Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Ảnh Quân đã tỉnh dậy.
Anh rất sợ Mộ Niệm Quang phát hiện ra điều kỳ lạ mà trở nên hoang mang. Anh đã ngồi đợi ở phòng khách từ sáng sớm, cho đến khi dì Mặc dậy làm bữa sáng. Nửa tiếng sau, cánh cửa của phòng ngủ dành cho khách ở tầng một cuối cùng cũng mở ra. Mộ Niệm Quang mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản bước ra ngoài. Hoắc Ảnh Quân vội vàng hỏi han, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên liền đứng đó làm động tác giãn cơ.
“Hả? Sao anh dậy sớm vậy?” Mộ Niệm Quang nhìn thấy anh liền dừng bước, hỏi thăm.
Hoắc Ảnh Quân vội vàng quay đầu lại nhìn anh ta, liếc nhìn từ đầu đến chân, sau đó nói: “Ừm, hơi đói nên không ngủ được, muốn dậy sớm chút để ăn sáng.”
Mộ Niệm Quang gật đầu nhìn vào phòng bếp, lúc này dì Mặc đã dọn bữa sáng lên bàn. Hoắc Ảnh Quân vội vàng nói: “Đi, cùng nhau ăn sáng đi?”
“Được chứ!”
Hai người ngồi đối diện nhau, Hoắc Ảnh Quân vừa ăn cháo vừa lén lút nhìn anh ta.
“Hừ…” Mộ Niệm Quang vừa ăn một ngụm cháo, liền không nhịn được vươn tay xoa xoa vị trí thái dương.
“Sao thế?”
“Không việc gì, hơi đau đầu thôi, mà này, tối hôm qua tôi về nhà kiểu gì thế?” Mộ Niệm Quang nhìn rồi hỏi anh: “Tại sao tôi vừa tỉnh lại đã thấy đang ở nhà rồi? Còn có, quần áo của tôi…” Bộ quần áo này rõ ràng là đồ ngủ của Hoắc Ảnh Quân, làm sao mà anh ta lại mặc nó?
Lúc này dì Mặc đi tới, vội cười nói: “Cậu Mộ, tối qua cậu uống say, là bạn cậu đưa cậu về nhà, cậu còn nôn hết lên quần áo nữa, bộ quần áo này là tôi lấy ở phòng của tiên sinh, có điều người đem giặt không phải là tôi mà là vệ sĩ ở nhà.”
Hoắc Ảnh Quân cúi đầu ăn bữa sáng trước mặt, những lời này là anh dặn dì Mặc phải nhớ kỹ.
Mộ Niệm Quang vội vàng nhìn dì Mặc, xấu hổ gật đầu: “Thật xin lỗi, làm phiền dì rồi.”
“Không sao.” Dì Mặc vội vàng cười: “Nhưng mà cậu Mộ này, cậu vẫn là nên ít uống rượu thôi, uống rượu không tốt đâu!”
Mộ Niệm Quang vội vàng gật đầu: “Đừng lo, tôi sẽ không uống rượu nữa.”
Chứng kiến điều này, Hoắc Ảnh Quân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy những nghi ngờ của Mộ Niệm Quang được giải quyết hết.
Sau đó, anh nhìn anh ta, hỏi: “Lần này về thành phố Nam Dương, có đặc biệt muốn đi chỗ nào không?”
Mộ Niệm Quang giật mình, có chút khó hiểu nhìn lại.
“Ngày mai Nhã Linh kết hôn, ngày mốt tôi sẽ rảnh rỗi. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều việc. Tử Lăng lúc nào cũng ngủ không ngon. Tôi muốn đưa cô ấy đến chỗ nào “quen thuộc”, có lẽ sẽ giúp cho tâm trạng của cô ấy tốt hơn!” Mộ Niệm Quang hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ: “Nơi quen thuộc…”
Nói xong, anh ta nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Vậy thì chỉ có thể là thành phố Đông Dương rồi, đó là nơi cô ấy đã sống hơn mười năm!”
“Được, quyết định như vậy đi. Ngày mai Nhã Linh kết hôn xong, chúng ta sẽ cùng nhau trở về thành phố Đông Dương, ừm, đưa Mẫn Hy đi cùng nữa. Nghe nói Mẫn Hy cũng đến từ thành phố Đông Dương.”
Anh rất sợ Mộ Niệm Quang sẽ từ chối, sợ anh ta sẽ thấy mình giống như là bóng đèn. Do đó, gọi thêm Mẫn Hy đi cùng là tốt nhất.
“Được thôi.” Mộ Niệm Quang cười nhạt: “Lần trước vội vàng trở về nhà, thật sự là không có thời gian đi mấy chỗ quen thuộc!”
Nhìn thấy anh ta cười, Hoắc Ảnh Quân cũng cười nhẹ. Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn có chút lo lắng. Căn bệnh trầm cảm này rốt cuộc nên được điều trị như thế nào? Rốt cuộc làm sao có thể để hắn hoàn toàn buông bỏ gánh nặng trong lòng?
――――――
Ngày hôm sau.
Chuyện Hoắc Nhã Linh vội vàng kết hôn, ngày hôm trước ở thành phố Nam Dương đã xuất hiện rất nhiều tin đồn. Mọi người đều không hiểu tại sao ngày cưới liên tục bị thay đổi. Hay là…
Có phải cô ta đã mang thai rồi?
Trước sự nghi ngờ của mọi người, nhà họ Hoắc không đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Ngay cả nhà họ Đinh cũng không nhắc đến một lời. Dù sao, mặc cho người ngoài bàn tán thế nào, Nhà họ Đinh và Nhà họ Hoắc vẫn tổ chức hôn lễ như đã định.
Khúc Tịnh Quân đã bị bố trói lại ngay từ hôm trước đó. Chiều hôm qua, Hoắc Ảnh Quân nhận được một cuộc gọi, nói bọn họ đã về đến nhà an toàn và hứa rằng sẽ không để Khúc Tịnh Quân đến thành phố Nam Dương nữa.
Trên tầng ba, trong phòng.
Vân Tử Lăng ngồi trong phòng với Hoắc Nhã Linh. Hôm nay, cô ấy đẹp đến mức không lời nào tả xiết. Chỉ là… Khuôn mặt nên vui mừng lại đẫm nước mắt.
Vân Tử Lăng đau lòng lấy khăn giấy ra giúp cô ấy nhẹ nhàng lau: “Đừng khóc, hôm nay là ngày cô kết hôn, là ngày trọng đại, cô không nên khóc.”
Hoắc Nhã Linh nhìn Vân Tử Lăng, nước mắt không kìm được tuông ra: “Chị dâu, tôi sẽ phải kết hôn sao?”
Vân Tử Lăng nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu:
“Ừm, cô sắp kết hôn rồi, phải vui lên, biết không?”
Hoắc Nhã Linh hơi cụp mắt xuống, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống: “Hạnh phúc sao? Đúng vậy, đều nói… kết hôn sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà…” Cô ấy ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy đau đớn vô cùng: “Tôi không vui chút nào, tôi rất khó chịu… ở chỗ này” Cô ấy chỉ vào trái tim mình, nức nở nói: “Tôi rất đau lòng, rất đau…”
Vân Tử Lăng cũng rất đau lòng, cô vội vàng nắm chặt tay cô ấy: “Nhã Linh, cô đừng như vậy, nghe tôi nói, trên đời này không phải chuyện gì cũng như mình mong muốn, cô và anh ấy…” Sau đó, cô không biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Ba năm trước, cô đã đặc biệt làm cho cô ấy nhìn rõ ràng. Nhưng tại sao, cô ấy vẫn chìm đắm vào đó? Làm thế nào ngay cả một Khúc Tịnh Quân lý trí như vậy, cũng có thể cùng cô ấy trầm luân vào mối quan hệ này? Quả nhiên, thật không có cách nào giải thích được tình yêu?
“Chị dâu không cần phải nói nữa, tôi biết, tôi hiểu… tôi đều hiểu cả…” Cô ấy cười nhẹ: “Tôi biết tôi và anh ấy không thể ở bên nhau. Tình yêu này là trái với luân lý…”
“Nhã Linh…” Thấy cô ấy cảm thấy khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu không kém.
Hoắc Nhã Linh vội vàng nhìn cô, cười cười, sau đó ngồi xuống, nhìn trên bàn trang điểm, sau đó lấy phấn phủ lên mặt: “Không được khóc, tôi không có tư cách để khóc… Tôi không có tư cách gì để khóc, tôi cũng không có quyền được khóc… Tôi phải thật xinh đẹp, bởi vì hôm nay là ngày cưới của tôi!”
Cô ấy vừa nói vừa mạnh mẽ thoa phấn lên mặt. Nhưng, những giọt nước mắt cứ như mưa trút xuống, không thể dừng lại.
“Tôi sẽ kết hôn, tôi là cô dâu, tôi phải thật xinh đẹp, thật xinh đẹp…”
“Nhã Linh!” Vân Tử Lăng nắm lấy tay cô: “Cô đừng như vậy!”
Hoắc Nhã Linh nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng cười cười: “Tôi… Tôi không sao cả, chị dâu, tôi không sao, thật mà!”
“Đi thôi!” Vân Tử Lăng đột nhiên nói.
Hoắc Nhã Linh: “…”
“Nếu cô thực sự không thấy hạnh phúc, nếu cả hai người đều không quan tâm đến lời ra tiếng vào, nếu hai người thật sự yêu thương nhau, yêu đến mức không thể kiểm soát được, thì hãy đi đi, đến một nơi không ai biết hai người là ai và bắt đầu lại từ đầu!”
Hoắc Nhã Linh sửng sốt, cô ấy nhìn cô, không biết nên nói gì.
“Nhưng, cô phải nhớ rằng một khi đã chọn con đường này, có nghĩa là… cô sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với người nhà…!” Cô không thể không nói cho cô ấy biết sự thật tàn nhẫn này. Tình yêu, thật sự rất đẹp đẽ. Nhưng, thực tế lại rất phũ phàng.
Hoắc Nhã Linh đột nhiên cười phá lên rồi càng khóc lớn hơn, cô ấy từng chút từng chút một trượt dần xuống. Cuối cùng cũng ngồi sụp xuống đất: “Tôi không làm được… Tôi không làm được…”
Vân Tử Lăng quỳ trước mặt cô ấy, vội vàng ôm cô ấy vào lòng. Nỗi đau của cô ấy, cô đều hiểu cả.
Hoắc Nhã Linh ôm chặt cô bắt đầu khóc: “Chị dâu, tôi đau quá, tôi đau quá, tôi đau quá, tôi đau lòng quá…”
“Tôi hiểu, tôi đều hiểu cả.”
“Hu hu hu hu …”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Bước vào phòng không phải là người lạ, mà là Khúc Tịnh Kỳ và Hi Vân, người mà luôn không vừa mắt Vân Tử Lăng.
“Hai người đang làm gì vậy?” Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng mắng.
Vân Tử Lăng vội vàng buông Hoắc Nhã Linh ra, sau đó đỡ cô ấy đứng dậy.
Hoắc Nhã Linh cũng đứng dậy, vẫn cúi đầu khóc.
Hi Vân không nói gì, chị ta đứng bên cạnh Khúc Tịnh Kỳ, dửng dưng nhìn họ.
“Cháu lại muốn hãm hại con gái bác phải không?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn Vân Tử Lăng chằm chằm, giọng điệu khinh thường: “Đang yên đang lành lại để con bé khóc, lẽ nào cháu không biết, khóc trong ngày cưới thì cả đời sẽ không được hạnh phúc sao?”
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến chị dâu!” Hoắc Nhã Linh vội vàng ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, hét lên.
“Con câm miệng!” Giọng nói của Khúc Tịnh Kỳ càng tức giận hơn: “Con thì có tư cách gì mà khóc? Con xem chuyện nhục nhã mà con đã gây ra đi!”
Hoắc Nhã Linh không nói gì, chỉ đứng đó, hai tay nắm chặt lấy váy, toàn thân run rẩy.
“Một lát nữa nhà họ Đinh sẽ đến đón dâu. Đừng có bày ra cái bộ dạng khóc lóc. Với bộ dạng của con bây giờ, còn có người muốn cưới đã là tốt rồi, con đừng có mà làm loạn nữa, đừng có làm mất mặt mẹ và bố con nữa nghe chưa?”
“Đúng vậy, Nhã Linh, em đừng tự dày vò nữa. Nếu chuyện giữa em và anh họ bị lộ ra, em muốn dì và chú phải làm sao ăn nói với người ta?” Hi Vân tựa người sang một bên, giọng nói có chút mỉa mai. Hoắc Nhã Linh ngẩng đầu, hậm hực nhìn Hi Vân.
Hi Vân nhíu mày: “Em nhìn chị chằm chằm làm gì? Chị cũng không phải là loại người làm ra chuyện nhơ nhớp gì.”
“Chị!”
Vân Tử Lăng đưa tay ngăn cản hành động của Hoắc Nhã Linh, sau đó nhìn Hi Vân: “Những chuyên nhơ nhớp mà chị làm ra, chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
“Em, em có ý gì?”
“Em có ý gì thì tự em hiểu, chỉ có điều, là heo mới không biết!”
“Đúng vậy, chị không hiểu, em có ý gì?” Hi Vân vội vàng hỏi.
Nghe đến đây, khóe môi Vân Tử Lăng dần dần nhếch lên, đúng vậy, là heo thì đúng là không biết thật.
Hi Vân ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Vân Tử Lăng, em mắng chị?”
“Đủ rồi!” Khúc Tịnh Kỳ quát, lên: “Vân Tử Lăng, cháu ra ngoài!”
Hoắc Nhã Linh hơi căng thẳng, vô thức đưa tay nắm lấy áo Vân Tử Lăng. Vân Tử Lăng không đi được.
“Bác đã bảo cháu ra ngoài, cháu nghe không hiểu à?” Thấy cô không hề di chuyển, Khúc Tịnh Kỳ càng bực bội hơn: “Cút ra ngoài!”
Hoắc Nhã Linh nghe mẹ mắng, tay đang nắm chặt lấy cô liền buông ra.
“Chị dâu, cô ra ngoài đi!”
Vân Tử Lăng cười lạnh: “Cút ra ngoài đúng không?”
Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng nhìn cô.
“Ồ, thật đáng tiếc, cháu chỉ biết đi ra ngoài, chứ không biết làm cách nào để cút ra ngoài, nếu không thì, bác chỉ cho cháu rốt cuộc thế nào là cút ra ngoài đi!”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ vô cùng tức giận, giơ tay định tát cô. Nhưng Vân Tử Lăng bắt được tay bà ta, lôi bà ta đến trước mặt cô.
“Cháu làm cái gì vậy, buông bác ra!” Khúc Tịnh Kỳ muốn rút tay về, nhưng lại bị cô giữ chặt.
Vân Tử Lăng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng như trời tháng Giêng: “Bác nên nhớ cho kỹ, bác là mẹ, Nhã Linh là con gái bác. Cho dù cô ấy có làm gì sai thì bác cũng không nên dùng những từ ngữ kinh khủng như vậy làm nhục cô ấy, giống như con trai bác đã nói, bác quan tâm cô ấy được mấy lúc? Trong lòng bác có sự tồn tại của cô ấy sao? Có phải bác cho rằng, chỉ cần cho cô ấy thẻ tín dụng không giới hạn thì đã là mẹ sao? Hay là, cho đến bây giờ, bác vẫn cảm thấy không cần phải đếm xỉa đến, không cần có trách nhiệm?”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Ảnh Quân đã tỉnh dậy.
Anh rất sợ Mộ Niệm Quang phát hiện ra điều kỳ lạ mà trở nên hoang mang. Anh đã ngồi đợi ở phòng khách từ sáng sớm, cho đến khi dì Mặc dậy làm bữa sáng. Nửa tiếng sau, cánh cửa của phòng ngủ dành cho khách ở tầng một cuối cùng cũng mở ra. Mộ Niệm Quang mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản bước ra ngoài. Hoắc Ảnh Quân vội vàng hỏi han, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên liền đứng đó làm động tác giãn cơ.
“Hả? Sao anh dậy sớm vậy?” Mộ Niệm Quang nhìn thấy anh liền dừng bước, hỏi thăm.
Hoắc Ảnh Quân vội vàng quay đầu lại nhìn anh ta, liếc nhìn từ đầu đến chân, sau đó nói: “Ừm, hơi đói nên không ngủ được, muốn dậy sớm chút để ăn sáng.”
Mộ Niệm Quang gật đầu nhìn vào phòng bếp, lúc này dì Mặc đã dọn bữa sáng lên bàn. Hoắc Ảnh Quân vội vàng nói: “Đi, cùng nhau ăn sáng đi?”
“Được chứ!”
Hai người ngồi đối diện nhau, Hoắc Ảnh Quân vừa ăn cháo vừa lén lút nhìn anh ta.
“Hừ…” Mộ Niệm Quang vừa ăn một ngụm cháo, liền không nhịn được vươn tay xoa xoa vị trí thái dương.
“Sao thế?”
“Không việc gì, hơi đau đầu thôi, mà này, tối hôm qua tôi về nhà kiểu gì thế?” Mộ Niệm Quang nhìn rồi hỏi anh: “Tại sao tôi vừa tỉnh lại đã thấy đang ở nhà rồi? Còn có, quần áo của tôi…” Bộ quần áo này rõ ràng là đồ ngủ của Hoắc Ảnh Quân, làm sao mà anh ta lại mặc nó?
Lúc này dì Mặc đi tới, vội cười nói: “Cậu Mộ, tối qua cậu uống say, là bạn cậu đưa cậu về nhà, cậu còn nôn hết lên quần áo nữa, bộ quần áo này là tôi lấy ở phòng của tiên sinh, có điều người đem giặt không phải là tôi mà là vệ sĩ ở nhà.”
Hoắc Ảnh Quân cúi đầu ăn bữa sáng trước mặt, những lời này là anh dặn dì Mặc phải nhớ kỹ.
Mộ Niệm Quang vội vàng nhìn dì Mặc, xấu hổ gật đầu: “Thật xin lỗi, làm phiền dì rồi.”
“Không sao.” Dì Mặc vội vàng cười: “Nhưng mà cậu Mộ này, cậu vẫn là nên ít uống rượu thôi, uống rượu không tốt đâu!”
Mộ Niệm Quang vội vàng gật đầu: “Đừng lo, tôi sẽ không uống rượu nữa.”
Chứng kiến điều này, Hoắc Ảnh Quân lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy những nghi ngờ của Mộ Niệm Quang được giải quyết hết.
Sau đó, anh nhìn anh ta, hỏi: “Lần này về thành phố Nam Dương, có đặc biệt muốn đi chỗ nào không?”
Mộ Niệm Quang giật mình, có chút khó hiểu nhìn lại.
“Ngày mai Nhã Linh kết hôn, ngày mốt tôi sẽ rảnh rỗi. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều việc. Tử Lăng lúc nào cũng ngủ không ngon. Tôi muốn đưa cô ấy đến chỗ nào “quen thuộc”, có lẽ sẽ giúp cho tâm trạng của cô ấy tốt hơn!” Mộ Niệm Quang hơi nhíu mày, nghĩ nghĩ: “Nơi quen thuộc…”
Nói xong, anh ta nhìn Hoắc Ảnh Quân: “Vậy thì chỉ có thể là thành phố Đông Dương rồi, đó là nơi cô ấy đã sống hơn mười năm!”
“Được, quyết định như vậy đi. Ngày mai Nhã Linh kết hôn xong, chúng ta sẽ cùng nhau trở về thành phố Đông Dương, ừm, đưa Mẫn Hy đi cùng nữa. Nghe nói Mẫn Hy cũng đến từ thành phố Đông Dương.”
Anh rất sợ Mộ Niệm Quang sẽ từ chối, sợ anh ta sẽ thấy mình giống như là bóng đèn. Do đó, gọi thêm Mẫn Hy đi cùng là tốt nhất.
“Được thôi.” Mộ Niệm Quang cười nhạt: “Lần trước vội vàng trở về nhà, thật sự là không có thời gian đi mấy chỗ quen thuộc!”
Nhìn thấy anh ta cười, Hoắc Ảnh Quân cũng cười nhẹ. Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn có chút lo lắng. Căn bệnh trầm cảm này rốt cuộc nên được điều trị như thế nào? Rốt cuộc làm sao có thể để hắn hoàn toàn buông bỏ gánh nặng trong lòng?
――――――
Ngày hôm sau.
Chuyện Hoắc Nhã Linh vội vàng kết hôn, ngày hôm trước ở thành phố Nam Dương đã xuất hiện rất nhiều tin đồn. Mọi người đều không hiểu tại sao ngày cưới liên tục bị thay đổi. Hay là…
Có phải cô ta đã mang thai rồi?
Trước sự nghi ngờ của mọi người, nhà họ Hoắc không đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Ngay cả nhà họ Đinh cũng không nhắc đến một lời. Dù sao, mặc cho người ngoài bàn tán thế nào, Nhà họ Đinh và Nhà họ Hoắc vẫn tổ chức hôn lễ như đã định.
Khúc Tịnh Quân đã bị bố trói lại ngay từ hôm trước đó. Chiều hôm qua, Hoắc Ảnh Quân nhận được một cuộc gọi, nói bọn họ đã về đến nhà an toàn và hứa rằng sẽ không để Khúc Tịnh Quân đến thành phố Nam Dương nữa.
Trên tầng ba, trong phòng.
Vân Tử Lăng ngồi trong phòng với Hoắc Nhã Linh. Hôm nay, cô ấy đẹp đến mức không lời nào tả xiết. Chỉ là… Khuôn mặt nên vui mừng lại đẫm nước mắt.
Vân Tử Lăng đau lòng lấy khăn giấy ra giúp cô ấy nhẹ nhàng lau: “Đừng khóc, hôm nay là ngày cô kết hôn, là ngày trọng đại, cô không nên khóc.”
Hoắc Nhã Linh nhìn Vân Tử Lăng, nước mắt không kìm được tuông ra: “Chị dâu, tôi sẽ phải kết hôn sao?”
Vân Tử Lăng nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu:
“Ừm, cô sắp kết hôn rồi, phải vui lên, biết không?”
Hoắc Nhã Linh hơi cụp mắt xuống, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống: “Hạnh phúc sao? Đúng vậy, đều nói… kết hôn sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà…” Cô ấy ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy đau đớn vô cùng: “Tôi không vui chút nào, tôi rất khó chịu… ở chỗ này” Cô ấy chỉ vào trái tim mình, nức nở nói: “Tôi rất đau lòng, rất đau…”
Vân Tử Lăng cũng rất đau lòng, cô vội vàng nắm chặt tay cô ấy: “Nhã Linh, cô đừng như vậy, nghe tôi nói, trên đời này không phải chuyện gì cũng như mình mong muốn, cô và anh ấy…” Sau đó, cô không biết phải nói tiếp thế nào nữa.
Ba năm trước, cô đã đặc biệt làm cho cô ấy nhìn rõ ràng. Nhưng tại sao, cô ấy vẫn chìm đắm vào đó? Làm thế nào ngay cả một Khúc Tịnh Quân lý trí như vậy, cũng có thể cùng cô ấy trầm luân vào mối quan hệ này? Quả nhiên, thật không có cách nào giải thích được tình yêu?
“Chị dâu không cần phải nói nữa, tôi biết, tôi hiểu… tôi đều hiểu cả…” Cô ấy cười nhẹ: “Tôi biết tôi và anh ấy không thể ở bên nhau. Tình yêu này là trái với luân lý…”
“Nhã Linh…” Thấy cô ấy cảm thấy khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu không kém.
Hoắc Nhã Linh vội vàng nhìn cô, cười cười, sau đó ngồi xuống, nhìn trên bàn trang điểm, sau đó lấy phấn phủ lên mặt: “Không được khóc, tôi không có tư cách để khóc… Tôi không có tư cách gì để khóc, tôi cũng không có quyền được khóc… Tôi phải thật xinh đẹp, bởi vì hôm nay là ngày cưới của tôi!”
Cô ấy vừa nói vừa mạnh mẽ thoa phấn lên mặt. Nhưng, những giọt nước mắt cứ như mưa trút xuống, không thể dừng lại.
“Tôi sẽ kết hôn, tôi là cô dâu, tôi phải thật xinh đẹp, thật xinh đẹp…”
“Nhã Linh!” Vân Tử Lăng nắm lấy tay cô: “Cô đừng như vậy!”
Hoắc Nhã Linh nhìn nàng với đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng cười cười: “Tôi… Tôi không sao cả, chị dâu, tôi không sao, thật mà!”
“Đi thôi!” Vân Tử Lăng đột nhiên nói.
Hoắc Nhã Linh: “…”
“Nếu cô thực sự không thấy hạnh phúc, nếu cả hai người đều không quan tâm đến lời ra tiếng vào, nếu hai người thật sự yêu thương nhau, yêu đến mức không thể kiểm soát được, thì hãy đi đi, đến một nơi không ai biết hai người là ai và bắt đầu lại từ đầu!”
Hoắc Nhã Linh sửng sốt, cô ấy nhìn cô, không biết nên nói gì.
“Nhưng, cô phải nhớ rằng một khi đã chọn con đường này, có nghĩa là… cô sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với người nhà…!” Cô không thể không nói cho cô ấy biết sự thật tàn nhẫn này. Tình yêu, thật sự rất đẹp đẽ. Nhưng, thực tế lại rất phũ phàng.
Hoắc Nhã Linh đột nhiên cười phá lên rồi càng khóc lớn hơn, cô ấy từng chút từng chút một trượt dần xuống. Cuối cùng cũng ngồi sụp xuống đất: “Tôi không làm được… Tôi không làm được…”
Vân Tử Lăng quỳ trước mặt cô ấy, vội vàng ôm cô ấy vào lòng. Nỗi đau của cô ấy, cô đều hiểu cả.
Hoắc Nhã Linh ôm chặt cô bắt đầu khóc: “Chị dâu, tôi đau quá, tôi đau quá, tôi đau quá, tôi đau lòng quá…”
“Tôi hiểu, tôi đều hiểu cả.”
“Hu hu hu hu …”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Bước vào phòng không phải là người lạ, mà là Khúc Tịnh Kỳ và Hi Vân, người mà luôn không vừa mắt Vân Tử Lăng.
“Hai người đang làm gì vậy?” Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng mắng.
Vân Tử Lăng vội vàng buông Hoắc Nhã Linh ra, sau đó đỡ cô ấy đứng dậy.
Hoắc Nhã Linh cũng đứng dậy, vẫn cúi đầu khóc.
Hi Vân không nói gì, chị ta đứng bên cạnh Khúc Tịnh Kỳ, dửng dưng nhìn họ.
“Cháu lại muốn hãm hại con gái bác phải không?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn Vân Tử Lăng chằm chằm, giọng điệu khinh thường: “Đang yên đang lành lại để con bé khóc, lẽ nào cháu không biết, khóc trong ngày cưới thì cả đời sẽ không được hạnh phúc sao?”
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến chị dâu!” Hoắc Nhã Linh vội vàng ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, hét lên.
“Con câm miệng!” Giọng nói của Khúc Tịnh Kỳ càng tức giận hơn: “Con thì có tư cách gì mà khóc? Con xem chuyện nhục nhã mà con đã gây ra đi!”
Hoắc Nhã Linh không nói gì, chỉ đứng đó, hai tay nắm chặt lấy váy, toàn thân run rẩy.
“Một lát nữa nhà họ Đinh sẽ đến đón dâu. Đừng có bày ra cái bộ dạng khóc lóc. Với bộ dạng của con bây giờ, còn có người muốn cưới đã là tốt rồi, con đừng có mà làm loạn nữa, đừng có làm mất mặt mẹ và bố con nữa nghe chưa?”
“Đúng vậy, Nhã Linh, em đừng tự dày vò nữa. Nếu chuyện giữa em và anh họ bị lộ ra, em muốn dì và chú phải làm sao ăn nói với người ta?” Hi Vân tựa người sang một bên, giọng nói có chút mỉa mai. Hoắc Nhã Linh ngẩng đầu, hậm hực nhìn Hi Vân.
Hi Vân nhíu mày: “Em nhìn chị chằm chằm làm gì? Chị cũng không phải là loại người làm ra chuyện nhơ nhớp gì.”
“Chị!”
Vân Tử Lăng đưa tay ngăn cản hành động của Hoắc Nhã Linh, sau đó nhìn Hi Vân: “Những chuyên nhơ nhớp mà chị làm ra, chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
“Em, em có ý gì?”
“Em có ý gì thì tự em hiểu, chỉ có điều, là heo mới không biết!”
“Đúng vậy, chị không hiểu, em có ý gì?” Hi Vân vội vàng hỏi.
Nghe đến đây, khóe môi Vân Tử Lăng dần dần nhếch lên, đúng vậy, là heo thì đúng là không biết thật.
Hi Vân ngây người một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Vân Tử Lăng, em mắng chị?”
“Đủ rồi!” Khúc Tịnh Kỳ quát, lên: “Vân Tử Lăng, cháu ra ngoài!”
Hoắc Nhã Linh hơi căng thẳng, vô thức đưa tay nắm lấy áo Vân Tử Lăng. Vân Tử Lăng không đi được.
“Bác đã bảo cháu ra ngoài, cháu nghe không hiểu à?” Thấy cô không hề di chuyển, Khúc Tịnh Kỳ càng bực bội hơn: “Cút ra ngoài!”
Hoắc Nhã Linh nghe mẹ mắng, tay đang nắm chặt lấy cô liền buông ra.
“Chị dâu, cô ra ngoài đi!”
Vân Tử Lăng cười lạnh: “Cút ra ngoài đúng không?”
Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng nhìn cô.
“Ồ, thật đáng tiếc, cháu chỉ biết đi ra ngoài, chứ không biết làm cách nào để cút ra ngoài, nếu không thì, bác chỉ cho cháu rốt cuộc thế nào là cút ra ngoài đi!”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ vô cùng tức giận, giơ tay định tát cô. Nhưng Vân Tử Lăng bắt được tay bà ta, lôi bà ta đến trước mặt cô.
“Cháu làm cái gì vậy, buông bác ra!” Khúc Tịnh Kỳ muốn rút tay về, nhưng lại bị cô giữ chặt.
Vân Tử Lăng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng như trời tháng Giêng: “Bác nên nhớ cho kỹ, bác là mẹ, Nhã Linh là con gái bác. Cho dù cô ấy có làm gì sai thì bác cũng không nên dùng những từ ngữ kinh khủng như vậy làm nhục cô ấy, giống như con trai bác đã nói, bác quan tâm cô ấy được mấy lúc? Trong lòng bác có sự tồn tại của cô ấy sao? Có phải bác cho rằng, chỉ cần cho cô ấy thẻ tín dụng không giới hạn thì đã là mẹ sao? Hay là, cho đến bây giờ, bác vẫn cảm thấy không cần phải đếm xỉa đến, không cần có trách nhiệm?”