Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-454
Chương 454
Chương 454: Người xấu người tốt
Bởi vì Tây Bá hẹn ngày hôm sau bàn hợp đồng, dù sao bọn họ bay tới cũng cần nghỉ ngơi, nhưng Thương Trăn rất hào hứng, Phong Hành Diễm không nghỉ ngơi, đẩy hết mọi công việc, cùng Thương Trăn đi khắp nơi, sau đó mua mua mua không ngừng, chỉ cần Thương Trăn thích.
Nhưng lúc này, một đứa bé nam đen gầy đột nhiên xông tới, đâm mạnh vào Thương Trăn, nói câu xin lỗi xong liền bỏ chạy, Thương Trăn vì cầm đồ ăn trong tay, bị cậu bé này đâm vào không bắt được cậu bé, nhưng cô bảo Bàng Thất bắt được!
Sau khi bị bắt, đứa bé trai kia vùng vẫy la to, khiến không ít người vây xem, Hàn Tiểu Mộc không khỏi xông tới, “Bà chủ, cô muốn làm gì thế?”
Cô ta đoạt lấy đứa bé trong tay Bàng Thất, bởi vì Bàng Thất dùng sức quá mạnh, đứa bé kia bị gãy tay, lúc này đang gào khóc to, nói những lời mà bọn họ không hiểu, bộ dạng gầy như que củi rất đáng thương.
“Làm sao vậy?” Phong Hành Diễm thấy thế, vội vàng đánh giá Thương Trăn, “Thằng bé làm em bị thương à?”
Thương Trăn còn chưa nói, Hàn Tiểu Mộc đã nói, “Cậu bé chỉ đâm vào cô một cái, có khả năng bị thương sao? Trái lại là cô đó, người của cô làm gãy tay đứa bé rồi!”
Lúc này tay đứa bé kia bị gãy thật, Bàng Thất cũng rất vô tội, đứa nhỏ này quá gầy, anh ta chỉ hơi dùng sức, tay đã bị gãy.
Lời nói của Hàn Tiểu Mộc, khiến sắc mặt Thương Trăn khó, “Tôi bắt cậu bé này không phải vì cậu bé đâm phải tôi, là vì đứa bé trộm vòng tay của tôi!”
Phong Hành Diễm nhìn tay Thương Trăn, quả nhiên, chiếc vòng tay mới mua đã biến mất!
Hàn Tiểu Mộc nghe xong, hỏi đứa bé trai kia, bé trai kia dùng tiếng Ai Cập trả lời, “Cháu không trộm! Tay đau quá, cháu phải về nhà! Hu hu hu… Cháu phải về nhà!”
Hàn Tiểu Mộc vội vàng nói, “Cậu bé nói cậu bé không lấy, cậu bé không cẩn thận đâm vào cô, có lẽ vòng tay của cô rơi từ trước rồi!”
Thương Trăn hơi nhíu mày, “Tính cảnh giác của tôi không kém như vậy, tôi nói cậu bé này thì chính là cậu bé này, nếu cậu bé này không giao, đơn giản thôi, đưa tới cục cảnh sát là được.”
Hàn Tiểu Mộc khó có thể tin nói, “Cô muốn đưa cậu bé tới cục cảnh sát, chỉ vì cậu bé đâm phải cô sao? Tay đứa bé đã gãy rồi, chẳng lẽ không nên đưa tới bệnh viện?”
Cô ta bảo vệ đứa bé sau lưng, nói, “Cục cảnh sát ở nơi này rất xấu, đưa vào mà không có tiền, đều mất nửa cái mạng mới ra được! Người của cô đã làm đứa bé gãy tay rồi, còn đưa đến cục cảnh sát sao?”
Cô ta cảm thấy Thương Trăn vốn không có lòng tốt, đứa bé này vừa nhìn là biết con nhà nghèo, cô có tiền như vậy, vì sao phải quyết không tha một đứa bé?
Phong Hành Diễm dẫn Thương Trăn tới gần, cười mỉa mở miệng, “Cô nghĩ là cô đang nói chuyện với ai? Cô không nghe thấy lời bà chủ nói sao, giao người cho Bàng Thất, đưa tới cục cảnh sát.”
Hàn Tiểu Mộc nhìn Phong Hành Diễm với vẻ khiếp sợ, cô ta tưởng rằng Phong Hành Diễm có thể làm sai chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không để mặc Thương Trăn tàn nhẫn như vậy! Không ngờ anh không cần suy nghĩ đứng về phía Thương Trăn, anh nhất định là bị mê hoặc, cho nên mới như vậy, cũng phải, Phong Hành Diễm vì Thương Trăn làm chuyện “mù quáng” còn ít sao?
“Không thể! Phải đưa đứa bé tới bệnh viện! Đứa bé còn nhỏ như thế, mọi người làm đứa bé bị thương mà không quản sao? Cứ thế ném ở cục cảnh sát à? Đúng vậy, vòng tay của cô rất quý! Chẳng lẽ mạng của đứa bé không bằng thứ này sao?”
Thương Trăn và Phong Hành Diễm đều nhìn cô ta như người ngoài hành tinh, chẳng lẽ trộm đồ không tống vào cục cảnh sát? Không muốn đưa đi, vậy cướp lấy là được!
Phong Hành Diễm dùng tiếng nước Y nói với đứa bé, “Giao đồ đã trộm ra đây, nếu không thì nhóc sẽ ngồi tù, hiểu không?”
Rõ ràng là bé nam nghe hiểu lời anh nói, khóc càng to hơn, “Cháu không trộm, cháu không có! Thả cháu ra, tay cháu đau quá!”
Cậu bé khóc như vậy, Hàn Tiểu Mộc càng không đành lòng, cô ta lớn tiếng nói, “Tôi mặc kệ, tôi phải đưa đứa bé tới bệnh viện! Chuyện khác, chữa trị cho đứa bé xong hãy nói!”
Phong Hành Diễm cảm thấy cô ta thật sự có bệnh, giọng điệu bất thiện, “Cô vẫn chưa rõ ràng, thì cút cho tôi!”
Hàn Tiểu Mộc trừng mắt lớn tiếng nói, “Cho dù anh muốn đuổi tôi! Tôi cũng phải đưa đứa bé đến bệnh viện trước! Các người không có lòng tốt, không có nghĩa là tôi không có!”
Phong Hành Diễm không muốn nói chuyện với đứa ngốc này, anh nói với Bàng Thất, “Tìm vòng tay, sau đó đưa đứa bé này đến cục cảnh sát, hiểu không?”
Bàng Thất nói, “Hiểu ạ!”
Đứa con nít này vừa nhìn là biết đứa trẻ lang thang bị người ta sai khiến, sau khi đưa tới cục cảnh sát, bọn họ lại chào hỏi, tốt hơn việc để đứa bé ở bên ngoài lừa gạt nhiều năm, hơn nữa đứa bé gầy như vậy, nhất định là bình thường chịu ngược đãi, nhưng chỉ cần người nhà họ Phong nói một tiếng, tương lai của đứa nhỏ này tuyệt đối khác rồi, sao Hàn Tiểu Mộc này còn không rõ?
Bàng Thất chuẩn bị lục soát, nhưng Hàn Tiểu Mộc thật sự không hiểu “tàn nhẫn” của bọn họ, liều mạng ngăn cản! Đứa bé trai thấy tình hình không đúng, đột nhiên cắn Hàn Tiểu Mộc một cái, Hàn Tiểu Mộc bị đau, thả tay cậu bé ra, cậu bé không nói hai lời bỏ chạy, cuối cùng bị Tả Kỳ ngăn cản, một tay anh ta xách lên, cậu bé oa oa khóc lớn, nhưng Tả Kỳ không dao động.
Đôi mắt Hàn Tiểu Mộc đỏ bừng!
“Đám ma quỷ, nhà tư bản các người! Nhanh thả đứa bé ra, các người không thấy đứa bé đang khóc sao?”
Cô ta tiến lên muốn cứu người, nhưng Tả Kỳ mặt lạnh còn lãnh huyết, một tay của anh ta nhấc đứa bé nam đang khóc rống, một tay lục soát người cậu bé, quả nhiên tìm được vòng tay.
Lắc tay lấy ra, Hàn Tiểu Mộc kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng phẫn nộ nói, “Các người đã lấy được đồ rồi! Còn không mau thả đứa bé ra?”
Tả Kỳ không hề có hành động, bởi vì Phong Hành Diễm chưa mở miệng, Bàng Thất cầm lấy lắc tay đi về phía Thương Trăn, Thương Trăn hơi nhếch miệng, “Lắc tay đứt rồi.”
Vòng tay giá trị một ngàn vạn, cứ thế đứt rồi, chỉ sợ sửa cũng tốn số tiền lớn.
Hàn Tiểu Mộc nghe cô nói vậy, khó có thể tin hỏi, “Cô có ý gì, chẳng lẽ cô còn muốn đưa đứa bé tới cục cảnh sát à? Chỉ vì đứa bé làm hỏng vòng tay của cô không bồi thường nổi? Cô đã có tiền như vậy rồi! Vì sao nhất định không tha cho đứa bé? Cô thật độc ác!”
Nói xong cô ta nhìn Phong Hành Diễm chờ đợi, cô ta không tin, Thương Trăn đã lộ ra vẻ mặt hung dữ như thế, tổng giám đốc còn đứng về phía Thương Trăn, Thương Trăn ác độc như vậy, cô ta thiện lương như vậy, chẳng lẽ tổng giám đốc không nhìn ra?
Phong Hành Diễm hoàn toàn không có kiên nhẫn với cô ta, “Bàng Thất, đưa người phụ nữ này về nước, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!
“Tôi không đi!” Hàn Tiểu Mộc bị kích thích ra mấy phần tâm huyết, cùng không cam lòng! “Chẳng lẽ tôi thiện lương thì sai sao? Các người biết rõ cục cảnh sát ở đây xấu xa thế nào, anh còn giúp Thương Trăn hại người… Tổng giám đốc, trước đây anh không thị phi chẳng phân biệt được như thế! Tôi mặc kệ, hôm nay cho dù từ chức, cũng phải cứu đứa bé!”
Phong Hành Diễm không muốn nói nhiều, cô ta không đi thì thôi, bọn họ đi!
Nhưng Phong Hành Diễm quay người lại, Thương Trăn kéo anh, cười hỏi Hàn Tiểu Mộc, “Cô cảm thấy tôi rất tàn nhẫn sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
——————–