Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-412
Chương 412
Chương 412: Cuộc điện thoại trong đêm mưa
Anh ta căn bản không để Thương Trăn vào mắt, một người phụ nữ mà thôi, trời sinh không phải đối thủ của đàn ông, nói không chừng, anh ta chỉ cần dùng một tay liền có thể bắt được người, lúc này, Thương Trăn lấy ra một con dao dùng để đốn củi.
“Cút ngay!”
Giọng nói của cô hơi khàn, nhưng ánh mắt rất sắc bén.
Đối phương bị dáng vẻ của cô làm cho hơi giật mình, nhưng anh ta rất rõ phụ nữ, phụ nữ đều giỏi giả bộ, cho dù đưa cho cô một con dao, cô cũng không dám chém, giống như người phụ nữ bị anh trai anh ta mua về, trước đó còn nói muốn giết cả nhà anh ta, sau khi bị đánh mấy trận, còn không phải ngoan ngoãn? Hiện tại cho cô dao, cô cũng không dám liều lĩnh.
Anh ta cười, đến gần Thương Trăn: “Con gái thì đừng chơi dao, anh đây dẫn em đi chơi trò hay…”
Anh ta vừa cười, vừa chuẩn bị cướp con dao trong tay cô. Thương Trăn nghe thấy người đuổi theo phía sau càng lúc càng đến gần, ánh mắt càng thêm hung ác, thấy đối phương đưa tay ra, cô không chút do dự chém xuống, một giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cô không có thời gian đi xem chiếc tay bị chém xuống đất, cũng không có thời gian quan tâm sống chết của người này, nhân lúc anh ta ôm tay nằm rạp trên mặt đất kêu thảm thiết, cô chạy thật nhanh.
Mưa càng lúc càng lớn, rửa sạch con dao trên tay cô, trước đó cô đã lau thật lâu, cuối cùng cũng có tác dụng.
Đồng thời ở trong lòng, cô thầm nói với chính mình.
Nếu lại dám cản đường cô, cô sẽ liều mạng!
“Con mẹ nó! Cô gái kia dám đả thương người!” Mấy người đuổi theo đến nhìn thấy người đàn ông bị chặt tay, có chút tức giận nói.
“Con đàn bà chết tiệt, có lòng tốt đưa cô ta đi hưởng phúc, cô ta lại không đi, nếu đã như thế, người nào bắt được, trước tiên cưỡng hiếp trước cô ta rồi nói! Dù sao phụ nữ đó mà, bị cưỡng hiếp mấy lần liền biết yêu thương người đàn ông của cô ta!”
Anh ta nói như thế, cả đám người đều đồng ý, trước đó luân phiên cưỡng hiếp Vạn Thanh Thanh, bọn họ đứng ở hàng phía sau nhìn thật lâu, trong lòng đều kìm nén dục vọng. Nhưng cố tình trong trại lại toàn dưa vẹo táo nứt, từng người đều xấu như phù thủy, kém xa hai em gái tươi non mọng nước này.
Đi vào vùng núi hoang vu còn muốn chạy, bọn họ quá ngây thơ rồi!
Mưa càng lúc càng lớn, theo lý mà nói, mùa đông không có mưa lớn như thế, điều này khiến cho việc tìm người trở nên rắc rối, nhất là khi trời lạnh như thế, bị nước mưa làm ướt, cả người khó chịu, lại thêm trời tối, hay là bọn họ không tìm nữa?
Có người nửa đường bỏ cuộc, nhưng có kẻ vẫn ngấp nghé đến gương mặt xinh đẹp của Thương Trăn, nhất định muốn tìm bằng được cô.
“Một con đàn bà như cô ta lại chạy thoát, chẳng lẽ đám đàn ông như chúng ta đều là tôm chân mềm?”
Lúc này, trong nhóm người, một người duy nhất có điện thoại nhận được cuộc gọi từ trong trại.
“Cái gì? Muốn chúng tôi quay về? Người còn chưa bắt được đâu! Tôi đã nhìn qua con đàn bà đó rồi, giống như tiên nữ trên trời vậy, hiện tại không bắt, ngộ nhỡ rơi vào trong tay những trại khác, không có phần của chúng ta nữa.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông bị Bàng Thất chỉ súng vào run rẩy nói: “Tóm lại các người về trước, nhanh trở về, không cần đuổi theo!”
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông sợ hãi nói với Bàng Thất: “Bọn họ đều nghe tôi, nhất định sẽ trở lại, có thể… Có thể…” Bỏ súng xuống không?
Bàng Thất nhìn trời mưa, trong lòng nghĩ thầm, những người kia hẳn không phải người chịu khổ nhọc nhiều, đêm hôm khuya khoắt đội mưa còn phải tìm người, chắc hẳn sẽ quay về, trong lòng bực bội dịu đi.
“Nhớ rõ, sau một tiếng, nếu như bọn họ còn chưa trở về, tiếp tục gọi điện thoại, nghe rõ không?”
“Vâng, vâng!”
Bên này, sau khi cúp điện thoại xong, người xung quanh đều hỏi anh ta: “Sao thế? Trong trại gọi chúng ta về à?”
“Ừ, có lẽ trong trại xảy ra chuyện.”
“Vậy chúng ta còn đuổi theo nữa không?”
Người cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn cảm thấy không cam lòng, người phụ nữ vừa chạy mất cực phẩm như vậy, nếu chạy mất, anh ta sợ cả đời này cũng không gặp được người thứ hai, cho nên cắn răng nói.
“Các người trở về, Trụ Tử, Đại Binh, hai anh đi theo tôi, cô ta chạy lâu như thế, chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, có mấy người chúng tuổi theo là đủ rồi!”
Tuy những người khác muốn đuổi theo, nhưng trời mưa quá lớn, cho nên mệt mỏi nói: “Các anh tìm được người, trước tiên đem người về, đừng ở bên ngoài chơi điên cuồng!”
“Biết rồi, không thể thiếu phần các anh!”
Cứ như thế, ba người đàn ông tiếp tục đuổi theo, còn Thương Trăn đang núp trong bóng tối lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông cầm đầu, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của anh ta.
Thật ra ở trên người cô, Phong Hành Diễm cài định vị, trước đó vòng tay, nhẫn, thậm chí là kẹp tóc đều có hệ thống định vị, nhưng người trói cô lúc đâu là kẻ chuyên nghiệp, đã tịch thu tất cả những thứ đấy. Nếu như có được chiếc điện thoại di động của người này, cô chỉ cần gọi điện cho Phong Hành Diễm liền không cần vất vả như thế.
Ba người đi một lúc, trời tối, tuy bọn họ có đèn pin, nhưng tầm nhìn không quá xa, lại thêm trời mưa, thật đúng là mệt mỏi, đúng lúc này, một người trong đó đột nhiên nói: “Nhìn này, đây có phải là dấu chân của người phụ nữ kia không?”
Trên mặt đất, dấu chân kia rất rõ ràng, người đàn ông cầm đầu nói: “Ừ, nhìn có vẻ như là dấu chân của phụ nữ, chân của chúng ta đâu có nhỏ như thế? Chia ra tìm, cô ta chạy lâu như thế, nhất định là đã mệt mỏi rồi, nói không chừng đang trốn ở gần đây để nghỉ ngơi!”
Mấy người tách ra, người đàn ông cầm đầu sợ bứt dây động rừng, cho nên tắt đèn pin, lúc này, phía sau truyền đến một số tiếng động vụn vặt, anh ta còn chưa quay đầu liền bị Thương Trăn dùng đá đập cho ngất xỉu.
Cô vội vàng lục soát người anh ta, rốt cuộc tìm được điện thoại.
Trong nháy mắt đó, Thương Trăn mừng rỡ như điên, nhưng sau lưng lại truyền đến giọng nói của đàn ông: “Đại Binh, cô ta ở đây!”
Thương Trăn nghe xong, không quay đầu lại liền chạy về phía trước, nhưng cô quả thật có chút không chạy nổi rồi, chẳng qua hai kẻ sau lưng cô cũng đã thấm mệt, hai bên giống như đang giằng co trong đêm mưa nơi rừng núi.
Điện thoại! Điện thoại! Gọi điện thoại cho anh là được!
Trong tay cô là chiếc điện thoại ấn phím đời cũ, may mắn có thể chống nước, nếu không, cô cũng không cần tốn nhiều công sức như thế, cô vừa chạy, vừa gọi cho Phong Hành Diễm, điện thoại vừa kết nối được một giây, đầu dây bên kia đã nghe máy.
“Trăn Trăn?” Phong Hành Diễm sắp điên rồi, trời tối lại còn mưa, cơ hội anh có thể tìm được cô rất xa vời, nhưng cuộc điện thoại này đã cho anh hy vọng.
“Là em…” Tiếng Thương Trăn thở hổn hển khiến Phong Hành Diễm khẩn trương.
“Những người kia đang đuổi theo em ư? Đừng sợ, anh đến ngay đây, đừng tắt máy.”
Anh đem cuộc điện thoại của Thương Trăn gọi đến chuyển cho cấp dưới, đối phương lập tức xác định vị trí của Thương Trăn, bởi vì Thương Trăn đang di chuyển, cho nên định vị không có định, liên tục thay đổi.
Nghe thấy anh nói sẽ đến, Thương Trăn vẫn luôn bất an, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này, người đàn ông ở phía sau kêu lên.
“Đứng lại! Đừng chạy nữa! Trên núi có dã thú, cô không muốn sống nữa sao!”
Thương Trăn đương nhiên sẽ không ngừng, cô chạy nhanh hơn, nhưng đúng lúc này, dưới chân cô trượt xuống, cả người rơi xuống một hầm ngầm.
Dưới tình thế cấp bách, cô giữ lấy một gốc cây nhỏ ở bên ngoài, nhưng vì trời mưa, đất xốp, cô không kịp nắm lấy cây để leo lên, một khối đất lún xuống dưới, cô cũng theo đó rơi xuống.
——————–