Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-132
Chương 132: Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi
An Hạ khẽ hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, cô nhằm chặt mắt lại để khống chế cơn đau đớn đang truyền đến trên lưng. Đám côn đồ nhân lúc cô không để ý mà quật cô ngã xuống đường.
Tên vừa đánh cô quăng cái cây đi, từng bước tiến lại gần An Hạ hắn ta ngồi xuống nâng mặt cô lên, bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm nhẹ vào má An Hạ rồi vuốt ve dọc xuống cần cổ cô xong mạnh bạo nắm cổ áo kéo lên.
"Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả mày? Tụi tao nhẹ tay mày đâu có chịu vậy thì tao sẽ cho mày biết lễ độ là như thế nào.”
An Hạ cảm thấy bản thân đã ổn hơn được chút, cô cố gắng mở mắt ra, môi khẽ nhếch nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Cho dù hôm nay tao không thoát được dưới tay bọn mày thì đến khi tao rời khỏi đây được rồi, đến lúc đó tao sẽ tự tay lấy mạng của từng thằng."
"Trước khi mày làm chuyện đó thì ngoan ngoãn nằm xuống cho bọn tao xơi đi."
Dứt lời, hắn ta đưa hai tay hướng về phía cổ áo An Hạ kéo mạnh ra. Nhanh chóng chiếc cần cổ trắng mịn xuất hiện trước mắt bọn chúng khiến mắt tụi nó sáng rực lên, dáng vẻ thèm thuồng không thể nào tả nổi.
An Hạ dù biết mình không thể tránh khỏi nhưng cô không cam tâm mình nằm im cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, cô khẽ cựa quậy thân thể xem mình có còn sức hay không, thấy không có gì bất thường cô đưa chân đá tên đang khom người cúi xuống định hôn lên cổ mình ra.
Sau đó An Hạ đứng bật dậy kéo áo che lại cơ thể của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn chúng.
"Tao có chết cũng không cho tụi mày làm nhục, đừng tưởng tao nói vậy là cam tâm tình nguyện cho bọn mày chơi”
Bị đá đúng chỗ hiểm, hắn ta ôm lấy bộ phận quan trọng của mình gào thét, nằm dưới đường nhăn mặt đau đớn.
"Con khốn tao cho mày biết thế nào là lễ độ.” An Hạ biết vai trái của mình đã bị thương khá nặng và cũng không còn đủ sức chống lại bọn chúng sau thời gian dài chống cự nên đành chọn cách bỏ chạy. Thấy cô quay người chạy đi, đám côn đồ nhanh chân chạy theo.
Khi đến gần một con hẻm gần quán Bar, cô dường như nhìn thấy hy vọng của mình phía trước nhưng ngay giây phút cô cảm nhận được mình thoát khỏi nguy hiểm thì phía sau, một tên đã tóm được cô rồi lôi cô tàn bạo vào một góc tối.
An Hạ chưa kịp định hình đã ăn ngay hai bạt tay vào mặt, miệng cô lập tức truyền đến cảm giác đau rát và bên trong miệng cô có thể cảm nhận được máu đang từ từ chạy ra.
Có lẽ bị chúng đánh đến rách rồi.
Bọn chúng đẩy cô nằm xuống rồi nằm đè lên cô, bàn tay dơ bẩn của chúng thay nhau sờ mó khắp người An Hạ. Dù cô có mạnh mẽ đến mấy thì giờ phút này An Hạ cảm thấy bản thân thật bất lực, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô nhịn không được hét lên:
"Thả tôi ra, thả tôi ra. Có ai không cứu tôi với." An Hạ cố gắng ngóc đầu dậy cắn vào cánh tay của tên đang định cởi đồ của mình, cô dùng hết sức lực còn lại của mình mà cắn mạnh vào. Tên kia la lên muốn lấy tay ra nhưng không được, đến cùng khi thấy răng cô nhuốm máu của hắn ta thì hẳn mới tức giận mà giáng cho An Hạ thêm một bạt tay. Đợt đánh này còn mạnh hơn đợt đánh lúc nãy, An Hạ thấy đầu óc mình quay cuồng, trước mắt mình mờ mở ảo ảo, môi cô nâng lên nở một nụ cười tự giễu.
An Hạ ơi là An Hạ, số mày tới đây coi như chấm dứt rồi. Mày thật sự bị bọn chúng chơi đến thân tàn ma dại sao?
Cô bất lực cùng tuyệt vọng, giọt nước mắt cố gắng khống chế lại lần nữa rơi ra, An Hạ nhắm chặt mắt lại, hai tay buông thả hai bên, nỗi chua xót dâng trào trong lòng nhưng không cách nào cứu lấy bản thân được.
Giữa lúc cô thấy bản thân không còn cơ hội trốn thoát thì bên cạnh nghe được tiếng động của người ngã xuống, sau đó là cơ thể nhẹ hẳn đi không còn bị đám đó đè lên. An Hạ cố mở mí mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra, cô thấy có một bóng lưng to lớn rất quen thuộc đang đứng trước mặt mình, xung quanh là tụi đang khống chế cô khi nãy.Đọc truyện hay nhất trên TruyenVietwriternet
"Chúng mày khôn hồn thì cút mau, ở đây mà chúng mày dám làm chuyện đồi bại như vậy sao?" "Mày say rồi thì biến đi chỗ khác tránh làm lỡ chuyện của tụi ông đây."
"Không tránh thì mày định làm gì tao?" An Hạ nghe được giọng nói của người đó, nước mắt tủi nhục không nhịn được trào ra, cô khóc nấc lên, cơ thể run bần bật vừa tức giận vừa vui mừng. Cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi.
Chu Hạo tay ôm lấy chai rượu, cơ thể loạng choạng nhăn mày nhìn đám người trước mặt mình. Vốn dĩ anh định đi về nhà nhưng nghe tiếng kêu cứu nên mới đi lại đây xem sao, không ngờ lại gặp tình cảnh này.
"Tụi bây đầu xông lên cho tao."
Chu Hạo không nói lời nào đem chai rượu canh ngay đầu thắng vừa hô to quăng đến, tiếng thủy tinh vỡ vụn, máu từ trên trán hắn chảy dài xuống ngày một nhiều khiến tên đàn em đứng xung quanh khiếp sợ mà đứng bất động lại.
Tên đó ôm lấy đầu đầy máu của mình, chửi bậy một tiếng rồi quay sang quát vào đám đàn em của mình.
"Còn đứng ngơ ra đó, đánh chết nó cho tao." Nhưng chưa kịp ra tay thì từ đâu một đám áo đen xuất hiện bắt hết bọn chúng lại, tụi nó bất ngờ la lên: "Chúng mày là ai mau thả bọn tao ra."
Mặc kệ hắn la lối om sòm như thế nào, tên đầu đàn đi lại đứng trước mặt An Hạ cúi thấp đầu cung kính lên tiếng:
"Xin lỗi Quốc Chủ chúng tôi đến trễ”
An Hạ gật đầu phất tay cho họ rời đi nhưng trước khi đi cô không quên căn dặn: “Giữ chúng lại tôi có việc muốn hỏi.”
"Vâng."
Người phụ nữ núp sau bức tường hai tay siết chặt lại, ánh mắt tức giận nhìn Chu Hạo và An Hạ. Chỉ còn chút nữa thôi thì con khốn đó bị hủy hoại rồi, đúng là số mày hên mà.
“Nhưng không sao, tao còn nhiều trò để chơi với mày lắm.”
Chu Hạo nghĩ mình quá say nên đã nghe lầm rồi, sao anh có thể ở đây nghe được giọng của An Hạ chứ. Anh lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo lại rồi nâng bước chân định rời khỏi, vì trong đây ánh sáng quá yếu anh không thể nhìn thấy người phụ nữ mà mình vừa cứu là ai và anh cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm, chỉ là tiện tay nên cứu vậy thôi. An Hạ thấy anh rời đi, cô hốt hoảng lấy tay chống cơ thể mình đứng dậy nhanh chân chạy đến từ phía sau ôm lấy anh, đến lúc này mùi hương bạc hà quen thuộc cùng tấm lưng to lớn của Chu Hạo đã khiến lòng thấp thỏm lo sợ của An Hạ bình yên trở lại.
"Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi." Thân thể Chu Hạo cứng đờ, tay anh vô thức nhéo vào bắp đùi của mình, cảm giác đau đớn cho anh biết đây là sự thật, cô đang ở phía sau anh, chỉ cần anh quay lại là có thể nhìn thấy cô.
Nhưng anh không để bản thân vì phút yếu lòng mà quên đi mục đích anh qua đây, Chu Hạo mặt không biểu tình lạnh nhạt gỡ tay cô ra bước về phía trước. An Hạ chạy theo nhưng được nữa đoạn ngã nhào xuống đường, miệng thì thào:
"Chu Hạo, theo em.em về có được không?" Nghe tiếng động mạnh phía sau, anh quay lại xem như thế nào liền thấy An Hạ nằm ngã dài trên đất. Chu Hạo hốt hoảng chạy đến ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô vào lòng gấp gáp hỏi:
“An Hạ em sao vậy? Mau mở mắt ra nhìn anh có được không đừng làm anh sợ mà." Chu Hạo thấy tình cảnh này giống như chuyện mấy tháng trước, anh rất sợ bản thân lần nữa mất đi cô. Không có thời gian suy nghĩ anh nâng người bể cô lên chạy về khách sạn của mình.
An Hạ khẽ hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, cô nhằm chặt mắt lại để khống chế cơn đau đớn đang truyền đến trên lưng. Đám côn đồ nhân lúc cô không để ý mà quật cô ngã xuống đường.
Tên vừa đánh cô quăng cái cây đi, từng bước tiến lại gần An Hạ hắn ta ngồi xuống nâng mặt cô lên, bàn tay bẩn thỉu của hắn chạm nhẹ vào má An Hạ rồi vuốt ve dọc xuống cần cổ cô xong mạnh bạo nắm cổ áo kéo lên.
"Con khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả mày? Tụi tao nhẹ tay mày đâu có chịu vậy thì tao sẽ cho mày biết lễ độ là như thế nào.”
An Hạ cảm thấy bản thân đã ổn hơn được chút, cô cố gắng mở mắt ra, môi khẽ nhếch nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Cho dù hôm nay tao không thoát được dưới tay bọn mày thì đến khi tao rời khỏi đây được rồi, đến lúc đó tao sẽ tự tay lấy mạng của từng thằng."
"Trước khi mày làm chuyện đó thì ngoan ngoãn nằm xuống cho bọn tao xơi đi."
Dứt lời, hắn ta đưa hai tay hướng về phía cổ áo An Hạ kéo mạnh ra. Nhanh chóng chiếc cần cổ trắng mịn xuất hiện trước mắt bọn chúng khiến mắt tụi nó sáng rực lên, dáng vẻ thèm thuồng không thể nào tả nổi.
An Hạ dù biết mình không thể tránh khỏi nhưng cô không cam tâm mình nằm im cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, cô khẽ cựa quậy thân thể xem mình có còn sức hay không, thấy không có gì bất thường cô đưa chân đá tên đang khom người cúi xuống định hôn lên cổ mình ra.
Sau đó An Hạ đứng bật dậy kéo áo che lại cơ thể của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn chúng.
"Tao có chết cũng không cho tụi mày làm nhục, đừng tưởng tao nói vậy là cam tâm tình nguyện cho bọn mày chơi”
Bị đá đúng chỗ hiểm, hắn ta ôm lấy bộ phận quan trọng của mình gào thét, nằm dưới đường nhăn mặt đau đớn.
"Con khốn tao cho mày biết thế nào là lễ độ.” An Hạ biết vai trái của mình đã bị thương khá nặng và cũng không còn đủ sức chống lại bọn chúng sau thời gian dài chống cự nên đành chọn cách bỏ chạy. Thấy cô quay người chạy đi, đám côn đồ nhanh chân chạy theo.
Khi đến gần một con hẻm gần quán Bar, cô dường như nhìn thấy hy vọng của mình phía trước nhưng ngay giây phút cô cảm nhận được mình thoát khỏi nguy hiểm thì phía sau, một tên đã tóm được cô rồi lôi cô tàn bạo vào một góc tối.
An Hạ chưa kịp định hình đã ăn ngay hai bạt tay vào mặt, miệng cô lập tức truyền đến cảm giác đau rát và bên trong miệng cô có thể cảm nhận được máu đang từ từ chạy ra.
Có lẽ bị chúng đánh đến rách rồi.
Bọn chúng đẩy cô nằm xuống rồi nằm đè lên cô, bàn tay dơ bẩn của chúng thay nhau sờ mó khắp người An Hạ. Dù cô có mạnh mẽ đến mấy thì giờ phút này An Hạ cảm thấy bản thân thật bất lực, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô nhịn không được hét lên:
"Thả tôi ra, thả tôi ra. Có ai không cứu tôi với." An Hạ cố gắng ngóc đầu dậy cắn vào cánh tay của tên đang định cởi đồ của mình, cô dùng hết sức lực còn lại của mình mà cắn mạnh vào. Tên kia la lên muốn lấy tay ra nhưng không được, đến cùng khi thấy răng cô nhuốm máu của hắn ta thì hẳn mới tức giận mà giáng cho An Hạ thêm một bạt tay. Đợt đánh này còn mạnh hơn đợt đánh lúc nãy, An Hạ thấy đầu óc mình quay cuồng, trước mắt mình mờ mở ảo ảo, môi cô nâng lên nở một nụ cười tự giễu.
An Hạ ơi là An Hạ, số mày tới đây coi như chấm dứt rồi. Mày thật sự bị bọn chúng chơi đến thân tàn ma dại sao?
Cô bất lực cùng tuyệt vọng, giọt nước mắt cố gắng khống chế lại lần nữa rơi ra, An Hạ nhắm chặt mắt lại, hai tay buông thả hai bên, nỗi chua xót dâng trào trong lòng nhưng không cách nào cứu lấy bản thân được.
Giữa lúc cô thấy bản thân không còn cơ hội trốn thoát thì bên cạnh nghe được tiếng động của người ngã xuống, sau đó là cơ thể nhẹ hẳn đi không còn bị đám đó đè lên. An Hạ cố mở mí mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra, cô thấy có một bóng lưng to lớn rất quen thuộc đang đứng trước mặt mình, xung quanh là tụi đang khống chế cô khi nãy.Đọc truyện hay nhất trên TruyenVietwriternet
"Chúng mày khôn hồn thì cút mau, ở đây mà chúng mày dám làm chuyện đồi bại như vậy sao?" "Mày say rồi thì biến đi chỗ khác tránh làm lỡ chuyện của tụi ông đây."
"Không tránh thì mày định làm gì tao?" An Hạ nghe được giọng nói của người đó, nước mắt tủi nhục không nhịn được trào ra, cô khóc nấc lên, cơ thể run bần bật vừa tức giận vừa vui mừng. Cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi.
Chu Hạo tay ôm lấy chai rượu, cơ thể loạng choạng nhăn mày nhìn đám người trước mặt mình. Vốn dĩ anh định đi về nhà nhưng nghe tiếng kêu cứu nên mới đi lại đây xem sao, không ngờ lại gặp tình cảnh này.
"Tụi bây đầu xông lên cho tao."
Chu Hạo không nói lời nào đem chai rượu canh ngay đầu thắng vừa hô to quăng đến, tiếng thủy tinh vỡ vụn, máu từ trên trán hắn chảy dài xuống ngày một nhiều khiến tên đàn em đứng xung quanh khiếp sợ mà đứng bất động lại.
Tên đó ôm lấy đầu đầy máu của mình, chửi bậy một tiếng rồi quay sang quát vào đám đàn em của mình.
"Còn đứng ngơ ra đó, đánh chết nó cho tao." Nhưng chưa kịp ra tay thì từ đâu một đám áo đen xuất hiện bắt hết bọn chúng lại, tụi nó bất ngờ la lên: "Chúng mày là ai mau thả bọn tao ra."
Mặc kệ hắn la lối om sòm như thế nào, tên đầu đàn đi lại đứng trước mặt An Hạ cúi thấp đầu cung kính lên tiếng:
"Xin lỗi Quốc Chủ chúng tôi đến trễ”
An Hạ gật đầu phất tay cho họ rời đi nhưng trước khi đi cô không quên căn dặn: “Giữ chúng lại tôi có việc muốn hỏi.”
"Vâng."
Người phụ nữ núp sau bức tường hai tay siết chặt lại, ánh mắt tức giận nhìn Chu Hạo và An Hạ. Chỉ còn chút nữa thôi thì con khốn đó bị hủy hoại rồi, đúng là số mày hên mà.
“Nhưng không sao, tao còn nhiều trò để chơi với mày lắm.”
Chu Hạo nghĩ mình quá say nên đã nghe lầm rồi, sao anh có thể ở đây nghe được giọng của An Hạ chứ. Anh lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo lại rồi nâng bước chân định rời khỏi, vì trong đây ánh sáng quá yếu anh không thể nhìn thấy người phụ nữ mà mình vừa cứu là ai và anh cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm, chỉ là tiện tay nên cứu vậy thôi. An Hạ thấy anh rời đi, cô hốt hoảng lấy tay chống cơ thể mình đứng dậy nhanh chân chạy đến từ phía sau ôm lấy anh, đến lúc này mùi hương bạc hà quen thuộc cùng tấm lưng to lớn của Chu Hạo đã khiến lòng thấp thỏm lo sợ của An Hạ bình yên trở lại.
"Rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi." Thân thể Chu Hạo cứng đờ, tay anh vô thức nhéo vào bắp đùi của mình, cảm giác đau đớn cho anh biết đây là sự thật, cô đang ở phía sau anh, chỉ cần anh quay lại là có thể nhìn thấy cô.
Nhưng anh không để bản thân vì phút yếu lòng mà quên đi mục đích anh qua đây, Chu Hạo mặt không biểu tình lạnh nhạt gỡ tay cô ra bước về phía trước. An Hạ chạy theo nhưng được nữa đoạn ngã nhào xuống đường, miệng thì thào:
"Chu Hạo, theo em.em về có được không?" Nghe tiếng động mạnh phía sau, anh quay lại xem như thế nào liền thấy An Hạ nằm ngã dài trên đất. Chu Hạo hốt hoảng chạy đến ôm lấy cơ thể mỏng manh của cô vào lòng gấp gáp hỏi:
“An Hạ em sao vậy? Mau mở mắt ra nhìn anh có được không đừng làm anh sợ mà." Chu Hạo thấy tình cảnh này giống như chuyện mấy tháng trước, anh rất sợ bản thân lần nữa mất đi cô. Không có thời gian suy nghĩ anh nâng người bể cô lên chạy về khách sạn của mình.