Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-490+491
Chương 490
Chương 490: Sinh một đứa bé trai
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?” Thương Trăn rụt tay, cau mày nói.
Phong Hành Diễm nghe vậy thì cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Em có biết, vì sao hôm nay anh không đến công ty không?”
Anh đắc ý dán sát vào cô, giam giữ Thương Trăn ở trong phạm vi của anh.
“Bởi vì, em đã ba tháng rồi…” Anh liếm môi, “Trong sách nói nhẹ nhàng một chút, là được!”
Mặt Thương Trăn lập tức đỏ bừng! Mấy tháng không thân thiết, cô cũng trở nên câu nệ, thấy anh tới gần, phản ứng đầu tiên của cô là nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt chạy trốn!
“Đừng nghĩ nữa…” Phong Hành Diễm nắm chặt cằm cô ép cô ngẩng đầu, còn để một chân vào giữa chân cô, không cho cô cơ hội chạy trốn, hơi thở trở nên dồn dập hơn… Anh nhỏ giọng nói, “Em chạy không thoát đâu, Trăn Trăn, anh đợi hôm nay đã lâu, nhanh cho anh hôn nhẹ…”
Nói xong, liền đè cô lên gương nhấm nháp!
“Đừng mà!” Tay của Thương Trăn đẩy ra, cơ thể cũng vì thẹn thùng mà ửng hồng, cuối cùng một tay của Phong Hành Diễm nắm lấy hai tay cô, cũng giơ tay cô lên trên đỉnh đầu, để cô dùng tư thế không phòng bị bày ra trước mặt anh, nhìn không xót thứ gì.
Thương Trăn hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Phong Hành Diễm, thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh!
“Trốn cái gì? Em không mặc quần áo quyến rũ anh, chẳng lẽ không muốn? Chúng ta là vợ chồng, đúng là tâm ý tương thông…”
“Đâu có!” Thương Trăn không phục kêu lên, “Em không có, là anh không chào hỏi liền xông vào!
“Tùy em nói…” Phong Hành Diễm mất đi kiên nhẫn, dùng lực hôn môi cô, nói mơ hồ không rõ, “Nếu phía dưới phải cẩn thận một chút, như vậy, anh dùng sức mặt trên một chút vậy!”
Trong lúc này, hơi nước và khí nóng ở trong phòng tắm đan xen vào nhau, Thương Trăn ngồi trên bồn rửa mặt, hai chân dần vòng qua eo anh, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Đã lâu rồi không thân thiết, vừa thân thiết, thì như củi khô bốc lửa, đốt cháy toàn bộ.
Quần áo của Phong Hành Diễm rơi xuống từng cái, âm thanh ái muội trằn trọc không dứt, trong nơi này là sắp cãi nhau sao? Đây rõ ràng là đánh nhau.
…
Hai vợ chồng bắt đầu cùng phòng rồi.
Qua ba tháng nguy hiểm, Lý Uyển Oánh cũng tùy bọn họ, hơn nữa phụ nữ có thai bụng càng to, buổi tối càng cần người chăm sóc, đúng lúc để Hành Diễm chăm sóc cô, để anh lĩnh hội khó khăn của phụ nữ khi mang thai.
Nhưng cái thai trong bụng Thương Trăn rất ngoan, không biết có phải được người nhà quan tâm nên thoải mái, đứa bé gần như không quậy Thương Trăn, ngoại trừ giai đoạn sau phù chân, cơ thể nặng nề khó chịu, bình thường Thương Trăn không có quá nhiều cảm giác.
Rất nhanh, đứa bé sắp sinh rồi!
Phong Hành Diễm vô cùng khẩn trương! Nghe nói phụ nữ sinh con như một kiếp, cho nên trước khi Thương Trăn được đẩy vào phòng sinh, anh nói với đứa bé trong bụng, “Con phải ngoan biết không? Dám không nghe lời, ra ngoài cha sẽ đánh con!”
Anh im lặng một lát, lại nghiêm túc nói, “Đương nhiên, nếu con ngoan ngoãn, cha cũng có khen thưởng, sau này con muốn nàng dâu gì, cha đều giúp con tìm, nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, chuyện này con tuyệt đối có thể yên tâm!”
Thương Trăn dở khóc dở cười, mà Phong Hành Diễm đã chững chạc đàng hoàng cưỡng ép dụ dỗ xong.
Anh nhíu mày, lại nói với Thương Trăn, “Anh thật sự không thể vào sao?”
Dù sao Trăn Trăn cũng sinh con cho anh, anh thật sự hi vọng lúc cô khó chịu, có người ở bên cô.
Thương Trăn lắc đầu, nghe nói đàn ông nhìn thấy quá trình phụ nữ sinh, rất nhiều người sẽ sản sinh ra bóng ma, đương nhiên, cô cảm thấy nội tâm của Phong Hành Diễm cường đại như thế, hẳn là sẽ không, nhưng cô hi vọng mình hoàn mỹ ở trong lòng anh, mà không phải bộ dạng máu tươi đầm đìa, trắng xanh suy sụp.
Phong Hành Diễm thấy cô lắc đầu đầy kiên định, chỉ có thể từ bỏ…
“Vậy em có vấn đề gì, nhất định phải gọi anh đấy! Nhất định đó!”
Bác sĩ ở bên cạnh không nhìn được, sinh con không phải lên chiến trường, hơn nữa tình hình của Thương Trăn bọn họ biết, vị trí thai rất hợp lý, trẻ sơ sinh không lớn không nhỏ, hẳn là không khó sinh.
Cho nên bác sĩ cười nói, “Cậu Phong yên tâm, mợ chủ tuyệt đối không sao! Cậu ấy, an tâm đợi một lát đi.”
Thương Trăn cũng cười nói, “Sẽ tiêm thuốc tê, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, tất nhiên chỉ cần bác sĩ gây tê lợi hại, em sẽ không khó chịu đựng, đừng lo lắng.”
Lúc này Phong Hành Diễm mới gật đầu, dùng sức nắm tay cô, “Anh ở đây, ở đây đợi em.”
Thương Trăn gật đầu, sau đó được người ta đẩy mạnh vào.
Phong Hành Diễm nhìn cô biến mất, trong lòng như có mèo gãi, đặc biệt muốn theo vào!
Nhưng lại sợ quấy rầy bác sĩ, chỉ có thể nhịn, khỏi phải nói khó chịu cỡ nào!
Nhưng may mà Thương Trăn đi vào gần một tiếng, đứa bé liền sinh ra!
Tuy gần một tiếng này đối với Phong Hành Diễm mà nói thực sự một giây như một năm! Nhưng Lý Uyển Oánh nói, như vậy là nhanh lắm rồi.
Lúc đứa bé được đưa ra, Lý Uyển Oánh ngạc nhiên vui mừng nhận lấy, sau đó hai nhà vây quanh, chỉ có Phong Hành Diễm kéo y tá hỏi, “Vợ tôi đâu? Sao cô ấy còn chưa ra?”
Y tá thấy anh sốt ruột, vừa hâm mộ lại cười trộm nói, “Anh nên nhìn đứa bé trước đi! Cô ấy phải lát nữa mới ra, nhưng không sao, mẹ con bình an, yên tâm yên tâm!”
Lúc này Phong Hành Diễm mới yên tâm hơn, lộ ra cười gượng. Kết quả là đợi hơn một tiếng, Thương Trăn mới được đẩy ra.
Trong một tiếng này, trong đầu Phong Hành Diễm nghĩ tới vô số khả năng, nhiều lần thiếu chút nữa là anh xông vào! Không rõ đứa bé sinh ra rồi, vì sao anh còn chưa thấy vợ anh!
Mà bây giờ Thương Trăn ra ngoài, tảng đá trong lòng Phong Hành Diễm rơi xuống rầm rầm, nhưng nhìn thấy gương mặt trắng xanh của Thương Trăn, lại treo cao.
“Sao thế? Rất đau à? Hay không thoải mái chỗ nào?”
Thương Trăn lắc đầu, lúc này trên mặt cô nhiều thịt hơn, nhìn qua vô cùng đáng yêu giảm tuổi, cho dù nói bây giờ cô mới mười sáu mười bảy, người khác cũng tin.
Cô nhìn Phong Hành Diễm, uể oải trên mặt biến mất, cười khẽ hỏi.
“Đứa bé đâu?”
Lúc này Phong Hành Diễm mới nhớ tới lúc trước Lý Uyển Oánh nói gì với anh… Anh nhíu mày.
“… Hình như mẹ mang đi rồi.”
Hình như?
Thương Trăn cười khẽ, lại hỏi, “Đứa bé có đáng yêu không?”
Chuyện này làm khó Phong Hành Diễm rồi! Bởi vì anh chưa từng thấy đứa bé!
Anh ấp úng nói, “Con chúng ta… Có thể không đáng yêu sao? Người khác đều nói giống em.”
Cuối cùng Thương Trăn nở nụ cười, tay cô được Phong Hành Diễm nắm chặt, lúc này cũng dùng sức nắm lấy anh, biết anh luôn lo lắng đợi ở bên ngoài, ngay cả con bọn họ cũng không có tâm tình nhìn một cái, Thương Trăn đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn… Cô nở nụ cười ngọt ngào, giống như được ánh mặt trời bên ngoài tô điểm, dịu dàng hơn.
“Phong Hành Diễm… Gả cho anh, em rất hạnh phúc.”
Phong Hành Diễm nghe vậy, không quan tâm mồ hôi trên mặt cô, khom lưng dùng mặt dán sát vào mặt cô, nhắm mắt lại mở ra, sau đó cười tươi!
“Trăn Trăn, có thể lấy được em, anh cũng thấy – – cuộc đời này không uổng.”
Chương 491: Tiểu thiên sứ
Hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, thời gian giống như đi máy bay, trôi qua rất nhanh.
Thương Trăn vốn còn cảm thấy, Phong Hành Diễm nói thích cô, chỉ để ý cô, là lừa gạt cô, nhưng sau này, bọn họ làm xong đầy tháng, anh mới bắt đầu nghĩ tên cho con trai!
Thời gian trôi qua, thu hoạch duy nhất là kỹ năng nấu ăn của Phong Hành Diễm đột nhiên tăng mạnh, những món ăn được anh nấu trong tháng Thương Trăn đều đăng lên mạng, hấp dẫn hâm mộ!
“Còn biết nấu ăn, chăm trẻ con, còn có thể làm tổng giám đốc, trẻ tuổi anh tuấn lại còn nhiều tiền! Nhất định là đời trước nữ thần Trăn Trăn cứu cả thế giới!”
“Nói linh tinh, đời này nữ thần Trăn Trăn đã cứu cả thế giới có được không? Những vắc xin phòng bệnh ung thư kia, cô nghĩ là ai nghiên cứu ra?”
“Nhìn đôi thần tiên quyến lữ như thế, sao tôi có thể tìm bừa người đàn ông nào đó được? Không có gì tổn thương hơn chuyện này!”
“Đúng vậy, cảm giác so với anh Phong, đàn ông khác đều là cặn bã rồi.”
Phong Hành Diễm nhìn một đống lời khen ngợi anh, khóe miệng nhếch cao, “Ừm, những người này còn biết phân biệt hàng tốt hàng xấu!”
Thương Trăn có chút không chịu nổi run lên một cái, lúc này cô đã gầy đi, lúc trước không béo lắm, cho nên gầy rất nhanh.
Nhưng trên mặt vẫn còn chút béo như trẻ sơ sinh, cho nên bây giờ lúc phụng phịu, sẽ cho Phong Hành Diễm cảm giác đứa bé giả thâm trầm, nhìn thấy một lần, đã muốn véo má cô một lần!
Lúc này Thương Trăn đang cho con bú, cô không dùng sữa mẹ, mà dùng sữa ngoài, đứa bé ăn rất ngon.
Lúc này, cô xoa ngực mình, cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Mọi người đều nói nuôi bằng sữa mẹ tốt, có người nói tốt nhất là cho con bú tới lúc hai tuổi, vì sao anh không cho em cho con bú, còn sớm để em châm cứu hết sữa?”
Phong Hành Diễm nghe vậy, sau khi gõ bốp bốp hai lần lên bàn phím, thì chuyển máy tính qua, chỉ màn hình nghiêm túc nói, “Thứ nhất, nuôi bằng sữa mẹ chắc chắn tốt hơn sữa bột, nhưng muốn nói tốt hơn bao nhiêu, chỉ là một chút xác suất, con chúng ta không thiếu chút xác suất này.”
Lúc anh nói tới đây, có chút đắc ý, hơi nhíu mày, tiếp tục nói.
“Nghe nói nuôi bằng sữa mẹ ngoại trừ tốt cho đứa bé ra, đối với phụ nữ sẽ giảm xác suất tăng tuyến sữa, vân vân, nhưng điểm này anh tìm tư liệu đọc, phát hiện ưu đãi ấy không rõ ràng, thậm chí là không có ưu thế rõ ràng, nhưng cho con bú sẽ có hại với phụ nữ thì rất rõ ràng.
Cho con bú sẽ khiến vú phụ nữ rủ xuống, trở nên rất khó coi, đây là biến hóa dưỡng thế nào cũng không trở về như ban đầu, hơn nữa trong quá trình nuôi nấng, buổi tối sẽ không ngủ ngon, giấc ngủ không đủ, mệt nhọc, rất có khả năng tạo thành buồn bực sau sinh, đứa bé vì không hiểu chuyện sau này có thể cắn mẹ, nghe nói là rất đau!
… Hơn nữa phụ nữ trướng sữa rất khó chịu, sữa ít cũng vậy, trong lúc cho ăn bằng sữa mẹ còn ăn kiêng, lúc cai sữa sẽ càng là hành hạ đáng sợ… Tóm lại! Nuôi bằng sữa mẹ, đối với đứa bé sẽ tốt hơn một chút, nhưng đối với phụ nữ thì là thương tổn, anh không đồng ý, anh tin tưởng con anh sẽ không yếu ớt như thế!”
Anh nghiêm túc nói hết, lại dời máy tính tiếp tục làm việc.
Tuy Thương Trăn không nói, nhưng khóe miệng không tự chủ được nhếch cao…
Cô nắm lấy bình sữa, đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ ở trước mặt đang nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy bình sữa uống sữa, ăn rất vui vẻ.
Hơn một tháng, đứa bé đã nảy nở, quả nhiên là vô cùng đáng yêu, lúc này nhắm mắt, lông mi dài như búp bê, mà Thương Trăn biết, lúc đứa bé mở to mắt, đôi mắt màu tím giống như bảo thạch trong suốt, khiến người ta mê say, đúng là tiểu thiên sứ!
Bởi vì không cần cho ăn bằng sữa mẹ, đứa bé không cần Thương Trăn trông coi bất cứ lúc nào, buổi tối Lý Uyển Oánh từ chối chuyên gia chăm sóc, tự mình ôm đứa bé, cho nên Thương Trăn sinh con, trạng thái giống hệ như trước khi sinh, đi ra ngoài, người khác tuyệt đối không tin cô từng sinh con!
Ngay cả buổi tối, ở trên giường, Phong Hành Diễm thường xuyên giả bộ oán hận nhưng rất đắc ý nói, “Trăn Trăn, không phải là em sinh giả đấy chứ? Vì sao còn… Chặt như vậy?”
Mỗi lần anh nói như thế, hai gò má Thương Trăn đều đỏ bừng, hơn nữa sinh con xong, cơ thể mẫn cảm hơn trước, cuộc sống vợ chồng của hai người hài hòa hơn trước không ít, Phong Hành Diễm càng thêm mê luyến cơ thể cô, tình cảm của hai người càng thêm cuồng nhiệt!
Rất nhanh, đứa bé biết bò, còn y y a a học nói, đứa bé giống như biết mình do ai sinh, thường xuyên tới gần Thương Trăn, lớn hơn một chút, lại càng muốn ở bên Thương Trăn, cậu bé mới có thể ngoan ngoãn đi ngủ!
Phong Hành Diễm vốn nghĩ, để đứa bé trong phòng bọn họ cũng được, bởi vì đứa bé rất ngoan, tuy buổi tối tỉnh lại hai lần muốn uống sữa, nhưng sẽ không quậy, một mình anh có thể tự giải quyết, vì thế đồng ý.
Ai ngờ sau khi đứa bé vào phòng bọn họ, anh vừa thân thiết với Trăn Trăn thì đứa bé khóc to! Tất nhiên là Trăn Trăn sẽ chỉ dỗ đứa bé, sau đó đứa bé nở nụ cười đắc ý trong lòng cô…
Chuyện này khiến Phong Hành Diễm rất tức giận! Hơn nữa Trăn Trăn vừa ở bên đứa bé thì dừng khóc, giống như cố ý, khiến Phong Hành Diễm ước gì có thể đánh cậu bé một trận!
Cuối cùng, đứa bé sắp hai tuổi, Phong Hành Diễm bắt đầu nói lý với cậu bé, may mà tuổi này rất dễ dỗ, tuy đứa bé vẫn dán sát vào Trăn Trăn, nhưng sẽ không quấn lấy cô ngủ vào buổi tối, điều này khiến Phong Hành Diễm nhẹ nhàng thở ra.
Lại sau đó, đứa bé ba tuổi, Phong Hành Diễm lấy lý do đứa bé ba tuổi rồi, không cho đứa bé tới gần Trăn Trăn nữa, cộng thêm anh có thể nghỉ dài, anh muốn bắt đầu hưởng tuần trăng mật với Trăn Trăn rồi!
Trước khi đi, đôi mắt đứa bé mông lung đẫm lệ nhìn Thương Trăn.
“Mẹ, sao mẹ có thể bỏ lại con chạy trốn với người đàn ông khác được?”
Vẻ mặt Thương Trăn xấu hổ, Phong Hành Diễm không khách sáo cốc đầu đứa bé một cái, lại nói với mẹ, “Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc xem tivi đừng cho đứa bé xem!”
Lý Uyển Oánh xấu hổ cười mỉa, đứa bé trai thì ôm đầu trốn sau lưng Thương Trăn, sợ hãi nhìn Phong Hành Diễm.
“Mẹ, người đàn ông này bắt nạt con, chẳng lẽ mẹ vì người này mà vứt bỏ con sao? Con không còn là tiểu thiên sứ của mẹ nữa rồi…”
Tuy đứa bé trai còn nhỏ, nhưng trí nhớ của cậu bé rất tốt, chỉ nhớ mơ hồ một câu nói, thì có thể bổ sung hoàn chỉnh, đúng là rất lợi hại, nhưng Phong Hành Diễm vốn không hi vọng thằng nhóc con này thông minh như thế! Càng thông minh càng hỏng việc!
Lúc này nghe đứa bé nói như vậy, anh trừng mắt muốn thu thập đứa bé.
Thương Trăn bất đắc dĩ, đành phải ngăn cản hai cha con trước một bước, ngồi xổm nói với con trai, “Bảo bối, đã lâu rồi mẹ không được đi chơi, mẹ thật sự rất muốn đi chơi…”
Đôi mắt tím của đứa bé ngập nước nói, “Vậy vì sao không thể đưa con đi cùng?”
Thương Trăn sờ đầu cậu bé, “Đợi con lớn hơn một chút sẽ đưa đi, mẹ đảm bảo, bây giờ cho mẹ đi, được không?”
Last edited: