Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-458
Chương 458
Chương 458: Bộ mặt thật của Thương Trăn
Con trai Tây Bá vội bổ sung thêm, “Vừa rồi cha tôi bị người phụ nữ kia dẫn sai đường, cậu Phong, cậu tha thứ cho chúng tôi một lần đi, đợi lát nữa đề ra bản dự thảo phương án, chúng tôi nguyện ý định ra lần nữa, nhường một phần lợi ích, để bày tỏ lời xin lỗi đối với cô Phong.”
Phong Hành Diễm không nói chuyện, chỉ nhìn Thương Trăn, Thương Trăn cười nói với anh, “Người ta có thành ý như vậy, chúng ta tha thứ cho bọn họ đi?”
Ban đầu Tây Bá không cảm thấy sai, vừa rồi Phong Hành Diễm xao động như vậy, là thật sự muốn đi, nhưng bị Thương Trăn túm chặt.
“Đây là thành ý sao?” Phong Hành Diễm vẫn không hài lòng, anh thấy Thương Trăn chỗ nào cũng tốt, người khác dựa vào đâu không thích? Mắt mù sao?
Thương Trăn gật đầu cười, “Ừ, rất có thành ý! Vậy…Tha thứ cho bọn họ được không?”
Khi hai người nói chuyện, tuy con trai của Tây Bá không nghe hiểu nhưng vô cùng biết điều, anh ta dùng tiếng nước Y nói, “Người phụ nữ xinh đẹp độ lượng như cô Phong, nhất định sẽ tha thứ chuyện không vui vừa rồi, có đúng không?”
Khi anh ta nói lời này thì vươn tay ra, bộ dáng đó, hiểu chuyện hơn cha anh ta nhiều!
Thương Trăn vui vẻ bắt tay với anh ta, “Đương nhiên, chuyện kia chỉ là nhạc đệm thôi.”
Thấy Thương Trăn đã bắt tay giảng hòa với người ta, Phong Hành Diễm cũng không nói gì nữa, nhìn Thương Trăn cười với anh ta, có chút không vui kéo cô về phía sau giấu đi, lạnh nhạt nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta vào đi thôi!”
Lúc này bọn họ chính thức bước vào bữa tiệc, chính sự hôm nay mới tính là mở màn.
Bởi vì biết Phong Hành Diễm cường thế và khó hầu hạ, kế tiếp đám Tây Bá đều vô cùng cẩn thận ứng phó, còn trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, Phong Hành Diễm chẳng quan tâm!
Tây Bá nói chuyện khai phá dầu mỏ, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành.
Cuối bữa tiệc, Thương Trăn đi ra ngoài hít thở không khí, mà đám người Phong Hành Diễm được Tây Bá sắp xếp trong phòng an tĩnh, cùng bọn họ định ra hợp đồng, rất nhiều nhân viên công tác đều vùi đầu viết, lúc này Phong Hành Diễm có chút nhàm chán, anh mở điện thoại, phát hiện có môt bưu kiện chưa đọc, là Bàng Thất gửi qua.
Phong Hành Diễm suy nghĩ, trước đó anh bảo anh ta đi tìm video, vì thế anh đi đến ban công, liếc nhìn những người đang viết viết tính tính một cái, cười mở video.
Anh rất muốn nhìn xem, ngày đó anh đi họp, Thương Trăn đi đâu, tại sao khi về lại nói như vậy.
Nhưng rất nhanh anh cười không nổi, nhất là lúc Hàn Tiểu Mộc lớn tiếng nói Thương Trăn, “Yêu là một loại cảm giác” “Tôi chỉ có cảm giác như vậy với tổng giám đốc”, anh cảm thấy ghê tởm!
Vậy mà Hàn Tiểu Mộc dám nói Trăn Trăn không yêu anh? Sao trên thế giới này lại có người phụ nữ buồn cười như vậy nhỉ?
Anh tin tưởng, nếu ở trong nước mà anh nhìn thấy video này, nhất định sẽ đuổi việc cô ta! Hàn Tiểu Mộc nói như vậy, chắc chắn trong lòng Trăn Trăn rất không thoải mái, dù sao thì một phụ nữ không quen biết chạy đến nói cô ta thích chồng mình, còn nghi ngờ tình cảm của bọn họ, thì đúng là người ghê tởm!
Sau khi Phong Hành Diễm xem xong, có chút tức giận nới lỏng cà – vạt, anh đột nhiên cảm thấy hối hận khi cứ cho Hàn Tiểu Mộc rời đi như vậy, nhưng mà cô ta đi cũng được, cô ta còn ở lại, Trăn Trăn nhất định sẽ không vui!
Được người như vậy thích, xem như anh xui xẻo!
Mà Thương Trăn vừa mới ra ngoài hít thở không khí thì gặp Hàn Tiểu Mộc, vậy mà cô ta còn chưa đi, tại sao lại có loại phụ nữ cố chấp như vậy?
Hàn Tiểu Mộc vừa thấy cô, cô ta liền rất kích động! Cô ta bị đuổi ra ngoài, trước mặt tổng giám đốc, mà người phụ nữ này đang nhận được tình yêu nồng nàn, cô dựa vào cái gì?
“Cô đừng đắc ý! Chỉ là cô sinh ra tốt hơn tôi, quen biết tổng giám đốc trước tôi! Nếu tổng giám đốc gặp tôi trước, nhất định là anh ấy sẽ không thèm nhìn cô! Cô là loại phụ nữ có tâm tư ác độc!”
Thương Trăn vô duyên vô cớ bị mắng, thật sự rất khó hiểu, chỉ là cô hiểu Hàn Tiểu Mộc, loại đần độn này trị cũng không hết, cho nên cô ta nói như vậy Thương Trăn cũng không tức giận, cô nói nhẹ nhàng với cô ta.
“Cô này, rốt cuộc là cô có hiểu hay không? Bây giờ anh ấy là chồng tôi, rốt cuộc cô có nhận thức được anh ấy đã kết hôn hay không? Cô muốn gặp được anh ấy sớm, có thể đợi kiếp sau đi!”
Tâm trạng của Hàn Tiểu Mộc đã vô cùng tồi tệ, lúc đuổi ra ngoài, cô ta giống như người đã mất đi tất cả, lúc này nghe Thương Trăn “Khoe” như vậy, trong chớp mắt mắt cô ta đỏ bừng, nước mắt rơi như mưa!
“Đã kết hôn thì sao? Tôi chỉ yêu anh ấy! Tôi vốn còn có thể ở bên anh ấy, đứng từ xa nhìn anh ấy, đều tại cô! Sau khi cô tới công ty, đã phá hủy tất cả đi!”
Nếu không phải Thương Trăn đến, lại cho cô ta vài năm, nhất định là cô ta có thể khiến tổng giám đốc phát hiện ra cái tốt của cô ta!
Cô ta sẽ trở thành người nội trợ hiền hậu của anh và trở thành phiên dịch viên của anh! Nhưng tất cả cơ hội đều bị Thương Trăn hủy!
Thương Trăn bị ánh mắt của cô ta làm cho không thoải mái, cô quay người chuẩn bị đi vào, nhưng mà Hàn Tiểu Mộc giữ cô lại!
“Thế nào, còn muốn chạy? Cô muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Cô dám nói cô không ham vinh hoa phú quý mới đến bên cạnh tổng giám đốc không, nếu tôi là cô, tôi sẽ không nhận cái lắc tay một ngàn vạn của anh ấy! Nếu tôi là cô, tôi sẽ không để cho anh ấy vì một việc nhỏ của tôi, mà khiến việc hợp tác ầm ĩ không vui! Cô ham vinh hoa thì thôi, một chút chuyện cũng không làm! Thực sự tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để ôm lấy tổng giám đốc!”
Thương Trăn bị cô ta lôi kéo có chút bực bội, mà cô cũng không phải người Hàn Tiểu Mộc có thể kéo được! Cô vung tay thoát khỏi cô ta.
Lúc này Thương Trăn không còn tính tính tốt như bình thường nữa, đôi mắt sáng trong tràn ngập ý lạnh!
“Nếu cô hiểu tôi như vậy, thì cách xa tôi một chút. Cô nên biết những người đối nghịch với tôi sẽ có kết cục như thế nào, cô chỉ là một cô gái không có cái gì, đấu với tôi, chẳng lẽ không sợ chết sao?”
Đã lâu rồi không có người gây sự với cô như vậy, lúc cô bày ra khí thế, thì người thường đều tránh đi!
Hàn Tiểu Mộc cũng bị cô dọa sợ, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói, “Được lắm! Cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật ra rồi! Tôi muốn nói cho tổng giám đốc, tôi nhất định phải nói cho anh ấy!”
“Nói cho tôi chuyện gì?” Đột nhiên Phong Hành Diễm đi từ sau lưng Thương Trăn ra, anh không nghĩ rằng Hàn Tiểu Mộc còn chưa đi, có phải là người phụ nữ này điên rồi không?
Hàn Tiểu Mộc vừa nhìn thấy anh, mắt sáng lên! Khóc nói, “Tổng giám đốc…Hu hu, tổng giám đốc, anh có nghe thấy không, vừa rồi Thương Trăn nói muốn giết tôi!”
Cô ta thấy Phong Hành Diễm không nhúc nhích, càng khóc lớn hơn, “Tổng giám đốc…Thương Trăn đối với anh không phải là thật lòng, cô ta chỉ muốn mượn thế của anh mà thôi, những người đối nghịch với cô ta, có ai có kết cục tốt? Tổng giám đốc…Tôi, tôi mới là người yêu anh thật lòng! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Phong Hành Diễm bảo vệ Thương Trăn ở phía sau, bởi vì anh cảm thấy Hàn Tiểu Mộc không bình thường.
——————–