Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97 Mệt thật đấy... Cuối cùng cũng về nhà.
Thấy cô im lặng, khoé miệng của Thẩm Thừa Quang vẽ ra nụ cười: “Vì anh cũng đã quyết định buông tay rồi, vậy em qua đây ngồi xuống cùng anh uống tách trà và trò chuyện coi như là một lời tạm biệt đi.”
“Tôi.."
“Sao vậy? Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy mà cuối cùng đến việc ngồi xuống uống một tách trà cũng phải do dự sao?”
“Không.” Cố Tích Niên sải bước về phía ghế sofa, mặc dù cô có suy nghĩ cố gắng hết sức để tránh né, nhưng nếu trong lòng không hổ thẹn thì sao phải sợ uống một tách trà chứ?
Hương trà thơm ngây ngất, vô tình nhắc lại những chuyện thú vị năm xưa.
Mà lúc này, ở bên ngoài lớp học của Cố Tích Niên. Vừa đến giờ vào học, cả sân trường cũng trở nên im ắng, nhưng lớp học của Tích Niên lại rất sôi nổi, không ít nữ sinh nhìn người đàn ông chói lọi ở ngoài cửa với đôi mắt hình trái tim.
“Người, người đó là ai vậy? Tại sao một anh chàng điển trai như vậy lại đến trường của chúng ta?”.
“Đẹp trai quá, quả thực có thể sánh với Chủ tịch của chúng ta.”
"Anh, anh ấy hình như là thuộc tập đoàn Hạ thị..”
Các bạn trong lớp đều đang bàn tán sôi nổi, giáo viên chủ nhiệm vội ổn định các học sinh, sau khi quát mắng vài tiếng thì khép nép bước ra: “Cho hỏi, anh.”
Giáo viên vẫn chưa hỏi hết câu thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Ngôn chèn ép lại: “Cố Tích Niên đâu rồi?”
“Em Cố đã đến văn phòng Chủ tịch rồi, anh tìm em ấy có chuyện gì không?”
“Văn phòng của Thẩm Thừa Quang sao?”
“Đúng vậy, khi cô ấy vừa trở lại trường thì đã đến văn phòng Chủ tịch rồi, hiện vẫn chưa về.” Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói.
Chỉ thấy trong đôi mắt màu xanh của người này hiện lên vài phần lạnh giá, như thể có một thanh kiếm sắc bén ẩn chứa trong mắt vậy, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã thấy hai chân bủn rủn. .
Giáo viên chủ nhiệm nghẹn ngào nuốt nước bọt, đang định mở miệng tiếp tục hỏi gì đó.
Hạ Ngôn đã lạnh lùng quay người bước ra khỏi trường, sự lạnh giá trong mắt chỉ tăng lên chứ không giảm đi, trong tay đang siết chặt một tấm huy hiệu trường, khi đi ngang qua thùng rác thì anh nhẹ nhàng vung tay ném huy hiệu trường vào trong.
Hừm... Xem ra anh vẫn đánh giá quá thấp người phụ nữ này, vừa mới về đến trường thì đã gấp rút muốn tìm người để ôm ấp yêu thương sao? Anh có thể tin lời của Thẩm Thừa Quang, rằng Cổ Tích Niên đã bị Trương Manh gài bẫy. Nhưng lại xem nhẹ bản chất của người phụ nữ này! Hai mẹ con quả nhiên là hai mẹ con, thực sự không nên đối xử quá nhân từ với cô! Anh thậm chí còn cố ý đem huy hiệu trường đến cho cô? Thật nực cười! Một người phụ nữ như vậy, chỉ xứng đáng trở thành nô lệ trên giường!
Toàn thân Hạ Ngôn toát ra sự lạnh lùng khát máu, mãi đến khi bước ra khỏi khuôn viên trường mà nụ cười lạnh bên khóe môi anh vẫn không nguôi bớt.
Thời gian ở trường luôn trôi qua rất nhanh, sau khi ra khỏi văn phòng Chủ tịch về lớp học, dọc đường trong đầu Tích Niên vẫn luôn văng vẳng câu cuối cùng mà Thẩm Thừa Quang nói:
"Tích Niên, có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Nhưng nếu em có chuyện nhờ anh thì anh sẽ vẫn giúp em.”
"Tôi đã là người lớn rồi, tôi tin mình có thể đối mặt với mọi khó khăn.”
Giống như lời chia tay cuối cùng, tình bạn giữa cô và Thẩm Thừa Quang đã kết thúc tại đây. Có lẽ sau này hai người sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa!
Dường như hôm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy vất vả lắm mới đến được trường nhưng cô lại không nghiêm túc học được tiết nào cả. Chẳng rõ huy hiệu trường rơi mất ở đâu rồi, cả buổi chiều cô đều bận chạy lên chạy xuống làm đơn xin cấp huy hiệu mới.
Mệt thật đấy... Cuối cùng cũng về nhà.
Sắc trời tối dần, Tích Niên đứng ngoài cổng của nhà họ Hạ. Kỳ lạ, sao đột nhiên đáy lòng cứ cảm thấy rờn rợn nhỉ? Tuy cô ghét cái nhà này nhưng cũng không tới mức sinh ra dự cảm chẳng lành chứ?
“Tôi.."
“Sao vậy? Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy mà cuối cùng đến việc ngồi xuống uống một tách trà cũng phải do dự sao?”
“Không.” Cố Tích Niên sải bước về phía ghế sofa, mặc dù cô có suy nghĩ cố gắng hết sức để tránh né, nhưng nếu trong lòng không hổ thẹn thì sao phải sợ uống một tách trà chứ?
Hương trà thơm ngây ngất, vô tình nhắc lại những chuyện thú vị năm xưa.
Mà lúc này, ở bên ngoài lớp học của Cố Tích Niên. Vừa đến giờ vào học, cả sân trường cũng trở nên im ắng, nhưng lớp học của Tích Niên lại rất sôi nổi, không ít nữ sinh nhìn người đàn ông chói lọi ở ngoài cửa với đôi mắt hình trái tim.
“Người, người đó là ai vậy? Tại sao một anh chàng điển trai như vậy lại đến trường của chúng ta?”.
“Đẹp trai quá, quả thực có thể sánh với Chủ tịch của chúng ta.”
"Anh, anh ấy hình như là thuộc tập đoàn Hạ thị..”
Các bạn trong lớp đều đang bàn tán sôi nổi, giáo viên chủ nhiệm vội ổn định các học sinh, sau khi quát mắng vài tiếng thì khép nép bước ra: “Cho hỏi, anh.”
Giáo viên vẫn chưa hỏi hết câu thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Ngôn chèn ép lại: “Cố Tích Niên đâu rồi?”
“Em Cố đã đến văn phòng Chủ tịch rồi, anh tìm em ấy có chuyện gì không?”
“Văn phòng của Thẩm Thừa Quang sao?”
“Đúng vậy, khi cô ấy vừa trở lại trường thì đã đến văn phòng Chủ tịch rồi, hiện vẫn chưa về.” Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói.
Chỉ thấy trong đôi mắt màu xanh của người này hiện lên vài phần lạnh giá, như thể có một thanh kiếm sắc bén ẩn chứa trong mắt vậy, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã thấy hai chân bủn rủn. .
Giáo viên chủ nhiệm nghẹn ngào nuốt nước bọt, đang định mở miệng tiếp tục hỏi gì đó.
Hạ Ngôn đã lạnh lùng quay người bước ra khỏi trường, sự lạnh giá trong mắt chỉ tăng lên chứ không giảm đi, trong tay đang siết chặt một tấm huy hiệu trường, khi đi ngang qua thùng rác thì anh nhẹ nhàng vung tay ném huy hiệu trường vào trong.
Hừm... Xem ra anh vẫn đánh giá quá thấp người phụ nữ này, vừa mới về đến trường thì đã gấp rút muốn tìm người để ôm ấp yêu thương sao? Anh có thể tin lời của Thẩm Thừa Quang, rằng Cổ Tích Niên đã bị Trương Manh gài bẫy. Nhưng lại xem nhẹ bản chất của người phụ nữ này! Hai mẹ con quả nhiên là hai mẹ con, thực sự không nên đối xử quá nhân từ với cô! Anh thậm chí còn cố ý đem huy hiệu trường đến cho cô? Thật nực cười! Một người phụ nữ như vậy, chỉ xứng đáng trở thành nô lệ trên giường!
Toàn thân Hạ Ngôn toát ra sự lạnh lùng khát máu, mãi đến khi bước ra khỏi khuôn viên trường mà nụ cười lạnh bên khóe môi anh vẫn không nguôi bớt.
Thời gian ở trường luôn trôi qua rất nhanh, sau khi ra khỏi văn phòng Chủ tịch về lớp học, dọc đường trong đầu Tích Niên vẫn luôn văng vẳng câu cuối cùng mà Thẩm Thừa Quang nói:
"Tích Niên, có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Nhưng nếu em có chuyện nhờ anh thì anh sẽ vẫn giúp em.”
"Tôi đã là người lớn rồi, tôi tin mình có thể đối mặt với mọi khó khăn.”
Giống như lời chia tay cuối cùng, tình bạn giữa cô và Thẩm Thừa Quang đã kết thúc tại đây. Có lẽ sau này hai người sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa!
Dường như hôm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy vất vả lắm mới đến được trường nhưng cô lại không nghiêm túc học được tiết nào cả. Chẳng rõ huy hiệu trường rơi mất ở đâu rồi, cả buổi chiều cô đều bận chạy lên chạy xuống làm đơn xin cấp huy hiệu mới.
Mệt thật đấy... Cuối cùng cũng về nhà.
Sắc trời tối dần, Tích Niên đứng ngoài cổng của nhà họ Hạ. Kỳ lạ, sao đột nhiên đáy lòng cứ cảm thấy rờn rợn nhỉ? Tuy cô ghét cái nhà này nhưng cũng không tới mức sinh ra dự cảm chẳng lành chứ?