Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7-10
Vân Sinh ngàn lần không ngờ tới, thang máy thế mà lại bị kẹt, chỉ trong nháy mắt, bóng tối đã bao trùm lấy bầu không gian nhỏ hẹp.
“Chuyện gì vậy?" “Tôi sợ quá!” “La hét cái gì, mau bật đèn điện thoại lên rồi bấm chuông thang máy đi!” Tiếng la hét không ngừng nối đuôi nhau, có người bình tĩnh bật đèn pin lên bấm chuông khẩn cấp. Chẳng bao lâu, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trấn an: “Mọi người bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên sửa chữa ngay bây giờ, mong các vị kiên nhẫn chờ đợi cứu viện”
Mọi người thoáng được trấn an, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn khó mà tiêu tan, có người nhỏ giọng tiếp tục trách móc. Quách Thuần lo lắng hỏi: “Hoắc tổng, anh có ổn không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không sao? Vân Sinh sốt ruột, thang máy không biết phải sửa bao lâu, ngộ nhỡ mẹ đột nhiên thức giấc không nhìn thấy cô thì phải làm sao? Cô đang lo lắng cho mẹ, vậy mà có ai đó cứ hết lần này tới lần khác ép cô vào trong: “Đứng chắn ở đây làm gì, mau tránh vào trong đi, tôi phải bám vào cửa”
Người đàn ông đó rất khoẻ, Vân sinh còn chưa định thần lại đã bị anh ta đột ngột đẩy một cái, ngã thẳng vào người bên cạnh.
Cô nhỏ giọng xin lỗi, rồi lại hướng về phía người vừa đẩy cô nói: “Anh đẩy cái gì, đụng trúng người ta rồi anh có chịu trách nhiệm không?”
Nhưng tiếng phàn nàn trong thang máy cứ nhao nhao khắp nơi khiến giọng nói của cô bị lấn át, nên cô cũng chẳng nhận được câu trả lời.
Ngược lại, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói bình thản: “Vị tiểu thư này, cô giẫm lên chân tôi rồi” Giọng nói dễ nghe, nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng.
Vân Sinh bị dọa cho giật mình, vội vàng rụt chân lại. Thảo nào cô lại thấy cộm chân như vậy. “Xin lỗi anh, tôi giúp anh lau nhé.” Nói xong cô mới phát hiện, trong thang máy chen chúc người này, cô không thể cúi xuống được. "Bỏ đi, không sao? Trong bóng tối, cô cảm nhận được người đàn ông này đang có ý né tránh. Vân Sinh không nhúc nhích nữa, chỉ nói thêm một câu xin lỗi rồi cau mày quay đi.
Tuy anh chỉ đáp có hai câu, nhưng giọng nói này rất quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó, hình như... cô cũng rất thích giọng nói này. “Cẩn thận!”
Cô đang rơi vào trầm tư, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo cô. Lúc cô còn chưa kịp né tránh, thang máy lập tức phát ra một tiếng “rầm” cực lớn, căn buồng rung lắc một trận, may mà có bàn tay giữ bên hông, Vân Sinh mới miễn cưỡng đứng vững.
Lại là người đàn ông nọ, Vân Sinh nhận ra giọng nói của anh. “Mọi người đừng sợ, chúng tôi vẫn đang sửa chữa.” Giữa tiếng thét hoảng sợ của mọi người trong thang máy, một giọng nói trấn an lại phát ra từ loa phát thanh.
Trái tim run rẩy của Vân Sinh cũng bình tĩnh trở lại: “Cảm ơn anh” Hoắc Thẩm Hàn nhẹ gật đầu, anh vừa định buông cô ra bỗng nhiên nhíu mày, tay vẫn để trên eo cô.
“Này... Anh có thể buông tôi ra rồi” Vân Sinh nhắc nhở. Tuy cô rất cảm ơn anh đã giúp mình, nhưng cảm giác bị một người đàn ông xa lạ ôm thật sự rất khó chịu.
“Đừng cử động!” Giọng nói vốn bình thản của người đàn ông bỗng trở nên vặn vẹo, đây là mệnh lệnh. Vân Sinh sợ tới mức không dám nhúc nhích "Sao... sao thế? Thang máy lại.”
Cô run rẩy còn chưa nói hết, một luồng hơi ấm áp đã phá lên cổ cô, luồn vào trong áo.
“Mùi hương trên người cố rất quen” Trong bóng tối, người đàn ông mở miệng, Vân Sinh có thể cảm nhận được anh đã kề sát vào hai má mình, khoảng cách rất gần, dường như nếu anh cúi đầu thêm chút nữa sẽ hôn trùng cô.
Vân Sinh tránh né lùi ra sau, nghiêng người muốn giãy ra khỏi lòng anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Người đàn ông này thật kỳ lạ! "Mùi hương của cô rất dễ chịu, là mùi sữa, rất đặc biệt” Người đàn ông vẫn không chịu buông cô ra, ngược lại còn ra sức siết chặt cô hơn. Lực đạo quen thuộc này, cuộc đối thoại quen thuộc này...
Trong đầu Vân Sinh lại vang lên giọng nói trầm thấp triền miên bên tai cô tối hôm qua: “Mùi hương của em thật dễ chịu, là mùi sữa, rất đặc biệt." Chẳng lẽ...
Mắt Vân Sinh đột nhiên trợn tròn.
Là anh ấy!
Trong thời khắc này, Vân Sinh cảm thấy tất cả những gì đã trải qua tối nay đều không đáng sợ bằng người đàn ông này.
Anh ấy là cơn ác mộng của cô, là một giao dịch dơ bẩn mà cô không muốn nhìn lại.
- Một khi nghĩ đến người đàn ông này, cô lại nhớ đến nỗi đau giằng xé cơ thể cô đêm đó, còn cả câu nói mà Vân gia nói với cô, Vân gia chỉ có một cô con gái.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Sinh cảm thấy đầu óc quay cuồng, loạn như một mớ bòng bong. Nếu Vân gia biết cô còn ở lại Đô Thành thần bí, vậy có phải bọn họ sẽ đối xử với mẹ...
"Cô là ai?” Giọng nói của người đàn ông không còn lạnh lùng, anh hỏi. Vân Sinh không dám trả lời, bàn tay đang xách đồ của cô đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng cũng bắt đầu thấm ướt.
Xung quanh đều là tiếng oán giận bất mãn của mọi người, nhưng Hoắc Thẩm Hàn không hề động đậy, anh không đợi cô trả lời, từng bước ép sát vào cô: “Nói!”
Anh cúi người, hơi thở áp sát bên tai cô, ép cô, khiến cô không thể không nói. Dường như nếu cô không nói, anh sẽ xé xác cô mất.
Phải làm sao đây? Cô còn có thể làm gì khác?
Làm sao để thoát khỏi bây giờ?
“Reng reng reng” Đúng lúc, điện thoại di động của cô vang lên.
Vân Sinh chẳng nói chẳng rằng, vội cầm điện thoại lên nghe: “Ông xã, anh tới rồi à? Em xin lỗi, chờ em một chút được không, thang máy bị kẹt, bây giờ em
không thể ra ngoài.” Vân Sinh cảm giác được bàn tay bên hông chậm rãi buông ra, hơi nóng bên tai cũng dần rời xa.
Cô thở phào nhẹ nhõm. “A Sinh, cậu đang nói cái gì vậy?” Người ở đầu dây bên kia bối rối.
Vân Sinh kiên trì diễn đến cùng, mặc dù trán cô đã đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn nói tiếp: “Ông xã đừng vội, em sẽ đến nhanh thôi.”
Nói xong, cô mới cúp máy.
“Ting” Lúc này, cửa thang máy cũng mở ra.
Vân Sinh không quan tâm mắt có kịp thích ứng với ánh sáng bất ngờ chiếu vào hay không, cô giữ chặt khẩu trang trên mặt, xông thẳng ra ngoài.
Lúc Hoắc Thẩm Hàn theo đám người đi ra, đã không còn nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang kia.
Anh chau mày nhìn xung quanh.
“Hoắc tổng, anh đang tìm gì thế?” Quách Thuần bước lên hỏi, anh không nói gì.
Giám đốc Vương đứng bên cạnh đã sợ tới mức suýt khóc: “Hoắc tổng, tôi thật sự không biết vì sao thang máy lại đột nhiên...” Đúng là muốn tìm đường chết, một nhân vật lớn như vậy bị nhốt trong thang máy, lại còn là một thang máy tối mù chật kín người, ông ta có mười cái mạng cũng không sống nổi.
“Không sao” Hoắc Thẩm Hàn thu lại tầm mắt, giọng điệu chậm lại.
Giám đốc Vương sững sờ, người này với Hoắc tổng vừa nãy là cùng một người ư? Sao tự dưng thái độ lại khoan dung như vậy? Nhưng vừa nãy đã bị cảnh cáo nên ông ta không dám hỏi nữa. “Tầng mấy.” Hoắc Thẩm Hàn không tiếp tục tìm nữa, quay đầu hỏi. Tầng mười lăm..” giám đốc Vương đáp. Cửa thang máy đã chấp hợp lại đầy người, Hoắc Thẩm Hàn nhíu mày, nhấc chân đi về phía cửa cầu thang: “Đi thang bộ”
Hả? Giám đốc Vương ngây người.
Bọn họ đang ở tầng năm, còn phải leo mười tầng nữa! Chuyện này... Nhưng chủ tịch đã quyết như thế, ông ta còn có thể nói gì nữa.
không muốn chết thì nên kín miệng, thể là ông ta vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Lao đến tầng mười bốn, Vân Sinh cảm giác như bản thân sắp muốn tụt huyết áp.
Cô quả thật có ý định chạy trốn, cô sợ người đàn ông kia đuổi theo, sợ tới mức không dám đi thang máy. May thay lần này cô đã thoát được một kiếp. Vừa chợt thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng trước mắt có người xông tới: “A Sinh, vừa rồi cậu bảo mình là chồng cậu là sao?" Người tới tên là Phương Dương Dương, vóc người không cao, dáng hơi mập, mặt tròn trịa, quả đầu dưa hấu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Cô ấy là bạn tốt của Vân Sinh, thường xuyên đến bệnh viện giúp Vân Sinh chăm sóc mẹ.
“Cậu dọa chết mình rồi” Vân Sinh bình tĩnh lại, vỗ nhẹ Phương Dương Dương một cái, cười cười giải thích: “Vừa rồi ở trong thang máy đụng phải một người kỳ quái nên tớ lấy cậu ra làm lá chắn”
“Có phải lại là người đàn ông nào nhìn trúng cậu, cố ý bắt chuyện với cậu không?” Phương Dương Dương cười đùa nói. Tuy Vân Sinh ăn mặc rất đỗi giản dị, nhưng có làm thế cũng không giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù không chút phấn son, nhưng vẫn đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành. Phương Dương Dương nghĩ rằng nếu mình là đàn ông, nhất định sẽ sống chết để theo đuổi Vân Sinh,đến khi theo đuổi được mỹ nhân mới thôi.
Ai, đáng tiếc Vân Sinh lại không có hứng thú với đàn ông.
Tất nhiên, cô cũng không có hứng thú với phụ nữ.
Trong lòng Vân Sinh bây giờ chỉ một mực nghĩ đến người mẹ đang lâm bệnh nặng của cô.
“Cậu chỉ biết trên mình” Vân Sinh ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ đẩy Phương Dương Dương, cuối cùng, lại nhớ tới một chuyện. Cô nhấc cánh tay lên, áp sát vào người Phương Dương Dương: “Dương Dương, cậu ngửi thấy trên người mình có mùi gì lạ không?” Đã là lần thứ hai người đàn ông kia nói trên người cô có mùi sữa, nhưng bản thân cô không thể ngửi được.
“Có” Phương Dương Dương hít sâu một hơi, cười xấu xa nói: “Là mùi hương của thiếu nữ thuần khiết."
“Ôi chao, đau quá!” Phương Dương Dương nói năng linh tinh, khiến Vân Sinh phải gõ vào đầu cô ấy không thương tiếc. “Biết đau à, biết thế thì sau này đừng ăn nói linh tinh nữa!” Vân Sinh trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bạch Tuyết vẫn còn
Phương Dương Dương vội vàng đứng lên bất mãn: “Vân Sinh, cậu có ý gì, cậu xem thường mình à?” Vân Sinh vội đi lên trước, che miệng cô ấy lại: “Nhỏ giọng chút đi, không thấy mẹ mình đang ngủ sao?”
Phương Dương Dương bĩu môi, không vui. Vân Sinh vội vàng trấn an cô ấy: “Cậu biết mình không có ý này mà, mình chỉ là cảm thấy kiếm tiền không dễ dàng thôi, huống chi, mấy năm nay cậu vẫn luôn giúp đỡ mình.”
“Dừng lại, tặng cậu một ánh mắt để tự mình lĩnh hội!” Phương Dương Dương trừng to mắtnhư con cá chết để chặn lời nói của cô lại.
Vân Sinh bất lực, thôi bỏ đi, đợi qua hai ngày nữa, cô tranh thủ thời gian mua chút đồ đi thăm bố mẹ cô ấy là được.
“Này, cậu ra đây, mình có chuyện muốn nói với cậu.” Phương Dương Dương thấy có người trong phòng, không tiện nói chuyện. Vân Sinh nhìn về phía cô ấy, lộ ra vẻ ngơ ngác. “Ai, cậu ra đây là được chứ gì.” Vừa dứt lời, cô ấy đã nắm lấy tay cô, mở cửa đi ra ngoài.
“Sao vậy?”
Phương Dương Dương kéo cô đi tới cửa sổ, hỏi: “Cô ta đã đính hôn rồi, cậu biết không?”
“Ừm.”
“Cậu biết à?”
Vân Sinh thấy cô ấy ngạc nhiên đến thế không khỏi bật cười: “Người giàu nhất Nam Thành đã đính hôn, không muốn biết cũng khó đó?”
“Cũng đúng.” Phương Dương Dương nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Bọn họ sẽ mời cậu chứ?” Vân Sinh nhún vai hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Phương Dương Dương bĩu môi, làu bàu: “Dựa vào cái gì mà cô ta được sống trong nhung lụa, còn cậu phải sống.” “Dương Dương!” Vân Sinh chặn lời cô ấy: “Cậu không cần bất bình vì tớ, tớ không cảm thấy mình sống không tốt!
Phương Dương Dương cắn môi, cô ấy biết đối với Vân Sinh mà nói, chỉ cần dì Bạch Tuyết khỏe mạnh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cô. "À đúng rồi, mình vừa mới đến chỗ nộp viện phí, bên kia nói cậu đã trả hết rồi, cậu lấy đâu ra tiền vậy?”
Vân Sinh hơi sững người, giọng nói nhàn nhạt đáp: “Hôm qua mình đã hỏi ông ta vay tiền."
“A, không phải cậu nói ông ta không cho cậu đi sao?” Dương Dương lập tức lo lắng: “Ông ta có làm khó cậu không?”
Trái tim Vân Sinh giật thót một cái. [Đừng đến đây, tạo không muốn nhìn thấy mày..] [Nếu đã ly hôn rồi, sự sống chết của bà ta còn liên quan gì đến tao nữa?] [Nghe nói tình hình của mẹ mày không ổn lắm, tiền cũng sắp dùng hết rồi đúng không? 600 triệu, giúp chị mày một lần!]
[Cầm lấy tiền rồi cút về Đồng Thành đi!
Tay Vân Sinh bất giác nắm chặt lại. Trước giờ cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao cái người gọi là bố này, lại có ác cảm với cô lớn như vậy?
A Sinh... A Sinh...” Phương Dương Dương thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên không tốt, liền không khỏi kêu lên. Vân Sinh vội vàng định thần lại, cô nhìn về phía Dương Dương: “Sao vậy?”
“Cậu không sao chứ?” Dương Dương nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
“Không sao đâu.” Cô lộ ra một nụ cười thật tươi để cô ấy khỏi lo lắng.
“Ừm, cậu có khó khăn gì thì cứ nói với mình nhé, mình có thể giúp được nhất định sẽ giúp, à, đúng rồi, tuần sau dì phải phẫu thuật rồi nhỉ?” Vân Sinh gật gật đầu: “Ừ, mình chờ đợi giờ phút này lâu lắm rồi!”
“Chuyện gì vậy?" “Tôi sợ quá!” “La hét cái gì, mau bật đèn điện thoại lên rồi bấm chuông thang máy đi!” Tiếng la hét không ngừng nối đuôi nhau, có người bình tĩnh bật đèn pin lên bấm chuông khẩn cấp. Chẳng bao lâu, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trấn an: “Mọi người bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp nhân viên sửa chữa ngay bây giờ, mong các vị kiên nhẫn chờ đợi cứu viện”
Mọi người thoáng được trấn an, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng vẫn khó mà tiêu tan, có người nhỏ giọng tiếp tục trách móc. Quách Thuần lo lắng hỏi: “Hoắc tổng, anh có ổn không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không sao? Vân Sinh sốt ruột, thang máy không biết phải sửa bao lâu, ngộ nhỡ mẹ đột nhiên thức giấc không nhìn thấy cô thì phải làm sao? Cô đang lo lắng cho mẹ, vậy mà có ai đó cứ hết lần này tới lần khác ép cô vào trong: “Đứng chắn ở đây làm gì, mau tránh vào trong đi, tôi phải bám vào cửa”
Người đàn ông đó rất khoẻ, Vân sinh còn chưa định thần lại đã bị anh ta đột ngột đẩy một cái, ngã thẳng vào người bên cạnh.
Cô nhỏ giọng xin lỗi, rồi lại hướng về phía người vừa đẩy cô nói: “Anh đẩy cái gì, đụng trúng người ta rồi anh có chịu trách nhiệm không?”
Nhưng tiếng phàn nàn trong thang máy cứ nhao nhao khắp nơi khiến giọng nói của cô bị lấn át, nên cô cũng chẳng nhận được câu trả lời.
Ngược lại, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói bình thản: “Vị tiểu thư này, cô giẫm lên chân tôi rồi” Giọng nói dễ nghe, nhưng cũng rất đỗi lạnh lùng.
Vân Sinh bị dọa cho giật mình, vội vàng rụt chân lại. Thảo nào cô lại thấy cộm chân như vậy. “Xin lỗi anh, tôi giúp anh lau nhé.” Nói xong cô mới phát hiện, trong thang máy chen chúc người này, cô không thể cúi xuống được. "Bỏ đi, không sao? Trong bóng tối, cô cảm nhận được người đàn ông này đang có ý né tránh. Vân Sinh không nhúc nhích nữa, chỉ nói thêm một câu xin lỗi rồi cau mày quay đi.
Tuy anh chỉ đáp có hai câu, nhưng giọng nói này rất quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó, hình như... cô cũng rất thích giọng nói này. “Cẩn thận!”
Cô đang rơi vào trầm tư, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo cô. Lúc cô còn chưa kịp né tránh, thang máy lập tức phát ra một tiếng “rầm” cực lớn, căn buồng rung lắc một trận, may mà có bàn tay giữ bên hông, Vân Sinh mới miễn cưỡng đứng vững.
Lại là người đàn ông nọ, Vân Sinh nhận ra giọng nói của anh. “Mọi người đừng sợ, chúng tôi vẫn đang sửa chữa.” Giữa tiếng thét hoảng sợ của mọi người trong thang máy, một giọng nói trấn an lại phát ra từ loa phát thanh.
Trái tim run rẩy của Vân Sinh cũng bình tĩnh trở lại: “Cảm ơn anh” Hoắc Thẩm Hàn nhẹ gật đầu, anh vừa định buông cô ra bỗng nhiên nhíu mày, tay vẫn để trên eo cô.
“Này... Anh có thể buông tôi ra rồi” Vân Sinh nhắc nhở. Tuy cô rất cảm ơn anh đã giúp mình, nhưng cảm giác bị một người đàn ông xa lạ ôm thật sự rất khó chịu.
“Đừng cử động!” Giọng nói vốn bình thản của người đàn ông bỗng trở nên vặn vẹo, đây là mệnh lệnh. Vân Sinh sợ tới mức không dám nhúc nhích "Sao... sao thế? Thang máy lại.”
Cô run rẩy còn chưa nói hết, một luồng hơi ấm áp đã phá lên cổ cô, luồn vào trong áo.
“Mùi hương trên người cố rất quen” Trong bóng tối, người đàn ông mở miệng, Vân Sinh có thể cảm nhận được anh đã kề sát vào hai má mình, khoảng cách rất gần, dường như nếu anh cúi đầu thêm chút nữa sẽ hôn trùng cô.
Vân Sinh tránh né lùi ra sau, nghiêng người muốn giãy ra khỏi lòng anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Người đàn ông này thật kỳ lạ! "Mùi hương của cô rất dễ chịu, là mùi sữa, rất đặc biệt” Người đàn ông vẫn không chịu buông cô ra, ngược lại còn ra sức siết chặt cô hơn. Lực đạo quen thuộc này, cuộc đối thoại quen thuộc này...
Trong đầu Vân Sinh lại vang lên giọng nói trầm thấp triền miên bên tai cô tối hôm qua: “Mùi hương của em thật dễ chịu, là mùi sữa, rất đặc biệt." Chẳng lẽ...
Mắt Vân Sinh đột nhiên trợn tròn.
Là anh ấy!
Trong thời khắc này, Vân Sinh cảm thấy tất cả những gì đã trải qua tối nay đều không đáng sợ bằng người đàn ông này.
Anh ấy là cơn ác mộng của cô, là một giao dịch dơ bẩn mà cô không muốn nhìn lại.
- Một khi nghĩ đến người đàn ông này, cô lại nhớ đến nỗi đau giằng xé cơ thể cô đêm đó, còn cả câu nói mà Vân gia nói với cô, Vân gia chỉ có một cô con gái.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Sinh cảm thấy đầu óc quay cuồng, loạn như một mớ bòng bong. Nếu Vân gia biết cô còn ở lại Đô Thành thần bí, vậy có phải bọn họ sẽ đối xử với mẹ...
"Cô là ai?” Giọng nói của người đàn ông không còn lạnh lùng, anh hỏi. Vân Sinh không dám trả lời, bàn tay đang xách đồ của cô đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng cũng bắt đầu thấm ướt.
Xung quanh đều là tiếng oán giận bất mãn của mọi người, nhưng Hoắc Thẩm Hàn không hề động đậy, anh không đợi cô trả lời, từng bước ép sát vào cô: “Nói!”
Anh cúi người, hơi thở áp sát bên tai cô, ép cô, khiến cô không thể không nói. Dường như nếu cô không nói, anh sẽ xé xác cô mất.
Phải làm sao đây? Cô còn có thể làm gì khác?
Làm sao để thoát khỏi bây giờ?
“Reng reng reng” Đúng lúc, điện thoại di động của cô vang lên.
Vân Sinh chẳng nói chẳng rằng, vội cầm điện thoại lên nghe: “Ông xã, anh tới rồi à? Em xin lỗi, chờ em một chút được không, thang máy bị kẹt, bây giờ em
không thể ra ngoài.” Vân Sinh cảm giác được bàn tay bên hông chậm rãi buông ra, hơi nóng bên tai cũng dần rời xa.
Cô thở phào nhẹ nhõm. “A Sinh, cậu đang nói cái gì vậy?” Người ở đầu dây bên kia bối rối.
Vân Sinh kiên trì diễn đến cùng, mặc dù trán cô đã đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn nói tiếp: “Ông xã đừng vội, em sẽ đến nhanh thôi.”
Nói xong, cô mới cúp máy.
“Ting” Lúc này, cửa thang máy cũng mở ra.
Vân Sinh không quan tâm mắt có kịp thích ứng với ánh sáng bất ngờ chiếu vào hay không, cô giữ chặt khẩu trang trên mặt, xông thẳng ra ngoài.
Lúc Hoắc Thẩm Hàn theo đám người đi ra, đã không còn nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang kia.
Anh chau mày nhìn xung quanh.
“Hoắc tổng, anh đang tìm gì thế?” Quách Thuần bước lên hỏi, anh không nói gì.
Giám đốc Vương đứng bên cạnh đã sợ tới mức suýt khóc: “Hoắc tổng, tôi thật sự không biết vì sao thang máy lại đột nhiên...” Đúng là muốn tìm đường chết, một nhân vật lớn như vậy bị nhốt trong thang máy, lại còn là một thang máy tối mù chật kín người, ông ta có mười cái mạng cũng không sống nổi.
“Không sao” Hoắc Thẩm Hàn thu lại tầm mắt, giọng điệu chậm lại.
Giám đốc Vương sững sờ, người này với Hoắc tổng vừa nãy là cùng một người ư? Sao tự dưng thái độ lại khoan dung như vậy? Nhưng vừa nãy đã bị cảnh cáo nên ông ta không dám hỏi nữa. “Tầng mấy.” Hoắc Thẩm Hàn không tiếp tục tìm nữa, quay đầu hỏi. Tầng mười lăm..” giám đốc Vương đáp. Cửa thang máy đã chấp hợp lại đầy người, Hoắc Thẩm Hàn nhíu mày, nhấc chân đi về phía cửa cầu thang: “Đi thang bộ”
Hả? Giám đốc Vương ngây người.
Bọn họ đang ở tầng năm, còn phải leo mười tầng nữa! Chuyện này... Nhưng chủ tịch đã quyết như thế, ông ta còn có thể nói gì nữa.
không muốn chết thì nên kín miệng, thể là ông ta vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Lao đến tầng mười bốn, Vân Sinh cảm giác như bản thân sắp muốn tụt huyết áp.
Cô quả thật có ý định chạy trốn, cô sợ người đàn ông kia đuổi theo, sợ tới mức không dám đi thang máy. May thay lần này cô đã thoát được một kiếp. Vừa chợt thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng trước mắt có người xông tới: “A Sinh, vừa rồi cậu bảo mình là chồng cậu là sao?" Người tới tên là Phương Dương Dương, vóc người không cao, dáng hơi mập, mặt tròn trịa, quả đầu dưa hấu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Cô ấy là bạn tốt của Vân Sinh, thường xuyên đến bệnh viện giúp Vân Sinh chăm sóc mẹ.
“Cậu dọa chết mình rồi” Vân Sinh bình tĩnh lại, vỗ nhẹ Phương Dương Dương một cái, cười cười giải thích: “Vừa rồi ở trong thang máy đụng phải một người kỳ quái nên tớ lấy cậu ra làm lá chắn”
“Có phải lại là người đàn ông nào nhìn trúng cậu, cố ý bắt chuyện với cậu không?” Phương Dương Dương cười đùa nói. Tuy Vân Sinh ăn mặc rất đỗi giản dị, nhưng có làm thế cũng không giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù không chút phấn son, nhưng vẫn đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành. Phương Dương Dương nghĩ rằng nếu mình là đàn ông, nhất định sẽ sống chết để theo đuổi Vân Sinh,đến khi theo đuổi được mỹ nhân mới thôi.
Ai, đáng tiếc Vân Sinh lại không có hứng thú với đàn ông.
Tất nhiên, cô cũng không có hứng thú với phụ nữ.
Trong lòng Vân Sinh bây giờ chỉ một mực nghĩ đến người mẹ đang lâm bệnh nặng của cô.
“Cậu chỉ biết trên mình” Vân Sinh ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ đẩy Phương Dương Dương, cuối cùng, lại nhớ tới một chuyện. Cô nhấc cánh tay lên, áp sát vào người Phương Dương Dương: “Dương Dương, cậu ngửi thấy trên người mình có mùi gì lạ không?” Đã là lần thứ hai người đàn ông kia nói trên người cô có mùi sữa, nhưng bản thân cô không thể ngửi được.
“Có” Phương Dương Dương hít sâu một hơi, cười xấu xa nói: “Là mùi hương của thiếu nữ thuần khiết."
“Ôi chao, đau quá!” Phương Dương Dương nói năng linh tinh, khiến Vân Sinh phải gõ vào đầu cô ấy không thương tiếc. “Biết đau à, biết thế thì sau này đừng ăn nói linh tinh nữa!” Vân Sinh trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bạch Tuyết vẫn còn
Phương Dương Dương vội vàng đứng lên bất mãn: “Vân Sinh, cậu có ý gì, cậu xem thường mình à?” Vân Sinh vội đi lên trước, che miệng cô ấy lại: “Nhỏ giọng chút đi, không thấy mẹ mình đang ngủ sao?”
Phương Dương Dương bĩu môi, không vui. Vân Sinh vội vàng trấn an cô ấy: “Cậu biết mình không có ý này mà, mình chỉ là cảm thấy kiếm tiền không dễ dàng thôi, huống chi, mấy năm nay cậu vẫn luôn giúp đỡ mình.”
“Dừng lại, tặng cậu một ánh mắt để tự mình lĩnh hội!” Phương Dương Dương trừng to mắtnhư con cá chết để chặn lời nói của cô lại.
Vân Sinh bất lực, thôi bỏ đi, đợi qua hai ngày nữa, cô tranh thủ thời gian mua chút đồ đi thăm bố mẹ cô ấy là được.
“Này, cậu ra đây, mình có chuyện muốn nói với cậu.” Phương Dương Dương thấy có người trong phòng, không tiện nói chuyện. Vân Sinh nhìn về phía cô ấy, lộ ra vẻ ngơ ngác. “Ai, cậu ra đây là được chứ gì.” Vừa dứt lời, cô ấy đã nắm lấy tay cô, mở cửa đi ra ngoài.
“Sao vậy?”
Phương Dương Dương kéo cô đi tới cửa sổ, hỏi: “Cô ta đã đính hôn rồi, cậu biết không?”
“Ừm.”
“Cậu biết à?”
Vân Sinh thấy cô ấy ngạc nhiên đến thế không khỏi bật cười: “Người giàu nhất Nam Thành đã đính hôn, không muốn biết cũng khó đó?”
“Cũng đúng.” Phương Dương Dương nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Bọn họ sẽ mời cậu chứ?” Vân Sinh nhún vai hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"
Phương Dương Dương bĩu môi, làu bàu: “Dựa vào cái gì mà cô ta được sống trong nhung lụa, còn cậu phải sống.” “Dương Dương!” Vân Sinh chặn lời cô ấy: “Cậu không cần bất bình vì tớ, tớ không cảm thấy mình sống không tốt!
Phương Dương Dương cắn môi, cô ấy biết đối với Vân Sinh mà nói, chỉ cần dì Bạch Tuyết khỏe mạnh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của cô. "À đúng rồi, mình vừa mới đến chỗ nộp viện phí, bên kia nói cậu đã trả hết rồi, cậu lấy đâu ra tiền vậy?”
Vân Sinh hơi sững người, giọng nói nhàn nhạt đáp: “Hôm qua mình đã hỏi ông ta vay tiền."
“A, không phải cậu nói ông ta không cho cậu đi sao?” Dương Dương lập tức lo lắng: “Ông ta có làm khó cậu không?”
Trái tim Vân Sinh giật thót một cái. [Đừng đến đây, tạo không muốn nhìn thấy mày..] [Nếu đã ly hôn rồi, sự sống chết của bà ta còn liên quan gì đến tao nữa?] [Nghe nói tình hình của mẹ mày không ổn lắm, tiền cũng sắp dùng hết rồi đúng không? 600 triệu, giúp chị mày một lần!]
[Cầm lấy tiền rồi cút về Đồng Thành đi!
Tay Vân Sinh bất giác nắm chặt lại. Trước giờ cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao cái người gọi là bố này, lại có ác cảm với cô lớn như vậy?
A Sinh... A Sinh...” Phương Dương Dương thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên không tốt, liền không khỏi kêu lên. Vân Sinh vội vàng định thần lại, cô nhìn về phía Dương Dương: “Sao vậy?”
“Cậu không sao chứ?” Dương Dương nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
“Không sao đâu.” Cô lộ ra một nụ cười thật tươi để cô ấy khỏi lo lắng.
“Ừm, cậu có khó khăn gì thì cứ nói với mình nhé, mình có thể giúp được nhất định sẽ giúp, à, đúng rồi, tuần sau dì phải phẫu thuật rồi nhỉ?” Vân Sinh gật gật đầu: “Ừ, mình chờ đợi giờ phút này lâu lắm rồi!”