Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-422
Chương 422
Chương 422: Nhiều loại phương thức giải quyết vấn đề
Thương Trăn vô lực nhìn thoáng qua Lý Uyển Oánh, Lý Uyển Oánh ỷ vào việc cô không thể nói chuyện, cố ý trêu chọc cô.
“Còn xấu hổ sao? Hành Diễm nhà chúng ta thế nhưng không phải con không cưới, con nhìn xem thằng bé sắp ba mươi rồi, khi nào thì Trăn Trăn mới thương xót Hành Diễm, gật đầu đồng ý?”
Thương Trăn chớp mắt nhìn Phong Hành Diễm, ai ngờ Phong Hành Diễm cũng nhìn cô, ánh mắt còn rất mong chờ!
Thương Trăn chậm rãi hừ một tiếng!
Hả? Đây là ý gì?
Phong Hành Diễm nhớ đến lúc cô bị chôn vùi dưới đất, anh nhắn tin cho cô.
Anh nói cô thật khó theo đuổi, có phải là do anh còn chưa đủ nỗ lực, vì thế cô mới luôn không đồng ý, cô chỉ nhắn lại một chữ.
Đúng!
Nghĩ như thế, anh muốn ôm được mỹ nhân về nhà, vẫn cần phải trải qua khảo nghiệm…
Phong Hành Diễm khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề.
“Mẹ, chuyện này trong lòng chúng con nắm chắc, mẹ không cần tham dự! Về phần những người phụ nữ bị lừa bán nên xử lý như thế nào… Con đã sắp xếp xong xuôi, hơn nữa những người đến gây chuyện kia, con và Trăn Trăn có suy nghĩ giống nhau, chính là xây dựng trường học.”
Lý Uyển Oánh kỳ quái hỏi: “Xây trường học là có thể giải quyết được sao?” Bà ấy rất nghi ngờ, đương nhiên, nếu có thể cho những đứa nhỏ kia cơ hội đi học, bà ấy rất đồng ý, đây là chuyện tích phúc!
Phong Hành Diễm nói: “Con đã cố ý tìm hiểu qua suy nghĩ của bọn họ, theo như suy nghĩ của bọn họ, đứa nhỏ rất quan trọng, nếu không, bọn họ sẽ không dùng toàn bộ số tiền tích góp nửa đời người chỉ để mua vợ, hơn nữa sau khi mua về còn không cần để những người phụ nữ đó làm việc, chỉ vì nối dõi tông đường, có thể thấy được địa vị của đứa nhỏ trong lòng bọn họ!”
Anh dừng lại một lúc, mỉm cười nhìn về phía Thương Trăn.
“Vì thế con mới quyết định xây trường học, những người kia đối với mình rất tự ti, loại tự ti này bắt nguồn từ nghèo khổ và không được đi học. Nếu như con nói cho bọn họ biết, con xây dựng trường học cho bọn họ, để những gia đình nghèo khổ trên núi với hơn năm trăm đứa nhỏ đều có thể đi học. Hơn nữa trong thời gian phổ cập giáo dục bắt buộc, tất cả học sinh đều được cung cấp hai bữa ăn, tương đương nói, những đứa nhỏ do những người phụ nữ bị lừa bán sinh ra, cùng với toàn bộ đứa nhỏ của các gia đình đặc biệt khó khăn trong khu vực Đào Viên, con sẽ nuôi dưỡng bọn nhỏ trong chín năm.”
Lý Uyển Oánh có chút ngoài ý muốn nhìn anh, nuôi mấy trăm đứa nhỏ trong vòng chín năm, chẳng phải là bọn họ không nuôi nổi, chính là… Hành Diễm không giống với người sẽ làm ăn lỗ vốn.
Phong Hành Diễm tiếp tục nói: “Con không chỉ giúp bọn họ nuôi đứa nhỏ, còn muốn giúp bọn họ làm giàu, khu vực núi Đào Viên kia, con đã cho người kiểm tra đo lường qua, đấy là nơi thuần thiên nhiên chưa bị ô nhiễm, rất thích hợp để trồng dược liệu, hơn nữa công ty sản xuất thuốc mới được thành lập trên danh nghĩa của con và Trăn Trăn, đang ở lúc cần một lượng lớn dược liệu có chất lượng tốt.
Cho nên, con dựa theo phương pháp nhận khoán truyền thống, trước tiên cho bọn họ hạt giống, bọn họ tạo ra được bao nhiêu thành quả, con đều dựa theo cân để thu mua hết, chỉ là vì chi phí nuôi dưỡng đứa nhỏ của bọn họ, cho nên giá cả mà con thu mua sẽ thấp hơn trên thị trường một ít, nhưng dưới điều khoản hợp đồng, bọn họ chỉ có thể bán cho con.”
Cứ như thế, trước tiên Phong Hành Diễm dùng đứa nhỏ kéo bọn họ lại, sau đó trực tiếp trở thành ông chủ của bọn họ, là người cho bọn họ cơm áo! Loại tình huống này, cho dù bọn họ muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ được, những người muốn làm loạn sẽ bị nhiều người khác ngăn cản, bởi vì phần lớn mọi người đều muốn con mình được đi học, để sau này bọn nhỏ không giống như chính mình, cả một đời hèn nhát.
Lý Uyển Oánh chần chờ nói: “Xây trường học vẫn cần một khoảng thời gian, nếu trong khoảng thời gian này, bọn họ ầm ĩ thì phải làm sao?”
“Không sao.” Phong Hành Diễm đưa cho mẹ mình một quả cam, cười nói: “Con đã cho đội thi công đến đó, chuyện xây trường học cũng đã được thông báo ra bên ngoài, chỉ là hiện tại phần lớn mọi người đều cảm thấy con chỉ đang làm dáng, cho nên ôm thái độ xem chừng, nhưng qua mấy ngày khởi công, bọn họ sẽ không làm loạn, mẹ yên tâm đi!”
Đương nhiên còn có một số việc vụn vặt khác, chẳng qua không cần thiết nói nhiều, dù sao anh cũng không hy vọng phụ nữ trong nhà quan tâm, bọn họ chỉ cần hưởng phúc là được.
Lý Uyển Oánh gật đầu: “Được, con làm việc thì mẹ yên tâm.”
Nói đến chuyện này, cũng chỉ có Phong Hành Diễm mới làm được, nhiều gia đình như thế, nhiều sức lao động như vậy, nói bao hết liền bao hết, con của bọn họ, nói nuôi liền nuôi, giai đoạn ban đầu phải bỏ vào một số vốn lớn, khó mà ước tính được.
Rất nhiều người nhìn thấy vùng núi Đào Viên non xanh nước biếc, cũng đã từng có suy nghĩ tương tự như nhận khoán, nhưng sau cùng đều bị cạn kiệt tiền tài mà nửa đường trôi theo dòng nước. Cho nên chuyện này, thật đúng là chỉ có nhà họ Phong với gia nghiệp đồ sộ mới có thể làm thành công.
Loại chuyện trồng thuốc này có thể mang đến lợi nhuận, nhưng không phải là khoản lợi nhuận kếch xù, sẽ không cần lo lắng có người nhớ thương đến chút kinh doanh nhỏ này.
Cộng thêm việc phải nuôi bọn nhỏ và thầy cô, sau cùng lợi nhuận của nhà họ Phong rất hữu hạn, nhưng tốt xấu sẽ không thua thiệt, Phong Hành Diễm được khen ngợi làm chuyện tốt.
Tuy quá trình phức tạp, nhưng một khi đã đi lên quỹ đạo sẽ độc lập, đến khi đó, anh không cần quan tâm.
Cho nên Phong Hành Diễm không lo lắng đến chuyện những người kia ầm ĩ, bởi vì anh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sớm tính trước.
Tình thế quả nhiên giống như Phong Hành Diễm dự đoán, ngay từ đầu khi Phong Hành Diễm nói muốn xây dựng trường học, muốn giúp bọn họ nuôi đứa nhỏ, muốn giúp bọn họ làm giàu, tu sửa đường, bọn họ đều ôm thái độ nghi ngờ, nhiều tiền như thế, nói bỏ ra liền bỏ ra, cho dù thu phí qua đường, đến khi nào mới thu lại được vốn đầu tư?
Chỉ là nhà họ Phong có tiếng là quyết đoán, tin đồn vừa được truyền ra không lâu liền có người đến từng nhà thăm hỏi, thông báo nội dung hợp đồng và ký kết.
Từng bước tiến hành, khiến bọn họ trong lúc nhất thời không cách nào bận tâm đến những người bị “cướp vợ”, kiên nhẫn lắng nghe vì con của mình.
Người không có con, lại không muốn lao động, không muốn ký hợp đồng nhận khoán liền dự định đi tìm nhà họ Phong gây phiền phức, nhưng bị người trong thôn ngăn lại, anh không muốn, không có nghĩa là tôi không muốn, nếu không muốn thì đứng qua một bên, đừng quấy rầy con của tôi đi học, thời gian trôi qua, nhưng người phản đối dần dần không còn lên tiếng.
Khi mà không đủ lòng người, muốn ầm ĩ gây chuyện, căn bản là không có khả năng, đánh tan từ gốc rễ, đó mới là cách giải quyết vấn đề, nhà họ Phong còn nhận được danh tiếng nhà làm từ thiện, danh tiếng vang xa, giống như mặt trời ban trưa.
Sau đó Phong Hành Diễm hỏi Thương Trăn: “Em nhìn xem, hai chúng ta có chung suy nghĩ, có phải chứng minh chúng ta là tâm linh tương thông hay không, như thế em còn không gả cho anh?”
Lúc này Thương Trăn đã có thể nói chuyện, cô vừa cắt tỉa bồn hoa, vừa trừng mắt nhìn anh: “Chỗ nào tâm linh tương thông? Mục đích của anh và em không giống nhau?”
“Chỗ nào không giống nhau?” Phong Hành Diễm kỳ quái hỏi.
Thương Trăn cười nói: “Anh xây trường học vì muốn giữ lấy điểm quan trọng của họ, vì chuyện sau này, trước tiên buộc bọn họ lại, còn em không như thế.”
Phong Hành Diễm biết cô muốn nói gì, lại cố ý giả bộ như không biết, anh nắm chặt tay cô, hỏi: “Vậy em và anh có chỗ nào nghĩ không giống nhau?”
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người bọn họ, có chút buồn ngủ, hôm nay ngày tết, thời tiết ấm áp, nhìn qua giống như mùa xuân.
——————–