Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84 Sao lại phải nằm sấp xuống?
Thấy anh đang đối đầu với mấy người, bất chợt có một sát thủ tấn công từ sau lưng anh!
“Hạ Ngôn, cẩn thận!” Cô hét to, tay nhỏ hoảng loạn không biết nắm được con dao của ai đánh rơi, không nghĩ được gì nắm chặt lấy cán dao.
Giây phút này, trong đầu cô đã trì trệ, chỉ có một suy nghĩ là tại nơi này, không phải bọn họ chết thì chúng ta chết! Vì sống còn, vì giữ lấy tính mạng cho bọn họ, vì khát vọng sống sót, cô nắm chặt dao bắt đầu chiến đấu!
“Á ! Sát thủ đánh lén sau lưng anh phun một ngụm máu, ngã vạch ra đất.
Cô đứng cứng đờ, đôi tay vẫn còn giữ nguyên tư thế cầm dao. Cô vừa mới làm gì thế? Cô giết... giết người rồi sao? Cô thật sự giết người rồi!
Đôi tay Cổ Tích Niên run bần bật, tại ong lên, trước mắt đều là một mảnh đỏ tươi.
Anh liếc mắt nhìn sang. Cô gái này dám cầm dao vọt sang đây? Lại còn thật sự dám giết người?
“Này, cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi... Tổi giết người rồi!” Cô run run nói, trong lúc nhất thời đã quên mất bây giờ mình còn đang ở giữa trận chiến.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy người vừa mới bị Hạ Ngôn đánh văng lại cầm vũ khí xông đến đây. Thậm chí có một tên xông thẳng đến chém Tích Niên.
“Cải lũ chết tiệt!” Hạ Ngôn nhíu mày, một tay ôm Cổ Tích Niên đang cứng người vào lòng, dùng tay bảo vệ cô!
Xoet...!
Một nhát dao của sát thủ, cho dù anh đã né rất nhanh, nhưng vì bảo vệ cho cô nên cánh tay vẫn bị ăn một nhát!
Máu anh bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Đôi mắt đen láy như bị máu tươi nhuốm đỏ. Cô hoảng hốt tỉnh lại từ cơn đờ đẫn, anh bị thương rồi?
“Hạ Ngôn, anh bị thương rồi!” Cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấy cánh tay đang chảy máu của anh.
Anh không trả lời mà dùng cánh tay bị thương ôm chặt lấy cô, không ngừng dùng một tay còn lại đổi chiến với những tên sát thủ đang bao vây! Mỗi khi có người tấn công, anh sẽ xoay người để cô vào góc độ an toàn rồi mới đón lấy đòn công kích của sát thủ.
Mới mười mấy người đó mà thoáng chốc đã vơi đi hơn nửa. Cùng lúc đó, một chiếc limosine dài phóng đến, đụng bay mấy người, dừng lại bên cạnh Hạ Ngôn.
“Ông chủ!” Tài xế hét to, cửa xe tự động mở ra.
Anh dùng một tay ném cô lên xe.
“Hạ Ngôn, anh nhanh lên đây!” Cô đứng cạnh cửa xe, đưa tay về phía anh.
Anh ngoái đầu nhìn cô.
“Cẩn thận phía trước!” Đột nhiên Tích Niên hốt hoảng kêu lên, bởi vì vào khoảnh khắc anh ngoài đầu lại tức thì có một người xông đến muốn giết anh!
Mà anh thậm chí còn không thèm nhìn, bàn tay như gọng kìm hơi dùng sức.
Khuôn mặt sát thủ từ tím thành xanh, không còn thở nữa.
Vặn thi thể của sát thủ, anh vung tay ném xác thành một đường như đường parabol rồi mới uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên xe. Cửa còn chưa đóng lại đã hét lên!
“Nằm sấp xuống.” Giọng nói máu lạnh của anh vang lên bên tai. Vừa mới lên xe, đôi tay anh đã ôm lấy cô, đè cô nằm sấp xuống ghế.
Làm gì vậy? Sao lại phải nằm sấp xuống?
Cô đang nghĩ ngợi.
“Đùng đùng đùng đùng...” Bên tại vang lên tiếng súng nổ inh tai. Một chuỗi mười mấy viên đạn bắn đến rồi tiếng động mới ngừng lại! Xe cũng đã ra khỏi sân bay một đoạn, có lẽ đã thoát khỏi truy kích của đám sát thủ kia.
Tim đập nhanh, máu trong người cũng đang xao động không yên, bên tai như thể vẫn nghe thấy tiếng súng khủng khiếp đó vậy! Tích Niên bị đẩy ngã xuống ghế xe, cơ thể hoàn toàn được bảo vệ ở phía dưới. Cho dù những tiếng súng khiến cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không khiến cô cảm thấy bất lực, bởi vì có một bờ vai rộng lớn đang bảo vệ cô, khiến cho người ta cảm thấy yên lòng và tin cậy.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô không khỏi nhớ đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, nếu Hạ Ngôn không đẩy ngã cô xuống, đoán chừng cái não của cô hiện giờ cũng bị những viên đạn đó bắn ra ngoài rồi.
Hơi ấm không ngừng toả ra từ trên người của anh đang bao quanh lấy cô, thời khắc ấm áp này không chân thật lắm...
“Hạ Ngôn, cẩn thận!” Cô hét to, tay nhỏ hoảng loạn không biết nắm được con dao của ai đánh rơi, không nghĩ được gì nắm chặt lấy cán dao.
Giây phút này, trong đầu cô đã trì trệ, chỉ có một suy nghĩ là tại nơi này, không phải bọn họ chết thì chúng ta chết! Vì sống còn, vì giữ lấy tính mạng cho bọn họ, vì khát vọng sống sót, cô nắm chặt dao bắt đầu chiến đấu!
“Á ! Sát thủ đánh lén sau lưng anh phun một ngụm máu, ngã vạch ra đất.
Cô đứng cứng đờ, đôi tay vẫn còn giữ nguyên tư thế cầm dao. Cô vừa mới làm gì thế? Cô giết... giết người rồi sao? Cô thật sự giết người rồi!
Đôi tay Cổ Tích Niên run bần bật, tại ong lên, trước mắt đều là một mảnh đỏ tươi.
Anh liếc mắt nhìn sang. Cô gái này dám cầm dao vọt sang đây? Lại còn thật sự dám giết người?
“Này, cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi... Tổi giết người rồi!” Cô run run nói, trong lúc nhất thời đã quên mất bây giờ mình còn đang ở giữa trận chiến.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy người vừa mới bị Hạ Ngôn đánh văng lại cầm vũ khí xông đến đây. Thậm chí có một tên xông thẳng đến chém Tích Niên.
“Cải lũ chết tiệt!” Hạ Ngôn nhíu mày, một tay ôm Cổ Tích Niên đang cứng người vào lòng, dùng tay bảo vệ cô!
Xoet...!
Một nhát dao của sát thủ, cho dù anh đã né rất nhanh, nhưng vì bảo vệ cho cô nên cánh tay vẫn bị ăn một nhát!
Máu anh bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Đôi mắt đen láy như bị máu tươi nhuốm đỏ. Cô hoảng hốt tỉnh lại từ cơn đờ đẫn, anh bị thương rồi?
“Hạ Ngôn, anh bị thương rồi!” Cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấy cánh tay đang chảy máu của anh.
Anh không trả lời mà dùng cánh tay bị thương ôm chặt lấy cô, không ngừng dùng một tay còn lại đổi chiến với những tên sát thủ đang bao vây! Mỗi khi có người tấn công, anh sẽ xoay người để cô vào góc độ an toàn rồi mới đón lấy đòn công kích của sát thủ.
Mới mười mấy người đó mà thoáng chốc đã vơi đi hơn nửa. Cùng lúc đó, một chiếc limosine dài phóng đến, đụng bay mấy người, dừng lại bên cạnh Hạ Ngôn.
“Ông chủ!” Tài xế hét to, cửa xe tự động mở ra.
Anh dùng một tay ném cô lên xe.
“Hạ Ngôn, anh nhanh lên đây!” Cô đứng cạnh cửa xe, đưa tay về phía anh.
Anh ngoái đầu nhìn cô.
“Cẩn thận phía trước!” Đột nhiên Tích Niên hốt hoảng kêu lên, bởi vì vào khoảnh khắc anh ngoài đầu lại tức thì có một người xông đến muốn giết anh!
Mà anh thậm chí còn không thèm nhìn, bàn tay như gọng kìm hơi dùng sức.
Khuôn mặt sát thủ từ tím thành xanh, không còn thở nữa.
Vặn thi thể của sát thủ, anh vung tay ném xác thành một đường như đường parabol rồi mới uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên xe. Cửa còn chưa đóng lại đã hét lên!
“Nằm sấp xuống.” Giọng nói máu lạnh của anh vang lên bên tai. Vừa mới lên xe, đôi tay anh đã ôm lấy cô, đè cô nằm sấp xuống ghế.
Làm gì vậy? Sao lại phải nằm sấp xuống?
Cô đang nghĩ ngợi.
“Đùng đùng đùng đùng...” Bên tại vang lên tiếng súng nổ inh tai. Một chuỗi mười mấy viên đạn bắn đến rồi tiếng động mới ngừng lại! Xe cũng đã ra khỏi sân bay một đoạn, có lẽ đã thoát khỏi truy kích của đám sát thủ kia.
Tim đập nhanh, máu trong người cũng đang xao động không yên, bên tai như thể vẫn nghe thấy tiếng súng khủng khiếp đó vậy! Tích Niên bị đẩy ngã xuống ghế xe, cơ thể hoàn toàn được bảo vệ ở phía dưới. Cho dù những tiếng súng khiến cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không khiến cô cảm thấy bất lực, bởi vì có một bờ vai rộng lớn đang bảo vệ cô, khiến cho người ta cảm thấy yên lòng và tin cậy.
Nuốt một ngụm nước bọt, cô không khỏi nhớ đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, nếu Hạ Ngôn không đẩy ngã cô xuống, đoán chừng cái não của cô hiện giờ cũng bị những viên đạn đó bắn ra ngoài rồi.
Hơi ấm không ngừng toả ra từ trên người của anh đang bao quanh lấy cô, thời khắc ấm áp này không chân thật lắm...