không? Nhìn anh tôi rất không thoải mái!”
Vậy mà Phong Hành Diễm không tức giận, nghe cô nói vậy, chần chừ một lát, vậy mà anh đứng dậy thật!
“Vậy em nghỉ ngơi đi… Anh đi xử lý những người bắt nạt em.”
Thấy Thương Trăn không trả lời, cũng không nhìn anh, vẻ mặt Phong Hành Diễm không khỏi uể oải, “… Lát nữa anh sẽ trở lại thăm em.”
Anh nói xong, đứng dậy, thấy Thương Trăn trực tiếp nhắm mắt lại, anh mới ảm đạm xoay người đi ra ngoài.
Đúng là đáng chết, nếu anh trọng sinh sớm một chút thì tốt rồi, lại cứ là lúc Thương Trăn bị đám người này thương tổn rồi, ông trời đúng là biết đùa người ta!
Nghĩ một lát, anh xoay người đi tìm Lý Uyển Oánh, tình cảm giữa mẹ và Trăn Trăn rất tốt, nếu mẹ nói lời hay về anh, cô sẽ đối xử với anh tốt hơn.
“Con tới làm gì?” Lý Uyển Oánh trợn mắt, tiếp tục nấu canh.
“Mẹ, Trăn Trăn tỉnh rồi.”
Phong Hành Diễm nói xong, đôi mắt Lý Uyển Oánh sáng rực!
“Thật sao? Mẹ đi xem!”
Nhưng bà ấy còn chưa ra khỏi phòng bếp, đã bị Phong Hành Diễm ngăn lại, gương mặt tuấn tú của anh hơi đỏ lên, tuy cảm thấy lúng túng, nhưng anh không thích quanh co lòng vòng, liền nói thẳng.
“Mẹ, Trăn Trăn đối với con… Hình như có chút hiểu lầm, lát nữa mẹ có thể nói tốt mấy câu giúp con không?”
Lý Uyển Oánh sửng sốt, vậy mà Hành Diễm muốn bà ấy nói lời tốt giúp anh?
Bà ấy đánh giá Phong Hành Diễm cẩn thận, có chút chần chừ hỏi, “Hành Diễm, con thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc là con muốn làm gì?”
Ánh mắt Lý Uyển Oánh không tốt nhìn anh, “Mẹ mặc kệ con muốn làm gì, nhưng Trăn Trăn đã thảm như thế rồi, con không thể tha cho con bé sao? Mẹ nói với con này, nếu con muốn làm gì Trăn Trăn, phải bước qua xác mẹ trước! Mẹ biết bên ngoài đều nói Trăn Trăn có thể kéo dài tuổi thọ, nếu con dám làm chuyện gì biến thái, mẹ sẽ không để yên cho con!”
Lại là chuyện này!
Phong Hành Diễm vội vàng biện giải, “Không có, con không có ý muốn lợi dụng cô ấy, con thật sự muốn ở bên cô ấy mà, con muốn cưới cô ấy!”
Biểu cảm của Lý Uyển Oánh càng thêm kỳ lạ, “Con bị quỷ quấn thân à?”
Sao thái độ đột nhiên thay đổi kỳ lạ như thế?
Phong Hành Diễm không biết phải nói gì, nhưng với tình hình hiện giờ của anh, không thể giải thích rõ được, cho nên chỉ nói, “Tóm lại, con tuyệt đối sẽ không thương tổn cô ấy! Mẹ… Mẹ! Giúp con đi mà, con thật sự rất cần mẹ giúp con, bây giờ Trăn Trăn không tin con, mẹ…”
“Mẹ cũng không tin con!” Lý Uyển Oánh nhìn anh một cái, lắc đầu, “Mẹ mặc kệ con muốn thế nào, dù sao mẹ không tham dự vào chuyện giữa con và con bé nữa! Lúc trước là vì mẹ, ép con phải kết hôn với Trăn Trăn, mới mang tới nhiều phiền phức cho con bé như thế, con bé thành ra như bây giờ, sao không phải là trách nhiệm của mẹ?”
Lý Uyển Oánh nói xong liền đi, Phong Hành Diễm không ngờ ngay cả mẹ ruột của anh cũng không giúp anh, lông mày nhíu chặt lại!
Tình hình trước mắt thật sự khó giải quyết, cứ tiếp tục như vậy, khi nào anh mới lấy được trái tim của Trăn Trăn?
Thương Trăn nghe cửa phòng mở ra, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Lý Uyển Oánh, đôi mắt cô đỏ lên…
“Bác gái…”
“Trăn Trăn!” Lý Uyển Oánh vội vàng đi tới, ôm Thương Trăn vào lòng, nước mắt rơi xuống.
“Trăn Trăn… Đều là bác không tốt, là bác hại cháu chịu khổ rồi…”
Thương Trăn vội vàng lắc đầu, lúc trước Lý Uyển Oánh muốn giúp cô, chỉ là lúc đó cô ngốc, bị người ta lợi dụng còn không biết, từ chối rồi. Mấy năm nay cô không xuất hiện, chỉ vì không còn mặt mũi gặp Lý Uyển Oánh, nhưng hiện giờ, Lý Uyển Oánh xem như là người thân duy nhất của cô, cho nên được bà ấy ôm, Trăn Trăn cảm thấy rất an toàn, rất an tâm.