Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-477
Chương 477
Chương 477: Tình hình chiến đấu dữ dội
“Em, em, em đứng nơi này từ lúc nào?” Phong Hành Diễm hiếm khi ấp úng như thế, sắc mặt rất đặc sắc nhìn Thương Trăn.
Thương Trăn nhịn được nói: “Em đều nhìn thấy hết…”
Trong lúc nhất thời, Phong Hành Diễm không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với cô… Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong phòng Bàng Thất truyền đến tiếng vang trầm đục! Sau đó là tiếng thứ gì đó vỡ nát… Phong Hành Diễm nhíu mày, Bàng Thất tốt xấu gì cũng là người dưới tay anh, chẳng lẽ ngay cả một người phụ nữ cũng không thu phục được?
Thương Trăn đi đến kéo tay của anh, cười nói: “Anh yên tâm đi, tuy người phụ nữ kia là đặc công, nhưng thân thủ của Bàng Thất khá tốt, chúng ta về ngủ thôi?”
Phong Hành Diễm nhìn cô, mất tự nhiên nói: “Vậy… Em không tức giận?”
Nếu Trăn Trăn nói, cô thấy hết được toàn bộ quá trình, như vậy chẳng phải, cảnh tượng người phụ nữ kia câu dẫn anh, cô cũng nhìn thấy?
Thương Trăn hỏi lại: “Em một đường theo dõi anh, không nói trước liền ra ngoài, anh sẽ không tức giận chứ?”
Hai người nhìn nhau, không nhịn được cười một tiếng.
Tay Phong Hành Diễm kéo Thương Trăn đến, ôm lấy eo Thương Trăn, dùng trán mình cọ lên trán cô.
“Tức giận, anh rất tức giận! Trừ khi buổi tối hôm nay, em đồng ý cho anh “thêm cơm”, anh sẽ cân nhắc đến việc tha thứ cho em!”
Thương Trăn liếc nhìn anh, chậm rãi nói: “Em cũng tức giận, tối nay anh cho em nghỉ ngơi, em sẽ tha thứ cho anh!”
“Sao lại như thế?” Phong Hành Diễm không cam lòng, kéo Thương Trăn trở về phòng, vừa đi vừa nói: “À, anh tặng em một món quà, chuyện tối nay chúng ta thương lượng lại nhé?”
“Ừ… Mị Lam Chi Tâm… Vậy để em suy nghĩ một chút…”
Cửa phòng đóng lại, ban đêm một lần nữa trở nên yên tĩnh, nhưng trong phòng ngẫu nhiên truyền đến âm thanh khiến cho người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
Ngày hôm sau, Phong Hành Diễm tinh thần sảng khoái ra cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Bàng Thất đang lết ra khỏi phòng.
Tối hôm qua tình hình chiến đấu dữ dội, điều này có thể nhìn ra được từ vết móng tay trên mặt Bàng Thất.
Thấy Phong Hành Diễm và Thương Trăn đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm mình, Bàng Thất chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ nào để chui xuống!
Mà người phụ nữ kia đã không thấy đâu, Phong Hành Diễm và Thương Trăn kiềm chế nghi ngờ lên máy bay, cân nhắc đến việc Phong Hành Diễm không tiện hỏi chuyện này, hai vợ chồng liếc nhau, sau khi ngồi xuống máy bay, Thương Trăn cười hỏi.
“Chuyện đó… Tối hôm qua như thế nào?”
Bàng Thất muốn nói lại thôi, sau cùng lắp bắp nói: “Còn ổn…”
Trong mắt Thương Trăn lóe lên sự hiếu kỳ: “Vậy anh là người ở dưới sao?”
Phong Hành Diễm bật cười một tiếng, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, giả bộ như mình không cười!
Trên mặt Bàng Thất đỏ ửng! Một lúc lâu mới nói: “Không phải! Mợ chủ, cô… Đừng hỏi nữa!”
Thương Trăn rất có hào hứng, cô chống tay lên cằm, nói: “Tôi đoán cô ta là lần đầu tiên, đúng không?”
Bàng Thất quay đầu nhìn Phong Hành Diễm, dùng ánh mắt ra hiệu: Cậu chủ, cậu có quản hay không!
Phong Hành Diễm nghiêm túc nghiên cứu mây ngoài cửa sổ… Ừ… Hôm nay mây rất trắng…
Thương Trăn thấy Bàng Thất không phủ nhận, cô lại trêu chọc cười nói: “Tôi nghe thấy đêm hôm qua, động tĩnh của hai người rất dữ dội, sáng sớm hôm nay mới kết thúc… Như vậy, sáng nay cô ta còn có sức lực chạy trốn? Mà anh lại hoàn toàn không biết gì cả ư? Hay là nói, anh muốn ngăn cản nhưng không được?”
“Đừng hỏi nữa! Mợ chủ! Cô đừng hỏi nữa!” Vẻ mặt Bàng Thất đau khổ: “Chuyện này, tôi có thể xem như nó chưa từng xảy ra sao? Sau khi trở về, chúng ta tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, được chứ?”
Thương Trăn nhìn thoáng qua Phong Hành Diễm, xấu xa cười nói: “Là không nói đến chuyện người ta ngủ với anh xong liền bỏ chạy, hay là không nói trước khi đi, cô ta để lại cho anh 100 tệ và một tờ giấy? Trên tờ giấy đó viết gì? Anh nói cho tôi biết, trở về tôi sẽ không nói!”
——————–