Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-392
Chương 392
Chương 392: Một cái tát đánh tỉnh
“Chú Vương đừng đi! Chị của cháu chỉ nói năng chua ngoa, nhưng tâm địa mềm nhũn! Nhất định là chị ấy sẽ cứu người!”
Vạn Thanh Thanh còn không chịu từ bỏ, đuổi theo nói.
Mà ở cửa, Vương Vĩ liếc mắt nhìn phòng khách phía xa, lúc này mới đè thấp giọng hung dữ nói với cô ta!
“Lúc trước cô đảm bảo chuyện có thể thành, bây giờ thì sao? Chuyện này không thành thì không nói, tôi còn đắc tội Thương Trăn! Gián tiếp đắc tội nhà họ Phong! Món nợ này, tôi sẽ tính cẩn thận với cô!”
Nói xong, ông ta hất Vạn Thanh Thanh ra, đẩy con trai của mình muốn đi.
Lại bị Vạn Thanh Thanh kéo lại lần nữa, “Chú Vương, chú Vương, chú tin cháu đi, lại cho cháu một cơ hội nữa! Cha cháu nghe lời cháu nói nhất, ông ấy nhất định sẽ giúp cháu khuyên Thương Trăn giúp đỡ! Hơn nữa giữa chúng ta còn hợp đồng mà! Cháu còn chưa thua!”
Lúc cô ta nói lời này rất vội vàng, giống như sợ Vương Vĩ rời đi mất.
Vương Vĩ là người đàn ông lợi hại nhất mà cô ta có thể thông đồng được, hơn nữa chủ yếu ở nước ngoài, sẽ không dễ dàng chịu ảnh hưởng của nhà họ Phong như vậy, nếu cô ta muốn cuộc sống tốt đẹp, bắt đầu lần nữa, cơ hội bay lên ngọn cây đều ở trên người nhà họ Vương, cô ta không thể từ bỏ!
Vương Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười.
“Trái lại cô nhắc nhở tôi, tôi vốn tưởng rằng cô ở nhà họ Thương còn có chút phân lượng, mới giao dịch với cô, kết quả là cô giống như những người đó nói, là loại vạn người ghét! Tôi đúng là xui tám đời mới gặp phải cô, còn bị những lời ngon tiếng ngọt của cô lừa, tôi nói cho cô biết, hợp đồng giữa chúng ta xóa bỏ! Đừng xuất hiện trước mặt ông đây nữa!”
Nói xong, không quay đầu lại, kiên định rời đi.
Vạn Thanh Thanh vốn là sửng sốt, sau đó giống như tan vỡ ngồi trước cửa khóc lớn!
Cuộc sống tốt đẹp mà cô ta dự đoán đã bị hủy, khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng!
Nếu không vì Thương Trăn, cô ta vẫn là cô chủ nhà họ Vạn, cần gì phải ấm ức cầu xin như thế?
Nếu không phải Thương Trăn phản kháng quậy tới mức không thể vãn hồi, cậu chủ nhà họ Văn sẽ không bị gãy chân, cô ta sẽ không phải ngồi tù!
Nếu không vì Thương Trăn không trúng chiêu, cô ta đã sớm thành con dâu nhà họ Dịch rồi!
Bây giờ, cũng vì Thương Trăn!
Rõ ràng là cô có thể cứu, cô ngay cả virus K cũng chữa được, bệnh sơ cứng teo cơ tuyệt đối rất dễ dàng, nhưng cô thấy chết mà không cứu, còn ép mình tới đường cùng!
Đời trước cô ta tạo nghiệt gì! Mới gặp phải kẻ chuyên gây tai họa như Thương Trăn?
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, không khóc lần hai đứng dậy, đi về phía Thương Trăn!
Lúc này trong lòng Thương Bách Tề còn sợ hãi xin lỗi Thương Trăn, ông không biết vì sao mình phải xin lỗi, nhưng ông cảm thấy mình giống như lại làm sai chuyện.
Lúc Vạn Thanh Thanh đi tới, Phong Hành Diễm là người đầu tiên phát hiện, anh chưa bao giờ tìm phụ nữ gây phiền phức, nhưng không biết vì sao, những người phụ nữ bắt nạt Trăn Trăn, người sau kỳ lạ hơn người trước, giống như Trăn Trăn không cho bọn họ bắt nạt là phạm tội!
Phong Hành Diễm hiểu loại tâm lý này, người nào đó mình bắt nạt mười tám năm, đột nhiên cắn ngược lại mình một cái, đều cảm thấy không thể tiếp nhận, trong tiềm thức vẫn luôn cảm thấy, người này nên tiếp tục bị mình bắt nạt mới đúng, nhưng phải xem đối tượng là ai! Trăn Trăn là vợ anh!
“Cô muốn làm gì?” Thấy Vạn Thanh Thanh cầm lấy gạt tàn, Phong Hành Diễm vội vàng chắn Thương Trăn ở phía sau, đôi mắt hung dữ!
“Xem ra cô còn muốn ngồi tù mấy bữa?”
Vừa thấy Phong Hành Diễm, lý trí của Vạn Thanh Thanh trở về, cô ta cũng từng thích Phong Hành Diễm, chỉ là loại thích này rất nông, cô ta thích quyền lợi, địa vị, mặt, thân hình, khí chất của Phong Hành Diễm, thích đứng bên cạnh anh, có thể thu hoạch được cảm giác hào quang vạn trượng.
Trước đây cô ta còn cảm thấy mình có chút cơ hội, nhưng bây giờ, nhìn thấy Phong Hành Diễm, cô ta chỉ có tuyệt vọng!
Cho nên cô ta nắm lấy gạt tàn, dù thế nào cũng không dám đập xuống!
“Thanh Thanh!” Thương Bách Tề cũng bị hành động của cô ta dọa sợ, chần chừ nói, “Con nên về đi!”
Nói xong, ông nghiêng đầu bổ sung một câu, “Sau này đừng tới nhà họ Thương, dù sao con họ Vạn!”
Vạn Thanh Thanh nhìn Thương Bách Tề với vẻ khó mà tin, ngay cả Thương Bách Tề tai luôn mềm cũng không đứng về phía cô ta, bây giờ cô ta chống lại Thương Trăn, đều không có một chút lợi thế nào rồi!
Trong lòng không cam lòng oán giận càng lúc càng lớn! Cô ta nghiêng đầu nhìn Thương Bách Tề, nhìn Phong Hành Diễm nhìn mình với ánh mắt hung ác, cùng với Thương Trăn được anh bảo vệ, đột nhiên suy nghĩ, vì sao người được che chở không phải là cô ta? Thứ cô ta tâm tâm niệm niệm đều không chiếm được, dựa vào cái gì kẻ tiện nhân Thương Trăn lại có thể có!
“Thương Trăn! Chị việc gì phải trốn? Chị sợ sao? Chị cũng sẽ sợ à?”
Thương Trăn nghe vậy, chậm rãi đi từ phía sau Phong Hành Diễm ra, mà Phong Hành Diễm ôm chặt lấy eo cô, không cho cô đi qua.
“Không nghe thấy sao?” Đôi mắt Thương Trăn khẽ chớp, không thèm để ý nghịch tóc mình nói, “Hay là cần tôi gọi người mời cô ra ngoài?”
Vạn Thanh Thanh lùi về sau hai bước, tay nắm gạt tàn đều run lên.
“Lần này chị đắc ý rồi chứ? Tôi bị chị hại thảm như vậy, việc học đều không có, tôi cũng không gả đi được, chị vui chưa?”
“Cô không học được, là vì cô không vươn lên, không gả đi được, vì cô vọng tưởng đánh chủ ý với tôi, không phải tôi lập gia đình, dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?”
Vạn Thanh Thanh cười mỉa, trên gương mặt thanh tú của cô ta còn có nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ bừng, rất dọa người!
“Đúng vậy, bây giờ chị phong quang vô hạn, không trả thù tôi tôi đã mang ơn lắm rồi, đâu dám cầu xin chị giúp tôi!”
Thương Trăn cười mỉa một tiếng, không nói gì.
Vạn Thanh Thanh không tự mình nghĩ ra, biệt thự quý nhất mà Vạn Hằng để lại cho cô ta, đã bị Phong Hành Diễm đốt, nhưng tiền trong tay Vạn Thanh Thanh đủ cho cô ta áo cơm không lo cả đời, so với kết cục của Lâm Tuyết Hàm, cô ta giống như ở thiên đường!
Nhưng cô không biết đủ, một lòng bò lên trên, loại tâm tính này, cuối cùng sẽ có ngày đùa chết cô ta!
Thấy Thương Trăn hơi mệt, cuối cùng kiên nhẫn của Phong Hành Diễm đã hao hết.
Anh để Thương Trăn gối đầu lên vai mình, nói với người giúp việc ở xung quanh.
“Ném cô ta ra ngoài!”
Cho dù không phải ở nhà họ Phong, nhưng anh ra lệnh quen rồi, trời sinh đã có hơi thở của người trên, cho nên đám người giúp việc nhanh trí, gần như không cần suy nghĩ, liền muốn bắt Vạn Thanh Thanh.
“Không! Tôi không đi!” Vạn Thanh Thanh vùng vẫy, cô ta nhìn chằm chằm Thương Trăn, rõ ràng là không thể làm gì, nhưng chính là không muốn đi! Cô ta chỉ muốn trừng Thương Trăn với vẻ hung ác, tốt nhất là khiến Thương Trăn buổi tối nằm mơ không ngủ ngon!
Người giúp việc không thèm để ý tới cô ta, trực tiếp dùng sức mạnh, nhưng Vạn Thanh Thanh như điên rồi, vừa kêu vừa la, kết quả là gạt tàn đập trúng trán một người giúp việc, lập tức chảy máu, may mà chỉ bị nhẹ, nếu không chết người cũng có khả năng!
Người nọ bị đánh một cái, tức giận tát Vạn Thanh Thanh, tát cô ta mơ hồ rồi!
Vạn Thanh Thanh thẫn thờ rất lâu, vậy mà cô ta ở nhà họ Thương, ở nhà họ Thương muốn làm gì thì làm mười mấy năm bị một người giúp việc tát?
“Cô nghĩ rằng mình còn là cô hai nhà họ Thương sao? Tôi nhổ vào!” Người giúp việc lau máu trên trán nói, “Bà điên, về nhà mình mà nổi điên đi!”
——————–