Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
CHƯƠNG 8
“Không cần quá nhiều thời gian của cô Diệp, mỗi ngày hai giờ mà thôi…”
“Anh Thẩm, không phải vấn đề bao nhiêu thời gian, mà là tôi thật sự không có thời gian.”
Cô lấy can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.
Thẩm Hoài Dương lại như không nghe thấy lời của cô, tự nói: “Tiền lương gấp đôi…”
Giọng Diệp Giai Nhi hơi lạnh: “Không phải vấn đề tiền bạc, anh Thẩm vẫn là tìm người khác đi.”
Cô đã muốn hoàn toàn bỏ đi tất cả ký ức đêm đó rồi, cho nên không muốn lại có dính líu gì với anh.
Bởi vì, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, ký ức đêm đó lại như thủy triều dâng lên!
Rượu vang khẽ sóng sánh trong ly, giống như sự kích động của cô, anh lại mặt mày lạnh nhạt, thoải mái: “Cô Diệp cảm thấy tôi thương lượng chuyện này với hiệu trưởng quý trường thì thế nào?”
Câu nói này không thể nghi ngờ là có ý uy hiếp, với thế lực và tiền tài của nhà họ Thẩm, cô dám khẳng định trăm phần trăm, hiệu trưởng nhất định sẽ chắp tay dâng cô lên!
Lửa giận trong lòng cuối cùng bị kích phát, lồng ngực Diệp Giai Nhi phập phồng, đứng bật dậy: “Tại sao anh cứ nhất định phải là tôi?”
Người muốn làm gia sư vô số, cần gì uy hiếp cô như vậy? Anh rốt cuộc có ý đồ gì?
“Cô Diệp hiểu lầm rồi…” Thẩm Hoài Dương khẽ cười nói: “Không phải tôi cứ nhất định phải là cô, mà là có người không phải cô thì không chịu…”
Diệp Giai Nhi sững sốt, nhìn chằm chằm anh, miệng bật ra ba chữ: “Thẩm Trạch Hy?”
“Ừ…” Thẩm Hoài Dương lười biếng đáp một tiếng.
Thì ra là cô nghĩ nhiều, trong lòng dâng lên lúng túng, mặt cô đỏ bừng: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi kích động.”
Anh ngẩng đầu, lại hỏi: “Đáp án của cô Diệp thì sao?”
“Tôi vẫn từ chối.” Cô nhìn thẳng vào anh, đáp từng câu từng chữ.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ híp lại, nhìn cô chăm chú, không nói chuyện, chỉ ngắn ngủi như vậy, vẫn như nhìn thấu cô.
Nửa ngày không nghe thấy giọng anh, Diệp Giai Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, thoáng chốc chìm vào ánh mắt thâm trầm khó đoán của anh, trái tim nảy lên điên cuồng.
Bầu không khí tĩnh lặng len lỏi giữa hai người, bỗng nhiên, Thẩm Hoài Dương mở miệng, giọng nói trầm thấp khẳng định không thể nghi ngờ: “Cô Diệp từ chối có liên quan tới chuyện tối hôm đó…”
Mặt cô bỗng chốc đổi sắc, Diệp Giai Nhi có chút cố kỵ người đàn ông trước mặt, anh như một con báo săn ưu nhã, nhìn như tùy ý, lại một chiêu chí mạng.
Nhưng, đây là sự thực không thể phủ nhận, cô không trốn tránh, mà gật đầu.
“Đối với đêm đó, tôi có một câu muốn nói…” Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô: “Tôi quả thực có ý tốt mới đề ra việc tu bổ mang trinh với cô Diệp, mà cô Diệp rõ ràng là hiểu lầm…”
Máu huyết trong cơ thể như xông lên đỉnh đầu, Diệp Giai Nhi cắn răng nghiến lợi gằn giọng: “Chuyện đó tôi hy vọng anh Thẩm quên triệt để! Bất kể là có ý tốt hay là gì!”
“Tôi đã quên rồi, người để tâm chỉ có cô Diệp, chỉ vậy mà thôi…”
Đôi mắt anh sắc bén như tên bắn, luôn quan sát sắc mặt cô.
Cô rũ mắt tránh mé đôi con ngươi nhìn thấu lòng người của anh, phản bác: “Không có!”
“Đã không có, làm gia sư có gì ngại?” Thẩm Hoài Dương nhướn mày, từng bước ép sát.
Sự phiền chán và táo bạo cuối cùng đã bị anh thành công kích phát, cô đứng bật dậy, có chút ngang ngược: “Không làm! Không làm! Chính là không làm! Anh Thẩm, anh nghe rõ sao?”
Bờ môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ cong lên, nhắc nhở cô: “Cô Diệp dường như lại kích động rồi…”
“Tôi kích động thì sao? Tóm lại, tôi sẽ không làm gia sư, buổi chiều tôi còn có tiết, anh Thẩm cứ tùy ý!”
“Không cần quá nhiều thời gian của cô Diệp, mỗi ngày hai giờ mà thôi…”
“Anh Thẩm, không phải vấn đề bao nhiêu thời gian, mà là tôi thật sự không có thời gian.”
Cô lấy can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.
Thẩm Hoài Dương lại như không nghe thấy lời của cô, tự nói: “Tiền lương gấp đôi…”
Giọng Diệp Giai Nhi hơi lạnh: “Không phải vấn đề tiền bạc, anh Thẩm vẫn là tìm người khác đi.”
Cô đã muốn hoàn toàn bỏ đi tất cả ký ức đêm đó rồi, cho nên không muốn lại có dính líu gì với anh.
Bởi vì, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, ký ức đêm đó lại như thủy triều dâng lên!
Rượu vang khẽ sóng sánh trong ly, giống như sự kích động của cô, anh lại mặt mày lạnh nhạt, thoải mái: “Cô Diệp cảm thấy tôi thương lượng chuyện này với hiệu trưởng quý trường thì thế nào?”
Câu nói này không thể nghi ngờ là có ý uy hiếp, với thế lực và tiền tài của nhà họ Thẩm, cô dám khẳng định trăm phần trăm, hiệu trưởng nhất định sẽ chắp tay dâng cô lên!
Lửa giận trong lòng cuối cùng bị kích phát, lồng ngực Diệp Giai Nhi phập phồng, đứng bật dậy: “Tại sao anh cứ nhất định phải là tôi?”
Người muốn làm gia sư vô số, cần gì uy hiếp cô như vậy? Anh rốt cuộc có ý đồ gì?
“Cô Diệp hiểu lầm rồi…” Thẩm Hoài Dương khẽ cười nói: “Không phải tôi cứ nhất định phải là cô, mà là có người không phải cô thì không chịu…”
Diệp Giai Nhi sững sốt, nhìn chằm chằm anh, miệng bật ra ba chữ: “Thẩm Trạch Hy?”
“Ừ…” Thẩm Hoài Dương lười biếng đáp một tiếng.
Thì ra là cô nghĩ nhiều, trong lòng dâng lên lúng túng, mặt cô đỏ bừng: “Xin lỗi, vừa rồi là tôi kích động.”
Anh ngẩng đầu, lại hỏi: “Đáp án của cô Diệp thì sao?”
“Tôi vẫn từ chối.” Cô nhìn thẳng vào anh, đáp từng câu từng chữ.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ híp lại, nhìn cô chăm chú, không nói chuyện, chỉ ngắn ngủi như vậy, vẫn như nhìn thấu cô.
Nửa ngày không nghe thấy giọng anh, Diệp Giai Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, thoáng chốc chìm vào ánh mắt thâm trầm khó đoán của anh, trái tim nảy lên điên cuồng.
Bầu không khí tĩnh lặng len lỏi giữa hai người, bỗng nhiên, Thẩm Hoài Dương mở miệng, giọng nói trầm thấp khẳng định không thể nghi ngờ: “Cô Diệp từ chối có liên quan tới chuyện tối hôm đó…”
Mặt cô bỗng chốc đổi sắc, Diệp Giai Nhi có chút cố kỵ người đàn ông trước mặt, anh như một con báo săn ưu nhã, nhìn như tùy ý, lại một chiêu chí mạng.
Nhưng, đây là sự thực không thể phủ nhận, cô không trốn tránh, mà gật đầu.
“Đối với đêm đó, tôi có một câu muốn nói…” Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô: “Tôi quả thực có ý tốt mới đề ra việc tu bổ mang trinh với cô Diệp, mà cô Diệp rõ ràng là hiểu lầm…”
Máu huyết trong cơ thể như xông lên đỉnh đầu, Diệp Giai Nhi cắn răng nghiến lợi gằn giọng: “Chuyện đó tôi hy vọng anh Thẩm quên triệt để! Bất kể là có ý tốt hay là gì!”
“Tôi đã quên rồi, người để tâm chỉ có cô Diệp, chỉ vậy mà thôi…”
Đôi mắt anh sắc bén như tên bắn, luôn quan sát sắc mặt cô.
Cô rũ mắt tránh mé đôi con ngươi nhìn thấu lòng người của anh, phản bác: “Không có!”
“Đã không có, làm gia sư có gì ngại?” Thẩm Hoài Dương nhướn mày, từng bước ép sát.
Sự phiền chán và táo bạo cuối cùng đã bị anh thành công kích phát, cô đứng bật dậy, có chút ngang ngược: “Không làm! Không làm! Chính là không làm! Anh Thẩm, anh nghe rõ sao?”
Bờ môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ cong lên, nhắc nhở cô: “Cô Diệp dường như lại kích động rồi…”
“Tôi kích động thì sao? Tóm lại, tôi sẽ không làm gia sư, buổi chiều tôi còn có tiết, anh Thẩm cứ tùy ý!”