Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-383+384
Chương 383
Chương 383: Hành động dễ thương
Trong lòng Phong Hành Diễm tràn đầy chờ mong.
Anh đã nghĩ kỹ, nếu Trăn Trăn đến, anh sẽ phái Bàng Thất đến cửa phòng mẹ canh giữ, vừa có động tĩnh gì liền thông báo cho anh biết, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện xấu gì… Tưởng tượng rất tốt đẹp, quan trọng nhất là Trăn Trăn có đến hay không mà thôi…
Nói thật lòng, chuyện này khó tin được! Tuy có tác dụng của một nửa cốc sữa kia, Trăn Trăn đối xử với anh cũng đặc biệt, nhưng cô thường xuyên lạnh lùng, đại khái xác suất còn chưa đến một phần mười…
Cho nên Phong Hành Diễm một bên trằn trọc, một bên cầu nguyện, nhất định phải đến.
Giống như anh nghĩ, lúc đầu Thương Trăn không có ý định đến, cô không phải là người không thể hung ác được, nếu không, tối hôm qua, cô sẽ không trói Phong Hành Diễm suốt cả một đêm.
Chỉ là cô vừa nằm ngủ không được bao lâu, điện thoại di động của cô rung lên, cô nghiêng đầu nhìn sang Lý Uyển Oánh, Lý Uyển Oánh hơi mệt, bà ấy đã bắt đầu ngủ, cô điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, mở tin nhắn ra, quả nhiên là Phong Hành Diễm gọi đến.
Phong Hành Diễm: Trăn Trăn, em yêu, em lén qua đi! Chỉ cần một tiếng rưỡi, nếu quả thật không được thì một tiếng! ╮( ̄▽ ̄)╭
Thương Trăn: Anh chịu đựng đi, ai bảo anh uống linh tinh, lại còn muốn hại em nữa!
Phong Hành Diễm: o(╥﹏╥)o Trăn Trăn, em nhẫn tâm nhìn anh khó chịu suốt cả một đêm qua, đêm nay lại còn phải giày vò hơn nữa ư? Anh sẽ nghẹn hỏng mất.
Thương Trăn không nhịn được cười, không cần nghẹn hỏng, hiện tại Lý Uyển Oánh đã cho rằng anh xảy ra vấn đề.
Thương Trăn: Ồ… Một tiếng cũng có thể thỏa mãn được anh à?
Phong Hành Diễm nhìn thấy có hy vọng, anh vội vàng ngồi dậy, bên tay anh để một quyển sách, trên đó viết một câu: Lúc thích hợp làm ra hành động đáng yêu sẽ có hiệu quả, câu này được anh gạch chân bôi đậm!
Phong Hành Diễm: (ノ≧? ≦)ノ Tuyệt đối không có vấn đề gì! Cho anh một chút ấm áp, có như thế anh mới vượt qua được đêm dài đằng đẵng, nếu không, anh chết mất. Tuyệt đối sẽ chết!
Thương Trăn liếc thoáng qua Lý Uyển Oánh, trong bóng tối, mặt cô hơi đỏ, nhịp tim cũng nhanh hơn.
… Chờ đấy!
Á!!!
Phong Hành Diễm lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, hơn nữa còn không biết xấu hổ cởi sạch quần áo của mình, chỉ có một tiếng, anh nhất định phải nắm chặt thời gian… Hơn nữa, nếu Trăn Trăn đã đồng ý đến, đó chính là chuẩn bị sẵn sàng, như vậy… Liền đi thẳng vào vấn đề! Nhanh, nhanh đến!
Anh cầm điện thoại di động lên, gõ chữ.
——(~ ̄▽ ̄)~ Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ nữ vương đến kiểm tra thị sát!
Vì thế, nhanh đến đây đi!
Thương Trăn day trán, trước đó, sau khi cô gõ xuống hai chữ kia liền cảm thấy hối hận, nhưng không lâu sau, Phong Hành Diễm lại gửi tin nhắn đến, dáng vẻ vội vàng, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được anh đang thúc giục.
… Thật sự là, làm sao cô lại đồng ý cơ chứ?
Nhất định là do nửa cốc sữa kia, cho nên cô mới cảm thấy cơ thể xao động, cần phải phát tiết.
Đại khái qua nửa tiếng, bên Lý Uyển Oánh truyền đến tiếng hít thở, tim Thương Trăn đập thình thịch, giây phút này, cô cảm thấy mình giống như là trộm vậy.
Nếu Lý Uyển Oánh biết, nhất định sẽ cười cô… Thương Trăn nghĩ như thế, cô càng thêm không muốn đi, nhưng cô đã đồng ý… Hơn nữa cơ thể cũng quả thật chịu tác dụng của thuốc, càng lúc càng cần một thứ gì đó.
Cho nên cô lặng lẽ xuống giường, ngay cả dép cũng không đi, len lén ra cửa.
Phòng của Phong Hành Diễm và Lý Uyển Oánh hơi cách xa nhau, mặc dù nhiệt độ trong nhà ổn định, nhưng trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, Thương Trăn vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Trên hành lang có ánh đèn ấm áp chiếu sáng đường đi Thương Trăn không phải mò mẫm.
Thương Trăn đi đến trước cửa phòng của Phong Hành Diễm, cô hơi do dự.
Cửa phòng được mở hé, bên trong không có một tiếng động nào.
Thương Trăn vươn tay ra, khẽ đẩy một chút, khe hở của cánh cửa kia lớn hơn, bên trong tối đen, không có chút ánh sáng nào.
Chẳng lẽ, Phong Hành Diễm đã ngủ rồi?
Nghĩ như thế, cô liền bắt đầu nửa đường bỏ cuộc.
Nếu đã ngủ… Cô vẫn nên trở về thì hơn?
Nghĩ như vậy, cô thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mất mát, ừ, chỉ một chút mất mát.
Thương Trăn vừa mới di chuyển cơ thể, cánh cửa phía sau đột nhiên mở, một cái tay vươn ra che lấy miệng cô, một tay khác ôm eo cô, cô còn chưa kịp kêu lên liền bị người ta đột nhiên ôm vào bên trong phòng.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, một giây sau, Thương Trăn liền bị đặt ở trên giường mềm mại, phía sau lưng là cơ thể nóng rực, nếu không phải ngửi được hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc, cô tuyệt đối sẽ thét lên.
Nhưng một giây sau, cô vẫn kêu lên: “Anh… Sao anh không mặc quần áo?”
Đối phương chẳng những không mặc quần áo, còn trực tiếp đưa tay vén váy ngủ của cô lên, xé rách quần lót!
Đây cũng quá nhanh rồi!
Thương Trăn vừa cảm thấy khẩn trương liền nghĩ đến chuyện phản kháng, nhưng cô đưa lưng về phía sau, người bị đè xuống, tay vừa khẽ động, hai cánh tay của cô liền bị Phong Hành Diễm bắt chéo ra sau lưng, khóa chặt ở phía sau, hơi thở nóng rực và cơ bắp căng cứng kề sát cô, khiến cho Thương Trăn cảm thấy sắp điên mất rồi!
“Anh!”
Cô còn chưa nói xong một chữ anh, hai chân liền bị mở ra, sau đó… Xâm nhập, giây phút này, hai người đều kêu đau.
May mắn nơi đó của Thương Trăn là danh khí, bị đối xử như thế sẽ không quá đau nhức, chỉ là quá kích thích, có chút chịu không nổi.
Phong Hành Diễm lại càng không cần phải nói, anh đã chờ nửa tiếng, Trăn Trăn không đến, anh còn cho rằng cô không tới nữa, đúng lúc tuyệt vọng, ai ngờ người đột nhiên đến, nhưng cô đến rồi lại còn muốn đi? Sao có thể? Cho nên anh kích động liền trực tiếp bắt người vào làm…
Cơ thể của cô quá tuyệt, khiến cho anh vốn dĩ muốn để cho cô một chút thời gian thích ứng, lúc này không thể nhịn được nữa… Từng chút, từng chút, giống như muốn đâm thủng cô.
“Nhẹ, nhẹ một chút…” Thương Trăn nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu mới nói ra mấy chữ chậm thôi! Đồ xấu xa! Chẳng lẽ anh không biết cái đó của anh… Cô căn bản không chịu đựng nổi sao?
“Anh… Chậm…”
“Không chậm được!” Trong bóng tối, Phong Hành Diễm vừa cúi đầu liếm vành tai cô, vừa khàn giọng nói: “Cơ thể em thật tuyệt… Anh không dừng được… Chỉ muốn chơi hỏng em!”
Lần này, Thương Trăn cảm thấy mình thật sự bị chơi hỏng rồi!
Trong bóng tối, âm thanh mập mờ, nhiệt độ nóng rực của cơ thể đan xen nhau, khoái cảm tích lũy từng tầng, lại bị đỉnh vào đến mức khó chịu, Thương Trăn cố nén, những vẫn tràn ra những tiếng rên rỉ.
Cảm nhận được cô chủ động nghênh hợp, khoái cảm lại một lần nữa được dâng lên! Phong Hành Diễm đột nhiên cảm thấy rung động, anh ôm chặt người vào trong ngực, một bên động, một bên không ngừng ở bên tai cô, một lần lại một lần gọi tên cô.
“Trăn Trăn, Trăn Trăn, Trăn Trăn!”
“Anh yêu em, anh thật sự yêu em!”
Lời này của anh giống như đi thẳng đến linh hồn, trong lòng Thương Trăn run lên, giây phút này, cô chỉ cảm thấy trước mắt giống như có một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt, bên tai không nghe thấy âm thanh gì.
Sự sung sướng này là do Phong Hành Diễm mang đến, thì ra giữa nam và nữ, ngoại trừ đau thì còn thoải mái như thế.
Phong Hành Diễm thì càng không cần phải nói, cho dù lúc này Thương Trăn bảo anh đi chết, anh cũng sẽ không nói hai lời.
Ngón tay hai người đan xen vào nhau, thời gian giống như đã qua thật lâu, nhưng lại chỉ như một cái chớp mắt, tóm lại, đêm còn rất dài, nếu như Thương Trăn chịu nổi.
——————–
Chương 384: Thời gian vui vẻ
Một lần đi qua, cuối cùng Thương Trăn cũng cảm nhận được lần 18 tuổi kia, cảm giác cả người giống như rời ra thành từng mảnh.
Nhưng hiển nhiên Phong Hành Diễm là thực tủy biết vị, hơn nữa vừa mới làm một lần, đối với anh mà nói, đây chẳng qua chỉ làm nóng cơ thể mà thôi. Mỗi tế bào trên người anh đều đang kêu gào muốn càng nhiều! Đối với cơ thể của cô gái ở bên dưới, mỗi một chỗ đều yêu thích không buông tay, yêu thương tận xương tủy.
(*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.)
Nhưng Thương Trăn lại để hai tay lên lồng ngực anh, lúc này cô rất cảm ơn Lý Uyển Oánh, bà ấy sớm đã đoán được trước.
Nếu không phải cô ngủ cùng với Lý Uyển Oánh, đoán chừng với một người vừa mới khai trai, không biết thỏa mãn như Phong Hành Diễm, cô sẽ chết trên giường!
“Dừng lại! Em phải về!”
Thời gian đã trôi qua không chỉ một tiếng, nhưng Phong Hành Diễm hoàn toàn không có cảm giác gì: “Không được! Trăn Trăn, anh còn chưa ăn no… Anh mới vừa bắt đầu, sẽ rất ngột ngạt.”
Sau đó, anh lại một lần nữa không biết xấu hổ cọ lên người cô, để bản thân cô cảm nhận một chút, vừa rồi anh quả thật chỉ mới ăn món khai vị, sau đó mới là bữa chính.
Giây phút này, Thương Trăn có chút tuyệt vọng, nếu như vừa rồi cô bị ép dưới người anh hơn một tiếng chỉ mới là dạo đầu, như vậy lại tiếp tục, cô không sống nổi, nơi đó của cô quá đau, nhất định là sưng lên!
“Không được! Đây là mẹ anh đó! Hiện tại bà ấy đang bị bệnh, buổi tối phải có người ở bên chăm sóc, sao anh có thể bất hiếu?”
Không thể không nói, câu nói này của Thương Trăn khiến Phong Hành Diễm xúc động, thế nhưng… Anh ôm Thương Trăn không nỡ buông tay.
“Nhưng em mà đi bây giờ, anh sẽ bị bệnh mất! Anh sẽ bị nghẹn! Làm sao em lại không đau lòng cho anh?”
Thương Trăn không phản bác được: “Không phải… Anh còn có thể dùng tay sao?”
Cô vừa nói xong câu này, trong bóng tối, cô cảm nhận được Phong Hành Diễm đang hung dữ trợn mắt nhìn chằm chằm cô!
“Em nghĩ hay lắm, cho anh ăn sơn hào hải vị rồi, còn muốn anh đi ăn món cháo mà ngay cả trước kia anh còn khinh thường ngó đến, nằm mơ!”
Sau khi nói xong, anh lại hôn cô, ý đồ đánh thức dục vọng của cô!
Bởi vì không nhìn thấy, cho nên giác quan càng thêm mãnh liệt, cho dù Thương Trăn có giãy dụa như thế nào cũng không trốn thoát được nụ hôn nóng rực của anh, hơn nữa chỉ cần cô khẽ động, nhiệt độ trên người của Phong Hành Diễm lập tức liền tăng lên, nhiệt độ này giống như muốn làm tan chảy cô!
“Trăn Trăn…”
Thương Trăn cảm thấy hiện tại mình rất không chịu nổi Phong Hành Diễm gọi tên cô như thế, giống như một sợi lông vũ chạm nhẹ vào tim cô! Nhưng cơ thể đau đớn lại làm cho cô tỉnh táo, cứ như thế một bên tỉnh táo giãy dụa, một bên bị dục vọng hòa tan, cô rất mâu thuẫn, ỡm ờ, sau cùng vẫn để Phong Hành Diễm đạt được mong muốn.
Một lần nữa đi vào, Thương Trăn vừa đau vừa thoải mái rên lên một tiếng, cô không nói, Phong Hành Diễm không biết cô đau, dù sao hai người đã là lần thứ ba, nên thích ứng mới đúng.
Thương Trăn vừa cảm thấy dễ chịu, vừa cảm thấy đau đớn, không nhịn được hừ một tiếng, nhưng cô không biết, âm thanh của cô như nghẹn ngào, cầu xin tha thứ, giống như móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào lên trái tim người đàn ông, dưới sự thôi thúc của âm thanh này, sẽ chỉ làm tăng lên dục vọng của người đàn ông, khiến tình thế càng thêm không thể khống chế.
Nhưng lúc này, Bàng Thất đột nhiên đến gõ cửa!
“Cậu chủ, bà chủ dậy, bây giờ đang tìm người.”
Một câu của Bàng Thất thành công khiến Phong Hành Diễm giật mình.
Thương Trăn cũng bị đánh thức, nhân cơ hội này, cô vội vàng từ trong ngực anh đi ra, trở mình nhảy xuống dưới giường.
Chiếc váy bị vén lên tận ngực bị cô kéo xuống, cô nhanh chóng nói.
“Mẹ nuôi đang gọi em! Nói không chừng là trong người có chỗ nào không thoải mái, anh không cần sang đấy, em tự giải quyết được, có việc gì em sẽ báo cho anh.”
Thương Trăn vừa nói vừa chạy ra ngoài, lúc cô nói xong một chữ cuối, cô đã mở cửa đi ra ngoài.
Vốn dĩ Phong Hành Diễm muốn đuổi theo, nhưng anh không mặc quần áo, phía dưới lại khó chịu, hơn nữa anh cũng sợ mẹ anh không thoải mái, cứ như thế một giây do dự, Thương Trăn đã chạy mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại anh tức giận đánh vào giường! Sao mẹ anh lại không góp sức cho anh như thế! Con trai của bà ấy sắp bị bà ấy giỡn chết rồi!
Sau khi đi ra, Thương Trăn nhẹ nhàng thở phào một hơi, vẻ mặt Bàng Thất tràn đầy hứng thú nhìn cô, cũng không biết trong đầu lại tưởng tượng ra gì.
Vốn dĩ ban đầu Thương Trăn không muốn để ý, nhưng sau cùng vẫn dừng lại nói: “Chuyện tối nay, không được nói cho bất kỳ ai biết? Có biết không?”
Bàng Thất liên tục gật đầu: “Cô chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết việc nửa đêm cô đến phòng cậu chủ một tiếng!”
“Anh!”
Thương Trăn nhìn vẻ mặt tràn đầy nụ cười xấu xa của Bàng Thất, cô đột nhiên không có sức tranh luận tiếp, bởi vì so với lần trước, cô thê thảm hơn nhiều, cô gần như không đi vững…
Nhưng vì không muốn để cho Lý Uyển Oánh phát hiện ra điều gì, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, từng bước về phòng.
Lý Uyển Oánh nhìn thấy cô về, nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ vừa thức dậy lại không thấy con, con đi đâu thế?”
Sau đó bà ấy lại vỗ ngực nói: “Mẹ mơ thấy Hành Diễm bắt con đi, dọa đến mẹ tỉnh giấc!”
Mẹ mơ không sai, Phong Hành Diễm quả thật bắt con đi hành hạ hơn một tiếng mới thả…
Vẻ mặt Thương Trăn cổ quái, một lúc sau mới cứng ngắc trả lời: “Con… Con đi xuống dưới lầu uống nước.”
“Hả?” Lý Uyển Oánh ngồi trên giường, kỳ quái nhìn cô: “Không phải trong tủ lạnh có nước ư?”
Thương Trăn trả lời qua loa, sau đó leo lên giường ngủ.
“Khoan đã!” Lý Uyển Oánh đột nhiên kêu lên một tiếng, giữ lấy cổ tay cô: “Tay con sao thế? Hình như bị người ta giữ, đỏ lên rồi!”
Lời bà ấy nói khiến Thương Trăn nhớ đến trước đó, tay của cô bị anh giữ chặt, bị anh ép dưới người, không thể động đậy được, hình ảnh anh muốn làm gì thì làm, trong nháy mắt, mặt cô đỏ lên, nhanh chóng thu tay về.
“Không sao đâu ạ, chắc là bị dị ứng, ngủ một giấc là khỏi.”
Bởi vì quá khuya, Lý Uyển Oánh thấy Thương Trăn trở về, cho nên bà ấy không nghĩ nhiều, bản thân bà ấy cũng rất buồn ngủ, cho nên tiếp tục nằm xuống ngủ, trước khi ngủ, bà ấy còn nói: “Trăn Trăn… Con yên tâm, có mẹ ở đây, Hành Diễm sẽ tốt hơn…”
Bà ấy còn không nói rõ mình nghi ngờ cơ thể của Phong Hành Diễm có bệnh, chỉ trấn an cô, trong lòng nghĩ thầm, ngày mai phải đi giải quyết chuyện này.
Thương Trăn nằm xuống, đưa lưng về phía Lý Uyển Oánh, nhìn cổ tay mình, quả nhiên là sưng đỏ, không chỉ như thế, cô đoán, dưới lớp áo ngủ càng thêm bừa bộn, Phong Hành Diễm để lại không ít dấu vết trên người cô, giống như muốn đem tất cả tinh lực mà anh tích lũy được phát tiết lên người cô, hơn nữa, mấy lần trước mắt cô hiện lên luồng ánh sáng trắng, như rơi trên mây, đây có lẽ chính là… Cao triều!
Nghĩ như thế, mặt cô càng lúc càng đỏ, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng!
Năm 18 tuổi, cô chỉ cảm thấy đau nhức, còn lần trước, bởi vì cô tự mình động, cho nên chỉ lướt qua liền dừng lại, không giống như hôm nay, cô cảm thấy không phải là chính mình, bị Phong Hành Diễm tùy ý chi phối, không có sức lực gì, giống như bị anh hút khô.
Không thể nghĩ, không thể nghĩ.
Thương Trăn vỗ mặt mình, ép buộc chính mình ngủ.
Rõ ràng cơ thể đau nhức, rõ ràng cơ thể mệt mỏi, nhưng đại não không chịu nghỉ, cô vừa nhắm mắt lại liền cảm nhận được nhiệt độ của anh, nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh không ngừng gọi tên cô, nói những lời âu yếm!
Cô điên rồi? Sao cô lại vẫn luôn nghĩ đến những thứ đó?
Last edited:
Bình luận facebook