Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-464
Chương 464
Chương 464: Ngủ sofa
Nghe thấy cô ta lựa chọn như thế, cuối cùng sắc mặt Phong Hành Diễm cũng dễ nhìn hơn nhiều, anh giơ tay lên, Bàng Thất lấy chi phiếu ra, sau khi viết xuống một con số liền đưa cho Quan Nguyệt Nhu, lần này, Quan Nguyệt Nhu nhận lấy.
Cho dù có bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu ảo tưởng, giây phút lúc Quan Nguyệt Nhu nhận lấy chi phiếu, tất cả đều vỡ vụn.
Cô ta rốt cuộc cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và những người này. Bất kỳ một người nào ở đây đều có thể bóp chết cô ta một cách dễ dàng, trước đó cô ta bị dục vọng làm cho choáng váng, thế mà mơ mộng hão huyền chính mình có thể ôm được bắp đùi của người mạnh nhất trong đó, cô ta thật đúng là buồn cười.
Nắm chi phiếu, cô ta không lập tức rời đi, mà chính là vẻ mặt phức tạp hỏi một câu.
“Tôi có thể biết vì sao…”
Cô ta không xấu, ngược lại, cô ta biết mình rất đẹp, là loại hình thuần khiết, rất sạch sẽ, cô ta không mong người đàn ông trước mắt yêu mình, nhưng cô ta đã tự mình đưa đến cửa cho anh ngủ, chỉ ngủ một lần mà thôi, cô ta tin, chỉ cần là đàn ông, ai đến đều sẽ không từ chối, dù sao nếu làm đồ chơi một lần, cô ta thật đúng là ưu tú.
Phong Hành Diễm nhanh chóng hiểu được ý tứ của cô ta, hơn nữa cô ta bằng lòng lấy tiền, làm cho Phong Hành Diễm đối với cô ta không quá khinh thường, nhìn bộ sườn xám trên người cô ta, trong nháy mắt, ánh mắt anh hơi dừng lại.
“Bởi vì tôi đã kết hôn, bởi vì tôi rất yêu, rất yêu vợ mình.”
Chỉ một câu liền khiến cho Quan Nguyệt Nhu mất đi dũng khí đứng lên, nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống, khàn giọng hỏi.
“Cô ta xinh đẹp sao! Cô ta đẹp hơn tôi, dịu dàng hơn tôi ư?”
Cho dù người phụ nữ kia có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, chỉ ngủ một lần mà thôi, cô ta đâu dây dưa với anh, vì sao anh một chút cơ hội cũng không cho người khác?
Phong Hành Diễm nhíu mày, trong mắt mơ hồ lộ ra không kiên nhẫn.
“Cần tôi phải nói rõ ràng hơn sao? Đối với những người khác, tôi không cứng nổi!”
Người trên bàn ăn cơm nghe thấy thế đều cười khan vài tiếng, sau đó Phong Hành Diễm chỉ vào trang phục của cô ta.
“Cô ấy mặc sườn xám đẹp hơn cô.”
Ánh mắt kia, có lẽ là đang nhớ đến dáng vẻ người kia mặc sườn xám.
Bây giờ Quan Nguyệt Nhu mới hiểu được, ánh mắt của anh ngẫu nhiên thất thần, không phải vì cô ta, mà là vì nhớ đến người phụ nữ kia! Cho nên, cô ta không còn dũng khí hỏi nữa, cắm đầu chạy ra ngoài.
Vương Hữu Khai và Lý Vĩ Hồng đều không cam lòng, chẳng qua Phong Hành Diễm cười nói: “Ngồi cả đi, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, nếu các người thích, tôi sẽ cho người sắp xếp.”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, các người muốn phụ nữ, tôi cho, nhưng người vừa rồi đừng nghĩ nữa.
Hai người liếc nhau, vội vàng ngồi xuống, Vương Hữu Khai cười nói.
“Vậy tôi xin cảm ơn trước, đúng rồi… Cậu Phong, điều cậu vừa nói là sự thật?”
Ông ta nhìn về phía Phong Hành Diễm, nháy mắt ra hiệu.
“Cái gì thật?” Phong Hành Diễm nhướng mày hỏi.
“Chính là…” Vương Hữu Khai nở nụ cười dâm đãng, nhỏ giọng nói: “Chính là không cứng nổi với những người phụ nữ khác…”
Phong Hành Diễm cũng cười, lông mi dài của anh hơi run lên, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi của anh.
“Dĩ nhiên là thật.”
Một câu của anh khiến cho sắc mặt mọi người đều ngây ngẩn.
“Tôi biết bình thường các ông giao tiếp, xã giao sẽ thường xuyên tặng phụ nữ, đây là chuyện bình thường, chẳng qua nếu vì lấy lòng tôi, còn không bằng tặng mấy thứ mà phụ nữ thích, tôi có thể đưa cho vợ mình.”
Lúc nói đến Thương Trăn, khí thế trên người Phong Hành Diễm không giống trước, bầu không khí trong phòng ăn cũng trở nên vui vẻ.
Anh híp mắt cười nói: “Các người bình thường hay chơi đùa, cũng biết dỗ phụ nữ, nếu có phương pháp gì hay, nhất định phải nói cho tôi biết, Trăn Trăn nhà tôi không thích đi ra ngoài, nhưng tôi hy vọng cô ấy càng thêm vui vẻ hơn.”
Sau khi anh nói xong, vẻ mặt của những người ở đây đều vi diệu, cũng rất cảm thán, nói thật, những người như bọn họ có cục diện nào là chưa trải qua? Xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son, đàn ông sinh ra, không phải vì hai thứ tiền và phụ nữ ư?
Chơi nhiều rồi, dần dần trở nên mất phương hướng, không chỉ có bọn họ, vợ con của bọn họ cũng ra ngoài vui chơi, xã hội chính là như thế, tất cả mọi người đều là như vậy, bọn họ dĩ nhiên cũng cảm thấy như thế không có gì là không đúng.
Nhưng hôm nay, bọn họ phát hiện ra, trong số bọn họ người nên ăn chơi nhất, anh thế mà lại một lòng… Nếu như đổi thành một người khác, bọn họ nhất định sẽ nói: “Người anh em, cậu còn trẻ như thế, đừng lãng phí thời gian tươi đẹp, vì một cây mà bỏ lỡ toàn bộ một khu rừng, có ngốc hay không?”
Thế nhưng đối mặt với Phong Hành Diễm, đối mặt với anh khi nói hai chữ “Trăn Trăn”, vẻ mặt nghiêm túc và lưu luyến, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy bất kỳ nói ra bất kỳ một “tận hưởng lạc thú” nào, đối với anh, đối với tình cảm của vợ chồng bọn họ mà nói đều là một loại vũ nhục.
Trên thế giới này luôn có một người có thể bù đắp lại toàn bộ thế giới của bạn, chỉ là bọn họ không có phúc gặp được, cho nên, bọn họ đâu có tư cách chế giễu người khác?
Vương Hữu Khai chăm chú nhìn Phong Hành Diễm, trịnh trọng nói: “Cậu Phong thật đúng là người mẫu mực trong số chúng ta.”
Phong Hành Diễm lắc đầu, khẽ cười nói: “Bởi vì cô ấy đáng giá.”
Khúc nhạc dạo này nhanh chóng trôi qua, đàm phán về hạng mục đã kết thúc, quá trình thuận lợi ngoài dự liệu.
Sau khi kết thúc, Phong Hành Diễm gấp không kịp chờ đợi, vội vàng lên máy bay trở về, cho dù những người khác có giữ lại như thế nào, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Hơn một tiếng sau, cuối cùng anh cũng về đến nhà.
“Trăn Trăn, Trăn Trăn!” Sau khi về đến nhà, Phong Hành Diễm vui vẻ gọi tên Thương Trăn, cuối cùng nhìn thấy cô ở trong nhà bếp, vội vàng ôm cô xoay 180 độ.
“Vợ à, anh nhớ em muốn chết!”
Thương Trăn có chút không biết nói gì: “Sao anh lại về nhanh như thế? Buổi sáng lúc gọi điện thoại, chẳng phải anh nói 11 giờ đêm mới về đến nhà à?”
“Vậy em nấu gì thế? Chẳng lẽ không phải nấu cho anh?”
Phong Hành Diễm giật mình, vội vàng chất vấn! Ngoại trừ anh, còn ai có thể ăn đồ do Trăn Trăn nấu?
Thương Trăn bất đắc dĩ vỗ vai anh: “Nhanh thả em xuống, đây là canh xương, phải hầm mấy tiếng, vốn dĩ là em chuẩn bị cho anh, bây giờ còn chưa nấu xong.”
Cơn giận của Phong Hành Diễm biến mất, dùng sức ôm Thương Trăn, cọ lên người cô, ngửi mùi hương đặc thù trên người cô, anh cảm thấy tim mình bình yên, rất thỏa mãn!
Anh buông Thương Trăn xuống, đầu tựa vào cổ cô, quyến luyến nói: “Trăn Trăn… Anh rất nhớ em! Em không biết đâu, anh đi ra ngoài ngủ một đêm liền có người muốn câu dẫn anh!”
Thương Trăn hơi nhướng mày: “À? Cô ta mặc áo ngủ màu gì?”
Phong Hành Diễm theo bản năng nói: “Màu tím, bộ đồ ngủ đó em cũng có một chiếc, chính là bộ đồ lần trước anh ép em mặc vào… Chẳng qua cô ta mặc không đẹp bằng em.”
Anh không phát hiện ra sắc mặt Thương Trăn dần dần âm trầm, cắn răng hỏi.
“Bộ đồ đó rất mỏng, nói như thế… Anh nhìn thấy hết?”
Phong Hành Diễm giật mình, vội vàng giải thích: “Không, ánh sáng quá tối, mặc dù anh biết là bộ đồ đó, nhưng anh thật sự không nhìn rõ… Anh thề!”
Thương Trăn đẩy anh ra, dùng sức trừng mắt nhìn anh.
“Thề? Hừ, hôm nay, anh ngủ ở sofa đi!”
——————–